[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Chương 214: Thật Đúng Là Một Vở Kịch Lớn

Trước Sau
Trong hang không có gió nhưng Tiêu Lăng Hàn lại có phong linh căn, vừa rồi hắn chỉ muốn thử xem vận chuyển phong linh khí có thể ngăn cản người khác nghe được cuộc trò chuyện của mấy người hay không, không ngờ là lại thành công.

Không ngờ lại bị Thượng Quan Huyền Ý hiểu lầm, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đáng yêu của hắn nhìn mình, biểu cảm trên mặt lại vô cùng sinh động, Tiêu Lăng Hàn đây chính là hắn bằng xương bằng thịt chân thật nhất.

"Không có!" Thượng Quan Huyền Ý kiên quyết nói.

Ân Thiên Duệ nhìn món thịt thỏ trên giá nướng và nuốt nước bọt. Rõ ràng là Huyền Ý trợn mắt nói dối. “Vậy trên đó là cái gì?”

Thượng Quan Huyền Ý: “…” Nếu biết trước, chỉ cần Tiêu Lăng Hàn nướng một cái chân thỏ thôi là đủ rồi.

Sau khi bốn người ăn no, họ tiếp tục đi đến hang động của Liệp Báo hai đầu.

Một giờ sau, bốn người đi tới đại thụ cao chót vót.

Tiêu Lăng Hàn thả ra thần thức, cẩn thận xem xét, sau đó nói với ba người: “Phía trước là lãnh thổ của yêu thú cấp bốn đỉnh – Xích Kim Hùng. Chúng ta đi vòng qua đây, đừng đi vào bên trong."

"Được."

Bốn người vừa đi được không xa thì nghe thấy phía sau có hét.

"Cứu! Cứu mạng..." Cùng với giọng nói của nam tử là tiếng bước chân vội vã.

Bốn người quay lại và nhìn thấy người này đang chạy thẳng về phía bọn họ. Nam tử này có tu vi Nguyên Anh đỉnh, dung mạo bình thường, nhìn qua cũng không quá xuất sắc.

Khi nam tử nhìn thấy mấy người, hắn dường như đã nhìn thấy một cọng rơm cứu mạng và dùng hết sức lực chạy về phía họ.

“Chết tiệt, tên này muốn ném rắc rối về phía chúng ta!" Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy tính toán trong mắt nam tu, lập tức hiểu ra.

“Chạy!.” Khi Ân Thiên Duệ vừa nói xong, những người khác đã chạy ra ngoài được một đoạn. Bản lĩnh chạy trốn này thực sự được rèn luyện đến mức lô hỏa thuần thanh*.

Lô hỏa thuần thanh*: là luyện một kỹ năng nào đó đến mức cao nhất, không thể cao hơn được nữa

Mạc Vô Nhai biết thực lực của mình không bằng Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý, liền đi theo Ân Thiên Duệ lao ra ngoài.

Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý nhìn nhau, nhân lúc nam tu chưa chạy tới lấy ra một túi dẫn thú phấn, ném nó về phía sau.

Cả hai đều không phải là quả hồng mềm. Loại người muốn dùng bọn họ làm đệm lưng này thì bọn họ không bao giờ mềm lòng, ra tay cũng không có cố kỵ .

Sau khi đuổi kịp Ân Thiên Duệ và Mạc Vô Nhai, Tiêu Lăng Hàn ném cho mỗi người một là Tật Phong Phù.

Nam tu đuổi theo phía sau hắn không ngờ rằng mấy tiểu tử Kim Đan kỳ này lại chạy nhanh hơn cả hắn. Không lâu sau, lại xảy ra chuyện khiến hắn càng hộc máu hơn. Dù trốn ở đâu cũng sẽ bị Xích Kim Hùng phát hiện. Nếu thật sự đánh lên thì hắn vẫn không phải là đối thủ của Xích Kim Hùng cấp bốn đỉnh, bằng không hắn cũng sẽ không chạy trốn.

Về phần nam tu có bị Xích Kim Hùng giết chết hay không, đây cũng không phải việc mấy người Tiêu Lăng Hàn quan tâm. Vốn dĩ nếu đi đường vòng vẫn phải mất 2 tiếng mới đến nơi nhưng họ không bao giờ nghĩ rằng vì nam tử đó mà Xích Kim Hùng sẽ chạy ra khỏi lãnh thổ. Việc này giúp bọn họ tiết kiệm được rất nhiều thời gian, bốn người trực tiếp đi xuyên qua rừng cây cao chót vót và hướng về hang động của Liệp Báo hai đầu.



Trước khi đến gần hang của Liệp Báo hai đầu, bốn người nghe thấy tiếng đánh nhau liền quay ra nhìn nhau.

“Đay là bị người nhanh chân giành trước hả?” Thượng Quan Huyền Ý buông tay, bất đắc dĩ nói.

"Chúng ta có nên làm ngư ông không?" Mạc Vô Nhai hỏi.

"Vô Nhai, chúng ta làm như vậy có phải có chút không phúc hậu không?" Ân Thiên Duệ có chút xấu hổ nói nhưng trong mắt lại sáng ngời.

Thượng Quan Huyền Ý liếc mắt nhìn Ân Thiên Duệ. Không ngờ, Ân Thiên Duệ trung thực nhất đã bị dạy hư rồi, có vẻ như hắn cũng sẽ thực hiện lời nói “làm tai họa” của ông nội Ân.

"Tạm thời không nên lộ mặt, trước tiên quan sát một chút." Tiêu Lăng Hàn đưa cho mỗi người một tấm Ẩn Thân Phù, quyết định ẩn nấp trong bóng tối cẩn thận quan sát, chờ đợi cơ hội.

Bốn người họ lặng lẽ tiếp cận chiến trường. Ba tu sĩ Nguyên Anh đỉnh đang chiến đấu với Liệp Báo hai đầu đều mặc pháp y màu xanh giống nhau, chắc chắn là cùng một thế lực. Bên kia có hai nữ tử và một song nhi đang đợi. Hai nữ nhân này có tu vi Kim Đan trung kỳ và Kim Đan sơ kỳ, song nhi kia là Kim Đan hậu kỳ.

Thượng Quan Huyền Ý nhìn thấy quần áo của mấy người mặc, liền gửi truyền âm cho Tiêu Linh Hàn: 【 A Hàn, những người đó đều là tu sĩ của Thương Huyền Tông. 】

【Thảo nào quần áo họ mặc đều có chữ "Thương" trên đó. 】

Liệp Báo hai đầu tuy chỉ là một con yêu thú nhưng nó có hai đầu. Một đầu thở ra lửa, dù đầu kia không thở ra lửa nhưng nhìn thấy mặt đất sụp đổ thì rõ ràng nó là thuộc tính thổ.

Ba người trong trận chiến đã chiến đấu với Liệp Báo hai đầu suốt nửa giờ nhưng không ai chiếm được ưu thế. Trong ba người, một người có Hỏa linh căn, hai người khác có Kim linh căn và Lôi linh căn, trong mấy người này hẳn là do tu sĩ có Kim linh căn đứng đầu.

Trong khi chiến đấu với con Liệp Báo hai đầu, tu sĩ Kim linh căn một bên chiến đấu, một bên thì yêu cầu hai người phối hợp với hắn. Ba người này hẳn là thường xuyên chiến đấu cùng nhau nên họ hợp tác khá ăn ý.

“Ngao Ngao…” Liệp Báo hai đầu rất bực bội. Hôm nay nó đang ngủ rất ngon lành trong hang, không ngờ mấy cái người chết tiệt này lại quấy rầy mộng đẹp của nó. Nó không quan tâm, nhưng bất kỳ người hay thú nào chọc tới nó thì sẽ trở thành thức ăn trong bụng của nó.

Há miệng phun ra, một đám lửa bắn thẳng về phía con người đang tấn công nó, Liệp Báo hai đầu dậm mạnh xuống đất, người đứng trên mặt đất lập tức cảm thấy có chút bất ổn.

Ba nam tu sĩ ở đây cũng không phải người ăn chay. Tu sĩ Kim linh căn đã sử dụng một thanh kiếm. Thanh kiếm của hắn là một Bảo Khí thuộc tính kim, nó đã để lại một vết thương rất sâu trên cơ thể Liệp Báo hai đầu. Tu sĩ Hỏa linh căn giỏi sử dụng pháp thuật hỏa hệ đến mức có thể ném nó vào Liệp Báo hai đầu và khiến nó hét lên đau đớn. Tu sĩ Lôi linh căn tấn công bằng một đòn sấm sét, khiến Liệp Báo hai đầu một lần nữa bị thương.

Thần thức của Tiêu Lăng Hàn quét qua khu vực gần đó, phát hiện phụ cận thực ra có hai đám người cũng đang xem kịch. Một nhóm là năm tu sĩ Huyền Âm Tông, nhóm còn lại là sáu người thuộc nhóm lính đánh thuê Mỹ Nam.

【Có khá nhiều người đang xem kịch ha! 】

【Có lẽ nào những người này đều nhận nhiệm vụ của Liệp Báo hai đầu? 】Thượng Quan Huyền Ý tất nhiên cũng phát hiện gần đó có hai nhóm người.

【Nhiệm vụ này có gì đặc biệt sao? Hôm đó ta chỉ chọn ngẫu nhiên một cái mà thôi. 】 Tiêu Lăng Hàn lựa chọn nhiệm vụ ở núi Vân Vụ này là bởi vì hắn muốn giúp mấy người Sở Mộ Thần rời đi, không biết những người này là vì lý do gì?

【A Hàn, huynh nghĩ xem ai trong số họ sẽ ra tay trước? 】

【Cái này khó mà nói, chúng ta cứ chờ xem. 】

Hai người trò chuyện một lúc thì Liệp Báohai đầu đã bị ba nam tử đánh bầm dập.



Tu sĩ cầm kiếm đứng một mình trên không trung. Với một kiếm đánh xuống, Liệp Báo hai dầu chỉ còn lại một cái đầu.

"Ngao, ngao, ngao..."

Liệp Báohai đầu đau đớn lăn lộn chạy vòng vòng, hai tu sĩ còn lại lập tức tiến tới chặn lại. Hai người phối hợp với nhau, một người dùng pháp thuật lôi hệ, một người dùng pháp thuật hỏa hệ để chặn đường nó.

Liệp Báo hai đầu không trụ được bao lâu đã được ba người giải quyết, nhưng bọn họ cũng không có thời gian để vui mừng. Ba vị đồng môn đang chờ đợi bọn họ đã rơi vào tay năm người Huyền Âm Tông.

"Nghiêm Vĩnh Đào, giao ra yêu đan của Liệp Báo hai đầu ra đây, nếu không thì sự trong sạch của vị hôn thê ngươi khó mà giữ được. Các ngươi nói có phải không? Một nữ tu xinh đẹp như vậy quả thực là hiếm có, hahaha..."

Ba người bị bắt làm con tin là Cao Hân Hân, vợ sắp cưới của Nghiêm Vĩnh Đào, một nữ tu khác tên là Phùng Thu Nguyệt, một cái song nhi khác tên là Chu Hòa Hi.

Nghe thấy âm thanh, ba người Thương Huyền Tông quay lại, nhìn thấy người tới vậy mà chính là người của Huyền Âm Tông, vẻ mặt có chút u ám.

"Nguyên Tinh, ngươi rốt cuộc có phải nam nhân không vậy? Sao ngươi lại dùng nữ nhân làm lợi thế cho mình cơ chứ."

"Khổng Nhạc Trì, ngươi muốn biết ta có phải là nam nhân hay không thì thử xem, ngươi sẽ biết ta có phải là nam nhân không? Hahaha..."

"Tức chết ta!"

Nam tu tên Khổng Lạc Trì tức giận chỉ vào nam tu đối diện, lắp bắp nói: "Ngươi, ngươi thật không biết xấu hổ."

"Ha ha ha, gia hỏa này so với hai nữ nhân kia thì thú vị hơn nhiều." Nguyên Tinh nói với mấy đồng môn bên cạnh.

“Nếu sư huynh cảm thấy hắn thú vị, sao không đổi hắn về đây.” Một người trong đó đề nghị.

Nguyên Tinh nhéo cằm Cao Hân Hân, buộc nàng phải nhìn mình, " Lớn lên tuy không tồi nhưng quá tầm thường, làm ta chẳng có chút hứng thú nào." Nói xong, hắn còn buông tay ra như vứt rác.

Cao Hân Hân tràn đầy tủi thân, nhu nhược đáng thương nhìn Nghiêm Vĩnh Đào đối diện, hy vọng rằng hắn có thể cứu mình.

Nghiêm Vĩnh Đào tự nhiên nhìn thấy hành động của Cao Hân Hân, mặc dù hắn vô cùng tức giận nhưng lý trí của hắn vẫn còn, cũng không có bốc đồng xông lên đoạt người. Rốt cuộc, ba người họ vừa đánh một trận lớn, rõ ràng sẽ không địch lại người của Huyền Âm Tông. Không chỉ bởi vì đối phương có năm người, mà trong số năm người ở phía bên kia có hai người là Nguyên Anh đỉnh, một người là Nguyên Anh hậu kỳ, một người là Nguyên Anh trung kỳ và một người là Nguyên Anh sơ kỳ.

" Nghiêm Vĩnh Đào, chỉ cần người giao Khổng Nhạc Trì cho ta, ta sẽ tha cho vị hôn thê của ngươi." Nguyên Tinh nhìn Nghiêm Vĩnh Đào hài hước nói, trong đôi mắt chứa đầy thèm muốn nhìn Khổng Nhạc Trì.

Thấy Nghiêm Vĩnh Đào nhìn chằm chằm vào mình mà không trả lời, Nguyên Tinh tiếp tục: "Ngươi cảm thấy thế nào? Ta sẽ cho 1 phút để suy nghĩ. Nếu qua 1 phút mà ngươi còn chưa suy nghĩ xong thì thật xin lỗi ngươi quá. Mấy sư huynh sư đệ chúng ta đây đều chưa từng nếm qua mùi vị của nữ nhân."

"Nghiêm sư huynh, ta không đồng ý giao Khổng sư đệ cho Nguyên Tinh. Cùng lắm thì chúng ta đánh một trận, còn không biết ai thua ai thắng đâu!" Người lên tiếng tên là Viên Văn Hàn. Hắn tiến lên trước một bước, chặn đi tầm mắt của Nguyên Tinh nhìn về phía Khổng Nhạc Trì.

Khổng Nhạc Trì có chút lo lắng nhìn về phía Nghiêm Vĩnh Đào. Đây là sư huynh của bọn họ, cũng là người mà mình thích. Đáng tiếc đối phương đã có hôn thê rồi, vị hôn thê của hắn - Cao Hân Hân là một trong những mỹ nhân đẹp nhất trong tông môn, hơn nữa hắn chỉ thích nữ tu.

"Vậy hai người Hân Hân nên làm sao bây giờ? Nàng và Phùng sư muội đều là nữ tử, còn Chu sư đệ chính là cái song nhi." Nghiêm Vĩnh Đào có chút nghẹn ngào nói, hai mắt đỏ hoe.

------------- End chương 214: ------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau