[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Chương 215: Có Được Liền Có Mất
Mặc dù Nghiêm Vĩnh Đào không muốn đổi Khổng Nhạc Trì để lấy Cao Hân Hân, nhưng nếu phải lựa chọn giữa hai người, hắn sẽ chọn Cao Hân Hân. Nàng không chỉ là vị hôn thê của hắn mà còn là người hắn thích. Tuy biết Khổng Nhạc Trì cũng thích mình nhưng hắn lại không thích nam nhân.
Vậy lần này để Khổng Nhạc Trì giúp mình một lần, sau này mình chắc chắn sẽ bồi thường cho hắn.
" Nghiêm Vĩnh Đào, ngươi đã nghĩ xong chưa? Một phút sắp kết thúc rồi đấy." Nguyên Tinh nói xong liền thu hồi tầm mắt.
Đã có hai nam tu Huyền Âm Tông nóng lòng muốn cởi trói cho Cao Hân Hân.
"Không, không được, ngươi tránh ra, tránh ra. Nghiêm ca ca, cứu ta! Cứu ta! Nghiêm ca ca, ngươi mau cứu ta đi!" Cao Hân Hân bị hai nam tu vây quanh, nàng sợ hãi lùi lại, nước mắt thi nhau rơi xuống.
" Nguyên Tinh, bảo bọn họ dừng lại, ta đáp ứng trao đổi với ngươi."
Sau khi nghe Nghiêm Vĩnh Đào nói, Khổng Nhạc Trì tâm như tro tàn, sắc mặt tái nhợt, toàn thân chợt cảm thấy lạnh lẽo. Hắn cảm thấy như mình bị đông cứng, không thể thở được, đầu óc trống rỗng.
"Không được, ta không đồng ý. Tại sao? Dựa vào cái gì mà ngươi lại bắt Khổng Nhạc Trì đổi người?" Viên Văn Hàn đứng trước mặt Khổng Nhạc Trì, ngăn cản Nghiêm Vĩnh Đào chạm vào hắn. Sự sống chết của người khác không liên quan gì đến bọn họ. Hắn cảm thấy Khổng Nhạc Trì ngốc nghếch không nên bị đối xử như vậy.
Khổng Nhạc Trì có thiên phú tốt, nhiều cơ duyên. Mỗi khi có điều gì tốt thì hắn đều sẽ chia một phần cho Nghiêm Vĩnh Đào. Nhưng Nghiêm Vĩnh Đào chỉ là lừa gạt Khổng Nhạc Trì, hắn rõ ràng không thích người ta nhưng lại không chủ động từ chối. Hắn cố ý mập mờ với Khổng Nhạc Trì để Khổng Nhạc Trì có thể dâng tài nguyên tu luyện lên cho hắn. Nếu không phải mình đứng ngoài thỉnh thoảng khuyên ngăn, thì có lẽ Khổng Nhạc Trì đã giao rất nhiều tài nguyên tu luyện cho Nghiêm Vĩnh Đào.
Nói trắng ra là, một kẻ muốn cho, một người muốn nhận nên chuyện này Viên Văn Hàn cũng khó lòng mà quản.
Vì Khổng Nhạc Trì ngốc nghếch như vậy nên Viên Văn Hàn không muốn hắn bị tổn thương. Bọn họ là anh em lớn lên cùng nhau. Từ khi nào mà mọi thứ đã thay đổi? Nghiêm Vĩnh Đào ngày càng trở nên xa lạ, mà Khổng Nhạc Trì ngày càng trở nên ngốc nghếch.
Sau những gì xảy ra ngày hôm nay, chỉ mong Khổng Nhạc Trì có thể tỉnh táo lại.
"Viên sư đệ, đây là chuyện giữa Khổng sư đệ và ta, ngươi không liên quan gì cả, mau tránh ra." Nghiêm Vĩnh Đào nói xong liền muốn đi kéo Khổng Nhạc Trì ở phía sau lưng Viên Văn Hàn ra.
Viên Văn Hàn làm sao có thể để Nghiêm Vĩnh Đào như ý nguyện? Tất nhiên sẽ không để hắn chạm vào Khổng Nhạc Trì sau lưng mình. "Nghiêm sư huynh, ngươi làm sư huynh như vậy sao? Làm sao có thể không màng tình nghĩa đồng môn, kiên trì đẩy Khổng sư đệ ra ngoài!"
"Ta không muốn vô nghĩa với ngươi nữa, có thể tránh đường ra chưa? Nếu ngươi nhất quyết không tránh đường, vậy chúng ta dùng thực lực để nói chuyện đi.” Nói xong, Nghiêm Vĩnh Đào rút ra thanh kiếm của mình và chĩa mũi kiếm vào Viên Văn Hàn.
"Được, được, rất tốt! Nghiêm Vĩnh Đào, hôm nay ta nhìn rõ bộ mặt thật của ngươi rồi, không ngờ ngươi lại là người ích kỷ như vậy, coi như trước kia ta có mắt như mù không biết nhìn người đi, từ nay về sau chúng ta đường ai nấy đi. Nếu gặp nhau ở trong tông môn thì phiền tránh xa ta chút." Viên Văn Hàn liên tục gật đầu, nhìn Nghiêm Vĩnh Đào với ánh mắt thất vọng.
Trước đây, hắn luôn coi Nghiêm Vĩnh Đào là một bằng hữu đáng kết giao, Lúc ở tông môn, chỉ cần Nghiêm Vĩnh Đào muốn làm gì thì hắn đều ủng hộ. Điều này cũng khiến địa vị của Nghiêm Vĩnh Đào trong tông môn ngày càng cao hơn. Hiện tại xem ra mình đúng là có mắt như mù, nhìn người cũng không rõ.
Viên Văn Hàn quay lại nhìn Khổng Nhạc Trì đang thương tâm. Nếu bây giờ hắn vẫn không thể phân biệt được đúng sai, thì Viên Văn Hàn từ nay sẽ là một độc hành hiệp.
Thế gian hỗn loạn có liên quan gì đến hắn đâu?
"Khổng sư đệ, ngươi không sao chứ?" Viên Văn Hàn nhìn Khổng Nhạc Trì đang ngơ ngác, thật muốn đánh hắn hai cái, nếu người ta đã không thích mình thì cần gì phải chạy theo chứ.
"Viên sư huynh." Khổng Nhạc Trì lập tức tỉnh táo lại khi nghe thấy Viên Văn Hàn gọi mình.
" Nghiêm Vĩnh Đào, các ngươi đã thảo luận xong chưa? Nếu không được thì các ngươi trước tiên đem yêu đan Liệp Báo hai đầu đổi lấy hai người này đi." Nguyên Tinh vô cùng không kiên nhân, khi nói chuyện hắn còn chỉ Chu Hòa Hi và Phùng Thu Nguyệt.
Nghiêm Vĩnh Đào lạnh lùng liếc nhìn Nguyên Tinh sau đó quay lại nhìn Khổng Nhạc Trì, "Khổng sư đệ, ta muốn ngươi tạm thời thay thế Hân Hân. Đừng lo lắng, ta nhất định sẽ đến cứu ngươi, sẽ không để ngươi gặp phải bất kỳ nguy hiểm gì."
Trong mắt Khổng Nhạc Trì có chút giằng co, hắn biết nếu mình thực sự đồng ý thì có thể sẽ lành ít dữ nhiều. Nhưng nếu hắn không đồng ý... hắn ngẩng đầu nhìn Nghiêm Vĩnh Đào và bắt gặp ánh mắt cầu xin của đối phương, cuối cùng Khổng Nhạc Trì cũng gật đầu.
Nhưng Nghiêm Vĩnh Đào không biết vì sự lựa chọn sai lầm lần này, con đường tu luyện ban đầu vốn suôn sẻ của hắn đã trở nên gập ghềnh, suốt đời tu vi của hắn cũng không đạt được độ cao lý tưởng. Vốn dĩ bên cạnh hắn có hai huynh đệ tốt có thể giúp đỡ hắn trong quá trình tu luyện.
Nhưng sự lựa chọn sai lầm cuối cùng sẽ khiến hắn phải trả giá cho sự ngu ngốc của mình.
【 A Hàn, tên họ Nghiêm này đúng không phải là người mà, bạn bè vừa kề vai sát cánh trong nháy mắt đã bị hắn đẩy vào hố lửa, mà tên họ Khổng có vẻ thích hắn thì phải. 】 Thượng Quan Huyền Ý đang xem kịch rất tức giận, bây giờ hắn muốn xẻo thịt luôn tên họ Nghiêm kia.
【Đừng tức giận, đây không phải việc của chúng ta. Kẻ muốn cho người muốn nhận, chúng ta cũng không quản được. Hơn nữa... 】Tiêu Lăng Hàn nhìn mọi người trên sân mở ra linh nhãn, nhìn thấy một màn không thể tin được.
【A Hàn, hơn nữa cái gì? 】 Tiêu Lăng Hàn thật là, nói chuyện còn nói một nửa, đáng ghét mà.
【Hơn nữa, hai người xung quanh nam tu họ Nghiêm đều có vận khí không tồi, nên hiệu quả của cả hai tất nhiên sẽ tốt hơn một. Nhưng bây giờ hắn đã đắc tội cả hai người họ, vận may của hắn cũng đang dần cạn kiệt. Về sau việc tu luyện của hắn sẽ không thuận buồm xuôi gió như trước đây nữa, còn sẽ khó khăn hơn rất nhiều. 】 Tiêu Lăng Hàn truyền âm cho Thượng Quan Huyền Ý. Có được liền có mất.
Sau khi nhận được truyền âm của Tiêu Lăng Hàn, trong lòng Thượng Quan Huyền Ý vốn đang u ám vừa rồi lập tức thoải mái hơn. Thậm chí còn có chút hả hê chờ đợi xem "kết cục tốt đẹp" của nam tu họ Nghiêm kia trong tương lai nhưng đáng tiếc là tạm thời không thấy được.
Ở bên này, Khổng Nhạc Trì đã mang yêu đan đưa cho người Huyền Âm Tông và trao đổi ba con tin là Chu Hòa Hi, Phùng Thu Nguyệt và Cao Hân Hân.
Ở phía bên kia, sáu nhân vật lén lút đang ẩn náu trong đống cỏ dại. Sáu người này là sáu thành viên của nhóm lính đánh thuê Mỹ Nam.
Hoắc Nhân thấy người hai bên đã bàn giao, không khỏi lo lắng nói: "Đại ca, chúng ta không ra tay sao?"
"Yên tâm đi, chúng ta căn bản không thể đánh bại người Huyền Âm Tông, làm sao có thể ra tay? Hơn nữa, ta cảm giác được một mối nguy hiểm chí mạng, giống như lần trước chúng ta bị cướp vậy." Quách Sơn sờ sờ ngực mình nói, hắn cảm thấy cho dù bây giờ có lấy đi được yêu đan thì cuối cùng bọn họ cũng sẽ không thể lấy được yêu đan của Liệp Báo hai đầu.
Nghe Quách Sơn nói như vậy, mấy huynh đệ của hắn đều không bình tĩnh. Nguyên nhân chính là do hai người đó để lại ấn tượng quá sâu sắc, số tài sản họ dành dụm bấy lâu nay đều bị mất sạch ngay tức khắc.
"Đại ca, ý ngươi là hai nam tu đẹp trai đó cũng ở quanh đây?" Lý Thọ nói với đôi mắt tỏa sáng, hai người kia còn động võ đã trực tiếp đem sáu người làm cho hôn mê rồi. Tuy nhiên, hắn cảm thấy hơi chán nản khi toàn bộ chiếc nhẫn không gian giấu trong chiếc mũ đội đầu của mình đã bị lấy đi.
"Nơi này của ta nói cho ta biết rằng bọn họ đang ở gần đây." Quách Sơn nói xong còn vuốt vuốt trái tim mình.
"Đại ca, tim ngươi đập nhanh quá, ngươi bị đau tim à?" Thái Nông đưa tay đặt lên ngực Quách Sơn, kinh hãi nói.
"Mẹ kiếp, nếu tim ta không đập thì ta đã nghẻo lâu rồi." Quách Sơn tức giận hất tay Thái Nông ra.
"Đại ca, ngươi có nghĩ lần sau chúng ta gặp lại những người đã cướp đoạt chúng ta, họ có trả lại vật phẩm trong nhẫn không gian cho chúng ta không?" Phương Chính vẫn đang rối rắm với việc mình đã đánh mất rất nhiều linh thạch, đã vậy cố tình Hoắc Nhân lại không bị mất gì mới cay.
"Lão tứ, trời còn chưa tối mà ngươi đã nói nhảm cái gì vậy?" Hoắc Nhân đưa tay sờ trán Phương Chính, hình như không nóng a!
“Bọn họ không thể vì lớn lên đẹp nên có thể tùy tiện lấy đồ người khác chứ?” Phương Chính nói một cách không biết xấu hổ.
"Tứ ca, ngươi bình thường cướp của người khác, có trả lại linh thạch cho người ta không?"
"Sao có thể? Nếu đã vào túi ta, tất nhiên sẽ thuộc về ta."
Mọi người: "..." Tên này thật không biết xấu hổ!
Bởi vì người của Huyền Âm Tông đã đạt được điều mình mong muốn nên đương nhiên không có ý định ở lại mà đưa Khổng Nhạc Trì đến bên ngoài của núi Vân Vụ.
Về phía Thương Huyền Tông, Viên Văn Hàn rời đi một mình. Hắn hiện đã hoàn toàn khó chịu với mấy người Nghiêm Vĩnh Đào. Đặc biệt là Cao Hân Hân, khi trở lại bên người Nghiêm Vĩnh Đào, còn tự trách mình một cách đạo đức giả. Nếu tu vi của nàng không thấp như vậy, nàng đã không bị đám người Nguyên Tinh bắt được uy hiếp, Khổng Nhạc Trì cũng sẽ không bị đám người Nguyên Tinh bắt đi. Viên Văn Hàn sợ rằng nếu còn ở lại đây nữa chắc hắn sẽ cho Cao Hân Hân ăn một cú sét trời giáng.
Nghiêm Vĩnh Đào cũng dẫn các thành viên còn lại của Thương Huyền Tông đến bên ngoài núi Vân Vụ. Mục tiêu của họ lần này là yêu đan của Liệp Báo hai đầu. Nhưng bây giờ yêu đan đã không còn, bọn họ cũng không cần phải ở lại đó nữa. Khi trờ về cùng mấy người này, hắn luôn cảm thấy trong lòng trống rỗng, như thiếu đi một thứ gì đấy.
Bên cạnh một con suối, mấy người của Huyền Âm Tông đang nghỉ ngơi dưới một gốc cây lớn, Khổng Nhạc Trì đương nhiên bị Nguyên Tinh hạ độc.
Trên cành cây họ đang nghỉ ngơi, có bốn người đang thong thả ngồi trên cành ngắm cảnh xung quanh.
Bốn người này là Thượng Quan Huyền Ý, Tiêu Lăng Hàn, Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ suốt chặng đường đi theo người Huyền Âm Tông. Mục tiêu nhiệm vụ của bọn họ lần này chính là yêu đan của Liệp Báo hai đầu. Vì yêu đan đang ở trên tay mấy người này nên họ đương nhiên phải tìm cách lấy nó đi.
Nửa giờ sau, lấy được yêu đan, năm người Huyền Âm Tông đều ngất xỉu trên mặt đất. Ân Thiên Duệ và Thượng Quan Huyền Ý đã thu thập tất cả các nhẫn không trên mặt đất.
Lần này họ coi đó là một toàn thắng, không tốn một binh sĩ nào. Nguyên nhân chính là vì những người này không ai là người luyện độc sư, mặc dù trên người đều có độc dược nhưng mấy cái này đều được những người khác trong tông môn của họ luyện chế. Vì vậy, Tiêu Lăng Hàn dễ dàng làm cho đám người dưới gốc cây choáng váng. Nói cũng trùng hợp thật, cây mấy người ở Huyền Âm Tông lựa chọn nghỉ ngơi lại cũng chính là cây mà Tiêu Lăng hàn bọn họ lựa chọn
----------- End chương 215: -------------
Editor: truyện này mình cảm thấy tác giả viết khá dài dòng lan man nên có một số đoạn không cần thiết mình sẽ cắt đi ha.
Vậy lần này để Khổng Nhạc Trì giúp mình một lần, sau này mình chắc chắn sẽ bồi thường cho hắn.
" Nghiêm Vĩnh Đào, ngươi đã nghĩ xong chưa? Một phút sắp kết thúc rồi đấy." Nguyên Tinh nói xong liền thu hồi tầm mắt.
Đã có hai nam tu Huyền Âm Tông nóng lòng muốn cởi trói cho Cao Hân Hân.
"Không, không được, ngươi tránh ra, tránh ra. Nghiêm ca ca, cứu ta! Cứu ta! Nghiêm ca ca, ngươi mau cứu ta đi!" Cao Hân Hân bị hai nam tu vây quanh, nàng sợ hãi lùi lại, nước mắt thi nhau rơi xuống.
" Nguyên Tinh, bảo bọn họ dừng lại, ta đáp ứng trao đổi với ngươi."
Sau khi nghe Nghiêm Vĩnh Đào nói, Khổng Nhạc Trì tâm như tro tàn, sắc mặt tái nhợt, toàn thân chợt cảm thấy lạnh lẽo. Hắn cảm thấy như mình bị đông cứng, không thể thở được, đầu óc trống rỗng.
"Không được, ta không đồng ý. Tại sao? Dựa vào cái gì mà ngươi lại bắt Khổng Nhạc Trì đổi người?" Viên Văn Hàn đứng trước mặt Khổng Nhạc Trì, ngăn cản Nghiêm Vĩnh Đào chạm vào hắn. Sự sống chết của người khác không liên quan gì đến bọn họ. Hắn cảm thấy Khổng Nhạc Trì ngốc nghếch không nên bị đối xử như vậy.
Khổng Nhạc Trì có thiên phú tốt, nhiều cơ duyên. Mỗi khi có điều gì tốt thì hắn đều sẽ chia một phần cho Nghiêm Vĩnh Đào. Nhưng Nghiêm Vĩnh Đào chỉ là lừa gạt Khổng Nhạc Trì, hắn rõ ràng không thích người ta nhưng lại không chủ động từ chối. Hắn cố ý mập mờ với Khổng Nhạc Trì để Khổng Nhạc Trì có thể dâng tài nguyên tu luyện lên cho hắn. Nếu không phải mình đứng ngoài thỉnh thoảng khuyên ngăn, thì có lẽ Khổng Nhạc Trì đã giao rất nhiều tài nguyên tu luyện cho Nghiêm Vĩnh Đào.
Nói trắng ra là, một kẻ muốn cho, một người muốn nhận nên chuyện này Viên Văn Hàn cũng khó lòng mà quản.
Vì Khổng Nhạc Trì ngốc nghếch như vậy nên Viên Văn Hàn không muốn hắn bị tổn thương. Bọn họ là anh em lớn lên cùng nhau. Từ khi nào mà mọi thứ đã thay đổi? Nghiêm Vĩnh Đào ngày càng trở nên xa lạ, mà Khổng Nhạc Trì ngày càng trở nên ngốc nghếch.
Sau những gì xảy ra ngày hôm nay, chỉ mong Khổng Nhạc Trì có thể tỉnh táo lại.
"Viên sư đệ, đây là chuyện giữa Khổng sư đệ và ta, ngươi không liên quan gì cả, mau tránh ra." Nghiêm Vĩnh Đào nói xong liền muốn đi kéo Khổng Nhạc Trì ở phía sau lưng Viên Văn Hàn ra.
Viên Văn Hàn làm sao có thể để Nghiêm Vĩnh Đào như ý nguyện? Tất nhiên sẽ không để hắn chạm vào Khổng Nhạc Trì sau lưng mình. "Nghiêm sư huynh, ngươi làm sư huynh như vậy sao? Làm sao có thể không màng tình nghĩa đồng môn, kiên trì đẩy Khổng sư đệ ra ngoài!"
"Ta không muốn vô nghĩa với ngươi nữa, có thể tránh đường ra chưa? Nếu ngươi nhất quyết không tránh đường, vậy chúng ta dùng thực lực để nói chuyện đi.” Nói xong, Nghiêm Vĩnh Đào rút ra thanh kiếm của mình và chĩa mũi kiếm vào Viên Văn Hàn.
"Được, được, rất tốt! Nghiêm Vĩnh Đào, hôm nay ta nhìn rõ bộ mặt thật của ngươi rồi, không ngờ ngươi lại là người ích kỷ như vậy, coi như trước kia ta có mắt như mù không biết nhìn người đi, từ nay về sau chúng ta đường ai nấy đi. Nếu gặp nhau ở trong tông môn thì phiền tránh xa ta chút." Viên Văn Hàn liên tục gật đầu, nhìn Nghiêm Vĩnh Đào với ánh mắt thất vọng.
Trước đây, hắn luôn coi Nghiêm Vĩnh Đào là một bằng hữu đáng kết giao, Lúc ở tông môn, chỉ cần Nghiêm Vĩnh Đào muốn làm gì thì hắn đều ủng hộ. Điều này cũng khiến địa vị của Nghiêm Vĩnh Đào trong tông môn ngày càng cao hơn. Hiện tại xem ra mình đúng là có mắt như mù, nhìn người cũng không rõ.
Viên Văn Hàn quay lại nhìn Khổng Nhạc Trì đang thương tâm. Nếu bây giờ hắn vẫn không thể phân biệt được đúng sai, thì Viên Văn Hàn từ nay sẽ là một độc hành hiệp.
Thế gian hỗn loạn có liên quan gì đến hắn đâu?
"Khổng sư đệ, ngươi không sao chứ?" Viên Văn Hàn nhìn Khổng Nhạc Trì đang ngơ ngác, thật muốn đánh hắn hai cái, nếu người ta đã không thích mình thì cần gì phải chạy theo chứ.
"Viên sư huynh." Khổng Nhạc Trì lập tức tỉnh táo lại khi nghe thấy Viên Văn Hàn gọi mình.
" Nghiêm Vĩnh Đào, các ngươi đã thảo luận xong chưa? Nếu không được thì các ngươi trước tiên đem yêu đan Liệp Báo hai đầu đổi lấy hai người này đi." Nguyên Tinh vô cùng không kiên nhân, khi nói chuyện hắn còn chỉ Chu Hòa Hi và Phùng Thu Nguyệt.
Nghiêm Vĩnh Đào lạnh lùng liếc nhìn Nguyên Tinh sau đó quay lại nhìn Khổng Nhạc Trì, "Khổng sư đệ, ta muốn ngươi tạm thời thay thế Hân Hân. Đừng lo lắng, ta nhất định sẽ đến cứu ngươi, sẽ không để ngươi gặp phải bất kỳ nguy hiểm gì."
Trong mắt Khổng Nhạc Trì có chút giằng co, hắn biết nếu mình thực sự đồng ý thì có thể sẽ lành ít dữ nhiều. Nhưng nếu hắn không đồng ý... hắn ngẩng đầu nhìn Nghiêm Vĩnh Đào và bắt gặp ánh mắt cầu xin của đối phương, cuối cùng Khổng Nhạc Trì cũng gật đầu.
Nhưng Nghiêm Vĩnh Đào không biết vì sự lựa chọn sai lầm lần này, con đường tu luyện ban đầu vốn suôn sẻ của hắn đã trở nên gập ghềnh, suốt đời tu vi của hắn cũng không đạt được độ cao lý tưởng. Vốn dĩ bên cạnh hắn có hai huynh đệ tốt có thể giúp đỡ hắn trong quá trình tu luyện.
Nhưng sự lựa chọn sai lầm cuối cùng sẽ khiến hắn phải trả giá cho sự ngu ngốc của mình.
【 A Hàn, tên họ Nghiêm này đúng không phải là người mà, bạn bè vừa kề vai sát cánh trong nháy mắt đã bị hắn đẩy vào hố lửa, mà tên họ Khổng có vẻ thích hắn thì phải. 】 Thượng Quan Huyền Ý đang xem kịch rất tức giận, bây giờ hắn muốn xẻo thịt luôn tên họ Nghiêm kia.
【Đừng tức giận, đây không phải việc của chúng ta. Kẻ muốn cho người muốn nhận, chúng ta cũng không quản được. Hơn nữa... 】Tiêu Lăng Hàn nhìn mọi người trên sân mở ra linh nhãn, nhìn thấy một màn không thể tin được.
【A Hàn, hơn nữa cái gì? 】 Tiêu Lăng Hàn thật là, nói chuyện còn nói một nửa, đáng ghét mà.
【Hơn nữa, hai người xung quanh nam tu họ Nghiêm đều có vận khí không tồi, nên hiệu quả của cả hai tất nhiên sẽ tốt hơn một. Nhưng bây giờ hắn đã đắc tội cả hai người họ, vận may của hắn cũng đang dần cạn kiệt. Về sau việc tu luyện của hắn sẽ không thuận buồm xuôi gió như trước đây nữa, còn sẽ khó khăn hơn rất nhiều. 】 Tiêu Lăng Hàn truyền âm cho Thượng Quan Huyền Ý. Có được liền có mất.
Sau khi nhận được truyền âm của Tiêu Lăng Hàn, trong lòng Thượng Quan Huyền Ý vốn đang u ám vừa rồi lập tức thoải mái hơn. Thậm chí còn có chút hả hê chờ đợi xem "kết cục tốt đẹp" của nam tu họ Nghiêm kia trong tương lai nhưng đáng tiếc là tạm thời không thấy được.
Ở bên này, Khổng Nhạc Trì đã mang yêu đan đưa cho người Huyền Âm Tông và trao đổi ba con tin là Chu Hòa Hi, Phùng Thu Nguyệt và Cao Hân Hân.
Ở phía bên kia, sáu nhân vật lén lút đang ẩn náu trong đống cỏ dại. Sáu người này là sáu thành viên của nhóm lính đánh thuê Mỹ Nam.
Hoắc Nhân thấy người hai bên đã bàn giao, không khỏi lo lắng nói: "Đại ca, chúng ta không ra tay sao?"
"Yên tâm đi, chúng ta căn bản không thể đánh bại người Huyền Âm Tông, làm sao có thể ra tay? Hơn nữa, ta cảm giác được một mối nguy hiểm chí mạng, giống như lần trước chúng ta bị cướp vậy." Quách Sơn sờ sờ ngực mình nói, hắn cảm thấy cho dù bây giờ có lấy đi được yêu đan thì cuối cùng bọn họ cũng sẽ không thể lấy được yêu đan của Liệp Báo hai đầu.
Nghe Quách Sơn nói như vậy, mấy huynh đệ của hắn đều không bình tĩnh. Nguyên nhân chính là do hai người đó để lại ấn tượng quá sâu sắc, số tài sản họ dành dụm bấy lâu nay đều bị mất sạch ngay tức khắc.
"Đại ca, ý ngươi là hai nam tu đẹp trai đó cũng ở quanh đây?" Lý Thọ nói với đôi mắt tỏa sáng, hai người kia còn động võ đã trực tiếp đem sáu người làm cho hôn mê rồi. Tuy nhiên, hắn cảm thấy hơi chán nản khi toàn bộ chiếc nhẫn không gian giấu trong chiếc mũ đội đầu của mình đã bị lấy đi.
"Nơi này của ta nói cho ta biết rằng bọn họ đang ở gần đây." Quách Sơn nói xong còn vuốt vuốt trái tim mình.
"Đại ca, tim ngươi đập nhanh quá, ngươi bị đau tim à?" Thái Nông đưa tay đặt lên ngực Quách Sơn, kinh hãi nói.
"Mẹ kiếp, nếu tim ta không đập thì ta đã nghẻo lâu rồi." Quách Sơn tức giận hất tay Thái Nông ra.
"Đại ca, ngươi có nghĩ lần sau chúng ta gặp lại những người đã cướp đoạt chúng ta, họ có trả lại vật phẩm trong nhẫn không gian cho chúng ta không?" Phương Chính vẫn đang rối rắm với việc mình đã đánh mất rất nhiều linh thạch, đã vậy cố tình Hoắc Nhân lại không bị mất gì mới cay.
"Lão tứ, trời còn chưa tối mà ngươi đã nói nhảm cái gì vậy?" Hoắc Nhân đưa tay sờ trán Phương Chính, hình như không nóng a!
“Bọn họ không thể vì lớn lên đẹp nên có thể tùy tiện lấy đồ người khác chứ?” Phương Chính nói một cách không biết xấu hổ.
"Tứ ca, ngươi bình thường cướp của người khác, có trả lại linh thạch cho người ta không?"
"Sao có thể? Nếu đã vào túi ta, tất nhiên sẽ thuộc về ta."
Mọi người: "..." Tên này thật không biết xấu hổ!
Bởi vì người của Huyền Âm Tông đã đạt được điều mình mong muốn nên đương nhiên không có ý định ở lại mà đưa Khổng Nhạc Trì đến bên ngoài của núi Vân Vụ.
Về phía Thương Huyền Tông, Viên Văn Hàn rời đi một mình. Hắn hiện đã hoàn toàn khó chịu với mấy người Nghiêm Vĩnh Đào. Đặc biệt là Cao Hân Hân, khi trở lại bên người Nghiêm Vĩnh Đào, còn tự trách mình một cách đạo đức giả. Nếu tu vi của nàng không thấp như vậy, nàng đã không bị đám người Nguyên Tinh bắt được uy hiếp, Khổng Nhạc Trì cũng sẽ không bị đám người Nguyên Tinh bắt đi. Viên Văn Hàn sợ rằng nếu còn ở lại đây nữa chắc hắn sẽ cho Cao Hân Hân ăn một cú sét trời giáng.
Nghiêm Vĩnh Đào cũng dẫn các thành viên còn lại của Thương Huyền Tông đến bên ngoài núi Vân Vụ. Mục tiêu của họ lần này là yêu đan của Liệp Báo hai đầu. Nhưng bây giờ yêu đan đã không còn, bọn họ cũng không cần phải ở lại đó nữa. Khi trờ về cùng mấy người này, hắn luôn cảm thấy trong lòng trống rỗng, như thiếu đi một thứ gì đấy.
Bên cạnh một con suối, mấy người của Huyền Âm Tông đang nghỉ ngơi dưới một gốc cây lớn, Khổng Nhạc Trì đương nhiên bị Nguyên Tinh hạ độc.
Trên cành cây họ đang nghỉ ngơi, có bốn người đang thong thả ngồi trên cành ngắm cảnh xung quanh.
Bốn người này là Thượng Quan Huyền Ý, Tiêu Lăng Hàn, Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ suốt chặng đường đi theo người Huyền Âm Tông. Mục tiêu nhiệm vụ của bọn họ lần này chính là yêu đan của Liệp Báo hai đầu. Vì yêu đan đang ở trên tay mấy người này nên họ đương nhiên phải tìm cách lấy nó đi.
Nửa giờ sau, lấy được yêu đan, năm người Huyền Âm Tông đều ngất xỉu trên mặt đất. Ân Thiên Duệ và Thượng Quan Huyền Ý đã thu thập tất cả các nhẫn không trên mặt đất.
Lần này họ coi đó là một toàn thắng, không tốn một binh sĩ nào. Nguyên nhân chính là vì những người này không ai là người luyện độc sư, mặc dù trên người đều có độc dược nhưng mấy cái này đều được những người khác trong tông môn của họ luyện chế. Vì vậy, Tiêu Lăng Hàn dễ dàng làm cho đám người dưới gốc cây choáng váng. Nói cũng trùng hợp thật, cây mấy người ở Huyền Âm Tông lựa chọn nghỉ ngơi lại cũng chính là cây mà Tiêu Lăng hàn bọn họ lựa chọn
----------- End chương 215: -------------
Editor: truyện này mình cảm thấy tác giả viết khá dài dòng lan man nên có một số đoạn không cần thiết mình sẽ cắt đi ha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất