[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Chương 216: Đổi Sang Động Phủ Khác
Từ sau sự việc này, bốn người Tiêu Lăng Hàn đều nghĩ, sau này nếu muốn tìm một nơi để nghỉ ngơi, nhất định phải nhìn xem xung quanh có ai không, đặc biệt là trên cây.
"Chúng ta nên làm gì với mấy người này đây?" Ân Thiên Duệ nhìn những người nằm trên mặt đất hỏi.
"Chúng ta có nên giết hay không đây? Nếu không, yêu đan đã ở trong tay chúng ta, khi chúng ta giao nhiệm vụ, bọn họ tất nhiên sẽ tra đến chúng ta, nhất định sẽ làm đủ các loại trả thù chúng ta. Nhưng những người này cũng chưa đắc tội qua chúng ta bao giờ, nếu giết thì...?
Mạc Vô Nhai không biết phải làm sao, nhíu mày, quay đầu nhìn Tiêu Lăng Hàn.
"Đợi ta kiểm tra ký ức của mấy người này đã rồi mới tính toán tiếp, Ý Ý sẽ hộ pháp giúp ta." Tiêu Lăng Hàn đi tới gần người tên Nguyên Tinh, quay người lại nói với Thượng Quan Huyền Ý.
Mọi người đều tranh giành yêu đan của Liệp Báo hai đầu. Vậy rốt cuộc trong đó có bí mật gì mà bọn họ chưa biết?
Tiêu Lăng Hàn duỗi tay phải, chỉ ngón trỏ vào giữa lông mày Nguyên Tinh, nhắm mắt lại, để thần thức thông qua ngón tay tiến vào trong thức hải của Nguyên Tinh. Sau khi nhìn thấy linh hồn của Nguyên Tinh, trực tiếp điểm vào giữa hai lông mày hắn, những cảnh tượng hắn trải qua lần lượt được truyền đến trong đầu Tiêu Lăng Hàn.
Mười phút sau, Tiêu Lăng Hàn thu tay lại, nhắm mắt cẩn thận xem xét trí nhớ của Nguyên Tinh, gia hỏa này khá được sủng ái trong Huyền Âm Tông.
Nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn mở mắt, ba người đều nhìn hắn.
"Hóa ra yêu đan của Liệp Báo hai đầu có thể đổi lấy được một lệnh bài vào bí cảnh Hằng Phong ở Công hội luyện đan sư. Bí cảnh Hằng Phong mỗi 500 năm mới mở một lần, mà những người có thể vào được bí cảnh này phải từ Nguyên Anh kỳ trở xuống. Tám tháng sau sẽ là thời điểm bí cảnh Hằng Phong được mở ra, vị trí của bí cảnh Hằng Phong mở ra sẽ ở núi Thanh Linh và núi Thanh Linh thuộc thế lực của Huyền Kiếm Các." Tiêu Lăng Hàn nói cho mấy người tin tức hắn có được từ ký ức của Nguyên Tinh.
Vừa nghe đến bí cảnh, mắt của mấy người đều sáng lên, khi còn ở đại lục Hoàng Cực bọn họ đã thu hoạch được rất nhiều khi vào bí cảnh Tử Linh.
Tiến vào bí cảnh một lần tương đương với ở bên ngoài tu luyện mấy chục thậm chí trăm năm, điều này có thể thấy được mọi người thích bí cảnh đến mức nào.
"A Hàn, chúng ta nên làm gì bây giờ? Chúng ta nên mang yêu đan này đến Công hội luyện đan sư để đổi lấy lệnh bài vào bí cảnh hay là đợi người của Huyền Âm Tông đổi lệnh bài xong rồi đi đoạt lại đây?" Thượng Quan Huyền Ý nhịn không được hỏi, hai phương pháp nghe đều có vẻ nguy hiểm.
Chẳng may những người Huyền Âm Tông này lấy yêu đan về nhờ trưởng bối trong tông môn đi đổi lệnh bài cho họ thì sao? Vậy thì đến lúc đó mình lấy lệnh bài ở đâu ra?
Nhưng nếu một người trong số họ đến Công hội luyện đân sư để trao đổi, họ chắc chắn sẽ bị nhiều người theo dõi, đến lúc đó sẽ rất rắc rối.
"Mấy người Huyền Âm Tông này thì tiễn đi gặp diễm vương đi, chúng ta sẽ tự mình trao đổi lệnh bài. Đồ vật phải nằm trong tay chúng ta mới an toàn." Trong mắt Tiêu Lăng Hàn hiện lên một tia sát khí. Những người Huyền Âm Tông này cũng không phải là thứ tốt đẹp gì, để lại cũng là tai họa.
“Vậy người này nên làm thế nào?” Ân Thiên Duệ chỉ vào Khổng Nhạc Trì bên cạnh hỏi.
"Ném cái tên họ Khổng kia lên cây, tạm thời giữ lại mạng cho tên Nguyên Tinh này. Sau đó, đưa hắn đến lãnh địa của yêu thú, để cho yêu thú thịt hắn. Trên người hắn có dấu vết thần thức của tu sĩ Hợp Thể kỳ." Tiêu Lăng Hàn liếc nhìn người trước mặt Ân Thiên Duệ, sau đó chỉ vào Nguyên Tinh rồi nói với mọi người.
Khi mọi việc xong xuôi thì trời đã tối.
Mấy người tùy tiện tìm một cái động phủ, bố trí Phòng Ngự Trận, sau đó đều tiến vào không gian tu luyện. Muốn tiến vào bí cảnh, tu vi của mọi người còn rất thấp. Bởi vì Bí cảnh Hằng Phong có thể đột phá Hóa Thần kỳ, điều đó có nghĩa là phần lớn tu sĩ tiến vào đều sẽ là Nguyên Anh đỉnh.
Đặc biệt, Ân Thiên Duệ và Mạc Vô Nhai đều có cảm giác cấp bách trước nay chưa từng có. Một lệnh bài có thể mang theo năm người đi vào. Nếu tu vi của bọn họ quá thấp, Tiêu Lăng Hàn chắc chắn sẽ không mang theo.
Cho nên hai người vừa đến động phủ, liền yêu cầu Tiêu Lăng Hàn dẫn vào không gian, hai người lúc này muốn tranh thủ từng phút từng giây để tu luyện, chỉ muốn tu vi càng nhanh càng tốt.
Tiêu Lăng Hàn không khỏi mỉm cười khi nhìn thấy hai người bọn họ khí thế như được tiêm máu gà, thật không dễ chút nào a! Đặc biệt là Ân Thiên Duệ, người thà cắn đan dược còn hơn là ngồi đả tọa tu luyện. Mạc Vô Nhai càng chỉ biết tu luyện song tu! Không ngờ, một bí cảnh lại khiến hai người này bắt đầu nỗ lực nhưng không biết hai người này kiên trì được bao lâu.
Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn cũng tiến vào không gian tu luyện, Thượng Quan Huyền Ý trù bỏ hàng ngày tu luyện còn sẽ luyện thể, nghiên cứu trận pháp, thỉnh thoảng còn luyện khí.
Mà Tiêu Lăng Hàn không chỉ muốn tu luyện còn muốn học tập các loại thuật pháp.
May mắn thay, hắn tu luyện chỉ cần linh thạch cộng thêm Khóa Linh Trận, sau đó ngồi vận chuyển công pháp là được. Linh khí trong linh thạch đều tràn vào cơ thể hắn, tạo thành một vòng xoáy linh khí rất lớn. Một triệu viên linh thạch trung phẩm đều sẽ bị hắn hấp thu hết, thậm chí không đến một ngày.
Nếu như người khác biết Tiêu Lăng Hàn trong vòng chưa đầy một ngày đã hấp thu hết một triệu linh thạch trung phẩm, chắc chắn sẽ trợn mắt kinh ngạc. Một tu sĩ Nguyên Anh kỳ bình thường sẽ phải hấp thụ một triệu viên linh thạch trung phẩm trong ít nhất một năm hoặc thậm chí lâu hơn.
Đoán chừng một đêm đã trôi qua, Tiêu Lăng Hàn mang theo mấy người ra khỏi không gian.
Ánh sáng ban mai chiếu vào hang động nơi họ đang ở, Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý nhìn nhau.
“Đêm qua có người đã tấn công trận pháp của chúng ta.”
"Đừng hoảng mà vội phá trận, ta đi ra ngoài nhìn xem. Các ngươi đợi ở đây." Tiêu Lăng Hàn nói với ba người xong, liền lấy ra một tấm Ân Thân Phù dán lên trên người mình.
Sau khi lặng lẽ rời khỏi trận pháp, khi Tiêu Lăng Hàn đi ra ngoài, hắn phát hiện bên ngoài hang động của bọn họ đã bị bố trí một cái bẫy.
Không biết ai đã bố trí Sát Trận và Vây Trận cấp bốn bên ngoài động phủ của bọn họ.
Dùng thần thức tìm kiếm từng tấc một, Tiêu Lăng Hàn phát hiện trong phạm vi ngàn mét không có người nào. Nói cách khác, người bố trí bẫy đã rời khỏi đây sau khi bố trí xong. Chẳng lẽ vì tên này không phá được trận pháp mà hắn và Thượng Quan Huyền Ý bố trí nên mới nảy sinh ý trả thù và bố trí Sát Trận. Hơn nữa tên này còn sợ người trong động phủ tu vi cao hơn mình, hắn không đối phó được nên tạm thời bỏ chạy ư.
Sau đó hắn có thể giả vờ vô tình đi ngang qua đây, sau đó phát hiện tình huống ở đây. Nếu gặp được cao thủ, hắn có thể nói rằng hắn chỉ đi ngang qua thôi. Nếu gặp phải người bị thương nặng hoặc tử vong, đương nhiên hắn sẽ lấy đi gia sản của người đó. Người này thực sự giỏi trong việc lên kế hoạch cho mọi việc theo ý mình.
Kế hoạch này có thể nói là hoàn mỹ!
Đáng tiếc Tiêu Lăng Hàn đoán được hết ý nghĩ của người này, tất nhiên sẽ không để hắn như ý muốn.
Tiêu Lăng Hàn nghĩ thầm, quân tử có thù tất báo, hắn mà không có qua có lại thì thất lễ quá rồi! Vì vậy hắn đã thay đổi trận pháp và mắt trận của người nọ, đồng thời cũng tăng cường uy lực của trận pháp. Ngay khi người đó bước vào trận pháp thì chắc chắn sẽ nhận được một bất ngờ lớn.
Làm xong việc này, Tiêu Lăng Hàn trở lại động phủ, kể lại chuyện này cho ba người.
Ba người nghe được chuyện này đều vô cùng kinh ngạc, nhất trí cho rằng Tu chân giới này có thật nhiều chuyện kỳ quái!
Mấy người Tiêu Lăng Hàn sau khi rời khỏi động phủ liền đi thẳng đến thành Thiên Tinh.
Ngay khi trở về, bốn người đã đến Hiệp hội lính đánh thuê để trả lại nhiệm vụ. Bởi vì Liệp Báo hai đầu đã không còn nên không cần phải làm nhiệm vụ này nữa. Bây giờ tất cả mọi người đều đang điên cuồng tìm kiếm mấy người Nguyên Tinh, nguyên nhân là do có nhiều làn sóng người nói rằng yêu đan của Liệp Báo hai đầu đang nằm trong tay họ.
Bốn người Tiêu Lăng Hàn tất nhiên nghe được tin tức này, bốn người bình tĩnh rời đi Hiệp hội lính đánh thuê. Sau khi trở lại, bọn họ quyết định ngày mai sẽ thuê một cái động phủ. Hiện tại trên người đều có linh thạch nên có thể xa xỉ một phen.
Sáng hôm sau
Khi bốn người Tiêu Lăng Hàn lại đến cửa hàng cho thuê, ông chủ trên mặt nở nụ cười, thân mật mời mấy người vào trong tiệm. Nhìn những gương mặt quen thuộc, tưởng chừng như họ mới đến đây thuê hôm qua. Thời gian trôi qua nhanh như chớp, chẳng mấy chốc máy người đã đến thành Thiên Tinh hơn hai tháng.
“Mấy vị lần này muốn thuê động phủ sao?” Ông chủ chào đón bốn người một cách nhiệt tình và khéo léo.
"Đây là ngọc bài trước kia chúng ta thuê viện phủ nhưng giờ muốn trả lại. Hiện tại chúng ta muốn thuê một cái động phủ hai gian, làm phiền ông chủ giới thiệu cho chúng ta một chút." Mạc Vô Nhai đặt ngọc giản lên bàn, khách khí nói với ông chủ.
"Được rồi, do các vị chưa ở hết thời hạn nên số linh thạch dư sẽ tính vào động phủ. Gần đây có rất nhiều người đến thành Thiên Tinh, động phủ cũng khan hiếm..." Ông chủ có chút khó xử nói.
Ông chủ đây là đang định tăng giá. Bốn người nhìn nhau, Mạc Vô Nhai cầm lấy ngọc bài trên bàn.
"Ta đột nhiên cảm thấy sống trong viện phủ cũng khá tốt, chúng ta tiếp tục sống trong viện phủ đi. Miễn cho chạy đông chạy tây, lãng phí thời gian.” Mạc Vô Nhai nói xong liền đang định cùng mấy người rời đi
Ông chủ bắt đầu nỏng nảy, ông chỉ muốn kiếm nhiều tiền hơn chút thôi. Ông không bao giờ nghĩ rằng những người có vẻ ngoài gọn gàng sạch sẽ như này lại có thể keo kiệt như thế. Tuy nhiên, ông vẫn lập tức ra tiếng gọi lại mấy người: "Vài vị dừng bước, ta chợt nhớ ra động phủ vẫn còn không ít, bây giờ ta mang các vị đi xem xem, các vị thấy thế nào?"
"Vậy thì làm phiền."
Ông chủ dẫn mấy người đến một cái động phủ có hai phòng, mặc dù cái động phủ trông nhỏ nhưng có cảm giác sống trong đó sẽ rất ấm cúng. Bốn người nhất trí thuê hang động này, ông chủ thấy mấy người đều đồng ý. Lập tức lấy tờ khế ước thuê động phủ ra, sợ bốn người đột nhiên không muốn thuê động phủ nữa.
Giá của động phủ gấp mười lần viện phủ, tất nhiên linh khí cũng nồng đậm hơn rất nhiều. Lần này họ chỉ thuê đông phủ trong một tháng, ông chủ khá tiếc và hỏi tại sao không thuê thêm một thời gian nữa. Mạc Vô Nhai nói: “Chúng ta chỉ có đủ linh thạch thuê một tháng.” Lúc này, tâm ông chủ hoàn toàn chết lặng, không nói nữa.
Sau khi tiễn ông chủ đi, Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyên Ý bắt đầu bố trí trận pháp bên ngoài động phủ, họ không chỉ bố trí Phòng Ngự Trận mà còn bố trí Sát Trận.
Sau khi hai người bố trí xong trận pháp, hai căn phòng trong động phủ cũng được Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ dọn dẹp.
Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy Mạc Vô Nhai dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn, có thể nói là đặc biệt nóng bỏng. Hắn nhanh chóng nổi da gà, tức giận nói: “Có chuyện thì nói đi.”
"Tiêu sư đệ, làm phiền ngươi có thể bố trí một trận pháp cách âm đơn giản trong phòng của ta và Thiên Duệ được không?" Mạc Vô Nhai mặt không biểu tình nói xong câu đó, sau đó còn dùng ánh mắt ngươi hiểu, ta hiểu, mọi người đều hiểu để nhìn Tiêu Lăng Hàn.
Tiêu Lăng Hàn thật sự muốn nói hắn không hiểu, hắn không muốn hiểu chút nào. Tên này mỗi ngày đều chỉ biết song tu, đại khái là sợ lớn tiếng sẽ kinh động hắn và Thượng Quan Huyền Ý.
Mạc Vô Nhai càng ngày càng vô liêm sỉ nhưng Tiêu Lăng Hàn vẫn đi giúp bọn họ bố trí trận pháp cách âm, dù sao hắn cũng không muốn ngủ đến nửa đêm lại nghe được mấy âm thanh kỳ quái.
Sau khi giúp Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ bố trí trận pháp, Thượng Quan Huyền Ý vừa trở về phòng đã lao vào vòng tay của hắn.
"A Hàn, Mạc sư huynh gọi huynh có việc gì thế?" Thượng Quan Huyền Ý ngẩng đầu nhìn Tiêu Lăng Hàn một lát.
“Không có gì, chỉ là thỉnh giáo ta về một ít chuyện tu luyện thôi.” Tiêu Lăng Hàn nói dối không chớp mắt. Nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Thượng Quan Huyền Ý, không khỏi hôn lên đôi mắt hoa đào của hắn.
Thượng Quan Huyền Ý nhẹ nhàng nhắm mắt lại, sau khi Tiêu Lăng Hàn hôn hắn mới mở mắt ra.
---------- End chương 216: ------------
"Chúng ta nên làm gì với mấy người này đây?" Ân Thiên Duệ nhìn những người nằm trên mặt đất hỏi.
"Chúng ta có nên giết hay không đây? Nếu không, yêu đan đã ở trong tay chúng ta, khi chúng ta giao nhiệm vụ, bọn họ tất nhiên sẽ tra đến chúng ta, nhất định sẽ làm đủ các loại trả thù chúng ta. Nhưng những người này cũng chưa đắc tội qua chúng ta bao giờ, nếu giết thì...?
Mạc Vô Nhai không biết phải làm sao, nhíu mày, quay đầu nhìn Tiêu Lăng Hàn.
"Đợi ta kiểm tra ký ức của mấy người này đã rồi mới tính toán tiếp, Ý Ý sẽ hộ pháp giúp ta." Tiêu Lăng Hàn đi tới gần người tên Nguyên Tinh, quay người lại nói với Thượng Quan Huyền Ý.
Mọi người đều tranh giành yêu đan của Liệp Báo hai đầu. Vậy rốt cuộc trong đó có bí mật gì mà bọn họ chưa biết?
Tiêu Lăng Hàn duỗi tay phải, chỉ ngón trỏ vào giữa lông mày Nguyên Tinh, nhắm mắt lại, để thần thức thông qua ngón tay tiến vào trong thức hải của Nguyên Tinh. Sau khi nhìn thấy linh hồn của Nguyên Tinh, trực tiếp điểm vào giữa hai lông mày hắn, những cảnh tượng hắn trải qua lần lượt được truyền đến trong đầu Tiêu Lăng Hàn.
Mười phút sau, Tiêu Lăng Hàn thu tay lại, nhắm mắt cẩn thận xem xét trí nhớ của Nguyên Tinh, gia hỏa này khá được sủng ái trong Huyền Âm Tông.
Nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn mở mắt, ba người đều nhìn hắn.
"Hóa ra yêu đan của Liệp Báo hai đầu có thể đổi lấy được một lệnh bài vào bí cảnh Hằng Phong ở Công hội luyện đan sư. Bí cảnh Hằng Phong mỗi 500 năm mới mở một lần, mà những người có thể vào được bí cảnh này phải từ Nguyên Anh kỳ trở xuống. Tám tháng sau sẽ là thời điểm bí cảnh Hằng Phong được mở ra, vị trí của bí cảnh Hằng Phong mở ra sẽ ở núi Thanh Linh và núi Thanh Linh thuộc thế lực của Huyền Kiếm Các." Tiêu Lăng Hàn nói cho mấy người tin tức hắn có được từ ký ức của Nguyên Tinh.
Vừa nghe đến bí cảnh, mắt của mấy người đều sáng lên, khi còn ở đại lục Hoàng Cực bọn họ đã thu hoạch được rất nhiều khi vào bí cảnh Tử Linh.
Tiến vào bí cảnh một lần tương đương với ở bên ngoài tu luyện mấy chục thậm chí trăm năm, điều này có thể thấy được mọi người thích bí cảnh đến mức nào.
"A Hàn, chúng ta nên làm gì bây giờ? Chúng ta nên mang yêu đan này đến Công hội luyện đan sư để đổi lấy lệnh bài vào bí cảnh hay là đợi người của Huyền Âm Tông đổi lệnh bài xong rồi đi đoạt lại đây?" Thượng Quan Huyền Ý nhịn không được hỏi, hai phương pháp nghe đều có vẻ nguy hiểm.
Chẳng may những người Huyền Âm Tông này lấy yêu đan về nhờ trưởng bối trong tông môn đi đổi lệnh bài cho họ thì sao? Vậy thì đến lúc đó mình lấy lệnh bài ở đâu ra?
Nhưng nếu một người trong số họ đến Công hội luyện đân sư để trao đổi, họ chắc chắn sẽ bị nhiều người theo dõi, đến lúc đó sẽ rất rắc rối.
"Mấy người Huyền Âm Tông này thì tiễn đi gặp diễm vương đi, chúng ta sẽ tự mình trao đổi lệnh bài. Đồ vật phải nằm trong tay chúng ta mới an toàn." Trong mắt Tiêu Lăng Hàn hiện lên một tia sát khí. Những người Huyền Âm Tông này cũng không phải là thứ tốt đẹp gì, để lại cũng là tai họa.
“Vậy người này nên làm thế nào?” Ân Thiên Duệ chỉ vào Khổng Nhạc Trì bên cạnh hỏi.
"Ném cái tên họ Khổng kia lên cây, tạm thời giữ lại mạng cho tên Nguyên Tinh này. Sau đó, đưa hắn đến lãnh địa của yêu thú, để cho yêu thú thịt hắn. Trên người hắn có dấu vết thần thức của tu sĩ Hợp Thể kỳ." Tiêu Lăng Hàn liếc nhìn người trước mặt Ân Thiên Duệ, sau đó chỉ vào Nguyên Tinh rồi nói với mọi người.
Khi mọi việc xong xuôi thì trời đã tối.
Mấy người tùy tiện tìm một cái động phủ, bố trí Phòng Ngự Trận, sau đó đều tiến vào không gian tu luyện. Muốn tiến vào bí cảnh, tu vi của mọi người còn rất thấp. Bởi vì Bí cảnh Hằng Phong có thể đột phá Hóa Thần kỳ, điều đó có nghĩa là phần lớn tu sĩ tiến vào đều sẽ là Nguyên Anh đỉnh.
Đặc biệt, Ân Thiên Duệ và Mạc Vô Nhai đều có cảm giác cấp bách trước nay chưa từng có. Một lệnh bài có thể mang theo năm người đi vào. Nếu tu vi của bọn họ quá thấp, Tiêu Lăng Hàn chắc chắn sẽ không mang theo.
Cho nên hai người vừa đến động phủ, liền yêu cầu Tiêu Lăng Hàn dẫn vào không gian, hai người lúc này muốn tranh thủ từng phút từng giây để tu luyện, chỉ muốn tu vi càng nhanh càng tốt.
Tiêu Lăng Hàn không khỏi mỉm cười khi nhìn thấy hai người bọn họ khí thế như được tiêm máu gà, thật không dễ chút nào a! Đặc biệt là Ân Thiên Duệ, người thà cắn đan dược còn hơn là ngồi đả tọa tu luyện. Mạc Vô Nhai càng chỉ biết tu luyện song tu! Không ngờ, một bí cảnh lại khiến hai người này bắt đầu nỗ lực nhưng không biết hai người này kiên trì được bao lâu.
Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn cũng tiến vào không gian tu luyện, Thượng Quan Huyền Ý trù bỏ hàng ngày tu luyện còn sẽ luyện thể, nghiên cứu trận pháp, thỉnh thoảng còn luyện khí.
Mà Tiêu Lăng Hàn không chỉ muốn tu luyện còn muốn học tập các loại thuật pháp.
May mắn thay, hắn tu luyện chỉ cần linh thạch cộng thêm Khóa Linh Trận, sau đó ngồi vận chuyển công pháp là được. Linh khí trong linh thạch đều tràn vào cơ thể hắn, tạo thành một vòng xoáy linh khí rất lớn. Một triệu viên linh thạch trung phẩm đều sẽ bị hắn hấp thu hết, thậm chí không đến một ngày.
Nếu như người khác biết Tiêu Lăng Hàn trong vòng chưa đầy một ngày đã hấp thu hết một triệu linh thạch trung phẩm, chắc chắn sẽ trợn mắt kinh ngạc. Một tu sĩ Nguyên Anh kỳ bình thường sẽ phải hấp thụ một triệu viên linh thạch trung phẩm trong ít nhất một năm hoặc thậm chí lâu hơn.
Đoán chừng một đêm đã trôi qua, Tiêu Lăng Hàn mang theo mấy người ra khỏi không gian.
Ánh sáng ban mai chiếu vào hang động nơi họ đang ở, Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý nhìn nhau.
“Đêm qua có người đã tấn công trận pháp của chúng ta.”
"Đừng hoảng mà vội phá trận, ta đi ra ngoài nhìn xem. Các ngươi đợi ở đây." Tiêu Lăng Hàn nói với ba người xong, liền lấy ra một tấm Ân Thân Phù dán lên trên người mình.
Sau khi lặng lẽ rời khỏi trận pháp, khi Tiêu Lăng Hàn đi ra ngoài, hắn phát hiện bên ngoài hang động của bọn họ đã bị bố trí một cái bẫy.
Không biết ai đã bố trí Sát Trận và Vây Trận cấp bốn bên ngoài động phủ của bọn họ.
Dùng thần thức tìm kiếm từng tấc một, Tiêu Lăng Hàn phát hiện trong phạm vi ngàn mét không có người nào. Nói cách khác, người bố trí bẫy đã rời khỏi đây sau khi bố trí xong. Chẳng lẽ vì tên này không phá được trận pháp mà hắn và Thượng Quan Huyền Ý bố trí nên mới nảy sinh ý trả thù và bố trí Sát Trận. Hơn nữa tên này còn sợ người trong động phủ tu vi cao hơn mình, hắn không đối phó được nên tạm thời bỏ chạy ư.
Sau đó hắn có thể giả vờ vô tình đi ngang qua đây, sau đó phát hiện tình huống ở đây. Nếu gặp được cao thủ, hắn có thể nói rằng hắn chỉ đi ngang qua thôi. Nếu gặp phải người bị thương nặng hoặc tử vong, đương nhiên hắn sẽ lấy đi gia sản của người đó. Người này thực sự giỏi trong việc lên kế hoạch cho mọi việc theo ý mình.
Kế hoạch này có thể nói là hoàn mỹ!
Đáng tiếc Tiêu Lăng Hàn đoán được hết ý nghĩ của người này, tất nhiên sẽ không để hắn như ý muốn.
Tiêu Lăng Hàn nghĩ thầm, quân tử có thù tất báo, hắn mà không có qua có lại thì thất lễ quá rồi! Vì vậy hắn đã thay đổi trận pháp và mắt trận của người nọ, đồng thời cũng tăng cường uy lực của trận pháp. Ngay khi người đó bước vào trận pháp thì chắc chắn sẽ nhận được một bất ngờ lớn.
Làm xong việc này, Tiêu Lăng Hàn trở lại động phủ, kể lại chuyện này cho ba người.
Ba người nghe được chuyện này đều vô cùng kinh ngạc, nhất trí cho rằng Tu chân giới này có thật nhiều chuyện kỳ quái!
Mấy người Tiêu Lăng Hàn sau khi rời khỏi động phủ liền đi thẳng đến thành Thiên Tinh.
Ngay khi trở về, bốn người đã đến Hiệp hội lính đánh thuê để trả lại nhiệm vụ. Bởi vì Liệp Báo hai đầu đã không còn nên không cần phải làm nhiệm vụ này nữa. Bây giờ tất cả mọi người đều đang điên cuồng tìm kiếm mấy người Nguyên Tinh, nguyên nhân là do có nhiều làn sóng người nói rằng yêu đan của Liệp Báo hai đầu đang nằm trong tay họ.
Bốn người Tiêu Lăng Hàn tất nhiên nghe được tin tức này, bốn người bình tĩnh rời đi Hiệp hội lính đánh thuê. Sau khi trở lại, bọn họ quyết định ngày mai sẽ thuê một cái động phủ. Hiện tại trên người đều có linh thạch nên có thể xa xỉ một phen.
Sáng hôm sau
Khi bốn người Tiêu Lăng Hàn lại đến cửa hàng cho thuê, ông chủ trên mặt nở nụ cười, thân mật mời mấy người vào trong tiệm. Nhìn những gương mặt quen thuộc, tưởng chừng như họ mới đến đây thuê hôm qua. Thời gian trôi qua nhanh như chớp, chẳng mấy chốc máy người đã đến thành Thiên Tinh hơn hai tháng.
“Mấy vị lần này muốn thuê động phủ sao?” Ông chủ chào đón bốn người một cách nhiệt tình và khéo léo.
"Đây là ngọc bài trước kia chúng ta thuê viện phủ nhưng giờ muốn trả lại. Hiện tại chúng ta muốn thuê một cái động phủ hai gian, làm phiền ông chủ giới thiệu cho chúng ta một chút." Mạc Vô Nhai đặt ngọc giản lên bàn, khách khí nói với ông chủ.
"Được rồi, do các vị chưa ở hết thời hạn nên số linh thạch dư sẽ tính vào động phủ. Gần đây có rất nhiều người đến thành Thiên Tinh, động phủ cũng khan hiếm..." Ông chủ có chút khó xử nói.
Ông chủ đây là đang định tăng giá. Bốn người nhìn nhau, Mạc Vô Nhai cầm lấy ngọc bài trên bàn.
"Ta đột nhiên cảm thấy sống trong viện phủ cũng khá tốt, chúng ta tiếp tục sống trong viện phủ đi. Miễn cho chạy đông chạy tây, lãng phí thời gian.” Mạc Vô Nhai nói xong liền đang định cùng mấy người rời đi
Ông chủ bắt đầu nỏng nảy, ông chỉ muốn kiếm nhiều tiền hơn chút thôi. Ông không bao giờ nghĩ rằng những người có vẻ ngoài gọn gàng sạch sẽ như này lại có thể keo kiệt như thế. Tuy nhiên, ông vẫn lập tức ra tiếng gọi lại mấy người: "Vài vị dừng bước, ta chợt nhớ ra động phủ vẫn còn không ít, bây giờ ta mang các vị đi xem xem, các vị thấy thế nào?"
"Vậy thì làm phiền."
Ông chủ dẫn mấy người đến một cái động phủ có hai phòng, mặc dù cái động phủ trông nhỏ nhưng có cảm giác sống trong đó sẽ rất ấm cúng. Bốn người nhất trí thuê hang động này, ông chủ thấy mấy người đều đồng ý. Lập tức lấy tờ khế ước thuê động phủ ra, sợ bốn người đột nhiên không muốn thuê động phủ nữa.
Giá của động phủ gấp mười lần viện phủ, tất nhiên linh khí cũng nồng đậm hơn rất nhiều. Lần này họ chỉ thuê đông phủ trong một tháng, ông chủ khá tiếc và hỏi tại sao không thuê thêm một thời gian nữa. Mạc Vô Nhai nói: “Chúng ta chỉ có đủ linh thạch thuê một tháng.” Lúc này, tâm ông chủ hoàn toàn chết lặng, không nói nữa.
Sau khi tiễn ông chủ đi, Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyên Ý bắt đầu bố trí trận pháp bên ngoài động phủ, họ không chỉ bố trí Phòng Ngự Trận mà còn bố trí Sát Trận.
Sau khi hai người bố trí xong trận pháp, hai căn phòng trong động phủ cũng được Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ dọn dẹp.
Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy Mạc Vô Nhai dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn, có thể nói là đặc biệt nóng bỏng. Hắn nhanh chóng nổi da gà, tức giận nói: “Có chuyện thì nói đi.”
"Tiêu sư đệ, làm phiền ngươi có thể bố trí một trận pháp cách âm đơn giản trong phòng của ta và Thiên Duệ được không?" Mạc Vô Nhai mặt không biểu tình nói xong câu đó, sau đó còn dùng ánh mắt ngươi hiểu, ta hiểu, mọi người đều hiểu để nhìn Tiêu Lăng Hàn.
Tiêu Lăng Hàn thật sự muốn nói hắn không hiểu, hắn không muốn hiểu chút nào. Tên này mỗi ngày đều chỉ biết song tu, đại khái là sợ lớn tiếng sẽ kinh động hắn và Thượng Quan Huyền Ý.
Mạc Vô Nhai càng ngày càng vô liêm sỉ nhưng Tiêu Lăng Hàn vẫn đi giúp bọn họ bố trí trận pháp cách âm, dù sao hắn cũng không muốn ngủ đến nửa đêm lại nghe được mấy âm thanh kỳ quái.
Sau khi giúp Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ bố trí trận pháp, Thượng Quan Huyền Ý vừa trở về phòng đã lao vào vòng tay của hắn.
"A Hàn, Mạc sư huynh gọi huynh có việc gì thế?" Thượng Quan Huyền Ý ngẩng đầu nhìn Tiêu Lăng Hàn một lát.
“Không có gì, chỉ là thỉnh giáo ta về một ít chuyện tu luyện thôi.” Tiêu Lăng Hàn nói dối không chớp mắt. Nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Thượng Quan Huyền Ý, không khỏi hôn lên đôi mắt hoa đào của hắn.
Thượng Quan Huyền Ý nhẹ nhàng nhắm mắt lại, sau khi Tiêu Lăng Hàn hôn hắn mới mở mắt ra.
---------- End chương 216: ------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất