[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Chương 218: Lệnh Bài Đến Bí Cảnh

Trước Sau
Đi tới một con hẻm vắng, Tiêu Lăng Hàn cởi bỏ Ẩn Thân Phù trên người, sau đó đi về một hướng.

Không bao lâu sau, hắn đã đến nơi, ngẩng đầu nhìn năm chữ “ Công hội luyện đan sư” rồng bay phượng múa được khắc trên tấm bảng, Tiêu Lăng Hàn không chút do dự bước vào.

Vừa bước vào, Tiêu Lăng Hàn còn chưa kịp nhìn rõ kiến trúc và bố cục, đã có một tu sĩ Kim Đan trung kỳ đi tới chặn đường hắn.

"Đạo hữu, ngươi là luyện đan sư sao?" Nam tu dùng ngữ điệu ôn hòa lịch sự hỏi.

"Không phải." Tiêu Lăng Hàn lắc đầu.

"Nếu ngươi không phải luyện đan sư, vậy nhất định là đến tìm luyện đan sư luyện đan giúp ngươi đúng không?" Nam tu nghe Tiêu Lăng Hàn nói mình không phải luyện đan sư, trong mắt lập tức lộ ra vẻ khinh thường.

"Cũng không phải." Tiêu Lăng Hàn lắc đầu, tiếp tục trả lời.

"Ngươi tu vi Kim Đan trung kỳ, luyện đan sư cấp ba ở bên kia." Nam tu nói xong, còn chỉ vào một tòa nhà đối diện bọn họ.

Tiêu Lăng Hàn cau mày nhìn nam tu, đã nói mình tới đây không phải là tim fnguowif luyện đan, chẳng lẽ người này không hiểu? Hắn còn xem nhẹ câu “cũng không phải” kia của mình!

"Đạo hữu, ngươi có biết lĩnh khen thưởng nhiệm vụ ở đâu không?"

"A? Vậy ngươi đến đây không phải cầu đan dược mà là để lĩnh khen thưởng nhiệm vụ. À, nơi lĩnh khen thưởng nhiệm vụ là ở đằng kia, trên tầng một của tòa nhà đó. Vừa bước vào là có thể nhìn thấy bảng hướng dẫn rồi" Nghe Tiêu Lăng Hàn nói như vậy, hắn nhìn từ trên xuống dưới mấy lần rồi mới quay đầu đi.

"Đa tạ!" Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy hành vi của nam tu, bình tĩnh nói lời cảm ơn.

Sau khi Tiêu Lăng Hàn rời đi, nam tu lầm bầm lầu bầu: “Không phải hắn, tu vi của hắn thấp như vậy, vừa nhìn liền biết không phải.”

Tiêu Lăng Hàn đã đi xa nhưng vẫn nghe rõ ràng nam tu nói những gì, xem ra người này đang ôm cây đợi thỏ ở chỗ này, nhưng với tu vi của hắn, có lẽ chỉ là một người chạy việc vặt cho người khác mà thôi.

Bước vào đại sảnh của Công hội luyện đan sư, Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy một số bảng, trong đó có bảng chứng thực cấp bậc luyện đan sư, bảng tìm kiếm linh thảo và đan dược, bảng tìm mua đan dược và bảng tìm kiếm người cùng chí hướng, cuối cùng mới là chỗ lĩnh khen thưởng nhiệm vụ.

Tiêu Lăng Hàn trực tiếp đi tới nơi lĩnh khen thưởng nhiệm vụ, trong phòng có một ông lão mang chòm râu dê.

“Tiểu hữu tới đây để lĩnh khen thưởng nhiệm vụ sao?” Ông lão vừa nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn liền hỏi thẳng vào vấn đề.

"Tiền bối, khen thưởng nhiệm vụ ở đây đều có thể nhận sao?" Tiêu Lăng Hàn không đáp mà hỏi lại.

"Tất nhiên, chả lẽ ta ngồi đây để làm cảnh."

Tiêu Lăng Hàn từ trong chiếc nhẫn lấy ra chiếc hộp đựng yêu đan, đặt lên bàn rồi đẩy về phía ông lão.

Ông lão thản nhiên cầm lấy, mở ra thì thấy trong hộp có hai viên yêu đan tròn tròn. Một viên màu đỏ có thuộc tính hỏa, một viên màu nâu thuộc tính thổ. Hai viên này rõ ràng là yêu đan của Liệp Báo hai đầu. Ông lão cẩn thận đánh giá Tiêu Lăng Hàn. U vi Kim Đan sơ kỳ, nhan sắc bình thường, ném vào đám đông là tìm không thấy.



"Tiền bối, ngài có thể đem vật khen thưởng đưa cho vãn bối được chưa?" Tiêu Lăng Hàn vừa nhìn thấy biểu tình của ông lão liền biết rõ người này nhất định phải biết yêu đan. Thấy ông chậm chạp không có động tác gì, Tiêu Lăng Hàn không thể không lên tiếng thúc giục.

"Không phải là ta không đưa cho ngươi, gấp cái gì? Tiểu hữu, ngươi làm sao có được yêu đan của Liệp báo hai đầu này?" Ông lão rốt cuộc tò mò hỏi. Hiện tại bên ngoài mọi người đều đang tìm Nguyên Tinh - chủ nhân của hai viên yêu đan này, thiếu niên trước mặt này hiển nhiên không phải là Nguyên Tinh.

Đương nhiên là cướp rồi, bằng không còn có thể lấy được bằng cách nào nữa chứ! Tiêu Lăng Hàn sẽ không nói như vậy, thế là nói: "Không thể nói."

Ông lão: “…” Thật là cá tính, còn ác liệt hơn cả lão phu nữa!

Ông lão bị từ chối cũng không có tức giận, từ trong nhẫn không gian lấy ra một tấm lệnh bài ném cho Tiêu Lăng Hàn.

"Tiểu hữu, nhớ giữ đồ cho kỹ, đi thong thả không tiễn, chúc ngươi may mắn!" Ông lão có chút vui sướng khi người gặp họa nói.

Tiêu Lăng Hàn cầm lấy lệnh bài, toàn thân lệnh bài đều có màu đen, thần thức của hắn tiến vào trong lệnh bài, bên trong có phù văn cùng khắc văn. Khắc văn và phù văn chắc chắn sẽ có tác dụng dịch chuyển và định vị, bởi vì đó là một Truyền Tống Trận loại nhỏ. Nhưng tại sao bên trong vẫn còn lưu lại dấu vết thần thức Hóa Thần kỳ? Ai có thể nói cho hắn biết điều này có ý nghĩa gì không?

"Đa tạ tiền bối!"

Tuy rằng trong lòng rất nghi hoặc nhưng Tiêu Lăng Hàn cũng không hỏi, với thực lực Kim Đan kỳ của hắn không thể nào phát hiện ra ấn ký thần thức trong tấm ngọc bài này được. Hắn bình tĩnh đặt lệnh bài vào nhẫn không gian, quay người rời khỏi Công hội luyện đan sư.

Đi qua hai con phố, vẫn có người theo đuôi hắn, Tiêu Lăng Hàn đi vào một tiệm bán pháp y. Hắn mua hai chiếc áo choàng rẻ tiền ở đó, thay trang phục ngay tại cửa tiệm rồi đem lệnh bài vào không gian Long Ngọc.

Khi hắn bước ra ngoài lần nữa, bộ dáng đã thay đổi.

"Người vừa rồi là ai? Hắn vào phòng khi nào?" Ông chủ cửa hàng pháp y hỏi tiểu nhị trong cửa hàng.

Tiểu nhị sờ sờ đầu, nghi hoặc hỏi: "Vừa rồi không phải có khách nhân vào phòng thay quần áo sao? Chẳng lẽ không phải là hắn?"

Ông chủ tức giận gõ đầu tiểu nhị một cái: "Hai người này nhìn hoàn toàn khác nhau, một người bình thường, một người xấu xí, vậy mà ngươi cũng không phân biệt được? Còn không nhanh vào xem đồ vật có bị làm sao không!"

Tiểu nhị oan ức muốn chít, rõ ràng có dáng người giống nhau nhưng tại sao khuôn mặt lại khác nhau? Mang theo nghi ngờ, tiểu nhị đi vào phòng để điều tra.

Trong một phòng tu luyện của Công hội luyện đan sư, một nam tử có tu vi Nguyên Anh kỳ đỉnh đột nhiên nói: “ Cái gì!”.

Nam tử lập tức nhắm mắt lại, như thể cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên lông mày nhíu lại, sắc mặt có chút khó coi.

Một lúc sau, hắn mở ra một đôi đôi mắt lạnh lùng, sắc mặt âm trầm, trong mắt hiện lên tia lạnh lùng. Hắn thực sự không thể cảm nhận được lệnh bài hiện đang ở đâu. Thật kỳ lạ! Trước đó, hắn đã mượn lệnh bài vào bí cảnh Hằng Phong của Thạch trưởng lão để nghiên cứu, đồng thời dùng thần thức của chính mình đánh dấu nó rất kín đáo.

Ban đầu hắn định cho dù là ai lấy được tấm lệnh bài này thì hắn sẽ cho người đi đoạt lại. Nhưng bây giờ dấu ấn thần thức mà hắn để lại trên đó đã không còn cảm nhận được nữa.

Tại sao lại như vậy? Rõ ràng là hắn đã tính kế rất tốt, mọi thứ đều hoàn hảo. Ngay cả Thạch trưởng lão, người có tu vi Hóa Thần hậu kỳ cũng không nhận thấy dấu vết thần thức trong lệnh bài. Tại sao đột nhiên lệnh bài lại biến mất?

Nam tử đứng dậy và ngay lập tức rời khỏi phòng tu luyện. Hắn muốn đi hỏi xem có ai đã lấy được yêu đan của Liệp Báo hai đầu và đã đến Công hội luyện đan sư hay chưa.

Tiêu Lăng Hàn không biết nghi hoặc của nam tử nhưng sau khi hắn phát hiện trên lệnh bài có dấu vết thần thức, hắn liền đoán được một số chuyện, tất nhiên là muốn ném lệnh bài vào không gian, để ngăn chặn có người nhìn trộm rồi.



Sau khi Tiêu Lăng Hàn thay đổi trang phục, hắn trở nên cực kỳ xấu xí, không ai thèm nhìn hắn nổi một cái. Chẳng bao lâu sau, hắn đã thoát khỏi những người đang theo dõi mình, tìm một nơi hoang vắng, dán Ẩn Thân Phù lên người và lặng lẽ quay trở lại động phủ.

Vừa đứng vững trong không gian Long Ngọc, Thượng Quan Huyền Ý đã lao vào vòng tay của mình, Tiêu Lăng Hàn ôm lấy hắn, có lẽ là hắn đang lo lắng hỏng rồi, dù sao người nhìn chằm chằm khối lệnh bài này cũng không ít.

Thượng Quan Huyền Ý lấy ra tấm lệnh bài đưa cho Tiêu Lăng Hàn: “A Hàn, huynh định làm gì với ấn ký thần thức trên đó?”

"Theo quan sát của ta, người lưu lại dấu vết thần thức hẳn là thành viên của Công hội luyện đan sư. Tu vi của hắn là Nguyên Anh kỳ đỉnh, thần thức của hắn đã đạt tới Hóa Thần sơ kỳ. Hắn là muốn giết người đoạt bảo, tiến vào bí cảnh, dù sao nếu không mạo hiểm ra ngoài thì khó có thể đột phá Hóa Thần kỳ được. Ý Ý nghĩ chúng ta nên tạo bất ngờ gì cho người này đây?”

Tiêu Lăng Hàn nhét lại lệnh bài vào trong tay Thượng Quan Huyền Ý.

"A Hàn, nếu đụng phải hắn thì sẽ xử lý hắn. Không gặp được hắn thì coi như là hắn may mắn, chúng ta không nên lãng phí tâm tư cho một kẻ râu ria." Thượng Quan Huyền Ý thích Tiêu Lăng Hàn để ý mình, không thích hắn đi phí thời gian cho những người khác. Tên này dám tính kế bọn họ, nếu gặp thì đừng trách bọn họ ác.

“Ừ, Ý Ý nói đúng, không đáng.” Tiêu Lăng Hàn hôn lên gương mặt trắng nõn mịn màng của hắn, vốn dĩ muốn đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ nhưng kết quả lại thấy Thượng Quan Huyền Ý chỉ thấp hơn mình 2cm. Thoạt nhìn, hai người có chiều cao gần như nhau.

“Vậy chúng ta nghiên cứu Phong Hỏa Trận lần trước xem có thể bố trí được hay không đi.” Tiêu Lăng Hàn dẫn Thượng Quan Huyền Ý đi về phía nơi chất đống tài liệu luyện khí.

"Chờ một chút!" Thượng Quan Huyền Ý bỗng nhiên nói, kéo lại Tiêu Lăng Hàn đang muốn đi.

Tiêu Lăng Hàn khó hiểu nhìn hắn, chỉ thấy hắn đến gần mặt mình, nhẹ nhàng hôn một cái. Tiêu Lăng Hàn cười ngốc, đây là muốn hôn lại sao?

"Hiện tại có thể đi rồi." Thượng Quan Huyền Ý nghiêm túc nói nhưng hắn mặt lại đỏ lên. Hắn nhận ra mặt mình thật sự không dày như Tiêu Lăng Hàn. Vốn dĩ mặt mình cũng không đỏ nhưng khi Tiêu Lăng Hàn cười như vậy, lập tức đỏ bừng.

Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý không nghiên cứu trận pháp hoặc cùng nhau tu luyện thì cũng là đến Lôi Trì luyện thể, hoặc là học những thuật pháp khác.

Trong nháy mắt, hai người đã ở trong không gian được sáu năm, bên ngoài đã hai mươi lăm ngày trôi qua.

Hôm nay, hai người cùng nhau rời khỏi không gian và không có ý định tiếp tục tu luyện nữa, chủ yếu là vì linh thạch đã dùng hết. Tiêu Lăng Hàn, dạ dày vương đã sử dụng phần lớn linh thạch, tu vi của hắn vẫn là Nguyên Anh hậu kỳ. Tu vi của Thượng Quan Huyền Ý đã gần đến Nguyên Anh hậu kỳ, nếu bế quan thêm 5 năm nữa, hắn nhất định có thể đột phá đến Nguyên Anh hậu kỳ.

"Ta đã hại em không thể tiếp tục tu luyện, em muốn ta bồi thường như thế nào?" Bởi vì trước kia số linh thạch cướp được đa số là Thượng Quan Huyền Ý cố chấp đưa cho mình dùng nên hiện tạ tu vi của hắn vẫn ở Nguyên Anh trung kỳ. Tiêu Lăng Hàn cảm thấy mình nên nghĩ biện pháp kiếm linh thạch, nếu không vợ nhỏ sẽ đi theo hắn uống gió tây bắc.

"Ta muốn ăn Nhu Cốt Thỏ, thịt thỏ kho tàu... cùng canh linh rau." Thượng Quan Huyền Ý dùng ngón tay đếm món muốn ăn với đôi mắt tỏa sáng.

Nhìn thấy bộ dáng thèm ăn của Thượng Quan Huyền Ý, Tiêu Lăng Hàn đưa tay nhéo nhéo mặt hắn, trong mắt lộ ra vẻ yêu chiều.

"Chờ một chút, ta đi làm cho em. Một lát sẽ xong." Tiêu Lăng Hàn nói xong liền đi về phía căn bếp nhỏ bên ngoài phòng, vốn dĩ nơi này không có bếp nhưng Tiêu Lăng Hàn lại biết Thượng Quan Huyền Ý thích ăn đồ ăn do hắn nấu nên ngày đầu tiên tới đây hắn đã dùng pháp thuật thổ hệ để làm bếp.

"A Hàn, chờ một chút, ta làm trợ thủ giúp huynh." Thượng Quan Huyền Ý đuổi theo Tiêu Lăng Hàn, hai người biến mất vào trong phòng.

Một tiếng sau.

Một đĩa đồ ăn đầy đủ màu sắc hương vị được đặt lên bàn, Thượng Quan Huyền Ý cúi xuống ngửi ngửi: “Thật thơm quá!” Thuận tiên còn gắp một miếng thịt nhét vào trong miệng, ăn ngon đến mức làm hắn không tự giác mà nheo mắt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau