[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Chương 219: Lần Đầu Gặp Sở Vũ Ngạn
Ngay sau đó, ngón tay của hắn bị Tiêu Lăng Hàn ngậm ở trong miệng, còn liếm liếm. Thượng Quan Huyền Ý chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, ngơ ngác nhìn Tiêu Lăng Hàn, ngay cả miếng thịt trong cũng miệng quên ăn.
Sau khi Thượng Quan Huyền Ý buông tay xuống, Tiêu Lăng Hàn cảm thán nói: "Thơm quá!"
Nhìn thấy hắn ngơ ngác nhìn mình, Tiêu Lăng Hàn vươn tay, ngón tay chọc chọc vào tai hắn.
“A Hàn.” Thượng Quan Huyền Ý theo bản năng gọi một tiếng, hóa ra cảm giác bị người mình thích ngậm lấy ngón tay là cảm giác này, khiến tim hắn đập nhanh không thể khống chế.
" Ngốc ạ, không phải là ta không có đũa, lần sau đừng với tới, nếu không ngón tay của em sẽ dính đầy dầu mỡ." Tiêu Lăng Hàn vừa nói vừa đặt một đôi đũa vào trong tay Thượng Quan Huyền Ý.
Sau đó hai người ngồi xuống ăn, Thượng Quan Huyền Ý nhìn bộ dáng say sưa uống rượu của Tiêu Lăng Hàn, hình như rượu rất thơm và hấp dẫn, hắn cũng muốn uống.
“A Hàn, ta có thể uống một chút được không, một chút thôi.” Thượng Quan Huyền Ý vừa nói vừa chỉ vào ly rượu trước mặt Tiêu Lăng Hàn.
Tiêu Lăng Hàn bị ánh mắt khao khát của hắn nhìn chằm chằm, bất lực mỉm cười, lấy ly rượu ra rót cho hắn một ly. Nhưng suy nghĩ lại quay về lần thứ hai hắn say rượu, say đến mức không phân biệt được đông tây nam bắc, còn vô tình cướp đi nụ hôn đầu tiên của mình.
Mình lúc đó chỉ vì xuất phát từ tâm lý trả thù nên mới hôn lại, kết quả là sau khi hôn vẫn luôn nhớ mãi không quên. Hương vị của tiểu gia hỏa đã đọng lại trong tâm trí hắn một thời gian, hắn dần trở nên nghiện hương vị này, không quên được, cứ như vậy mà luân hãm vào sâu trong đó.
Thượng Quan Huyền Ý luôn dính mình, mà mình cũng đã quen với việc có hắn ở bên cạnh nên giờ đây cả hai đều không thể sống thiếu đối phương.
“A Hàn, ta muốn cùng huynh uống rượu hợp cẩn.” Thượng Quan Huyền Ý đưa ly rượu trong tay cho Tiêu Lăng Hàn, giọng điệu nhẹ nhàng, tựa như đang làm nũng.
Tiêu Lăng Hàn chỉ là lơ đãng trong chốc lát, Thượng Quan Huyền Ý đã uống gần hết rượu trong bình. Hắn bất đắc dĩ đỡ trán, tửu lượng của tiểu gia hỏa này thực sự rất kém, một chén đã say mà còn thích mê rượu.
“Chờ khi nào chúng thành thân thì ta sẽ uống rượu hợp cẩn với em nhé, được không?”
Tiêu Lăng Hàn chỉ cảm thấy đau đầu, tiểu tử này trong lúc say đúng là có thể nghĩ tới đủ thứ.
Nhưng nhìn hắn bộ dáng đáng yêu như vậy, Tiêu Lăng Hàn liền lấy ra một khối Lưu Ảnh Thạch, ghi lại cảnh tượng này.
"Không, hiện tại ta muốn uống, A Hàn ~"
Giọng nói của hắn vừa mềm mại, mở đôi mắt mờ mịt nhìn chính mình. Tiêu Lăng Hàn cảm thấy mình không nhịn được.
"Ý Ý, ngoan nào, chúng ta đừng uống nữa. Nếu không sáng mai sẽ lại đau đầu. Đưa ly rượu cho ta được không?" Nói xong, Tiêu Lăng Hàn duỗi tay đi lấy chén rượu Thượng Quan Huyền Ý đang cầm, nhưng còn chưa lấy được thì Thượng Quan Huyền Ý đã uống hết rượu.
Nhìn thấy hắn sắp nằm trên mặt đất, Tiêu Lăng Hàn vội vàng kéo hắn ngồi lên đùi mình.
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Thượng Quan Huyền Ý, khóe miệng hơi nhếch lên như đang mơ rồi tỉnh lại, hiển nhiên tâm tình rất tốt. Tiêu Lăng Hàn đưa tay nhéo mũi hắn, thẳng đến khí không thở nổi hắn mới đưa tay đánh vào mình.
" Ý Ý, em lúc say rất ngoan ngoãn và đáng yêu. Khoảnh khắc này ta đã ghi lại, sau này sẽ cho em xem đủ." Nghĩ đến vẻ mặt như bị sét đánh của Thượng Quan Huyền Ý sau khi xem cái này, Tiêu Lăng Hàn tâm tình rất tốt. Hắn phất tay một cái, dọn sạch đồ đạc trên bàn, sau đó ôm Thượng Quan Huyền Ý trực tiếp trở về phòng.
Ngày hôm sau
Thượng Quan Huyền Ý chậm rãi tỉnh lại, đưa tay xoa xoa thái dương. Suy nghĩ lại quay về sáng hôm qua, rượu Tiêu Lăng Hàn ủ rất dịu, có mùi thơm ngào ngạt, uống xong có dư vị rất lâu, kết quả là mình lại vô tình uống quá nhiều. Nhìn bầu trời, nhận ra mình đã ngủ một ngày một đêm.
Hắn đưa tay che mặt lại, có lẽ trong lòng Tiêu Lăng Hàn mình đã không còn hình tượng gì nữa rồi. Trong lòng Thượng Quan Huyền Ý hối hận, sớm biết rằng thì đã chỉ uống một chén là được.
"Em tỉnh rồi à?"
Một giọng nói quen thuộc có từ tính vang lên ở cửa phòng, Thượng Quan Huyền Ý lập tức lấy tay che mặt, đợi xua đi những biểu cảm khó chịu, hối hận thì mới bỏ tay ra.
"A Hàn."
"Nếu em dậy rồi thì uống chút cháo linh rau đi, lát nữa ta ra ngoài bán một ít đồ, em có muốn đi cùng không?"
Tiêu Lăng Hàn đặt cháo lên bàn đối diện giường, đi tới bên mép giường, tự nhiên cầm áo ngoài của Thượng Quan Huyền Ý mặc vào cho hắn.
"A Hàn, ta có thể tự mình làm được." Thượng Quan Huyền Ý bất đắc dĩ nói.
"Ta thích giúp em mặc vào. Nếu ta đã cởi ra cho em, thì ta tất nhiên nên mặc lại cho em ròi." Tiêu Lăng Hàn đương nhiên nói, khóe môi có ý cười.
Thượng Quan Huyền Ý luôn cảm thấy lời nói vừa rồi của Tiêu Lăng Hàn có nghĩa khác, sau khi suy nghĩ kỹ, dường như không có vấn đề gì, chẳng lẽ là mình suy nghĩ nhiều.
Một tiếng sau, hai nam tử có ngoại hình bình thường và chiều cao ttrung bình xuất hiện tại thương hội Thiên Tinh.
“Hai vị tiền bối cần gì?” Một người hầu hỏi hai người vừa bước vào cửa hàng một cách lịch sự và kính trọng.
"Chúng ta muốn bán một số đan dược, trận bàn pháp và phù." Một người trong đó trả lời.
“Hai vị hãy đi cùng ta.”
Hai người đi theo người hầu qua quầy và vào một căn phòng. Căn phòng trống rỗng, chỉ có một chiếc bàn ở giữa, có ghế xung quanh.
"Tiền bối, trước tiên có thể cho ta xem ngài muốn bán cái gì không?"
"Đương nhiên có thể." Vừa nói, người đàn ông vừa lấy ra một chiếc bình sứ, một tấm bùa và một đĩa trận pháp.
"Đây chỉ là hàng mẫu thôi, còn rất nhiều thứ khác."
Sau khi người hầu nhìn từng món một, hắn nhanh chóng nhận ra những món này đều là cấp bốn, lập tức cung kính nói: "Hai vị tiền bối xin chờ một lát, ta sẽ gọi quản sự ra thương lượng giá cả với ngài."
"Ừ!"
Hai người này chính là Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn đã dịch dung. Họ có rất nhiều thứ muốn bán. Vì sự an toàn của bản thân nên cả hai quyết định dịch dung rồi bán những thứ không dùng đến.
Một lúc sau, một nam tử nhìn chưa đến ba mươi tuổi bước vào. Hắn mặc một pháp y màu tím xa hoa. Nhìn thấy màu sắc quần áo hắn đang mặc, Tiêu Lăng Hàn thầm nghĩ, may mắn Thượng Quan Huyền Ý vì dịch dung mà không mặc quần áo màu tím, nếu không thì đụng hàng rồi.
Khi hắn đến gần, Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn nhìn rõ khuôn mặt người này, trong vẻ ngoài phong thần tuấn lãng của hắn có chút kiêu ngạo. Đây không phải điểm quan trọng nhất, chính là hắn có khuôn mặt năm điểm giống Sở Mộ Thần. Hai người bình tĩnh nhìn nhau, nhanh chóng đoán được thân phận của người đến, ông bố cặn bã của Sở Mộ Thần.
"Xin chào hai vị đạo hữu. Kẻ hèn Sở Vũ Ngạn đây là người phụ trách của thương hội Thiên Tinh, không biết hai vị muốn bán bao nhiêu đồ?" Sở Vũ Ngạn cảm thấy hai gương mặt xa lạ tuy nhìn hắn không có vui nhưng vẫn rất khiêm tốn, lễ phép.
Tuy tu vi của hắn không cao nhưng không phải người bình thường có thẻ so sánh được, có cái dạng đầu trâu mặt ngựa gì mà hắn chưa từng thấy qua. Huống chi hai người trước mặt hắn đều chỉ là Kim Đan kỳ, bản thân hắn cũng là Nguyên Anh sơ kỳ, hơn nữa còn có tu sĩ Nguyên Anh đỉnh bảo vệ.
" Sở đạo hữu khách khí quá. Mọi thứ đều ở trong này." Tiêu Lăng Hàn đặt một chiếc nhẫn không gian lên bàn.
Sở Vũ Ngạn đưa tay nhận lấy, dùng thần thức quét qua, tuy rằng biết rõ nhưng cũng bị thứ bên trong chiếc nhẫn làm cho chấn động. Ít nhất cũng có một ngàn bình đan dược; 500 trận bàn; thậm chí phù còn có nhiều hơn, tận mười vạn tấm, tất cả đều là phù tấn công thông thường.
Kìm nén sự kinh ngạc trong lòng, Sở Vũ Ngạn trước tiên lấy ra một bình đan dược mở ra, mùi thơm nồng nặc của đan dược xộc vào mũi hắn. Mười viên đan dược tròn trịa lặng lẽ nằm trong bình sứ, tất cả đều là đan dược thượng phẩm cấp bốn.
Hắn liên tiếp lấy ra năm bình tiếp theo, bên trong cũng đều là cấp bốn. Dù đã nhìn thấy rất nhiều thứ tốt, nhưng bây giờ trong lòng hắn vẫn có chút hưng phấn.
Cách đây một thời gian, đồ vật trong nhẫn không gian của Sở Vũ Ngạn không cánh mà bay, khiến hắn bị các trưởng lão trong gia tộc và cha mình chỉ trích nặng nề. Để bù đắp cho tài nguyên đã mất, hai mươi năm tới hắn sẽ không thể sử dụng tài nguyên của Sở gia để tu luyện.
Nếu có được những thứ này, vậy hắn có phải sẽ nhanh chóng bù đắp được những tài nguyên đã mất hay không? Nghĩ đến đây, hắn không khỏi cảm thấy vui mừng. Hai người trước mặt quả thực là cứu tinh của hắn mà, lát nữa giá cả sẽ không ép bọn họ quá thấp.
Sau đó Sở Vũ Ngạn gọi thêm vài người vào cùng nhau kiểm tra hàng hóa.
Mười phút sau, người của thương hội Thiên Tinh cuối cùng cũng kiểm tra xong mọi việc đều không có vấn đề gì, toàn bộ đều là cấp bốn.
"Hai vị đạo hữu, đan dược của các vị ngươi đều là đan dược thượng phẩm cấp bốn. Giá mà thương hội Thiên Tinh chúng ta đưa ra cho các vị là hai trăm linh thạch trung cấp. Trận bàn cũng là cấp bốn, mỗi cái là một ngàn linh thạch trung phẩm. Phù cũng cấp bốn, mỗi tấm là hai trăm linh thạch trung phẩm.”
"Không được." Thượng Quan Huyền Ý cầm lấy chiếc nhẫn, lạnh lùng nói.
"Hai người các ngươi đây là có ý gì?" Sở Vũ Ngạn nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý cất chiếc nhẫn, sắc mặt lạnh lùng, lớn tiếng hỏi.
"Chúng ta cũng muốn biết, Sở đạo hữu, ngươi là có ý gì?" Tiêu Lăng Hàn cười như không cười nhìn Sở Vũ Ngạn, hai tay khoanh trước ngực, lười biếng ngồi trên ghế. Đó rõ ràng là một chiếc ghế bình thường nhưng hắn ngồi trên đó với khí chất đế vương. Thật không may, khuyết điểm duy nhất là hắn lớn lên trông quá bình thường.
Nhìn Tiêu Lăng Hàn ngồi trên ghế, Sở Vũ Ngạn lúc ấy cảm thấy mình chỉ là một con kiến trước mặt người này. Hắn nhanh chóng lắc đầu để thoát khỏi những suy nghĩ phi thực tế như vậy. Người trước mặt chỉ có tu vi Kim Đan hậu kỳ, sao có thể là đại năng cao cao tại thượng chứ.
"Thành thật mà nói, đồ vạt của hai vị mặc dù chất lượng tốt nhưng số lượng hơi nhiều. Ngoại trừ thương hội Thiên Tinh chúng ta, ta tin rằng không có cửa hàng nào ở thành trì lân cận có thể nuốt trôi được." Sở Vũ Ngạn chậm rãi nói, một bộ nhất định phải có được, hắn tin chắc sau khi cân nhắc, hai người này nhất định sẽ bán đồ cho thương hội Thiên Tinh của bọn họ.
"Có chút ý tứ."
Tiêu Lăng Hàn nhếch lên khóe miệng cười không rõ ý.
"A Hàn, ta nghe nói mấy tháng nữa bí cảnh Hằng Phong sẽ mở ra, dù sao chúng ta vừa lúc có việc phải đi Huyền Kiếm Các một chuyến. Tại sao không đem những thứ này đem đi bán ở đó? Huynh nghĩ thế nào?" " Thượng Quan Huyền Ý vốn dĩ đã có ấn tượng xấu với Sở Vũ Ngạn vì Sở Mộ Thần, nhưng bây giờ nhìn thấy mặt hắn, lại càng chán ghét.
“Đều nghe em.” Tiêu Lăng Hàn nói xong nắm lấy tay Thượng Quan Huyền Ý, hai người đứng dậy, lập tức muốn rời đi.
Sở Vũ Ngạn nháy mắt với người ngoài cửa, rất nhanh có hai người tiến vào phòng, sau đó đóng cửa lại, chặn Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý.
"Hai vị đạo hữu vẫn nên ngồi xuống suy nghĩ thật kỹ trước khi đưa ra quyết định, đừng xúc động mà hại người hại mình." Sở Vũ Ngạn ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói.
Hắn nhìn hai người họ bằng ánh mắt lạnh lùng. Nếu đồ vật đã tới trước mặt hắn rồi nào có lý để nó chạy thoát.
Sau khi Thượng Quan Huyền Ý buông tay xuống, Tiêu Lăng Hàn cảm thán nói: "Thơm quá!"
Nhìn thấy hắn ngơ ngác nhìn mình, Tiêu Lăng Hàn vươn tay, ngón tay chọc chọc vào tai hắn.
“A Hàn.” Thượng Quan Huyền Ý theo bản năng gọi một tiếng, hóa ra cảm giác bị người mình thích ngậm lấy ngón tay là cảm giác này, khiến tim hắn đập nhanh không thể khống chế.
" Ngốc ạ, không phải là ta không có đũa, lần sau đừng với tới, nếu không ngón tay của em sẽ dính đầy dầu mỡ." Tiêu Lăng Hàn vừa nói vừa đặt một đôi đũa vào trong tay Thượng Quan Huyền Ý.
Sau đó hai người ngồi xuống ăn, Thượng Quan Huyền Ý nhìn bộ dáng say sưa uống rượu của Tiêu Lăng Hàn, hình như rượu rất thơm và hấp dẫn, hắn cũng muốn uống.
“A Hàn, ta có thể uống một chút được không, một chút thôi.” Thượng Quan Huyền Ý vừa nói vừa chỉ vào ly rượu trước mặt Tiêu Lăng Hàn.
Tiêu Lăng Hàn bị ánh mắt khao khát của hắn nhìn chằm chằm, bất lực mỉm cười, lấy ly rượu ra rót cho hắn một ly. Nhưng suy nghĩ lại quay về lần thứ hai hắn say rượu, say đến mức không phân biệt được đông tây nam bắc, còn vô tình cướp đi nụ hôn đầu tiên của mình.
Mình lúc đó chỉ vì xuất phát từ tâm lý trả thù nên mới hôn lại, kết quả là sau khi hôn vẫn luôn nhớ mãi không quên. Hương vị của tiểu gia hỏa đã đọng lại trong tâm trí hắn một thời gian, hắn dần trở nên nghiện hương vị này, không quên được, cứ như vậy mà luân hãm vào sâu trong đó.
Thượng Quan Huyền Ý luôn dính mình, mà mình cũng đã quen với việc có hắn ở bên cạnh nên giờ đây cả hai đều không thể sống thiếu đối phương.
“A Hàn, ta muốn cùng huynh uống rượu hợp cẩn.” Thượng Quan Huyền Ý đưa ly rượu trong tay cho Tiêu Lăng Hàn, giọng điệu nhẹ nhàng, tựa như đang làm nũng.
Tiêu Lăng Hàn chỉ là lơ đãng trong chốc lát, Thượng Quan Huyền Ý đã uống gần hết rượu trong bình. Hắn bất đắc dĩ đỡ trán, tửu lượng của tiểu gia hỏa này thực sự rất kém, một chén đã say mà còn thích mê rượu.
“Chờ khi nào chúng thành thân thì ta sẽ uống rượu hợp cẩn với em nhé, được không?”
Tiêu Lăng Hàn chỉ cảm thấy đau đầu, tiểu tử này trong lúc say đúng là có thể nghĩ tới đủ thứ.
Nhưng nhìn hắn bộ dáng đáng yêu như vậy, Tiêu Lăng Hàn liền lấy ra một khối Lưu Ảnh Thạch, ghi lại cảnh tượng này.
"Không, hiện tại ta muốn uống, A Hàn ~"
Giọng nói của hắn vừa mềm mại, mở đôi mắt mờ mịt nhìn chính mình. Tiêu Lăng Hàn cảm thấy mình không nhịn được.
"Ý Ý, ngoan nào, chúng ta đừng uống nữa. Nếu không sáng mai sẽ lại đau đầu. Đưa ly rượu cho ta được không?" Nói xong, Tiêu Lăng Hàn duỗi tay đi lấy chén rượu Thượng Quan Huyền Ý đang cầm, nhưng còn chưa lấy được thì Thượng Quan Huyền Ý đã uống hết rượu.
Nhìn thấy hắn sắp nằm trên mặt đất, Tiêu Lăng Hàn vội vàng kéo hắn ngồi lên đùi mình.
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Thượng Quan Huyền Ý, khóe miệng hơi nhếch lên như đang mơ rồi tỉnh lại, hiển nhiên tâm tình rất tốt. Tiêu Lăng Hàn đưa tay nhéo mũi hắn, thẳng đến khí không thở nổi hắn mới đưa tay đánh vào mình.
" Ý Ý, em lúc say rất ngoan ngoãn và đáng yêu. Khoảnh khắc này ta đã ghi lại, sau này sẽ cho em xem đủ." Nghĩ đến vẻ mặt như bị sét đánh của Thượng Quan Huyền Ý sau khi xem cái này, Tiêu Lăng Hàn tâm tình rất tốt. Hắn phất tay một cái, dọn sạch đồ đạc trên bàn, sau đó ôm Thượng Quan Huyền Ý trực tiếp trở về phòng.
Ngày hôm sau
Thượng Quan Huyền Ý chậm rãi tỉnh lại, đưa tay xoa xoa thái dương. Suy nghĩ lại quay về sáng hôm qua, rượu Tiêu Lăng Hàn ủ rất dịu, có mùi thơm ngào ngạt, uống xong có dư vị rất lâu, kết quả là mình lại vô tình uống quá nhiều. Nhìn bầu trời, nhận ra mình đã ngủ một ngày một đêm.
Hắn đưa tay che mặt lại, có lẽ trong lòng Tiêu Lăng Hàn mình đã không còn hình tượng gì nữa rồi. Trong lòng Thượng Quan Huyền Ý hối hận, sớm biết rằng thì đã chỉ uống một chén là được.
"Em tỉnh rồi à?"
Một giọng nói quen thuộc có từ tính vang lên ở cửa phòng, Thượng Quan Huyền Ý lập tức lấy tay che mặt, đợi xua đi những biểu cảm khó chịu, hối hận thì mới bỏ tay ra.
"A Hàn."
"Nếu em dậy rồi thì uống chút cháo linh rau đi, lát nữa ta ra ngoài bán một ít đồ, em có muốn đi cùng không?"
Tiêu Lăng Hàn đặt cháo lên bàn đối diện giường, đi tới bên mép giường, tự nhiên cầm áo ngoài của Thượng Quan Huyền Ý mặc vào cho hắn.
"A Hàn, ta có thể tự mình làm được." Thượng Quan Huyền Ý bất đắc dĩ nói.
"Ta thích giúp em mặc vào. Nếu ta đã cởi ra cho em, thì ta tất nhiên nên mặc lại cho em ròi." Tiêu Lăng Hàn đương nhiên nói, khóe môi có ý cười.
Thượng Quan Huyền Ý luôn cảm thấy lời nói vừa rồi của Tiêu Lăng Hàn có nghĩa khác, sau khi suy nghĩ kỹ, dường như không có vấn đề gì, chẳng lẽ là mình suy nghĩ nhiều.
Một tiếng sau, hai nam tử có ngoại hình bình thường và chiều cao ttrung bình xuất hiện tại thương hội Thiên Tinh.
“Hai vị tiền bối cần gì?” Một người hầu hỏi hai người vừa bước vào cửa hàng một cách lịch sự và kính trọng.
"Chúng ta muốn bán một số đan dược, trận bàn pháp và phù." Một người trong đó trả lời.
“Hai vị hãy đi cùng ta.”
Hai người đi theo người hầu qua quầy và vào một căn phòng. Căn phòng trống rỗng, chỉ có một chiếc bàn ở giữa, có ghế xung quanh.
"Tiền bối, trước tiên có thể cho ta xem ngài muốn bán cái gì không?"
"Đương nhiên có thể." Vừa nói, người đàn ông vừa lấy ra một chiếc bình sứ, một tấm bùa và một đĩa trận pháp.
"Đây chỉ là hàng mẫu thôi, còn rất nhiều thứ khác."
Sau khi người hầu nhìn từng món một, hắn nhanh chóng nhận ra những món này đều là cấp bốn, lập tức cung kính nói: "Hai vị tiền bối xin chờ một lát, ta sẽ gọi quản sự ra thương lượng giá cả với ngài."
"Ừ!"
Hai người này chính là Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn đã dịch dung. Họ có rất nhiều thứ muốn bán. Vì sự an toàn của bản thân nên cả hai quyết định dịch dung rồi bán những thứ không dùng đến.
Một lúc sau, một nam tử nhìn chưa đến ba mươi tuổi bước vào. Hắn mặc một pháp y màu tím xa hoa. Nhìn thấy màu sắc quần áo hắn đang mặc, Tiêu Lăng Hàn thầm nghĩ, may mắn Thượng Quan Huyền Ý vì dịch dung mà không mặc quần áo màu tím, nếu không thì đụng hàng rồi.
Khi hắn đến gần, Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn nhìn rõ khuôn mặt người này, trong vẻ ngoài phong thần tuấn lãng của hắn có chút kiêu ngạo. Đây không phải điểm quan trọng nhất, chính là hắn có khuôn mặt năm điểm giống Sở Mộ Thần. Hai người bình tĩnh nhìn nhau, nhanh chóng đoán được thân phận của người đến, ông bố cặn bã của Sở Mộ Thần.
"Xin chào hai vị đạo hữu. Kẻ hèn Sở Vũ Ngạn đây là người phụ trách của thương hội Thiên Tinh, không biết hai vị muốn bán bao nhiêu đồ?" Sở Vũ Ngạn cảm thấy hai gương mặt xa lạ tuy nhìn hắn không có vui nhưng vẫn rất khiêm tốn, lễ phép.
Tuy tu vi của hắn không cao nhưng không phải người bình thường có thẻ so sánh được, có cái dạng đầu trâu mặt ngựa gì mà hắn chưa từng thấy qua. Huống chi hai người trước mặt hắn đều chỉ là Kim Đan kỳ, bản thân hắn cũng là Nguyên Anh sơ kỳ, hơn nữa còn có tu sĩ Nguyên Anh đỉnh bảo vệ.
" Sở đạo hữu khách khí quá. Mọi thứ đều ở trong này." Tiêu Lăng Hàn đặt một chiếc nhẫn không gian lên bàn.
Sở Vũ Ngạn đưa tay nhận lấy, dùng thần thức quét qua, tuy rằng biết rõ nhưng cũng bị thứ bên trong chiếc nhẫn làm cho chấn động. Ít nhất cũng có một ngàn bình đan dược; 500 trận bàn; thậm chí phù còn có nhiều hơn, tận mười vạn tấm, tất cả đều là phù tấn công thông thường.
Kìm nén sự kinh ngạc trong lòng, Sở Vũ Ngạn trước tiên lấy ra một bình đan dược mở ra, mùi thơm nồng nặc của đan dược xộc vào mũi hắn. Mười viên đan dược tròn trịa lặng lẽ nằm trong bình sứ, tất cả đều là đan dược thượng phẩm cấp bốn.
Hắn liên tiếp lấy ra năm bình tiếp theo, bên trong cũng đều là cấp bốn. Dù đã nhìn thấy rất nhiều thứ tốt, nhưng bây giờ trong lòng hắn vẫn có chút hưng phấn.
Cách đây một thời gian, đồ vật trong nhẫn không gian của Sở Vũ Ngạn không cánh mà bay, khiến hắn bị các trưởng lão trong gia tộc và cha mình chỉ trích nặng nề. Để bù đắp cho tài nguyên đã mất, hai mươi năm tới hắn sẽ không thể sử dụng tài nguyên của Sở gia để tu luyện.
Nếu có được những thứ này, vậy hắn có phải sẽ nhanh chóng bù đắp được những tài nguyên đã mất hay không? Nghĩ đến đây, hắn không khỏi cảm thấy vui mừng. Hai người trước mặt quả thực là cứu tinh của hắn mà, lát nữa giá cả sẽ không ép bọn họ quá thấp.
Sau đó Sở Vũ Ngạn gọi thêm vài người vào cùng nhau kiểm tra hàng hóa.
Mười phút sau, người của thương hội Thiên Tinh cuối cùng cũng kiểm tra xong mọi việc đều không có vấn đề gì, toàn bộ đều là cấp bốn.
"Hai vị đạo hữu, đan dược của các vị ngươi đều là đan dược thượng phẩm cấp bốn. Giá mà thương hội Thiên Tinh chúng ta đưa ra cho các vị là hai trăm linh thạch trung cấp. Trận bàn cũng là cấp bốn, mỗi cái là một ngàn linh thạch trung phẩm. Phù cũng cấp bốn, mỗi tấm là hai trăm linh thạch trung phẩm.”
"Không được." Thượng Quan Huyền Ý cầm lấy chiếc nhẫn, lạnh lùng nói.
"Hai người các ngươi đây là có ý gì?" Sở Vũ Ngạn nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý cất chiếc nhẫn, sắc mặt lạnh lùng, lớn tiếng hỏi.
"Chúng ta cũng muốn biết, Sở đạo hữu, ngươi là có ý gì?" Tiêu Lăng Hàn cười như không cười nhìn Sở Vũ Ngạn, hai tay khoanh trước ngực, lười biếng ngồi trên ghế. Đó rõ ràng là một chiếc ghế bình thường nhưng hắn ngồi trên đó với khí chất đế vương. Thật không may, khuyết điểm duy nhất là hắn lớn lên trông quá bình thường.
Nhìn Tiêu Lăng Hàn ngồi trên ghế, Sở Vũ Ngạn lúc ấy cảm thấy mình chỉ là một con kiến trước mặt người này. Hắn nhanh chóng lắc đầu để thoát khỏi những suy nghĩ phi thực tế như vậy. Người trước mặt chỉ có tu vi Kim Đan hậu kỳ, sao có thể là đại năng cao cao tại thượng chứ.
"Thành thật mà nói, đồ vạt của hai vị mặc dù chất lượng tốt nhưng số lượng hơi nhiều. Ngoại trừ thương hội Thiên Tinh chúng ta, ta tin rằng không có cửa hàng nào ở thành trì lân cận có thể nuốt trôi được." Sở Vũ Ngạn chậm rãi nói, một bộ nhất định phải có được, hắn tin chắc sau khi cân nhắc, hai người này nhất định sẽ bán đồ cho thương hội Thiên Tinh của bọn họ.
"Có chút ý tứ."
Tiêu Lăng Hàn nhếch lên khóe miệng cười không rõ ý.
"A Hàn, ta nghe nói mấy tháng nữa bí cảnh Hằng Phong sẽ mở ra, dù sao chúng ta vừa lúc có việc phải đi Huyền Kiếm Các một chuyến. Tại sao không đem những thứ này đem đi bán ở đó? Huynh nghĩ thế nào?" " Thượng Quan Huyền Ý vốn dĩ đã có ấn tượng xấu với Sở Vũ Ngạn vì Sở Mộ Thần, nhưng bây giờ nhìn thấy mặt hắn, lại càng chán ghét.
“Đều nghe em.” Tiêu Lăng Hàn nói xong nắm lấy tay Thượng Quan Huyền Ý, hai người đứng dậy, lập tức muốn rời đi.
Sở Vũ Ngạn nháy mắt với người ngoài cửa, rất nhanh có hai người tiến vào phòng, sau đó đóng cửa lại, chặn Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý.
"Hai vị đạo hữu vẫn nên ngồi xuống suy nghĩ thật kỹ trước khi đưa ra quyết định, đừng xúc động mà hại người hại mình." Sở Vũ Ngạn ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói.
Hắn nhìn hai người họ bằng ánh mắt lạnh lùng. Nếu đồ vật đã tới trước mặt hắn rồi nào có lý để nó chạy thoát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất