[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Chương 220: Giao Dịch Thành Công
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý đều có chút khó coi, chẳng lẽ đồ vật phải bán cho thương hội Thiên Tinh thì Sở Vũ Ngạn mới thả bọn họ đi sao?
" Thương hội Thiên Tinh đây là tính ép mua ép bán sao?" Tiêu Lăng Hàn khinh thường nhìn Sở Vũ Ngạn đang ngồi ở bàn, nghĩ thầm, tu vi gia hỏa này đúng thật là chẳng ra gì.
Sở Vũ Ngạn thầm nghĩ: Hắn vì lễ phép mới gọi hai vị này là đạo hữu. Chẳng lẽ hai người này thật sự coi mình là tu sĩ Nguyên Anh kỳ sao? Cũng không biết vị trí của mình đang ở đâu!
"Tại sao đạo hữu lại nói như vậy? Chúng ta không phải đang thảo luận chuyện này sao?" Sở Vũ Ngạn cười quay đầu lại nhìn Tiêu Lăng Hàn, căn bản không cảm thấy hành vi của mình có gì không đúng. Chỉ cần việc kinh doanh hiện tại hoàn thành, hắn nhất định sẽ được phụ thân khen thưởng.
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý nhìn nhau, trong mắt hiện lên một tia sát ý. Ai trong số họ cũng không ngờ rằng cha của Sở Mộ Thần không chỉ là một trai đểu mà còn là một kẻ cặn bã vô liêm sỉ như vậy.
"Sở đạo hữu, nếu như ngươi thật sự muốn đồ vật của chúng ta thì hãy ra giá thật đi. Nếu chúng ta hài lòng, tất nhiên sẽ giao dịch với thương hội Thiên Tinh. Hơn nữa, những thứ trong tay chúng ta không phải chỉ bán lần này là hết. "Tiêu Lăng Hàn nghĩ đến việc cho Sở Vũ Ngạn một cơ hội nữa. Dù thế nào đi nữa, ông ta cũng là cha của Sở Mộ Thần, nếu không quá bất đắc dĩ thì vẫn có thể cho ông ta một con đường sống. Cùng lắm thì coi hắn như tàng hình là được.
"Như vậy, mỗi người nhượng bộ một chút đi. Ta sẽ thêm một trăm linh thạch trung phẩm vào giá mỗi món. Các vị nghĩ thế nào?" Sở Vũ Ngạn vẻ mặt đau khổ nói, dù sao số lượng cũng hơi lớn, cộng thêm một trăm khối linh thạch trung phẩm cho mỗi món, vậy là cũng đến mấy vạn khối linh thạch rồi .
Tiêu Lăng Hàn đã cạn lời với người này rồi. Đan dược cấp bốn thượng phẩm mà hắn luyện chế có giá trị ít nhất là vài nghìn, thậm chí là mấy vạn khối linh thạch trung phẩm. Gia hỏa thì thì còn ngược lại, linh thạch hăn trả thậm chí còn không đủ để mua linh thạch. Ngay cả trận bàn cũng như thế. Bọn họ có thể bán một trận bàn thành với giá hai, ba vạn linh thạch, gia hỏa này ra giá một ngàn khối linh thạch trung phẩm. Tất nhiên phù cũng không khác là bao.
May mắn thay, hai người họ chỉ lấy ra một phần cho Sở Vũ Ngạn xem, nếu bọn họ lấy hết kho đồ ra mà Sở Vũ Ngạn thấy được, có lẽ hắn sẽ giết người đoạt bảo ngay tại chỗ.
Ở trong không gian mấy năm, Tiêu Lăng Hàn không đếm được hắn đã vẽ ra bao nhiêu bùa và luyện chế bao nhiêu đan dược, nhưng dù sao thì cũng rất nhiều. Cộng thêm thời gian tăng thêm trong không gian của hắn, linh thảo phát triển nhanh chóng, nếu không dùng nó để luyện chế đan dược thì thật lãng phí. Tất cả các loại đan dược hắn bán đều là đan dược thượng phẩm. Mỗi lần hắn luyện chế đan dược đều là một mẻ mười viên, bảy hoặc tám viên là cực phẩm, còn lại là thượng phẩm. Từ đó có thể thấy trên tay hắn có rất nhiều đan dược.
Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy Sở Vũ Ngạn giống như lão thần ở đó, hắn liền vung tay một cái, mười bình đan dược đều biến thành tro bụi.
Sở Vũ Ngạn mở to hai mắt không thể tin nổi, hắn vừa nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn lấy đan dược ra, còn tưởng rằng Tiêu Lăng Hàn đã có ý định giao dịch với hắn. Như thế nào cũng không ngờ tới Tiêu Lăng Hàn sẽ không chút do dự phá hủy mười bình đan dược!
"Ngươi, ngươi. . . " Sở Vũ Ngạn kinh hãi đứng lên, chỉ vào Tiêu Lăng Hàn, làm nửa ngày cũng không biết nên nói cái gì.
Tiêu Lăng Hàn cảm thấy ngứa tay khi nhìn thấy ngón tay chỉ vào mình, tay vô thức lắc lắc, trong tay xuất hiện một con dao găm.
Cảm nhận được thái độ của Tiêu Lăng Hàn, Thượng Quan Huyền Ý duỗi tay kéo hắn một chút: 【 A Hàn, dù sao người này cũng là cha của Sở Mộ Thần, cho dù hắn có đối xử tệ với Sở Mộ Thần nhưng chúng ta cũng không thể trực tiếp động thủ với hắn được.】
Thượng Quan Huyền Ý nói không sai, đây là hành động theo bản năng, Tiêu Lăng Hàn chợt nghĩ tới một loại đan dược đã lâu không dùng đến - Bất Cử Đan. Bây giờ có vẻ như là vừa lúc.
"Ngươi muốn làm gì?" Sở Vũ Ngạn nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn đột nhiên lấy ra một con dao găm cũng kinh hãi. Dù sao hắn cũng gần Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn nhất, nếu bọn họ tấn công hắn, hắn cũng không thể đợi được hai người ở cửa tới cứu.
Hai người chặn đường Tiêu Lăng Hàn ở cửa, một người nhanh chóng đi tới chắn trước Sở Vũ Ngạn.
"Đây là một hành động theo bản năng. Mỗi khi có ai đó chỉ tay vào ta, ta sẽ không nhìn được muốn cắt đứt ngón tay của bọn họ. Vừa rồi Sở đạo hữu cũng làm điều tương tự, cho nên..., thật sự chỉ là hành động theo bản năng. Hy vọng Sở đạo hữu đừng phiền lòng, về sau cẩn thận đừng tùy tiện chỉ vào người khác, dù sao tính tình tốt như ta cũng không có nhiều." Tiêu Lăng Hàn nhìn con dao găm trong tay, sau đó thu về.
Lúc này, ngoài cửa có một thanh niên đi tới, hắn không có vào phòng, nhưng thanh âm lại truyền vào.
"Cha ơi, đại bá bảo cha trở về một chuyến, đại bá có chuyện muốn cùng cha thương lượng."
Nghe được lời nói của con trai, Sở Vũ Ngạn có chút khó xử, vậy hai người trước mặt nên làm gì bây giờ?
Sở Mục Hồng ở ngoài cửa chờ đợi hồi lâu không thấy cha có phản ứng, hắn gõ cửa, vẫn không có gì như cũ, sau đó dùng sức đẩy cửa ra.
Sở Mục Hồng tưởng rằng trong phòng không có người, lại không biết trong phòng không chỉ có người, còn là năm người nữa kìa. Một người là cha hắn, hai người là trưởng lão Sở gia, còn có hai người xa lạ.
Nhìn thấy có người đi vào, Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý đều ngẩng đầu, liền nhìn thấy người tới là một nam tử trẻ tuổi. Nhưng khi hai người nhìn thấy rõ ràng bộ dáng của hắn, không khỏi sửng sốt, bởi vì người thanh niên này gọi Sở Vũ Ngạn là cha, cho nên hắn chính là con trai của Sở Vũ Ngạn. Nhưng hắn và Sở Vũ Ngạn trông chẳng có gì giống nhau. Họ có thực sự là cha con không?
Cả hai người đều không khỏi nghĩ trong đầu, Sở Vũ Ngạn này không phải là bị đổ vỏ đấy chứ? Mặc dù trong đầu hai người đều tưởng tưởng đủ loại chuyện cẩu huyết nhưng trên mặt không hề biểu hiện ra điều gì.
Sở Vũ Ngạn nhìn thấy con trai đi vào, không khỏi cau mày, trong lòng có chút không vui, nhưng nghĩ đến tình thương của cha mình dành cho con hắn, hắn lại không nói ra lời trách móc.
"Xin chào hai vị trưởng lão, xin chào hai vị đạo hữu." Sở Mục Hồng lần lượt chào hỏi mọi người trong phòng.
Hai vị trưởng lão chỉ gật đầu và không nói gì.
Sở Vũ Ngạn gật đầu với Sở Mục Hồng, nếu đại ca tìm hắn có việc thì hắn nhất định phải trở về. Mọi việc ở đây vẫn chưa được giải quyết xong, khi quay lại nhìn Sở Mục Hồng, hắn lập tức nảy ra ý tưởng có thể giao mọi việc ở đây cho con trai mình. Nghĩ tới đây, hắn lập tức nói với Sở Mục Hồng: "Hồng Nhi, con ra ngoài với ta một lát."
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý nhìn thấy hai cha con Sở gia đi ra ngoài một lát, sau đó chỉ có Sở Mộ Hồng đi vào phòng.
"Hai vị đạo hữu, mời ngồi. Ta là Sở Mục Hồng, đại thiếu của thương hội Thiên Tinh." Sau khi Sở Mục Hồng vào phòng, hắn lập tức mời Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý ngồi xuống, sau đó pha trà cho họ.
Tiêu Lăng Hàn thấy vậy, nhướng mày lên. Chẳng lẽ là muốn nói chuyện nghiêm túc sao? Bọn họ chỉ muốn bán đồ vật, không muốn trò chuyện với người Sở gia.
“Cha ta vừa mới nói với ta, hai vị đạo hữu muốn bán một ít đồ vật, cha ta giá quả thật có chút thấp, chủ yếu là do mấy ngày trước nhà ta bị cướp, cha ta đã mất đi rất nhiều đồ quý giá. Bây giờ cha ta cũng không có nhiều linh thạch nên bất đắc dĩ mới ép giá hai vị đạo hữu. Mong hai vị đạo hữu đừng trách cha ta quá, dù sao thì cha ta cũng có nỗi khổ riêng mới làm như vậy.
Sở Mục Hồng ôn hòa lễ phép, ăn nói dễ nghe, so với Sở Vũ Ngạn, hắn cũng không hề thua kém chút nào.
Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý chỉ muốn trợn trắng mắt, nhà của ngươi bị cướp liên quan gì tới chúng ta? Dựa vào cài gì mà chúng ta bị ép giá? Trên thực tế, hai người đã đoán được kẻ trộm trong miệng Sở Mục Hồng có lẽ chính là Sở Mộ Thần.
"Ngươi trước tiên ra giá đi, để chúng ta xem thành ý của ngươi thế nào?" Tiêu Lăng Hàn trực tiếp nói, không hề đề cập tới việc Sở Vũ Ngạn ép giá.
Hắn không muốn ở lại thương hội Thiên Tinh một giây một phút nào nữa, thay vì ở lại đây, Tiêu Lăng Hàn cảm thấy còn không bằng trở về ngủ, như thế ít nhất cũng có thể ôm vợ ngủ. Nghĩ đến vợ nhỏ của mình, Tiêu Lăng Hàn đưa tay nắm lấy tay Thượng Quan Tiêu Lăng Hàn.
"Vậy cũng được."
Sau đó Sở Mục Hồng tính toán trong lòng và tăng giá mọi thứ lên gấp 5 lần so với giá của cha mình. Vốn dĩ hắn còn tưởng rằng đối phương vẫn sẽ từ chối, nhưng không ngờ, đối phương liền đồng ý trong nháy mắt.
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý đồng ý vì lúc này họ không còn một xu dính túi, đồng thời vì cả hai đều muốn đến thăm bảo khố của Sở gia. Nếu Sở gia đã thích ép giá bọn họ như vậy thì cũng phải cho bọn họ chút lợi chứ. Đây có lẽ là điều Sở Mộ Thần hy vọng, nếu không Thẩm Thanh Thu cũng sẽ không đưa bản đồ Sở phủ cho bọn họ.
Có ba mươi triệu linh thạch trung phẩm trong tay, Tiêu Lăng Hàn cảm thấy mình đột nhiên từ một kẻ nghèo khó trở thành một nhà giàu mới nổi.
Hắn hào phóng nói với Thượng Quan Huyền Ý ở bên cạnh: "Em muốn ăn gì? Anh đãi em, hiện tại anh đã là đại gia rồi."
Thượng Quan Huyền Ý nhìn chằm chằm Tiêu Lăng Hàn một hồi, không biết hắn có bao nhiêu chấp nhất muốn làm anh của mình. Lần đầu gặp mặt hắn còn bắt mình gọi hắn là Tiêu ca ca.
Nhưng Thượng Quan Huyền Ý cũng không do dự lâu, sau đó hai mắt sáng ngời nói: “Không biết thành Thiên Tinh gần đây lại xảy ra chuyện gì mới, nói về chuyện tiếp theo của Sở sư huynh hẳn là có rất nhiều phiên bản. A Hàn, chúng ta đi quán rượu ăn cơm và nghe chút tin tức nhé.”
Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy hắn trong mắt tràn đầy vẻ hóng chuyện, mỉm cười gật đầu. "Nghe em hết."
Một lúc sau, Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý đi đến quán rượu Khoái Dịch Điểm, từ xa đã nhìn thấy sáu bóng người quen thuộc, chính là sáu người của nhóm lính đánh thuê Mỹ Nam. Sáu người này tình cờ lúc này đang dùng bữa trong quán rượu, các bàn xung quanh đều trống rỗng. Tất cả khách trong nhà hàng đều tránh xa họ như thể đang trốn tránh bệnh dịch.
Tiêu Lăng Hàn suy đoán, có lẽ là bởi vì sáu người này bộ dáng quá xấu, mọi người đều sợ nhìn thấy bọn họ liền mất đi vị giác. Một số người ban đầu dự định vào nhà hàng ăn tối nhưng vừa bước vào sảnh đã nhìn thấy sáu người ở đó liền quay người rời đi.
Chủ quán ở một bên vẻ mặt không vui, mỗi lần sáu người này đến quán của mình, thu hoạch của nhà hàng sẽ giảm đi 20% nhưng hắn cũng không thể đuổi họ đi.
Nhìn thấy thêm hai người nữa bước vào quán, nhưng hai người này không quay lại bỏ đi vì sáu người kia. Chủ quán lập tức nháy mắt với tiểu nhị, tiểu nhị hiểu ý và nhiệt tình bước tới chỗ hai người.
"Mời vào trong, hai vị muốn ở phòng riêng hay ngồi ở đại sảnh?"
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý nhìn nhau, ngồi trong phòng riêng không nghe được lời bàn tán, nhưng ngồi ở bên ngoài... bộ dáng của sáu người kia thật sự khiến bọn họ không ăn nổi cơm!
"Ngồi trong đại sảnh." Thượng Quan Huyền Ý nói.
Tiêu Lăng Hàn kinh ngạc nhìn hắn một cái, rất nhanh Tiêu Lăng Hàn liền biết tại sao Thượng Quan Huyền Ý lại không lo lắng hắn ăn mất ngon.
“Mời đi lối này.” Tiểu nhị dẫn hai người đến một chỗ trống, được ngăn cách với sáu người bằng một chiếc bàn trống.
Thượng Quan Huyền Ý ngồi xuống ghế mà không nói gì. Chỗ ngồi hắn chọn lại quay lưng về phía sáu người. Từ ba cái vị trí còn lại, dù ngồi ở đâu cũng có thể nhìn thấy sáu người. Hóa ra đây là ý tưởng của hắn. Tiêu Lăng Hàn bất đắc dĩ lắc đầu, ngồi ở đối diện hắn.
" Thương hội Thiên Tinh đây là tính ép mua ép bán sao?" Tiêu Lăng Hàn khinh thường nhìn Sở Vũ Ngạn đang ngồi ở bàn, nghĩ thầm, tu vi gia hỏa này đúng thật là chẳng ra gì.
Sở Vũ Ngạn thầm nghĩ: Hắn vì lễ phép mới gọi hai vị này là đạo hữu. Chẳng lẽ hai người này thật sự coi mình là tu sĩ Nguyên Anh kỳ sao? Cũng không biết vị trí của mình đang ở đâu!
"Tại sao đạo hữu lại nói như vậy? Chúng ta không phải đang thảo luận chuyện này sao?" Sở Vũ Ngạn cười quay đầu lại nhìn Tiêu Lăng Hàn, căn bản không cảm thấy hành vi của mình có gì không đúng. Chỉ cần việc kinh doanh hiện tại hoàn thành, hắn nhất định sẽ được phụ thân khen thưởng.
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý nhìn nhau, trong mắt hiện lên một tia sát ý. Ai trong số họ cũng không ngờ rằng cha của Sở Mộ Thần không chỉ là một trai đểu mà còn là một kẻ cặn bã vô liêm sỉ như vậy.
"Sở đạo hữu, nếu như ngươi thật sự muốn đồ vật của chúng ta thì hãy ra giá thật đi. Nếu chúng ta hài lòng, tất nhiên sẽ giao dịch với thương hội Thiên Tinh. Hơn nữa, những thứ trong tay chúng ta không phải chỉ bán lần này là hết. "Tiêu Lăng Hàn nghĩ đến việc cho Sở Vũ Ngạn một cơ hội nữa. Dù thế nào đi nữa, ông ta cũng là cha của Sở Mộ Thần, nếu không quá bất đắc dĩ thì vẫn có thể cho ông ta một con đường sống. Cùng lắm thì coi hắn như tàng hình là được.
"Như vậy, mỗi người nhượng bộ một chút đi. Ta sẽ thêm một trăm linh thạch trung phẩm vào giá mỗi món. Các vị nghĩ thế nào?" Sở Vũ Ngạn vẻ mặt đau khổ nói, dù sao số lượng cũng hơi lớn, cộng thêm một trăm khối linh thạch trung phẩm cho mỗi món, vậy là cũng đến mấy vạn khối linh thạch rồi .
Tiêu Lăng Hàn đã cạn lời với người này rồi. Đan dược cấp bốn thượng phẩm mà hắn luyện chế có giá trị ít nhất là vài nghìn, thậm chí là mấy vạn khối linh thạch trung phẩm. Gia hỏa thì thì còn ngược lại, linh thạch hăn trả thậm chí còn không đủ để mua linh thạch. Ngay cả trận bàn cũng như thế. Bọn họ có thể bán một trận bàn thành với giá hai, ba vạn linh thạch, gia hỏa này ra giá một ngàn khối linh thạch trung phẩm. Tất nhiên phù cũng không khác là bao.
May mắn thay, hai người họ chỉ lấy ra một phần cho Sở Vũ Ngạn xem, nếu bọn họ lấy hết kho đồ ra mà Sở Vũ Ngạn thấy được, có lẽ hắn sẽ giết người đoạt bảo ngay tại chỗ.
Ở trong không gian mấy năm, Tiêu Lăng Hàn không đếm được hắn đã vẽ ra bao nhiêu bùa và luyện chế bao nhiêu đan dược, nhưng dù sao thì cũng rất nhiều. Cộng thêm thời gian tăng thêm trong không gian của hắn, linh thảo phát triển nhanh chóng, nếu không dùng nó để luyện chế đan dược thì thật lãng phí. Tất cả các loại đan dược hắn bán đều là đan dược thượng phẩm. Mỗi lần hắn luyện chế đan dược đều là một mẻ mười viên, bảy hoặc tám viên là cực phẩm, còn lại là thượng phẩm. Từ đó có thể thấy trên tay hắn có rất nhiều đan dược.
Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy Sở Vũ Ngạn giống như lão thần ở đó, hắn liền vung tay một cái, mười bình đan dược đều biến thành tro bụi.
Sở Vũ Ngạn mở to hai mắt không thể tin nổi, hắn vừa nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn lấy đan dược ra, còn tưởng rằng Tiêu Lăng Hàn đã có ý định giao dịch với hắn. Như thế nào cũng không ngờ tới Tiêu Lăng Hàn sẽ không chút do dự phá hủy mười bình đan dược!
"Ngươi, ngươi. . . " Sở Vũ Ngạn kinh hãi đứng lên, chỉ vào Tiêu Lăng Hàn, làm nửa ngày cũng không biết nên nói cái gì.
Tiêu Lăng Hàn cảm thấy ngứa tay khi nhìn thấy ngón tay chỉ vào mình, tay vô thức lắc lắc, trong tay xuất hiện một con dao găm.
Cảm nhận được thái độ của Tiêu Lăng Hàn, Thượng Quan Huyền Ý duỗi tay kéo hắn một chút: 【 A Hàn, dù sao người này cũng là cha của Sở Mộ Thần, cho dù hắn có đối xử tệ với Sở Mộ Thần nhưng chúng ta cũng không thể trực tiếp động thủ với hắn được.】
Thượng Quan Huyền Ý nói không sai, đây là hành động theo bản năng, Tiêu Lăng Hàn chợt nghĩ tới một loại đan dược đã lâu không dùng đến - Bất Cử Đan. Bây giờ có vẻ như là vừa lúc.
"Ngươi muốn làm gì?" Sở Vũ Ngạn nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn đột nhiên lấy ra một con dao găm cũng kinh hãi. Dù sao hắn cũng gần Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn nhất, nếu bọn họ tấn công hắn, hắn cũng không thể đợi được hai người ở cửa tới cứu.
Hai người chặn đường Tiêu Lăng Hàn ở cửa, một người nhanh chóng đi tới chắn trước Sở Vũ Ngạn.
"Đây là một hành động theo bản năng. Mỗi khi có ai đó chỉ tay vào ta, ta sẽ không nhìn được muốn cắt đứt ngón tay của bọn họ. Vừa rồi Sở đạo hữu cũng làm điều tương tự, cho nên..., thật sự chỉ là hành động theo bản năng. Hy vọng Sở đạo hữu đừng phiền lòng, về sau cẩn thận đừng tùy tiện chỉ vào người khác, dù sao tính tình tốt như ta cũng không có nhiều." Tiêu Lăng Hàn nhìn con dao găm trong tay, sau đó thu về.
Lúc này, ngoài cửa có một thanh niên đi tới, hắn không có vào phòng, nhưng thanh âm lại truyền vào.
"Cha ơi, đại bá bảo cha trở về một chuyến, đại bá có chuyện muốn cùng cha thương lượng."
Nghe được lời nói của con trai, Sở Vũ Ngạn có chút khó xử, vậy hai người trước mặt nên làm gì bây giờ?
Sở Mục Hồng ở ngoài cửa chờ đợi hồi lâu không thấy cha có phản ứng, hắn gõ cửa, vẫn không có gì như cũ, sau đó dùng sức đẩy cửa ra.
Sở Mục Hồng tưởng rằng trong phòng không có người, lại không biết trong phòng không chỉ có người, còn là năm người nữa kìa. Một người là cha hắn, hai người là trưởng lão Sở gia, còn có hai người xa lạ.
Nhìn thấy có người đi vào, Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý đều ngẩng đầu, liền nhìn thấy người tới là một nam tử trẻ tuổi. Nhưng khi hai người nhìn thấy rõ ràng bộ dáng của hắn, không khỏi sửng sốt, bởi vì người thanh niên này gọi Sở Vũ Ngạn là cha, cho nên hắn chính là con trai của Sở Vũ Ngạn. Nhưng hắn và Sở Vũ Ngạn trông chẳng có gì giống nhau. Họ có thực sự là cha con không?
Cả hai người đều không khỏi nghĩ trong đầu, Sở Vũ Ngạn này không phải là bị đổ vỏ đấy chứ? Mặc dù trong đầu hai người đều tưởng tưởng đủ loại chuyện cẩu huyết nhưng trên mặt không hề biểu hiện ra điều gì.
Sở Vũ Ngạn nhìn thấy con trai đi vào, không khỏi cau mày, trong lòng có chút không vui, nhưng nghĩ đến tình thương của cha mình dành cho con hắn, hắn lại không nói ra lời trách móc.
"Xin chào hai vị trưởng lão, xin chào hai vị đạo hữu." Sở Mục Hồng lần lượt chào hỏi mọi người trong phòng.
Hai vị trưởng lão chỉ gật đầu và không nói gì.
Sở Vũ Ngạn gật đầu với Sở Mục Hồng, nếu đại ca tìm hắn có việc thì hắn nhất định phải trở về. Mọi việc ở đây vẫn chưa được giải quyết xong, khi quay lại nhìn Sở Mục Hồng, hắn lập tức nảy ra ý tưởng có thể giao mọi việc ở đây cho con trai mình. Nghĩ tới đây, hắn lập tức nói với Sở Mục Hồng: "Hồng Nhi, con ra ngoài với ta một lát."
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý nhìn thấy hai cha con Sở gia đi ra ngoài một lát, sau đó chỉ có Sở Mộ Hồng đi vào phòng.
"Hai vị đạo hữu, mời ngồi. Ta là Sở Mục Hồng, đại thiếu của thương hội Thiên Tinh." Sau khi Sở Mục Hồng vào phòng, hắn lập tức mời Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý ngồi xuống, sau đó pha trà cho họ.
Tiêu Lăng Hàn thấy vậy, nhướng mày lên. Chẳng lẽ là muốn nói chuyện nghiêm túc sao? Bọn họ chỉ muốn bán đồ vật, không muốn trò chuyện với người Sở gia.
“Cha ta vừa mới nói với ta, hai vị đạo hữu muốn bán một ít đồ vật, cha ta giá quả thật có chút thấp, chủ yếu là do mấy ngày trước nhà ta bị cướp, cha ta đã mất đi rất nhiều đồ quý giá. Bây giờ cha ta cũng không có nhiều linh thạch nên bất đắc dĩ mới ép giá hai vị đạo hữu. Mong hai vị đạo hữu đừng trách cha ta quá, dù sao thì cha ta cũng có nỗi khổ riêng mới làm như vậy.
Sở Mục Hồng ôn hòa lễ phép, ăn nói dễ nghe, so với Sở Vũ Ngạn, hắn cũng không hề thua kém chút nào.
Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý chỉ muốn trợn trắng mắt, nhà của ngươi bị cướp liên quan gì tới chúng ta? Dựa vào cài gì mà chúng ta bị ép giá? Trên thực tế, hai người đã đoán được kẻ trộm trong miệng Sở Mục Hồng có lẽ chính là Sở Mộ Thần.
"Ngươi trước tiên ra giá đi, để chúng ta xem thành ý của ngươi thế nào?" Tiêu Lăng Hàn trực tiếp nói, không hề đề cập tới việc Sở Vũ Ngạn ép giá.
Hắn không muốn ở lại thương hội Thiên Tinh một giây một phút nào nữa, thay vì ở lại đây, Tiêu Lăng Hàn cảm thấy còn không bằng trở về ngủ, như thế ít nhất cũng có thể ôm vợ ngủ. Nghĩ đến vợ nhỏ của mình, Tiêu Lăng Hàn đưa tay nắm lấy tay Thượng Quan Tiêu Lăng Hàn.
"Vậy cũng được."
Sau đó Sở Mục Hồng tính toán trong lòng và tăng giá mọi thứ lên gấp 5 lần so với giá của cha mình. Vốn dĩ hắn còn tưởng rằng đối phương vẫn sẽ từ chối, nhưng không ngờ, đối phương liền đồng ý trong nháy mắt.
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý đồng ý vì lúc này họ không còn một xu dính túi, đồng thời vì cả hai đều muốn đến thăm bảo khố của Sở gia. Nếu Sở gia đã thích ép giá bọn họ như vậy thì cũng phải cho bọn họ chút lợi chứ. Đây có lẽ là điều Sở Mộ Thần hy vọng, nếu không Thẩm Thanh Thu cũng sẽ không đưa bản đồ Sở phủ cho bọn họ.
Có ba mươi triệu linh thạch trung phẩm trong tay, Tiêu Lăng Hàn cảm thấy mình đột nhiên từ một kẻ nghèo khó trở thành một nhà giàu mới nổi.
Hắn hào phóng nói với Thượng Quan Huyền Ý ở bên cạnh: "Em muốn ăn gì? Anh đãi em, hiện tại anh đã là đại gia rồi."
Thượng Quan Huyền Ý nhìn chằm chằm Tiêu Lăng Hàn một hồi, không biết hắn có bao nhiêu chấp nhất muốn làm anh của mình. Lần đầu gặp mặt hắn còn bắt mình gọi hắn là Tiêu ca ca.
Nhưng Thượng Quan Huyền Ý cũng không do dự lâu, sau đó hai mắt sáng ngời nói: “Không biết thành Thiên Tinh gần đây lại xảy ra chuyện gì mới, nói về chuyện tiếp theo của Sở sư huynh hẳn là có rất nhiều phiên bản. A Hàn, chúng ta đi quán rượu ăn cơm và nghe chút tin tức nhé.”
Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy hắn trong mắt tràn đầy vẻ hóng chuyện, mỉm cười gật đầu. "Nghe em hết."
Một lúc sau, Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý đi đến quán rượu Khoái Dịch Điểm, từ xa đã nhìn thấy sáu bóng người quen thuộc, chính là sáu người của nhóm lính đánh thuê Mỹ Nam. Sáu người này tình cờ lúc này đang dùng bữa trong quán rượu, các bàn xung quanh đều trống rỗng. Tất cả khách trong nhà hàng đều tránh xa họ như thể đang trốn tránh bệnh dịch.
Tiêu Lăng Hàn suy đoán, có lẽ là bởi vì sáu người này bộ dáng quá xấu, mọi người đều sợ nhìn thấy bọn họ liền mất đi vị giác. Một số người ban đầu dự định vào nhà hàng ăn tối nhưng vừa bước vào sảnh đã nhìn thấy sáu người ở đó liền quay người rời đi.
Chủ quán ở một bên vẻ mặt không vui, mỗi lần sáu người này đến quán của mình, thu hoạch của nhà hàng sẽ giảm đi 20% nhưng hắn cũng không thể đuổi họ đi.
Nhìn thấy thêm hai người nữa bước vào quán, nhưng hai người này không quay lại bỏ đi vì sáu người kia. Chủ quán lập tức nháy mắt với tiểu nhị, tiểu nhị hiểu ý và nhiệt tình bước tới chỗ hai người.
"Mời vào trong, hai vị muốn ở phòng riêng hay ngồi ở đại sảnh?"
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý nhìn nhau, ngồi trong phòng riêng không nghe được lời bàn tán, nhưng ngồi ở bên ngoài... bộ dáng của sáu người kia thật sự khiến bọn họ không ăn nổi cơm!
"Ngồi trong đại sảnh." Thượng Quan Huyền Ý nói.
Tiêu Lăng Hàn kinh ngạc nhìn hắn một cái, rất nhanh Tiêu Lăng Hàn liền biết tại sao Thượng Quan Huyền Ý lại không lo lắng hắn ăn mất ngon.
“Mời đi lối này.” Tiểu nhị dẫn hai người đến một chỗ trống, được ngăn cách với sáu người bằng một chiếc bàn trống.
Thượng Quan Huyền Ý ngồi xuống ghế mà không nói gì. Chỗ ngồi hắn chọn lại quay lưng về phía sáu người. Từ ba cái vị trí còn lại, dù ngồi ở đâu cũng có thể nhìn thấy sáu người. Hóa ra đây là ý tưởng của hắn. Tiêu Lăng Hàn bất đắc dĩ lắc đầu, ngồi ở đối diện hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất