[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Chương 34: Không Phải Là Người Tốt

Trước Sau
Editor: Linh Khánh

Vũ Tân Dân thấy thần sắc của mấy người, tay cầm lục lạc nhấc lên cao, mọi người theo bản năng lui lại mấy bước, biểu tình nhìn lục lạc đều có chút kiêng kị, còn có chút sợ hãi.

"Ha ha ha, như thế nào? Sợ hãi sao? Chỉ cần trúng Nhiếp Hồn Linh này, ta muốn các ngươi làm cái gì thì các ngươi phải làm cái đó. Loại cảm giác thân bất do kỷ* này có phải chơi rất tuyệt hay không?" Vũ Tân Dân thưởng thức lục lạc trong tay, mặt lộ vẻ khinh thường nhìn mấy cái thiếu niên trước mặt, một đám ngu xuẩn.

Thân bất do kỷ*: không tự làm chủ bản thân được

"Ngươi, ngươi chính là tiểu nhân đê tiện vô sỉ." Một vị thiếu niên tối cao nhất trong mấy người nói.

"Ha ha ha, ngươi nói không sai, ta chính là tiểu nhân, vậy các ngươi thì sao? Các ngươi tính cái gì? Các ngươi đi theo ta còn không phải là muốn lừa gạt đan dược tài nguyên tu luyện từ trong tay ta sao?" Vũ Tân Dân trào phúng nhìn mấy người, khinh thường nói.

Mấy cái thiếu niên đều bị Vũ Tân Dân nói mặt đỏ tai hồng, lại không thể phản bác, bởi vì điều hắn nói đều là sự thật.

"Như thế nào? Không còn lời nào để nói sao? Hừ!" Vũ Tân Dân tâm tình cực tốt nói.

"Là ngươi, là ngươi cố ý dùng đan dược cùng tài nguyên tu luyện tới dụ dỗ chúng ta." Một thiếu niên nhỏ nhất trong năm người, mở miệng rít gào nói.

"Không tồi, ta chính là cố ý đấy. Vậy thì thế nào? Ai bảo các ngươi tham lam. Chuyện này hết thảy không phải đều là do các ngươi gieo gió gặt bão sao?"

Vũ Tân Dân lại nhìn về phía thiếu niên gầy yếu nhất, bày ra đầy đồng tình nói: "Trong năm người này, ngươi là vô tội nhất nhưng ai bảo ngươi có một người anh phát rồ chứ? Ta chẳng qua chỉ cho hắn một viên Hồi Xuân Đan, hắn liền đem ngươi giao cho ta. Nhưng mà vậy thì thế nào? Ngươi mà trốn thì cũng có kết cục bị phanh thây thôi."

Quả nhiên nhìn thấy thiếu niên bị dọa sợ co rúm mình lại, Vũ Tân Dân cười nhạo một tiếng, phong cách vừa thay đổi, từ từ mở miệng: "Kỳ thật ngươi cũng không tính vô tội, chị dâu của ngươi chính là bị ngươi đẩy mạnh vào trong miệng yêu thú, anh ngươi cũng coi như là vì chị dâu ngươi báo thù đi!"

Thiếu niên bị Vũ Tân Dân nói đến rụt rụt thân mình, bí mật này hắn chưa bao giờ từng nói với bất kì kẻ nào, cũng không biết anh hắn phát hiện như thế nào, thiếu niên theo bản năng hướng phía sau Tiêu Lăng Hàn né tránh.

Vũ Tân Dân lúc này mới chú ý tới Tiêu Lăng Hàn, tổng cảm thấy giống như mình chưa từng gặp qua người trước mắt này, như thế nào liền đem hắn mang vào được? Sau rồi lại cảm thấy là mình đa nghi, nếu mang vào được thì khẳng định là không có đường sống, sớm muộn gì đều phải chết.

Sau khi Tiêu Lăng Hàn tiến vào phòng đá, hắn xác định cái lão già tóc bạc kia tạm thời sẽ không để ý đến bọn họ, hắn lập tức ăn một viên Dịch Dung Đan. Hắn không nhớ rõ thiếu niên bị hắn ném vào trong không gian trông như thế nào, hắn chỉ là tùy ý biến thành một gương mặt đại chúng.

May mắn lúc ấy Tiêu Lăng Hàn cơ trí, bằng không hiện tại liền bị phát hiện. Nói không chừng không cần chờ đến ngày mai hắn liền chết thẳng cẳng.

"Kế tiếp hưởng thụ tốt một đêm cuối cùng thuộc về các ngươi đi! Ha ha ha..." Vũ Tân Dân nói xong liền ra khỏi phòng đá, cửa phòng đá cũng khép lại.

Mấy cái thiếu niên đều đi thử đẩy cửa, muốn đem cửa mở ra nhưng lại không hề có tác dụng.



Tiêu Lăng Hàn nhìn động tác bọn họ cảm thấy thật là buồn cười, thiếu chút nữa liền cười lên tiếng, hắn vội vàng xoay người, đi đến bên giường bằng đá, khoanh chân ngồi ở trên giường đá.

Mấy người làm nửa ngày công sức đều vô ích, quay đầu ra thì liền thấy Tiêu Lăng Hàn thảnh thơi khoanh chân ngồi ở trên giường đá.

Mấy người lập tức đã bị kích thích bởi tư thái thích ý* này của hắn, một người trong đó lạnh giọng chất vấn nói:

Thích ý*: Hợp với điều mình nghĩ, mình muốn.

"Sao ngươi không cùng với chúng ta cùng nhau nghĩ cách mở cửa đá này ra?"

Thấy Tiêu Lăng Hàn không trả lời, người khác cũng lục tục mở miệng.

"Còn có ngươi là ai? Sao trước kia chúng ta chưa từng gặp qua ngươi bao giờ?"

"Ngươi có phải là cùng một giuộc với Vũ Tân Dân hay không?"

"Các ngươi rốt cuộc chơi cái âm mưu quỷ kế gì?"

"Ngươi mau mang chúng ta đi ra ngoài đi, nếu mà cha ta biết, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu."

"......"

Tiêu Lăng Hàn chỉ cảm thấy có vài con quạ đen ở trước mặt hắn ríu rít ồn ào đến đau đầu.

Hơn nữa vì sức tưởng tượng phong phú của bọn họ mà cảm thấy cạn lời.

Không thấy được mình cũng cùng mấy người đó bị nhốt ở trong phòng này sao?

Nào có khả năng là đồng lõa của Vũ Tân Dân! Thật là một đám ngu xuẩn.

"Câm miệng, ồn muốn chết." Tiêu Lăng Hàn không thể nhịn được nữa, không cần tiếp tục kiên nhẫn.

"Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi nghĩ kêu chúng ta câm miệng thì chúng ta liền câm miệng sao?" Thiếu niên tối cao không sợ chết nói.

"Không sai, các ngươi xem bên hông của hắn, túi trữ vật của hắn vẫn còn ở trên người, ta khẳng định hắn là một đám với Vũ Tân Dân." Một cái thiếu niên khác thấy được túi trữ vật treo ở bên hông Tiêu Lăng Hàn.



Vừa bị hắn nhắc nhở như vậy, tất cả mọi người đều đồng thời nhìn về phía bên hông Tiêu Lăng Hàn.

Tiêu Lăng Hàn lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện hóa ra là mình đã sớm lộ ra sơ hở, chỉ là Vũ Tân Dân ngu xuẩn không có phát hiện ra mà thôi.

"Mọi người cùng nhau đoàn kết, đoạt túi trữ vật của hắn, bắt hắn mang chúng ta đi ra ngoài." Thiếu niên nhỏ nhất ra tiếng nhắc nhở mọi người.

Tiêu Lăng Hàn bị thiếu niên nói ra, kinh ngạc á khẩu không trả lời được, thiệt tình cảm thấy không có lời gì để nói, thiếu niên biết khả năng mình đánh không lại người trước mặt, còn biết kích động những người khác cùng nhau đánh. Tâm tư ác độc này làm Tiêu Lăng Hàn đối với mấy cái thiếu niên này không có một tí hảo cảm nào.

Mấy cái thiếu niên này là người nào a? Sao lại ác độc như vậy? Cảm giác như bị cha mẹ nuôi đến kiêu ngạo, chàng thiếu niên tốt, tâm tư như thế nào lớn như vậy? Một người so với một người lại tâm tư hiểm ác hơn.

Ba người còn lại đều bị lời nói của thiếu niên nhỏ tuổi khơi dậy ý chí chiến đấu trong lòng, phẫn nộ lạ thường, không nói hai lời bốn người liền phối hợp với nhau, ăn ý hướng Tiêu Lăng Hàn phát động công kích.

Chỉ là mấy người tu vi đều chỉ có hai ba tầng, căn bản không có sức chiến đấu gì, gãi ngứa cho Tiêu Lăng Hàn cũng không đủ.

Cái gì kiếm nước nhỏ, cầu lửa nhỏ, Thổ Thứ nhỏ, cây đằng* nhỏ, còn chưa kịp dính vào quần áo Tiêu Lăng Hàn liền biến mất không thấy đâu.

Cây đằng*: Loài thực vật mọc thành bụi quấn quýt.

Bốn người công kích vài lần, đều không hề tiến triển, bọn họ phát ra công kích căn bản là không đến được người Tiêu Lăng Hàn, chỉ có thể hết đường xoay xở thu hồi công kích. Cái này, bọn họ xem như đã nhìn ra, tu vi của thiếu niên trước mặt cao hơn không ít so với bọn họ, nếu tiếp tục đánh thì cũng chỉ có thể là bất lực trở về.

Mấy người công kích nửa ngày, sắc mặt đều có chút tái nhợt, xấu hổ đứng ở giường đá đối diện, không biết như thế nào cho phải.

Tiêu Lăng Hàn nhẹ nhàng vung lên ống tay áo, mấy người đồng thời ngã trên mặt đất, che ngực lại, u oán nhìn hắn. Rất giống như thiếu nữ nhà lành bị ức hiếp, Tiêu Lăng Hàn bị ý tưởng trong đầu đột nhiên toát ra, thật sâu sắc ác cảm một phen.

Ai biết này hết thảy đều không phải ảo giác của hắn, trên thực tế vài vị thiếu niên chính là nghĩ như vậy, thậm chí còn hành động trả giá.

Trong đó một thiếu niên bò lên đi, từng bước quỳ đi trên mặt đất tới gần Tiêu Lăng Hàn, quần áo của hắn đã bị lộ ra bả vai trắng nõn mượt mà. Thiếu niên đi đến giường đá trước mặt, mở to hai mắt ướt dầm dề, sắc mặt hồng nhuận, bên trong ánh mắt có chút tủi thân, ai oán mở miệng: "Anh ơi~". Âm thanh uyển chuyển, chứa đầy tình nghĩa!

Tiêu Lăng Hàn bị này âm thanh "Anh ơi~" này dọa cho nổi hết da gà da vịt. Nghĩ đến thời điểm mỗi lần Thượng Quan Huyền Ý kêu mình là "Tiêu ca ca", đều có một loại cảm giác nghiến răng nghiến lợi, quả nhiên loại cách gọi thiếu nữ yểu điệu này không phải là gu mình!

Thiếu niên ngẩng đầu lên, hiện ra một cái cổ duyên dáng, gương mặt ửng hồng, dịu dàng như nước mùa xuân, đáng thương mà nhìn hắn.

"Dụ dỗ bằng sắc" Tiêu Lăng Hàn lập tức nghĩ tới cái từ này, nhưng hắn là một thẳng nam, thẳng nam có hiểu hay không? Hắn thích chính là em gái mềm mại, huống chi thân thể này mới có mười bốn tuổi, tuổi này ở trên trái đất còn đang ở trung học, cái này quả thực yêu sớm a!

------------- End chương 34: --------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau