[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Chương 65: Tiến Vào Nơi Thí Luyện

Trước Sau
Hai người Thượng Quan Huyền Ý cùng Ân Thiên Duệ đồng thời nhìn về phía Tiêu Lăng Hàn.

“Đi bên này.” Tiêu Lăng Hàn nói xong, đã dẫn đầu hướng đi về phía trước.

“Tiêu đại ca, ngươi không đi lầm chứ? Bên kia vừa mới truyền đến tiếng hô của yêu thú, vừa nghe âm thanh liền cảm giác yêu thú kia tu vi không thấp, chúng ta xác định là hướng bên kia đi sao?” Ân Thiên Duệ đuổi theo ở phía sau, vội vàng hỏi, lúc này mới vừa tới, không cần thiết đi theo yêu thú đánh bừa đâu!

“Bên này linh khí nồng đậm nhất, có thời gian ba tháng, mọi người hẳn là đều sẽ trước tiên dùng hơn hai tháng để tìm kiếm cơ duyên, tăng lên tu vi. Nửa tháng sau dùng để tranh đoạt lá cờ, tu vi cao mới có cơ hội.”

Ân Thiên Duệ tự hỏi một chút, tán đồng gật gật đầu, “Tiêu đại ca nói rất đúng có chút đạo lý đó, vậy chúng ta nắm chặt thời gian, đừng bị những người khác đoạt trước.” Khi nói chuyện, hắn đã đuổi theo bước của Tiêu Lăng Hàn, nghĩ đến bảo vật không biết kia, hắn liền hưng phấn đến không chịu được. Nhưng hắn không quên mình yêu cầu cần thiên tài địa bảo để tăng lên linh hồn lực.

“Ngươi đúng là chỉ có chút tiền đồ này!” Thượng Quan Huyền Ý khinh thường mà nói.

“Ngươi thì có tiền đồ rồi, vậy chờ lát nữa ngươi đừng có tranh với ta đó!” Ân Thiên Duệ hừ lạnh một tiếng, không phục nói.

“Ngươi lấy gì thì tùy ngươi, nhưng lúc gặp được yêu thú ngươi đừng có mà hoảng sợ!” Thượng Quan Huyền Ý cười như không cười mà liếc xéo Ân Thiên Duệ một cái, tên nhóc thối này vừa thấy mình đánh không lại yêu thú đã ba chân bốn cẳng chạy trốn so với người khác còn nhanh hơn nhưng thật ra rất tự mình hiểu lấy bản thân mình đấy chứ.

“Vui đùa cái gì vậy, nếu mà ta đánh không lại yêu thú, ta khẳng định là hoảng sợ rồi, ta cũng không chê mình sống lâu đâu.” Hắn mà không chạy thì không phải là sẽ trở thành đồ ăn trong mâm của yêu thú ư, đồng đội kéo chân sau sao? Hắn cũng không ngốc!

Đi được mười phút, ba người đi vào mặt sau của một cây đại thụ, thăm dò một lúc liền thấy năm người đang vây kín một con yêu thú Trúc Cơ sơ kỳ.

Đó là một con hổ răng kiếm, màu vàng và đen giao nhau, cái đầu có cao 5 mét, dài mười lăm mét, hàm răng sắc bén tựa như kiếm. Nếu không cẩn thận bị nó cắn một ngụm, khẳng định là cả da lẫn thịt hay xương cốt cũng đều bị cắn rớt.

Đánh nhau cùng hổ răng kiếm chính là năm cái nam tử ăn mặc pháp y màu trắng, năm người đang ở sử dụng trận pháp vây kín hổ răng kiếm. Tuy rằng mấy người bố trí trận pháp là vây trận bậc một tốt nhất nhưng hổ răng kiếm kia chính là thực lực Trúc Cơ kỳ. Tuy đẳng cấp tương đương nhưng sức chiến đấu của yêu thú so với người lợi hại hơn, huống chi hổ răng kiếm so với bọn hắn đều cao hơn một cái cấp bậc lớn.



Quả nhiên, không lâu sau liền thấy hổ răng kiếm phá tan trận pháp, trong đó người chủ trì trận pháp kia bị hổ răng kiếm vứt bay ra ngoài, người còn lại nhiều hoặc ít cũng bị thương.

Người bị quẳng đến nửa sống nửa chết mà rớt ở trước mặt mấy người Tiêu Lăng Hàn. Bình tĩnh nhìn lại, vậy mà vẫn là người quen, người này tối hôm qua cùng một cái phòng với hai người Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý.

“Người của trận pháp thế gia - Thẩm gia.” Ân Thiên Duệ thấy rõ pháp y mà nam tử mặc trên người, buột miệng thốt ra.

“Ngươi biết tên này sao?” Thượng Quan Huyền Ý ám chỉ, tên này vừa thấy liền không phải cái người tốt gì, tối hôm qua còn cùng những người đó xem náo nhiệt của bọn họ.

Ân Thiên Duệ lắc đầu, “Không quen biết, nhưng mà quần áo hắn mặc là của mười đại gia tộc lớn nhất của thành Vân Hoàng - Thẩm gia, mặt trên của hắn quần áo có một chữ Thẩm.” Nói xong, Ân Thiên Duệ chỉ vào chữ trên quần áo của nam tử đang nằm trên mặt đất.

“Ừ, không quen biết thì tốt!”

Pháp y trên người nam tử bị phá như một cái động lớn, sắc mặt tái nhợt, nhìn qua thật là thê thảm. Nghiễm nhiên là bị trọng thương, đã không còn sức mạnh như lúc trận chiến.

Còn lại bốn người, ở dưới công kích của hổ răng kiếm, phỏng chừng cũng không kiên trì được bao lâu.

Nam tử trên mặt đất nỗ lực ngồi dậy, thấy rõ ba người trước mặt, hắn mừng rỡ như điên, có hai người là tối hôm qua cùng phòng với hắn, một người khác không quen biết. Quan trọng nhất chính là trong ba người bọn họ, có người sẽ có trận pháp cấp hai, nếu hắn chịu ra tay hỗ trợ, vậy bọn họ nhất định có thể bắt lấy được hổ răng kiếm này.

“Ba vị đạo hữu, phiền toái các ngươi đi giúp người trong tộc của ta.” Hắn cầu xin nhìn Tiêu Lăng Hàn, bởi vì hắn biết, muốn giải quyết hổ răng kiếm thì trận pháp của người này không thể thiếu.

“Có chỗ tốt gì?” Tiêu Lăng Hàn cong cong môi, từ trên cao nhìn xuống nam tử đang ngồi trên mặt đất.



“Chúng ta không phải sư huynh sư đệ đồng môn sao?”

“Mặt ngươi dày như cái áo chống đạn ấy nhỉ!” Thượng Quan Huyền Ý trào phúng nói.

“Các ngươi, sao các ngươi có thể thấy chết mà không cứu?”

“Thời điểm tiến vào không phải mỗi người đều đã được phát một cái ngọc giản truyền tống sao?”

“……” Bóp nát còn không phải là bỏ quyền à?

Nam tử mặt âm trầm, oán hận liếc mắt nhìn ba người một cái, sau đó nhìn về phía bốn người đang chiến đấu, không nói chuyện nữa.

【 đem hổ răng kiếm dẫn tới đây, chúng ta kích hoạt Truyền Tống Phù rời khỏi nơi này. 】 Nam tử đối với bốn người đang chiến đấu kịch liệt truyền âm.

Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý đồng thời dò xét được truyền âm của nam tử, liếc nhau, đều từ trong mắt lẫn nhau thấy được sát khí.

【 chúng ta có ra tay trước hay không? 】 Thượng Quan Huyền Ý truyền âm nói với Tiêu Lăng Hàn.

【 đợi đã, ngươi kéo Thiên Duệ tránh xa một chút. 】 Tiêu Lăng Hàn trả lời.

Tiêu Lăng Hàn có thần thức của Nguyên Anh kỳ, Thượng Quan Huyền Ý có thần thức Kim Đan kỳ, cho nên khi nam tử truyền âm một chữ cũng không thoát khỏi trong tai hai người. Nhưng hai người đều không phải là thánh mẫu, người bất nhân cũng đừng trách ta bất nghĩa.

------------- End chương 65: --------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau