[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Chương 82: Giết Kẻ Bám Đuôi

Trước Sau
Các món ăn lần lượt được bưng ra, ngay lúc Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn đang thưởng thức bữa ăn, một nhóm năm người bước vào quán rượu, những người còn lại trong quán đều đứng dậy sôi nổi chào đón.

"Chào Cốc đan sư!"

" Cốc đan sư ngài tới rồi, không biết ta có vinh hạnh đãi ngài một bữa không?"

" Tu vi Cốc đan sư lại tinh tiến không ít."

"..."

Câm đầu đoàn người là một thanh niên khoảng mười tám, mười chín tuổi, mặc pháp y màu đen và trắng giao nhau, lông mày dài và mắt chuột, nhìn lấm la lấm lét mà còn làm ra vẻ mình là người đẹp nhất thế giới, nhìn rất kiêu ngạo. Dường như không có ai quan tâm đến hắn.

Phía sau hắn là hai tu sĩ Luyện Khí kỳ cấp chín và hai tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, tất cả đều như thiên lôi của hắn, sai đâu đánh đó. Nghe tên những người xung quanh, không khó đoán rằng thanh niên đó chắc chắn là Cốc đan sư - Cốc Dư Liệt.

Cốc Dư Liệt rất vui mừng về sức ảnh hưởng của mình, được người khác săn đón, ngưỡng mộ và cầu xin khiến hắn cảm thấy mình vượt trội hơn những người khác, điều này rất thỏa mãn tâm hư vinh của hắn. Tuy nhiên, khi hắn vô tình liếc nhìn qua và phát hiện trong quán rượu còn có hai người khác, họ hoàn toàn không có ý định đứng dậy chào hắn.

Hai người này thế mà ngang nhiên không để ý tới hắn, sau khi hắn được sư phụ thu làm đệ tử, ai lại không nịnh nọt, lấy lòng hắn?

Cốc Dư Liệt nheo mắt nhìn hai người đang ngồi ăn mà không nhận ra điều gì, cảm thấy mình cần phải dạy cho họ một bài học.

Hắn đi thẳng đến bàn hai người đang ăn và “ ho khan” một tiếng, vốn dĩ hắn muốn thu hút sự chú ý của họ, nhưng ai ngờ không ai trong số họ nhìn hắn, điều này càng khiến hắn khó chịu hơn.

"Này, Cốc đan sư đến rồi, sao không đi chào Cốc đan sư một tiếng đi." Một tu sĩ Luyện Khí kỳ cấp chín nháy mắt lớn tiếng nói với hai người đang ăn.

Ai biết vừa nói lời này, hai người đang ăn liền ăn nhanh hơn, hoàn toàn không có ý định nói chuyện với hắn.

Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý dùng thần thức của mình để quan sát Cốc Dư Liệt vừa bước vào. Hắn chỉ là một đan sư “ bao cỏ”, không đáng để bọn họ tốn thời gian đối đãi.

Không ngờ hai người không phản ứng người ta nhưng người ta lại tìm đến cửa. Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn vô cùng sợ Cốc Dư Liệt không màng quy định của thành Tân Lam mà sẽ động thủ, hai người sợ không ăn được miếng nào nên không nói gì nữa, vùi đầu mà ăn.

Hành động này của hai người khiến nam tu lên tiếng vô cùng tức giận, Cốc Dư Liệt cũng rất tức giận, nghĩ đến trong thành không thể dùng vũ lực. Nhưng chỉ cần hai tên này vừa rời khỏi thành thì hắn có thể tùy ý bóp nát, gây khó dễ cho bọn họ, trong lòng có vấn đề nên Cốc Dư Liệt lạnh lùng “ hừ” một tiếng rồi đi lên lầu hai.

"Ồ, Cốc đan sư tức giận."

" Có vẻ là như vậy."

"Ta không biết hai người này là ai, vậy mà cũng dám không nể mặt Cốc đan sư."

"Nhìn bọn họ khá kỳ lạ. Chắc là người bên ngoài."



"Cốc đan sư hôm nay tâm tình không tốt, xem ra hôm nay không cầu được đan dược nào rồi."

"..."

Cảm nhận được ánh mắt chỉ trích của những người xung quanh, Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý đều muốn chửi ‘mẹ nó’. Hai người chỉ là đang ăn cơm vui vẻ, cũng không chọc tức ai, vô cớ bị người ta chú ý, thật sự là oan uổng muốn chết.

Sau đó, cả hai đến Thiên Tinh Các và mua một số đan phương cấp hai và cấp ba thông thường, thêm cả bản đồ của rừng Lạc Nhật nữa. Cuối cùng, lại mua một số loại thảo dược và hạt giống thường dùng ở quán linh thảo Kỳ gia, sau đó trực tiếp ra khỏi thành.

Cả hai người họ mặt ngoài đều là tu sĩ Luyện Khí kỳ nên họ không có ngự kiếm phi hành mà đi thẳng vào bên trong của rừng Lạc Nhật .

Đột nhiên, Tiêu Lăng Hàn hét lớn: "Ngươi vẫn luôn lén lút theo ta một đường, còn không nhanh cút ra đây!"

"Ha ha ha, tiểu tử kiêu ngạo, ngươi không biết trời cao mà còn dám đắc tội Cốc đan sư, hôm nay là ngày chết của ngươi." Hắn vừa dứt lời, phía sau có hai vị tu sĩ từ trong rừng cây đi ra .

Tiêu Lăng Hàn âm thầm trợn trắng mắt khi nhìn thấy bộ dạng của hai người, hai người này chính là hai tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ đi theo phía sau Cốc Dư Liệt ngày hôm nay. Hai người đều mặc quần áo bình thường, thoạt nhìn có vẻ nghèo khổ vô dụng, không có khả năng giết người!

Tiêu Lăng Hàn thầm nghĩ, đây là hai con gà yếu đi dâng đồ ăn cho mình mà!

Hắn nhìn Thượng Quan Huyền Ý nói: “Mỗi người một cái?”

"Được!"

Hai vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ không nói nhảm nữa, nhìn nhau, cầm pháp khí lên và bắt đầu tấn công Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý.

Tiêu Lăng Hàn tiếp tục khởi động tấm chắn phòng hộ, công kích của đối phương căn bản không thể đánh vào hắn. Thấy đối phương đã ra tay, Tiêu Lăng Hàn bình tĩnh gỡ bỏ lá chắn bảo vệ, nói: “Đến lượt ta.” Nói xong liền ném ra một phi đao, thấy vậy, nam tu đối diện giơ lên lá chắn bảo vệ, thi triển thanh kiếm của mình để ngăn cản. Điều hắn không ngờ tới là phi đao không hề dừng lại vì bị hắn cản trở mà bay thẳng vào giữa lông mày của hắn, khiến nam tu ngã xuống đất.

Thượng Quan Huyền Ý sử dụng pháp kiếm, bắt đầu chiến đấu với một nam tu khác, hai người đều đang là Trúc Cơ kỳ và đều sử dụng kiếm, sau mười chiêu đã ngang tài ngang sức. Sức mạnh của những tán tu nghèo đều là thật, họ đều tự dựa vào bản thân mà trưởng thành nên hiệu quả chiến đấu và ý thức chiến đấu của họ nhìn chung rất mạnh.

Kết quả là, nam tu đang chiến đấu với Thượng Quan Huyền Ý nhìn thấy đồng đội của mình bị người khác giết chết chỉ bằng một chiêu. Hắn lập tức sợ đến hồn phi phách tán, không còn dũng khí chiến đấu nữa mà chỉ muốn chạy trốn để thoát thân. Thanh niên kia lợi hại như vậy, phi đao của hắn nhất định là pháp khí cấp cao, nếu không thì sẽ không thể giết chết đồng bạn của hắn chỉ bằng một chiêu. Trong mắt nam tu hiện lên một tia tham lam, hắn sốt ruột nhìn phi đao cắm giữa lông mày của người đàn ông trên mặt đất.

"Ngươi dám cùng ta đánh nhau mà phân tâm, ngươi xem thường ai?" Thượng Quan Huyền Ý dùng kiếm đâm vào vai trái nam tu, đuổi theo đối thủ, không cho hắn bất kỳ cơ hội chạy trốn nào.

"Đáng chết, ngươi căn bản không phải là Luyện Khí kỳ!" Nam tu đâm kiếm ra, tức giận hét lên.

Thượng Quan Huyền Ý giơ kiếm chặn lại, cổ tay xoay một cái, một kiếm hoa xinh đẹp khiến mọi người choáng váng đến hoa cả mắt. " Bổn thiếu gia đã nói mình là Luyện Khí kỳ bao giờ chưa?"

"Ngươi, ngươi, khinh người quá đáng!" Nam tu lại bị một kiếm đâm vào cánh tay, càng bị đánh càng sợ hãi. Thiếu niên đối diện tuổi cũng không lớn lắm, mà đã là Trúc Cơ kỳ. Kiếm pháp trong tay hắn rất cao thâm, nhất định là một quyển kiếm pháp cao cấp, đặt vào tay tiểu tử này quả thực là lãng phí, hắn càng ngày càng ghen tị.



Từ đây có thể thấy, hôm nay sợ rằng mình đã đắc tội một người rất có thế lực, bên cạnh lại có người đang nhìn chằm chằm vào hắn như hổ rình mồi, hắn đoán hôm nay dù có cánh cũng không thể trốn thoát được, không bằng kéo thêm một người chết cùng mình. Nam tu đau lòng, trong mắt hiện lên một tia quyết tâm, thiếu niên trước mặt này tuyệt đối là thiên tài, hắn có thể chết cùng hắn cũng đáng giá!

Tiêu Lăng Hàn ở một bên nhìn hai người ngươi tới ta đi, lông mày có chút nhăn lại, theo lý thuyết Thượng Quan Huyền Ý tuy rằng mới Trúc Cơ không lâu, nhưng tu vi sớm đã củng cố, hơn nữa có kinh nghiệm đánh nhau đời trước, không nên lâu như vậy mà vẫn chưa hạ được đối phương. Có thể thấy được hắn đang chậm chạp cùng đối phương dây dưa, kiếm pháp mềm mại vô lực, không mang theo một chút sát khí, Tiêu Lăng Hàn xem đến nóng lòng không thôi, tiểu tử này rốt cuộc là luyện kiếm pháp như thế nào?

Đột nhiên, cảm giác được linh lực của nam tu dao động dị thường, đây là khuynh hướng muốn tự bạo, Tiêu Lăng Hàn hướng về phía Thượng Quan Huyền Ý truyền âm 【 mau tránh ra, đối phương muốn tự bạo! 】

Thượng Quan Huyền Ý nghe thấy Tiêu Lăng Hàn truyền âm, lập tức liền rời xa nam tu, chỉ là đã không còn kịp rồi. Cho dù hắn lần này không chết nhưng cũng sẽ trọng thương, bỗng nhiên cả người hắn bị Tiêu Lăng Hàn đè ở trên mặt đất, bảo hộ đến kín mít. Trái tim hắn như bị ai chạm thật mạnh, một luồng hơi ấm truyền qua tứ chi, nhịp tim không thể khống chế tăng nhanh, cảm giác được người bảo vệ thật tốt.

“Bang~~” Sau vụ nổ, Tiêu Lăng Hàn nhìn người mình bảo vệ dưới thân, người này đang mơ màng nhìn hắn.

Tiêu Lăng Hàn cảm giác mình thật sự nhìn thấy quỷ, vừa rồi nhìn thấy nam tu sắp nổ tung, Thượng Quan Huyền Ý cũng không kịp tránh né, liền ma xui quỷ khiến chạy tới bảo vệ. Ngay cả bản thân hắn cũng không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra với mình?

Nghĩ nhất định là bởi vì Thượng Quan Huyèn Ý luôn ở bên mình khi mình xuyên đến thế giới này, cho nên mình không muốn hắn chết trước mặt mình, chỉ vậy thôi! ! ! Đúng, nhất định là như vậy, Tiêu Lăng Hàn nghĩ thầm trong lòng.

Sau khi đứng dậy, vỗ nhẹ bụi đất trên người, nhìn pháp y rách nát trên người, Tiêu Lăng Hàn mắng: " Con mẹ nó, thật đen đủi!" Sau đó, hắn dọn dẹp hiện trường để không tìm thấy dấu vết trận chiến giữa hai người. Lúc này Tiêu Lăng Hàn mới hài lòng gật đầu.

Lúc quay người lại, thấy Thượng Quan Huyền Ý vẫn ngơ ngác nhìn mình, Tiêu Lăng Hàn cảm thấy lạnh sống lưng: "Cái gì? Ngươi nằm trên đất lâu như vậy, còn muốn đợi ta tới giúp ngươi một tay sao?" ?" Sau khi nói một cách lạnh lùng, hắn đi về phía rừng Lạc Nhật mà không quay đầu lại.

Thượng Quan Huyền Ý được Tiêu Lăng Hàn cứu mà cảm độn, nhưng lại bị lời nói lạnh lùng của hắn đưa về hiện thực ngay lập tức. Quả nhiên, Tiêu Đại Ma Vương vẫn là Tiêu Đại Ma Vương, sao có thể bỏ qua sự an toàn của bản thân để tự cứu mình chứ? Chắc chắn hắn đến để cứu mình vì hắn chắc chắn bản thân sẽ không bị thương! Nghĩ đến đây, trong lòng cảm thấy trống rỗng, trong mắt lóe lên một tia sáng nhàn nhạt.

Nhìn thấy đối phương đã đi xa, trong lòng Thượng Quan Huyền Ý cảm thấy một sự mất mát khó tả, loại cảm xúc khó hiểu này khiến hắn có chút bối rối. Hắn không biết mình bị sao vậy, tại sao lại quan tâm thái độ của Tiêu Lăng Hàn đối với hắn như vậy? Hắn không thể suy nghĩ sáng suốt nên không nghĩ nữa, hắn rất tự giác, biết đầu óc của mình không thông minh bằng Tiêu Lăng Hàn, thứ phí trí nhớ như vậy không phải là điểm mạnh của hắn.

Sau khi đứng dậy, hắn lập tức đuổi theo Tiêu Lăng Hàn, nhưng đi được một lúc, trước mặt vẫn không thấy bóng dáng Tiêu Lăng Hàn. Phát hiện này khiến Thượng Quan Huyền Ý hoảng sợ, hắn thả thần thức, kiểm tra hồi lâu nhưng vẫn không tìm thấy hắn.

"Sư huynh, Tiêu sư huynh... Tiêu Lăng Hàn... Tiêu ca ca..."

Thanh âm vang vọng trong rừng cây, hắn có chút chán nản ngồi xuống dưới một gốc cây lớn, trong lòng bắt đầu hoang mang suy nghĩ, chẳng lẽ Tiêu Đại Ma Vương thật sự đang tức giận với chính mình sao? Chẳng lẽ hắn cho rằng mình quá ngu ngốc, không muốn mình nữa sao? Càng nghĩ càng tủi thân, trong lòng luôn có cảm giác đau nhói, rất khó chịu.

"Này, tiểu đệ đệ, đệ bị lạc à?"

Đột nhiên, một giọng nữ vang lên trong tai Thượng Quan Huyền Ý, giọng nói mềm mại trong trẻo, êm tai cực kỳ.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn người nói chuyện, một nữ tử mặc đồ đỏ, đang trong độ tuổi đẹp nhất, lớn lên đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Trên cổ đeo một chiếc vòng thủy tinh, làm xương quai xanh của cô càng rõ ràng hơn, những chiếc vòng tay bằng bạch ngọc trên cổ tay làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô và dưới chân cô là một đôi giày mạ vàng được trang trí bằng đá quý. Đôi mắt đẹp đang lưu chuyển, ánh mắt sáng ngời và môi nở nụ cười có thể mê hoặc lòng người.

Nữ tử nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý có khuôn mặt rất thanh tú, mặc dù bây giờ hắn còn trẻ, nhưng theo thời gian, hắn nhất định sẽ là một nam tử tuấn tú. Nữ tử cười khúc khích và dường như đang có tâm trạng tốt.

---------- End chương 82: --------------

Editor: Sắp thi giữa kì ròi nên mình hạn chế ra chương mới nha m.n

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau