[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Chương 83: Huyền Ý Bị Bắt Đi

Trước Sau
Thượng Quan Huyền Ý tỉnh táo lại khi nghe thấy tiếng cười khúc khích, nữ nhân này đã thi triển Mị Thuật. Hắn mím môi không nói, chỉ cảnh giác nhìn chằm chằm đối phương, thân thể căng thẳng, người tới cũng im lặng, vừa rồi hắn hoàn toàn không chú ý tới hơi thở của người lạ, đối phương tựa hồ như xuất hiện từ không khí ra.

"Tiểu đệ, có cần tỷ tỷ của ta đưa ngươi về nhà không?" Nữ tử nhẹ nhàng nói, thanh âm vừa duyên dáng lại tràn đầy mê hoặc.

"Ngươi nhìn chằm chằm tỷ tỷ như vậy, có phải cảm thấy tỷ tỷ rất xinh đẹp hay không? Ngươi coi trọng tỷ tỷ không? Ha ha ha... Thích tỷ tỷ sao?" Giọng nói nữ nhân vừa quyến rũ vừa mềm mại, thoạt nhìn liền nghe như chim vàng anh bay ra khỏi thung lũng, trong trẻo nhưng lại nhẹ nhàng và mềm mại.

Nữ tử vừa nói vừa đi tới trước mặt Thượng Quan Huyền Ý, đang định đưa tay chạm vào mặt hắn thì nghe thấy đối phương lạnh lùng nói: “Nếu ngươi muốn chết không có chỗ chôn thì để ta đi ngay.”

"Haha... Tiểu đệ đệ, ngươi thật thú vị. Tỷ tỷ ở đây một mình chán quá, ngươi ở cùng với ta được không?" Nữ tử dùng đôi mắt quyến rũ nhìn Thượng Quan Huyền Ý, ánh mắt long lanh, liếc mắt đưa tình.

Thượng Quan Huyền Ý trợn trắng mắt không nói nên lời, cúi đầu nhìn thân hình nhỏ nhắn chỉ cao 1,5 m của mình, rồi nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp và thân hình quyến rũ cao 1,7 m của nữ tử. "Dì, dì không nhầm sao? Dì thậm chí có thể thích bộ dáng như cọng giá của ta bây giờ à?"

Nữ tử bị đả kích khi Thượng Quan Huyền Ý gọi "Dì" một tiếng, hít một hơi thật sâu, sau đó nhàn nhã nói: "Không sao đâu, tuy bây giờ còn nhỏ nhưng tỷ có thể đợi. Tỷ rất kiên nhẫn. Tiểu đệ đệ, ngươi đừng từ chối tỷ tỷ được không?" Nữ tử nói, còn liếm khóe miệng một cách tham lam.

“Ra tay đi!” Thượng Quan Huyền Ý rút kiếm ra, chĩa vào người nữ tử.

Tuy nhiên, nữ tử này lại dùng tay phải che miệng cười, trong không khí đột nhiên xuất hiện một mùi thơm kỳ lạ, Thượng Quan Huyền Ý lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, sau đó nhẹ nhàng ngã xuống đất.

" Ngươi... ngươi chắc chắn là..."

“Hehehe, tiểu đệ đệ , ngươi thật may mắn khi tỷ tỷ coi trọng ngươi đó.” Một cơn gió nhẹ thổi qua, nữ tử và Thượng Quan Huyền Ý đã không còn ở đó nữa.

Nửa giờ sau, Tiêu Lăng Hàn xuất hiện ở chỗ này, lại phát hiện khi tới nơi này khí tức của Thượng Quan Huyền Ý đột nhiên biến mất.

"Chết tiệt!"

Trước đó hắn chỉ là có chút ảo não vì mình không thể khống chế bản thân mà đi bảo vệ Thượng Quan Huyền Ý, nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý bộ dáng ngốc nghếch, hắn có chút bực mình và thất vọng nên liền xoay người rời đi. Đi thật xa rồi hắn mới nhận ra tên ngốc Thượng Quan Huyền Ý không đi theo mình, hắn phải quay lại tìm người, kết quả là chỉ một lúc không nhìn người nữa, thì người đó đã biến mất.

Khi Thượng Quan Huyền Ý tỉnh dậy lần nữa, phát hiện mình đang nằm trên giường, chung quanh có ánh sáng nhàn nhạt chiếu rọi, hiển nhiên đây là một cái sơn động. Sau khi đứng dậy khỏi giường, hắn phát hiện có người khống chế mình, hắn tạm thời không thể sử dụng linh lực, túi trữ vật bên hông cũng không có, nhưng chiếc nhẫn không gian Tiêu Lăng Hàn đưa cho hắn lại là vẫn còn đó, điều đó khiến hắn cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều.

Trên tường có những viên ngọc sáng lấp lánh chiếu sáng, Thượng Quan Huyền Ý chậm rãi đi ra ngoài sơn động, xuyên qua hành lang dài. Hắn đến một phòng khách lớn, nơi có nhiều người đàn ông chỉ mặc áo lót màu trắng ngồi xung quanh một nữ nhân mặc áo yếm màu đỏ.

Sau khi nhìn rõ bộ dáng của nữ nhân, Thượng Quan Huyền Ý hận đến ngứa ngáy, chính là nữ nhân này bắt hắn tới đây, nàng cũng đã tự hạ dược mình. Những người đàn ông trong động đều có ngoại hình khoảng hai mươi tuổi, đây có phải là những nam tu đã biến mất khỏi thành Tân Lam không?

"Này, tiểu đệ đệ, ngươi tỉnh rồi. Có thể đi lang thang ở đây miễn là không rời khỏi hang. Đừng đi đến hai phòng bên trái, còn lại những chỗ khác thì thế nào cũng được." Nữ nhân chỉ cửa động nói với Thượng Quan Huyền Ý, nói xong chỉ vào hai gian phòng bên trái.

“Bọn họ cũng bị các ngươi bắt giống như ta sao?” Thượng Quan Huyền Ý cau mày hỏi những người đàn ông bên cạnh nữ tử.

“Chúng ta đều tự nguyện đi theo Hồng Nhan, cam tâm tình nguyện làm thuộc hạ của nàng.”



Nữ tử tên là Lạc Hồng Nhan, tất cả nam tu trong hang đều là nam sủng mà cô tìm kiếm bao năm nay. Và là các lô đỉnh mà cô đã chuẩn bị sẵn cho mình để tu luyện, nhưng những người này còn không biết rằng bọn họ chỉ là lô đỉnh mà thôi, đến lúc đó, Lạc Hồng Nhan sẽ thải bổ toàn bộ tu vi của bọn họ.

Thượng Quan Huyền Ý khó tin nhìn chằm chằm mấy người, vậy mà có người vội vàng thích đi làm nam sủng của người khác? Hành vi vô liêm sỉ của những người này đã hoàn toàn lật đổ tam quan của Thượng Quan Huyền Ý.

Kiếp trước, Thượng Quan Huyền Ý trải qua nhiều nhất chính là chạy trốn, có thể nói phần lớn cuộc đời hắn đều trốn tránh truy đuổi. Hơn nữa hắn cũng chưa từng tiếp xúc với mặt tối của tu chân giới, cho nên Tiêu Lăng Hàn luôn cho rằng hắn ngu ngốc. Sau này hắn mới biết rằng nguyên nhân hắn sống được ở kiếp trước phần lớn là do may mắn.

"Tiểu hữu, ngươi có muốn gia nhập cùng chúng ta, trở thành thành viên của chúng ta không?" Một nam tử để chân trần đi tới trước mặt Thượng Quan Huyền Ý, duỗi một ngón tay, nâng cằm hắn lên, nhìn hắn từ trên xuống dưới.

Bây giờ Thượng Quan Huyền Ý không thể sử dụng linh lực nữa, chỉ có thể để móng heo của người đàn ông chạm vào mình, nghĩ bàn tay này vừa chạm vào nữ tử tên Hồng Nhan, Thượng Quan Huyền Ý cảm thấy buồn nôn.

"Không có hứng thú!"

"Hiện tại không có hứng thú nhưng về sau sẽ có." Khi nói, người đàn ông còn chuyên chú nhìn về phía thân dưới của Thượng Quan Huyền Ý, ám chỉ điều gì đó.

Thượng Quan Huyền Ý trong lòng mắng. Sau này sẽ không có người khác, nữ nhân càng xinh đẹp càng ác độc! Tốt nhất là nên kính nhi viễn chi* với nữ nhân khi gặp.

Kính nhi viễn chi*: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó.

" Ngươi tên là gì?"

" Ngô Diệp." Thượng Quan Huyền Ý trong lòng bổ sung, gọi tắt là: Ngô gia!

"Ngô Diệp, từ nay về sau ngươi có thể gọi ta là Lưu Vân."

“Ừ.” Cháu ngoan!

"Ngô Diệp, để ta dẫn ngươi đi một vòng quanh đây. Sau này ngươi sẽ sống ở đây rất lâu, nhưng đừng đi nhầm chỗ. Có rất nhiều nơi mỹ nữ bố trí sát trận." Lưu Vân nhiệt tình nói, hắn cũng không quan tâm đến thái độ lạnh lùng của Thượng Quan Huyền Ý là bởi vì hôm qua, khi Lạc Hồng Nhan mang Thượng Quan Huyền Ý về đã nói với mọi người rằng khi Thượng Quan Huyền Ý lớn lên, hắn sẽ trở thành một trong số họ. Dù trong lòng có chút khó chịu nhưng họ vẫn chấp nhận.

Lưu Vân dẫn Thượng Quan Huyền Ý đi tham quan toàn bộ sơn động, nó khá rộng, có mười phòng và có một suối nước nóng lớn. Linh khí nồng đậm, trang trí xa xỉ, nhìn thoáng qua là biết chủ nhân sống ở đây rất biết hưởng thụ

"Ngô Diệp, ngươi tuyệt đối không được tới nơi này." Lưu Vân chỉ vào cửa ra vào của một cái sơn động tối tăm, nói với Thượng Quan Huyền Ý.

Thoạt nhìn, nó mang lại cho người ta cảm giác vô cùng nguy hiểm, như thể có một con thú hung dữ đang chọn người ăn thịt. Thượng Quan Huyền Ý luôn tránh xa những nơi mà hắn cảm thấy nguy hiểm, điều này giúp hắn tránh được rất nhiều hiểm nguy sinh tử ở kiếp trước.

Thượng Quan Huyền Ý "Ừm" một tiếng.

"Ta muốn trở về nghỉ ngơi." Hiện tại trong cơ thể Thượng Quan Huyền Ý đã không có linh khí bổ sung, đi bộ nửa canh giờ liền có chút mệt mỏi.

"Ồ, đúng rồi, hiện tại ngươi không thể sử dụng linh lực, chỉ dựa vào thể lực của mình cũng mệt mỏi rồi. Bây giờ ta đưa ngươi về phòng nghỉ ngơi."

Sau đó, Lưu Vân đưa Thượng Quan Huyền Ý trở về căn phòng nơi hắn mới tỉnh lại, đưa cho hắn một lọ Tích Cốc Đan trước khi rời đi.



Một đêm trôi qua...

Thượng Quan Huyền Ý nhìn đầu giường, trong lòng thầm nghĩ, nếu Tiêu Lăng Hàn phát hiện mình mất tích, liệu hắn có tới cứu không? Hắn có thể tìm thấy nơi đây không? Không biết nữ nhân tên Lạc Hồng Nhan kia có tu vi như thế nào, căn bản không nhìn ra được, không biết khi Tiêu Lăng Hàn tới có thể đối phó được nàng không?

Bên kia, Tiêu Lăng Hàn dựa vào ấn ký hắn để lại trên người Thượng Quan Huyền Ý mà đi tới ngọn núi, thoạt nhìn, ngọn núi này không có gì đặc biệt. Nhưng khi Tiêu Lăng Hàn mở linh nhãn, ngọn núi trước mặt tràn đầy linh khí, được bao quanh bởi một Khóa Linh Trận cấp bốn.

Hắn kỳ thực bị Nguyên Anh lão tổ bắt cóc, Tiêu Lăng Hàn cau mày suy nghĩ một chút, quyết định tiến vào không gian vẽ ra một ít phù chú cấp ba, kẻo người không cứu được mà mình cũng đi luôn.

Cách xa ngọn núi, Tiêu Lăng Hàn trong không gian đã vẽ ra rất nhiều ấn phù cấp hai và cấp ba, đồng thời luyện chế ra một số đan dược chữa thương cấp ba và đan dược khôi phục linh khí. Hắn đợi cho đến khi mọi thứ đã chuẩn bị tốt rồi mới rời khỏi không gian.

Sau khi quay trở lại ngọn núi trước đó, Tiêu Lăng Hàn đã đi thăm dò toàn bộ đỉnh núi, cuối cùng cũng tìm được Phòng Ngự Trận cấp bốn ở chân núi phía Tây.

Đã ba ngày trôi qua kể từ khi Thượng Quan Huyền Ý bị bắt, Tiêu Lăng Hàn không còn do dự nữa, mở linh nhãn, tìm ra điểm yếu trong trận pháp, mở một cái lỗ, trực tiếp tiến vào.

Tiến vào trong sơn động, đập vào mắt hắn là một hàng dạ minh châu được khảm trên tường, dẫn thẳng vào trong hang, Tiêu Lăng Hàn theo sự dẫn đường của dạ minh châu mà đi về phía trước. Đi được năm phút, hắn chợt mở mắt, sàn nhà bằng ngọc trắng và đồ trang trí sang trọng, không ngờ người sống ở đây lại xa hoa lãng phí như vậy, toàn bộ hang động trang trí chủ yếu là màu đỏ.

Trong một căn phòng đối diện với hành lang, có thể nghe thấy tiếng cười sung sướng của đôi nam nữ.

"Hồng Nhan, ngươi thật xinh đẹp."

" Hồng Nhan là người phụ nữ đẹp nhất mà ta từng gặp trong đời."

" Hồng Nhan chỗ này to và trắng quá!"

"Hehehe... miệng các ngươi ngọt ngào quá."

" Hồng Nhan, có thể đưa cho ta trước được không?"

“Không, hôm qua Khổng Hồng là người đến trước, hôm nay ta muốn đến trước, Hồng Nhan có thể chọn ta được không?”

"..."

Tiêu Lăng Hàn theo tiếng động đi tới, nhìn thấy hơn chục người đang tắm trong hồ suối nước nóng rộng năm mươi mét vuông. Ở giữa có một người phụ nữ, xung quanh là những chàng trai trẻ tuổi, tất cả đều khỏa thân, Tiêu Lăng Hàn nhìn mà thấy đau cả mắt.

Hắn dứt khoát quay lại đại sảnh và ngồi trên ghế chính. Hắn từ trong nhẫn không gian lấy ra một chiếc cốc, rót trà mới pha trên bàn vào trong cốc, hương thơm thoang thoảng, hắn nhấp một ngụm, linh khí nồng đậm, Tiêu Lăng Hàn trong lòng thở dài, cái này mới là cuộc sống chứ! Chủ nhân ở đây thực sự biết cách tận hưởng đó.

Một lúc sau, từ xa hắn thấy khoảng chục người đang tắm uyên ương từ suối nước nóng đi ra, đứng hai bên cửa phòng.

------------ End chương 83: ---------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau