[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Chương 84: Kế Hoạch Của Tiêu Lăng Hàn

Trước Sau
Tiêu Lăng Hàn nhìn quanh, nhìn thấy một nữ tử mặc quần áo màu đỏ từ trong phòng đi về phía hắn từng bước một.

Sau lưng cô, một lọn tóc xinh đẹp khẽ bay, lông mày lá liễu, một đôi mắt quyến rũ, chiếc mũi thẳng, đôi má như ngọc hơi hồng hồng, đôi môi kiềm diễm ướt át, lúm đồng tiền trắng như tuyết, trong suốt như ngọc, dáng người quyến rũ và bộ ngực chất lượng.

Đây là một mỹ nhân, ngay cả Tiêu Lăng Hàn kiếp trước từng gặp qua rất nhiều mỹ nhân cũng phải cảm thán, nữ tử này có nhan sắc chim sa cá lặn , bế nguyệt tu hoa*, đẹp nghiêng nước nghiêng thành!

Bế nguyệt tu hoa*: Hình dung sắc đẹp đến nỗi khiến mặt trăng phải che lại, hoa phải hổ thẹn. Tức là rất đẹp.

Lạc Hồng Nhan hôm nay đang chuẩn bị có một trận chiến nảy lửa với các sủng vật của mình trong suối nước nóng như thường lệ. Không ngờ trước khi nó bắt đầu, một vị khách không mời mà đến đã đến.

Sau khi rời khỏi suối nước nóng và căn phòng, liền nhìn thấy một thiếu niên tuấn mỹ đang ngồi trên ghế chính trong sảnh. Người thanh niên này chỉ có tu vi Luyện Khí tầng mười hai, không biết bên ngoài làm thế nào mà vượt qua được trận pháp cấp bốn.

Lạc Hồng Nhan có chút hứng thú đi về phía thiếu niên.

Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy nữ nhân từng bước một đi về phía mình, có ý định muốn ngồi vào trong ngực hắn. Hắn dịch chuyển sang ngồi ở phía bên kia làm hại nữ tử gần như ngồi bệt xuống đất. May mắn thay, có một nam tử bên cạnh đã nhanh nhẹn giúp nàng nên nàng không bị ngã xuống đất và làm trò hề trước đám đông.

"Tiền bối, ta còn chưa thành niên!" Tiêu Lăng Hàn thấy nữ nhân vì hành động của hắn mà nhịn không được nở nụ cười.

Phụ nữ càng xinh đẹp thì càng độc, người ta thường nói là mỹ nhân rắn rết, chưa kể nữ tử này có nhiều đàn ông như vậy, còn hắn lại là một người có thói ở sạch.

“Có khách phương xa tới, Hồng Nhan chiêu đãi không chu toàn..” Lạc Hồng Nhan rót trà vào cốc của thiếu niên, mỉm cười.

"Đáng tiếc!" Tiêu Lăng Hàn căn bản không có bị mị lực của nàng ảnh hưởng, hắn cầm chén trà trên bàn lên, nhìn trong chén trà, khẽ thở dài!

Lạc Hồng Nhan cười khúc khích, trong tay nàng cầm một chiếc quạt màu đỏ, chiếc quạt này là một pháp khí cấp ba được chế tạo từ lông chim hồng hạc. " Tiểu công tử thật thú vị, uống vào thấy đáng tiếc không phải không?"

" Linh trà tốt nhất được trộn với Hợp Hoan Tán thấp kém, tiền bối là cao nhân, ngài nói xem có đáng tiếc không?" Tiêu Lăng Hàn đặt trà lại lên mặt bàn, liếc nhìn người ngồi bên cạnh, người lúc nào cũng toát lên vẻ quyến rũ. Hắn quay lại nhìn những người nam tử khác trong đại sảnh, họ đều có ngoại hình đẹp trai, đều khoảng hai mươi tuổi, chẳng lẽ những người trước mặt này chính là những người đã biến mất sau khi đi rèn luyện ở rừng Lạc Nhật sáu năm trước ư?

" Tiểu công tử là người đầu tiên không bị kỹ thuật quyến rũ của ta ảnh hưởng trong những năm gần đây. Ngươi tên là gì?" Lạc Hồng Nhan càng ngày càng có hứng thú, ánh mắt sáng ngời nhìn Tiêu Lăng Hàn.

" Vãn bối Tiêu Lăng Hàn, vãn bối không bị ảnh hưởng bởi những thứ này là bởi vì vãn bối tu luyện Vô Tình Đạo, trong mắt vãn bối, tiền bối cũng giống như bọn họ." Tiêu Lăng Hàn chỉ vào những người khác trong đại sảnh.

Tiêu Lăng Hàn chỉ là thuận miệng nói thôi, hiện tại hắn vẫn không biết kiếp trước mình tu luyện Vô Tình Đạo.

"Thật đáng tiếc, nếu ta cho ngươi một cơ hội, ngươi có muốn đổi sang bộ công pháp khác không? Nhân gian tốt đẹp đầy niềm vui mà bây giở ngươi không thể cảm nhận được. Nếu đổi sang bộ công pháp khác, ngươi sẽ nếm được hết thú vui trên đời." Lạc Hồng Nhan nhìn thiếu niên có khuôn mặt tinh xảo, nếu mình tự mình nuôi dưỡng hắn, đến lúc đó khi trở về trả thù cái tiện nhân Thi Họa kia chắc chắn sẽ giáng cho nàng một đòn chí mạng.

"..." Nữ nhân thối tha thu hồi tính toán trong mắt, lại cùng ta nói chuyện thú vui nhân gian!

"Tiền bối, trên đời này nhân gian cực lạc (hạnh phúc tột cùng) là cái gì? Là ở kiếp nạn trở thành cao thủ Độ Kiếp kỳ sao?" Tiêu Lăng Hàn dùng ánh mắt ngây thơ vô tri nhìn Lạc Hồng Nhan, ngây thơ hỏi.



" nhân gian cực lạc là khi cơ thể, tâm trí và tâm hồn cảm thấy đặc biệt sung sướng."

"Mỗi lần thăng cấp, ta đều có loại cảm giác này, xem ra nhân gian cực lạc chính là tu vi đột phá" Tiêu Lăng Hàn suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời.

"..." Tức chết bà đây, hôm nay không thể tiếp tục nói chuyện nữa!

"Không biết tiểu công tử làm sao mà vào được đây?" Lạc Hồng Nhan nhẹ giọng hỏi, đè nén bực bội trong lòng.

"Ồ, trước đó có một con yêu thú cấp hai truy đuổi ta, nhưng ta không thể đánh bại nó. Ta dùng Truyền Tống Phù, mở mắt ra đã đến đây, sau đó ta nghe thấy có người nói chuyện, kết quả là ta nhìn thấy rất nhiều người cùng nhau tắm rửa, các ngươi cũng không chê nước bẩn." Vừa nói, Tiêu Lăng Hàn vừa nhìn mọi người trước mặt với ánh mắt bắt bẻ.

Mọi người: "..."

Lạc Hồng Nhan thầm nghĩ, mình thật đúng là gặp phải một khối đầu gỗ, những người tu luyện Vô Tình Đạo này thật là đáng ghét, hôm nay thật sự không có cách nào tiếp tục nói chuyện!

Nhìn thấy mọi người bị lời nói của hắn đả kích nặng nề, Tiêu Lăng Hàn trong lòng cười lạnh nói tiếp: "Nơi này linh khí khá mạnh, ta muốn ở lại đây tu luyện, không biết có thể không?" Trong mắt Lăng Hàn có chút chờ đợi, nhìn Lạc Hồng Nhan, hắn nở nụ cười ấm áp hiếm thấy với cô.

" Tiểu công tử, ngươi muốn ở lại cũng không phải là không thể, nhưng ở lại tất cả mọi người đều phải tu luyện cùng một công pháp mới được." Lạc Hồng Nhan trợn mắt nghĩ thầm sau khi ngươi tu luyện lô đỉnh xong mới có thể tu luyện công pháp song tu được. Đến thời điểm không cần ngươi nữa. Chẳng phải tiện nhân Thi Họa đó thích nam tu đẹp trai sao? Khi đó, ta sẽ tặng món quà này cho con ả đấy, chắc chắn đây sẽ là một bất ngờ lớn đối với ả.

"Tiền bối, không biết đây là loại công pháp gì, có thể so với công pháp Vô Tình Đạo ta tu luyện mạnh hơn sao?" Tiêu Lăng Hàn mở to hai mắt sáng ngời nhìn Lạc Hồng Nhan, cảm thấy rất có hứng thú, suýt chút nữa vươn tay đi lấy.

"Nó rất mạnh. Sau khi tu luyện công pháp này, ngươi có thể cảm nhận được nhân gian cực lạc."

"Vậy tiền bối có thể cho vãn bối đánh giá một chút được không?"

Lạc Hồng Nhan từ trong nhẫn không gian lấy ra một cái ngọc giản đưa cho Tiêu Lăng Hàn, rất hào phóng nói: “Tiểu công tử, cứ thoải mái nhìn xem.”

Tiêu Lăng Hàn cầm lấy ngọc giản, áp chế thần thức của mình ở Luyện Khí kỳ tầng mười hai, lặng lẽ đi vào ngọc giản. Nội dung trong ngọc giản đại khái là không cần đả tọa và luyện tập, chỉ cần cùng người khác song tu thì tu vi sẽ từ từ tăng lên. Hơn nữa đây là công pháp Địa cấp trung phẩm, chỉ là đến một nửa liền không có. Phải biết, ở Hoàng Cực đại lục, công pháp Huyền cấp chỉ có đại, gia tộc hoặc học viện mới có, nếu ai có được cấp công pháp Địa cấp, đủ để Nguyên Anh lão tổ phải ra tay tranh đoạt.

Nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn cau mày, Lạc Hồng Nhan đưa tay vuốt ve, âm thanh vô thức mềm mại: "Có cái gì không hiểu sao?"

“Tại sao phía sau không còn nữa?” Tiêu Lăng Hàn cầm ngọc giản, bất mãn nói.

"Haha ~, chỉ cần tiểu công tử luyện tập nửa phần đầu, Hồng Nhan sẽ dùng hai tay cho ngươi phần còn lại của công pháp." Lạc Hồng Nhan mỉm cười ngọt ngào, thầm nghĩ, sau khi ngươi luyện xong nửa phần còn lại, ngươi sẽ không thể không tu luyện ngay cả khi ngươi không muốn.

Tiêu Lăng Hàn trong lòng mắng: Mẹ kiếp, ngươi còn muốn dùng hai tay dâng lên công pháp lô đỉnh, ta không phải là mấy kẻ ngốc trong đại sảnh này.

"Ai! Thật đáng tiếc." Tiêu Lăng Hàn thở dài, có chút tiếc nuối nói.



" Tiểu công tử đang đáng tiếc cái gì?" Lạc Hồng Nhan nghi hoặc hỏi, chẳng lẽ hắn nhìn ra công pháp có vấn đề sao? Ở nơi xa xôi này, hẳn là không có bất kỳ công pháp thải bổ nào như Linh Vận Tông mới đúng .

"Đáng tiếc đây là một bước công pháp thải bổ, ta nếu luyện ra, chỉ sợ sẽ người khác thải bổ thành người khô!" Tiêu Lăng Hàn lắc đầu, có chút tiếc nuối nói.

Lạc Hồng Nhan kinh hãi đứng lên, tay run rẩy chỉ vào Tiêu Lăng Hàn: "Ngươi, ngươi vậy mà đã nhìn ra, không, không có khả năng! Ngươi không phải là người Hoàng Cực đại lục sao?" Lúc này Lạc Hồng Nhan có chút kinh hãi nhìn Tiêu Lăng Hàn. Đây có phải là một tu sĩ đến từ đại lục khác không? Cái người đi cùng hắn có phải là tu sĩ đã tu luyện từ cấp Hóa Thần trở lên không, vậy thì những chuyện xảy ra ở đây chẳng phải đã bị người khác phát hiện sao?

"Tiền bối đừng căng thẳng, ta là tu sĩ của đại lục Hoàng Cực." Tiêu Lăng Hàn trong lòng bổ sung thêm, hắn lại là tu sĩ ở đây mới là lạ!

Nghe Tiêu Lăng Hàn nói như vậy, Lạc Hồng Nhan yên tâm ngồi xuống, nàng nói những người đến từ đại lục cao cấp sẽ đến nơi chim không thèm ỉa này.

"Chắc cũng gần đến giờ rồi."

"Gần như thế nào?" Lạc Hồng Nhan nghe thấy Tiêu Lăng Hàn có chút nghi hoặc nói như vậy, đột nhiên có dự cảm không tốt. Quả nhiên, ngay sau đó tất cả mọi người trong đại sảnh ngoại trừ nàng đều ngất xỉu và ngã xuống đất.

“Ngươi, ngươi đã làm gì bọn họ?” Lạc Hồng Nhan đỡ một nam tử bên cạnh, nhìn Tiêu Lăng Hàn hỏi.

"Ngươi quan tâm sống chết của bọn họ hay là quan tâm đến tu vi trong cơ thể bọn họ?"

“Những chuyện này không liên quan gì tới ngươi.” Lạc Hồng Nhan sắc mặt lạnh như băng, lời nói ôn nhu cũng không còn như cũ.

"Thật sự không liên quan gì tới ta, nhưng nếu ngươi bắt được người của ta, ta nhất định phải xử lý." Tiêu Lăng Hàn ngồi ở trên ghế, xem xét nhìn hồng nhan, tựa như chính mình là chủ nhân ở đây.

"Tiểu tử, ngươi cho rằng ngươi, một cái Luyện Khí kỳ có thể rời đi nơi này sao?" Lạc Hồng Nhan nhìn bộ dáng nắm chắc thắng lợi của Tiêu Lăng Hàn, khinh thường nói, nghé con mới sinh không sợ cọp, cũng không sợ gió lớn cắt lưỡi.

" Ra tay đi!" Tiêu Lăng Hàn lấy ra kiếm trong tay, cảnh giác nhìn Lạc Hồng Nhan, Lạc Hồng Nhan có tu vi ngang Kim Đan hậu kỳ. Nhưng thần thức của nàng lại là Nguyên Anh hậu kỳ, lúc trước nàng dùng thần thức quan sát mình nên bị mình phát hiện, vậy nàng chính là Nguyên Anh đoạt xá trọng sinh.

Tiêu Lăng Hàn từ khi gặp mặt đã lên kế hoạch, mười sáu người trong phòng khách đều có tu vi trên Trúc Cơ kỳ và dưới Kim Đan kỳ. Nếu đánh nhau với Lạc Hồng Nhan, chắc chắn hắn sẽ bị tấn công từ cả hai phía, vì vậy hắn đã trì hoãn thời gian và làm những người ở dưới tu vi Kim Đan kỳ mê choáng trước.

“Nếu ngươi muốn chết, ta nhất định sẽ thanh toàn, đáng tiếc ngươi có túi da đẹp như vậy.” Lạc Hồng Nhan âm thanh mềm mại quyến rũ, nhưng Tiêu Lăng Hàn lại không hề dao động.

Nói xong, Lạc Hồng Nhan cầm lấy chiếc quạt trong tay, trực tiếp tấn công Tiêu Lăng Hàn: “Xem chiêu, Vũ Đuôi Tứ Tán.”

Những chiếc lông vũ trên chiếc quạt trong tay nàng như sống dậy, sôi nổi rời khỏi tay cầm và bắn về phía Tiêu Lăng Hàn, đuôi của chúng tràn ngập ngọn lửa.

"Gửi phù du đến thiên địa, hạt cát sàn sạt , đi!" Tiêu Lăng Hàn tay phải giơ kiếm lên quét ngang qua, chặn lấy lông vũ, vô số băng linh khí phát ra từ kiếm trực tiếp dập tắt ngọn lửa từ lông vũ. .

----------- End chương 84: --------------

Editor: edit đến đoạn đánh nhau hoang mang quá trời??

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau