[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Chương 88: Linh Bảo Thất Thải Liên
Tiêu Lăng Hàn: "..." Quả nhiên, miệng Ma Long này không có một chữ nào là thật cả!
"Vậy ngươi không gọi là Tiểu Long thì gọi là gì? Gọi ngươi là Tiểu Hắc sao?"
Tiểu Hắc là cái quỷ gì? Tại sao tên của nó nghe giống mèo, chó vậy? Có phải tiểu tử này thực sự đang cố ý nhục nhã ta phải không? Nhìn tên này lớn lên nhân mô cẩu dạng, tâm hắn còn nhỏ hơn đầu đinh! "Nghe này, tên ta là Chiến Long Ma Tôn."
Nhân mô cẩu dạng*: Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém
Tiêu Lăng Hàn liếc mắt nhìn Ma Long trên cổ tay mình, chán ghét nói: "Ngươi mà là Chiến Long Ma Tôn sao? Chân chạm đất đi! Ngươi cũng không nhìn xem đây là thời đại nào. Thế giới này từ lâu đã sớm không có Ma tộc, Ma tộc đều đã rút lui khỏi tiểu thế giới này, hiện tại ở đây chỉ còn ma tu chứ không có Ma tộc, sau này không được phép nhắc đến cái tên này nữa, ta không chịu nổi mất mặt như vậy. "
Nghe Tiêu Lăng Hàn nói như vậy, Ma Long yên tĩnh nằm bẹp xuống , nó nhắm mắt lại mở ra đã một trăm ngàn năm trôi qua, thời đại của nó đã qua đi.
"Thấy ngươi toàn thân màu đen, từ nay về sau ngươi sẽ được gọi là Mặc Ảnh. Không được phép phản đối vì phản đối sẽ không có hiệu quả." Tiêu Lăng Hàn nhìn con rồng, đặt cho nó một cái tên mới. Hắn cảm thấy cái tên này rất thích hợp với rồng, hắn rất hài lòng với nó, đương nhiên chỉ có mình hắn hài lòng.
"Mặc Ảnh, ma ảnh, gần như giống nhau thôi, ngươi thích là được!" Ma Long thản nhiên nói, rồng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, kẻ thức thời trang tuấn kiệt, miễn cho lại bị tra tấn bởi người chủ mới vô lương tâm này.
"Chuyện của ngươi đã xong rồi, bây giờ có phải nên đưa cho ta chiếc nhẫn không gian của Lạc Hồng Nhan hay không?" Tiêu Lăng Hàn vừa nói xong, trong tay đã có thêm một chiếc nhẫn không gian.
Tiêu Lăng Hàn cầm nhẫn không gian tâm tình rất tốt, con rồng này khá thức thời, biết đánh giá tình hình. Thần thức cưỡng ép phá vỡ cấm chế trong nhẫn không gian, nội dung trong nhẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Không ngờ Lạc Hồng Nham lại khá giàu có, nàng có 50.000 viên linh thạch thượng phẩm, 321 vạn viên linh thạch trung phẩm, không có một viên linh thạch hạ phẩm nào, mặt trước còn có một lệnh bài thân phận có tên Lạc Hồng Nhan và mặt trái là " Linh Vân Tông" và "đệ tử nội môn", tám khối ngọc bài lớn và nhỏ được tìm thấy trong một chiếc hộp, bao gồm cả khối ngọc bài mở ra kết giới phòng tối trong phòng Lạc Hồng Nhan. Nữ tử này hẳn là tu sĩ đến từ đại lục khác, một ít đồ vật vô dụng Tiêu Lăng Hàn trực tiếp vứt đi.
Lần này hắn bước ra khỏi hố đen mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, đi vào đại sảnh, trước tiên hắn nói với Ma Long: "Mặc Ảnh, sau này không có chuyện gì thì đừng nói, nếu có chuyện gì muốn nói với ta thì hãy nhớ truyền âm."
【Ta biết rồi mà! Nơi này không có ma khí, cũng không thích hợp cho ta tu luyện, nếu không có chuyện gì thì đừng gọi ta, nếu xảy ra chuyện gì, cố gắng đừng quấy rầy ta nhiều nhất có thể. Đưa ta vào không gian khế ước đi, ta sẽ chìm vào giấc ngủ sâu để bảo toàn sức lực, không cho tu vi của ta bị lùi lại. Nhân tiện, tiểu tử ngươi rốt cuộc là linh căn gì? 】
"Tiểu tử nào? Ta là chủ nhân của ngươi, chú ý xưng hô của ngươi. Đừng quên, chính là ngươi cầu khế ước cùng ta. "
Mặc Ảnh: "..."Một bước sa chân ân hận muôn đời!
Nhìn thấy Ma Long trên cổ tay mình bắt đầu giả chết, Tiêu Lăng Hàn trực tiếp đem nó đi vào không gian khế ước, không để ý tới. Sau đó, hắn thả Thượng Quan Huyền Ý ra, đồng thời gỡ bỏ bùa trên người hắn.
Thượng Quan Huyền Ý dụi dụi mắt, lắc đầu, nghi hoặc nhìn Tiêu Lăng Hàn: "Sư huynh, vừa rồi ta bị làm sao vậy?"
Tiêu Lăng Hàn: "..." Sao bộ dạng mơ hồ này lại đáng yêu như vậy!
Tay phải của hắn theo bản năng đưa ra nhéo nhéo gò má của Thượng Quan Huyền Ý, cảm thấy hắn thật đáng yêu, xoa xoa đầu hắn. Tiêu Lăng Hàn lại nói: "Có lẽ trước đó ngươi đã bị Lạc Hồng Nhan chuốc thuốc, cho nên vừa rồi ngươi lại ngất đi."
Bị Tiêu Lăng Hàn sờ mặt, Thượng Quan Huyền Ý cảm giác được mặt nóng bừng, hắn giả vờ lãnh đạm nói: "Ồ, ra là như vậy!" Hắn đưa tay vỗ nhẹ đầu mình để tỉnh táo hơn.
Tiêu Lăng Hàn: ...Dễ lừa như vậy sao? Dễ dàng như vậy liền tin tưởng?
Nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý tin tưởng mình như vậy, Tiêu Lăng Hàn bỗng nhiên cảm thấy có chút áy náy. Tại sao tên ngốc này lại ngu ngốc đến vậy? Sau này phải giám sát người chặt chẽ hơn, nếu không cẩn thận sẽ bị lừa.
"Tốt, chúng ta đi tầm bảo đi!" Tiêu Lăng Hàn dẫn Thượng Quan Huyền Ý đi tới gian phòng Lạc Hồng Nhan, lấy ngọc bài ra đưa linh lực vào, mở ra trận pháp, hai người đi vào.
Khi đi tới bàn trang điểm, Tiêu Lăng Hàn vẫn sờ vào gương, lần này gương cũng phản chiếu một tia sáng, nhưng vị trí đã không còn như trước nữa.
"Tại sao vị trí lại khác?" Thượng Quan Huyền Ý cũng phát hiện ra vấn đề này, vị trí này không giống, sao không phải là nơi cũ lúc trước?
"Ta không biết, Huyền Ý ngươi thử công kích một cái xem có cửa xuất hiện hay không."
Thượng Quan Huyền Ý vẫn phát động tấn công như trước nhưng không nhận được phản hồi. Hắn liên tục thử vài lần cũng là như thế.
Tiêu Lăng Hàn đứng trở lại nơi cánh cửa xuất hiện trước đó, cẩn thận quan sát, không có gì khác biệt. "Huyền Ý, lại đây thử xem."
Thượng Quan Huyền Ý đi đến bên cạnh Tiêu Lăng Hàn, dựa theo lời hắn nói lại phát động một đòn tấn công khác, nhưng vẫn không có phản ứng.
Hai người nhìn nhau, không hiểu tại sao.
"Sao có thể xảy ra chuyện này? Chẳng lẽ những thứ bên trong thật sự không có duyên với chúng ta ư?" Thượng Quan Huyền Ý nhìn tay mình, có chút khó hiểu, rõ ràng là cùng một đòn, tại sao lần này lại không mở ra được?
"Thời điểm ngươi tấn công lúc trước có gì đặc biệt không?"
Thượng Quan Huyền Ý suy nghĩ một chút, đáp: "Ta trực tiếp dùng hỏa linh lực công kích."
Tiêu Linh Hàn quay lại vị trí hiện tại nơi tấm gương phản chiếu ánh sáng, nói với Thượng Quan Huyền Ý: "Huyền Ý, ngươi tới đây, lần này ngươi sẽ băng linh lực tấn công."
Thượng Quan Huyền Ý làm theo lời Tiêu Lăng Hàn nói, lúc này một cánh cửa thật sự xuất hiện.
Tiêu Lăng Hàn rõ ràng gật đầu: "Quả nhiên, chúng ta đi vào đi." Địa phương khác nhau tất nhiên yêu cầu thuộc tính linh lực khác nhau. Đây hẳn là Càn Khôn Bát Quái phân âm dương, tính theo thời gian đã là ban đêm, thuộc về âm, tất nhiên hỏa linh lực không thể sử dụng được nữa. Đối lập với lửa là nước, nhưng băng cũng là một loại âm, cho nên Thượng Quan Huyền Ý cũng có thể sử dụng băng linh lực để công kích.
Một lúc sau, hai người đi đến kết giới, Tiêu Lăng Hàn lấy ngọc giản ra, truyền vào đạo linh khí, ngọc giản bay về phía kết giới, trong kết giới xuất hiện một cánh cửa, hai người nhân cơ hội đi vào.
Linh khí trong kết giới rất nồng đậm, ở giữa có một hồ nước rộng hai mươi mét vuông, trong hồ có một bông sen đang chớm nở. Sau khi hai người nhìn thấy thứ bên trong kết giới không khỏi há hốc mồm! Thượng Quan Huyền Ý buột miệng nói: "Thất Thải Liên!"
Tiêu Lăng Hàn kinh ngạc liếc nhìn Thượng Quan Huyền Ý, tên nhóc này thế mà nhận ra loại thiên tài địa bảo này, thật không dễ dàng a!
Thượng Quan Huyền Ý ngượng ngùng đỏ mặt, khẽ mỉm cười nói: "Lúc đầu ta không biết nhưng Linh Vân Tông đã ban lệnh Huyền Thưởng. Thất Thải Liên này là thánh vật của Linh Vân Tông. Sau này, nó là bị một đệ tử nội môn đánh cắp, tất cả mọi người Huyền Thiên đại lục đều biết."
Thượng Quan Huyền Ý nhớ lại kiếp trước hắn đã trở lại Địa Thâm đại lục, thời điểm trải qua ở Huyền Thiên đại lục, hắn đã nhận rất nhiều nhiệm vụ tiền thưởng để kiếm tiền vì phí dụng Truyền Tống Trận, tin tức về Thất Thải Liên cũng được thấy trên bảng treo giải thưởng.
Lúc đó hắn vẫn đang suy nghĩ lung tung, ai có được Thất Thải Liên này nhất định sẽ dùng cho mình, ai sẽ giao lại chứ. Kết quả có người nói cho hắn biết, Thất Thải Liên phải ba ngàn năm mới trưởng thành và nở hoa, hoa nở ba ngày, ba ngày sau mới tàn, hạt sen sẽ chín sau khi hoa tàn nửa giờ. Thất Thải Liên thất lạc còn hơn 1.500 năm nữa mới trưởng thành, thay vì chờ đợi hơn nghìn năm, thà đổi lấy linh thạch còn hơn.
"Ừ, xem ra Lạc Hồng Nhan là kẻ phản bội Linh Vân Tông. Nhưng mà, Thất Thải Liên này xem ra vẫn còn quá sớm để trưởng thành." Tiêu Lăng Hàn cau mày nhìn Thất Thải Liên trước mặt, nếu bọn họ không lấy nó đi thì chuyến đi của họ sẽ vô ích ?
"Không bằng chúng ta mang nó đi, cùng Linh Vân Tông đổi lấy linh thạch thì thế nào." Thất Thải Liên trị giá một triệu linh thạch thượng phẩm, nếu thật sự đổi lấy linh thạch thì sẽ phát tài rồi. Thượng Quan Huyền Ý vui vẻ nghĩ.
Tiêu Linh Hàn thô bạo đánh hắn một cái, tức giận nói: "Ngốc quá rồi, ngươi cho rằng tiền thưởng dễ dàng lấy như vậy sao? Ta đoán ngươi vừa nhận được tiền thưởng liền bị giết chết."
Thượng Quan Huyền Ý che đầu bị đánh của mình, tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Lăng Hàn, hỏi tại sao hắn lại đánh mình? Tuy rằng hắn không muốn thừa nhận nhưng những lời Tiêu Đại Ma Vương nói rất có đạo lý.
"Nếu linh thạch không thể trao đổi, hiện tại nó còn chưa trưởng thành, như vậy chúng ta ở đây chẳng phải là uổng công sao?" Nói xong, hắn nhìn Thất Thải Liên trong ao với lòng oán hận sâu sắc, quả thực là không đúng lúc. Tại sao mình thể không thấy nó khi nó vừa trưởng thành chứ??
Đến đây vô ích? Vui đùa cái gì vậy! Tuy bây giờ hắn chưa trưởng thành nhưng đã gặp được bảo bối hiếm có như vậy, đương nhiên hắn phải mang nó đi.
Tiêu Lăng Hàn cho rằng hắn tận mười linh căn cần linh khí gấp mười lần người khác. Nếu không tìm được nhiều thiên tài địa bảo, tu vi của hắn khó có thể tăng lên một cấp. Đoán chừng sẽ khó gặp lại một kẻ ngu ngốc như Ma Long, đối với một con rồng có tu vi cao hơn mình hai cấp lớn mà tu vi của mình chỉ tăng lên hai cấp nhỏ, e rằng về sau tu vi mình sẽ tăng lên ngày càng khó.
"Huyền Ý, ngươi ở bên ngoài chờ ta, ta muốn mang nó đi." Tiêu Lăng Hàn nhìn Thất Thải Liên trong ao, nói với Thượng Quan Huyền Ý.
"Ồ, được thôi!" Kỳ thật Thượng Quan Huyền Ý muốn nói, Thất Thải Liên còn chưa trưởng thành, đem nó mang đi có lẽ sẽ không tồn tại được, vậy thì cần gì phải kiên trì. Nhưng nhìn Tiêu Đại Ma Vương trong mắt tràn đầy Thất Thải Liên trong ao, hắn lại không nói gì. Nếu Tiêu Đại Ma Vương có cách nuôi Thất Thải Liên, chẳng phải hắn đang nhúng tay vào việc riêng của người khác sao? Càng biết nhiều thì càng chết sớm, thà đừng hỏi còn hơn. Suy cho cùng, hai người vẫn chưa đến mức có thể thành thật với nhau và không có bí mật gì.
Sau khi Thượng Quan Huyền Ý ra khỏi kết giới, Tiêu Lăng Hàn trực tiếp tiến vào Long Ngọc không gian, bố trí Khóa Linh Trận ở một nơi bốn mùa như xuân, đào một cái ao lớn như bên ngoài, sau đó rời khỏi không gian. Tiếp theo hắn trực tiếp dẫn nước từ ao ngoài vào ao trong không gian, di chuyển Thất Thải Liên vào trong không gian rồi trồng xuống, cuối cùng hắn trực tiếp rút ra các linh mạch dưới ao đem chôn dưới ao trong không gian của mình, lúc này mới đại công cáo thành.
---------- End chương 88: ------------
"Vậy ngươi không gọi là Tiểu Long thì gọi là gì? Gọi ngươi là Tiểu Hắc sao?"
Tiểu Hắc là cái quỷ gì? Tại sao tên của nó nghe giống mèo, chó vậy? Có phải tiểu tử này thực sự đang cố ý nhục nhã ta phải không? Nhìn tên này lớn lên nhân mô cẩu dạng, tâm hắn còn nhỏ hơn đầu đinh! "Nghe này, tên ta là Chiến Long Ma Tôn."
Nhân mô cẩu dạng*: Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém
Tiêu Lăng Hàn liếc mắt nhìn Ma Long trên cổ tay mình, chán ghét nói: "Ngươi mà là Chiến Long Ma Tôn sao? Chân chạm đất đi! Ngươi cũng không nhìn xem đây là thời đại nào. Thế giới này từ lâu đã sớm không có Ma tộc, Ma tộc đều đã rút lui khỏi tiểu thế giới này, hiện tại ở đây chỉ còn ma tu chứ không có Ma tộc, sau này không được phép nhắc đến cái tên này nữa, ta không chịu nổi mất mặt như vậy. "
Nghe Tiêu Lăng Hàn nói như vậy, Ma Long yên tĩnh nằm bẹp xuống , nó nhắm mắt lại mở ra đã một trăm ngàn năm trôi qua, thời đại của nó đã qua đi.
"Thấy ngươi toàn thân màu đen, từ nay về sau ngươi sẽ được gọi là Mặc Ảnh. Không được phép phản đối vì phản đối sẽ không có hiệu quả." Tiêu Lăng Hàn nhìn con rồng, đặt cho nó một cái tên mới. Hắn cảm thấy cái tên này rất thích hợp với rồng, hắn rất hài lòng với nó, đương nhiên chỉ có mình hắn hài lòng.
"Mặc Ảnh, ma ảnh, gần như giống nhau thôi, ngươi thích là được!" Ma Long thản nhiên nói, rồng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, kẻ thức thời trang tuấn kiệt, miễn cho lại bị tra tấn bởi người chủ mới vô lương tâm này.
"Chuyện của ngươi đã xong rồi, bây giờ có phải nên đưa cho ta chiếc nhẫn không gian của Lạc Hồng Nhan hay không?" Tiêu Lăng Hàn vừa nói xong, trong tay đã có thêm một chiếc nhẫn không gian.
Tiêu Lăng Hàn cầm nhẫn không gian tâm tình rất tốt, con rồng này khá thức thời, biết đánh giá tình hình. Thần thức cưỡng ép phá vỡ cấm chế trong nhẫn không gian, nội dung trong nhẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Không ngờ Lạc Hồng Nham lại khá giàu có, nàng có 50.000 viên linh thạch thượng phẩm, 321 vạn viên linh thạch trung phẩm, không có một viên linh thạch hạ phẩm nào, mặt trước còn có một lệnh bài thân phận có tên Lạc Hồng Nhan và mặt trái là " Linh Vân Tông" và "đệ tử nội môn", tám khối ngọc bài lớn và nhỏ được tìm thấy trong một chiếc hộp, bao gồm cả khối ngọc bài mở ra kết giới phòng tối trong phòng Lạc Hồng Nhan. Nữ tử này hẳn là tu sĩ đến từ đại lục khác, một ít đồ vật vô dụng Tiêu Lăng Hàn trực tiếp vứt đi.
Lần này hắn bước ra khỏi hố đen mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, đi vào đại sảnh, trước tiên hắn nói với Ma Long: "Mặc Ảnh, sau này không có chuyện gì thì đừng nói, nếu có chuyện gì muốn nói với ta thì hãy nhớ truyền âm."
【Ta biết rồi mà! Nơi này không có ma khí, cũng không thích hợp cho ta tu luyện, nếu không có chuyện gì thì đừng gọi ta, nếu xảy ra chuyện gì, cố gắng đừng quấy rầy ta nhiều nhất có thể. Đưa ta vào không gian khế ước đi, ta sẽ chìm vào giấc ngủ sâu để bảo toàn sức lực, không cho tu vi của ta bị lùi lại. Nhân tiện, tiểu tử ngươi rốt cuộc là linh căn gì? 】
"Tiểu tử nào? Ta là chủ nhân của ngươi, chú ý xưng hô của ngươi. Đừng quên, chính là ngươi cầu khế ước cùng ta. "
Mặc Ảnh: "..."Một bước sa chân ân hận muôn đời!
Nhìn thấy Ma Long trên cổ tay mình bắt đầu giả chết, Tiêu Lăng Hàn trực tiếp đem nó đi vào không gian khế ước, không để ý tới. Sau đó, hắn thả Thượng Quan Huyền Ý ra, đồng thời gỡ bỏ bùa trên người hắn.
Thượng Quan Huyền Ý dụi dụi mắt, lắc đầu, nghi hoặc nhìn Tiêu Lăng Hàn: "Sư huynh, vừa rồi ta bị làm sao vậy?"
Tiêu Lăng Hàn: "..." Sao bộ dạng mơ hồ này lại đáng yêu như vậy!
Tay phải của hắn theo bản năng đưa ra nhéo nhéo gò má của Thượng Quan Huyền Ý, cảm thấy hắn thật đáng yêu, xoa xoa đầu hắn. Tiêu Lăng Hàn lại nói: "Có lẽ trước đó ngươi đã bị Lạc Hồng Nhan chuốc thuốc, cho nên vừa rồi ngươi lại ngất đi."
Bị Tiêu Lăng Hàn sờ mặt, Thượng Quan Huyền Ý cảm giác được mặt nóng bừng, hắn giả vờ lãnh đạm nói: "Ồ, ra là như vậy!" Hắn đưa tay vỗ nhẹ đầu mình để tỉnh táo hơn.
Tiêu Lăng Hàn: ...Dễ lừa như vậy sao? Dễ dàng như vậy liền tin tưởng?
Nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý tin tưởng mình như vậy, Tiêu Lăng Hàn bỗng nhiên cảm thấy có chút áy náy. Tại sao tên ngốc này lại ngu ngốc đến vậy? Sau này phải giám sát người chặt chẽ hơn, nếu không cẩn thận sẽ bị lừa.
"Tốt, chúng ta đi tầm bảo đi!" Tiêu Lăng Hàn dẫn Thượng Quan Huyền Ý đi tới gian phòng Lạc Hồng Nhan, lấy ngọc bài ra đưa linh lực vào, mở ra trận pháp, hai người đi vào.
Khi đi tới bàn trang điểm, Tiêu Lăng Hàn vẫn sờ vào gương, lần này gương cũng phản chiếu một tia sáng, nhưng vị trí đã không còn như trước nữa.
"Tại sao vị trí lại khác?" Thượng Quan Huyền Ý cũng phát hiện ra vấn đề này, vị trí này không giống, sao không phải là nơi cũ lúc trước?
"Ta không biết, Huyền Ý ngươi thử công kích một cái xem có cửa xuất hiện hay không."
Thượng Quan Huyền Ý vẫn phát động tấn công như trước nhưng không nhận được phản hồi. Hắn liên tục thử vài lần cũng là như thế.
Tiêu Lăng Hàn đứng trở lại nơi cánh cửa xuất hiện trước đó, cẩn thận quan sát, không có gì khác biệt. "Huyền Ý, lại đây thử xem."
Thượng Quan Huyền Ý đi đến bên cạnh Tiêu Lăng Hàn, dựa theo lời hắn nói lại phát động một đòn tấn công khác, nhưng vẫn không có phản ứng.
Hai người nhìn nhau, không hiểu tại sao.
"Sao có thể xảy ra chuyện này? Chẳng lẽ những thứ bên trong thật sự không có duyên với chúng ta ư?" Thượng Quan Huyền Ý nhìn tay mình, có chút khó hiểu, rõ ràng là cùng một đòn, tại sao lần này lại không mở ra được?
"Thời điểm ngươi tấn công lúc trước có gì đặc biệt không?"
Thượng Quan Huyền Ý suy nghĩ một chút, đáp: "Ta trực tiếp dùng hỏa linh lực công kích."
Tiêu Linh Hàn quay lại vị trí hiện tại nơi tấm gương phản chiếu ánh sáng, nói với Thượng Quan Huyền Ý: "Huyền Ý, ngươi tới đây, lần này ngươi sẽ băng linh lực tấn công."
Thượng Quan Huyền Ý làm theo lời Tiêu Lăng Hàn nói, lúc này một cánh cửa thật sự xuất hiện.
Tiêu Lăng Hàn rõ ràng gật đầu: "Quả nhiên, chúng ta đi vào đi." Địa phương khác nhau tất nhiên yêu cầu thuộc tính linh lực khác nhau. Đây hẳn là Càn Khôn Bát Quái phân âm dương, tính theo thời gian đã là ban đêm, thuộc về âm, tất nhiên hỏa linh lực không thể sử dụng được nữa. Đối lập với lửa là nước, nhưng băng cũng là một loại âm, cho nên Thượng Quan Huyền Ý cũng có thể sử dụng băng linh lực để công kích.
Một lúc sau, hai người đi đến kết giới, Tiêu Lăng Hàn lấy ngọc giản ra, truyền vào đạo linh khí, ngọc giản bay về phía kết giới, trong kết giới xuất hiện một cánh cửa, hai người nhân cơ hội đi vào.
Linh khí trong kết giới rất nồng đậm, ở giữa có một hồ nước rộng hai mươi mét vuông, trong hồ có một bông sen đang chớm nở. Sau khi hai người nhìn thấy thứ bên trong kết giới không khỏi há hốc mồm! Thượng Quan Huyền Ý buột miệng nói: "Thất Thải Liên!"
Tiêu Lăng Hàn kinh ngạc liếc nhìn Thượng Quan Huyền Ý, tên nhóc này thế mà nhận ra loại thiên tài địa bảo này, thật không dễ dàng a!
Thượng Quan Huyền Ý ngượng ngùng đỏ mặt, khẽ mỉm cười nói: "Lúc đầu ta không biết nhưng Linh Vân Tông đã ban lệnh Huyền Thưởng. Thất Thải Liên này là thánh vật của Linh Vân Tông. Sau này, nó là bị một đệ tử nội môn đánh cắp, tất cả mọi người Huyền Thiên đại lục đều biết."
Thượng Quan Huyền Ý nhớ lại kiếp trước hắn đã trở lại Địa Thâm đại lục, thời điểm trải qua ở Huyền Thiên đại lục, hắn đã nhận rất nhiều nhiệm vụ tiền thưởng để kiếm tiền vì phí dụng Truyền Tống Trận, tin tức về Thất Thải Liên cũng được thấy trên bảng treo giải thưởng.
Lúc đó hắn vẫn đang suy nghĩ lung tung, ai có được Thất Thải Liên này nhất định sẽ dùng cho mình, ai sẽ giao lại chứ. Kết quả có người nói cho hắn biết, Thất Thải Liên phải ba ngàn năm mới trưởng thành và nở hoa, hoa nở ba ngày, ba ngày sau mới tàn, hạt sen sẽ chín sau khi hoa tàn nửa giờ. Thất Thải Liên thất lạc còn hơn 1.500 năm nữa mới trưởng thành, thay vì chờ đợi hơn nghìn năm, thà đổi lấy linh thạch còn hơn.
"Ừ, xem ra Lạc Hồng Nhan là kẻ phản bội Linh Vân Tông. Nhưng mà, Thất Thải Liên này xem ra vẫn còn quá sớm để trưởng thành." Tiêu Lăng Hàn cau mày nhìn Thất Thải Liên trước mặt, nếu bọn họ không lấy nó đi thì chuyến đi của họ sẽ vô ích ?
"Không bằng chúng ta mang nó đi, cùng Linh Vân Tông đổi lấy linh thạch thì thế nào." Thất Thải Liên trị giá một triệu linh thạch thượng phẩm, nếu thật sự đổi lấy linh thạch thì sẽ phát tài rồi. Thượng Quan Huyền Ý vui vẻ nghĩ.
Tiêu Linh Hàn thô bạo đánh hắn một cái, tức giận nói: "Ngốc quá rồi, ngươi cho rằng tiền thưởng dễ dàng lấy như vậy sao? Ta đoán ngươi vừa nhận được tiền thưởng liền bị giết chết."
Thượng Quan Huyền Ý che đầu bị đánh của mình, tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Lăng Hàn, hỏi tại sao hắn lại đánh mình? Tuy rằng hắn không muốn thừa nhận nhưng những lời Tiêu Đại Ma Vương nói rất có đạo lý.
"Nếu linh thạch không thể trao đổi, hiện tại nó còn chưa trưởng thành, như vậy chúng ta ở đây chẳng phải là uổng công sao?" Nói xong, hắn nhìn Thất Thải Liên trong ao với lòng oán hận sâu sắc, quả thực là không đúng lúc. Tại sao mình thể không thấy nó khi nó vừa trưởng thành chứ??
Đến đây vô ích? Vui đùa cái gì vậy! Tuy bây giờ hắn chưa trưởng thành nhưng đã gặp được bảo bối hiếm có như vậy, đương nhiên hắn phải mang nó đi.
Tiêu Lăng Hàn cho rằng hắn tận mười linh căn cần linh khí gấp mười lần người khác. Nếu không tìm được nhiều thiên tài địa bảo, tu vi của hắn khó có thể tăng lên một cấp. Đoán chừng sẽ khó gặp lại một kẻ ngu ngốc như Ma Long, đối với một con rồng có tu vi cao hơn mình hai cấp lớn mà tu vi của mình chỉ tăng lên hai cấp nhỏ, e rằng về sau tu vi mình sẽ tăng lên ngày càng khó.
"Huyền Ý, ngươi ở bên ngoài chờ ta, ta muốn mang nó đi." Tiêu Lăng Hàn nhìn Thất Thải Liên trong ao, nói với Thượng Quan Huyền Ý.
"Ồ, được thôi!" Kỳ thật Thượng Quan Huyền Ý muốn nói, Thất Thải Liên còn chưa trưởng thành, đem nó mang đi có lẽ sẽ không tồn tại được, vậy thì cần gì phải kiên trì. Nhưng nhìn Tiêu Đại Ma Vương trong mắt tràn đầy Thất Thải Liên trong ao, hắn lại không nói gì. Nếu Tiêu Đại Ma Vương có cách nuôi Thất Thải Liên, chẳng phải hắn đang nhúng tay vào việc riêng của người khác sao? Càng biết nhiều thì càng chết sớm, thà đừng hỏi còn hơn. Suy cho cùng, hai người vẫn chưa đến mức có thể thành thật với nhau và không có bí mật gì.
Sau khi Thượng Quan Huyền Ý ra khỏi kết giới, Tiêu Lăng Hàn trực tiếp tiến vào Long Ngọc không gian, bố trí Khóa Linh Trận ở một nơi bốn mùa như xuân, đào một cái ao lớn như bên ngoài, sau đó rời khỏi không gian. Tiếp theo hắn trực tiếp dẫn nước từ ao ngoài vào ao trong không gian, di chuyển Thất Thải Liên vào trong không gian rồi trồng xuống, cuối cùng hắn trực tiếp rút ra các linh mạch dưới ao đem chôn dưới ao trong không gian của mình, lúc này mới đại công cáo thành.
---------- End chương 88: ------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất