[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Chương 91: Theo Dõi Dung Đan Sư

Trước Sau
Sau khi nghe lén cuộc nói chuyện bên cạnh, Tiêu Lăng Hàn mới biết, Dung đan sư tới đây là vì Băng Sương Xà. Nghĩ lại cũng thấy, một nhà luyện đan sư cấp ba như thế này đi đến đâu cũng được kính trọng, linh thảo ở thành Tân Lam không thiếu, làm sao hắn có thể đến một nơi băng tuyết mà linh thảo khan hiếm như vậy, hóa ra là hắn đã có một mục tiêu rõ ràng.

Vốn tưởng rằng bọn họ đã phát hiện được bảo vật quý giá nào đó, nhưng hóa ra hoàn toàn không phải như vậy, hình như mình đã va chạm với bọn họ, phải lên kế hoạch cẩn thận, để có thể bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp phía sau.

Thấy Tiêu Lăng Hàn trầm ngâm, Thượng Quan Huyền Ý tò mò hỏi: "Sư huynh, ngươi phát hiện được cái gì?"

" Ngươi đoán!"

"Người kêu là Dung đan sư đến Tuyết Thành chắc là vì linh thảo, linh dược. Chẳng lẽ họ đã phát hiện ra bí cảnh nào đó hoặc là động phủ Nguyên Anh hay thứ gì tương tự?" Thượng Quan Huyền Ý dựa vào kiến thức của mình về luyện đan sư nói, đoán như thế, mắt hắn sáng lên.

"Haha~~, trí tưởng tượng của ngươi thật phong phú! Ăn nhanh đi, gọi nhiều như vậy, không ăn hết sẽ lãng phí." Tiêu Lăng Hàn gắp một miếng thịt yêu thú lớn vào trong bát của Thượng Quan Huyền Ý.

Thượng Quan Huyền Ý: “…” Nói giống như là ta gọi ấy!

Sau khi rời khỏi quán rượu, tìm một nơi vắng vẻ, Tiêu Lăng Hàn lại đưa cho Thượng Quan Huyền Ý một viên Dịch Dung Đan khác.

"Đang tốt như vậy vì sao phải dịch dung? Sư huynh, ngươi ở đây gặp phải kẻ thù sao?" Thượng Quan Huyền Ý cầm lấy đan dược, có chút hả hê nói. Tuy nhiên, hắn vẫn ăn Dịch Dung Đan vì không muốn bị Tiêu Đại Ma Vương liên lụy.

"Ngươi đang nói nhảm cái gì? Ta tính tình tốt như vậy, sao có thể cùng người khác kết thù oán, bảo ngươi ăn cái gì thì ăn đi? Nói nhảm nhiều như vậy!" Tiêu Lăng Hàn lạnh lùng liếc mắt quét Thượng Quan Huyền Ý một cái, lá gan gia hỏa này thật là càng ngày càng lớn, cái gì cũng dám nói. Chờ khi nhiệm vụ kết thúc, nhất định phải cho hắn một bài học khó quên.

Thượng Quan Huyền Ý đột nhiên cảm thấy lạnh buốt, luôn có cảm giác như đang bị ai đó theo dõi. Nhưng khi nhìn thấy Tiêu Đại Ma Vương đứng bên cạnh, hắn đột nhiên cảm thấy người nhắm vào mình nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Nếu như Thượng Quan Huyền Ý biết người nhắm vào mình là Tiêu Lăng Hàn, hắn nhất định sẽ sửa miệng, người có kết cục tồi tệ chính là mình.

Hai người thay đổi diện mạo và mua hai bộ quần áo do người dân địa phương ở Tuyết Thành mặc, quần áo ở đây nhìn chung dày hơn những nơi khác. Sở dĩ họ mua quần áo người dân địa phương mặc không phải vì sợ lạnh mà vì mặc quần áo của nơi khác sẽ khiến họ nổi bật trong Tuyết Thành, hai người muốn giữ mình khiêm tốn nên đương nhiên là họ không thể phô trương như vậy.

Sau đó, Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý tìm được một quán trọ gần cổng thành, để khi đoàn người Dung đan sư rời khỏi thành sẽ nhanh chóng biết được.

Thượng Quan Huyền Ý nhìn cuốn sách trong tay, có chút lơ đãng, không biết Tiêu Lăng Hàn đang làm gì, hai người ở đây đã sống được hai ngày, cũng không nói khi nào sẽ đi Tuyết Hoa Cốc.

" Huyền Ý, ngươi đang làm gì vậy?"

"Đọc sách a!"

"Ngươi có chắc là ngươi đang đọc sách chứ không phải sách đang xem ngươi?"

"Tất nhiên là ta đang đọc..." sách! Lúc này Thượng Quan Huyền Ý mới ý thức được mình đã cầm ngược sách, xấu hổ đến mức lật ngược cuốn sách lại.

"Bộ dáng mất hồn mất vía này của ngươi, là tư xuân* hả?"

Tư xuân*: cái này đại khái như là tương tư ai đó ( tư: nhớ nhung, suy nghĩ; Xuân: tình cảm giữa trai gái)



"A? Tư Xuân? Có ý tứ gì?"

"Không có gì, ngươi còn nhỏ, lớn lên ngươi sẽ hiểu."

Đột nhiên, trong phạm vi thần thức của Tiêu Lăng Hàn xuất hiện vài bóng người quen thuộc, hắn lập tức nói với Thượng Quan Huyền Ý: “Thu dọn đồ đạc, chúng ta lập tức rời khỏi thành.”

"Ồ, được rồi!"

Thượng Quan Huyền Ý lập tức đem sách cất vào trong nhẫn không gian, mặc áo khoác cùng Tiêu Lăng Hàn đi ra ngoài.

Hai người đi theo đuôi đoàn người Dung đan sư ra khỏi thành, Tiêu Lăng Hàn phát hiện những người đó đã trực tiếp rời đi bằng pháp khí phi hành. Mặc dù hướng họ rời đi là Tuyết Hoa Cốc, nhưng người ta ngồi chính là pháp khí phi hành, nếu hai người ngự kiếm phi hành, nào còn thấy bóng dáng của mấy người đó nữa? Đến lúc đó đừng nói là Băng Sương Xà, sợ rằng đến lúc đó cũng không biết Băng Sương Xà trông như thế nào.

Nhìn chấm đen biến mất trong tầm mắt, Thượng Quan Huyền Ý lớn tiếng hỏi: “Sư huynh, chúng ta đang theo dõi người khác à?” Thượng Quan Huyền Ý không dám hỏi tiếp theo xảy ra chuyện gì, bởi vì hắn chú ý tới Tiêu Lăng Hàn sắc mặt âm trầm, rõ ràng là đang tức giận.

Pháp khi phi hành rất hiếm ở đại lục Hoàng Cực, đây là lần đầu tiên Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy pháp khí phi hành ở đại lục này. Nhưng bây giờ hắn hoàn toàn không cảm nhận được hưng phấn khi thấy pháp khí phi hành mà chỉ có phiền muộn vô tận. Hai mươi nghìn điểm chẳng lẽ liền phải cùng mình gặp thoáng qua sao?

Nhưng mà Tiêu Lăng Hàn vẫn là phóng ra phi kiếm, hắn nghĩ, lỡ như nhân phẩm của mình bùng nỏ, trúng thì sao? Quay đầu nhìn Thượng Quan Huyền Ý, nói: "Lên đi!"

“Ồ.” Thượng Quan Huyền Ý nhảy lên, đáp xuống phía sau Tiêu Lăng Hàn, hai người thẳng tiến về phía Tuyết Hoa Cốc.

Năm ngày sau…

Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn cuối cùng cũng đến được Tuyết Hoa Cốc và tìm được một sơn động ẩn giấu.

Tiêu Lăng Hàn bố trí Phòng Ngự Trận cấp ba, nói với Thượng Quan Huyền Ý: “Chúng ta ở nơi này tu chỉnh một chút, sau khi linh khí trong cơ thể khôi phục lại xem xét tình hình bên ngoài.”

"Được!"

Thời điểm khôi phục linh lực, cả hai người đều lấy linh thạch ra, thông qua đả tọa thì ít nhất phải mất một ngày mới có thể hồi phục.

Mấy ngày nay hai người đều ngự kiếm phi hành, nếu không thì không thể nhanh chóng đến Tuyết Hoa Cốc được. Mặc dù hai người không ăn không ngủ mà lên đường, nhưng pháp khí phi hành của nhóm Dung đan sư đi không cần tiêu hao linh lực, chỉ cần cho linh thạch vào thì pháp khí phi hành có thể tiếp tục bay và đoàn người Dung đại sư hẳn phải đến từ lâu rồi.

Nhưng lúc này cũng không nên vội vàng, ít nhất hãy để bản thân trở lại trạng thái đỉnh cao, để không bị động. Tiêu Lăng Hàn luôn dốc hết sức khi làm việc vì hắn không thích xảy ra việc gì ngoài ý muốn.

Một giờ sau, Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn đồng thời mở mắt ra, lúc này cả hai đều tràn đầy sinh lực, không còn mệt mỏi như trước nữa.

Sau khi thu hồi trận pháp, hai người một đường hướng về phía trong Tuyết Hoa Cốc, thỉnh thoảng gặp phải một ít gấu trắng ở bên ngoài. Một lúc sau, bọn họ không gặp lại yêu thú nào nữa, hẳn là đã đến lãnh thổ của Băng Sương Xà.

"Huyền Ý, ta đi tìm tòi ngầm, ngươi chú ý tới mặt đất." Tiêu Lăng Hàn phóng thích thần thức của mình, tìm kiếm từng tấc từng tấc, không bỏ sót chỗ nào. Tuy nhiên, khi thần thức của hắn nhìn lòng đất, hắn chỉ có thể nhìn thấy sâu ba mét.



"Sư huynh yên tâm, ta hứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ!" Thượng Quan Huyền Ý vỗ ngực nói. Kiểm tra trên mặt đất dễ dàng hơn nhiều so với dưới lòng đất, chưa kể trong tay hắn còn cầm Truyền Tống Phù, nếu có chuyện gì xảy ra, hắn sẽ lập tức kích hoạt.

Tuy nhiên, hai người đi bộ thêm một giờ nữa vẫn không tìm thấy gì, Thượng Quan Huyền Ý bực bội ngồi xuống tảng đá trước mặt, nhưng hắn chưa kịp ngồi vững thì một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.

Tấm đá dưới mông Thượng Quan Huyền Ý đột nhiên nứt ra, khiến hắn không hề báo trước mà ngã vào trong, Tiêu Lăng Hàn vội vàng nắm lấy tay Thượng Quan Huyền Ý, cùng hắn ngã xuống.

Theo quán tính rơi xuống, Tiêu Lăng Hàn muốn dùng linh khí làm chậm lại một chút tốc độ rơi xuống của hai người, đồng thời ngưng tụ ra một tầng lá chắn bảo vệ bên ngoài cơ thể. Nhưng hắn rất ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng ở đây, hắn hoàn toàn không thể sử dụng linh lực của mình. Nếu không có linh lực bảo hộ, rơi xuống như thế này, bọn họ sẽ không biến thành hai vũng thịt chứ? Tuy hắn thường xuyên biến người khác thành thịt, nhưng bản thân hắn lại không muốn biến thành thịt chút nào, cách chết này cũng khó coi quá.

Trong đầu hắn nảy ra một ý nghĩ, từ trong nhẫn không gian lấy ra một thanh kiếm, dùng sức kéo Thượng Quan Huyền Ý vào trong ngực. Bên tai có tiếng gió rít, Tiêu Lăng Hàn nói với Thượng Quan Huyền Ý: [Ôm chặt ta]. Cảm giác được có thêm hai bàn tay đặt ở bên hông, Tiêu Lăng Hàn tập trung nhìn vào hang động đang rơi xuống, hai tay giơ kiếm lên, bắn ra tia lửa điện trên tường, tốc độ rơi cuối cùng cũng chậm lại một chút.

Cứ tiếp tục tuần hoàn như thế, năm phút sau lại có tiếng "Bùm" và cả hai rơi xuống vực nước lạnh.

Bên kia, trong một căn phòng băng, trên sàn đầy vết máu, một con mãng xà dài 15 mét đang căm hận trừng mắt nhìn những người trước mặt, bất lực nằm bất động trên mặt đất. Nếu đến gần hơn, sẽ thấy nó không hề có hơi thở.

Lúc này, người duy nhất đứng trong phòng băng chính là một thiếu nữ xấu xí, nhìn bốn người đang nằm rạp trên mặt đất, cười "Hahaha~~".

"Độc nương tử, ngươi đây là có ý gì?" Người lên tiếng không ai khác chính là Dung đan sư, hắn khó hiểu nhìn nữ tử trước mặt đang nhìn bọn họ một cách cao cao tại thượng, bọn họ không phải đã thỏa thuận sao? Và nàng cũng đã thề với Thiên Đạo, sao nàng dám...?

"Dung Chí Hâm, đừng giả vờ vô tội nữa, các ngươi đáng chết, các ngươi đều đáng chết!" Độc phu nhân vừa nói vừa dùng roi quất mấy người trên mặt đất.

"Aaaa!! Aaaa!!"

"Độc nương tử, nếu như ngươi có thù oán với Dung Chí Hâm thì cứ việc đi tìm hắn. Tại sao lại kéo chúng ta vào?" một người trên mặt đất hét lên.

"Trước kia ta không quen biết Độc nương tử, làm sao có thể có thù oán với nàng? Nếu không phải lúc trước Lộ huynh giới thiệu nàng, ta căn bản không quen biết nàng." Dung Chí Hâm tự bào chữa, hắn thật sự cảm thấy mình bị oan, hắn chưa từng quen biết nàng, cũng chưa từng gặp qua Độc nương tử, làm sao có thể có thù oán với nàng?

"Nếu không phải nàng cứu ta một lần, ta làm sao biết nàng? Không ngờ nàng thật sự là một nữ nhân độc ác, trước đây ta đã sai lầm về nàng rồi." Nam tu họ Lộ cũng vẻ mặt oán giận nói .

"A~~a~~a~~đừng đánh, đừng đánh."

"Các ngươi đều đáng xuống địa ngục! Các ngươi đều đáng xuống địa ngục!" Độc nương tử tiếp tục đánh bốn người.

Dung Chí Hâm là đan sư, sức chiến đấu vốn yếu, hắn là người bị thương nặng nhất trong bốn người, toàn thân đầy vết máu rất kinh hoàng.

"Độc nương tử, ngươi có ý gì? Ta, Dung Chí Hâm, cho rằng ta chưa bao giờ đắc tội ngươi. Tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy? Trước khi đến, ta đã cho ngươi một phần Chữa Thương Đan do ta luyện chế. Chúng ta đã giao ước là giết Băng Sương Xà, đây là việc mà ta và ngươi nguyện ý làm.” Dung Chí Hâm toàn thân đau nhức, hắn đã nhiều năm không bị thương, huống chi là bị sỉ nhục như thế này. Trong lòng hắn tràn đầy oán hận, nảy sinh ác độc nghĩ rằng chờ khi bản thân rời khỏi đay nhất định phải tra tấn Độc nương tử, khiến nàng sống không bằng chết.

"Đúng vậy, Độc nương tử, nếu ngươi có ý kiến gì thì có thể lên tiếng, chúng ta cùng nhau thảo luận. Nếu ngươi muốn Băng Sương Xà thì cứ lấy đi."

"Đúng vậy, nếu ngươi muốn Băng Sương Xà, ngươi có thể lấy nó."

---------- End chương 91: ----------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau