[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Chương 94: Bị Ép Bái Sư

Trước Sau
Âu Dương Tu Kỳ nhìn thấy hai đứa nhỏ trước mặt ý chí kiên cường như vậy, trong lòng hắn đối với hai người càng thêm hứng thú. Sau nhiều năm như vậy, cuối cùng hắn cũng tìm được một đệ tử vừa ý mình, đồng thời còn gặp được cả hai người.

Thượng Quan Huyền Ý: ...Ai nguyện ý làm đệ tử của ngươi?

Tiêu Lăng Hàn: ...Ta lại gặp phải một kẻ tâm thần khác!

Âu Dương Tu Kỳ thu hồi uy áp, Tiêu Lăng Hàn lập tức cảm giác được ngọn núi trên người trong nháy mắt biến mất, do quán tính mà ngồi xuống đất, Thượng Quan Huyền Ý cũng vậy.

"Ha ha ha ha..." Âu Dương Tu Kỳ nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của hai người cười lớn, hắn cảm thấy hai đứa nhỏ này thật sự rất thú vị.

Tiêu Lăng Hàn ai oán nhìn nam tử không có hình tượng đang cười trước mặt, ngồi dưới đất không đứng dậy.

Chết tiệt, mới đến thế giới này trong thời gian ngắn, hắn đã hiểu rõ ràng, trên thế giới này, ai có nắm đấm lớn nhất là người có tiếng nói nhất! Rõ ràng nắm đấm của người trước mặt rõ ràng là lớn hơn nắm đấm của hắn, và lớn hơn rất nhiều. Hôm nay mình đã thất bại, không thể không chấp nhận!

Mẹ kiếp, già bắt nạt trẻ, mạnh bắt nạt yếu, thật là vô liêm sỉ!

Thượng Quan Huyền Ý tức giận trừng mắt nhìn nam tử trước mặt, nếu mạnh mẽ thì không thể vô cớ bắt nạt người khác phải không? Kẻ nào tùy ý bắt nạt người khác là kẻ điên, kẻ điên vô tâm!

Cũng may Âu Dương Tu Kỳ không có năng lực đọc tâm, nếu không hắn sẽ bị hai người trước mắt làm cho tức giận mà ngất xỉu.

"Hai đứa nhỏ, các ngươi nghĩ thế nào? Hiện tại có muốn bái ta làm sư phụ của các ngươi không?" Âu Dương Tu Kỳ nhìn hai cái tiểu tử trước mặt, tuy rằng trong lời nói là hỏi ý kiến của hai người, nhưng hắn vẫn đứng ở chỗ mang khí thế như núi cao, làm cho hai người có cảm giác như đang bị uy hiếp

【Sư huynh, làm sao bây giờ? 】 Thượng Quan Huyền Ý không chú ý, truyền âm hỏi.

Tiêu Lăng Hàn trợn mắt, truyền âm gì? Không biết tu vi của người này cao hơn hai chúng ta bao nhiêu, với thực lực ít ỏi này, việc truyền âm là vô dụng. Hắn quay đầu lại, ánh mắt u oán liếc nhìn Thượng Quan Huyền Ý, hắn còn có thể làm gì nữa, đương nhiên sẽ trở thành đệ tử! Bằng không có thể làm sao bây giờ? Vừa rồi còn không phải bởi vì không đáp ứng mà bị giáo huấn một trận sao, hắn không muốn thử lại lần hai đâu.

"Sư phụ, xin hãy nhân một lạy của đệ tử Tiêu Lăng Hàn!" Tiêu Lăng Hàn đứng dậy lễ phép bái sư.

Thượng Quan Huyền Ý cũng làm theo, "Sư phụ, xin hãy nhân một lạy của đệ tử Thượng Quan Huyền Ý!"

Âu Dương Tu Kỳ rất vui vẻ, hôm nay vô tình nhận hai tên tiểu tử kiêu ngạo khó thuần làm đồ đệ, loại người thà gãy chứ không chịu cong mới thích hợp làm kiếm tu. " Miễn lễ, đều đứng lên đi!”

Nghe được giọng điệu của người nam tử này, Tiêu Lăng Hàn đoán rằng vị sư tôn mới này sẽ không khó hòa hợp, cũng sẽ dễ dàng đi theo.

"Ừm, sư tôn, ngài nhìn xem, lần đầu gặp mặt chúng ta hẳn là nên tặng quà gì đó phải không?" Tiêu Lăng Hàn đầy mong đợi nhìn người nam tử này, hắn thậm chí còn phải chịu nội thương vì bái sư. Không phải bộ phim truyền hình nào cũng cho thấy sau khi bái sư, sư tôn sẽ chuẩn bị rất nhiều quà chúc mừng cho đồ đệ của mình. Cái gì linh đan diệu dược, thiên tài địa bảo, pháp khí cao cấp, còn có linh thạch dùng mãi không hết. Nghĩ đến đây, ánh mắt Tiêu Lăng Hàn hướng về nam tử này càng thêm mãnh liệt, có chút háo hức.

Thượng Quan Huyền Ý nghe Tiêu Lăng Hàn nói như vậy, ánh mắt sáng quắc nhìn người này.



Âu Dương Tu Kỳ cảm thấy có chút không thoải mái trước ánh mắt mong đợi của hai thiếu niên trước mặt, ho khan một tiếng. Sau đó, trịnh trọng nói: “Tu sĩ chúng ta phải có tâm hồn trong sáng, ít ham muốn, tập trung vào Đạo. Nếu giống như các ngươi, chỉ nghĩ đến những vật chất bên ngoài, thì khi nào mới đạt đến tu vi như vi sư đây?”

Thượng Quan Huyền Ý: "..." Cảm giác sư phụ chỉ đang lừa gạt mình!

“Chẳng lẽ sư phụ tu luyện Vô Tình Đạo sao?” Tiêu Lăng Hàn nghiêm túc hỏi.

Với vẻ mặt đó, nếu Âu Dương Tu Kỳ dám nói mình tu luyện Vô Tình Đạo, hắn sẽ lập tức phản bội sư môn của mình. Làm Âu Dương Tu Kỳ ngứa răng, tiểu tử này chẳng lẽ có độc? Hắn là nam tử duy nhất trong Âu Dương gia, hắn vẫn muốn nối dõi tông đường! Làm sao có thể tu Vô Tình Đạo ?

Âu Dương Tu Kỳ nhìn Tiêu Lăng Hàn, bất mãn nói: "Tại sao phải tu luyện Vô Tình Đạo ? Có ba ngàn Đạo pháp để đi, đạo nào cũng là đạo. Chỉ cần ngươi chọn đúng con đường cho mình, ngươi có thể đạt được thành tựu lớn."

"Ừm, như vậy thì tốt!" Tiêu Lăng Hàn gật đầu, khoa trương vỗ ngực, ho khan một tiếng, lại phun ra một ngụm máu.

"Sư huynh, sư huynh, ngươi sao vậy? Sư huynh số khổ của ta, chúng ta vừa mới bái một sư tôn có tu vi cao thâm, ngươi không được chết!" Thượng Quan Huyền Ý ghé vào trên người Tiêu Lăng Hàn, ngữ khí khẩn trương, trong giọng nói có mang theo chút nức nở.

Tiêu Lăng Hàn: "..." Tiểu tử này, ngươi có thể chuyên tâm diễn xuất được không? Ngươi còn ấn vào ngực ta, nội thương vừa rồi còn chưa lành đâu!

"Khụ khụ!" Tiêu Lăng Hàn lại ho khan hai tiếng, cuối cùng đem Thượng Quan Huyền Ý kéo ra khỏi người hắn, lừa gạt lão quái vật, hắn dễ dàng sao?

Âu Dương Tu Kỳ có chút cắn rứt lương tâm hỏi: "Cái đại đệ tử kia, ngươi không sao chứ?" Vừa rồi hắn dùng uy áp quá nhiều sao? Làm đệ tử mới của mình hỏng rồi? Làm thế nào bây giờ? Con người thật yếu ớt! Chẳng lẽ hai mầm non mà hắn coi trọng cuối cùng lại bị hắn tiêu diệt?

"Sư phụ, đệ tử không sao, cảm tạ sư phụ quan tâm! Vừa rồi sư phụ gây uy áp cho ta, có lẽ khống chế không tốt, tất cả là bởi vì tu vi ta thấp, vô tình bị nội thương." " Tiêu Lăng Hàn yếu ớt nói, sắc mặt tái nhợt, giống như không thở nổi, nhìn qua muòi phần là một công tử yếu ớt bệnh tật.

"Sư huynh, đều là lỗi của ta. Giá như ta có linh thạch trong tay, vậy chúng ta có thể đi thành Tân Lam mua Chữa Thương Đan cho ngươi." Thượng Quan Huyền Ý vịn tay Tiêu Lăng Hàn, lã chã chực khóc nói.

"Đúng vậy, mua đan dược..." Vừa nói tới lời này, ngọc giản trên hông Âu Dương Tu Kỳ liền sáng lên. Hắn nhìn thoáng qua, trên mặt lập tức hiện lên vẻ vui mừng, đang định bay đi thì nhớ đến hai đồ đệ mới của mình. Để mua đan dược cần có linh thạch, theo lời đệ tử thứ hai nói, họ không có linh thạch, vậy nên chỉ cần đưa cho họ một ít linh thạch và để họ tự mua đan dược thì tốt rồi.

Nghĩ đến đây, Âu Dương Tu Kỳ lấy ra một chiếc nhẫn không gian cùng một quyển kiếm phổ ném cho Thượng Quan Huyền Ý, nói với hắn: "Nhị đồ đệ, ngươi chăm sóc sư huynh thật tốt, ta hiện tại đang vội, cần phải quay về ngay lập tức. Ngươi cầm lấy linh thạch này mua đan dược cho sư huynh ngươi. Nhớ đọc kiếm phổ* và luyện tập nhiều hơn nếu ngươi không có việc gì để làm. Ta sẽ quay lại tìm các ngươi khi ta rảnh rỗi. "Ngay khi nói xong, Âu Dương Tu Kỳ đã không còn ở đó nữa.

Phổ*: sách

Tiêu Lăng Hàn dùng thần thức kiểm tra, ánh mắt tối tối, xem ra hôm nay người bọn họ bái sư không phải là người đơn giản! Vừa rồi hắn biến mất quá nhanh, thần thức Hợp Thể kỳ thậm chí không còn bắt được chút dấu vết nào. Sư tôn có tu vi cao như vậy, thù này hôm nay có thể báo không? Xem ra hắn càng phải tu luyện nhiều hơn, khi tu vi của hắn vượt qua sư tôn, hắn sẽ lấy trùm bao tải đánh hắn, đến lúc đó hắn cũng không biết là ai đánh hắn. Như người ta thường nói, quân tử báo thù một trăm năm chưa muộn!

"Cực phẩm linh thạch!" Thượng Quan Huyền Ý dùng thần thức quét qua chiếc nhẫn không gian Âu Dương Tu Kỳ để lại, trong lòng tràn đầy chấn động.

Tiêu Lăng Hàn cầm lấy chiếc nhẫn Thượng Quan Huyền Ý đưa cho, dùng thần thức quét qua nó, lộ ra bên trong dày đặc linh thạch. Trong lòng hắn vừa nghĩ, một viên linh thạch đã xuất hiện trong tay hắn, sau khi cảm nhận, hắn phát hiện nó linh khí quả thực nồng đậm và thuần khiết hơn linh thạch thượng phẩm rất nhiều.

“Có vẻ như vị sư tôn mà chúng ta bái sư hôm nay là một người giàu có. Tuy nhiên, như ta đã ám chỉ rất rõ ràng trước đó, hắn không đưa bất cứ thứ cho chúng ta, đột nhiên lại hào phóng như vậy. Chẳng lẽ đưa nhẫn không gian nhầm rồi??" Tiêu Lăng Hàn thầm nghĩ, vị sư tôn này thoạt nhìn giống như một cao thủ keo kiệt, cũng không giống người sẽ cho đi nhiều linh thạch như vậy. Nếu thật sự lấy nhầm, chẳng phải hắn sẽ phải trả lại toàn bộ linh thạch đã lấy được sao?



"Hắn rõ ràng là ép mua ép bán! Bằng không, chúng ta vì cái gì phải bái hắn làm sư tôn? Sư huynh, trước tiên đem những linh thạch cực phẩm này cất đi, kẻo lần sau hắn nhìn thấy chúng ta lại quay lại." Thượng Quan Huyền Ý thúc giục, đây là do Tiêu Đại Ma Vương đã phun ra hai ngụm máu để lấy được, trả lại là quá đáng tiếc.

"Được, ta giữ lại trước, nếu ngươi cần dùng linh thạch thượng phẩm để thăng cấp, nhớ nói nói với ta, ta giao cho ngươi." Có một trăm ngàn linh thạch thượng phẩm, tốt nhất là nên sử dụng khi thăng cấp.

Tiêu Lăng Hàn ném chiếc nhẫn vào trong Long Ngọc không gian, làm như vậy là chắc chắn nhất.

Ăn xong đan dược, Tiêu Lăng Hàn đột nhiên nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng, hắn nhìn Thượng Quan Huyền Ý hỏi: “Người hôm nay chúng ta bái sư là người phương nào?”

Thượng Quan Huyền Ý vẻ mặt xấu hổ, lúc đó hắn chỉ đang nghĩ đến việc Tiêu Lăng Hàn phun ra hai ngụm máu, Tiêu Đại Ma Vương chưa bao giờ bị ăn mệt như vậy. Lúc đó chỉ muốn lừa sư tôn mới linh thạch, nên hắn thậm chí còn không nghĩ đến việc hỏi tên sư tôn tiện nghi này là gì!

"Hay là chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này, trở về học viện đi. Có lẽ khi hắn tới tìm chúng ta, đã không tìm được chúng ta nữa. Vậy thì linh thạch hắn để lại coi như lễ chúng ta quỳ xuống." Thượng Quan Huyền Ý hào hứng nói. Càng nghĩ, hắn càng cảm thấy phương pháp này không tệ, ánh mắt hắn sáng ngời nhìn Tiêu Lăng Hàn, chờ đợi hắn quyết định.

" Biện pháp rất tốt, ta đồng ý!"

Mẹ kiếp, vốn tưởng rằng hôm nay mình xui xẻo, không ngờ mình lại lấy được 100.000 viên linh thạch thượng phẩm, Tiêu Lăng Hàn cảm thấy nội thương trước đó đã không còn đau đớn như vậy nữa.

Cả hai lập tức ăn nhịp với nhau, thu dọn đồ đạc và rời khỏi rừng Lạc Nhật ngay lập tức.

Sau khi cơn choáng váng quen thuộc qua đi, Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý đều bước ra khỏi Truyền Tống Trận.

"Chúng ta trước đi đến nhiệm vụ đường, sau đó thuê một cái động phủ đi?" Tiêu Lăng Hàn nhìn Thượng Quan Huyền Ý hỏi, hai tháng đã trôi qua, hai người không còn phải ở chỗ cũ nữa.

"Được!"

Hai người đi tới nhiệm vụ đường, khi Tiêu Lăng Hàn đưa ngọc bài thân phận của mình cho Bành Vô Hối, Bành Vô Hối nhìn hắn một cách kỳ quái. Thầm nghĩ, mọi người trong trường đều tưởng tiểu tử này đã chết ở bên ngoài, nhưng không ngờ sau hai tháng tiểu tử này lại về rồi.

"Tiêu Lăng Hàn, đưa cho ta thẻ nhiệm vụ lúc nhận nhiệm vụ đã cho ngươi." Bành Vô Hối xác nhận tính thâtj giả của ngọc bài thân phận, sau đó nói với Tiêu Lăng Hàn.

Tiêu Lăng Hàn lấy ra hai tấm thẻ nhiệm vụ, một túi trữ vật và ngọc bài thân phận của Thượng Quan Huyền Ý đưa cho Bành Vô Hối.

"Bành trưởng lão, ta và sư đệ cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ, điểm số của hai người chúng ta sẽ chia đều."

Khi Bành Vô Hối cầm lấy túi trữ vật do Tiêu Lăng Hàn đưa tới, dùng ý thức quét qua, vẻ mặt càng quái dị hơn, ánh mắt nhìn Tiêu Lăng Hàn càng thêm phức tạp. Ai có thể ngờ rằng mọi người lại cười nhạo cậu nhóc này vì đã không đánh giá quá cao khả năng của mình nhưng cuối cùng cậu lại hoàn thành được nhiệm vụ bất khả thi. Đúng là không nên đánh giá ai qua vẻ bề ngoài, nước biển không thể dùng đấu* để đong đếm, xem ra ta đã già thật rồi.

Đấu*: Lượng từ

-------------- End chương 94: -------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau