[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Chương 96: Kẻ Thù Của Tiêu Lăng Hàn
Tiêu Lăng Hàn duỗi tay phải đặt lên trên vai Thượng Quan Huyền Ý, cảm thụ một lúc rồi mới nhàn nhã nói: “Huyền Ý, ngươi đã mười ba tuổi rồi, không phải ba tuổi, còn sợ gặp ác mộng sao?”
" Mười ba tuổi sao? Khi nào ta đã mười ba tuổi rồi? Tại sao ta không biết?" Thượng Quan Huyền Ý vẻ mặt khó hiểu nhìn Tiêu Lăng Hàn, hắn từ nhỏ chưa từng gặp mặt cha mẹ, cho nên hắn không biết hắn sinh ngày nào? Mỗi lần ông nội chúc mừng sinh nhật hắn, hắn đều lấy ngày sinh là ngày hắn trở về gia tộc Thượng Quan.
“Ngươi là trẻ mồ côi sao?” Tiêu Lăng Hàn đồng tình liếc hắn một cái, thật là một đứa bé đáng thương! Nhưng mà dường mình cũng là một "đứa trẻ mồ côi!"
Thượng Quan Huyền Ý gật đầu lại lắc đầu, Tiêu Lăng Hàn không hiểu ra sao, rốt cuộc là phải hay không phải, hắn cứ lắc đầu rồi gật đầu, đây là cái quỷ gì vậy?
"Quên đi, không muốn nói thì không nói!" Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, cũng giống như hắn có những bí mật không muốn người khác biết!
Bị gián đoạn như thế, Tiêu Lăng Hàn cũng quên bảo Thượng Quan Huyền Ý ra ngoài.
Thượng Quan Huyền Ý há miệng rồi lại ngậm lại, không biết nên bắt đầu từ đâu. Nhìn Tiêu Lăng Hàn quay lưng về phía mình, trong lòng hắn luôn cảm thấy khó chịu, hắn không muốn nói dối Tiêu Lăng Hàn, nhưng... hắn không muốn nhắc lại những chuyện đã qua đó.
"Sư huynh, ngươi sẽ rời đi Hoàng Cực đại lục sao?" Thượng Quan Huyền Ý không biết Tiêu Lăng Hàn có giống như những người khác hay không, chưa từng có ý nghĩ rời đi, hắn chỉ muốn ở lại nơi này, tại nơi hắn sinh ra là Hoàng Cực đại lục.
"Đương nhiên, ta kỳ thật cũng không biết cha mẹ của mình là ai, đợi đến khi tu vi của ta cao, ta sẽ đi tìm bọn họ." Đây vẫn luôn là nguyện vọng của nguyên thân Tiêu Lăng Hàn. Nguyên thân vẫn luôn muốn biết tại sao cha mẹ hắn bỏ đi rồi không bao giờ quay lại. Là gặp phải bắt trắc, rời khỏi Hoàng Cực đại lục hay là đã rời đi cái tiểu thế giới này. Hắn cũng muốn biết cha mình là ai, có hận mình không, tại sao lại bỏ rơi hắn và mẹ?
Tiêu Lăng Hàn kiếp trước là trẻ mồ côi, chưa từng trải qua tình cảm gia đình, dù sao theo hắn, cha mẹ bỏ rơi con cái đều là cha mẹ tồi. Không có tinh thần trách nhiệm, không xứng đáng làm cha mẹ!
Nhưng mà, nguyện vọng của nguyên thân rất kiên trì, mỗi khi Tiêu Lăng Hàn có ý nghĩ không muốn đi tìm cha mẹ mình, bộ dáng của cha mẹ nguyên thân sẽ xuất hiện trong đầu hắn. Cha mẹ của nguyên thân phải nói là đẹp nghiêng nước nghiêng thành, trong nhu có cương, đẹp như tiên từ trời rơi xuống.
Tiêu Lăng Hàn hiếm khi nghĩ đến việc không đi tìm cha mẹ để tránh bị đả kích, bởi vì cha mẹ hắn hình như so với hắn đẹp hơn một chút, hắn rất ghen tị, không muốn nhìn thấy nhiều!
Điều quan trọng nhất là hắn nghi ngờ cha của nguyên thân không thích tư chất Tạp linh căn của nguyên thân, cho nên mới không cần hắn. Vì vậy, hắn nhất định phải nỗ lực tu luyện, để sau này có thể phản công ngược lại cặn bã, ai chịu đựng được uất ức, thiệt thòi thì cứ chịu, từ xưa cho tới nay hắn chưa bao giờ phải chịu cái thứ ấy.
Nghĩ đến sự bất công mà nguyên thân phải chịu khi sống trong Tiêu gia, hắn đã rất muốn quay trở lại trả thù. Nhưng xét đến việc Tiêu gia nuôi nguyên thân mười ba năm, nguyên thân không phải là hậu duệ Tiêu gia, như vậy coi như hòa. Những người trong Tiêu gia sau này tốt nhất đừng đụng vào hắn, nếu không hắn sẽ nhịn không được mà ngược tả tơi mấy người đó một trận.
"Sư huynh, ngươi muốn đi đâu tìm cha mẹ?" Tìm cha mẹ, hóa ra Tiêu Đại Ma Vương cũng không có cha mẹ giống mình, khó trách hắn lại có tính cách ác liệt như vậy! Nhắc mới nhớ, hình như mình cũng muốn tìm bố mẹ và ông nội.
"Ta không biết, ngươi cứ đi một chút nhìn xem, nếu như có duyên, có thể lúc nào đó sẽ gặp được." Tốt nhất nên gặp mặt khi tu vi cao để không bị quản chế. Xem ra tu luyện không thể dừng, không được lười biếng!
Tại sao những người xuyên không khác đều chỉ nằm thắng, làm những con cá nhàn rỗi? Đến lượt mình xuyên không lại phải chăm chỉ tu luyện, tu luyện, tu luyện lại tu luyện!
“Sư huynh nhất định có thể tìm được cha mẹ, ta cũng sẽ giúp sư huynh tìm được bọn họ.” Thượng Quan Huyền Ý nghiêm túc nói, sau khi tìm được cha mẹ của Tiêu Đại Ma Vương, hắn nhất định phải cáo trạng hắn. Hừ! Nếu mình không thu thập được, vậy thì sẽ có người có thể thu thập hắn.
"Ta cám ơn ngươi trước!" Tiêu Lăng Hàn tức giận nói, tên này tròng mắt vừa chuyển liền biết hắn không có ý tốt, giúp mình tìm cha mẹ cái gì chứ, có mà giống như liên thủ với cha mẹ hắn để đối phó hắn thì có!
Dựa theo kinh nghiệm ném linh thạch đêm qua của Thượng Quan Huyền Ý, Tiêu Lăng Hàn đang ngủ ném tất cả pháp khí tích trữ của mình vào không gian Long Ngọc.
Một đêm mộng đẹp, Thượng Quan Huyền Ý đêm qua ngủ rất say, hắn không biết mình có phải đã quen với ôm ấp của Tiêu Lăng Hàn hay không mà mỗi sáng thức dậy đều phát hiện mình đang ở trong lòng của Tiêu Lăng Hàn.
Tuy rằng đã quen, nhưng khi hắn nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn quần áo bị hắn làm cho xê dịch, bả vai lộ ra, làm mặt hắn đỏ bừng, nhịp tim không thể khống chế tăng tốc, khí huyết dâng trào, mũi lại chảy máu.
Thượng Quan Huyền Ý vội vàng đứng dậy, rời khỏi vòng tay Tiêu Lăng Hàn.
Bởi vì động tác quá bạo lực, Tiêu Lăng Hàn bị đánh thức.
Hắn mở mắt, kỳ quái nhìn Thượng Quan Huyền Ý, " Huyền Ý, ngươi không sao chứ? Lại tức giận à? Có phải ngươi lại mắc bệnh gì kì quái đúng không?"
Tiêu Lăng Hàn từ trong không gian Long Ngọc lấy ra chiếc nhẫn không gian, thuận tiện cẩm một chiếc khăn tay đưa cho Thượng Quan Huyền Ý, đặc biệt kiểm tra mạch đập của hắn.
Thượng Quan Huyền Ý đang định phản bác Tiêu Lăng Hàn, nhưng khi hắn quay người lại liền thấy quần áo của Tiêu Lăng Hàn đã cởi một nửa, viên ngọc đỏ trên ngực phải đột nhiên đập vào mắt hắn, yết hầu hắn vô thức cử động một chút, bỗng nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi khô. . .
Máu mũi càng chảy nhiều hơn, hắn nhanh chóng ngẩng đầu lên, thật là tự làm tự chịu
Vừa rồi, một khắc đó hắn thực sự muốn đè Tiêu Đại Ma Vương, nếm thử mùi vị của viên ngọc đỏ trên ngực hắn, thoạt nhìn rất ngon.
Tiếc thay, bây giờ hắn còn quá trẻ!
Tiêu Lăng Hàn không biết tiểu tùy tùng bên cạnh đang bắt đầu lén lút nhìn trộm thân thể của hắn.
Hắn đứng dậy mặc quần áo, mở trận pháp trong phòng, quay đầu lại nói với Thượng Quan Huyền Ý: " Huyền Ý, ngươi có muốn đi Đan Viện nhìn xem không? Đây là lần chảy máu mũi thứ hai của ngươi." Dù sao y thuật của hắn được học khi còn ở Trái đất, nếu có một căn bệnh nào đó trong Tu chân giới mà hắn không biết thì sao! Sẽ tốt hơn nếu tìm một người chuyên nghiệp.
"Được, ta hiểu rồi. Lát nữa ta sẽ đến Đan Viện tìm người." Thượng Quan Huyền Ý nhéo mũi, ngẩng đầu lên, mơ hồ trả lời.
Tiêu Lăng Hàn rời đi sơn động, đi tới thị trường giao dịch của học viện hay còn được gọi là phường thị (hội chợ).
Học viện đã thành lập một phường thị đặc biệt ở giữa nội viện và ngoại viện, nơi bán nhiều loại đan dược, trận bàn, trận kỳ, pháp khí, các loại tài liệu luyện khí, tài nguyên tu luyện, yêu hạch yêu thú, nội đan, da, xương, máu, thịt, khắc dấu khắc văn, v.v ... rất lộn xộn.
Ngày mồng một và ngày mười lăm hàng tháng là ngày mở cửa phường thị, và hôm nay là ngày mười lăm.
Tiêu Lăng Hàn đến đúng giờ, hắn bị choáng ngợp bởi khung cảnh náo nhiệt và các quầy hàng lớn nhỏ bày đầy đủ các loại sản phẩm ở đây.
Đi tới trước một đống nguyên liệu luyện khí, Tiêu Lăng Hàn ngồi xổm xuống, nhặt miếng kim thiết duy nhất trên quầy hàng lên, hỏi: “Sư huynh, miếng kim thiết này bán như nào?”
“Giá niêm yết hai mươi điểm!” Một nam tử mặc pháp y Khí Viện của nội viện trả lời.
Tiêu Lăng Hàn đang muốn lấy ra ngọc bài thân phận thanh toán điểm cho đối phương, đúng lúc này, một thanh âm cao vút cắt ngang: “Hai mươi lăm điểm, chúng ta muốn một khối kim thiết này.”
Tiêu Lăng Hàn không thèm ngẩng đầu hỏi người đang bán kim thiết: “Sư huynh, nơi này của ngươi là trước tới tới trước hay là ai ra giá cao thì được?”
“Hai mươi điểm!” Người nam tử lặp lại lời vừa nói.
Tiêu Lăng Hàn không nói gì, lấy ra ngọc bài thân phận của mình và cho người nam tử này hai mươi điểm.
Nhìn hai người không coi ai ra gì mà giao dịch, Tiêu Linh Ngọc giọng điệu bùng nổ: "Này, hai người các ngươi, ta đã nói hai người dám không để ta vào mắt hả? Ta đã nói là ta muốn khối kim thiết đó. Các ngươi không nghe thấy sao?"
Tiêu Lăng Hàn đứng dậy, lạnh lùng liếc mắt nhìn nữ nhân một cái, ánh mắt này khiến thân thể Tiêu Lăng Hàn theo bản năng mà run lên.
Mẹ kiếp! Phản ứng có điều kiện chết tiệt, nữ nhân này không phải là chị gái thứ sáu của nguyên thân Tiêu Lăng Hàn, Tiêu Linh Ngọc sao? Khi còn ở Tiêu gia, nàng thường xuyên dùng roi đánh vào nguyên thân, chết tiệt, không ngờ lâu như vậy, thân thể này vẫn có phản ứng trong tiềm thức.
Thật là đáng chết! Hắn còn chưa nghĩ đến việc trả thù những người trong Tiêu gia đã bắt nạt hắn, vậy mà nha đầu này thực sự còn tự tìm tới cửa.
" Nhìn cái gì mà nhìn! Sao ngươi dám cướp khối kim thiết này của ta? Đợi đã!" Tiêu Linh Ngọc tức muốn hộc máu nói. Vốn dĩ cô mua khối kim thiết này giúp cho đại ca Tiêu Lăng Vân nhưng bây giờ nó đã bị mua bởi người khác. Tên nhóc thúi này dám trước mặt cô cướp đi, chuyện này nhất định phải báo cho anh trai mình biết.
Cô quay lại nhìn nam tử bán khối kim thiết, hung tợn nói: "Còn ngươi, hãy đợi đó cho ta!"
"Lục tỷ, nếu đã có người mua rồi, tốt nhất là nên quên đi. Chúng ta đi những nơi khác xem có ai bán khối kim thiết không." Tiêu Lăng Hoành khuyên nhủ nói. Hai người bọn họ là người ngoại viện, trước mặt hai người đều là học sinh nội viện, nếu như vô tình xúc phạm trực tiếp đệ tử của viện trưởng, cho dù là đại ca cũng không giúp được bọn họ. Đại ca tuy là đệ tử của trưởng lão nhưng vẫn kém xa viện trưởng một đoạn.
Tiêu Lăng Hàn: “…” Bổn thiếu gia trả tiền, còn nói là ta cướp của nàng, nữ nhân điên này từ đâu tới? Sao không nhốt vào bệnh viện tâm thần đi!
"Cửu đệ, ngươi sợ cái gì? Có đại ca ở đây, không ai dám ức hiếp chúng ta. Hiện tại chúng ta đi tìm đại ca." Tiêu Linh Ngọc oán hận trừng mắt Tiêu Lăng Hàn, tiểu bạch kiểm này từ đâu đến? Hắn nhỏ tuổi như vậy mà mặc pháp y của nội viện, nhất định là hắn lén lút mặc của người khác.
"Lục tỷ có thấy người vừa mua kim thiết trông quen quen không?" Tiêu Lăng Hoành nói, quay đầu lại nhìn Tiêu Lăng Hàn, càng nhìn càng thấy quen quen, nhưng hắn lại cảm thấy không thể nào, thất đệ vô tích sự đó chẳng phải đã chết rồi sao? Không thể là hắn được, nhưng hai người trông rất giống nhau, ngoại trừ việc người này đẹp hơn, sạch sẽ hơn, cao ráo hơn và khỏe mạnh hơn thất đệ vô tích sự một ít.
"Nghe ngươi nói, ta cũng cảm thấy quen thuộc, nhưng ta đã từng gặp ở đâu rồi?... Ta tạm thời nhớ không ra." Tiêu Linh Ngọc xoa xoa trán, cố gắng suy nghĩ, nhưng nàng lại cảm giác được khuôn mặt của người đó rất quen thuộc.
Đột nhiên, trong cô lóe lên một ý tưởng, cô nghĩ tới một người, tiểu phế vật của Tiêu gia - Tiêu Lăng Hàn!
----------- End chương 96: -------------
Editor: đổi tên cho lục tỷ từ Tiêu Lăng Ngữ -> Tiêu Linh Ngọc
" Mười ba tuổi sao? Khi nào ta đã mười ba tuổi rồi? Tại sao ta không biết?" Thượng Quan Huyền Ý vẻ mặt khó hiểu nhìn Tiêu Lăng Hàn, hắn từ nhỏ chưa từng gặp mặt cha mẹ, cho nên hắn không biết hắn sinh ngày nào? Mỗi lần ông nội chúc mừng sinh nhật hắn, hắn đều lấy ngày sinh là ngày hắn trở về gia tộc Thượng Quan.
“Ngươi là trẻ mồ côi sao?” Tiêu Lăng Hàn đồng tình liếc hắn một cái, thật là một đứa bé đáng thương! Nhưng mà dường mình cũng là một "đứa trẻ mồ côi!"
Thượng Quan Huyền Ý gật đầu lại lắc đầu, Tiêu Lăng Hàn không hiểu ra sao, rốt cuộc là phải hay không phải, hắn cứ lắc đầu rồi gật đầu, đây là cái quỷ gì vậy?
"Quên đi, không muốn nói thì không nói!" Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, cũng giống như hắn có những bí mật không muốn người khác biết!
Bị gián đoạn như thế, Tiêu Lăng Hàn cũng quên bảo Thượng Quan Huyền Ý ra ngoài.
Thượng Quan Huyền Ý há miệng rồi lại ngậm lại, không biết nên bắt đầu từ đâu. Nhìn Tiêu Lăng Hàn quay lưng về phía mình, trong lòng hắn luôn cảm thấy khó chịu, hắn không muốn nói dối Tiêu Lăng Hàn, nhưng... hắn không muốn nhắc lại những chuyện đã qua đó.
"Sư huynh, ngươi sẽ rời đi Hoàng Cực đại lục sao?" Thượng Quan Huyền Ý không biết Tiêu Lăng Hàn có giống như những người khác hay không, chưa từng có ý nghĩ rời đi, hắn chỉ muốn ở lại nơi này, tại nơi hắn sinh ra là Hoàng Cực đại lục.
"Đương nhiên, ta kỳ thật cũng không biết cha mẹ của mình là ai, đợi đến khi tu vi của ta cao, ta sẽ đi tìm bọn họ." Đây vẫn luôn là nguyện vọng của nguyên thân Tiêu Lăng Hàn. Nguyên thân vẫn luôn muốn biết tại sao cha mẹ hắn bỏ đi rồi không bao giờ quay lại. Là gặp phải bắt trắc, rời khỏi Hoàng Cực đại lục hay là đã rời đi cái tiểu thế giới này. Hắn cũng muốn biết cha mình là ai, có hận mình không, tại sao lại bỏ rơi hắn và mẹ?
Tiêu Lăng Hàn kiếp trước là trẻ mồ côi, chưa từng trải qua tình cảm gia đình, dù sao theo hắn, cha mẹ bỏ rơi con cái đều là cha mẹ tồi. Không có tinh thần trách nhiệm, không xứng đáng làm cha mẹ!
Nhưng mà, nguyện vọng của nguyên thân rất kiên trì, mỗi khi Tiêu Lăng Hàn có ý nghĩ không muốn đi tìm cha mẹ mình, bộ dáng của cha mẹ nguyên thân sẽ xuất hiện trong đầu hắn. Cha mẹ của nguyên thân phải nói là đẹp nghiêng nước nghiêng thành, trong nhu có cương, đẹp như tiên từ trời rơi xuống.
Tiêu Lăng Hàn hiếm khi nghĩ đến việc không đi tìm cha mẹ để tránh bị đả kích, bởi vì cha mẹ hắn hình như so với hắn đẹp hơn một chút, hắn rất ghen tị, không muốn nhìn thấy nhiều!
Điều quan trọng nhất là hắn nghi ngờ cha của nguyên thân không thích tư chất Tạp linh căn của nguyên thân, cho nên mới không cần hắn. Vì vậy, hắn nhất định phải nỗ lực tu luyện, để sau này có thể phản công ngược lại cặn bã, ai chịu đựng được uất ức, thiệt thòi thì cứ chịu, từ xưa cho tới nay hắn chưa bao giờ phải chịu cái thứ ấy.
Nghĩ đến sự bất công mà nguyên thân phải chịu khi sống trong Tiêu gia, hắn đã rất muốn quay trở lại trả thù. Nhưng xét đến việc Tiêu gia nuôi nguyên thân mười ba năm, nguyên thân không phải là hậu duệ Tiêu gia, như vậy coi như hòa. Những người trong Tiêu gia sau này tốt nhất đừng đụng vào hắn, nếu không hắn sẽ nhịn không được mà ngược tả tơi mấy người đó một trận.
"Sư huynh, ngươi muốn đi đâu tìm cha mẹ?" Tìm cha mẹ, hóa ra Tiêu Đại Ma Vương cũng không có cha mẹ giống mình, khó trách hắn lại có tính cách ác liệt như vậy! Nhắc mới nhớ, hình như mình cũng muốn tìm bố mẹ và ông nội.
"Ta không biết, ngươi cứ đi một chút nhìn xem, nếu như có duyên, có thể lúc nào đó sẽ gặp được." Tốt nhất nên gặp mặt khi tu vi cao để không bị quản chế. Xem ra tu luyện không thể dừng, không được lười biếng!
Tại sao những người xuyên không khác đều chỉ nằm thắng, làm những con cá nhàn rỗi? Đến lượt mình xuyên không lại phải chăm chỉ tu luyện, tu luyện, tu luyện lại tu luyện!
“Sư huynh nhất định có thể tìm được cha mẹ, ta cũng sẽ giúp sư huynh tìm được bọn họ.” Thượng Quan Huyền Ý nghiêm túc nói, sau khi tìm được cha mẹ của Tiêu Đại Ma Vương, hắn nhất định phải cáo trạng hắn. Hừ! Nếu mình không thu thập được, vậy thì sẽ có người có thể thu thập hắn.
"Ta cám ơn ngươi trước!" Tiêu Lăng Hàn tức giận nói, tên này tròng mắt vừa chuyển liền biết hắn không có ý tốt, giúp mình tìm cha mẹ cái gì chứ, có mà giống như liên thủ với cha mẹ hắn để đối phó hắn thì có!
Dựa theo kinh nghiệm ném linh thạch đêm qua của Thượng Quan Huyền Ý, Tiêu Lăng Hàn đang ngủ ném tất cả pháp khí tích trữ của mình vào không gian Long Ngọc.
Một đêm mộng đẹp, Thượng Quan Huyền Ý đêm qua ngủ rất say, hắn không biết mình có phải đã quen với ôm ấp của Tiêu Lăng Hàn hay không mà mỗi sáng thức dậy đều phát hiện mình đang ở trong lòng của Tiêu Lăng Hàn.
Tuy rằng đã quen, nhưng khi hắn nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn quần áo bị hắn làm cho xê dịch, bả vai lộ ra, làm mặt hắn đỏ bừng, nhịp tim không thể khống chế tăng tốc, khí huyết dâng trào, mũi lại chảy máu.
Thượng Quan Huyền Ý vội vàng đứng dậy, rời khỏi vòng tay Tiêu Lăng Hàn.
Bởi vì động tác quá bạo lực, Tiêu Lăng Hàn bị đánh thức.
Hắn mở mắt, kỳ quái nhìn Thượng Quan Huyền Ý, " Huyền Ý, ngươi không sao chứ? Lại tức giận à? Có phải ngươi lại mắc bệnh gì kì quái đúng không?"
Tiêu Lăng Hàn từ trong không gian Long Ngọc lấy ra chiếc nhẫn không gian, thuận tiện cẩm một chiếc khăn tay đưa cho Thượng Quan Huyền Ý, đặc biệt kiểm tra mạch đập của hắn.
Thượng Quan Huyền Ý đang định phản bác Tiêu Lăng Hàn, nhưng khi hắn quay người lại liền thấy quần áo của Tiêu Lăng Hàn đã cởi một nửa, viên ngọc đỏ trên ngực phải đột nhiên đập vào mắt hắn, yết hầu hắn vô thức cử động một chút, bỗng nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi khô. . .
Máu mũi càng chảy nhiều hơn, hắn nhanh chóng ngẩng đầu lên, thật là tự làm tự chịu
Vừa rồi, một khắc đó hắn thực sự muốn đè Tiêu Đại Ma Vương, nếm thử mùi vị của viên ngọc đỏ trên ngực hắn, thoạt nhìn rất ngon.
Tiếc thay, bây giờ hắn còn quá trẻ!
Tiêu Lăng Hàn không biết tiểu tùy tùng bên cạnh đang bắt đầu lén lút nhìn trộm thân thể của hắn.
Hắn đứng dậy mặc quần áo, mở trận pháp trong phòng, quay đầu lại nói với Thượng Quan Huyền Ý: " Huyền Ý, ngươi có muốn đi Đan Viện nhìn xem không? Đây là lần chảy máu mũi thứ hai của ngươi." Dù sao y thuật của hắn được học khi còn ở Trái đất, nếu có một căn bệnh nào đó trong Tu chân giới mà hắn không biết thì sao! Sẽ tốt hơn nếu tìm một người chuyên nghiệp.
"Được, ta hiểu rồi. Lát nữa ta sẽ đến Đan Viện tìm người." Thượng Quan Huyền Ý nhéo mũi, ngẩng đầu lên, mơ hồ trả lời.
Tiêu Lăng Hàn rời đi sơn động, đi tới thị trường giao dịch của học viện hay còn được gọi là phường thị (hội chợ).
Học viện đã thành lập một phường thị đặc biệt ở giữa nội viện và ngoại viện, nơi bán nhiều loại đan dược, trận bàn, trận kỳ, pháp khí, các loại tài liệu luyện khí, tài nguyên tu luyện, yêu hạch yêu thú, nội đan, da, xương, máu, thịt, khắc dấu khắc văn, v.v ... rất lộn xộn.
Ngày mồng một và ngày mười lăm hàng tháng là ngày mở cửa phường thị, và hôm nay là ngày mười lăm.
Tiêu Lăng Hàn đến đúng giờ, hắn bị choáng ngợp bởi khung cảnh náo nhiệt và các quầy hàng lớn nhỏ bày đầy đủ các loại sản phẩm ở đây.
Đi tới trước một đống nguyên liệu luyện khí, Tiêu Lăng Hàn ngồi xổm xuống, nhặt miếng kim thiết duy nhất trên quầy hàng lên, hỏi: “Sư huynh, miếng kim thiết này bán như nào?”
“Giá niêm yết hai mươi điểm!” Một nam tử mặc pháp y Khí Viện của nội viện trả lời.
Tiêu Lăng Hàn đang muốn lấy ra ngọc bài thân phận thanh toán điểm cho đối phương, đúng lúc này, một thanh âm cao vút cắt ngang: “Hai mươi lăm điểm, chúng ta muốn một khối kim thiết này.”
Tiêu Lăng Hàn không thèm ngẩng đầu hỏi người đang bán kim thiết: “Sư huynh, nơi này của ngươi là trước tới tới trước hay là ai ra giá cao thì được?”
“Hai mươi điểm!” Người nam tử lặp lại lời vừa nói.
Tiêu Lăng Hàn không nói gì, lấy ra ngọc bài thân phận của mình và cho người nam tử này hai mươi điểm.
Nhìn hai người không coi ai ra gì mà giao dịch, Tiêu Linh Ngọc giọng điệu bùng nổ: "Này, hai người các ngươi, ta đã nói hai người dám không để ta vào mắt hả? Ta đã nói là ta muốn khối kim thiết đó. Các ngươi không nghe thấy sao?"
Tiêu Lăng Hàn đứng dậy, lạnh lùng liếc mắt nhìn nữ nhân một cái, ánh mắt này khiến thân thể Tiêu Lăng Hàn theo bản năng mà run lên.
Mẹ kiếp! Phản ứng có điều kiện chết tiệt, nữ nhân này không phải là chị gái thứ sáu của nguyên thân Tiêu Lăng Hàn, Tiêu Linh Ngọc sao? Khi còn ở Tiêu gia, nàng thường xuyên dùng roi đánh vào nguyên thân, chết tiệt, không ngờ lâu như vậy, thân thể này vẫn có phản ứng trong tiềm thức.
Thật là đáng chết! Hắn còn chưa nghĩ đến việc trả thù những người trong Tiêu gia đã bắt nạt hắn, vậy mà nha đầu này thực sự còn tự tìm tới cửa.
" Nhìn cái gì mà nhìn! Sao ngươi dám cướp khối kim thiết này của ta? Đợi đã!" Tiêu Linh Ngọc tức muốn hộc máu nói. Vốn dĩ cô mua khối kim thiết này giúp cho đại ca Tiêu Lăng Vân nhưng bây giờ nó đã bị mua bởi người khác. Tên nhóc thúi này dám trước mặt cô cướp đi, chuyện này nhất định phải báo cho anh trai mình biết.
Cô quay lại nhìn nam tử bán khối kim thiết, hung tợn nói: "Còn ngươi, hãy đợi đó cho ta!"
"Lục tỷ, nếu đã có người mua rồi, tốt nhất là nên quên đi. Chúng ta đi những nơi khác xem có ai bán khối kim thiết không." Tiêu Lăng Hoành khuyên nhủ nói. Hai người bọn họ là người ngoại viện, trước mặt hai người đều là học sinh nội viện, nếu như vô tình xúc phạm trực tiếp đệ tử của viện trưởng, cho dù là đại ca cũng không giúp được bọn họ. Đại ca tuy là đệ tử của trưởng lão nhưng vẫn kém xa viện trưởng một đoạn.
Tiêu Lăng Hàn: “…” Bổn thiếu gia trả tiền, còn nói là ta cướp của nàng, nữ nhân điên này từ đâu tới? Sao không nhốt vào bệnh viện tâm thần đi!
"Cửu đệ, ngươi sợ cái gì? Có đại ca ở đây, không ai dám ức hiếp chúng ta. Hiện tại chúng ta đi tìm đại ca." Tiêu Linh Ngọc oán hận trừng mắt Tiêu Lăng Hàn, tiểu bạch kiểm này từ đâu đến? Hắn nhỏ tuổi như vậy mà mặc pháp y của nội viện, nhất định là hắn lén lút mặc của người khác.
"Lục tỷ có thấy người vừa mua kim thiết trông quen quen không?" Tiêu Lăng Hoành nói, quay đầu lại nhìn Tiêu Lăng Hàn, càng nhìn càng thấy quen quen, nhưng hắn lại cảm thấy không thể nào, thất đệ vô tích sự đó chẳng phải đã chết rồi sao? Không thể là hắn được, nhưng hai người trông rất giống nhau, ngoại trừ việc người này đẹp hơn, sạch sẽ hơn, cao ráo hơn và khỏe mạnh hơn thất đệ vô tích sự một ít.
"Nghe ngươi nói, ta cũng cảm thấy quen thuộc, nhưng ta đã từng gặp ở đâu rồi?... Ta tạm thời nhớ không ra." Tiêu Linh Ngọc xoa xoa trán, cố gắng suy nghĩ, nhưng nàng lại cảm giác được khuôn mặt của người đó rất quen thuộc.
Đột nhiên, trong cô lóe lên một ý tưởng, cô nghĩ tới một người, tiểu phế vật của Tiêu gia - Tiêu Lăng Hàn!
----------- End chương 96: -------------
Editor: đổi tên cho lục tỷ từ Tiêu Lăng Ngữ -> Tiêu Linh Ngọc
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất