[ Edit – Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Chương 97: Ba Huynh Muội Tiêu Gia
Tiêu Linh Ngọc cùng Tiêu Lăng Hoành nhìn nhau.
Tiêu Lăng Hoành nói: “Lục tỷ, ngươi cũng nghĩ tới nó đúng hay không?”
“Ừ, ngươi cũng cảm thấy hắn giống tiểu phế vật ở Tiêu gia đúng không?” Trong đầu xuất hiện hai khuôn mặt trùng hợp, điều này càng khiến Tiêu Linh Ngọc càng chắc chắn hơn về suy đoán của mình.
Nhưng chẳng phải thứ rác rưởi đó đã chết rồi sao?
Làm thế nào hắn có thể vào học viện Hoàng Cực?
Còn nữa, chẳng phải hắn là một cái Tạp linh căn sao?
"Ta cảm thấy hắn rất có khả năng là thất ca.”
Tiêu Lăng Hoành kể lại, khi còn ở Tiêu gia, mỗi lần nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn đều là bộ dáng tỏ ra phục tùng, không chịu đánh trả dù bị đoàn người của mình mắng mỏ hay đánh đập. Nó hoàn toàn không phù hợp với hình tượng công tử thiếu gia mà mình từng thấy trước đây, nhưng trực giác mách bảo rằng họ là cùng một người.
“Thất ca cái gì? Chúng ta không có loại huynh đệ vô tích sự như vậy, hắn sẽ chỉ hủy hoại thanh danh của gia tộc, coi như không biết đi, hơn nữa hắn còn dám cướp khối kim thiết ta nhìn trúng hôm nay, vì lý do này mà hắn không phải là huynh đệ của chúng ta." Tiêu Linh Ngọc tức giận nói, nghĩ tới nam tử khi nàng nói muốn mua khối kim thiết mà không để ý tới nàng, nàng liền hận đến ngứa răng..
Tiêu Linh Ngọc thường bắt nạt Tiêu Lăng Hàn khi còn ở Tiêu gia vì họ có cùng một "cha", khi còn ở thành Thịnh Thiên, bọn họ thường xuyên bị người của Thịnh gia và Hạ gia cười nhạo. Điều này khiến nàng hận Tiêu Lăng Hàn hơn bất kỳ ai khác, có thể nói nàng hận hắn đến tận xương tủy.
Những người Tiêu gia khác khi không thích Tiêu Lăng Hàn, nhiều nhất sẽ mắng hoặc đánh hắn, nhưng Tiêu Linh Ngọc lại thường xuyên dùng roi quất hắn. Điều này khiến cho Tiêu Lăng Hàn lần đầu nhìn thấy Tiêu Linh Ngọc cơ thể phản ứng theo bản năng: co rúm lại, run rẩy và sợ hãi.
"Không được, chuyện này chúng ta phải nói cho tam ca biết trước đã." Tiêu Linh Ngọc nói với Tiêu Lăng Hoành, tam ca mà nàng nhắc tới chính là Tiêu Lăng Hạo, bọn họ là anh em cùng cha khác mẹ.
Tiêu Lăng Hoành gật đầu đồng ý: “Ta nghe Lục tỷ.” Hắn và Tiêu Linh Ngọc là cùng một mẹ, cho nên quan hệ giữa bọn họ đương nhiên tốt hơn so với những anh em khác trong Tiêu gia. Ngoài ra, hắn là người không có chủ kiến, cho nên thời điểm bình thường hắn sẽ làm bất cứ điều gì mà Tiêu Linh Ngọc bảo hắn làm.
Tiêu Lăng Hoành và Tiêu Linh Ngọc nói xong thì liền đổi phương hướng, nhanh chóng biến mất.
Điều mà hai người không biết là có người đang theo dõi họ, người đó chính là Tiêu Lăng Hàn.
Tiêu Lăng Hàn chưa bao giờ nghĩ đến việc thu thập đám người Tiêu gia, nhưng vừa rồi hắn nhìn thấy Tiêu Linh Ngọc liền thay đổi chủ ý. Bóng ma tâm lý mà nữ nhân này để lại trên cơ thể này quá nặng nề, hắn phải giải quyết cái tai họa này. Vì vậy sau khi rời đi phường thị, hắn đã dán Ẩn Thân Phù lên người và đi theo hai người họ.
Điều hắn không ngờ tới chính là hắn không hề có ý định buông tha Tiêu Linh Ngọc và Tiêu Linh Ngọc cũng không bao giờ muốn buông tha hắn.
Thật không biết nguyên thân có thù hận gì với Tiêu Linh Ngọc?
Mà nàng lại muốn nguyên chủ chết!
Núi Thiên Nguyệt
Sự tập trung linh khí ở đây cũng giống như núi Huyễn Nguyệt, nơi mà Tiêu Lăng Hàn và những người khác sinh sống, các học viên sống trong động phủ trên ngọn núi này đều là đệ tử của các trưởng lão.
Tiêu Lăng Hàn đi theo hai chị em Tiêu gia, một đường đến động phủ của Tiêu Lăng Hạo, lúc này Tiêu Lăng Hạo đang đùa nghịch trận kỳ trong sân.
Nhìn thấy Tiêu Linh Ngọc và Tiêu Lăng Hoành tới, hắn không kiên nhẫn hỏi: "Các ngươi còn đắc tội ai nữa? Có cần ta dọn dẹp đống bừa bộn của các ngươi không?"
Tiêu Lăng Hoành hiển nhiên là sợ Tiêu Lăng Hạo, nhìn thấy hắn rõ ràng đang rất phiền chán, thậm chí sợ đến mức không nói nên lời.
Ngược lại, Tiêu Linh Ngọc cũng không sợ hãi như vậy, nàng đi theo Tiêu Lăng Hạo vào trong động phủ.
Sau khi vào động phủ, nàng trực tiếp ngồi xuống và lấy một linh quả trên bàn ăn.
Sau đó hắn bình tĩnh nói: “Hôm nay chúng ta gặp được lão thất phế vật kia.”
“Cái gì?” Tiêu Lăng Hạo phản ứng có chút lớn tiếng khi nghe được lời nói của Tiêu Linh Ngọc, hắn từ trên ghế đứng dậy, vươn tay phải ra giữ chặt lấy cổ tay Tiêu Linh Ngọc.
Hắn lớn tiếng hỏi: “Ngươi nói ngươi nhìn thấy ai?”
Tiêu Linh Ngọc cảm thấy tay mình sắp bị bóp nát, lớn tiếng oán giận nói: “Tam ca, ngươi làm đau ta.”
Lúc này Tiêu Lăng Hạo mới tỉnh táo lại, phản ứng vừa rồi của hắn có chút quá đáng, nên vội buông cổ tay Tiêu Linh Ngọc ra.
Hắn lớn tiếng đe dọa: “Tốt nhất là ngươi nên nói rõ cho ta biết, nếu không ngươi tự biết hậu quả!”
Tiêu Lăng Hàn ngồi đối diện ba người, xem màn trình diễn tuyệt vời này. Tại sao hắn lại cảm thấy nhược điểm của Tiêu Lăng Hạo đã rơi vào tay Tiêu Linh Ngọc, hơn nữa còn có quan hệ với nguyên thân, nếu không hắn sẽ không quan tâm nhiều đến cái chết của nguyên thân như vậy.
Nhưng Tiêu Lăng Hàn cố gắng tìm kiếm trong trí nhớ ban đầu của mình, nhưng lại không tìm được điểm giao thoa nào giữa hắn và Tiêu Lăng Hạo này.
Tiêu Lăng Hạo lớn hơn nguyên thân mười ba tuổi, hiện tại đã hai mươi bảy, gần hai mươi tám, mười bảy tuổi vào học viện Hoàng Cực, khi nguyên thân mới bốn tuổi. Tuy nhiên, hắn không nhớ nhiều điều về thời thơ ấu của mình và chỉ nhớ mơ hồ một số điều về mẹ và cha hắn mà thôi.
Tiêu Lăng Hạo hiện tại có tu vi là Trúc Cơ hậu kỳ, trận pháp sư cấp hai, thiên phú ở mức trung bình.
Thời điểm Tiêu Lăng Hạo tu vi Trúc Cơ có trở về một lần, nhưng hắn chỉ ở lại ba ngày, khi đó nguyên thân đã chín tuổi, từ đó nguyên thân bị Tiêu Linh Ngọc làm phiền từ một tháng một lần sang ba ngày hai lần. Tiêu Lăng Hàn đã nối tất cả manh mối lại với nhau, hiện tại xem ra việc Tiêu Linh Ngọc quất vào cơ thể nguyên thân có bóng dáng của Tiêu Lăng Hạo.
“…Chuyện chính là như vậy.” Tiêu Linh Ngọc kể lại chuyện nàng gặp phải Tiêu Lăng Hàn.
Sau đó nàng thản nhiên nói với Tiêu Lăng Hạo: “Chỉ là một phế vật mà thôi, Tam ca không cần lo lắng quá đâu. Hơn nữa, ngươi hiện tại cũng là đệ tử của trưởng lão, giết người không phải dễ dàng sao?”
"Học viện không cho phép giết chóc, nếu chúng ta đánh nhau trên võ đài, ta lo lắng hắn sẽ không tiếp nhận khiêu chiến." Tiêu Lăng Hào đứng dậy, chậm rãi đi vào phòng, suy nghĩ biện pháp đối phó.
“Trong học viện không cho phép giết người, cứ làm ở bên ngoài học viện là được.” Tiêu Linh Ngọc không cho là đúng nói..
Trong mắt nàng, Tiêu Lăng Hàn là một kẻ phế vật, cho dù có vào học viện Hoàng Cực cũng vẫn là kẻ phế vật. Bọn họ nỗ lực đối phó cũng không đáng, chỉ cần giết gọn gàng là được. Nhưng nàng không muốn để lộ bất cứ manh mối nào, Tiêu Lăng Hạo chính là người thích hợp nhất để làm thanh đao đó.
“Nếu Lục muội đã có biện pháp đối phó, sao ngươi không nói ra nghe một chút.” Tiêu Lăng Hạo ngồi tựa lưng vào ghế, lấy trà linh ra pha, sau đó lần lượt rót một chén cho Tiêu Linh Ngọc và Tiêu Lăng Hoành.
"Cái này... Tam ca, hai ngày trước ta đã coi trọng một bộ pháp y cấp hai. Ngươi cũng biết hiện tại chỉ có thực lực luyện khí cấp bảy, trong số các học viên tại ngoại môn căn bản không đủ xem.” Tiêu Linh Ngọc buồn bã nói, ở ngoại viện có rất nhiều người tu vi là luyện khí cấp sáu, cấp bảy. Chỉ sau khi vào học viện Hoàng Cực, nàng mới nhận ra mình vốn là một con ếch ngồi đáy giếng.
Tiêu Lăng Hạo bực bội, nếu như Tiêu Linh Ngọc không phát hiện ra nhược điểm của hắn, thì hắn làm sao có thể bị nàng khống chế hết lần này đến lần khác. Cứ tiếp tục như vậy thì không có cách nào, một khi xử lý xong lão thất phế vật, nàng sẽ là người tiếp theo, chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật.
Vừa rồi sát ý trong mắt của Tiêu Lăng Hạo nhìn Tiêu Linh Ngọc đã bị Tiêu Linh Hàn nhìn thấy rõ ràng.
Tiêu Linh Ngọc không biết mình đây đang là bảo hổ lột da, sớm muộn gì cũng bị lừa chết, vẫn còn ở đó đắc ý nghĩ mình có thể hố được linh thạch của Tiêu Lăng Hạo.
Tiêu Linh Ngọc nhìn thấy Tiêu Lăng Hạo đi vào phòng, biết mình lại có thể có rất nhiều thu nhập, ánh mắt sáng ngời, theo sát Tiêu Lăng Hạo.
"Nơi này có 2 vạn linh thạch, ngươi dùng trước đi, nếu không đủ thì Tam ca sẽ nghĩ biện pháp." Tiêu Lăng Hạo tiến vào phòng, lấy một cái túi trữ vật đưa cho Tiêu Linh Ngọc.
Nhìn thấy trong tay nhiều thêm một túi trữ vật, Tiêu Linh Ngọc hưng phấn thu lại. Nói có chút nịnh nọt: “Cảm ơn Tam ca. Những gì tam ca đã làm cho ta, ta sẽ ghi nhớ điều đó trong lòng. Đợi sau này ta thịnh vượng và kiếm được linh thạch, ta nhất định sẽ dùng chúng để hiếu kính Tam ca."
"Chuyện đó giữa anh em chúng ta không cần phải nói, không biết Lục muội có biện pháp nào tốt để xử lý cái thứ rác rưởi đó không?" Tiêu Lăng Hạo nhìn Tiêu Linh Ngọc đang giả vờ làm bộ làm tịch. Nghĩ đến việc hắn sẽ không còn phải chịu sự tức giận của nữ nhân này nữa, trong lòng hắn lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Hắn thản nhiên liếc nhìn lão cửu đang ngồi im lặng bên cạnh, rất thức thời, nhưng đáng tiếc hắn và Lục muội cùng một mẹ đẻ ra, nên diệt cỏ phải diệt tận gốc.
Tiêu Lăng Hoành bị Tiêu Linh Hạo nhìn thoáng qua, cảm giác như mình đang bị mãnh thú nhắm tới, tim đập thình thịch, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Sau khi trở về, hắn đi tìm đại ca và ở lại chỗ bế quan. Hắn hoàn toàn không muốn nhìn thấy tam ca cùng cha khác mẹ này, nếu không phải lục tỷ nhất quyết đòi tới thì hắn cũng sẽ không đi theo.
"Điều đó không đơn giản, vậy kế hoạch sẽ là chúng ta lấy danh nghĩa của cha để bắt hắn ra ngoài. Sau đó nói rằng là cha biết hắn đã được vào học viện Hoàng Cực thì lo lắng rằng hắn không có đủ linh thạch nên đặc biệt gửi linh thạch cho hắn. " Tiêu Linh Ngọc cho rằng thứ phế vật kia nhất định là thiếu linh thạch. Dù sao khi còn ở Tiêu gia, hắn đã cướp đi số bạc hàng tháng của hắn. Có lẽ nếu khi họ nói điều này, hắn sẽ vội vàng chạy ra ngoài.
"Điều này có thể không? Liệu hắn có nghi ngờ điều đó không? Dù sao hắn cũng là một đứa con hoang, tài năng không tốt, cha không thể nào gửi linh thạch chỉ vì hắn được." Tiêu Lăng Hào không đồng ý nói. Phương pháp này không đáng tin cậy, có quá nhiều sơ hở và hoàn toàn không thuyết phục.
"Vậy cứ nói là cha ta tặng linh thạch cho anh em chúng ta, còn hắn thì chúng ta nhân tiện đưa, như vậy là được nhất." Tiêu Linh Ngọc tròng mắt vừa chuyển, nảy ra ý hay..
"Được, vậy ngươi hẹn gặp hắn ở quán rượu Tân Duyệt. Vừa lúc từ học viện đến quán rượu Tân Duyệt có một con phố hỗn loạn, ở đó thường xuyên đánh nhau chết người. Vệ binh thành Vân Hoàng hiếm khi tới đó." Ánh mắt Tiêu Lăng Hạo lạnh lùng, nghĩ rằng cuối cùng mình cũng đã giải quyết được vấn đề trong đầu, áp lực trên vai dường như nhẹ đi rất nhiều, tu vi cũng có chút buông lỏng.
"Cứ như vậy đi. Đợi mọi chuyện ổn thỏa, ta sẽ truyền tin cho tam ca." Tiêu Linh Ngọc nói xong, đứng dậy cùng Tiêu Lăng Hạo rời khỏi hang động Tiêu Lăng Hạo.
Tiêu Lăng Hàn không khỏi có chút buồn cười nhìn hai người bàn bạc cách bày mưu và đối phó hắn. Không thể không nói, nếu là nguyên thân, có lẽ thật sự sẽ rơi vào cạm bẫy, nhưng Tiêu Lăng Hàn bây giờ đã không còn là Tiêu Lăng Hàn của ngày trước nữa, hắn không để tâm chút tính kế nhỏ này, mặc dù hắn không để tâm nhưng hắn cũng sẽ không để lại cho mình tai hoạ ngầm.
-------------- End chương 97: --------------
Tiêu Lăng Hoành nói: “Lục tỷ, ngươi cũng nghĩ tới nó đúng hay không?”
“Ừ, ngươi cũng cảm thấy hắn giống tiểu phế vật ở Tiêu gia đúng không?” Trong đầu xuất hiện hai khuôn mặt trùng hợp, điều này càng khiến Tiêu Linh Ngọc càng chắc chắn hơn về suy đoán của mình.
Nhưng chẳng phải thứ rác rưởi đó đã chết rồi sao?
Làm thế nào hắn có thể vào học viện Hoàng Cực?
Còn nữa, chẳng phải hắn là một cái Tạp linh căn sao?
"Ta cảm thấy hắn rất có khả năng là thất ca.”
Tiêu Lăng Hoành kể lại, khi còn ở Tiêu gia, mỗi lần nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn đều là bộ dáng tỏ ra phục tùng, không chịu đánh trả dù bị đoàn người của mình mắng mỏ hay đánh đập. Nó hoàn toàn không phù hợp với hình tượng công tử thiếu gia mà mình từng thấy trước đây, nhưng trực giác mách bảo rằng họ là cùng một người.
“Thất ca cái gì? Chúng ta không có loại huynh đệ vô tích sự như vậy, hắn sẽ chỉ hủy hoại thanh danh của gia tộc, coi như không biết đi, hơn nữa hắn còn dám cướp khối kim thiết ta nhìn trúng hôm nay, vì lý do này mà hắn không phải là huynh đệ của chúng ta." Tiêu Linh Ngọc tức giận nói, nghĩ tới nam tử khi nàng nói muốn mua khối kim thiết mà không để ý tới nàng, nàng liền hận đến ngứa răng..
Tiêu Linh Ngọc thường bắt nạt Tiêu Lăng Hàn khi còn ở Tiêu gia vì họ có cùng một "cha", khi còn ở thành Thịnh Thiên, bọn họ thường xuyên bị người của Thịnh gia và Hạ gia cười nhạo. Điều này khiến nàng hận Tiêu Lăng Hàn hơn bất kỳ ai khác, có thể nói nàng hận hắn đến tận xương tủy.
Những người Tiêu gia khác khi không thích Tiêu Lăng Hàn, nhiều nhất sẽ mắng hoặc đánh hắn, nhưng Tiêu Linh Ngọc lại thường xuyên dùng roi quất hắn. Điều này khiến cho Tiêu Lăng Hàn lần đầu nhìn thấy Tiêu Linh Ngọc cơ thể phản ứng theo bản năng: co rúm lại, run rẩy và sợ hãi.
"Không được, chuyện này chúng ta phải nói cho tam ca biết trước đã." Tiêu Linh Ngọc nói với Tiêu Lăng Hoành, tam ca mà nàng nhắc tới chính là Tiêu Lăng Hạo, bọn họ là anh em cùng cha khác mẹ.
Tiêu Lăng Hoành gật đầu đồng ý: “Ta nghe Lục tỷ.” Hắn và Tiêu Linh Ngọc là cùng một mẹ, cho nên quan hệ giữa bọn họ đương nhiên tốt hơn so với những anh em khác trong Tiêu gia. Ngoài ra, hắn là người không có chủ kiến, cho nên thời điểm bình thường hắn sẽ làm bất cứ điều gì mà Tiêu Linh Ngọc bảo hắn làm.
Tiêu Lăng Hoành và Tiêu Linh Ngọc nói xong thì liền đổi phương hướng, nhanh chóng biến mất.
Điều mà hai người không biết là có người đang theo dõi họ, người đó chính là Tiêu Lăng Hàn.
Tiêu Lăng Hàn chưa bao giờ nghĩ đến việc thu thập đám người Tiêu gia, nhưng vừa rồi hắn nhìn thấy Tiêu Linh Ngọc liền thay đổi chủ ý. Bóng ma tâm lý mà nữ nhân này để lại trên cơ thể này quá nặng nề, hắn phải giải quyết cái tai họa này. Vì vậy sau khi rời đi phường thị, hắn đã dán Ẩn Thân Phù lên người và đi theo hai người họ.
Điều hắn không ngờ tới chính là hắn không hề có ý định buông tha Tiêu Linh Ngọc và Tiêu Linh Ngọc cũng không bao giờ muốn buông tha hắn.
Thật không biết nguyên thân có thù hận gì với Tiêu Linh Ngọc?
Mà nàng lại muốn nguyên chủ chết!
Núi Thiên Nguyệt
Sự tập trung linh khí ở đây cũng giống như núi Huyễn Nguyệt, nơi mà Tiêu Lăng Hàn và những người khác sinh sống, các học viên sống trong động phủ trên ngọn núi này đều là đệ tử của các trưởng lão.
Tiêu Lăng Hàn đi theo hai chị em Tiêu gia, một đường đến động phủ của Tiêu Lăng Hạo, lúc này Tiêu Lăng Hạo đang đùa nghịch trận kỳ trong sân.
Nhìn thấy Tiêu Linh Ngọc và Tiêu Lăng Hoành tới, hắn không kiên nhẫn hỏi: "Các ngươi còn đắc tội ai nữa? Có cần ta dọn dẹp đống bừa bộn của các ngươi không?"
Tiêu Lăng Hoành hiển nhiên là sợ Tiêu Lăng Hạo, nhìn thấy hắn rõ ràng đang rất phiền chán, thậm chí sợ đến mức không nói nên lời.
Ngược lại, Tiêu Linh Ngọc cũng không sợ hãi như vậy, nàng đi theo Tiêu Lăng Hạo vào trong động phủ.
Sau khi vào động phủ, nàng trực tiếp ngồi xuống và lấy một linh quả trên bàn ăn.
Sau đó hắn bình tĩnh nói: “Hôm nay chúng ta gặp được lão thất phế vật kia.”
“Cái gì?” Tiêu Lăng Hạo phản ứng có chút lớn tiếng khi nghe được lời nói của Tiêu Linh Ngọc, hắn từ trên ghế đứng dậy, vươn tay phải ra giữ chặt lấy cổ tay Tiêu Linh Ngọc.
Hắn lớn tiếng hỏi: “Ngươi nói ngươi nhìn thấy ai?”
Tiêu Linh Ngọc cảm thấy tay mình sắp bị bóp nát, lớn tiếng oán giận nói: “Tam ca, ngươi làm đau ta.”
Lúc này Tiêu Lăng Hạo mới tỉnh táo lại, phản ứng vừa rồi của hắn có chút quá đáng, nên vội buông cổ tay Tiêu Linh Ngọc ra.
Hắn lớn tiếng đe dọa: “Tốt nhất là ngươi nên nói rõ cho ta biết, nếu không ngươi tự biết hậu quả!”
Tiêu Lăng Hàn ngồi đối diện ba người, xem màn trình diễn tuyệt vời này. Tại sao hắn lại cảm thấy nhược điểm của Tiêu Lăng Hạo đã rơi vào tay Tiêu Linh Ngọc, hơn nữa còn có quan hệ với nguyên thân, nếu không hắn sẽ không quan tâm nhiều đến cái chết của nguyên thân như vậy.
Nhưng Tiêu Lăng Hàn cố gắng tìm kiếm trong trí nhớ ban đầu của mình, nhưng lại không tìm được điểm giao thoa nào giữa hắn và Tiêu Lăng Hạo này.
Tiêu Lăng Hạo lớn hơn nguyên thân mười ba tuổi, hiện tại đã hai mươi bảy, gần hai mươi tám, mười bảy tuổi vào học viện Hoàng Cực, khi nguyên thân mới bốn tuổi. Tuy nhiên, hắn không nhớ nhiều điều về thời thơ ấu của mình và chỉ nhớ mơ hồ một số điều về mẹ và cha hắn mà thôi.
Tiêu Lăng Hạo hiện tại có tu vi là Trúc Cơ hậu kỳ, trận pháp sư cấp hai, thiên phú ở mức trung bình.
Thời điểm Tiêu Lăng Hạo tu vi Trúc Cơ có trở về một lần, nhưng hắn chỉ ở lại ba ngày, khi đó nguyên thân đã chín tuổi, từ đó nguyên thân bị Tiêu Linh Ngọc làm phiền từ một tháng một lần sang ba ngày hai lần. Tiêu Lăng Hàn đã nối tất cả manh mối lại với nhau, hiện tại xem ra việc Tiêu Linh Ngọc quất vào cơ thể nguyên thân có bóng dáng của Tiêu Lăng Hạo.
“…Chuyện chính là như vậy.” Tiêu Linh Ngọc kể lại chuyện nàng gặp phải Tiêu Lăng Hàn.
Sau đó nàng thản nhiên nói với Tiêu Lăng Hạo: “Chỉ là một phế vật mà thôi, Tam ca không cần lo lắng quá đâu. Hơn nữa, ngươi hiện tại cũng là đệ tử của trưởng lão, giết người không phải dễ dàng sao?”
"Học viện không cho phép giết chóc, nếu chúng ta đánh nhau trên võ đài, ta lo lắng hắn sẽ không tiếp nhận khiêu chiến." Tiêu Lăng Hào đứng dậy, chậm rãi đi vào phòng, suy nghĩ biện pháp đối phó.
“Trong học viện không cho phép giết người, cứ làm ở bên ngoài học viện là được.” Tiêu Linh Ngọc không cho là đúng nói..
Trong mắt nàng, Tiêu Lăng Hàn là một kẻ phế vật, cho dù có vào học viện Hoàng Cực cũng vẫn là kẻ phế vật. Bọn họ nỗ lực đối phó cũng không đáng, chỉ cần giết gọn gàng là được. Nhưng nàng không muốn để lộ bất cứ manh mối nào, Tiêu Lăng Hạo chính là người thích hợp nhất để làm thanh đao đó.
“Nếu Lục muội đã có biện pháp đối phó, sao ngươi không nói ra nghe một chút.” Tiêu Lăng Hạo ngồi tựa lưng vào ghế, lấy trà linh ra pha, sau đó lần lượt rót một chén cho Tiêu Linh Ngọc và Tiêu Lăng Hoành.
"Cái này... Tam ca, hai ngày trước ta đã coi trọng một bộ pháp y cấp hai. Ngươi cũng biết hiện tại chỉ có thực lực luyện khí cấp bảy, trong số các học viên tại ngoại môn căn bản không đủ xem.” Tiêu Linh Ngọc buồn bã nói, ở ngoại viện có rất nhiều người tu vi là luyện khí cấp sáu, cấp bảy. Chỉ sau khi vào học viện Hoàng Cực, nàng mới nhận ra mình vốn là một con ếch ngồi đáy giếng.
Tiêu Lăng Hạo bực bội, nếu như Tiêu Linh Ngọc không phát hiện ra nhược điểm của hắn, thì hắn làm sao có thể bị nàng khống chế hết lần này đến lần khác. Cứ tiếp tục như vậy thì không có cách nào, một khi xử lý xong lão thất phế vật, nàng sẽ là người tiếp theo, chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật.
Vừa rồi sát ý trong mắt của Tiêu Lăng Hạo nhìn Tiêu Linh Ngọc đã bị Tiêu Linh Hàn nhìn thấy rõ ràng.
Tiêu Linh Ngọc không biết mình đây đang là bảo hổ lột da, sớm muộn gì cũng bị lừa chết, vẫn còn ở đó đắc ý nghĩ mình có thể hố được linh thạch của Tiêu Lăng Hạo.
Tiêu Linh Ngọc nhìn thấy Tiêu Lăng Hạo đi vào phòng, biết mình lại có thể có rất nhiều thu nhập, ánh mắt sáng ngời, theo sát Tiêu Lăng Hạo.
"Nơi này có 2 vạn linh thạch, ngươi dùng trước đi, nếu không đủ thì Tam ca sẽ nghĩ biện pháp." Tiêu Lăng Hạo tiến vào phòng, lấy một cái túi trữ vật đưa cho Tiêu Linh Ngọc.
Nhìn thấy trong tay nhiều thêm một túi trữ vật, Tiêu Linh Ngọc hưng phấn thu lại. Nói có chút nịnh nọt: “Cảm ơn Tam ca. Những gì tam ca đã làm cho ta, ta sẽ ghi nhớ điều đó trong lòng. Đợi sau này ta thịnh vượng và kiếm được linh thạch, ta nhất định sẽ dùng chúng để hiếu kính Tam ca."
"Chuyện đó giữa anh em chúng ta không cần phải nói, không biết Lục muội có biện pháp nào tốt để xử lý cái thứ rác rưởi đó không?" Tiêu Lăng Hạo nhìn Tiêu Linh Ngọc đang giả vờ làm bộ làm tịch. Nghĩ đến việc hắn sẽ không còn phải chịu sự tức giận của nữ nhân này nữa, trong lòng hắn lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Hắn thản nhiên liếc nhìn lão cửu đang ngồi im lặng bên cạnh, rất thức thời, nhưng đáng tiếc hắn và Lục muội cùng một mẹ đẻ ra, nên diệt cỏ phải diệt tận gốc.
Tiêu Lăng Hoành bị Tiêu Linh Hạo nhìn thoáng qua, cảm giác như mình đang bị mãnh thú nhắm tới, tim đập thình thịch, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Sau khi trở về, hắn đi tìm đại ca và ở lại chỗ bế quan. Hắn hoàn toàn không muốn nhìn thấy tam ca cùng cha khác mẹ này, nếu không phải lục tỷ nhất quyết đòi tới thì hắn cũng sẽ không đi theo.
"Điều đó không đơn giản, vậy kế hoạch sẽ là chúng ta lấy danh nghĩa của cha để bắt hắn ra ngoài. Sau đó nói rằng là cha biết hắn đã được vào học viện Hoàng Cực thì lo lắng rằng hắn không có đủ linh thạch nên đặc biệt gửi linh thạch cho hắn. " Tiêu Linh Ngọc cho rằng thứ phế vật kia nhất định là thiếu linh thạch. Dù sao khi còn ở Tiêu gia, hắn đã cướp đi số bạc hàng tháng của hắn. Có lẽ nếu khi họ nói điều này, hắn sẽ vội vàng chạy ra ngoài.
"Điều này có thể không? Liệu hắn có nghi ngờ điều đó không? Dù sao hắn cũng là một đứa con hoang, tài năng không tốt, cha không thể nào gửi linh thạch chỉ vì hắn được." Tiêu Lăng Hào không đồng ý nói. Phương pháp này không đáng tin cậy, có quá nhiều sơ hở và hoàn toàn không thuyết phục.
"Vậy cứ nói là cha ta tặng linh thạch cho anh em chúng ta, còn hắn thì chúng ta nhân tiện đưa, như vậy là được nhất." Tiêu Linh Ngọc tròng mắt vừa chuyển, nảy ra ý hay..
"Được, vậy ngươi hẹn gặp hắn ở quán rượu Tân Duyệt. Vừa lúc từ học viện đến quán rượu Tân Duyệt có một con phố hỗn loạn, ở đó thường xuyên đánh nhau chết người. Vệ binh thành Vân Hoàng hiếm khi tới đó." Ánh mắt Tiêu Lăng Hạo lạnh lùng, nghĩ rằng cuối cùng mình cũng đã giải quyết được vấn đề trong đầu, áp lực trên vai dường như nhẹ đi rất nhiều, tu vi cũng có chút buông lỏng.
"Cứ như vậy đi. Đợi mọi chuyện ổn thỏa, ta sẽ truyền tin cho tam ca." Tiêu Linh Ngọc nói xong, đứng dậy cùng Tiêu Lăng Hạo rời khỏi hang động Tiêu Lăng Hạo.
Tiêu Lăng Hàn không khỏi có chút buồn cười nhìn hai người bàn bạc cách bày mưu và đối phó hắn. Không thể không nói, nếu là nguyên thân, có lẽ thật sự sẽ rơi vào cạm bẫy, nhưng Tiêu Lăng Hàn bây giờ đã không còn là Tiêu Lăng Hàn của ngày trước nữa, hắn không để tâm chút tính kế nhỏ này, mặc dù hắn không để tâm nhưng hắn cũng sẽ không để lại cho mình tai hoạ ngầm.
-------------- End chương 97: --------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất