Chương 78: Chương 60.2
An An phản ứng còn nhanh hơn ta, vội vàng vào phòng vệ sinh lấy khăn lông nhúng ướt, định lau máu mũi cho ta.
Ta sợ ngồi gần An An máu mũi lại chảy nữa, lập tức rụt người co vào góc.
“Sao lại chạy?” An An nhích lại gần.
Ta xấu hổ nói, “Cậu đi đi, để tự tôi lau!”
“Đừng làm rộn, nghe lời…”
“Tôi nói rồi, đừng có nói với tôi bằng cái giọng như dỗ con nít đó!”
“Cậu thấy tôi giống như đang dỗ con nít à?”
Mẹ ơi, ánh mắt âm trầm thật đáng sợ! Ta run rẩy cả người, càng thêm kiên định việc co vào góc tường. Nhưng không thể không nói, mặc dù trông rất dọa người, vẫn không thể che được vẻ tuấn tú của An An, có thể nói là đẹp trai theo một kiểu khác! Trời ạ, vào lúc này ta còn tâm tư nghĩ mấy chuyện nông cạn như vậy?! Đúng là hết thuốc chữa rồi!
“Là do cậu chọc tôi…” An An nói xong, lập tức nhào về phía ta, cả chăn lẫn người đều bị An An ghì vào trong ngực. Trong chớp mắt, ta phát hiện giãy giụa chỉ là vô ích, đành chấp nhận hiện thực, nằm yên nhìn An An.
An An bắt đầu lau mặt cho ta, động tác đơn giản thô bạo, khăn lạnh giúp cho cái nóng trong người ta nháy mắt tiêu tan. Nhưng bởi vì quá lạnh, ta run run nói, “Lạnh!”
An An vẫn cứ giữ chặt ta không thả. Ta vội nói, “Để tôi tự lau, tôi tự lau!” dứt lời muốn giành lấy chiếc khăn lông.
Giọng An An như có chứa vô số mảnh băng nhỏ, “Đừng nhúc nhích.” cảm giác còn lạnh hơn cả cái khăn ướt kia. Đừng có dọa người như vậy được không? Anh hai à, có gì từ từ nói!
Ta lén nhìn An An một cái, bị An An bắt gặp, lập tức cúi đầu, giả bộ ngoan ngoãn, “Được, tôi không nhúc nhích nữa.”
Lau xong, An An ngồi trên ghế đối diện giường, “Gần đây cậu cứ là lạ, có chuyện gì phải không? Thật sự không định nói cho tôi biết?”
Phải nói gì đây, nói ta hình như làm giả thành thật, ham hố sắc đẹp của An An? Nói ra sẽ không bị đánh chứ?
Ta nhìn khuôn mặt tuấn tú và ánh mắt đầy vẻ quan tâm của An An, bỗng nghĩ: Nếu là ngủ với An An, hình như cũng không có gì không được…
Ta giơ tay sờ mũi, lại chảy máu rồi! Ta hoàn toàn không hề nghĩ mấy chuyện đen tối! Nhất định là do thời tiết quá khô ráo thôi, hãy tin ta!
An An vội vàng cuốn một miếng giấy nhét vào lỗ mũi ta, rồi đặt lên trái ta một túi chườm đá. Giờ trông ta chẳng khác gì một ông cụ mắc bệnh thời kỳ cuối.
“Chắc là do gần đây tôi uống ít nước quá nên mới vậy, đừng lo lắng!”
An An hừ lạnh một tiếng, “Cậu mà cần tôi lo?”
Ta nhìn An An, thở dài một hơi, ta thật sự không xứng làm bạn của An An!
An An thấy ta không nói lời nào, liên tục thở dài, cuối cùng lộ ra vẻ mặt thỏa hiệp, nhìn ta chăm chú nói, “Tôi sẽ không hỏi nữa, lúc nào cậu muốn nói thì nói, không muốn tôi sẽ không ép.” diễnlkn.đàn/lê"lnkquý.đôn An An nhượng bộ khiến ta càng thấy áy náy. Đều tại An An quá tốt mới khiến ta thích vô cùng!
Ta sợ nói ra, cả làm bạn cũng không được, đành giả bộ vui vẻ nói, “Cám ơn cậu, sau này có cơ hội nhất định tôi sẽ nói cho cậu biết!” Mặc dù An An không kỳ thị đồng tính luyến ái, nhưng dường như cũng không thể tiếp nhận, bằng chứng là cậu ấy không chấp nhận tình cảm của Trang Minh.
Chẳng lẽ ta sẽ giống như trong phim, lặng lẽ dõi theo An An, trơ mắt nhìn cậu ta xây dựng gia đình với người khác, sau đó chịu nổi khổ thầm mến tới chết? Cả khi An An đưa thiệp cưới, ta cũng phải giả bộ kiên cường tự nhủ không sao, chỉ cần An An hạnh phúc là đủ, còn ta ra sao không quan trọng… Nhân vật khổ sở như vậy, tuyệt đối không phải kiểu của ta!
“Kịch bản này không hợp với tôi!”
“Cậu nói gì?”
Ta phục hồi tinh thần, phát hiện mình lỡ miệng nói ra suy nghĩ trong đầu, may mắn không có làm lộ hết.
Mặc kệ cuối cùng có thể ở bên nhau hay không, ta phải tìm cơ hội thử một lần mới được! An An hẳn không phải cái kiểu không thành người yêu cũng không thể làm bạn. Có điều nếu tỏ tình thất bại, ta cũng không cách nào đối mặt với An An nữa.
Tỏ tình là việc không thể hành động theo cảm tính, phải có kế hoạch chu đáo từ từ, nếu không có tám mươi phần trăm thành công, quyết không thể tùy tiện nói ra! diễn.đnlkàn"lê,qunlký.đôn Rốt cuộc ta đã hiểu tâm tình của Trang Minh khi đối mặt với An An. Tất nhiên, dù đồng tình với Trang Minh, ta vẫn không thể không tuyên bố từ giờ phút này ta chính thức trở thành tình địch của Trang Minh! Cũng may ta có nhiều cơ hội hơn Trang Minh, gần quan được ban lộc, phải suy nghĩ thật kỹ làm cách nào khiến An An yêu ta!
Ta bỗng có cảm giác như vén mây mù thấy trời xanh, nháy mắt tâm tình trở nên tốt hẳn.
Ngay lúc An An đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài ta vội vươn tay nắm lấy tay An An, nịnh nọt hỏi, “Lát nữa cậu định làm gì?”
“Đọc sách.”
“Chắc chắn cậu sẽ đọc mãi tới trưa luôn cho coi, đừng đọc! Chúng ta chơi game đi!” Ta chơi game rất giỏi, vì vậy phải để An An phát hiện tài năng của ta qua việc chơi game mới được.
Đoán chừng ta thay đổi thái độ quá nhanh khiến An An ngạc nhiên. Cậu ta vươn tay ra khẽ sờ trán và cổ của ta hỏi, “Sốt à?”
“Lúc trước là do tôi lo sợ không đâu, giờ đã nghĩ thông rồi, một đời người chẳng được bao lâu, không chừng ngày mai lại chết bất đắc kỳ tử, vậy nên cứ làm theo ý mình thôi! Hôm nay có rượu hôm nay say! À, đúng rồi, tối nay chúng ta đi ăn lẩu đi? Tôi còn muốn uống rượu nữa… Tôi không sốt! Đừng sờ lung tung!” Ta liếm liếm môi nhìn An An.
An An lạnh lùng cự tuyệt, “Ăn lẩu quả là một đề nghị không tồi. Được, tối nay tôi sẽ ăn lẩu.”
Ta nghi ngờ hỏi lại, “Tối nay cậu ăn lẩu? Phải là chúng ta cùng ăn chứ?”
“Tôi ăn lẩu, cậu húp cháo.”
“Tại sao?” Ta kháng nghị. Vì miếng ăn, tôi quyết định tạm thời không thích cậu!
An An cười như không cười, “Cậu nói thử xem tại sao?” dứt lời nhéo nhéo lỗ mũi ta. Ta đau tới mức hít một hơi, lúc này mới nhớ ra vừa nãy chảy máu mũi hai lần, đổ lỗi do nóng trong người, ăn lẩu lại càng nóng thêm, chắc chắn không được rồi. Đúng là tự làm bậy không thể sống! Tự chọn món, cuối cùng chỉ có thể nhìn người khác ăn!
Ta sợ ngồi gần An An máu mũi lại chảy nữa, lập tức rụt người co vào góc.
“Sao lại chạy?” An An nhích lại gần.
Ta xấu hổ nói, “Cậu đi đi, để tự tôi lau!”
“Đừng làm rộn, nghe lời…”
“Tôi nói rồi, đừng có nói với tôi bằng cái giọng như dỗ con nít đó!”
“Cậu thấy tôi giống như đang dỗ con nít à?”
Mẹ ơi, ánh mắt âm trầm thật đáng sợ! Ta run rẩy cả người, càng thêm kiên định việc co vào góc tường. Nhưng không thể không nói, mặc dù trông rất dọa người, vẫn không thể che được vẻ tuấn tú của An An, có thể nói là đẹp trai theo một kiểu khác! Trời ạ, vào lúc này ta còn tâm tư nghĩ mấy chuyện nông cạn như vậy?! Đúng là hết thuốc chữa rồi!
“Là do cậu chọc tôi…” An An nói xong, lập tức nhào về phía ta, cả chăn lẫn người đều bị An An ghì vào trong ngực. Trong chớp mắt, ta phát hiện giãy giụa chỉ là vô ích, đành chấp nhận hiện thực, nằm yên nhìn An An.
An An bắt đầu lau mặt cho ta, động tác đơn giản thô bạo, khăn lạnh giúp cho cái nóng trong người ta nháy mắt tiêu tan. Nhưng bởi vì quá lạnh, ta run run nói, “Lạnh!”
An An vẫn cứ giữ chặt ta không thả. Ta vội nói, “Để tôi tự lau, tôi tự lau!” dứt lời muốn giành lấy chiếc khăn lông.
Giọng An An như có chứa vô số mảnh băng nhỏ, “Đừng nhúc nhích.” cảm giác còn lạnh hơn cả cái khăn ướt kia. Đừng có dọa người như vậy được không? Anh hai à, có gì từ từ nói!
Ta lén nhìn An An một cái, bị An An bắt gặp, lập tức cúi đầu, giả bộ ngoan ngoãn, “Được, tôi không nhúc nhích nữa.”
Lau xong, An An ngồi trên ghế đối diện giường, “Gần đây cậu cứ là lạ, có chuyện gì phải không? Thật sự không định nói cho tôi biết?”
Phải nói gì đây, nói ta hình như làm giả thành thật, ham hố sắc đẹp của An An? Nói ra sẽ không bị đánh chứ?
Ta nhìn khuôn mặt tuấn tú và ánh mắt đầy vẻ quan tâm của An An, bỗng nghĩ: Nếu là ngủ với An An, hình như cũng không có gì không được…
Ta giơ tay sờ mũi, lại chảy máu rồi! Ta hoàn toàn không hề nghĩ mấy chuyện đen tối! Nhất định là do thời tiết quá khô ráo thôi, hãy tin ta!
An An vội vàng cuốn một miếng giấy nhét vào lỗ mũi ta, rồi đặt lên trái ta một túi chườm đá. Giờ trông ta chẳng khác gì một ông cụ mắc bệnh thời kỳ cuối.
“Chắc là do gần đây tôi uống ít nước quá nên mới vậy, đừng lo lắng!”
An An hừ lạnh một tiếng, “Cậu mà cần tôi lo?”
Ta nhìn An An, thở dài một hơi, ta thật sự không xứng làm bạn của An An!
An An thấy ta không nói lời nào, liên tục thở dài, cuối cùng lộ ra vẻ mặt thỏa hiệp, nhìn ta chăm chú nói, “Tôi sẽ không hỏi nữa, lúc nào cậu muốn nói thì nói, không muốn tôi sẽ không ép.” diễnlkn.đàn/lê"lnkquý.đôn An An nhượng bộ khiến ta càng thấy áy náy. Đều tại An An quá tốt mới khiến ta thích vô cùng!
Ta sợ nói ra, cả làm bạn cũng không được, đành giả bộ vui vẻ nói, “Cám ơn cậu, sau này có cơ hội nhất định tôi sẽ nói cho cậu biết!” Mặc dù An An không kỳ thị đồng tính luyến ái, nhưng dường như cũng không thể tiếp nhận, bằng chứng là cậu ấy không chấp nhận tình cảm của Trang Minh.
Chẳng lẽ ta sẽ giống như trong phim, lặng lẽ dõi theo An An, trơ mắt nhìn cậu ta xây dựng gia đình với người khác, sau đó chịu nổi khổ thầm mến tới chết? Cả khi An An đưa thiệp cưới, ta cũng phải giả bộ kiên cường tự nhủ không sao, chỉ cần An An hạnh phúc là đủ, còn ta ra sao không quan trọng… Nhân vật khổ sở như vậy, tuyệt đối không phải kiểu của ta!
“Kịch bản này không hợp với tôi!”
“Cậu nói gì?”
Ta phục hồi tinh thần, phát hiện mình lỡ miệng nói ra suy nghĩ trong đầu, may mắn không có làm lộ hết.
Mặc kệ cuối cùng có thể ở bên nhau hay không, ta phải tìm cơ hội thử một lần mới được! An An hẳn không phải cái kiểu không thành người yêu cũng không thể làm bạn. Có điều nếu tỏ tình thất bại, ta cũng không cách nào đối mặt với An An nữa.
Tỏ tình là việc không thể hành động theo cảm tính, phải có kế hoạch chu đáo từ từ, nếu không có tám mươi phần trăm thành công, quyết không thể tùy tiện nói ra! diễn.đnlkàn"lê,qunlký.đôn Rốt cuộc ta đã hiểu tâm tình của Trang Minh khi đối mặt với An An. Tất nhiên, dù đồng tình với Trang Minh, ta vẫn không thể không tuyên bố từ giờ phút này ta chính thức trở thành tình địch của Trang Minh! Cũng may ta có nhiều cơ hội hơn Trang Minh, gần quan được ban lộc, phải suy nghĩ thật kỹ làm cách nào khiến An An yêu ta!
Ta bỗng có cảm giác như vén mây mù thấy trời xanh, nháy mắt tâm tình trở nên tốt hẳn.
Ngay lúc An An đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài ta vội vươn tay nắm lấy tay An An, nịnh nọt hỏi, “Lát nữa cậu định làm gì?”
“Đọc sách.”
“Chắc chắn cậu sẽ đọc mãi tới trưa luôn cho coi, đừng đọc! Chúng ta chơi game đi!” Ta chơi game rất giỏi, vì vậy phải để An An phát hiện tài năng của ta qua việc chơi game mới được.
Đoán chừng ta thay đổi thái độ quá nhanh khiến An An ngạc nhiên. Cậu ta vươn tay ra khẽ sờ trán và cổ của ta hỏi, “Sốt à?”
“Lúc trước là do tôi lo sợ không đâu, giờ đã nghĩ thông rồi, một đời người chẳng được bao lâu, không chừng ngày mai lại chết bất đắc kỳ tử, vậy nên cứ làm theo ý mình thôi! Hôm nay có rượu hôm nay say! À, đúng rồi, tối nay chúng ta đi ăn lẩu đi? Tôi còn muốn uống rượu nữa… Tôi không sốt! Đừng sờ lung tung!” Ta liếm liếm môi nhìn An An.
An An lạnh lùng cự tuyệt, “Ăn lẩu quả là một đề nghị không tồi. Được, tối nay tôi sẽ ăn lẩu.”
Ta nghi ngờ hỏi lại, “Tối nay cậu ăn lẩu? Phải là chúng ta cùng ăn chứ?”
“Tôi ăn lẩu, cậu húp cháo.”
“Tại sao?” Ta kháng nghị. Vì miếng ăn, tôi quyết định tạm thời không thích cậu!
An An cười như không cười, “Cậu nói thử xem tại sao?” dứt lời nhéo nhéo lỗ mũi ta. Ta đau tới mức hít một hơi, lúc này mới nhớ ra vừa nãy chảy máu mũi hai lần, đổ lỗi do nóng trong người, ăn lẩu lại càng nóng thêm, chắc chắn không được rồi. Đúng là tự làm bậy không thể sống! Tự chọn món, cuối cùng chỉ có thể nhìn người khác ăn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất