Em Ấy Yêu Tôi Đến Vậy Sao

Chương 32

Trước Sau
Cuối cùng vẫn không tìm được trâm cài guitar, Trì Ninh hỏi mấy người cùng lớp, họ cũng đều bảo không thấy.

Cậu lấy nhạc phổ từ trong túi xách ra, có chút tiếc nuối nói với Tống Hiểu Ý: "Không biết rơi ở đâu nữa, anh rất thích nó mà."

"Tìm lại đi, không chừng có thể tìm được." Tống Hiểu Ý kéo ghế ra, ngồi xổm xuống tìm xung quanh.

"Vừa nãy anh có tìm rồi." Trì Ninh để lại ghế về chỗ cũ, bảo cô bé ngồi xuống.

Tống Hiểu Ý nhíu mày lại, giọng điệu không đồng ý, "Chiếc trâm cài đắt tiền như vậy, sao có thể nói mất là mất chứ?"

Trì Ninh cũng không rõ cây trâm đó giá bao nhiêu nữa, chỉ cảm thấy đồ vật nhỏ này dù đắt thế nào thì cũng chỉ được vậy thôi, "Thật sự đắt tiền như vậy sao?"

Cậu lại nhớ tới cách mà Lương Hành Dã tìm hoa tai giúp mình, nói: "Có thể kiểm tra camera."

Tống Hiểu Ý: "Camera hỏng rồi."

Trì Ninh nhìn lên camera trên trần nhà, đèn sì bị bụi che kín, xem ra đã bị hỏng lâu rồi, "Vậy là không có cách khác rồi."

Chỉ còn vài phút nữa là đến giờ học, mấy bạn nam chạy vọt vào lớp, tay đặt lên mặt bàn, một lần nhảy luôn vào trong chỗ ngồi làm cho bàn ghế kêu rầm một cái.

Trì Ninh đỡ bàn, nhân tiện nhặt cái bút lên giúp Tống Hiểu Ý, tiện thể nói: "Tối qua anh có quay lại tìm, trong lớp học hình như có người nhưng gõ cửa lại không có ai để ý đến anh."

Tay Tống Hiểu Ý đang lật xem nhạc phổ khẽ dừng lại một chút. Cô cúi đầu, tóc mái dài che khuất đi cảm xúc trong mắt, "Chắc anh nghe lầm rồi, có thể là con thỏ ở sau nhà đấy."

Ở sau nhà Sầm Minh Sâm có xây một khu nhỏ để nuôi các động vật nhỏ. Con thỏ lông xù xù thích chạy loạn khắp nơi, thường xuyên nhìn thấy ở dưới lầu. Có điều buổi tối đầu đông vô cùng lạnh buốt nên loài thỏ thường thích ở trong những hang ổ dày.

Trì Ninh đang muốn trả lời thì Sầm Minh Sâm đi vào lớp, điều chỉnh tư thế, chuẩn bị vào học.

Tiết học thanh nhạc được sắp xếp vào buổi trưa cuối tuần. Không giống với các học viên khác, Trì Ninh đều chờ ở đây cả ngày, nếu như Lương Hành Dã không đón thì cậu ra ngoài ăn, tài xế sẽ cứ đúng giờ mà đưa cậu đi ăn.

Lúc người khác vẫn đang trên đường về nhà thì Trì Ninh đã ăn no rồi. Cậu không có thói quen ngủ trưa, ăn cơm trưa xong liền cầm một cốc nước trái cây đi dạo trong vườn hoa của biệt thự.

Diện tích vườn hoa rất rộng, một nửa là làm núi giả cho nước chảy điểm thêm vài bụi cây xanh, nửa còn lại là một cái ao cá nhỏ nuôi cá và rùa. Hang của thỏ con được xây ở hơi xa chỗ có nước, được xây ở góc đường mòn chỗ phòng dụng cụ.



Phòng công cụ mở ra, con thỏ thò đôi tai trắng xóa ra ngoài cửa, Trì Ninh cắn cắn ống hút, thong thả bước tới gần nó.

Con thỏ không sợ người, ai cũng ôm được, dễ dãi như mấy tên cặn bã vậy. Trên người nó vẫn còn dính mấy cọng cỏ ở trong hang, Trì Ninh lấy hết xuống cho nó, ôm nó ngồi trên ghế dài phơi nắng.

Thời tiết rất đẹp, khô ráo ấm áp, ngón tay Trì Ninh vuốt ve bộ lông rậm rạp của con thỏ, thỉnh thoảng còn nhẹ nhàng gãi gãi nó.

Lúc này mọi người đều đã về nhà, đã tan làm hết rồi, ở phía sau nhà không còn ai cả. Trì Ninh phơi nắng một lát, sờ sờ vào cốc nước trái cây. Bên ngoài thành cốc có hơi nóng lên, hương vị khi vào miệng cũng có chút thay đổi.

Thùng rác ở trong góc, cậu vứt xong ly nước trái cây lại quay lại. Nhưng khi quay lại cậu nhìn thấy một cô gái nhỏ đang ngồi trên băng ghế, tay ôm con thỏ con trong lòng, cái chân nhỏ đung đưa, những bím tóc trên đầu được ánh mặt trời chiếu vào sáng lấp lánh.

Ngồi bên cạnh là một cô gái trẻ có khuôn mặt tròn, đan hai tay vào nhau, ánh mắt dừng lại rất lâu trên người cô bé kia. Lúc này Trì Ninh mới nhận ra đó là Tạ Nặc với bảo mẫu của cô bé.

Tạ Nặc không có việc gì làm đều chạy đến nhà họ Sầm chơi với cá với rùa, có khi còn chạy đuổi theo con thỏ khắp biệt thự. Trì Ninh cũng bắt gặp được nhiều lần rồi nhưng bởi vì Tạ Tân nên cứ thấy cô bé là cậu sẽ tránh đi.

Ngồi trên chiếc ghế dài, Tạ Nặc kéo dài giọng nói: "Cô không cần đi theo cháu đâu."

"Nhưng cậu chủ không cho....."

"Anh trai nghe lời cháu, cô cũng phải nghe cháu," Cô bé đi đâu bảo mẫu cũng đi theo, cái này không cho cái kia cũng không cho, Tạ Nặc nhíu mày, "Cháu đã nói là cô không cần đi theo cháu nữa mà."

Nhưng bảo mẫu vẫn rất kiên quyết đi theo, chỉ vì Tạ Nặc trời sinh tính cách hoạt bát vô cùng hiếu động, lại thích chạy nhảy đây đó, lại rất thông minh, giống như con quỷ nhỏ vậy, cho nên đã để cô bé trốn đi mấy lần rồi.

Không có chuyện gì thì còn tốt, chứ nếu mà xảy ra chuyện gì thì cậu chủ sẽ lột da cô ta mất.

Trì Ninh để di động ở ghế. Cậu đi lên phía trước, cầm lấy điện thoại chuẩn bị rời đi. Tạ Nặc nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu, tò mò "a" một tiếng, sau đó nhớ ra tối hôm trước Trì Ninh có ngồi nói chuyện với cô bé, còn giúp cô bé giữ tóc với nhặt kẹp tóc lên nữa.

Đôi mắt như hạt nho ngấn nước của Tạ Nặc nhìn cậu, "Em đã gặp anh rồi, anh cùng anh Lương có đến nhà của em."

"Anh cũng có gặp em rồi." Trì Ninh trả lời cho có lệ.

Trẻ con thường nhạy cảm với cảm xúc của người khác, Tạ Nặc hỏi: "Anh trai này, anh không thích em sao?"

Âm thanh trẻ con vang lên, con bé phồng hai chiếc má núng nính lên, nhíu mày biểu cảm không vui, là người dễ thương nhất mà Trì Ninh từng thấy.

"Anh không ghét em." Trì Ninh nhìn bốn phía xung quanh, không thấy bóng dáng của Tạ Tân, trong lòng thầm bổ sung thêm một câu sau, anh chỉ ghét anh em thôi.



Nhận được đáp án phủ định của cậu, Tạ Nặc nhảy xuống ghế, nhiệt tình bảo cậu,"Chúng ta cùng đi gọi rùa con đi."

Cô bé chạy vội vội vàng vàng, chân trái vấp chân phải ngã về phía trước. Trì Ninh đưa tay ra đỡ cũng không đứng vững, bị cô bé kéo xuống lăn trên bãi cỏ.

Nhờ có Trì Ninh làm đệm lót, Tạ Nặc chỉ chạm bàn tay vào mặt cỏ, cô bé giơ tay lên cho Trì Ninh xem, "Bẩn mất rồi."

Trì Ninh giúp cô bé phủi sạch đi, sau đó đỡ cô bé đứng dậy.

Tạ Nặc đứng dậy, trông thấy Tạ Tân đang ở chỗ ngã tư, "rúc" vào lòng Trì Ninh, sốt ruột nói: "Mau che cho em đi, anh trai em mà nhìn thấy em như này, anh ấy chắc chắn sẽ la em mất."

Tạ Nặc không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ anh trai phát hiện mình chạy nhảy lung tung. Tháng trước Tạ Nặc xem phim hoạt hình, cố ý trốn bảo mẫu, học các con vật nhỏ nhảy xuống bậc thang. Cô bé cảm thấy rất vui, dần dần độ cao, cuối cùng lại ngã bị thương.

Đó là lần đầu tiên anh trai nổi giận với Tạ Nặc, sau đó cô bé bị nghiêm cấm chạy nhảy lung tung, điều này đã để lại một cái bóng tâm lý cho Tạ Nặc.

Trì Ninh cũng bị ám ảnh cái tính cách kiêu ngạo và cổ hủ của Tạ Tân. Lúc này cậu lập tức đẩy Tạ Nặc ra, nhưng Tạ Nặc tránh đi rất nhanh, sống chết bám lấy cậu.

Trì Ninh sợ sẽ làm cô bé bị thương nên không dám mạnh tay. Thấy Tạ Tân đang giận tái mặt bước nhanh tới đây, cậu nhỏ giọng thúc giục Tạ Nặc, "Em buông tay ra đi, nếu không anh trai em sẽ nổi giận đó."

Tạ Nặc gấp đến độ giậm chân, bịt tai trộm chuông cố trốn trong ngực cậu, "Nhanh lên nhanh lên, mau che cho em đi."

......

Hai người người đẩy người kéo nhìn có vẻ khá thân thiết. Khi Tạ Tân đến gần, Tạ Nặc nhanh chóng dúi đầu vào trong áo khoác của Trì Ninh, bảo mẫu không biết làm sao liều mạng kéo cô bé ra nhưng vẫn không có kết quả gì.

Hắn nhíu mày nhìn Trì Ninh, "Cậu đang làm gì vậy?"

Trì Ninh nhíu mày, nói bằng giọng lạnh lùng, "Em ấy bị ngã, tôi chỉ đỡ em ấy lên thôi."

"Cậu...."

Phía sau truyền đến một giọng nói hiền hậu, ngắt lời của Tạ Tân, "Tiểu Tân, làm sao vậy?"

Tạ Tân quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng Sầm Minh Sâm đang đi từ con đường cạnh bụi cây đến đây, "Chú Sầm.". Đọc‎

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau