Em Có Thể Giúp Anh Chữa Lành Vết Thương Được Không?
Chương 99: Giữ đựơc con
Nam ngồi bệt xuống sàn nhà, sau khi y tá đi khỏi." Không giữ đựơc con sao, không sao cả. Điều quan trọng với anh bây giờ là em. Làm ơn đừng xảy ra chuyện gì. Nếu không anh sẽ ân hận cả đời. Vì anh không quan tâm em nhiều, khiến em nghĩ lung tung." Nam nắm chặt tay đấm vào tường trầy chảy máu.
"Thằng chó đó, nó đá vào bụng em. Anh sẽ khiến nó cả đời tàn phế." Nam lấy điện thoại gọi cho thư ký Song.
"Tôi nghe đây tổng giám đốc"
"Cậu xử lý anh ta sao rồi, hãy nhớ làm anh ta tàn phế, để cả đời này không thể giở trò đó với bất kỳ ai. Đừng để chúng biết chúng ta là người của Công ty Ánh Dương, sẽ ảnh hướng tới công ty đấy. Còn làm sao thì tự cậu xử lý" Nói xong Nam cúp máy
Quán bar,mọi người ngạc nhiên khi nghe thue ký Song gọi chủ tịch và tổng giám đốc, tên đó cũng bắt đầu sợ rồi. Hắn ta chạy lại dập đầu cầu xin tha mạng. Thư ký Song ra lệnh cho đàn em đánh anh ta bầm dập rồi thả đi. Anh ta vừa đi ra khỏi quán,thì bị giang hồ chặn đánh tàn phế. Tất cả nằm trong kế hoạch của ba Dương (vì thư ký Song đã báo với chủ tịch rồi).
Bệnh viện,
Nam mãi lo lắng cho Dương nên quyên gọi cho ba vợ.
Điện thoại Nam reo lên "Ba vợ gọi sao" Nam bắt máy
"Con nghe đây ba"
"Con đang ở đâu, vợ con sao rồi. Tụi con ở bệnh viện nào,để chúng ta tới đó." Ba vợ lo lắng
"Bệnh viện Quốc tế.... Ba baod với ba mẹ con cùng đến hết luôn được không? Con có chuyện quan trọng cần nói. Ba phải bình tĩnh mà tới, đừng hốt hoảng " Nam dặn dò ba vợ
Nam ngồi đó 2 tay run lên vì lo lắng và sợ hãi. Anh nhớ lại cảnh anh tới quán bar đó, nhìn vợ anh nằm dưới đất bị đánh bầm dập', chảy máu. Tay ôm bụng, người co rúm lại, tiếng kêu đau của em khiến lòng anh tan nát. Vợ anh trước giờ luôn giả vờ mạnh mẻ chưa bao giờ kêu đau trước mật anh, vậy mà hôm nay em thốt ra từ đó chắc chắn là đau lắm. Anh không xứng đáng làm chồng em,
Dạo gần đây vợ hay ngủ nhiều, sáng dậy trễ vậy mà anh cứ nghĩ là em mệt.... Anh tệ quá đúng không. Giờ anh chỉ cầu mong em bình an mà ra khỏi phòng đó thôi. Nếu giữ được con thì tốt, nhưng với anh em quan trọng nhất..
Ba mẹ của cả hai cũng tới bệnh viện.
"Nam, vợ con sao rồi?
Nam nhìn người nhà mà nước mắt rơi.
" Ba mẹ bình tĩnh nghe con nói: Vợ con có thai rồi, con cũng không ngờ số ít cơ hội hiếm hoi đó ông trời lại ban cho tụi con. Nhưng có thể sẽ không giữ được nó, vì hôm nay vợ con bị người ta đá vào bụng động thai. Cho nên con chỉ mong mọi người nếu bác sĩ nói em ấy sảy thai, thì cũng đừng buồn quá, nếu không lại ảnh hưởng tới sức khỏe em ấy...
"Có thai sao"
"Chúng ta được lên chức ông bà sao"
"Nhưng tại sao nó tới quán đó làm gì?,".
Nam khóc lớn, anh không có gì phải ngại nữa cả. Anh thương vợ anh khóc, anh mặc kệ mất hình tượng ca sĩ hay không cũng không có gì quan trọng cả?
"Vì con, em ấy buồn vì không thể sinh con cho con, không thể sinh cháu chi ba mẹ. Nên đi tới đó giải sầu, gặp thằng dê xồm." Cảm xúc Nam dâng trào, anh không thể tiếp tục kể được nữa... Anh liên tục đấm vào tường tự trách.
"Đứa con trai tội nghiệp, sao kúc nào cũng nghĩ cho chúng ta hết vậy. Đứa trẻ ngoan hiểu chuyện,từ nhỏ tới giờ không thay đổi"
Bác sĩ bước ra, "Người nhà có thể vào thăm.".
Nam mặc kệ lời bác sĩ, cậu chạy nhanh vào gặp vợ
"Bác bác sĩ con tôi sao rồi, cháu của chúng tôi nữa."
"Rất may mắn đứa bé không sao, nhưng động thai, phải nghĩ ngơi trên giường vài tuần. Cho thai nhi ổn định rồi mới được xuất viện" bắc sĩ nói
"Toít rồi, tốt quá,"
"Cảm ơn ông trời"
"Bảo chồng cậu ta vào phòng gặp tôi" Bác sĩ căn dặn
Nam bước vào ngồi kế bên giường bệnh của vợ anh. Hai tay anh nắm chặt tay vợ. "Anh xin lỗi". Nam ngồi nhìn Dương 1 lúc lâu, cậu đưa tay vuốt tóc cho vợ.
Mọi người ai cũng muốn vào thăm hết. Nhưng vì thấy Nam lo lắng cho Dương quá, nên đành để chúng có không gian riêng tư 1 lúc.
Một lúc sau Dương tỉnh. "Anh, sao em lại ở đây. Đây là bệnh viện sao,.em nhức đầu quá." Nam ôm chặt Dương "thật may quá em tỉnh rồi"
Mọi người vội chạy nhanh vào "Thả thả thằng bé ra, không đựoc ôm nó như thế, ảnh hưởng đến rm bé đó."
"Em bé gì vậy ba mẹ" Dương không hiểu chuyện gì.
"" Con có thai mà con không biết sao? Con cũng không thấy có gì thay đổi à".
" vợ con không sảy thai sao? "
" Trộm vía, miệng ăn mắm ăn muối,Không"
Nam lại càng mừng ôm lấy Dương. Mọi người lại cản lại "Này này..."
"À anh xin lỗi anh vui quá"
Dương bật khóc, điều cậu khao khát chính là đứa con này. Thật không ngờ ông trời lại bạn cho cậu. Dương đưa tay xoa lên bụng mình. "Ba ba xin lỗi vì không biết có con nên ba đã đánh vài bụng nhiều lần, rất mạnh nữa... Xin lỗi con.." Nam đưa tay đặt lên tay Dương 2 tay đan xen nhau đặt len bụng nhẹ nhàng.
"Em thật sự có thể có con giống bao người sao anh,em vui quá, mới hôm qua em còn buồn vì không có con, vậy mà giờ." Dương vừa khíc vừa nói
Nam đưa tay xoa nước mắt Dương "Phải, em có thể. Ngoan nào, nín đi khóc nhiều ảnh hưởng con đó. Anh xin lỗi tại anh hôm nay không quan tâm em, không để ý em buồn." Dương giờ mới thấy tay bị thương của anh.
"Tay anh sao lại bị thương" Dương lo lắng
"Mẹ thấy nó đấm ngoài tường kia kìa"
Dương ôm anh mà khóc. Anh chắc vì lo lắng cho em và tự trách bản thân phải không? "Ngốc đâu phải lỗi của anh đâu." Cả hai ôm nhau khóc.
"À đúng rồi, bác sĩ bảo Nam qua gặp ông ta nói chuyện kìa con"
Nam hôn lên trán Dương "Vậy anh đi xíu rồi về, em nói chuyện mọi người đi"
"Thằng chó đó, nó đá vào bụng em. Anh sẽ khiến nó cả đời tàn phế." Nam lấy điện thoại gọi cho thư ký Song.
"Tôi nghe đây tổng giám đốc"
"Cậu xử lý anh ta sao rồi, hãy nhớ làm anh ta tàn phế, để cả đời này không thể giở trò đó với bất kỳ ai. Đừng để chúng biết chúng ta là người của Công ty Ánh Dương, sẽ ảnh hướng tới công ty đấy. Còn làm sao thì tự cậu xử lý" Nói xong Nam cúp máy
Quán bar,mọi người ngạc nhiên khi nghe thue ký Song gọi chủ tịch và tổng giám đốc, tên đó cũng bắt đầu sợ rồi. Hắn ta chạy lại dập đầu cầu xin tha mạng. Thư ký Song ra lệnh cho đàn em đánh anh ta bầm dập rồi thả đi. Anh ta vừa đi ra khỏi quán,thì bị giang hồ chặn đánh tàn phế. Tất cả nằm trong kế hoạch của ba Dương (vì thư ký Song đã báo với chủ tịch rồi).
Bệnh viện,
Nam mãi lo lắng cho Dương nên quyên gọi cho ba vợ.
Điện thoại Nam reo lên "Ba vợ gọi sao" Nam bắt máy
"Con nghe đây ba"
"Con đang ở đâu, vợ con sao rồi. Tụi con ở bệnh viện nào,để chúng ta tới đó." Ba vợ lo lắng
"Bệnh viện Quốc tế.... Ba baod với ba mẹ con cùng đến hết luôn được không? Con có chuyện quan trọng cần nói. Ba phải bình tĩnh mà tới, đừng hốt hoảng " Nam dặn dò ba vợ
Nam ngồi đó 2 tay run lên vì lo lắng và sợ hãi. Anh nhớ lại cảnh anh tới quán bar đó, nhìn vợ anh nằm dưới đất bị đánh bầm dập', chảy máu. Tay ôm bụng, người co rúm lại, tiếng kêu đau của em khiến lòng anh tan nát. Vợ anh trước giờ luôn giả vờ mạnh mẻ chưa bao giờ kêu đau trước mật anh, vậy mà hôm nay em thốt ra từ đó chắc chắn là đau lắm. Anh không xứng đáng làm chồng em,
Dạo gần đây vợ hay ngủ nhiều, sáng dậy trễ vậy mà anh cứ nghĩ là em mệt.... Anh tệ quá đúng không. Giờ anh chỉ cầu mong em bình an mà ra khỏi phòng đó thôi. Nếu giữ được con thì tốt, nhưng với anh em quan trọng nhất..
Ba mẹ của cả hai cũng tới bệnh viện.
"Nam, vợ con sao rồi?
Nam nhìn người nhà mà nước mắt rơi.
" Ba mẹ bình tĩnh nghe con nói: Vợ con có thai rồi, con cũng không ngờ số ít cơ hội hiếm hoi đó ông trời lại ban cho tụi con. Nhưng có thể sẽ không giữ được nó, vì hôm nay vợ con bị người ta đá vào bụng động thai. Cho nên con chỉ mong mọi người nếu bác sĩ nói em ấy sảy thai, thì cũng đừng buồn quá, nếu không lại ảnh hưởng tới sức khỏe em ấy...
"Có thai sao"
"Chúng ta được lên chức ông bà sao"
"Nhưng tại sao nó tới quán đó làm gì?,".
Nam khóc lớn, anh không có gì phải ngại nữa cả. Anh thương vợ anh khóc, anh mặc kệ mất hình tượng ca sĩ hay không cũng không có gì quan trọng cả?
"Vì con, em ấy buồn vì không thể sinh con cho con, không thể sinh cháu chi ba mẹ. Nên đi tới đó giải sầu, gặp thằng dê xồm." Cảm xúc Nam dâng trào, anh không thể tiếp tục kể được nữa... Anh liên tục đấm vào tường tự trách.
"Đứa con trai tội nghiệp, sao kúc nào cũng nghĩ cho chúng ta hết vậy. Đứa trẻ ngoan hiểu chuyện,từ nhỏ tới giờ không thay đổi"
Bác sĩ bước ra, "Người nhà có thể vào thăm.".
Nam mặc kệ lời bác sĩ, cậu chạy nhanh vào gặp vợ
"Bác bác sĩ con tôi sao rồi, cháu của chúng tôi nữa."
"Rất may mắn đứa bé không sao, nhưng động thai, phải nghĩ ngơi trên giường vài tuần. Cho thai nhi ổn định rồi mới được xuất viện" bắc sĩ nói
"Toít rồi, tốt quá,"
"Cảm ơn ông trời"
"Bảo chồng cậu ta vào phòng gặp tôi" Bác sĩ căn dặn
Nam bước vào ngồi kế bên giường bệnh của vợ anh. Hai tay anh nắm chặt tay vợ. "Anh xin lỗi". Nam ngồi nhìn Dương 1 lúc lâu, cậu đưa tay vuốt tóc cho vợ.
Mọi người ai cũng muốn vào thăm hết. Nhưng vì thấy Nam lo lắng cho Dương quá, nên đành để chúng có không gian riêng tư 1 lúc.
Một lúc sau Dương tỉnh. "Anh, sao em lại ở đây. Đây là bệnh viện sao,.em nhức đầu quá." Nam ôm chặt Dương "thật may quá em tỉnh rồi"
Mọi người vội chạy nhanh vào "Thả thả thằng bé ra, không đựoc ôm nó như thế, ảnh hưởng đến rm bé đó."
"Em bé gì vậy ba mẹ" Dương không hiểu chuyện gì.
"" Con có thai mà con không biết sao? Con cũng không thấy có gì thay đổi à".
" vợ con không sảy thai sao? "
" Trộm vía, miệng ăn mắm ăn muối,Không"
Nam lại càng mừng ôm lấy Dương. Mọi người lại cản lại "Này này..."
"À anh xin lỗi anh vui quá"
Dương bật khóc, điều cậu khao khát chính là đứa con này. Thật không ngờ ông trời lại bạn cho cậu. Dương đưa tay xoa lên bụng mình. "Ba ba xin lỗi vì không biết có con nên ba đã đánh vài bụng nhiều lần, rất mạnh nữa... Xin lỗi con.." Nam đưa tay đặt lên tay Dương 2 tay đan xen nhau đặt len bụng nhẹ nhàng.
"Em thật sự có thể có con giống bao người sao anh,em vui quá, mới hôm qua em còn buồn vì không có con, vậy mà giờ." Dương vừa khíc vừa nói
Nam đưa tay xoa nước mắt Dương "Phải, em có thể. Ngoan nào, nín đi khóc nhiều ảnh hưởng con đó. Anh xin lỗi tại anh hôm nay không quan tâm em, không để ý em buồn." Dương giờ mới thấy tay bị thương của anh.
"Tay anh sao lại bị thương" Dương lo lắng
"Mẹ thấy nó đấm ngoài tường kia kìa"
Dương ôm anh mà khóc. Anh chắc vì lo lắng cho em và tự trách bản thân phải không? "Ngốc đâu phải lỗi của anh đâu." Cả hai ôm nhau khóc.
"À đúng rồi, bác sĩ bảo Nam qua gặp ông ta nói chuyện kìa con"
Nam hôn lên trán Dương "Vậy anh đi xíu rồi về, em nói chuyện mọi người đi"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất