Chương 25
"... Cái gì gọi là tuyệt vọng, anh hãy ngước mắt nhìn xem
Tôi đang tuyệt vọng trước anh đây, cứ thoải mái mà thưởng thức di
Linh hồn đã bị hút mất chỉ còn lại một thân xác trống rỗng
Từ nay sẽ cùng tồn vong với ước mơ dai dẵng không thể thực hiện này
Chưa đủ tuyệt vọng đâu anh, tôi còn có thể tuyệt vọng hơn nữa
Tôi giữ lại để sau này hình dung về mình trước đây
Có được như vậy thì phải cảm ơn sự giúp đỡ của anh
Để tôi chôn vùi những ước mơ sau này..."
Tô Thế Hoan thẫn thờ ngồi nhìn cha mình đang nằm yên trên giường bất động, vị bác sĩ trung niên kia ra ngoài đã rất lâu rồi, trừ bỏ tiếng thở dài, ông không nói thêm lời nào khác.
Cha cậu dường như hô hấp đã rất yếu rồi, hay không còn hô hấp nữa, biểu tình vẫn cứ như vậy, đôi mày chau lại.
Càng nhìn cha cậu càng hận William, càng không muốn tin cha mình đã qua đời rồi. Con người đó rốt cục là muốn gì? Muốn lấy đi toàn bộ của cậu mới hài lòng sao?
Hắn từ ngoài đẩy cửa bước vào, mùi hương nước hoa thoang thoảng thơm như vậy, vì sao cứ ngửi thấy cậu lại cảm thấy buồn nôn, con dã thú đội lốt người này đã sớm nuốt chửng William của cậu rồi.
Tô Thế Hoan tròng mắt đỏ ngầu chạy tới nắm lấy áo hắn nhưng đã bị đẩy ngã ngồi xuống đất, mấy hôm nay cậu không có ăn gì, lấy đâu ra sức lực chống trả hắn, đột nhiên cảm nhận bản thân cực kỳ vô dụng, cậu gục đầu xuống hai chân khóc như một đứa trẻ, không ngại để cho hắn nhìn thấy vì như vậy cũng có sao đâu hắn đâu quan tâm tới cảm nhận của cậu là như thế nào vậy nên mới đối cậu tàn nhẫn như vậy.
Trước kia đúng là cậu không có mắt nên mới yêu phải con người băng lãnh không có trái tim như vậy, bây giờ thì sao? Bi kịch chính là con tim vẫn vì hắn mà co thắt từng đợt vì hắn mà đau đớn thống khổ, vì hắn mà hạnh phúc.
"Ra ngoài ăn chút gì đi!" đột nhiên William lên tiếng, thấy sắc mặt cậu tái xanh như vậy hắn nhìn thấy cũng thực khó chịu, một chút cũng không hài lòng, cúi người ôm cậu đi ra khỏi phòng, hắn nhẹ nhàng hôn lên trán cậu "Em muốn ăn ở phòng bếp hay phòng ngủ!"
Tô Thế Hoan bất ngờ với sự dửng dưng của hắn, hỏa khí bắt đầu bốc lên "Buông tôi ra!"
Hắn cười "Tới nước này em còn muốn phản khán sao?"
Cậu không trả lời, hai mắt nhắm chặt lại không muốn nhìn gương mặt tuấn mỹ nhưng ngược lại cực kỳ đáng sợ này của hắn, ôn nhu này cơ bản chỉ là vỏ ngoài che đậy sự tàn nhẫn ẩn sâu bên trong hắn mà thôi.
Bên tai truyền đến thanh âm dịu nhẹ của hắn, loại anh ngữ chuẩn mà cậu nghe không chút quen tai "Không phải anh không cảnh báo em trước đó, đúng chứ?" nói xong lại bật cười khẽ chạm chóp mũi lên mũi cậu cọ xát vài cái, như hành động của những đôi yêu nhau vậy.
"Trả cha lại cho tôi!" Tô Thế Hoan hốc mắt ửng đỏ, cái gì cũng không muốn biết nữa, chỉ muốn gặp lại cha mình cười cười nói nói như trước đây, nghiệp chướng đúng là nghiệp chướng, duyên nợ hay chính là nghiệt do kiếp trước tạo ra?
"Cha em sao? Hmm, bác ấy không phải đang nằm trong phòng à?" Hắn cười châm biếm
Cậu đau lòng chồm người dậy dùng đôi tay gầy gò của mình giữ chặt lấy cổ hắn, đương nhiên không hề có kết quả. Ngược lại còn bị hắn giáng một cái tát thật mạnh lên má "Đừng nháo nữa!"
Đặt cậu xuống sofa, phân phó hạ nhân điều gì đó rồi rời đi, William hướng ánh mắt tàn độc nhìn về phía cậu rồi quay đi, đám người từ đâu xuất hiện đưa cậu vào một căn phòng rộng lớn cái gì cũng không có chỉ có một chiếc giường phủ drap trắng xóa. Họ giữ chặt cậu lại trên giường tiêm loại dung dịch gì đó màu vàng nhạt vào cổ tay cậu, chừng 10 giây sau đoàn người đã giải tán bớt, đồng thời đầu cậu đã trống rỗng một mảng, nhận thức dần bị lu mờ.
Rất nhanh đã tỉnh lại sau cơn mê, dung dịch kia là thuốc gây mê? Tại sao lại tiêm thuốc gây mê cho cậu? Đã lầm rồi, kia chính là thuốc làm tê liệt thần kinh tạm thời, mọi hoạt động của cậu đều bị hoãn lại, thuốc có tác dụng trong vòng 20 tiếng, biết được chuyện này do nghe được bên ngoài có tiếng nói chuyện, Tô Thế Hoan mệt mỏi nằm yên trên giường, mắt vừa nhắm lại mọi chuyện như cuốn phim quay chậm.
Ngày hôm đó họ gặp nhau, hắn là một người nhã nhặn lịch sự như vậy, khiến cho cậu kìm không được đem lòng yêu thích, sau đó một thời gian ngày nào hắn cũng xuất hiện trong cuộc sống của cậu, rồi có một ngày hắn cho người đem hoa tới trường tặng cậu, trên tờ giấy nhắn có ghi "Chúng ta làm quen nhé!"
Quá khứ, hiện tại, tương lai, một quyết định sai lầm đã làm mọi thứ sụp đổ, tòa lâu đài trong truyện cổ tích mà cậu vẫn hay mơ hóa ra chỉ là một ngục thất rộng lớn chứa đựng biết bao nhiêu góc khuất.
Đang mải mê suy nghĩ, một bóng đen xuất hiện, trời dần tối không ai tới chỗ cậu bật đèn lên nên căn phòng hoàn toàn không hề có nửa tia ánh sáng.
Bóng đen đó tiến lại gần, đôi môi áp lên môi cậu, mùi hương quen thuộc, động tác nhanh nhẹn đúng là William, cậu nhắm mắt, từng giọt từng giọt lệ rơi xuống thấm vào drap trải giường.
William tay luồn vào áo ngủ mỏng manh của cậu, lướt nhẹ trên làn da trơn mịn không tì vết, hắn như đứa trẻ xa mẹ lâu ngày ra sức mà hít thở mùi hương trên người cậu.
Đêm nay, Tô Thế Hoan bị hắn làm đến xuất huyết, cậu cắn răng chịu đựng để không khóc thét lên, ủy khuất có bao nhiều đều tuôn trào, cậu khẽ đưa mắt nhìn hắn, ánh sáng từ khung cửa sổ hắt vào không nhiều nhưng đủ để nhìn thấy được nửa khuôn mặt hắn. Nam nhân này cậu sẽ vĩnh viễn ghi khắc trong lòng, từ đêm nay trở về trước đó là yêu, còn sau đêm nay biến thành hận.
Có lẽ cũng nên để cho hắn biết được mùi vị của đau khổ là như thế nào.
Tôi đang tuyệt vọng trước anh đây, cứ thoải mái mà thưởng thức di
Linh hồn đã bị hút mất chỉ còn lại một thân xác trống rỗng
Từ nay sẽ cùng tồn vong với ước mơ dai dẵng không thể thực hiện này
Chưa đủ tuyệt vọng đâu anh, tôi còn có thể tuyệt vọng hơn nữa
Tôi giữ lại để sau này hình dung về mình trước đây
Có được như vậy thì phải cảm ơn sự giúp đỡ của anh
Để tôi chôn vùi những ước mơ sau này..."
Tô Thế Hoan thẫn thờ ngồi nhìn cha mình đang nằm yên trên giường bất động, vị bác sĩ trung niên kia ra ngoài đã rất lâu rồi, trừ bỏ tiếng thở dài, ông không nói thêm lời nào khác.
Cha cậu dường như hô hấp đã rất yếu rồi, hay không còn hô hấp nữa, biểu tình vẫn cứ như vậy, đôi mày chau lại.
Càng nhìn cha cậu càng hận William, càng không muốn tin cha mình đã qua đời rồi. Con người đó rốt cục là muốn gì? Muốn lấy đi toàn bộ của cậu mới hài lòng sao?
Hắn từ ngoài đẩy cửa bước vào, mùi hương nước hoa thoang thoảng thơm như vậy, vì sao cứ ngửi thấy cậu lại cảm thấy buồn nôn, con dã thú đội lốt người này đã sớm nuốt chửng William của cậu rồi.
Tô Thế Hoan tròng mắt đỏ ngầu chạy tới nắm lấy áo hắn nhưng đã bị đẩy ngã ngồi xuống đất, mấy hôm nay cậu không có ăn gì, lấy đâu ra sức lực chống trả hắn, đột nhiên cảm nhận bản thân cực kỳ vô dụng, cậu gục đầu xuống hai chân khóc như một đứa trẻ, không ngại để cho hắn nhìn thấy vì như vậy cũng có sao đâu hắn đâu quan tâm tới cảm nhận của cậu là như thế nào vậy nên mới đối cậu tàn nhẫn như vậy.
Trước kia đúng là cậu không có mắt nên mới yêu phải con người băng lãnh không có trái tim như vậy, bây giờ thì sao? Bi kịch chính là con tim vẫn vì hắn mà co thắt từng đợt vì hắn mà đau đớn thống khổ, vì hắn mà hạnh phúc.
"Ra ngoài ăn chút gì đi!" đột nhiên William lên tiếng, thấy sắc mặt cậu tái xanh như vậy hắn nhìn thấy cũng thực khó chịu, một chút cũng không hài lòng, cúi người ôm cậu đi ra khỏi phòng, hắn nhẹ nhàng hôn lên trán cậu "Em muốn ăn ở phòng bếp hay phòng ngủ!"
Tô Thế Hoan bất ngờ với sự dửng dưng của hắn, hỏa khí bắt đầu bốc lên "Buông tôi ra!"
Hắn cười "Tới nước này em còn muốn phản khán sao?"
Cậu không trả lời, hai mắt nhắm chặt lại không muốn nhìn gương mặt tuấn mỹ nhưng ngược lại cực kỳ đáng sợ này của hắn, ôn nhu này cơ bản chỉ là vỏ ngoài che đậy sự tàn nhẫn ẩn sâu bên trong hắn mà thôi.
Bên tai truyền đến thanh âm dịu nhẹ của hắn, loại anh ngữ chuẩn mà cậu nghe không chút quen tai "Không phải anh không cảnh báo em trước đó, đúng chứ?" nói xong lại bật cười khẽ chạm chóp mũi lên mũi cậu cọ xát vài cái, như hành động của những đôi yêu nhau vậy.
"Trả cha lại cho tôi!" Tô Thế Hoan hốc mắt ửng đỏ, cái gì cũng không muốn biết nữa, chỉ muốn gặp lại cha mình cười cười nói nói như trước đây, nghiệp chướng đúng là nghiệp chướng, duyên nợ hay chính là nghiệt do kiếp trước tạo ra?
"Cha em sao? Hmm, bác ấy không phải đang nằm trong phòng à?" Hắn cười châm biếm
Cậu đau lòng chồm người dậy dùng đôi tay gầy gò của mình giữ chặt lấy cổ hắn, đương nhiên không hề có kết quả. Ngược lại còn bị hắn giáng một cái tát thật mạnh lên má "Đừng nháo nữa!"
Đặt cậu xuống sofa, phân phó hạ nhân điều gì đó rồi rời đi, William hướng ánh mắt tàn độc nhìn về phía cậu rồi quay đi, đám người từ đâu xuất hiện đưa cậu vào một căn phòng rộng lớn cái gì cũng không có chỉ có một chiếc giường phủ drap trắng xóa. Họ giữ chặt cậu lại trên giường tiêm loại dung dịch gì đó màu vàng nhạt vào cổ tay cậu, chừng 10 giây sau đoàn người đã giải tán bớt, đồng thời đầu cậu đã trống rỗng một mảng, nhận thức dần bị lu mờ.
Rất nhanh đã tỉnh lại sau cơn mê, dung dịch kia là thuốc gây mê? Tại sao lại tiêm thuốc gây mê cho cậu? Đã lầm rồi, kia chính là thuốc làm tê liệt thần kinh tạm thời, mọi hoạt động của cậu đều bị hoãn lại, thuốc có tác dụng trong vòng 20 tiếng, biết được chuyện này do nghe được bên ngoài có tiếng nói chuyện, Tô Thế Hoan mệt mỏi nằm yên trên giường, mắt vừa nhắm lại mọi chuyện như cuốn phim quay chậm.
Ngày hôm đó họ gặp nhau, hắn là một người nhã nhặn lịch sự như vậy, khiến cho cậu kìm không được đem lòng yêu thích, sau đó một thời gian ngày nào hắn cũng xuất hiện trong cuộc sống của cậu, rồi có một ngày hắn cho người đem hoa tới trường tặng cậu, trên tờ giấy nhắn có ghi "Chúng ta làm quen nhé!"
Quá khứ, hiện tại, tương lai, một quyết định sai lầm đã làm mọi thứ sụp đổ, tòa lâu đài trong truyện cổ tích mà cậu vẫn hay mơ hóa ra chỉ là một ngục thất rộng lớn chứa đựng biết bao nhiêu góc khuất.
Đang mải mê suy nghĩ, một bóng đen xuất hiện, trời dần tối không ai tới chỗ cậu bật đèn lên nên căn phòng hoàn toàn không hề có nửa tia ánh sáng.
Bóng đen đó tiến lại gần, đôi môi áp lên môi cậu, mùi hương quen thuộc, động tác nhanh nhẹn đúng là William, cậu nhắm mắt, từng giọt từng giọt lệ rơi xuống thấm vào drap trải giường.
William tay luồn vào áo ngủ mỏng manh của cậu, lướt nhẹ trên làn da trơn mịn không tì vết, hắn như đứa trẻ xa mẹ lâu ngày ra sức mà hít thở mùi hương trên người cậu.
Đêm nay, Tô Thế Hoan bị hắn làm đến xuất huyết, cậu cắn răng chịu đựng để không khóc thét lên, ủy khuất có bao nhiều đều tuôn trào, cậu khẽ đưa mắt nhìn hắn, ánh sáng từ khung cửa sổ hắt vào không nhiều nhưng đủ để nhìn thấy được nửa khuôn mặt hắn. Nam nhân này cậu sẽ vĩnh viễn ghi khắc trong lòng, từ đêm nay trở về trước đó là yêu, còn sau đêm nay biến thành hận.
Có lẽ cũng nên để cho hắn biết được mùi vị của đau khổ là như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất