Em, Em, Em Thích Anh, Anh, Anh!
Chương 22
Luận văn của Lục Nhung được thông qua, không cần đến trường học tiếp, chỉ cần chuyên tâm đến chỗ chị Thôi.
Việt Khánh Vân tuổi đã lớn, nhưng còn rất minh mẫn, ăn nói dí dỏm, khôi hài. Hàng ngày, ông không dạy Lục Nhung vẽ trong phòng tranh mà cùng Lục Nhung vác giá vẽ ra ngoài, tìm một đầu đường náo nhiệt làm mẫu.
Lúc đầu Lục Nhung cũng không quen, nhưng nhìn Việt Khánh Vân bình thản ung dung đứng vẽ, cậu cũng cố lấy dũng khí để vẽ cạnh ông.
Thi thoảng, có người đến vây quanh xem bọn họ vẽ tranh, thậm chí còn trả tiền nhờ bọn họ vẽ chân dung giúp.
Lần đầu tiên ra ngoài, Lục Nhung hỏi “Chúng, chúng ta vẽ gì ạ?”
Việt Khánh Vân mỉm cười “Cái gì cũng vẽ.”
Đúng là cái gì cũng vẽ thật.
Chỗ nào cũng vẽ, lúc nào cũng vẽ, cái gì cũng vẽ.
Mỗi ngày, Lục Nhung đều mệt mỏi muốn chết.
Nhưng mỗi ngày, cậu cũng đều cực kì hưng phấn.
Khương Thiệu gần đây quay xong một chương trình tổng hợp, đang nhận một bộ phim mới. Nghe đâu, là phim nghệ thuật, chính anh cũng đầu tư vào đó, nội dung cụ thể thì chưa công bố ra ngoài.
Lục Nhung cũng không biết.
Đã lâu cậu không gặp Khương Thiệu.
Lúc Lục Nhung về nhà, cậu nhận được một bưu phẩm chuyển phát nhanh.
Là bảng vẽ điện tử cậu mới mua.
Dùng để vẽ tranh.
Lục Nhung vẽ thử một bức đơn giản, rất nhanh đã nắm được cách dùng.
Các cô nàng trong nhóm fans hai mươi sáu vẫn đang tìm người vẽ tranh.
Quản lí chủ Thiên Thiên là một người có tiền.
Tuy Thiên Thiên nói có thể dùng tiền mời người vẽ, nhưng vẫn hy vọng trong nội bộ các fans có thể có người vẽ ra bức tranh tràn ngập tình yêu.
Cảm giác tự mình vẽ với mời người vẽ không giống nhau!
Có mấy người tự up ảnh mình vẽ lên.
Lục Nhung cũng muốn góp phần.
Sau khi dùng quen bảng vẽ, Lục Nhung nhớ lại nụ cười của Khương Thiệu trong bộ phim ra mắt tháng mười kia, vẽ suốt cả một buổi tối. Trong số tranh cậu vẽ có một bức là cảnh Khương Thiệu ngồi trên cây hoa mỉm cười, một tay cầm rượu một tay cầm kiếm, ánh mắt đa tình tiêu sái. Còn lại thì hầu như là Khương Thiệu bản chipi, mặc đủ loại quần áo khác nhau, tạo đủ loại hình dáng khác nhau, lộ ra đủ loại biểu cảm khác nhau, nhìn thôi đã thấy dễ thương không chịu được.
Lục Nhung lặng lẽ nhắn tin riêng cho Thiên Thiên, gửi tranh cho đối phương.
Thiên Thiên:???
Thiên Thiên:!!!
Thiên Thiên: Thím à, thím tuyệt thật đấy!
Thiên Thiên: Tôi không nên bắt thím trả lời bản đăng kí tận ba mươi lần!
Thiên Thiên: Thím đúng là yêu Thiệu Thiệu thật lòng!
Lục Nhung “…”
Thiên Thiên nhiệt tình hỏi Lục Nhung có thể dùng mấy cái chipi làm vật tiếp ứng hay không? Nếu như có, thì sau khi gửi cho đội hậu cần có cần ghi gì không, có cần tag weibo không.
Lục Nhung có chút không ứng phó kịp, chỉ im lặng dẫn link một weibo chưa từng đăng bất cứ thứ gì cho Thiên Thiên.
Thiên Thiên:…
Thiên Thiên: Weibo nhà thím đến cả cỏ cũng không mọc.
Lục Nhung tắt máy tính.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng sấm ầm ầm.
Lục Nhung hơi cứng người, quay về giường, kéo kín chăn, che hết cả đầu, cuộn thành con tôm nhỏ.
Không có gì đáng sợ hết, chỉ là sấm sét mà thôi, căn bản không có gì đáng sợ hết.
Lục Nhung nhắm chặt mắt.
Thế giới đen kịt.
Ầm ầm.
Một âm thanh vang lên.
Lúc Khương Thiệu vào nhà, anh thấy Lục Nhung đang nằm cuộn tròn trên giường.
Khương Thiệu đến gần kéo chăn.
Lục Nhung càng sợ hơn.
“Có sợ đến thế sao?” Khương Thiệu đè lên người cậu, ôm Lục Nhung vào lòng “Sấm sét thôi mà.”
“Khương, Khương Thiệu?”
“Ngoài tôi ra thì còn ai?” Khương Thiệu ôm chặt Lục Nhung.
“Không, không còn ai.” Lục Nhung nhỏ giọng nói.
“Đúng, không còn nữa rồi.” Khương Thiệu đáp “Cả buổi tối tôi vội vàng quay về, cậu cũng không hôn tôi để tỏ lòng biết ơn sao?”
Lục Nhung ôm Khương Thiệu, nước mắt rơm rớm.
Khương Thiệu nín cười, nhìn chằm chằm cái đầu của Lục Nhung dúi ở ngực mình.
Bên ngoài, mưa ào ào trút xuống.
Khương Thiệu không đợi Lục Nhung khóc xong đã kéo cậu lên hôn.
Lục Nhung bị hôn hoa mắt chóng mặt, nhất thời quên luôn cả khóc.
Khương Thiệu hôn xong, nhướn mày hỏi “Hết khóc rồi?”
Lục Nhung gạt nước mắt, gật đầu.
Khương Thiệu nói “Vậy ngủ đi.”
Lục Nhung nghe lời nhắm mắt lại.
Khương Thiệu nằm xuống cạnh cậu.
Hơi thở của Khương Thiệu bao lấy cậu.
Lục Nhung nhanh chóng ngủ mất.
Khương Thiệu chờ Lục Nhung ngủ say, mới đứng dậy xuống giường, ngồi hút thuốc một mình bên cạnh cửa sổ.
Bên ngoài vẫn đang mưa.
Hôm nay, anh quay một cảnh phim. Trong phim, người anh yêu tuyệt vọng tự sát trong bồn tắm, máu từ cổ tay tuôn ra nhuộm nước trong bồn đỏ rực.
Đỏ đến chói mắt.
Khương Thiệu liền nhớ đến Lục Nhung.
Thế giới này quá tàn khốc và phức tạp. Có người thì nhìn chuyện mãi thành quen, có người nhìn chuyện thì câm như hến. Những người lòng lang dạ thú, mất đi nhân tính vẫn có thể sống vui sống khỏe, còn những người làm gì cũng cẩn thận tỉ mỉ, lại dễ dàng bị tổn thương.
Khương Thiệu ngậm điếu thuốc.
Anh mở cửa đi đến gian phòng bên cạnh.
Đó là phòng vẽ của Lục Nhung.
Khương Thiệu bật đèn, đi đến nơi Lục Nhung cất tranh.
Anh cắn chặt điếu thuốc, dựa vào tường, nhìn những bức tranh Lục Nhung từng vẽ.
Đó là một thiếu niên đang chơi đàn dương cầm.
Có lúc cậu thiếu niên đó sẽ cười, có lúc cậu ta lại chăm chú đánh đàn, cũng có lúc chau mày.
Có lúc là cây đàn màu trắng, có lúc là cây đàn màu đen.
Có lúc mặc lễ phục, có lúc mặc đồ bình thường.
Nhưng, tất cả đều là cùng một người.
Khương Thiệu từng xem rất nhiều lần, lần nào cũng cẩn thận cất lại chỗ cũ. Nhưng lần này, không hiểu sao, nhìn thấy những bức tranh này, lòng anh lại bừng bừng lửa giận.
Khương Thiệu ra sức ném hết tranh xuống đất.
“Mẹ nó!”
Anh mắng một tiếng, hung hăng vất điếu thuốc đang cháy lên đống tranh.
“Khương, Khương Thiệu.” Tiếng Lục Nhung từ cửa truyền đến.
Khương Thiệu ngẩng đầu nhìn.
Lục Nhung đi chân trần, sắc mặt tái nhợt.
Việt Khánh Vân tuổi đã lớn, nhưng còn rất minh mẫn, ăn nói dí dỏm, khôi hài. Hàng ngày, ông không dạy Lục Nhung vẽ trong phòng tranh mà cùng Lục Nhung vác giá vẽ ra ngoài, tìm một đầu đường náo nhiệt làm mẫu.
Lúc đầu Lục Nhung cũng không quen, nhưng nhìn Việt Khánh Vân bình thản ung dung đứng vẽ, cậu cũng cố lấy dũng khí để vẽ cạnh ông.
Thi thoảng, có người đến vây quanh xem bọn họ vẽ tranh, thậm chí còn trả tiền nhờ bọn họ vẽ chân dung giúp.
Lần đầu tiên ra ngoài, Lục Nhung hỏi “Chúng, chúng ta vẽ gì ạ?”
Việt Khánh Vân mỉm cười “Cái gì cũng vẽ.”
Đúng là cái gì cũng vẽ thật.
Chỗ nào cũng vẽ, lúc nào cũng vẽ, cái gì cũng vẽ.
Mỗi ngày, Lục Nhung đều mệt mỏi muốn chết.
Nhưng mỗi ngày, cậu cũng đều cực kì hưng phấn.
Khương Thiệu gần đây quay xong một chương trình tổng hợp, đang nhận một bộ phim mới. Nghe đâu, là phim nghệ thuật, chính anh cũng đầu tư vào đó, nội dung cụ thể thì chưa công bố ra ngoài.
Lục Nhung cũng không biết.
Đã lâu cậu không gặp Khương Thiệu.
Lúc Lục Nhung về nhà, cậu nhận được một bưu phẩm chuyển phát nhanh.
Là bảng vẽ điện tử cậu mới mua.
Dùng để vẽ tranh.
Lục Nhung vẽ thử một bức đơn giản, rất nhanh đã nắm được cách dùng.
Các cô nàng trong nhóm fans hai mươi sáu vẫn đang tìm người vẽ tranh.
Quản lí chủ Thiên Thiên là một người có tiền.
Tuy Thiên Thiên nói có thể dùng tiền mời người vẽ, nhưng vẫn hy vọng trong nội bộ các fans có thể có người vẽ ra bức tranh tràn ngập tình yêu.
Cảm giác tự mình vẽ với mời người vẽ không giống nhau!
Có mấy người tự up ảnh mình vẽ lên.
Lục Nhung cũng muốn góp phần.
Sau khi dùng quen bảng vẽ, Lục Nhung nhớ lại nụ cười của Khương Thiệu trong bộ phim ra mắt tháng mười kia, vẽ suốt cả một buổi tối. Trong số tranh cậu vẽ có một bức là cảnh Khương Thiệu ngồi trên cây hoa mỉm cười, một tay cầm rượu một tay cầm kiếm, ánh mắt đa tình tiêu sái. Còn lại thì hầu như là Khương Thiệu bản chipi, mặc đủ loại quần áo khác nhau, tạo đủ loại hình dáng khác nhau, lộ ra đủ loại biểu cảm khác nhau, nhìn thôi đã thấy dễ thương không chịu được.
Lục Nhung lặng lẽ nhắn tin riêng cho Thiên Thiên, gửi tranh cho đối phương.
Thiên Thiên:???
Thiên Thiên:!!!
Thiên Thiên: Thím à, thím tuyệt thật đấy!
Thiên Thiên: Tôi không nên bắt thím trả lời bản đăng kí tận ba mươi lần!
Thiên Thiên: Thím đúng là yêu Thiệu Thiệu thật lòng!
Lục Nhung “…”
Thiên Thiên nhiệt tình hỏi Lục Nhung có thể dùng mấy cái chipi làm vật tiếp ứng hay không? Nếu như có, thì sau khi gửi cho đội hậu cần có cần ghi gì không, có cần tag weibo không.
Lục Nhung có chút không ứng phó kịp, chỉ im lặng dẫn link một weibo chưa từng đăng bất cứ thứ gì cho Thiên Thiên.
Thiên Thiên:…
Thiên Thiên: Weibo nhà thím đến cả cỏ cũng không mọc.
Lục Nhung tắt máy tính.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng sấm ầm ầm.
Lục Nhung hơi cứng người, quay về giường, kéo kín chăn, che hết cả đầu, cuộn thành con tôm nhỏ.
Không có gì đáng sợ hết, chỉ là sấm sét mà thôi, căn bản không có gì đáng sợ hết.
Lục Nhung nhắm chặt mắt.
Thế giới đen kịt.
Ầm ầm.
Một âm thanh vang lên.
Lúc Khương Thiệu vào nhà, anh thấy Lục Nhung đang nằm cuộn tròn trên giường.
Khương Thiệu đến gần kéo chăn.
Lục Nhung càng sợ hơn.
“Có sợ đến thế sao?” Khương Thiệu đè lên người cậu, ôm Lục Nhung vào lòng “Sấm sét thôi mà.”
“Khương, Khương Thiệu?”
“Ngoài tôi ra thì còn ai?” Khương Thiệu ôm chặt Lục Nhung.
“Không, không còn ai.” Lục Nhung nhỏ giọng nói.
“Đúng, không còn nữa rồi.” Khương Thiệu đáp “Cả buổi tối tôi vội vàng quay về, cậu cũng không hôn tôi để tỏ lòng biết ơn sao?”
Lục Nhung ôm Khương Thiệu, nước mắt rơm rớm.
Khương Thiệu nín cười, nhìn chằm chằm cái đầu của Lục Nhung dúi ở ngực mình.
Bên ngoài, mưa ào ào trút xuống.
Khương Thiệu không đợi Lục Nhung khóc xong đã kéo cậu lên hôn.
Lục Nhung bị hôn hoa mắt chóng mặt, nhất thời quên luôn cả khóc.
Khương Thiệu hôn xong, nhướn mày hỏi “Hết khóc rồi?”
Lục Nhung gạt nước mắt, gật đầu.
Khương Thiệu nói “Vậy ngủ đi.”
Lục Nhung nghe lời nhắm mắt lại.
Khương Thiệu nằm xuống cạnh cậu.
Hơi thở của Khương Thiệu bao lấy cậu.
Lục Nhung nhanh chóng ngủ mất.
Khương Thiệu chờ Lục Nhung ngủ say, mới đứng dậy xuống giường, ngồi hút thuốc một mình bên cạnh cửa sổ.
Bên ngoài vẫn đang mưa.
Hôm nay, anh quay một cảnh phim. Trong phim, người anh yêu tuyệt vọng tự sát trong bồn tắm, máu từ cổ tay tuôn ra nhuộm nước trong bồn đỏ rực.
Đỏ đến chói mắt.
Khương Thiệu liền nhớ đến Lục Nhung.
Thế giới này quá tàn khốc và phức tạp. Có người thì nhìn chuyện mãi thành quen, có người nhìn chuyện thì câm như hến. Những người lòng lang dạ thú, mất đi nhân tính vẫn có thể sống vui sống khỏe, còn những người làm gì cũng cẩn thận tỉ mỉ, lại dễ dàng bị tổn thương.
Khương Thiệu ngậm điếu thuốc.
Anh mở cửa đi đến gian phòng bên cạnh.
Đó là phòng vẽ của Lục Nhung.
Khương Thiệu bật đèn, đi đến nơi Lục Nhung cất tranh.
Anh cắn chặt điếu thuốc, dựa vào tường, nhìn những bức tranh Lục Nhung từng vẽ.
Đó là một thiếu niên đang chơi đàn dương cầm.
Có lúc cậu thiếu niên đó sẽ cười, có lúc cậu ta lại chăm chú đánh đàn, cũng có lúc chau mày.
Có lúc là cây đàn màu trắng, có lúc là cây đàn màu đen.
Có lúc mặc lễ phục, có lúc mặc đồ bình thường.
Nhưng, tất cả đều là cùng một người.
Khương Thiệu từng xem rất nhiều lần, lần nào cũng cẩn thận cất lại chỗ cũ. Nhưng lần này, không hiểu sao, nhìn thấy những bức tranh này, lòng anh lại bừng bừng lửa giận.
Khương Thiệu ra sức ném hết tranh xuống đất.
“Mẹ nó!”
Anh mắng một tiếng, hung hăng vất điếu thuốc đang cháy lên đống tranh.
“Khương, Khương Thiệu.” Tiếng Lục Nhung từ cửa truyền đến.
Khương Thiệu ngẩng đầu nhìn.
Lục Nhung đi chân trần, sắc mặt tái nhợt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất