Chương 46
Hàng Tuyên lẩm bẩm không ngừng.
Trì Uyên vững vàng cõng cậu trên lưng, nghe cậu bày tỏ từng câu từng chữ không chút giấu diếm.
Lòng anh nóng như lửa đốt, lại như sắp nở hoa, làm anh muốn tan chảy.
Trì Uyên hỏi, “Bảo bối à, em thích anh ta như vậy, tại sao lại không nói cho anh ấy nghe?”
Cả khuôn mặt Hàng Tuyên đều bị mũ che kín mít, giọng nói có chút rầu rĩ.
“Tôi, tôi muốn thanh thanh bạch bạch… Chờ tôi, chờ tôi đem, đem tiền…”
Trì Uyên đợi sau một lúc lâu cũng không đợi được câu nói tiếp theo của cậu, vừa nghiêng đầu đã thấy cậu ngủ say sưa nước miếng cũng chảy ròng ròng.
Thanh thanh bạch bạch?
Trì Uyên suy đoán xung quanh bốn chữ này, ước chừng có thể đoán được bảy tám phần rồi.
Lập tức cười không ngừng.
Trì Uyên lại nâng cậu lên, “Có ngốc không chứ? Em là nhị hóa* hử?”
*二货 – ngốc tử: ngu ngốc, đần độn, kém thông minh, làm việc điên rồ, thiếu suy nghĩ.
Lại không nghĩ chỉ giây tiếp theo con người đang ngủ này lại bật dậy giãy giụa.
Hàng Tuyên đứng dậy, đột nhiên đánh vai Trì Uyên, thúc giục “Ơ ơ” trong miệng.
Còn hên là đang ở hồ nước trong công viên, xung quanh đều là cây cối um tùm.
Nếu hồ nước này chảy đến đường lớn, công nhân vệ sinh mà thấy được bãi nôn lớn như vậy, chắc là vừa dọn vừa hỏi thăm mười tám đời tổ tông Hàng Tuyên.
Nôn xong cũng thoải mái hơn nhiều.
Trì Uyên sớm đã có chuẩn bị, nhưng vẫn sợ hãi khi thấy cảnh này, lấy ra chai nước khoáng cùng với khăn giấy.
Anh mở nắp ra, áp chai nước lên miệng Hàng Tuyên, “Súc miệng trước đi, đừng nuốt, phải nhổ ra.”
Hàng Tuyên ngoan ngoãn làm theo.
Ngay cả khi nôn long trời lở đất, Hàng Tuyên cũng không quên ôm chặt lấy khăn quàng cổ của mình.
Trì Uyên lại cõng người trên lưng, nói, “Ngủ thêm một lát?”
Hàng Tuyên choáng váng ậm ừ hai tiếng, mất nhận thức vùi khuôn mặt vào vai Trì Uyên cọ tới cọ lui.
Trì Uyên cười khẽ, “Làm sao vậy?”
Hàng Tuyên lẩm bẩm, “Em…Em xấu quá… Trì Uyên không nên thích em…”
Trì Uyên nói, “Thích, Trì Uyên cũng thích Nhị Tuyên.”
Hàng Tuyên ậm ừ, “Ai, ai là Nhị… Nhị…”
Trì Uyên nghiêng đầu cười nhạo cậu, “Em chứ ai, Nhị ngu ngốc, Nhị Tuyên.”
Hàng Tuyên không vui ngậm miệng, cánh tay ôm chặt lấy cổ Trì Uyên.
Không biết Thiên mã hành không* đã đi đâu, Hàng Tuyên ậm ừ, có vẻ đặc biệt ngại ngùng.
*bạn nào muốn biết thì nhấp vào đây nha.
“Trì Uyên… Em, em nguyện ý sinh đứa nhỏ cho anh…”
Trì Uyên nghe vậy cười lớn, “Em đừng như vậy nha! Một người tôi đã ngại nhiều rồi, còn thêm một đứa nhỏ.”
Nhưng ngẫm lại, mấy chuyện sinh nở này còn không phải phụ thuộc hết vào anh sao.
Trì Uyên chỉ mơ màng một chút, đã mơ màng tới những đống vàng vụn* trên đầu.
*aka cức em bé
Một đôi tay giật giật trên đùi Hàng Tuyên, lại bóp trên mông cậu một cái.
Con người đang còn mơ hồ lập tức đá chân lên, “Trì Uyên!”
Trì Uyên nín cười, “Hả?”
“Có người, có người sờ mông em!”
Trì Uyên giả bộ hồ đồ, “Ai?”
Hàng Tuyên dữ tợn, cũng không mấy lợi hại, “Không, không phải anh hả?”
Trì Uyên nói dối, “Không phải tôi.”
Hàng Tuyên giảm bớt sức lực, lại nằm liệt trên lưng Trì Uyên, “Vậy… Đó là người xấu à…”
Trì Uyên bị chọc cười, “Ha? Để coi em còn dám ở ngoài uống say không.”
Hàng Tuyên nằm sấp, thoải mái không được bao lâu, cả người mê mang tiếp tục ngủ, bàng quang đã bắt đầu tác quái.
Hàng Tuyên bắt loạn xạ khăn quàng cổ của Trì Uyên, “Em muốn đi tiểu… Muốn, muốn không nhịn được…”
Trì Uyên dỗ, “Sắp tới khách sạn rồi, cố gắng nhịn một chút.”
Hàng Tuyên không nghe theo, bất đắc dĩ Trì Uyên chỉ có thể thả cậu xuống trước, “Ngày mai, để xem tôi cười em như thế nào nha.”
Cả hai trốn sau gốc cây lớn.
Hàng Tuyên vẫn đứng không vững, xiêu xiêu vẹo vẹo, hơn phân nửa người đều rúc trong ngực Trì Uyên.
Một tay cậu ôm cánh tay Trì Uyên, tay kia thì đang sốt ruột hoảng hốt đào nửa ngày cũng không móc ra được. =))
Hàng Tuyên lại sắp khóc, “Muốn, muốn tiểu trong quần… Trì Uyên, em…”
Trì Uyên phục, đưa tay ra hỗ trợ.
Hàng Tuyên hoàn toàn không quan tâm, đang vui sướng đầm đìa thả lỏng, thân thể càng lúc càng mềm.
Trì Uyên đỡ cậu, “Bảo, bảo?”
Trì Uyên nhìn con người đang nhắm hai mắt này mà chỉ biết câm nín, quả thực sợ ngây người.
Cái này… Cái này là tiểu được một nửa đã ngủ rồi?
Trì Uyên cạn lời.
Thật sự, ngày mai nhất định phải để Hàng Tuyên suy nghĩ cẩn thận một chút, làm thể nào cảm tạ đại ân đại đức của anh vì không nhân cơ hội chụp hình ảnh này lại.
Trì Uyên yên lặng chờ cậu tiểu xong, giúp cậu vẩy vẩy*, rồi nhét trở lại đi, kéo khoá lên.
*đàn ông đi tiểu xong hay cầm cái đó vẩy vẩy cho văng hết nước á:)))))))
Trì Uyên cảm thấy, bản thân anh cũng không đành lòng nhìn lại đoạn lịch sử đen tối này.
===================
**Không biết tạo nghiệp gì mà edit cho đã nó không cho đăng, làm phải copy lại từng dòng từng dòng
***Chương sau lên giường nhá.
Trì Uyên vững vàng cõng cậu trên lưng, nghe cậu bày tỏ từng câu từng chữ không chút giấu diếm.
Lòng anh nóng như lửa đốt, lại như sắp nở hoa, làm anh muốn tan chảy.
Trì Uyên hỏi, “Bảo bối à, em thích anh ta như vậy, tại sao lại không nói cho anh ấy nghe?”
Cả khuôn mặt Hàng Tuyên đều bị mũ che kín mít, giọng nói có chút rầu rĩ.
“Tôi, tôi muốn thanh thanh bạch bạch… Chờ tôi, chờ tôi đem, đem tiền…”
Trì Uyên đợi sau một lúc lâu cũng không đợi được câu nói tiếp theo của cậu, vừa nghiêng đầu đã thấy cậu ngủ say sưa nước miếng cũng chảy ròng ròng.
Thanh thanh bạch bạch?
Trì Uyên suy đoán xung quanh bốn chữ này, ước chừng có thể đoán được bảy tám phần rồi.
Lập tức cười không ngừng.
Trì Uyên lại nâng cậu lên, “Có ngốc không chứ? Em là nhị hóa* hử?”
*二货 – ngốc tử: ngu ngốc, đần độn, kém thông minh, làm việc điên rồ, thiếu suy nghĩ.
Lại không nghĩ chỉ giây tiếp theo con người đang ngủ này lại bật dậy giãy giụa.
Hàng Tuyên đứng dậy, đột nhiên đánh vai Trì Uyên, thúc giục “Ơ ơ” trong miệng.
Còn hên là đang ở hồ nước trong công viên, xung quanh đều là cây cối um tùm.
Nếu hồ nước này chảy đến đường lớn, công nhân vệ sinh mà thấy được bãi nôn lớn như vậy, chắc là vừa dọn vừa hỏi thăm mười tám đời tổ tông Hàng Tuyên.
Nôn xong cũng thoải mái hơn nhiều.
Trì Uyên sớm đã có chuẩn bị, nhưng vẫn sợ hãi khi thấy cảnh này, lấy ra chai nước khoáng cùng với khăn giấy.
Anh mở nắp ra, áp chai nước lên miệng Hàng Tuyên, “Súc miệng trước đi, đừng nuốt, phải nhổ ra.”
Hàng Tuyên ngoan ngoãn làm theo.
Ngay cả khi nôn long trời lở đất, Hàng Tuyên cũng không quên ôm chặt lấy khăn quàng cổ của mình.
Trì Uyên lại cõng người trên lưng, nói, “Ngủ thêm một lát?”
Hàng Tuyên choáng váng ậm ừ hai tiếng, mất nhận thức vùi khuôn mặt vào vai Trì Uyên cọ tới cọ lui.
Trì Uyên cười khẽ, “Làm sao vậy?”
Hàng Tuyên lẩm bẩm, “Em…Em xấu quá… Trì Uyên không nên thích em…”
Trì Uyên nói, “Thích, Trì Uyên cũng thích Nhị Tuyên.”
Hàng Tuyên ậm ừ, “Ai, ai là Nhị… Nhị…”
Trì Uyên nghiêng đầu cười nhạo cậu, “Em chứ ai, Nhị ngu ngốc, Nhị Tuyên.”
Hàng Tuyên không vui ngậm miệng, cánh tay ôm chặt lấy cổ Trì Uyên.
Không biết Thiên mã hành không* đã đi đâu, Hàng Tuyên ậm ừ, có vẻ đặc biệt ngại ngùng.
*bạn nào muốn biết thì nhấp vào đây nha.
“Trì Uyên… Em, em nguyện ý sinh đứa nhỏ cho anh…”
Trì Uyên nghe vậy cười lớn, “Em đừng như vậy nha! Một người tôi đã ngại nhiều rồi, còn thêm một đứa nhỏ.”
Nhưng ngẫm lại, mấy chuyện sinh nở này còn không phải phụ thuộc hết vào anh sao.
Trì Uyên chỉ mơ màng một chút, đã mơ màng tới những đống vàng vụn* trên đầu.
*aka cức em bé
Một đôi tay giật giật trên đùi Hàng Tuyên, lại bóp trên mông cậu một cái.
Con người đang còn mơ hồ lập tức đá chân lên, “Trì Uyên!”
Trì Uyên nín cười, “Hả?”
“Có người, có người sờ mông em!”
Trì Uyên giả bộ hồ đồ, “Ai?”
Hàng Tuyên dữ tợn, cũng không mấy lợi hại, “Không, không phải anh hả?”
Trì Uyên nói dối, “Không phải tôi.”
Hàng Tuyên giảm bớt sức lực, lại nằm liệt trên lưng Trì Uyên, “Vậy… Đó là người xấu à…”
Trì Uyên bị chọc cười, “Ha? Để coi em còn dám ở ngoài uống say không.”
Hàng Tuyên nằm sấp, thoải mái không được bao lâu, cả người mê mang tiếp tục ngủ, bàng quang đã bắt đầu tác quái.
Hàng Tuyên bắt loạn xạ khăn quàng cổ của Trì Uyên, “Em muốn đi tiểu… Muốn, muốn không nhịn được…”
Trì Uyên dỗ, “Sắp tới khách sạn rồi, cố gắng nhịn một chút.”
Hàng Tuyên không nghe theo, bất đắc dĩ Trì Uyên chỉ có thể thả cậu xuống trước, “Ngày mai, để xem tôi cười em như thế nào nha.”
Cả hai trốn sau gốc cây lớn.
Hàng Tuyên vẫn đứng không vững, xiêu xiêu vẹo vẹo, hơn phân nửa người đều rúc trong ngực Trì Uyên.
Một tay cậu ôm cánh tay Trì Uyên, tay kia thì đang sốt ruột hoảng hốt đào nửa ngày cũng không móc ra được. =))
Hàng Tuyên lại sắp khóc, “Muốn, muốn tiểu trong quần… Trì Uyên, em…”
Trì Uyên phục, đưa tay ra hỗ trợ.
Hàng Tuyên hoàn toàn không quan tâm, đang vui sướng đầm đìa thả lỏng, thân thể càng lúc càng mềm.
Trì Uyên đỡ cậu, “Bảo, bảo?”
Trì Uyên nhìn con người đang nhắm hai mắt này mà chỉ biết câm nín, quả thực sợ ngây người.
Cái này… Cái này là tiểu được một nửa đã ngủ rồi?
Trì Uyên cạn lời.
Thật sự, ngày mai nhất định phải để Hàng Tuyên suy nghĩ cẩn thận một chút, làm thể nào cảm tạ đại ân đại đức của anh vì không nhân cơ hội chụp hình ảnh này lại.
Trì Uyên yên lặng chờ cậu tiểu xong, giúp cậu vẩy vẩy*, rồi nhét trở lại đi, kéo khoá lên.
*đàn ông đi tiểu xong hay cầm cái đó vẩy vẩy cho văng hết nước á:)))))))
Trì Uyên cảm thấy, bản thân anh cũng không đành lòng nhìn lại đoạn lịch sử đen tối này.
===================
**Không biết tạo nghiệp gì mà edit cho đã nó không cho đăng, làm phải copy lại từng dòng từng dòng
***Chương sau lên giường nhá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất