Chương 53
Sau khi hoàn hồn, Hàng Tuyên không khỏi cảm thấy đặc biệt vui.
Miệng nhét đầy cơm cũng không ngăn cản được cậu kích động, “Có người thích em! Không nghĩ là có người thích em nha! Đây là lần đầu tiên em được tỏ tình!”
Trì Uyên bật cười, lại muốn đánh* cậu, “Em nhìn tôi nè, tự kiểm điểm lại lương tâm của mình rồi nhìn tôi.”
*抽 – trừu. Hổng biết nghĩa là gì hết, ai cứu tui với
Hàng Tuyên mặt mày hớn hở nhìn anh, càng nhìn càng vui, hớn hở gắp miếng lạp xưởng cho Trì Uyên.
Cơm nước xong chuẩn bị ngủ trưa.
Trì Uyên đứng trước giá sách xem tài liệu, Hàng Tuyên liền từ phía sau sáp lại, ôm Trì Uyên cứng ngắc.
“Đã bàn trước, em muốn báo cáo tình hình với anh.”
Trì Uyên giật mình nghe cậu líu lo đầy hưng phấn, tò mò hỏi, “Tìm được rồi? Nhanh như vậy?”
“Không đâu, còn phải hỏi ý kiến anh trước.”
Trì Uyên mỉm cười, “Thật ngoan, lại đây, hôn một cái.”
Hàng Tuyên liền buông ra, tay vẫn nắm vạt áo sơmi trên eo Trì Uyên.
Hai người tối qua cùng chung chăn gối, không biết đã hôn môi bao nhiêu lần, luyện cho tay mơ Hàng Tuyên nâng cấp thành chuyên gia hôn môi Hàng Tuyên, bây giờ Trì Uyên nghiêng đầu cậu đã biết phải đưa lưỡi, Trì Uyên chỉ cần liếm môi liền biết phải mút vào.
Vừa hôn vừa lắc lư di chuyển, Trì Uyên tiện tay đặt tài liệu một bên, ôm Hàng Tuyên ngã lên sô pha, ép cậu vào lòng tùy ý hôn.
Quả nhiên ấm no sinh dâm dục, có chút muốn lau súng cướp cò.
Trì Uyên ôm Hàng Tuyên lật lại, để cậu nằm lên người mình, lại giơ tay nhéo khuôn mặt đỏ bừng của cậu.
“Nói đi, có chuyện tốt phải không?”
Hàng Tuyên gật đầu “Dạ dạ”, “Em đã kể anh nghe chưa? Thành tựu vẻ vang của em?”
Lời này thật đúng là quen tai.
Trong mắt Trì Uyên hiện lên ý cười, tỏ vẻ đang chăm chú lắng nghe.
Hàng Tuyên hoàn toàn không một mảnh ký ức, kể lại chuyện đã chỉ bài cho cô gái trên tàu lửa, sau đó lại kể chuyện sáng nay, rồi lại đưa ra ý kiến cuối cùng của mình.
“Trì Uyên, em muốn đi, anh thấy sao?”
Trì Uyên kéo tấm chăn mỏng đắp cho cả hai, “Có thể thử một chút. Buổi tối tôi chở em đi.”
Hàng Tuyên cảm thấy mỹ mãn, quyết định ngủ trưa xong sẽ trả lời bác gái kia.
Trì Uyên lại hỏi, “Buổi chiều có việc gì quan trọng cần làm không?”
Hàng Tuyên “A”, “Em muốn đi thư viện đọc sách.”
Trì Uyên sờ sờ tóc cậu, “Hôm nay không đi, được không? Tôi kêu Thư Ưu đưa em ra ngoài chơi.”
Hàng Tuyên truy hỏi.
Trì Uyên nhịn cười lắc đầu.
Hàng Tuyên không thuận theo, vừa mở miệng, đã bị Trì Uyên dùng môi chặn lại.
Hàng Tuyên không cam lòng, lại mở miệng, lại bị lấp kín.
Hàng Tuyên không bỏ qua, còn chưa kịp mở miệng đã bị Trì Uyên hung hăng đè hôn một hồi.
Cuối cùng, Trì Uyên mân mê đôi môi sưng đỏ của cậu, “Ngoan một chút, ngủ đi.”
Lần này Hàng Tuyên không ầm ĩ nữa, vùi đầu vào hõm vai anh, lông mi trên dưới đan xen, sục sôi trong lòng không phải nhung nham mà là nước đường, ngay cả truy hỏi cũng bị tạm dừng.
Kết thúc nghỉ trưa.
Thư Ưu gõ cửa đi vào, nhìn thấy nam chính trong chuyện tình hôm nay đang gấp chăn.
Còn, còn rất hiền thục.
Nhất thời Thư Ưu không nghĩ ra được từ nào khác để miêu tả, lúc ở nhà hắn rất lười biếng, trước nay đều có hai người kia hầu hạ hắn.
Ánh mắt Thư Ưu tự nhiên liếc nhìn rồi lại tự nhiên thu hồi, đi đến trước bàn Trì Uyên.
Trì Uyên hỏi, “Chiều nay Trương Tấn Viễn có lớp không?”
Thư Ưu buồn bực, “Tự nhiên hôm nay anh quan tâm đến Trương Tấn Viễn vậy?”
Trì Uyên bị chọc cười, “Cậu nghĩ sao?”
Thư Ưu cứng họng.
Trì Uyên đưa chìa khoá xe cho Thư Ưu, “Chở Hàng Tuyên đến đại học Diên Lan tham quan đi, những thứ có thể giới thiệu đều phải nói hết.”
Thư Ưu tuân lệnh.
Lúc Hàng Tuyên ngồi vào trong xe, cả người vẫn còn nóng.
Từ khi ra cửa một đường tới xe cậu gần như bị mấy ánh mắt hóng chuyện nuốt chửng.
Trì Uyên giống như vẫn chưa đủ, khi thang máy vừa mở cửa, anh còn ôm cậu hôn tạm biệt.
Không nói tới Thư Ưu ở bên cạnh, mà còn bị chị gái lễ tân thấy rõ ràng.
Hàng Tuyên hạ kính xe, gió thổi vèo vèo cũng không làm cậu hạ nhiệt.
Miệng nhét đầy cơm cũng không ngăn cản được cậu kích động, “Có người thích em! Không nghĩ là có người thích em nha! Đây là lần đầu tiên em được tỏ tình!”
Trì Uyên bật cười, lại muốn đánh* cậu, “Em nhìn tôi nè, tự kiểm điểm lại lương tâm của mình rồi nhìn tôi.”
*抽 – trừu. Hổng biết nghĩa là gì hết, ai cứu tui với
Hàng Tuyên mặt mày hớn hở nhìn anh, càng nhìn càng vui, hớn hở gắp miếng lạp xưởng cho Trì Uyên.
Cơm nước xong chuẩn bị ngủ trưa.
Trì Uyên đứng trước giá sách xem tài liệu, Hàng Tuyên liền từ phía sau sáp lại, ôm Trì Uyên cứng ngắc.
“Đã bàn trước, em muốn báo cáo tình hình với anh.”
Trì Uyên giật mình nghe cậu líu lo đầy hưng phấn, tò mò hỏi, “Tìm được rồi? Nhanh như vậy?”
“Không đâu, còn phải hỏi ý kiến anh trước.”
Trì Uyên mỉm cười, “Thật ngoan, lại đây, hôn một cái.”
Hàng Tuyên liền buông ra, tay vẫn nắm vạt áo sơmi trên eo Trì Uyên.
Hai người tối qua cùng chung chăn gối, không biết đã hôn môi bao nhiêu lần, luyện cho tay mơ Hàng Tuyên nâng cấp thành chuyên gia hôn môi Hàng Tuyên, bây giờ Trì Uyên nghiêng đầu cậu đã biết phải đưa lưỡi, Trì Uyên chỉ cần liếm môi liền biết phải mút vào.
Vừa hôn vừa lắc lư di chuyển, Trì Uyên tiện tay đặt tài liệu một bên, ôm Hàng Tuyên ngã lên sô pha, ép cậu vào lòng tùy ý hôn.
Quả nhiên ấm no sinh dâm dục, có chút muốn lau súng cướp cò.
Trì Uyên ôm Hàng Tuyên lật lại, để cậu nằm lên người mình, lại giơ tay nhéo khuôn mặt đỏ bừng của cậu.
“Nói đi, có chuyện tốt phải không?”
Hàng Tuyên gật đầu “Dạ dạ”, “Em đã kể anh nghe chưa? Thành tựu vẻ vang của em?”
Lời này thật đúng là quen tai.
Trong mắt Trì Uyên hiện lên ý cười, tỏ vẻ đang chăm chú lắng nghe.
Hàng Tuyên hoàn toàn không một mảnh ký ức, kể lại chuyện đã chỉ bài cho cô gái trên tàu lửa, sau đó lại kể chuyện sáng nay, rồi lại đưa ra ý kiến cuối cùng của mình.
“Trì Uyên, em muốn đi, anh thấy sao?”
Trì Uyên kéo tấm chăn mỏng đắp cho cả hai, “Có thể thử một chút. Buổi tối tôi chở em đi.”
Hàng Tuyên cảm thấy mỹ mãn, quyết định ngủ trưa xong sẽ trả lời bác gái kia.
Trì Uyên lại hỏi, “Buổi chiều có việc gì quan trọng cần làm không?”
Hàng Tuyên “A”, “Em muốn đi thư viện đọc sách.”
Trì Uyên sờ sờ tóc cậu, “Hôm nay không đi, được không? Tôi kêu Thư Ưu đưa em ra ngoài chơi.”
Hàng Tuyên truy hỏi.
Trì Uyên nhịn cười lắc đầu.
Hàng Tuyên không thuận theo, vừa mở miệng, đã bị Trì Uyên dùng môi chặn lại.
Hàng Tuyên không cam lòng, lại mở miệng, lại bị lấp kín.
Hàng Tuyên không bỏ qua, còn chưa kịp mở miệng đã bị Trì Uyên hung hăng đè hôn một hồi.
Cuối cùng, Trì Uyên mân mê đôi môi sưng đỏ của cậu, “Ngoan một chút, ngủ đi.”
Lần này Hàng Tuyên không ầm ĩ nữa, vùi đầu vào hõm vai anh, lông mi trên dưới đan xen, sục sôi trong lòng không phải nhung nham mà là nước đường, ngay cả truy hỏi cũng bị tạm dừng.
Kết thúc nghỉ trưa.
Thư Ưu gõ cửa đi vào, nhìn thấy nam chính trong chuyện tình hôm nay đang gấp chăn.
Còn, còn rất hiền thục.
Nhất thời Thư Ưu không nghĩ ra được từ nào khác để miêu tả, lúc ở nhà hắn rất lười biếng, trước nay đều có hai người kia hầu hạ hắn.
Ánh mắt Thư Ưu tự nhiên liếc nhìn rồi lại tự nhiên thu hồi, đi đến trước bàn Trì Uyên.
Trì Uyên hỏi, “Chiều nay Trương Tấn Viễn có lớp không?”
Thư Ưu buồn bực, “Tự nhiên hôm nay anh quan tâm đến Trương Tấn Viễn vậy?”
Trì Uyên bị chọc cười, “Cậu nghĩ sao?”
Thư Ưu cứng họng.
Trì Uyên đưa chìa khoá xe cho Thư Ưu, “Chở Hàng Tuyên đến đại học Diên Lan tham quan đi, những thứ có thể giới thiệu đều phải nói hết.”
Thư Ưu tuân lệnh.
Lúc Hàng Tuyên ngồi vào trong xe, cả người vẫn còn nóng.
Từ khi ra cửa một đường tới xe cậu gần như bị mấy ánh mắt hóng chuyện nuốt chửng.
Trì Uyên giống như vẫn chưa đủ, khi thang máy vừa mở cửa, anh còn ôm cậu hôn tạm biệt.
Không nói tới Thư Ưu ở bên cạnh, mà còn bị chị gái lễ tân thấy rõ ràng.
Hàng Tuyên hạ kính xe, gió thổi vèo vèo cũng không làm cậu hạ nhiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất