Chương 56: Ngu ngốc
Hàng Tuyên rất bận, bận hoan thiên hỉ địa*.
*vui sướng vô cùng – 欢天喜地
Đăng ký học phụ đạo thi tuyển sinh đại học toàn thời gian dành cho người lớn, mặc dù không kịp thi năm sau, nhưng việc tốt làm sao dễ có, chắc chắn năm tới sẽ đạt được.
Như vậy, Hàng Tuyên đã sống một cuộc sống quá nhiều biến đổi, có thể nói là rất có tư vị*.
*有滋有味 – Chỉ việc hết sức thú vị, mang ý tứ sinh động.
Ban ngày là một học sinh giỏi cắn bút, buổi tối là bạn trai nhỏ siêu dính người.
Trên cửa sổ lồi, trên sô pha, trên bàn ăn,…, không chỗ nào có thể ngăn cản anh ham muốn triền miên với tiểu yêu tinh câu dẫn người này.
Trì Uyên hơi hơi đau eo.
Trì Uyên đảm bảo chỉ là “Hơi hơi” mà thôi, thậm chí có thể cái “Hơi hơi” cũng là một ảo giác không quan trọng lắm.
Lớp phụ đạo chỉ nghỉ trưa một tiếng rưỡi, điều này ngăn cản Hàng Tuyên thu phí đơn hàng ăn uống, đồng thời cũng làm cho hai người đang đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt ít đi một cơ hội gặp gỡ.
Hàng Tuyên một tay cầm điện thoại, vừa nhắn tin trả lời Trì Uyên, vừa gặm màn thầu.
Người anh em ngồi đối diện là bạn cùng bàn của cậu.
Bạn cùng bàn nheo mắt, “Đang nói chuyện với ai vậy, nhìn cậu cười, nước miếng cũng muốn chảy xuống đất rồi.”
Hàng Tuyên không biết đắc ý cái gì, liền vặn eo, thuận miệng đáp, “Chồng tôi á.”
Bầu không khí lập tức trở nên kì lạ.
Hàng Tuyên tự ngẫm lại, đỏ bừng mặt, ánh mắt cuối cùng cũng dời khỏi điện thoại, bốn mắt nhìn nhau vô cùng xấu hổ.
Tại Trì Uyên cứ bắt cậu gọi là “Chồng”.
Hàng Tuyên rụt cổ, gian nan nuốt màn thầu, “Cái kia… Cũng không có gì phải giải thích, chính là người yêu của tôi.”
Đầu của bạn cùng bàn đầy dấu hỏi, “Rốt cuộc là người yêu hay chồng? Cậu còn trẻ như vậy mà kết hôn rồi hả?”
Hàng Tuyên không biết nghĩ tới cái gì, khóe miệng nhịn không được nhếch lên.
Cậu gật gật đầu, “Ừ, mới vừa kết!”
Trưa hôm đó tan học, Hàng Tuyên chạy tới tiệm bánh ngọt mua một cái bánh mứt ngàn lớp.
Ban đêm lúc Trì Uyên về, miếng bánh ngàn lớp này đã được Nhị Tuyên bảo bối cầm trong tay và nâng đến trước mặt anh.
Hai người mới vừa ăn cơm tối xong, ngọt ngào chen chút trên sô pha nói lời âu yếm, Hàng Tuyên đột nhiên bật dậy, không thích mang dép, đi nhón chân tới tủ lạnh lấy bánh.
Hàng Tuyên cưỡi lên đùi Trì Uyên, đút một muỗng lại nói một câu, rất rõ ràng là mang theo ý đồ lấy đồ.
“Trì Uyên, thảo luận một chuyện với anh.”
Trì Uyên nhìn cậu với đôi mắt đầy ý cười, nhìn cậu thận trọng.
“Cật nhân chủy nhuyễn*, anh ăn bánh ngàn lớp của em, anh phải đáp ứng.”
*吃人嘴软: nhận được lợi ích từ người ta nên phải nể mặt người ta
Đôi tay Trì Uyên không quy củ vén áo lên, chạm vào làn da ấm áp của cậu.
Trì Uyên bộ dán lão thần tại tại* “Ừ” nói, “Em nói trước đi, nếu không được tôi sẽ nhả ra trả cho em.”
*老神在在: Bộ dáng bình tĩnh, ung dung, chững chạc; gặp chuyện không rối loạn – Bình chân như vại; biểu hiện tiêu cực, không có phản ứng (chỉ trích)
Hàng Tuyên xoay người đặt bánh lên bàn, hơi cúi người cụng trán với Trì Uyên.
“Chồng à, anh thích em không?”
Mỗi tay Trì Uyên bắt lấy một bên mông cậu, cố ý bóp rồi lại nhéo.
“Hửm? Tôi nói màn thầu cũng đều có thể nghĩ tới hai cái*, em nói xem tôi có thích em không?”
*Theo mình hiểu là, anh nói bóp mông em cũng bóp đều hai bên, thì em nghĩ xem anh có thích em không
Hàng Tuyên giống như phát hiện ra, ăn vào miệng rồi mới biết Trì Uyên đích thực là lão lưu manh.
Khi làm tình cũng vậy, lời âu yếm lộ liễu cách mấy đều có thể nói ra, còn một hai bắt cậu cũng phải nói, nếu mà không nói, có thể lại ép cậu chơi vài tư thế mới.
Đúng thật là…… Làm cậu thích chết.
Hàng Tuyên như hết thuốc chữa.
Bình tĩnh, bây giờ bàn chính sự, ân ân a a tình sự tạm gác qua một bên.
Hàng Tuyên thận trọng mở miệng, “Trì Uyên, tháng sáu năm sau, em muốn dùng giấy báo trúng tuyển đại học Diên Lan đổi một cuốn sổ đỏ* với anh.”
*Có sổ đỏ xem như đã đăng ký kết hôn á.
Trì Uyên sau khi nghe xong, rút tay ra khỏi quần Hàng Tuyên, lại ôm lên eo cậu.
Hàng Tuyên dùng cái trán cọ anh, “Được không?”
Trì Uyên ôm cậu vào lòng, chỉnh chỉnh tóc mái, chỉ hỏi, “Làm sao vậy?”
Hàng Tuyên kể anh nghe chuyện lúc trưa, lại ôm lấy Trì Uyên, dựa lên vai anh.
Nói một câu thiệt tình rồi cắn tai anh lại nói.
“Em có phải rất tham lam không? Em cũng cảm thấy mình tham lam, anh tốt với em như vậy, lần nào em cũng cảm thấy rất mỹ mãn, nhưng chỉ chớp mắt một cái lại muốn nhiều hơn nữa.”
“Bây giờ ở cùng anh làm người yêu anh, em lại muốn sổ đỏ, nếu thật sự có số đỏ, em liền nghĩ… Em liền muốn cùng anh hợp táng* lúc chết.”
“Trên chiếc dù của anh có viết: Tôi muốn cùng bạn đi qua từng ngày nắng mưa, em nghĩ, nghĩ kỹ, chắc chắn càng muốn người đưa dù hơn.”
“Em biết chúng ta ở bên nhau chỉ mới vài tháng, lấy chứng nhận kết hôn có hơi nhanh, nhưng tới tháng sáu năm sau có tận một năm một tháng, đã đủ thời gian để anh quyết định chưa?”
Hàng Tuyên mím môi, kết luận bằng nụ hôn lên vành tai anh.
===================Màn thầu – 馒头
Bánh mứt ngàn lớp – Jam Puff Pastry – 果酱千层
Sổ đỏ – 红本本
*vui sướng vô cùng – 欢天喜地
Đăng ký học phụ đạo thi tuyển sinh đại học toàn thời gian dành cho người lớn, mặc dù không kịp thi năm sau, nhưng việc tốt làm sao dễ có, chắc chắn năm tới sẽ đạt được.
Như vậy, Hàng Tuyên đã sống một cuộc sống quá nhiều biến đổi, có thể nói là rất có tư vị*.
*有滋有味 – Chỉ việc hết sức thú vị, mang ý tứ sinh động.
Ban ngày là một học sinh giỏi cắn bút, buổi tối là bạn trai nhỏ siêu dính người.
Trên cửa sổ lồi, trên sô pha, trên bàn ăn,…, không chỗ nào có thể ngăn cản anh ham muốn triền miên với tiểu yêu tinh câu dẫn người này.
Trì Uyên hơi hơi đau eo.
Trì Uyên đảm bảo chỉ là “Hơi hơi” mà thôi, thậm chí có thể cái “Hơi hơi” cũng là một ảo giác không quan trọng lắm.
Lớp phụ đạo chỉ nghỉ trưa một tiếng rưỡi, điều này ngăn cản Hàng Tuyên thu phí đơn hàng ăn uống, đồng thời cũng làm cho hai người đang đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt ít đi một cơ hội gặp gỡ.
Hàng Tuyên một tay cầm điện thoại, vừa nhắn tin trả lời Trì Uyên, vừa gặm màn thầu.
Người anh em ngồi đối diện là bạn cùng bàn của cậu.
Bạn cùng bàn nheo mắt, “Đang nói chuyện với ai vậy, nhìn cậu cười, nước miếng cũng muốn chảy xuống đất rồi.”
Hàng Tuyên không biết đắc ý cái gì, liền vặn eo, thuận miệng đáp, “Chồng tôi á.”
Bầu không khí lập tức trở nên kì lạ.
Hàng Tuyên tự ngẫm lại, đỏ bừng mặt, ánh mắt cuối cùng cũng dời khỏi điện thoại, bốn mắt nhìn nhau vô cùng xấu hổ.
Tại Trì Uyên cứ bắt cậu gọi là “Chồng”.
Hàng Tuyên rụt cổ, gian nan nuốt màn thầu, “Cái kia… Cũng không có gì phải giải thích, chính là người yêu của tôi.”
Đầu của bạn cùng bàn đầy dấu hỏi, “Rốt cuộc là người yêu hay chồng? Cậu còn trẻ như vậy mà kết hôn rồi hả?”
Hàng Tuyên không biết nghĩ tới cái gì, khóe miệng nhịn không được nhếch lên.
Cậu gật gật đầu, “Ừ, mới vừa kết!”
Trưa hôm đó tan học, Hàng Tuyên chạy tới tiệm bánh ngọt mua một cái bánh mứt ngàn lớp.
Ban đêm lúc Trì Uyên về, miếng bánh ngàn lớp này đã được Nhị Tuyên bảo bối cầm trong tay và nâng đến trước mặt anh.
Hai người mới vừa ăn cơm tối xong, ngọt ngào chen chút trên sô pha nói lời âu yếm, Hàng Tuyên đột nhiên bật dậy, không thích mang dép, đi nhón chân tới tủ lạnh lấy bánh.
Hàng Tuyên cưỡi lên đùi Trì Uyên, đút một muỗng lại nói một câu, rất rõ ràng là mang theo ý đồ lấy đồ.
“Trì Uyên, thảo luận một chuyện với anh.”
Trì Uyên nhìn cậu với đôi mắt đầy ý cười, nhìn cậu thận trọng.
“Cật nhân chủy nhuyễn*, anh ăn bánh ngàn lớp của em, anh phải đáp ứng.”
*吃人嘴软: nhận được lợi ích từ người ta nên phải nể mặt người ta
Đôi tay Trì Uyên không quy củ vén áo lên, chạm vào làn da ấm áp của cậu.
Trì Uyên bộ dán lão thần tại tại* “Ừ” nói, “Em nói trước đi, nếu không được tôi sẽ nhả ra trả cho em.”
*老神在在: Bộ dáng bình tĩnh, ung dung, chững chạc; gặp chuyện không rối loạn – Bình chân như vại; biểu hiện tiêu cực, không có phản ứng (chỉ trích)
Hàng Tuyên xoay người đặt bánh lên bàn, hơi cúi người cụng trán với Trì Uyên.
“Chồng à, anh thích em không?”
Mỗi tay Trì Uyên bắt lấy một bên mông cậu, cố ý bóp rồi lại nhéo.
“Hửm? Tôi nói màn thầu cũng đều có thể nghĩ tới hai cái*, em nói xem tôi có thích em không?”
*Theo mình hiểu là, anh nói bóp mông em cũng bóp đều hai bên, thì em nghĩ xem anh có thích em không
Hàng Tuyên giống như phát hiện ra, ăn vào miệng rồi mới biết Trì Uyên đích thực là lão lưu manh.
Khi làm tình cũng vậy, lời âu yếm lộ liễu cách mấy đều có thể nói ra, còn một hai bắt cậu cũng phải nói, nếu mà không nói, có thể lại ép cậu chơi vài tư thế mới.
Đúng thật là…… Làm cậu thích chết.
Hàng Tuyên như hết thuốc chữa.
Bình tĩnh, bây giờ bàn chính sự, ân ân a a tình sự tạm gác qua một bên.
Hàng Tuyên thận trọng mở miệng, “Trì Uyên, tháng sáu năm sau, em muốn dùng giấy báo trúng tuyển đại học Diên Lan đổi một cuốn sổ đỏ* với anh.”
*Có sổ đỏ xem như đã đăng ký kết hôn á.
Trì Uyên sau khi nghe xong, rút tay ra khỏi quần Hàng Tuyên, lại ôm lên eo cậu.
Hàng Tuyên dùng cái trán cọ anh, “Được không?”
Trì Uyên ôm cậu vào lòng, chỉnh chỉnh tóc mái, chỉ hỏi, “Làm sao vậy?”
Hàng Tuyên kể anh nghe chuyện lúc trưa, lại ôm lấy Trì Uyên, dựa lên vai anh.
Nói một câu thiệt tình rồi cắn tai anh lại nói.
“Em có phải rất tham lam không? Em cũng cảm thấy mình tham lam, anh tốt với em như vậy, lần nào em cũng cảm thấy rất mỹ mãn, nhưng chỉ chớp mắt một cái lại muốn nhiều hơn nữa.”
“Bây giờ ở cùng anh làm người yêu anh, em lại muốn sổ đỏ, nếu thật sự có số đỏ, em liền nghĩ… Em liền muốn cùng anh hợp táng* lúc chết.”
“Trên chiếc dù của anh có viết: Tôi muốn cùng bạn đi qua từng ngày nắng mưa, em nghĩ, nghĩ kỹ, chắc chắn càng muốn người đưa dù hơn.”
“Em biết chúng ta ở bên nhau chỉ mới vài tháng, lấy chứng nhận kết hôn có hơi nhanh, nhưng tới tháng sáu năm sau có tận một năm một tháng, đã đủ thời gian để anh quyết định chưa?”
Hàng Tuyên mím môi, kết luận bằng nụ hôn lên vành tai anh.
===================Màn thầu – 馒头
Bánh mứt ngàn lớp – Jam Puff Pastry – 果酱千层
Sổ đỏ – 红本本
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất