Em Gái Thiên Tài Trở Về Náo Loạn Cả Giới
Chương 3: Không cùng họ, nhưng vẫn là gia đình.
Hạ Dương thật sự bái phục người thiết kế ra kiểu mật thất này...
Dù là thế chuyện mật đạo liền bị cô ném ra sau đầu.
Khi nhìn thấy căn phòng bên dưới, nó cực kì hiện đại và có nhiều máy móc hiện đại mà chính cô cũng không biết tên. Hạ Dương còn chưa hết kinh ngạc thì Hà Trúc đã hướng về một cánh cửa đi đến.
Hạ Dương không chút do dự chạy qua.
Hà Trúc ấn mã cùng quét mắt và khuông mặt mới khiến cánh cửa mở ra.
Cửa vừa mở, đập vào mắt của hai là một cái kén ngủ đông to nằm giữa phòng. Bên trong cũng có các trang thiết bị hiện tại, còn được tăng tiến hơn trước.
Hạ Dương vội vàng chạy đến gần, càn đi đến gần. Người nằm trong kén cũng dần lộ ra.
Hạ Nguyệt nằm trong kén ngủ đông. Mái tóc bạch kim đặt biệt, cực giống với Hạ Dương. Cả hai cứ như hai giọt nước không thể nào phân biệt.
Đôi lông mày lá liễu, sóng mũi cao thẳng xinh đẹp, đôi mắt ngắm nghiền, cùng đôi môi tái nhợt. Làng da càn là trắng bạch, cộng thêm mái tóc trắng, chẳng khác nào ma nữ xinh đẹp bước ra từ trong tiểu thuyết. Đường nét trên mặt vì bệnh lâu năm mà trở nên ốm yếu, giống như thể chỉ cần cô gái trước mắt bước ra khỏi rén liền có thể sẽ chết ngây lập tức vậy.
Hà Trúc lúc này cảm giác được tiếng gió, cô quay người lại đã không nhìn thấy Hạ Dương đâu, khi lần nữa quay đầu nhìn qua kén mới thấy Hạ Dương không biết từ bao giờ đứng bên kén mà rơi lệ.
Hà Trúc vừa nhìn liền nhẹ thở dài, đang định bước vào vỗ về thì một cái tay từ sau bắt lấy cô. Hà Trúc hơi sửng sốt một chút, cô liền quay đầu tràn đầu nghi hoặc nhìn về phía sau.
Phía sau Hà Trúc là Hà Lan. Hà Lan trên mặt còn đeo kích che chắn, nắm chặt tay Hà Trúc tràn đầy tức giận nói: "Tỷ, Tỷ đang làm gì vậy? Tại sao lại để Hạ Dương biết chuyện, còn dẫn em ấy đến đây!"
Hà Trúc liếc nhìn qua Hạ Dương không chú ý bên này, cô cũng thật là bất đắc dĩ đáp: "Chị cũng không muốn, nhưng mà em ấy đã nhớ ra mọi chuyện rồi. Căng bản là không thể giấu."
Nghe đến đây Hà Lan liền sửng sốt một chút, rồi đột nhiên kích động hơn mà nói: "Nhớ... Làm sao có thể! Mỗi tuần em điều cho Hạ Dương uống thuốc ức chế, căng bản cô bé sẽ không nhất thời kích động nhớ ra được!"
Hà Trúc càn nghĩ đến càn thấy phiền, cô nhất quyết đưa ra tờ giấy mà ban nãy Hạ Dương đưa cô. Không nói gì thêm kéo lấy tay em gái mình mà đặt lên. Nhanh gọn, quay người một cái liền rời đi.
Hà Lan ngơ ngác nhìn tờ giấy bị nhào nát, có thể biết được người cầm nó đã không thương sót gì. Chữ bên trên cũng bị nhòa không ít, nhưng vẫn có thể đọc được.
Trên giấy là chữ viết tay, mà nét bút này không ai khác lại chính là Hạ Kiến Quốc. Ông chính là em trai của Thư Cẩm, là cậu của Hạ Dương và Hạ Nguyệt. Mà Cẩm Thư là mẹ của Hạ Dương và Hạ Nguyệt.
Ban đầu Hà Lan còn mang tâm thái khó chịu khi Hà Trúc đem theo Hạ Dương xuống phòng thí nghiệm ẩn. Nhưng cho đến lúc này cơn tức đó liền đổi vị trí sang Hạ Kiến Quốc. Chỉ tiếc là người đã chết, chứ nếu không cô cũng sẽ phải lốc da hắn.
Hạ Kiến Quốc cư nhiên lại viết nhật kí, còn viết rõ đầu đuôi đến vậy chuyện năm xưa đến vậy.
Hà Lan nhìn qua Hạ Dương đang khóc bên cạnh kén, lòng cô cũng chợt khó chịu.
Mẹ của Hạ Dương và Hạ Nguyệt là một người tốt bụng, dù bị chồng phản bội và bỏ rơi. Cô ấy không chỉ không buồn mà còn vực dậy tinh thần.
Khi đó cô và Hà Trúc được một gia đình ở quê sinh ra. Vốn sinh đôi là một điều may, nhưng kia đó là ở quê, vẫn còn phong kiến và lạc hậu. Gia đình nghe người bên ngoài đồn sinh đôi chính là trời phạt, sẽ gây ra họa diệt tộc nên gia đình đã đem lên thành phố bán cả hai.
Cả hai bị người đem bán, nhưng may mắn là đường dây mua bán trẻ em để lấy nội tạng đó điều bị bắt.
Các nàng cũng được đưa và trại trẻ mồ coi. Sống trong đó được 5 năm thì được một người nhận. Và người đó không ai khác chính là Cẩm Thư, mẹ của Hạ Dương và Hạ Nguyệt.
Bà ấy đến trại nhận hai cô. Trên về còn nhận thêm một đứa trẻ nữa. Vốn cho gằng sẽ sống một nhà 5 người. Nhưng Cẩm Thư khi đó không biết mình có con với tra nam. Cuối cũng vẫn là sinh ra được một cặp sinh đôi.
Khỏi phải nói khi biết Cẩm Thư mang thai cô cùng Hà Trúc đã sợ bị bỏ rơi đến dường nào. Nhưng Cẩm Thư lại đối họ dịu dàng nói.
"Không sao, các con chính là con của ta. Dù không mang chung một họ, nhưng chúng ta vẫn là gia đình."
Lần đầu tiên Hà Lan và Hà Trúc cảm nhận được gia đình là thế nào. Họ vẫn lấy họ Hà là vì họ chỉ đang cố nhắc nhở bản thân không được quên những kẻ bỏ rơi họ cũng là mang họ Hà.
Hà Lan đứng bên ngoài nhìn những dòng nhật kí trên từ giấy khiến suy nghĩ cô không khỏi phiêu xa.
Mấy hôm trước Hạ Kiến Quốc đã bị tai nạn, khi đó vì tai nạn vá nặng chết ngây tại chỗ.
Khi mọi người biết tin cũng chỉ có thể bị thương rồi vẫn phải sống tiếp.
Nhìn mảnh giấy bị xé ra từ một cuốn nhật kí trên tay.
Hà Lan thật là bất đắc dĩ nghĩ.
Chắc là do Hạ Dương lúc dọn dẹp phòng cậu đã chú ý đến 'Cậu ấy đúng thật là, sao có thể chết như vậy cơ chứ. Nếu như ông còn sống mình nhất định sẽ lột da ông.'
Trong đầu nghĩ là thế. Nhưng nghĩ đến hôm Hạ Kiến Quốc chết, cô chính là người khóc nhiều nhất.
Nhìn cảnh Hà Trúc đứng bên cạnh an ủi Hạ Dương đang khóc.
Không hiểu vì sao trong lòng Hà Lan có chút khó chịu khi nhìn hai người trước mắt. 'Lại nữa... Cảm giác này lại xuất hiện nữa rồi.' Còn đang suy nghĩ ngẩn ngơ thì giọng nói nghẹn ngào đứt quảng vang lên.
"Tỷ, Nguyệt... Em ấy... Em ấy có thể sống chứ.."
Giọng nói Hạ Dương run rẩy rất nhiều, nước mắt cũng chảy rất nhiều. Tay đưa lên muốn chạm vào trên mặt Hạ Nguyệt, nhưng thứ cô chạm vào lại là tấm kính chắc chắn. Cảm giác như em ấy đang ở rất gần, nhưng khi chạm vào đó lại thấy nó thật xa vời.
Hà Trúc nhìn người trong kén, rồi lại nhìn người bên ngoài đang khóc. Cô thở ra một hơi, thành thật đáp: "Nếu như có trái tim phù hợp, nhất định em ấy sẽ sống."
Đúng vậy, thứ họ luôn chờ đợi suốt mười mấy năm qua chính là một trái tim khỏe mạnh và đủ phù hợp với Hạ Nguyệt. Chỉ là dù máu Hạ Nguyệt không hiếm, cũng chẳng có gì đặt biệt, nhưng lại chẳng thể tìm được một trái tim khỏe mạnh và phù hợp.
Nghĩ đến đây Hà Trúc không khỏi cảm thấy đau đầu.
"Vậy em thì sao? Em phù hợp mà đúng không?"
Hà Trúc nghe xong liền ngơ ngác, một lát sau khi ý thức được lời Hạ Dương nói Hà Trúc và Hà Lan bên ngoài liền đồng thời vang lên tiếng.
"Tuyệt đối không được!"
Nhưng nhiêu đây không đủ để ngăn lại Hạ Dương. Ánh mắt cô dần trở nên kiên định, bàn tay đặt lên tấm kính, như muôn xuyên qua nó chạm vào khuông mặt em gái mình.
"Không! Trúc Tỷ, Lan Tỷ, hai người phải giúp em... Em muốn Nguyệt Nguyệt sống, cho dù em có chết... Em vẫn là muốn em ấy sống vui vẻ, nếu không em sẽ ân hận cả đời."
Hà Trúc và Hà Lan nhìn nhau, họ biết lời này của Hạ Dương không phải nói đùa. Lớn lên cùng nhau, còn là một tay họ chăm sóc hai đứa trẻ lớn. Trải qua nhiều năm, ít nhiều gì các cô vẫn là hiểu rõ tính cách của Hạ Dương.
Em ấy bên ngoài ôn nhu ân cần, nhưng lại là dạng người khó tiếp cận nhất. Giống như việc rõ ràng thấy đang cười nhưng thực chất lại là lạnh lẽo từ bên trong.
Những gì em ấy nói, em ấy muốn làm ngoại trừ Hạ Nguyệt thì chỉ có mẹ nuôi Cẩm Thư có thể ngăn lại. Còn lại cô điều không nghe bất cứ ai.
Hà Trúc và Hà Lan do dự nhìn nhau, cả hai điều hiểu trong mắt đối phương là gì. Hà Trúc liền lên tiếng đi trước.
"Chuyện này... Dương Dương, em biết đó bọn Tỷ tuy không tìm được trái tim cho Nguyệt Nguyệt, nhưng bọn Tỷ đã tạo ra một trái tim nhân tạo, có thể không đầy một năm nửa có thể thực thành lên người... Em cũng không cần...."
Dù là thế chuyện mật đạo liền bị cô ném ra sau đầu.
Khi nhìn thấy căn phòng bên dưới, nó cực kì hiện đại và có nhiều máy móc hiện đại mà chính cô cũng không biết tên. Hạ Dương còn chưa hết kinh ngạc thì Hà Trúc đã hướng về một cánh cửa đi đến.
Hạ Dương không chút do dự chạy qua.
Hà Trúc ấn mã cùng quét mắt và khuông mặt mới khiến cánh cửa mở ra.
Cửa vừa mở, đập vào mắt của hai là một cái kén ngủ đông to nằm giữa phòng. Bên trong cũng có các trang thiết bị hiện tại, còn được tăng tiến hơn trước.
Hạ Dương vội vàng chạy đến gần, càn đi đến gần. Người nằm trong kén cũng dần lộ ra.
Hạ Nguyệt nằm trong kén ngủ đông. Mái tóc bạch kim đặt biệt, cực giống với Hạ Dương. Cả hai cứ như hai giọt nước không thể nào phân biệt.
Đôi lông mày lá liễu, sóng mũi cao thẳng xinh đẹp, đôi mắt ngắm nghiền, cùng đôi môi tái nhợt. Làng da càn là trắng bạch, cộng thêm mái tóc trắng, chẳng khác nào ma nữ xinh đẹp bước ra từ trong tiểu thuyết. Đường nét trên mặt vì bệnh lâu năm mà trở nên ốm yếu, giống như thể chỉ cần cô gái trước mắt bước ra khỏi rén liền có thể sẽ chết ngây lập tức vậy.
Hà Trúc lúc này cảm giác được tiếng gió, cô quay người lại đã không nhìn thấy Hạ Dương đâu, khi lần nữa quay đầu nhìn qua kén mới thấy Hạ Dương không biết từ bao giờ đứng bên kén mà rơi lệ.
Hà Trúc vừa nhìn liền nhẹ thở dài, đang định bước vào vỗ về thì một cái tay từ sau bắt lấy cô. Hà Trúc hơi sửng sốt một chút, cô liền quay đầu tràn đầu nghi hoặc nhìn về phía sau.
Phía sau Hà Trúc là Hà Lan. Hà Lan trên mặt còn đeo kích che chắn, nắm chặt tay Hà Trúc tràn đầy tức giận nói: "Tỷ, Tỷ đang làm gì vậy? Tại sao lại để Hạ Dương biết chuyện, còn dẫn em ấy đến đây!"
Hà Trúc liếc nhìn qua Hạ Dương không chú ý bên này, cô cũng thật là bất đắc dĩ đáp: "Chị cũng không muốn, nhưng mà em ấy đã nhớ ra mọi chuyện rồi. Căng bản là không thể giấu."
Nghe đến đây Hà Lan liền sửng sốt một chút, rồi đột nhiên kích động hơn mà nói: "Nhớ... Làm sao có thể! Mỗi tuần em điều cho Hạ Dương uống thuốc ức chế, căng bản cô bé sẽ không nhất thời kích động nhớ ra được!"
Hà Trúc càn nghĩ đến càn thấy phiền, cô nhất quyết đưa ra tờ giấy mà ban nãy Hạ Dương đưa cô. Không nói gì thêm kéo lấy tay em gái mình mà đặt lên. Nhanh gọn, quay người một cái liền rời đi.
Hà Lan ngơ ngác nhìn tờ giấy bị nhào nát, có thể biết được người cầm nó đã không thương sót gì. Chữ bên trên cũng bị nhòa không ít, nhưng vẫn có thể đọc được.
Trên giấy là chữ viết tay, mà nét bút này không ai khác lại chính là Hạ Kiến Quốc. Ông chính là em trai của Thư Cẩm, là cậu của Hạ Dương và Hạ Nguyệt. Mà Cẩm Thư là mẹ của Hạ Dương và Hạ Nguyệt.
Ban đầu Hà Lan còn mang tâm thái khó chịu khi Hà Trúc đem theo Hạ Dương xuống phòng thí nghiệm ẩn. Nhưng cho đến lúc này cơn tức đó liền đổi vị trí sang Hạ Kiến Quốc. Chỉ tiếc là người đã chết, chứ nếu không cô cũng sẽ phải lốc da hắn.
Hạ Kiến Quốc cư nhiên lại viết nhật kí, còn viết rõ đầu đuôi đến vậy chuyện năm xưa đến vậy.
Hà Lan nhìn qua Hạ Dương đang khóc bên cạnh kén, lòng cô cũng chợt khó chịu.
Mẹ của Hạ Dương và Hạ Nguyệt là một người tốt bụng, dù bị chồng phản bội và bỏ rơi. Cô ấy không chỉ không buồn mà còn vực dậy tinh thần.
Khi đó cô và Hà Trúc được một gia đình ở quê sinh ra. Vốn sinh đôi là một điều may, nhưng kia đó là ở quê, vẫn còn phong kiến và lạc hậu. Gia đình nghe người bên ngoài đồn sinh đôi chính là trời phạt, sẽ gây ra họa diệt tộc nên gia đình đã đem lên thành phố bán cả hai.
Cả hai bị người đem bán, nhưng may mắn là đường dây mua bán trẻ em để lấy nội tạng đó điều bị bắt.
Các nàng cũng được đưa và trại trẻ mồ coi. Sống trong đó được 5 năm thì được một người nhận. Và người đó không ai khác chính là Cẩm Thư, mẹ của Hạ Dương và Hạ Nguyệt.
Bà ấy đến trại nhận hai cô. Trên về còn nhận thêm một đứa trẻ nữa. Vốn cho gằng sẽ sống một nhà 5 người. Nhưng Cẩm Thư khi đó không biết mình có con với tra nam. Cuối cũng vẫn là sinh ra được một cặp sinh đôi.
Khỏi phải nói khi biết Cẩm Thư mang thai cô cùng Hà Trúc đã sợ bị bỏ rơi đến dường nào. Nhưng Cẩm Thư lại đối họ dịu dàng nói.
"Không sao, các con chính là con của ta. Dù không mang chung một họ, nhưng chúng ta vẫn là gia đình."
Lần đầu tiên Hà Lan và Hà Trúc cảm nhận được gia đình là thế nào. Họ vẫn lấy họ Hà là vì họ chỉ đang cố nhắc nhở bản thân không được quên những kẻ bỏ rơi họ cũng là mang họ Hà.
Hà Lan đứng bên ngoài nhìn những dòng nhật kí trên từ giấy khiến suy nghĩ cô không khỏi phiêu xa.
Mấy hôm trước Hạ Kiến Quốc đã bị tai nạn, khi đó vì tai nạn vá nặng chết ngây tại chỗ.
Khi mọi người biết tin cũng chỉ có thể bị thương rồi vẫn phải sống tiếp.
Nhìn mảnh giấy bị xé ra từ một cuốn nhật kí trên tay.
Hà Lan thật là bất đắc dĩ nghĩ.
Chắc là do Hạ Dương lúc dọn dẹp phòng cậu đã chú ý đến 'Cậu ấy đúng thật là, sao có thể chết như vậy cơ chứ. Nếu như ông còn sống mình nhất định sẽ lột da ông.'
Trong đầu nghĩ là thế. Nhưng nghĩ đến hôm Hạ Kiến Quốc chết, cô chính là người khóc nhiều nhất.
Nhìn cảnh Hà Trúc đứng bên cạnh an ủi Hạ Dương đang khóc.
Không hiểu vì sao trong lòng Hà Lan có chút khó chịu khi nhìn hai người trước mắt. 'Lại nữa... Cảm giác này lại xuất hiện nữa rồi.' Còn đang suy nghĩ ngẩn ngơ thì giọng nói nghẹn ngào đứt quảng vang lên.
"Tỷ, Nguyệt... Em ấy... Em ấy có thể sống chứ.."
Giọng nói Hạ Dương run rẩy rất nhiều, nước mắt cũng chảy rất nhiều. Tay đưa lên muốn chạm vào trên mặt Hạ Nguyệt, nhưng thứ cô chạm vào lại là tấm kính chắc chắn. Cảm giác như em ấy đang ở rất gần, nhưng khi chạm vào đó lại thấy nó thật xa vời.
Hà Trúc nhìn người trong kén, rồi lại nhìn người bên ngoài đang khóc. Cô thở ra một hơi, thành thật đáp: "Nếu như có trái tim phù hợp, nhất định em ấy sẽ sống."
Đúng vậy, thứ họ luôn chờ đợi suốt mười mấy năm qua chính là một trái tim khỏe mạnh và đủ phù hợp với Hạ Nguyệt. Chỉ là dù máu Hạ Nguyệt không hiếm, cũng chẳng có gì đặt biệt, nhưng lại chẳng thể tìm được một trái tim khỏe mạnh và phù hợp.
Nghĩ đến đây Hà Trúc không khỏi cảm thấy đau đầu.
"Vậy em thì sao? Em phù hợp mà đúng không?"
Hà Trúc nghe xong liền ngơ ngác, một lát sau khi ý thức được lời Hạ Dương nói Hà Trúc và Hà Lan bên ngoài liền đồng thời vang lên tiếng.
"Tuyệt đối không được!"
Nhưng nhiêu đây không đủ để ngăn lại Hạ Dương. Ánh mắt cô dần trở nên kiên định, bàn tay đặt lên tấm kính, như muôn xuyên qua nó chạm vào khuông mặt em gái mình.
"Không! Trúc Tỷ, Lan Tỷ, hai người phải giúp em... Em muốn Nguyệt Nguyệt sống, cho dù em có chết... Em vẫn là muốn em ấy sống vui vẻ, nếu không em sẽ ân hận cả đời."
Hà Trúc và Hà Lan nhìn nhau, họ biết lời này của Hạ Dương không phải nói đùa. Lớn lên cùng nhau, còn là một tay họ chăm sóc hai đứa trẻ lớn. Trải qua nhiều năm, ít nhiều gì các cô vẫn là hiểu rõ tính cách của Hạ Dương.
Em ấy bên ngoài ôn nhu ân cần, nhưng lại là dạng người khó tiếp cận nhất. Giống như việc rõ ràng thấy đang cười nhưng thực chất lại là lạnh lẽo từ bên trong.
Những gì em ấy nói, em ấy muốn làm ngoại trừ Hạ Nguyệt thì chỉ có mẹ nuôi Cẩm Thư có thể ngăn lại. Còn lại cô điều không nghe bất cứ ai.
Hà Trúc và Hà Lan do dự nhìn nhau, cả hai điều hiểu trong mắt đối phương là gì. Hà Trúc liền lên tiếng đi trước.
"Chuyện này... Dương Dương, em biết đó bọn Tỷ tuy không tìm được trái tim cho Nguyệt Nguyệt, nhưng bọn Tỷ đã tạo ra một trái tim nhân tạo, có thể không đầy một năm nửa có thể thực thành lên người... Em cũng không cần...."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất