Em Gái Thiên Tài Trở Về Náo Loạn Cả Giới
Chương 4: Muốn em được sống.
"Chuyện này... Dương Dương, em biết đó bọn Tỷ tuy không tìm được trái tim cho Nguyệt Nguyệt, nhưng bọn Tỷ đã tạo ra một trái tim nhân tạo, có thể không đầy một năm nửa có thể thực thành lên người... Em cũng không cần...."
Còn chưa nói hết thì Hạ Dương đã xen vào, lạnh lùng đáp: "Vậy thì bây giờ em đổi tim cho em ấy, sau này em chỉ cần dùng tim nhân tạo là được mà."
"Không thể, làm sao có thể như vậy chứ!"
Hà Lan phía sau lập tức lên tiếng.
Nhưng Hạ Dương lại không sao cả quay đầu liền đáp trả: "Tại sao không, trước kia em ấy vì em đổi tim, vậy tại sao bây giờ em không thể đổi tim cho em ấy. Các Tỷ có phải là không muốn em ấy tỉnh lại, hay sợ em chết đi!"
Lời này của Hạ Dương không nghi ngờ là một kích trí mạng.
Hà Lan nhíu mày, cô lí nhí nói: "Vậy còn ước mơ của em thì phải làm sao? Không phải em muốn làm ảnh hậu sao."
Nói đến đây cô hơi sửng sốt một chút, rồi như tìm được đường đi tiếp theo mà đôi mắt phát sáng nói to.
"Đúng vậy, Hạ Dương không phải ước mơ của em là làm ảnh hậu sao! Không lẽ ngây cả nó em cũng có thể từ bỏ ư! Nếu bây giờ em đổi tim, thì cơ hội diễn xuất của em sẽ tan biến!"
Hạ Dương sửng ra đôi chút, ánh mắt trầm tư nhìn Hạ Nguyệt nằm trong kén ngủ đông.
Ngây lúc Hà Lan nghĩ bản thân đã có thể phiên giải được Hạ Dương.
Thì Hạ Dương liền hất cho cô một chậu nước lạnh.
"Em muốn làm ảnh hậu cũng chỉ vì em gái mình. Vì em nghĩ nếu có một ngày mình không thể tìm được em ấy, vậy chỉ cần em ấy tìm em là được rồi không phải hay sao?"
Lời nói rất hay nhưng bất kì ai nghe qua cũng nghe ra được sự bi thương trong đó. Hà Trúc thật càn nhiều là hiểu Hạ Dương đã quyết tâm, cô cũng biết ngây lúc này bản thân đã không thể ngăn cản được cũng chỉ đành chấp nhận.
Chỉ là Hà Lan đứng bên cạnh lại không muốn bỏ cuộc tiếp tục bước lên phiên giải, ý đồ kéo dài thêm thời gian.
"Được tôi đồng ý với em, nhưng em biết đó giờ quyền quyết định không nằm trong tay chúng tôi. Nguyên Ca Ca, anh ấy còn chưa quay về, nếu được chúng ta chờ anh ấy quay lại rồi nói chuyện sau được chứ..."
Hà Lan như là cầu xin mà nói. Cô nhẹ giọng tỏ vẻ như bản thân đã thật sự chấp nhận chuyện này rồi.
Hạ Dương do dự, cô nhìn người nằm trong kén, trong đầu lại liên tưởng về chuyện khi còn nhỏ.
Hạ Nguyệt khi còn nhỏ không thông minh mà dường như cái gì em cũng biết. Khiến người làm Tỷ Tỷ là cô vẫn luôn cảm thấy rất ghen tị.
Nhưng cô luôn không hiểu, dù cho cô luôn tỏ ra ghét bỏ, hay dùng ánh ghen tị đối với em ấy. Thì Hạ Nguyệt vẫn chưa bao giờ đối với cô Tỷ Tỷ này ghét bỏ. thậm trí em ấy còn không quan tâm sống chết nguyện dùng tim đổi lấy mạng cho cô.
Năm đó khi cô chạy thoát khỏi tay người cha độc ác, cô đã gọi gia đình đến cứu Hạ Nguyệt. Chỉ là mọi người đến quá muộn, lúc Hạ Nguyệt được đưa ra, cô bé nằm trên cán cấp cứu như chỉ còn cái xác. Khỏi phải hỏi cô đã ân hận việc mình làm đến đâu.
Cô muốn em được sống, cho dù có phải trả giá bằng mạng sống thì cô vẫn chấp nhận. Nghĩ vậy Hạ Dương liền lên tiếng nói với hai người phía sau.
"Đừng lừa em, Trúc Tỷ là bác sĩ, còn Tỷ là nhà nghiêm cứu, cả hai điều có khả năng giúp em đổi tim. Dù cho Nguyên Ca quay lại thì cũng sẽ không thể làm gì hay nói gì."
Hà Lan căm lặng, vì cô biết lời này của Hạ Dương là không sai. Thứ cần đã có, nếu bây giờ ngăn cản chẳng phải là đang nói không muống Hạ Nguyệt sống tiếp hay sao.
"Nhưng tôi muốn em sống."
Hà Lan cuối cùng vẫn là nói lời ít kỷ. Cô thà để mình bị ghét cũng không muốn Hạ Dương chết.
Hạ Dương nhìn Hà Lan, cô hơi thở dài bất đắc dĩ đáp đối Hà Lan đáp: "Tỷ, em cũng muốn Hạ Nguyệt sống. hơn nữa em cũng không chết mà đúng không..."
Hạ Dương cười, trong mắt điều là quật cường không buông. Từ lúc đi đến đây, cô đã âm thầm ra quyết định. Nên chuyện Hạ Nguyệt phải sống là không thể nghi ngờ bắt buộc phải làm được.
Vẫn là hai người Hà Trúc và Hà Lan không thể làm gì. Sau khi gọi cho Tiêu Nguyên ở nước ngoài, nói rõ tình hình cho cậu ta. Tiêu Nguyên biết chuyện cũng chỉ trầm mặc một chút rồi cũng nhanh chóng đáp ứng với sự tuỳ ứng của Hạ Dương.
Mọi chuyện diễn ra như mong đợi, tuy Hà Lan không chấp nhận được nhưng cô cũng đành phải chấp nhận. Vì dù sao đây cũng là ý của em ấy. Hạ Dương quay trở về công ty cùng quản lý mình sắp xếp một chút rồi quay lại phòng nghiên cứu.
Sau đó Hạ Dương được tiêm vào thuốc mê. Cuộc phẫu thuật diễn ra cực kì thành công. Tim nhân tạo được cấy vào, nhưng nhóm người biết rõ dù tim được cấy vào thì chưa chắc người có thể sống, thậm chí là có thể mất mạng, và không ai nắm chắc một trăm phần trăm là Hạ Dương có thể tỉnh.
Thật may khi mọi thứ không đi qua giới hạn.
Hạ Nguyệt có thể sống, còn Hạ Dương thì vẫn là không thể tỉnh, nhưng vẫn may mắn là cô không chết, giống như Hạ Nguyệt lúc trước, Hạ Dương được đưa vào kén để bắt đầu vá trình ngủ đông.
Hà Trúc cầm bệnh án trên tay dự đoán sau một tuần Hạ Nguyệt có thể tỉnh. Cô nhìn đứa trẻ trên giường lại không biết nên nói gì, nhẹ lắc đầu thầm nhủ trong lòng. ' Vẫn nên không để em ấy biết Hạ Dương vì Hạ Nguyệt mới xảy ra chuyện.'
Trong cuộc phẫu thuật này mọi thứ luôn trong tầm kiểm soát, khiến Hà Trúc có hơi lơ là.
Một buổi sáng của 3 ngày sau đó, Hà Trúc sửng sờ nhìn căn phòng trống trơn, trong lòng liền vang lên tiếng chuông cảnh báo. Cô tràn đầy sợ hãi chạy ra khỏi phòng. Ở một căn phòng khác Hà Lan cũng chạy ra với vẻ mặt không thể tin. Hà Lan còn chưa nói, Hà Trúc đã sợ hãi chạy đến xem.
Cô cho rằng Hạ Dương cũng biến mất, nhưng khi vừa cho đầu vào cô đã phải sửng sốt khi nhìn thấy cảnh Hạ Nguyệt đang dựa mình vào kén ngủ đông của Hạ Dương mà ngủ. Hà Trúc không khỏi giật mình, càn nhiều là lo lắng chạy đến. Hà Lan cũng ý thức được mà lập tức lao đến.
Hà Trúc chạy đến trước. Cô vừa đưa tay chạm vào Hạ Nguyệt liền phát hiện cả người Hạ Nguyệt đang phát sốt, lật người Hạ Nguyệt lại thì nhìn rõ khuông mặt có nhiều vết hằng của nước mắt còn lưu lại, chạm lên còn dính dính.
Dù thóc thác và trên mặt còn nhiều dấu vết nước mắt nhưng vẫn không thể che đi sự xinh đẹp của Hạ Nguyệt.
Nhưng cho dù là hai chị em sinh đôi nhưng Hạ Nguyệt và Hạ Dương điều có rất nhiều điểm khác nhau.
Giống như Hạ Dương là chỉ nhưng tính cách lại mềm yếu thích dựa vào, nên khi cô bé trưởng thành liền tạo cho người khác cảm giác gần gủi nhưng lại không vá thân cận. Trên người em luôn phát ra sự tao nhã thanh lịch, nhưng không mất phần tôn nghiêm, như một quý tộc thực thụ.
Mà Hạ Nguyệt lại chính là kiểu người trái ngược. Em ấy trầm tính và có phần lý trí, em ấy cứ như một đứa trẻ trưởng thành trước tuổi vậy. Nên khi trưởng thành Hạ Nguyệt lại trở nên có sức thấp dẫn. Là kiểu man cho một loại cảm giác an toàn và đáng tin cậy.
Hơn nữa nét đẹp của Hạ Nguyệt cũng giống như tên em, khi Hạ Nguyệt thì mọi bí ẩn sẽ được che giấu, chỉ khi chạm mới hiểu rõ đằng sau bóng tối.
Còn chưa nói hết thì Hạ Dương đã xen vào, lạnh lùng đáp: "Vậy thì bây giờ em đổi tim cho em ấy, sau này em chỉ cần dùng tim nhân tạo là được mà."
"Không thể, làm sao có thể như vậy chứ!"
Hà Lan phía sau lập tức lên tiếng.
Nhưng Hạ Dương lại không sao cả quay đầu liền đáp trả: "Tại sao không, trước kia em ấy vì em đổi tim, vậy tại sao bây giờ em không thể đổi tim cho em ấy. Các Tỷ có phải là không muốn em ấy tỉnh lại, hay sợ em chết đi!"
Lời này của Hạ Dương không nghi ngờ là một kích trí mạng.
Hà Lan nhíu mày, cô lí nhí nói: "Vậy còn ước mơ của em thì phải làm sao? Không phải em muốn làm ảnh hậu sao."
Nói đến đây cô hơi sửng sốt một chút, rồi như tìm được đường đi tiếp theo mà đôi mắt phát sáng nói to.
"Đúng vậy, Hạ Dương không phải ước mơ của em là làm ảnh hậu sao! Không lẽ ngây cả nó em cũng có thể từ bỏ ư! Nếu bây giờ em đổi tim, thì cơ hội diễn xuất của em sẽ tan biến!"
Hạ Dương sửng ra đôi chút, ánh mắt trầm tư nhìn Hạ Nguyệt nằm trong kén ngủ đông.
Ngây lúc Hà Lan nghĩ bản thân đã có thể phiên giải được Hạ Dương.
Thì Hạ Dương liền hất cho cô một chậu nước lạnh.
"Em muốn làm ảnh hậu cũng chỉ vì em gái mình. Vì em nghĩ nếu có một ngày mình không thể tìm được em ấy, vậy chỉ cần em ấy tìm em là được rồi không phải hay sao?"
Lời nói rất hay nhưng bất kì ai nghe qua cũng nghe ra được sự bi thương trong đó. Hà Trúc thật càn nhiều là hiểu Hạ Dương đã quyết tâm, cô cũng biết ngây lúc này bản thân đã không thể ngăn cản được cũng chỉ đành chấp nhận.
Chỉ là Hà Lan đứng bên cạnh lại không muốn bỏ cuộc tiếp tục bước lên phiên giải, ý đồ kéo dài thêm thời gian.
"Được tôi đồng ý với em, nhưng em biết đó giờ quyền quyết định không nằm trong tay chúng tôi. Nguyên Ca Ca, anh ấy còn chưa quay về, nếu được chúng ta chờ anh ấy quay lại rồi nói chuyện sau được chứ..."
Hà Lan như là cầu xin mà nói. Cô nhẹ giọng tỏ vẻ như bản thân đã thật sự chấp nhận chuyện này rồi.
Hạ Dương do dự, cô nhìn người nằm trong kén, trong đầu lại liên tưởng về chuyện khi còn nhỏ.
Hạ Nguyệt khi còn nhỏ không thông minh mà dường như cái gì em cũng biết. Khiến người làm Tỷ Tỷ là cô vẫn luôn cảm thấy rất ghen tị.
Nhưng cô luôn không hiểu, dù cho cô luôn tỏ ra ghét bỏ, hay dùng ánh ghen tị đối với em ấy. Thì Hạ Nguyệt vẫn chưa bao giờ đối với cô Tỷ Tỷ này ghét bỏ. thậm trí em ấy còn không quan tâm sống chết nguyện dùng tim đổi lấy mạng cho cô.
Năm đó khi cô chạy thoát khỏi tay người cha độc ác, cô đã gọi gia đình đến cứu Hạ Nguyệt. Chỉ là mọi người đến quá muộn, lúc Hạ Nguyệt được đưa ra, cô bé nằm trên cán cấp cứu như chỉ còn cái xác. Khỏi phải hỏi cô đã ân hận việc mình làm đến đâu.
Cô muốn em được sống, cho dù có phải trả giá bằng mạng sống thì cô vẫn chấp nhận. Nghĩ vậy Hạ Dương liền lên tiếng nói với hai người phía sau.
"Đừng lừa em, Trúc Tỷ là bác sĩ, còn Tỷ là nhà nghiêm cứu, cả hai điều có khả năng giúp em đổi tim. Dù cho Nguyên Ca quay lại thì cũng sẽ không thể làm gì hay nói gì."
Hà Lan căm lặng, vì cô biết lời này của Hạ Dương là không sai. Thứ cần đã có, nếu bây giờ ngăn cản chẳng phải là đang nói không muống Hạ Nguyệt sống tiếp hay sao.
"Nhưng tôi muốn em sống."
Hà Lan cuối cùng vẫn là nói lời ít kỷ. Cô thà để mình bị ghét cũng không muốn Hạ Dương chết.
Hạ Dương nhìn Hà Lan, cô hơi thở dài bất đắc dĩ đáp đối Hà Lan đáp: "Tỷ, em cũng muốn Hạ Nguyệt sống. hơn nữa em cũng không chết mà đúng không..."
Hạ Dương cười, trong mắt điều là quật cường không buông. Từ lúc đi đến đây, cô đã âm thầm ra quyết định. Nên chuyện Hạ Nguyệt phải sống là không thể nghi ngờ bắt buộc phải làm được.
Vẫn là hai người Hà Trúc và Hà Lan không thể làm gì. Sau khi gọi cho Tiêu Nguyên ở nước ngoài, nói rõ tình hình cho cậu ta. Tiêu Nguyên biết chuyện cũng chỉ trầm mặc một chút rồi cũng nhanh chóng đáp ứng với sự tuỳ ứng của Hạ Dương.
Mọi chuyện diễn ra như mong đợi, tuy Hà Lan không chấp nhận được nhưng cô cũng đành phải chấp nhận. Vì dù sao đây cũng là ý của em ấy. Hạ Dương quay trở về công ty cùng quản lý mình sắp xếp một chút rồi quay lại phòng nghiên cứu.
Sau đó Hạ Dương được tiêm vào thuốc mê. Cuộc phẫu thuật diễn ra cực kì thành công. Tim nhân tạo được cấy vào, nhưng nhóm người biết rõ dù tim được cấy vào thì chưa chắc người có thể sống, thậm chí là có thể mất mạng, và không ai nắm chắc một trăm phần trăm là Hạ Dương có thể tỉnh.
Thật may khi mọi thứ không đi qua giới hạn.
Hạ Nguyệt có thể sống, còn Hạ Dương thì vẫn là không thể tỉnh, nhưng vẫn may mắn là cô không chết, giống như Hạ Nguyệt lúc trước, Hạ Dương được đưa vào kén để bắt đầu vá trình ngủ đông.
Hà Trúc cầm bệnh án trên tay dự đoán sau một tuần Hạ Nguyệt có thể tỉnh. Cô nhìn đứa trẻ trên giường lại không biết nên nói gì, nhẹ lắc đầu thầm nhủ trong lòng. ' Vẫn nên không để em ấy biết Hạ Dương vì Hạ Nguyệt mới xảy ra chuyện.'
Trong cuộc phẫu thuật này mọi thứ luôn trong tầm kiểm soát, khiến Hà Trúc có hơi lơ là.
Một buổi sáng của 3 ngày sau đó, Hà Trúc sửng sờ nhìn căn phòng trống trơn, trong lòng liền vang lên tiếng chuông cảnh báo. Cô tràn đầy sợ hãi chạy ra khỏi phòng. Ở một căn phòng khác Hà Lan cũng chạy ra với vẻ mặt không thể tin. Hà Lan còn chưa nói, Hà Trúc đã sợ hãi chạy đến xem.
Cô cho rằng Hạ Dương cũng biến mất, nhưng khi vừa cho đầu vào cô đã phải sửng sốt khi nhìn thấy cảnh Hạ Nguyệt đang dựa mình vào kén ngủ đông của Hạ Dương mà ngủ. Hà Trúc không khỏi giật mình, càn nhiều là lo lắng chạy đến. Hà Lan cũng ý thức được mà lập tức lao đến.
Hà Trúc chạy đến trước. Cô vừa đưa tay chạm vào Hạ Nguyệt liền phát hiện cả người Hạ Nguyệt đang phát sốt, lật người Hạ Nguyệt lại thì nhìn rõ khuông mặt có nhiều vết hằng của nước mắt còn lưu lại, chạm lên còn dính dính.
Dù thóc thác và trên mặt còn nhiều dấu vết nước mắt nhưng vẫn không thể che đi sự xinh đẹp của Hạ Nguyệt.
Nhưng cho dù là hai chị em sinh đôi nhưng Hạ Nguyệt và Hạ Dương điều có rất nhiều điểm khác nhau.
Giống như Hạ Dương là chỉ nhưng tính cách lại mềm yếu thích dựa vào, nên khi cô bé trưởng thành liền tạo cho người khác cảm giác gần gủi nhưng lại không vá thân cận. Trên người em luôn phát ra sự tao nhã thanh lịch, nhưng không mất phần tôn nghiêm, như một quý tộc thực thụ.
Mà Hạ Nguyệt lại chính là kiểu người trái ngược. Em ấy trầm tính và có phần lý trí, em ấy cứ như một đứa trẻ trưởng thành trước tuổi vậy. Nên khi trưởng thành Hạ Nguyệt lại trở nên có sức thấp dẫn. Là kiểu man cho một loại cảm giác an toàn và đáng tin cậy.
Hơn nữa nét đẹp của Hạ Nguyệt cũng giống như tên em, khi Hạ Nguyệt thì mọi bí ẩn sẽ được che giấu, chỉ khi chạm mới hiểu rõ đằng sau bóng tối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất