Chương 9: Chương. 9
" Sao chị biết hắn sẽ không làm gì trại trẻ chứ?"
" Trại trẻ là nơi để bắt em lại nếu hắn mà phá trại trẻ rồi thì sau hắn bắt được em"
" Chị nói thì em nghe, nhưng biết chạy trốn đi đâu bây giờ?"
"Giờ em hãy đi qua nước ngoài đi"
" Nhưng em phải đi nước nào?"
" Hay là em đi nước Y đi"
" Em biết tiếng Y mà phải không?
" Dạ... nhưng mà còn tiền tiêu dùng em em không có "
" Cái đó thì chị sẽ cho em mượn được hông ? "
" Nếu chị cho em mượn rồi chị làm gì có tiền tiêu sài? "
" Em đừng lo chị đang làm thư ký của tổng giám đốc công ty nhà họ Bạch nên nhiều tiền lắm em đừng lo. "
" Dạ chị đã nói vậy rồi thì em cũng đỡ lo".
" Vậy em đã ăn gì chưa? Chị làm đồ ăn cho em ăn nha".
" Dạ thôi em ăn rồi, em đã làm chị lo lắng nhiều rồi nên chị đi nghỉ sớm đi"
" Uhm em cũng nghỉ sớm đi"
" Dạ"
Hùng Khắc đã tra tấn những người vệ sĩ đó bằng những cây roi mây lớn vì cái tội đã để cậu bỏ trốn, nhưng người vệ sĩ đó quan xin nhưng hắn không vẫn cho người đánh tiếp, chừng nào hắn hả giận mới kêu người thả ra. Bỗng dưng có cuộc điện thoại \(của thuộc hạ hắn\) gọi lại nói:
" Đã kiếm hết cái thành phố rồi mà vẫn chưa tìm được cậu Thanh Hạ"
" **Lũ vô tích sự có một người cũng tìm không xong**" hắn nỗi giận.
" **Nêu tìm không được thì đừng về đây**"
" *Dạ đại ca*" với giọng sợ hãi.
Hừ em nghĩ em chạy trốn được tôi chắc, hư em còn non lắm, hắn đi về nhà của mình rồi lên thẳng căn phòng mà cậu đã ở với hắn, lúc đó hắn đã say nèn, hình ảnh của cậu cứ hiện lên trong đầu hắn làm hắn luôn nhớ về cậu. Hắn tự hỏi: " ***Có phải tôi đã yêu em rồi*** ***không? Mà sao em cứ ở trong tâm trí tôi*** ***vậy***?" rồi hắn ngủ lúc nào không hay.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Ngày hôm sau khi Thanh Hạ thức dậy và chuẩn bị thu dọn đồ để qua bên Ý, cậu xuống nhà thấy Đan Quỳnh đang dọn đồ ăn trên bàn :
" Em thức rồi à? Lại đây ăn sáng nè "
" Dạ''
" Mà em định đi luôn hôm nay à?"
" Dạ đi sớm cho an toàn chị ạ "
" Ăn cơm đi chị đưa em ra sân bay "
" Dạ em cảm ơn chị đã chiếu cố và chăm sóc em mấy ngày qua "
" Có gì đâu mà cảm ơn, chị là chị của em mà"
" Dạ"
Sau khi ăn xong Đan Quỳnh đưa cậu ra sân bay và cậu đã bay sang Ý.
Hùng Khắc khi tỉnh dậy thì thay đồ và lên công ty vẫn làm việc bình thường khi hắn lên tới phòng và ngồi làm việc thì có một cuộc gọi từ Trần Dẩn:
" Đại cả đã tìm được Thanh Hạ rồi "
" Tìm được rồi à vậy em ấy ở đâu? "
" Nhưng mà cậu ấy đã ra nước ngoài rồi ạ"
" **Nước nào**?"
" Y"
" **Y**?" kêu người đi theo dõi cậu ấy cho tôi."
" Vậy không bắt cậu ấy sao?"
" Không".
" Dạ"
Sao khi Thanh Hạ đi Hùng Khắc vẫn luôn cho người theo dõi cậu, và luôn nhìn cậu qua những tấm hình mà người theo dõi rồi cho hắn;
Hắn vẫn tiếp tục điều hành công ty của mình, và đưa công ty của hắn ngày càng phát triển, nổi tiếng và đạt được nhiều giải thưởng trong và ngoài nước, còn hắn đã đạt được danh nhân trẻ thứ 10 trên thế giới và cũng được săn đó như một ngôi sao. Lúc nào trên các mặt báo tin tức tin của hắn còn nhiều hơn cả minh tinh điện ảnh; Nhờ sự giúp đỡ của của Trần Dẩn và Dũng Hoành và sự lãnh đạo của hắn, mà ban đảng của hắn cũng đã ngày càng mở rộng khắp nơi trên các nước khác. Các ban đảng ngầm không một ai là không biết tên của hắn và khi nói thì lại rùng mình vì sự lạnh lùng và tàng bạo.
" Trại trẻ là nơi để bắt em lại nếu hắn mà phá trại trẻ rồi thì sau hắn bắt được em"
" Chị nói thì em nghe, nhưng biết chạy trốn đi đâu bây giờ?"
"Giờ em hãy đi qua nước ngoài đi"
" Nhưng em phải đi nước nào?"
" Hay là em đi nước Y đi"
" Em biết tiếng Y mà phải không?
" Dạ... nhưng mà còn tiền tiêu dùng em em không có "
" Cái đó thì chị sẽ cho em mượn được hông ? "
" Nếu chị cho em mượn rồi chị làm gì có tiền tiêu sài? "
" Em đừng lo chị đang làm thư ký của tổng giám đốc công ty nhà họ Bạch nên nhiều tiền lắm em đừng lo. "
" Dạ chị đã nói vậy rồi thì em cũng đỡ lo".
" Vậy em đã ăn gì chưa? Chị làm đồ ăn cho em ăn nha".
" Dạ thôi em ăn rồi, em đã làm chị lo lắng nhiều rồi nên chị đi nghỉ sớm đi"
" Uhm em cũng nghỉ sớm đi"
" Dạ"
Hùng Khắc đã tra tấn những người vệ sĩ đó bằng những cây roi mây lớn vì cái tội đã để cậu bỏ trốn, nhưng người vệ sĩ đó quan xin nhưng hắn không vẫn cho người đánh tiếp, chừng nào hắn hả giận mới kêu người thả ra. Bỗng dưng có cuộc điện thoại \(của thuộc hạ hắn\) gọi lại nói:
" Đã kiếm hết cái thành phố rồi mà vẫn chưa tìm được cậu Thanh Hạ"
" **Lũ vô tích sự có một người cũng tìm không xong**" hắn nỗi giận.
" **Nêu tìm không được thì đừng về đây**"
" *Dạ đại ca*" với giọng sợ hãi.
Hừ em nghĩ em chạy trốn được tôi chắc, hư em còn non lắm, hắn đi về nhà của mình rồi lên thẳng căn phòng mà cậu đã ở với hắn, lúc đó hắn đã say nèn, hình ảnh của cậu cứ hiện lên trong đầu hắn làm hắn luôn nhớ về cậu. Hắn tự hỏi: " ***Có phải tôi đã yêu em rồi*** ***không? Mà sao em cứ ở trong tâm trí tôi*** ***vậy***?" rồi hắn ngủ lúc nào không hay.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Ngày hôm sau khi Thanh Hạ thức dậy và chuẩn bị thu dọn đồ để qua bên Ý, cậu xuống nhà thấy Đan Quỳnh đang dọn đồ ăn trên bàn :
" Em thức rồi à? Lại đây ăn sáng nè "
" Dạ''
" Mà em định đi luôn hôm nay à?"
" Dạ đi sớm cho an toàn chị ạ "
" Ăn cơm đi chị đưa em ra sân bay "
" Dạ em cảm ơn chị đã chiếu cố và chăm sóc em mấy ngày qua "
" Có gì đâu mà cảm ơn, chị là chị của em mà"
" Dạ"
Sau khi ăn xong Đan Quỳnh đưa cậu ra sân bay và cậu đã bay sang Ý.
Hùng Khắc khi tỉnh dậy thì thay đồ và lên công ty vẫn làm việc bình thường khi hắn lên tới phòng và ngồi làm việc thì có một cuộc gọi từ Trần Dẩn:
" Đại cả đã tìm được Thanh Hạ rồi "
" Tìm được rồi à vậy em ấy ở đâu? "
" Nhưng mà cậu ấy đã ra nước ngoài rồi ạ"
" **Nước nào**?"
" Y"
" **Y**?" kêu người đi theo dõi cậu ấy cho tôi."
" Vậy không bắt cậu ấy sao?"
" Không".
" Dạ"
Sao khi Thanh Hạ đi Hùng Khắc vẫn luôn cho người theo dõi cậu, và luôn nhìn cậu qua những tấm hình mà người theo dõi rồi cho hắn;
Hắn vẫn tiếp tục điều hành công ty của mình, và đưa công ty của hắn ngày càng phát triển, nổi tiếng và đạt được nhiều giải thưởng trong và ngoài nước, còn hắn đã đạt được danh nhân trẻ thứ 10 trên thế giới và cũng được săn đó như một ngôi sao. Lúc nào trên các mặt báo tin tức tin của hắn còn nhiều hơn cả minh tinh điện ảnh; Nhờ sự giúp đỡ của của Trần Dẩn và Dũng Hoành và sự lãnh đạo của hắn, mà ban đảng của hắn cũng đã ngày càng mở rộng khắp nơi trên các nước khác. Các ban đảng ngầm không một ai là không biết tên của hắn và khi nói thì lại rùng mình vì sự lạnh lùng và tàng bạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất