Chương 104: Aaron vĩ đại
Giọng nói cười cợt của người đàn ông bất ngờ vang lên: "Trong hai người thật thảm hại. Tôi đã tự hỏi chuyện gì mà ngài Conal lại còn đích thân 'cầu cứu' cả tôi?"
"Bevis?" - Tống Cẩm Đan ngạc nhiên khi thấy Bevis đứng trước mặt cô. Mặc dù là anh ta nhưng khí chất lại thay đổi hoàn toàn, Bevis khoác lên mình bộ quân phục vừa trang nghiêm lại mạnh mẽ.
Một lượng lớn quân đội ập vào hòn đảo. Trực thăng, tàu chiến của đội quân Hoa Kỳ đang dần tiến vào, họ vây bắt toàn bộ lối ra của chiếc chiến hạm mà Frank đang ở trên đó.
Bị vây bắt, những người ở trên chiến hạm bị dồn vào đường cùng lên liều mình đứng lên nổ súng về phía quân đội. Mùi máu tanh theo gió xộc vào mũi cô.
Phó Tử Sâm nhíu mày khi chứng kiến cảnh tượng đẫm máu kia, anh kéo cô vào một nơi khuất an toàn và đưa tay lên che mắt cô lại.
"Đừng nhìn! Mọi thứ sẽ ổn thôi!"
Đám người của Frank liều mình xả đạn, số lượng người thương vong do không có trang bị đã tăng lên phân nửa. Còn phía bên quân đội Mỹ, họ đã có chuẩn bị, vòng phòng thủ vô cùng chắc chắn. Đám Frank dù có cật lực nổ súng để đột phá vòng vây cũng chỉ như lấy trứng chọi đá.
Những vũ khí của quân đội đều là những loại vũ khí hạng nặng tối tân nhất, đám người Frank càng chiến càng thương vong.
Reid và Frank ngồi trong buồng lái của con chiến hạm như ngồi trên đống lửa. Frank lo lắng mà đi đi lại lại, chỉ có Reid là điềm tĩnh đến lạ, từ lúc xảy ra chuyện hắn chẳng nói một lời nào cả.
"Reid! Không phải bình thường cậu rất thông minh sao? Mau… mau nghĩ cách giúp ta rời khỏi nơi này!"
Reid vẫn im lặng, ánh mắt hắn nhìn xa xăm như không có điểm dừng. Frank cảm thấy tức giận khi bị hắn phớt lờ, ông ta sa sầm mặt mày, vơ tạm một chiếc cốc trên bàn ném về phía Reid. Chiếc cốc đáp trúng đầu Reid rồi rơi xuống đất vỡ tan, đầu của hắn cũng bị thương nhẹ.
Reid cười nhẹ, hắn điều khiển cần gạt và lái tàu đi.
Frank cũng hốt hoảng, ông ta chao đảo ngã xuống trước tốc độ của con tàu. Những tên đàn em của ông ta ở bên ngoài cũng bị ảnh hưởng và đứng không vững, số người còn sống lại giảm xuống một nửa.
"Hahah!" Reid bật cười lanh lảnh rồi lái con tàu đâm thẳng vào tàu chiến của quân đội. Những người ở trên con tàu của Frank lập tức ngơ người.
Một tên đàn em ở bên ngoài chạy vội vào báo cáo: "Ông chủ, không hay rồi! Khoảng cách gần quá, tàu của chúng ta bị vây rồi!"
Frank tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, ông ta rất muốn giết chết Reid ngay lúc này nhưng không được. Ông ta phải ngay lập tức rời đi.
Reid biết ông ta đang có ý định chạy trốn nên nụ cười trên miệng hắn ngày càng rộng hơn, hắn ấn nút khoá chặt cảnh cửa duy nhất của buồng lái lại.
Frank tức giận kéo thử vài lần ra nhưng không được. Ông ta quay lại nổi giận với Reid.
"Thằng chó, mày muốn chết thì chết một mình! Đừng lôi theo tao vào! Mở cửa!"
Reid đứng dậy khỏi vị trí lái rồi quay lại nhìn ông ta: "Muốn chạy hả? Đâu có dễ như vậy?"
Hai mắt ông ta đỏ lự, tức đến mức chỉ muốn chĩa họng súng vào đầu hắn. Frank quay sang nháy mắt với tên đàn em, hắn ta rất hiểu ý mà rút ở bên thắt lưng ra một chiếc gậy baton. Hắn ta dứt khoát vung gậy về phía Reid.
"Muốn chết?" Reid tay không giữ lấy gậy của tên đàn em Frank. Hắn ta ngạc nhiên trước thực lực của Reid, nhưng giây tiếp theo hắn đã bị đánh cho ngất lên sàn.
Frank nhìn tên đàn em cao lớn của mình nhưng lại bị Reid dễ dàng hạ gục nên ông ta càng có chút sợ hãi.
"Mày… mày là người của cảnh sát cài vào đây?"
Reid cười lớn rồi vén áo ở eo lên cao một chút. Sau lớp áo dày rộng ấy lộ ra một vết bỏng cực kỳ đáng sợ.
"Nhìn cái biểu cảm kinh ngạc ấy của ông…không phải đã quên rồi đấy chứ? Ha! Vậy thì để tôi nhắc lại cho ông nhớ vết thương này từ đâu mà có?"
Frank nhìn sâu vào trong mắt Reid, hắn cười một cách ác ý, còn ông ta thì chợt cảm thấy đầu đau như búa bổ, một loạt ký ức ùa về trong đầu ông ta.
"Ông là chính tên đàn em mà Aaron rất trọng dụng ngày trước. Nhưng vì ghen ghét đố kị với quyền lực mà Aaron đang có nên ông đã sát hại ông ta rồi thay ông ta lên nắm quyền, đúng chứ?"
Ông ta run rẩy: "Mày… sao mày lại … Lẽ nào mày là đứa bé…."
"Hahha! Ông nói đúng rồi đấy, đứa trẻ bị ông tra tấn đổ nước sôi lên người năm đó chỉ để ép nói chuyện chính là tôi, đứa trẻ năm đó chỉ vừa mới bảy tuổi thôi đấy! Ông nghĩ tôi câm sao? Không hề! Bây giờ tôi quay trở lại để trả thù cho ba tôi - Aaron vĩ đại!" - Reid phá lên cười, hắn rút ở thắt lưng ra một khẩu súng. Nhưng Frank đã có bị trước, ông ta chĩa họng súng vào đầu Reid trước khi hắn kịp làm gì.
"Bảo sao, khi nhìn thấy mày tao lại có một cảm giác thân quen như vậy! Nhưng vậy thì sao? Tao đã giết được ba mày lẽ nào lại không xử được mày?"
"Bevis?" - Tống Cẩm Đan ngạc nhiên khi thấy Bevis đứng trước mặt cô. Mặc dù là anh ta nhưng khí chất lại thay đổi hoàn toàn, Bevis khoác lên mình bộ quân phục vừa trang nghiêm lại mạnh mẽ.
Một lượng lớn quân đội ập vào hòn đảo. Trực thăng, tàu chiến của đội quân Hoa Kỳ đang dần tiến vào, họ vây bắt toàn bộ lối ra của chiếc chiến hạm mà Frank đang ở trên đó.
Bị vây bắt, những người ở trên chiến hạm bị dồn vào đường cùng lên liều mình đứng lên nổ súng về phía quân đội. Mùi máu tanh theo gió xộc vào mũi cô.
Phó Tử Sâm nhíu mày khi chứng kiến cảnh tượng đẫm máu kia, anh kéo cô vào một nơi khuất an toàn và đưa tay lên che mắt cô lại.
"Đừng nhìn! Mọi thứ sẽ ổn thôi!"
Đám người của Frank liều mình xả đạn, số lượng người thương vong do không có trang bị đã tăng lên phân nửa. Còn phía bên quân đội Mỹ, họ đã có chuẩn bị, vòng phòng thủ vô cùng chắc chắn. Đám Frank dù có cật lực nổ súng để đột phá vòng vây cũng chỉ như lấy trứng chọi đá.
Những vũ khí của quân đội đều là những loại vũ khí hạng nặng tối tân nhất, đám người Frank càng chiến càng thương vong.
Reid và Frank ngồi trong buồng lái của con chiến hạm như ngồi trên đống lửa. Frank lo lắng mà đi đi lại lại, chỉ có Reid là điềm tĩnh đến lạ, từ lúc xảy ra chuyện hắn chẳng nói một lời nào cả.
"Reid! Không phải bình thường cậu rất thông minh sao? Mau… mau nghĩ cách giúp ta rời khỏi nơi này!"
Reid vẫn im lặng, ánh mắt hắn nhìn xa xăm như không có điểm dừng. Frank cảm thấy tức giận khi bị hắn phớt lờ, ông ta sa sầm mặt mày, vơ tạm một chiếc cốc trên bàn ném về phía Reid. Chiếc cốc đáp trúng đầu Reid rồi rơi xuống đất vỡ tan, đầu của hắn cũng bị thương nhẹ.
Reid cười nhẹ, hắn điều khiển cần gạt và lái tàu đi.
Frank cũng hốt hoảng, ông ta chao đảo ngã xuống trước tốc độ của con tàu. Những tên đàn em của ông ta ở bên ngoài cũng bị ảnh hưởng và đứng không vững, số người còn sống lại giảm xuống một nửa.
"Hahah!" Reid bật cười lanh lảnh rồi lái con tàu đâm thẳng vào tàu chiến của quân đội. Những người ở trên con tàu của Frank lập tức ngơ người.
Một tên đàn em ở bên ngoài chạy vội vào báo cáo: "Ông chủ, không hay rồi! Khoảng cách gần quá, tàu của chúng ta bị vây rồi!"
Frank tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, ông ta rất muốn giết chết Reid ngay lúc này nhưng không được. Ông ta phải ngay lập tức rời đi.
Reid biết ông ta đang có ý định chạy trốn nên nụ cười trên miệng hắn ngày càng rộng hơn, hắn ấn nút khoá chặt cảnh cửa duy nhất của buồng lái lại.
Frank tức giận kéo thử vài lần ra nhưng không được. Ông ta quay lại nổi giận với Reid.
"Thằng chó, mày muốn chết thì chết một mình! Đừng lôi theo tao vào! Mở cửa!"
Reid đứng dậy khỏi vị trí lái rồi quay lại nhìn ông ta: "Muốn chạy hả? Đâu có dễ như vậy?"
Hai mắt ông ta đỏ lự, tức đến mức chỉ muốn chĩa họng súng vào đầu hắn. Frank quay sang nháy mắt với tên đàn em, hắn ta rất hiểu ý mà rút ở bên thắt lưng ra một chiếc gậy baton. Hắn ta dứt khoát vung gậy về phía Reid.
"Muốn chết?" Reid tay không giữ lấy gậy của tên đàn em Frank. Hắn ta ngạc nhiên trước thực lực của Reid, nhưng giây tiếp theo hắn đã bị đánh cho ngất lên sàn.
Frank nhìn tên đàn em cao lớn của mình nhưng lại bị Reid dễ dàng hạ gục nên ông ta càng có chút sợ hãi.
"Mày… mày là người của cảnh sát cài vào đây?"
Reid cười lớn rồi vén áo ở eo lên cao một chút. Sau lớp áo dày rộng ấy lộ ra một vết bỏng cực kỳ đáng sợ.
"Nhìn cái biểu cảm kinh ngạc ấy của ông…không phải đã quên rồi đấy chứ? Ha! Vậy thì để tôi nhắc lại cho ông nhớ vết thương này từ đâu mà có?"
Frank nhìn sâu vào trong mắt Reid, hắn cười một cách ác ý, còn ông ta thì chợt cảm thấy đầu đau như búa bổ, một loạt ký ức ùa về trong đầu ông ta.
"Ông là chính tên đàn em mà Aaron rất trọng dụng ngày trước. Nhưng vì ghen ghét đố kị với quyền lực mà Aaron đang có nên ông đã sát hại ông ta rồi thay ông ta lên nắm quyền, đúng chứ?"
Ông ta run rẩy: "Mày… sao mày lại … Lẽ nào mày là đứa bé…."
"Hahha! Ông nói đúng rồi đấy, đứa trẻ bị ông tra tấn đổ nước sôi lên người năm đó chỉ để ép nói chuyện chính là tôi, đứa trẻ năm đó chỉ vừa mới bảy tuổi thôi đấy! Ông nghĩ tôi câm sao? Không hề! Bây giờ tôi quay trở lại để trả thù cho ba tôi - Aaron vĩ đại!" - Reid phá lên cười, hắn rút ở thắt lưng ra một khẩu súng. Nhưng Frank đã có bị trước, ông ta chĩa họng súng vào đầu Reid trước khi hắn kịp làm gì.
"Bảo sao, khi nhìn thấy mày tao lại có một cảm giác thân quen như vậy! Nhưng vậy thì sao? Tao đã giết được ba mày lẽ nào lại không xử được mày?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất