Em Là Hũ Mật Của Anh

Chương 65: Ông thần cưỡi xe đua

Trước Sau
"Lần này tôi đến đây hoàn toàn không có ý định cưỡng ép bất kỳ ai. Mọi người có thể đồng ý hoặc không đồng ý đều được."

Một người đàn ông đứng tuổi cắt ngang lời cô nói: "Làm bộ làm tịch, diễn trò cho ai xem?''

Tống Cẩm Đan không để ý đến lời ông ta, vẫn tiếp tục nói với giọng đầy quyền lực: "Các vị cũng thấy đấy, nơi đây tuy không thích hợp để trồng trọt, canh tác nhưng lại có khả năng xây dựng thành khu du lịch sinh thái. Phía Tống thị chúng tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm xây dựng trên mảnh đất này của các vị. Giá cả sẽ do mọi người tự quyết.''. truyện kiếm hiệp hay

Một người đàn ông nữa lại nhìn cô bằng ánh mắt khinh khỉnh, ông ta cười một cách sảng khoái: "Cô Tống đây cũng thật biết ảo tưởng. Đừng nghĩ những lời cô nói là chúng tôi phải tin. Muốn xây dựng trên đất chúng tôi.. nằm mơ đi."

Cô trầm lặng, nhún nhẹ vai một cái: "Tùy các vị, tôi cũng đã nói hết nước hết cái, các người không tin cũng đành chịu. Nếu không phải do chuyện lần này bên tôi sai, thì chắc chắn cơ hội này sẽ không đến nơi đây đâu."

Lão Lý cũng nhìn ra sắc mặt của cô, hẳn là cô sắp bỏ qua cơ hội này cho làng bọn họ. Ông ta cũng đã cẩn thận suy nghĩ, chuyện này, phía ông ta chắc chắn là không có thiệt thòi gì.

Ông ta cũng đã tìm hiểu, một Tống thị phát triển đứng đầu cả nước như vậy lẽ nào lại không đưa được ngôi làng trở thành khu du lịch sinh thái?

Lão Lý chặn những người dân đang có ý định bỏ về.

"Mọi người, việc này hoàn toàn không có hại, chỉ có lợi. Ngôi làng hẻo lánh này đã rất nghèo khó rồi, bao nhiêu người cũng phải bỏ đi biệt xứ. Lần này có Tống thị xây dựng, lẽ nào làng ta lại không trở nên giàu có?"

Một số người nghe lão Lý nói, trong lòng bọn họ cũng đã có chút xao động. Nhưng có kẻ lại vẫn không chịu hiểu, buông ra những lời cay đắng:

"Lão Lý, có phải ông đã nhận tiền của bọn họ rồi bán đứng làng rồi không? Ông không thấy hổ thẹn với chúng tôi à?"

Lão Lý dùng ánh mắt cương trực nhìn mọi người, ông ta không hổ thẹn với làng, càng không thẹn với mọi người. Ông ta giơ tay lên cao lập lời thề:

"Tôi dùng danh dự của chính mình, để đảm bảo chưa hề nhận bất kỳ số tiền nào từ bên Tống thị. Tôi cũng dùng danh dự này để ủng hộ cho phía Tống thị xây dựng, lần này tôi sẽ ủng hộ bọn họ."



Dì Vương cũng lên tiếng ủng hộ lão Lý:

"Phải đấy! Có phải tôi từng nói là đang đi làm giúp việc ở một nhà giàu có không? Đó chính là nhà của cô Tống đây! Mỗi năm, số quà tết tôi mang về làng cũng là do họ bỏ tiền ra mua cho các người. Cô Tống là người tốt, sẽ không hại mọi người. Lẽ nào, mọi người lại không tin lời của bà Vương này sao?"

Dì Vương và lão Lý xưa nay nổi tiếng cương trực, một khi đã đảm bảo thì chuyện đó chắc chắn là đúng. Hai người cũng đã một phần gì đó giúp đỡ ngôi làng nhỏ này rất nhiều.

Những ánh mắt do dự lúc nãy cũng trở nên kiên định hơn.

"Tôi đồng ý! Dì Vương, lão Lý, tôi tin hai người."

"Tôi cũng đồng ý!"

"Tôi nữa!"



Khi mọi người đã rời đi, Tống Cẩm Đan và lão Lý chính thức bắt tay hợp tác.

"Chuyện lần này, trông chờ hết vào bên Tống thị. Tôi mong trong 5 năm tới, nơi đây sẽ khoác lên mình diện mạo mới!"

"Hợp tác vui vẻ!"

***

"Đi về được chưa?" Phó Tử Sâm đưa tay về phía cô.



Chỉ là Tống Cẩm Đan có chút ngơ ngác không biết anh muốn làm gì.

"Đưa tay, muốn tôi đỡ hay là bế."

Cô ho khụ khụ lên vài tiếng, nhìn quanh không thấy có người mới dám đưa tay cho Phó Tử Sâm. Cảm giác cứ như lén lút yêu đương vụng trộm vậy.

Đến gần buổi trưa, Bevis lái xe bốn chỗ đến đón Tống Cẩm Đan và Phó Tử Sâm. Cố Lôi ở lại Tống thị để thu thập thêm bằng chứng về vụ việc lần này nên chỉ có Bevis tới.

Bevis nhìn qua gương chiếu hậu trong xe ôtô thì thấy một loạt hành động mờ ám giữa hay người.

Phó Tử Sâm chủ động bế bổng cô ngồi vào trong xe, lại còn giúp cô thắt cả giây an toàn.

"Bỏ ra, cái này để tôi tự làm."

"Ngồi im đấy." - Giọng Phó Tử Sâm rất có uy lực, anh chỉ quát một câu, cô lập tức sẽ thu mình thành em bé nghe lời.

"Tống Cẩm Đan không ngờ cô còn có cái bộ mặt này, cười chết tôi mất!"

Bevis vừa cười, vừa lấy tay lau đi một chút nước mắt dính trên mí mắt.

"Lái xe đi, trời sắp mưa rồi đấy. Đường đất ở đây không dễ đi đâu!"

Bevis bắt đầu rồ ga phóng đi, anh ta lên ga hơi nhanh khiến cô chưa kịp chuẩn bị mà lao thẳng về trước. Tuy đã thắt dây an toàn nhưng người vẫn nghiêng về phía trước, may mà có Phó Tử Sâm một đỡ lấy cô.

"Xin lỗi nha, tôi xưa nay được mệnh danh là ông thần cưỡi xe đua. Địa hình nào cũng chấp!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau