Chương 2: Mình chết thật rồi sao?
Do xe Lâm Ý Hân đột ngột đánh lái, một chiếc xe con khác lao đến đâm trực tiếp về hướng cô, cú va chạm mạnh làm xe cô bị đẩy ra vài chục mét, rồi lộn hai vòng trên dốc cầu.
Lâm Ý Hân ngồi trong xe cũng lộn vòng theo. Đồ vật trong xe bay tứ tung, mảnh vỡ kính xe hơi lần lượt ghim chặt vào mặt, vào thân thể cô.
Khi xe ngừng lại hẳn, Lâm Ý Hân nhìn mọi vật xung quanh bên ngoài hoàn toàn đảo ngược, ý thức vủa cô dần mất đi, mọi vật như tối sầm lại. Lúc này bên tai cô mới nghe được tiếng còi hú xe cảnh sát nhỏ nhỏ xa xa lại đang lớn dần.
Khi xe cảnh sát đến, nhìn thấy chiếc xe vừa nãy đã gọi điện cầu sự giúp đỡ của họ bây giờ đang nằm chổng bốn bánh lên trời, người phụ nữ bên trong nhắm nghiền mắt, mặt bê bết máu.
Nhanh như chớp, các chiến sĩ cảnh sát chạy đến bên cạnh xe cô, cố gắng mở cửa xe kéo cô ra ngoài.
Xe cứu hỏa, xe cấp cứu cũng lần lượt đến nơi, nhiều người đổ dồn đến xe cô, nhanh chóng Lâm Ý Hân đã được đưa ra khỏi xe, các nhân viên y tế nhanh chóng kiểm tra tình trạng cô, kiểm tra hơi thở.
“Không ổn rồi, hơi thở rất yếu, huyết áp đã rất thấp, cho thở oxi nhanh, nhanh!” một vị y bác sĩ giọng gấp gáp.Ba vị y bác sĩ nhanh chóng làm sơ cứu cho cô.
Mắt cô nặng nề hé mở, cô thấy rất nhiều người xung quanh mình, nhưng chưa đến một giây sau đôi mắt cô không thể chống cự lập tức sụp xuống.
“Cô gái, cố gắng lên, hãy nghĩ về gia đình, chúng tôi sẽ cố gắng cứu lấy cô, cô gái... Cô gái...”Bên tai giọng nói của ba bốn người bên cạnh nhỏ dần nhỏ dần rồi im bặt.
Trong đầu Lâm Ý Hân chỉ vỏn vẹn hai chữ “Đào Lãnh “. Bổng một giây sau người cô như nhẹ bổng, một lực hút mạnh ném văng cô ra ngoài xa, khi cô lấy lại bình tĩnh đã thấy mình đang đứng giữa đường, xe cộ hai bên kéo nhau chạy hướng về phía cô, nhưng không xe nào có ý giẫm phanh hãm lại.
“Á...!” Lâm Ý Hân la hét trong vô vọng. Không lẽ vừa thoát chết trong xe giờ cô lại phải chết sao?
Mà khoan! Lâm Ý Hân biết mình vừa nãy còn đang nằm thoi thóp bên kia được các y bác sĩ cấp cứu, sao giờ đây cô lại có khỏe mạnh đứng ở đây, xe cộ lại liên tục chạy xuyên qua người cô.
Mặt cô cau lại, cô giơ hai tay lên lật qua lật lại, cảm giác cơ thể mình trong suốt như nào ấy, bất giác cô ngó nhìn xung quanh, đôi mắt cô như đứng tròng, nhìn trừng trừng vào chiếc xe của mình méo mó đang nằm chổng bốn bánh lên trời. Có hai viên cảnh sát đang lấy lời khai của những người chứng kiến vụ tai nạn.
Lại nhìn sang bên cạnh, ba người bận đồ y bác sĩ đang vây quanh một người đang nằm trên đất lạnh. Người nằm đó không ai khác chính là Lâm Ý Hân cô, cảm giác cơ thể của cô đã cứng đờ.
“Nữ, tai nạn giao thông, mất vào lúc mười chín giờ bốn mươi ngày hai sáu tháng hai năm hai không hai ba” một trong ba người vừa xem đồng hồ vừa cất giọng lên tiếng, nó như tiếng sét đánh thẳng vào tai của cô.
Một người nói, một người ngồi cầm tập hồ sơ ghi ghi chép chép, người còn lại nhanh chóng lấy trong túi dụng cụ ra một chiếc bao khá dài và to, có khóa kéo có thể chứa vừa một người, chính xác đó là túi đựng tử thi.
“Vậy là mình chết thật rồi sao, Không không thể nào, Đào Lãnh phải làm sao khi biết tin này chứ!” cô gào thét trong vô vọng.
Lâm Ý Hân đứng đó nhìn người người đưa thi thể mình lên xe cấp cứu, nhanh chóng rời đi, xe cứu hỏa, xe cảnh sát cũng lũ lượt rời đi.
Lâm Ý Hân ngồi trong xe cũng lộn vòng theo. Đồ vật trong xe bay tứ tung, mảnh vỡ kính xe hơi lần lượt ghim chặt vào mặt, vào thân thể cô.
Khi xe ngừng lại hẳn, Lâm Ý Hân nhìn mọi vật xung quanh bên ngoài hoàn toàn đảo ngược, ý thức vủa cô dần mất đi, mọi vật như tối sầm lại. Lúc này bên tai cô mới nghe được tiếng còi hú xe cảnh sát nhỏ nhỏ xa xa lại đang lớn dần.
Khi xe cảnh sát đến, nhìn thấy chiếc xe vừa nãy đã gọi điện cầu sự giúp đỡ của họ bây giờ đang nằm chổng bốn bánh lên trời, người phụ nữ bên trong nhắm nghiền mắt, mặt bê bết máu.
Nhanh như chớp, các chiến sĩ cảnh sát chạy đến bên cạnh xe cô, cố gắng mở cửa xe kéo cô ra ngoài.
Xe cứu hỏa, xe cấp cứu cũng lần lượt đến nơi, nhiều người đổ dồn đến xe cô, nhanh chóng Lâm Ý Hân đã được đưa ra khỏi xe, các nhân viên y tế nhanh chóng kiểm tra tình trạng cô, kiểm tra hơi thở.
“Không ổn rồi, hơi thở rất yếu, huyết áp đã rất thấp, cho thở oxi nhanh, nhanh!” một vị y bác sĩ giọng gấp gáp.Ba vị y bác sĩ nhanh chóng làm sơ cứu cho cô.
Mắt cô nặng nề hé mở, cô thấy rất nhiều người xung quanh mình, nhưng chưa đến một giây sau đôi mắt cô không thể chống cự lập tức sụp xuống.
“Cô gái, cố gắng lên, hãy nghĩ về gia đình, chúng tôi sẽ cố gắng cứu lấy cô, cô gái... Cô gái...”Bên tai giọng nói của ba bốn người bên cạnh nhỏ dần nhỏ dần rồi im bặt.
Trong đầu Lâm Ý Hân chỉ vỏn vẹn hai chữ “Đào Lãnh “. Bổng một giây sau người cô như nhẹ bổng, một lực hút mạnh ném văng cô ra ngoài xa, khi cô lấy lại bình tĩnh đã thấy mình đang đứng giữa đường, xe cộ hai bên kéo nhau chạy hướng về phía cô, nhưng không xe nào có ý giẫm phanh hãm lại.
“Á...!” Lâm Ý Hân la hét trong vô vọng. Không lẽ vừa thoát chết trong xe giờ cô lại phải chết sao?
Mà khoan! Lâm Ý Hân biết mình vừa nãy còn đang nằm thoi thóp bên kia được các y bác sĩ cấp cứu, sao giờ đây cô lại có khỏe mạnh đứng ở đây, xe cộ lại liên tục chạy xuyên qua người cô.
Mặt cô cau lại, cô giơ hai tay lên lật qua lật lại, cảm giác cơ thể mình trong suốt như nào ấy, bất giác cô ngó nhìn xung quanh, đôi mắt cô như đứng tròng, nhìn trừng trừng vào chiếc xe của mình méo mó đang nằm chổng bốn bánh lên trời. Có hai viên cảnh sát đang lấy lời khai của những người chứng kiến vụ tai nạn.
Lại nhìn sang bên cạnh, ba người bận đồ y bác sĩ đang vây quanh một người đang nằm trên đất lạnh. Người nằm đó không ai khác chính là Lâm Ý Hân cô, cảm giác cơ thể của cô đã cứng đờ.
“Nữ, tai nạn giao thông, mất vào lúc mười chín giờ bốn mươi ngày hai sáu tháng hai năm hai không hai ba” một trong ba người vừa xem đồng hồ vừa cất giọng lên tiếng, nó như tiếng sét đánh thẳng vào tai của cô.
Một người nói, một người ngồi cầm tập hồ sơ ghi ghi chép chép, người còn lại nhanh chóng lấy trong túi dụng cụ ra một chiếc bao khá dài và to, có khóa kéo có thể chứa vừa một người, chính xác đó là túi đựng tử thi.
“Vậy là mình chết thật rồi sao, Không không thể nào, Đào Lãnh phải làm sao khi biết tin này chứ!” cô gào thét trong vô vọng.
Lâm Ý Hân đứng đó nhìn người người đưa thi thể mình lên xe cấp cứu, nhanh chóng rời đi, xe cứu hỏa, xe cảnh sát cũng lũ lượt rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất