Chương 34: Cho em dính chặt lấy anh!
Chỉ bốn từ ‘em muốn có con’ của Lâm Ý Hân đã thành công gọi dậy con thú hoang trong lòng anh. Môi anh lập tức hạ xuống môi cô, ngấu nghiến lấy chiếc môi mềm mại của người con gái anh yêu suốt ba kiếp người.
Ngoạm lấy đôi môi, hút gần cạn sinh lực cô, Tống Hải Thành anh mới chịu tha cho chiếc môi mềm đáng yêu, anh nhích người hôn sang một bên cổ cô, tay cũng đã bắt đầu táy máy, sờ soạn lấy cơ thể cô.
Quần áo thun mặc nhà của Lâm Ý Hân cũng chẳng biết từ khi nào đã được cởi ra nằm im lặng dưới đất, trên giường hai cơ thể không một mảnh vải che thân đang quấn lấy nhau không rời.
Tống Hải Thành ngoạm lấy đầu nhũ của cô cố hút lấy hút để như đang được hút sữa mẹ, tay anh không ngừng mày mò vào bên trong cô bé ẩm ướt của cô ở bên dưới.
“A…uhmm…Thành Thành…”giọng Lâm Ý Hân khàn đặc như sắp không thể kiềm chế mà hét to lên.
“Thành Thành của em đây, em muốn gì nào?” anh bỏ chiếc nhũ đỏ hồng thân yêu, kéo theo những đường chỉ bạc đến sát gần tai cô thỏ thẻ.
“Thành…Thành Thành…em muốn được hòa vào anh…được dính lấy anh mãi mãi không rời!” giọng cô thều thào những lời như kích thích anh.
“Được cho em dính chặt lấy anh!” nói rồi Tống Hải Thành cắm chiếc cọc thịt của mình sâu vào trong cô bé ẩm ướt của cô.
Lần này chẳng cần phải chuẩn bị ba con sói nữa nên rất nhanh anh tiến vào cuộc yêu với cô, anh điên cuồng đâm thụt vào bên trong, anh thật sự muốn được nghe cô rên thật to thật thoải mái, nhưng vì vẫn ở chung với ba mẹ nên anh buộc phải hãm lấy âm thanh của cô bằng nụ hôn kích tình.
Mãi một lúc sau, cuộc chiến vẫn chưa đến hồi kết, anh lật người Lâm Ý Hân dậy, để cô quỳ trên nệm Tống Hải Thành đâm từ phía sau tư thế ‘đẩy xe bò’ càng khoái trá hơn nữa, khiến anh chỉ muốn được nằm mãi bên trong cô.
“A…á…uhmm…” Chẳng còn bờ môi anh kiềm chế, miệng cô không còn khống chế được liền phát ra những âm thanh đầy ám muội.
Lập tức anh xoay người cô lại, mặt áp mặt, môi áp môi, hai tay cô chống ra phía sau anh lại điên cuồng ra vào chẳng mất nhịp nào. Cuối cùng hiệp thứ nhất cũng đã đến lúc kết thúc, anh nhẹ nhàng nghiêng người đè cô nằm xuống trở lại, anh bắn tất cả tinh lực của mình vào bên trong cô.
Đôi môi anh rời khỏi môi cô, anh lại một lần nữa hút lấy hút để bầu sữa thơm ngọt của cô, cậu nhỏ của anh vẫn nằm yên bên trong cô bé của cô chờ thời cơ đến.
Chưa đến hai phút sau cậu nhỏ của anh dần chuyển động bên dưới, nhích nhẹ nhích nhẹ, xong rồi lại bắt đầu dùng lực tiếp tục chiếm đóng, chất dịch màu trắng bên trong cô khi nãy được anh bắn vào, giờ đây lại bắt đầu tràn ra ướt cả ga giường, căn phòng tràn ngập mùi ám mụi. Hai cơ thể trong phòng chiến đấu bao nhiêu hiệp cũng chẵng rõ, chỉ biết được đến khi cả hai tắm rửa sạch sẽ lên giường ôm nhau ngủ cũng đã gần bốn giờ sáng.
||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||
Đồng hồ báo điểm bảy giờ ba mươi, như thường lệ anh mở mắt thức dậy, dù thức đến bốn giờ sáng nhưng thể trạng cùng sức khỏe anh lại vô cùng tốt, chẳng bù cho ai đó nằm trên giường mắt không thể mở lên, tay chân muốn động cũng chả động nổi.
“Chào ba mẹ, con đi làm ạ!” sau khi dùng cơm sáng với ba mẹ Lâm, anh don dẹp rồi lễ phép chào hai người mới chuẩn bị đi làm.
“Hai đứa đêm qua thức đến mấy giờ mà giờ này con bé không dậy nổi mà chào chồng đi làm nữa, con bé đó cái gì cũng muốn, con đừng có mà chiều nó quá, cái gì cũng phải vừa vừa sức thôi con ạ!” mẹ Lâm nhìn đến cửa phòng ngủ của đôi vợ chồng trẻ nói.
“Dạ con biết lỗi rồi, do em ấy nói muốn có bảo bảo nên con vui qua không khống chế được, sau này sẽ tiết chế lại một chút nhưng con sợ sẽ lâu có bảo bảo một chút ạ!” anh cười ranh mảnh giả vờ biết lỗi nhưng thật ra là đang trêu chọc hai vị gia chủ trong nhà.
“Ấy, ấy, con đừng tiết chế, đừng tiết chế nữa, cứ coi như nãy giờ mẹ nói đùa, không thì coi như mẹ chưa nói gì. Sao lúc đầu không nói sớm, mau mau cho ba mẹ ẳm cháu đi mà!” mẹ Lâm vội vàng chạy đến nắm lấy tay chàng con rể yêu quý, vỗ vỗ lấy mu bàn tay anh gắp gáp nói.
“Dạ con đang cố gắng phấn đấu đây ạ!” anh cười nhìn lấy mẹ Lâm nói rồi cúi chào hai người ra cửa đi làm.
Hiện giờ lấy lại được ký ức hai kiếp sống trước, anh muốn bắt đầu gầy dựng tập đoàn Tống Thị cho riêng mình, anh muốn lo cho cô cuộc sống tốt hơn nhiều, để cho ba mẹ vợ anh không cần phải đi làm nữa cho hai người được hưởng hạnh phúc ở tuổi này.
Ở kiếp trước trong khoảng nữa năm tới sẽ có một đợt bùng nổ thị trường, khi đó chính là thời cơ thuận lợi để thành lập tập đoàn. Kiếp trước do điều kiện không đủ nên anh cùng bạn hợp tác, nào ngờ bị bạn lừa cho một vố mất trắng, đến mức anh phải vào tập đoàn họ Tống khác làm công. Phải đến gần mười năm anh mới thành công đứng ở vị trí phó tổng giám đốc tập đoàn Tống Thị.
Kiếp này anh muốn thành công thành lập tập đoàn lớn mạnh hơn, muốn được làm ông chủ, muốn cho cô đường đường chính chính trở bà chủ, để cô trở thành nhà thiết kế nổi tiếng như kiếp trước mà không cần phải trải qua nhiều trắc trở như kiếp trước.
Hiện giờ anh đang làm cố vấn cho một tập đoàn khá lớn nên lương hiện giờ cũng rất dư dã cho cô tiêu sài thoải mái. Nhưng nếu muốn lập tập đoàn cho riêng mình số tiền này còn thiếu rất nhiều, số tiền anh gửi ba mẹ Lâm tổ chức đám cưới nếu không tổ chức cũng đủ được một phần lớn cho kế hoạch.
“Alo, anh đi lúc nào vậy, em dậy không thấy anh đâu cả!” Lâm Ý Hân vừa mở mắt dậy liền không thấy anh, chẳng màng ngó đến chiếc đồng hồ trên tủ đầu giường lập tức cầm máy lên gọi cho anh.
“Em vừa dậy à, đã ăn gì chưa, có đói không?” anh nhẹ nhàng ôn nhu nói với cô.
“Em vừa mới dậy, không thấy anh nên em gọi, anh đi lâu chưa sao giường không còn tý hơi ấm nào của anh hết!” Lâm Ý Hân nũng nịu với anh qua chiếc điện thoại.
“Em không xem đồng hồ à, giờ này là hai giờ chiều rồi đó, em đã chưa ăn gì rồi, mau chóng xuống giường chải răng rửa mặt rồi ra ăn tý gì đi, một chút nữa anh tan làm ghé mua cho em cơm xá xíu ở quán mà em thích được không?” Tống Hải Thành lại nói, giọng lại vô cùng cưng chiều.
“Thế em chờ anh về rồi ăn luôn, giờ ăn một chút, tý lại phải ăn, thôi thì để bụng tý ăn lun một thể cho ngon!” Lâm Ý Hân lười biếng đáp.
“Không nha, đêm qua uống bia khá là nhiều, khuya thì vận động mạnh, sáng giờ vẫn ngủ chưa được ăn gì, thế sẽ bị đau bao tử đó” giọng Tống Hải Thành có chút trách mắng.
“Uhm…rồi, rồi em biết rồi, em ra ngoài tắm rửa sữa soạn ăn chút cơm đây” Lâm Ý Hân ngoan ngoãn nghe theo anh.
Điện thoại vừa cúp, anh xoay người chuẩn bị bước vào trong phòng làm việc trở lại. Đột nhiên cảm giác tối sầm lại trước mắt mơ hồ chẳng còn thấy gì nữa. Tay chân anh loạng choạng như muốn ngã, anh dựa người vào vách tường chống đỡ.
“Chẳng lẽ tối qua dùng quá sức lại ngủ không đủ nên có chút váng đầu” nghĩ vậy, anh lần mò vào phòng trà tự làm cho mình một ly trà đường uống, muốn ổn định lại mình rồi mới vào làm việc.
Sau khi tiến vào công việc anh cũng không nghĩ đến chuyện mình bị say sẫm vừa rồi. Tan làm Tống Hải Thành đi thẳng một mạch về nhà nhưng lại không hề nhớ gì đến lời hứa mua cơm cho cô lúc xế chiều.
Ngoạm lấy đôi môi, hút gần cạn sinh lực cô, Tống Hải Thành anh mới chịu tha cho chiếc môi mềm đáng yêu, anh nhích người hôn sang một bên cổ cô, tay cũng đã bắt đầu táy máy, sờ soạn lấy cơ thể cô.
Quần áo thun mặc nhà của Lâm Ý Hân cũng chẳng biết từ khi nào đã được cởi ra nằm im lặng dưới đất, trên giường hai cơ thể không một mảnh vải che thân đang quấn lấy nhau không rời.
Tống Hải Thành ngoạm lấy đầu nhũ của cô cố hút lấy hút để như đang được hút sữa mẹ, tay anh không ngừng mày mò vào bên trong cô bé ẩm ướt của cô ở bên dưới.
“A…uhmm…Thành Thành…”giọng Lâm Ý Hân khàn đặc như sắp không thể kiềm chế mà hét to lên.
“Thành Thành của em đây, em muốn gì nào?” anh bỏ chiếc nhũ đỏ hồng thân yêu, kéo theo những đường chỉ bạc đến sát gần tai cô thỏ thẻ.
“Thành…Thành Thành…em muốn được hòa vào anh…được dính lấy anh mãi mãi không rời!” giọng cô thều thào những lời như kích thích anh.
“Được cho em dính chặt lấy anh!” nói rồi Tống Hải Thành cắm chiếc cọc thịt của mình sâu vào trong cô bé ẩm ướt của cô.
Lần này chẳng cần phải chuẩn bị ba con sói nữa nên rất nhanh anh tiến vào cuộc yêu với cô, anh điên cuồng đâm thụt vào bên trong, anh thật sự muốn được nghe cô rên thật to thật thoải mái, nhưng vì vẫn ở chung với ba mẹ nên anh buộc phải hãm lấy âm thanh của cô bằng nụ hôn kích tình.
Mãi một lúc sau, cuộc chiến vẫn chưa đến hồi kết, anh lật người Lâm Ý Hân dậy, để cô quỳ trên nệm Tống Hải Thành đâm từ phía sau tư thế ‘đẩy xe bò’ càng khoái trá hơn nữa, khiến anh chỉ muốn được nằm mãi bên trong cô.
“A…á…uhmm…” Chẳng còn bờ môi anh kiềm chế, miệng cô không còn khống chế được liền phát ra những âm thanh đầy ám muội.
Lập tức anh xoay người cô lại, mặt áp mặt, môi áp môi, hai tay cô chống ra phía sau anh lại điên cuồng ra vào chẳng mất nhịp nào. Cuối cùng hiệp thứ nhất cũng đã đến lúc kết thúc, anh nhẹ nhàng nghiêng người đè cô nằm xuống trở lại, anh bắn tất cả tinh lực của mình vào bên trong cô.
Đôi môi anh rời khỏi môi cô, anh lại một lần nữa hút lấy hút để bầu sữa thơm ngọt của cô, cậu nhỏ của anh vẫn nằm yên bên trong cô bé của cô chờ thời cơ đến.
Chưa đến hai phút sau cậu nhỏ của anh dần chuyển động bên dưới, nhích nhẹ nhích nhẹ, xong rồi lại bắt đầu dùng lực tiếp tục chiếm đóng, chất dịch màu trắng bên trong cô khi nãy được anh bắn vào, giờ đây lại bắt đầu tràn ra ướt cả ga giường, căn phòng tràn ngập mùi ám mụi. Hai cơ thể trong phòng chiến đấu bao nhiêu hiệp cũng chẵng rõ, chỉ biết được đến khi cả hai tắm rửa sạch sẽ lên giường ôm nhau ngủ cũng đã gần bốn giờ sáng.
||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||
Đồng hồ báo điểm bảy giờ ba mươi, như thường lệ anh mở mắt thức dậy, dù thức đến bốn giờ sáng nhưng thể trạng cùng sức khỏe anh lại vô cùng tốt, chẳng bù cho ai đó nằm trên giường mắt không thể mở lên, tay chân muốn động cũng chả động nổi.
“Chào ba mẹ, con đi làm ạ!” sau khi dùng cơm sáng với ba mẹ Lâm, anh don dẹp rồi lễ phép chào hai người mới chuẩn bị đi làm.
“Hai đứa đêm qua thức đến mấy giờ mà giờ này con bé không dậy nổi mà chào chồng đi làm nữa, con bé đó cái gì cũng muốn, con đừng có mà chiều nó quá, cái gì cũng phải vừa vừa sức thôi con ạ!” mẹ Lâm nhìn đến cửa phòng ngủ của đôi vợ chồng trẻ nói.
“Dạ con biết lỗi rồi, do em ấy nói muốn có bảo bảo nên con vui qua không khống chế được, sau này sẽ tiết chế lại một chút nhưng con sợ sẽ lâu có bảo bảo một chút ạ!” anh cười ranh mảnh giả vờ biết lỗi nhưng thật ra là đang trêu chọc hai vị gia chủ trong nhà.
“Ấy, ấy, con đừng tiết chế, đừng tiết chế nữa, cứ coi như nãy giờ mẹ nói đùa, không thì coi như mẹ chưa nói gì. Sao lúc đầu không nói sớm, mau mau cho ba mẹ ẳm cháu đi mà!” mẹ Lâm vội vàng chạy đến nắm lấy tay chàng con rể yêu quý, vỗ vỗ lấy mu bàn tay anh gắp gáp nói.
“Dạ con đang cố gắng phấn đấu đây ạ!” anh cười nhìn lấy mẹ Lâm nói rồi cúi chào hai người ra cửa đi làm.
Hiện giờ lấy lại được ký ức hai kiếp sống trước, anh muốn bắt đầu gầy dựng tập đoàn Tống Thị cho riêng mình, anh muốn lo cho cô cuộc sống tốt hơn nhiều, để cho ba mẹ vợ anh không cần phải đi làm nữa cho hai người được hưởng hạnh phúc ở tuổi này.
Ở kiếp trước trong khoảng nữa năm tới sẽ có một đợt bùng nổ thị trường, khi đó chính là thời cơ thuận lợi để thành lập tập đoàn. Kiếp trước do điều kiện không đủ nên anh cùng bạn hợp tác, nào ngờ bị bạn lừa cho một vố mất trắng, đến mức anh phải vào tập đoàn họ Tống khác làm công. Phải đến gần mười năm anh mới thành công đứng ở vị trí phó tổng giám đốc tập đoàn Tống Thị.
Kiếp này anh muốn thành công thành lập tập đoàn lớn mạnh hơn, muốn được làm ông chủ, muốn cho cô đường đường chính chính trở bà chủ, để cô trở thành nhà thiết kế nổi tiếng như kiếp trước mà không cần phải trải qua nhiều trắc trở như kiếp trước.
Hiện giờ anh đang làm cố vấn cho một tập đoàn khá lớn nên lương hiện giờ cũng rất dư dã cho cô tiêu sài thoải mái. Nhưng nếu muốn lập tập đoàn cho riêng mình số tiền này còn thiếu rất nhiều, số tiền anh gửi ba mẹ Lâm tổ chức đám cưới nếu không tổ chức cũng đủ được một phần lớn cho kế hoạch.
“Alo, anh đi lúc nào vậy, em dậy không thấy anh đâu cả!” Lâm Ý Hân vừa mở mắt dậy liền không thấy anh, chẳng màng ngó đến chiếc đồng hồ trên tủ đầu giường lập tức cầm máy lên gọi cho anh.
“Em vừa dậy à, đã ăn gì chưa, có đói không?” anh nhẹ nhàng ôn nhu nói với cô.
“Em vừa mới dậy, không thấy anh nên em gọi, anh đi lâu chưa sao giường không còn tý hơi ấm nào của anh hết!” Lâm Ý Hân nũng nịu với anh qua chiếc điện thoại.
“Em không xem đồng hồ à, giờ này là hai giờ chiều rồi đó, em đã chưa ăn gì rồi, mau chóng xuống giường chải răng rửa mặt rồi ra ăn tý gì đi, một chút nữa anh tan làm ghé mua cho em cơm xá xíu ở quán mà em thích được không?” Tống Hải Thành lại nói, giọng lại vô cùng cưng chiều.
“Thế em chờ anh về rồi ăn luôn, giờ ăn một chút, tý lại phải ăn, thôi thì để bụng tý ăn lun một thể cho ngon!” Lâm Ý Hân lười biếng đáp.
“Không nha, đêm qua uống bia khá là nhiều, khuya thì vận động mạnh, sáng giờ vẫn ngủ chưa được ăn gì, thế sẽ bị đau bao tử đó” giọng Tống Hải Thành có chút trách mắng.
“Uhm…rồi, rồi em biết rồi, em ra ngoài tắm rửa sữa soạn ăn chút cơm đây” Lâm Ý Hân ngoan ngoãn nghe theo anh.
Điện thoại vừa cúp, anh xoay người chuẩn bị bước vào trong phòng làm việc trở lại. Đột nhiên cảm giác tối sầm lại trước mắt mơ hồ chẳng còn thấy gì nữa. Tay chân anh loạng choạng như muốn ngã, anh dựa người vào vách tường chống đỡ.
“Chẳng lẽ tối qua dùng quá sức lại ngủ không đủ nên có chút váng đầu” nghĩ vậy, anh lần mò vào phòng trà tự làm cho mình một ly trà đường uống, muốn ổn định lại mình rồi mới vào làm việc.
Sau khi tiến vào công việc anh cũng không nghĩ đến chuyện mình bị say sẫm vừa rồi. Tan làm Tống Hải Thành đi thẳng một mạch về nhà nhưng lại không hề nhớ gì đến lời hứa mua cơm cho cô lúc xế chiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất