Chương 46: Chuyện gì, chuyện gì thế này!
“Chẳng lẽ, chẳng lẽ cũng do ông nhúng tay vào sao?” Lâm Ý Hân gằng từng chữ.
“Muốn biết thì theo tôi đến một nơi” Lâm Điền bỏ hẳn con dao ra từ từ đi về phía cửa.
Lâm Ý Hân cùng Tống Hải Thành cũng dìu dắt nhau bước theo sau.
Ra khỏi quán cafe, đã có sẵn một chiếc xe hơi đậu ở đó từ bao giờ. Lâm Điền bước sang ghế lái rồi ngồi vào, Lâm Ý Hân cùng Tống Hải Thành cũng lần lượt chui vào ghế sau xe.
Cả ba cùng đi về phía nhà Lâm Ý Hân, anh và cô cảm thấy thật khó hiểu, tại sao ông ta lại muốn đưa cả hai về nhà của cô cơ chứ. Lâm Điền đột ngột dừng lại trước căn nhà đối diện nhà cô, ông móc trong túi chùm chìa khóa, cầm lấy một chìa đưa vào ổ.
Cạch…
Cánh cửa mở ra, Lâm Điền bước vào bên trong, Lâm Ý Hân cũng nhanh chóng bước vào theo, cô muốn biết được tất thảy mọi chuyện là như thế nào.
Thấy Lâm Ý Hân bước vào Tống Hải Thành cũng bước vào theo, anh còn cẩn thận đóng của lại nhưng chỉ là đóng chứ không có khóa, để khi có chuyện gì anh sẽ cố gắng giữ chân Lâm Điền lại để cô có cơ hội chạy thoát.
Bước vào bên trong, người Lâm Ý Hân như đông cứng lại, cô đang ở đâu đây, sao lại giống y hệt nhà của cô ở đối diện bên kia vậy, từ cách trang trí, bố trí nhà cửa tất thảy điều rất giống, chỉ có những tấm ảnh treo tường, là có chút khác biệt, những tấm ảnh ở đây có cô, ba cô, Tống Hải Thành nhưng trong ảnh lại có một mgười phụ nữ trung niên khác không phải mẹ của cô hiện giờ.
“Chắc con ngạc nhiên lắm, cũng khó hiểu lắm đúng không?” Lâm Điền đột nhiên cắt đứt bầu không khí.
“Đây là…” Lâm Ý Hân ngạc nhiên nhìn kỹ từng tấm ảnh, quả thật là những tấm ảnh của cô cùng gia đình, từ khung cảnh, quần áo, dáng đứng tạo kiểu điều hoàn toàn trùng khớp với những tấm ảnh ở nhà cô hiện giờ nhưng chỉ khác mỗi người phụ nữ được cô gọi là mẹ thì lại là một người hoàn toàn khác, nhưng lạ thay cô không hề cảm thấy xa lạ với người đó, lại có chút thân quen khó hiểu.
“Đó là ba mẹ ruột của con, còn người ngày ngày con gọi là ba mẹ kia chỉ là hai tên giả danh, bởi thế nên không kiếp nào có thể sống lâu được “ Lâm Điền nói.
“Vậy ba mẹ tôi đang ở đâu, sao không ở bên cạnh tôi?” Lâm Ý Hân giọng run run.
“Mặc kệ họ có phải giả danh không, họ thật lòng tốt với em là được rồi, chuyện này sau này chúng ta điều tra bây giờ chúng ta về nhà thôi” Tống Hải Thành từ nãy đến giờ luôn theo sát mọi hành động cử chỉ của Lâm Điền, anh muốn biết thật sự có phải như lời ông ta nói không, nhưng anh lại sợ làm cô quá xúc động.
“Không em muốn làm rõ trong hôm nay, mọi chuyện là như thế nào?” cô sắp phát điên lên, cô gào khan cả giọng.
“Ta chính xác là bác hai của con, mẹ của con mới thật sự là người vẽ ra bảng thiết kế cỗ máy thời gian tươi đẹp, vì khi năm con được tròn một tuổi, ba con đã đề đơn ly hôn với mẹ con, chỉ vì ba con có người bên ngoài và đặc biệt người đó lại có thai, là một cặp sinh đôi trai gái. Người phụ nữ kia muốn ba con dành toàn thời gian ở bên cạnh cô ta nên ép buộc ba con phải ly hôn với mẹ con không thì cô ta bỏ cái song thai trong bụng, nên ba con đã làm như vậy.
Quá đau lòng mẹ con Phương Hồng đã khóc cạn nước mắt, mẹ con gửi con cho ta rồi biệt tăm biệt tích gần một năm trời, đến khi mẹ con trở về người gầy gò ốm yếu, bệnh nặng như sắp chết…” Lâm Điền kể lại tường tận giọng ông bắt đầu nghèn nghẹn ông phải dừng lại lấy hơi hai ba lần.
“Mẹ con bệnh nặng sao?” Lâm Ý Hân chợt tiến nhanh đến chỗ Lâm Điền.
“Đúng, Phương Hồng lao lực quá độ, ngủ không đủ giấc, suy kiệt cơ thể, sau hơn một tháng chữa trị cũng không cầm cự nổi mà ra đi, trước khi mất, Phương Hồng có đưa cho bác bảng thiết kế này, chỉ mong bác chế tác thành công để được quay trở lại những ngày hạnh phúc cùng ba con.
Để thuận tiện cho sự phát triển của con, ta đã có ý tìm người giả danh ba mẹ con nuôi con, cho đến khi mẹ con có thể thực sự quay trở lại từ cỗ máy kia, hoặc giả nếu mẹ con không thể trở về ta sẽ mãi mãi không bao giờ cho con biết được sự thật. Nhưng khi ta cho người phẩu thuật thẩm mỹ khuôn mặt người phụ nữ giả làm mẹ con lại xảy ra biến chứng không thể cứu được, người đó cũng ra mất. Vô tình khiến một người chết trong lời nói dối này, ta không muốn lại như vậy nữa nên đã đưa một người hoàn toàn khác mẹ con thay thế.
Và sau hơn mười năm, ta mới hoàn thành được chín mươi phần trăm bảng thiết kế đó, do khi đó cơ sở vật chất cũng không có đầy đủ như bây giờ, mọi thứ chỉ có thể sử dụng cho một lần dùng duy nhất. Nhưng khi con hơn đến đây chơi cứ tưởng đó là một món đồ chơi đặc biệt khổng lồ, tính tò mò của con làm cho cỗ máy phải hoạt động, con cũng bọ cuốn vào trong mớ ký ức lộn xộn đó!” Lâm Điền lại nói tiếp.
“Chuyện gì, chuyện gì thế này” Lâm Ý Hân ôm đầu ngồi xụp xuống, mệt mỏi thầm rên rỉ.
“Em không sao chứ, chúng ta về nhà thôi” Tống Hải Thành nhanh chóng đến bên cạnh cô nói.
“ Rồi chuyện gì xảy ra tiếp theo” Lâm Ý Hân ngẩng đầu lên nhìn Lâm Điền tiếp tục gặng hỏi.
“Muốn biết thì theo tôi đến một nơi” Lâm Điền bỏ hẳn con dao ra từ từ đi về phía cửa.
Lâm Ý Hân cùng Tống Hải Thành cũng dìu dắt nhau bước theo sau.
Ra khỏi quán cafe, đã có sẵn một chiếc xe hơi đậu ở đó từ bao giờ. Lâm Điền bước sang ghế lái rồi ngồi vào, Lâm Ý Hân cùng Tống Hải Thành cũng lần lượt chui vào ghế sau xe.
Cả ba cùng đi về phía nhà Lâm Ý Hân, anh và cô cảm thấy thật khó hiểu, tại sao ông ta lại muốn đưa cả hai về nhà của cô cơ chứ. Lâm Điền đột ngột dừng lại trước căn nhà đối diện nhà cô, ông móc trong túi chùm chìa khóa, cầm lấy một chìa đưa vào ổ.
Cạch…
Cánh cửa mở ra, Lâm Điền bước vào bên trong, Lâm Ý Hân cũng nhanh chóng bước vào theo, cô muốn biết được tất thảy mọi chuyện là như thế nào.
Thấy Lâm Ý Hân bước vào Tống Hải Thành cũng bước vào theo, anh còn cẩn thận đóng của lại nhưng chỉ là đóng chứ không có khóa, để khi có chuyện gì anh sẽ cố gắng giữ chân Lâm Điền lại để cô có cơ hội chạy thoát.
Bước vào bên trong, người Lâm Ý Hân như đông cứng lại, cô đang ở đâu đây, sao lại giống y hệt nhà của cô ở đối diện bên kia vậy, từ cách trang trí, bố trí nhà cửa tất thảy điều rất giống, chỉ có những tấm ảnh treo tường, là có chút khác biệt, những tấm ảnh ở đây có cô, ba cô, Tống Hải Thành nhưng trong ảnh lại có một mgười phụ nữ trung niên khác không phải mẹ của cô hiện giờ.
“Chắc con ngạc nhiên lắm, cũng khó hiểu lắm đúng không?” Lâm Điền đột nhiên cắt đứt bầu không khí.
“Đây là…” Lâm Ý Hân ngạc nhiên nhìn kỹ từng tấm ảnh, quả thật là những tấm ảnh của cô cùng gia đình, từ khung cảnh, quần áo, dáng đứng tạo kiểu điều hoàn toàn trùng khớp với những tấm ảnh ở nhà cô hiện giờ nhưng chỉ khác mỗi người phụ nữ được cô gọi là mẹ thì lại là một người hoàn toàn khác, nhưng lạ thay cô không hề cảm thấy xa lạ với người đó, lại có chút thân quen khó hiểu.
“Đó là ba mẹ ruột của con, còn người ngày ngày con gọi là ba mẹ kia chỉ là hai tên giả danh, bởi thế nên không kiếp nào có thể sống lâu được “ Lâm Điền nói.
“Vậy ba mẹ tôi đang ở đâu, sao không ở bên cạnh tôi?” Lâm Ý Hân giọng run run.
“Mặc kệ họ có phải giả danh không, họ thật lòng tốt với em là được rồi, chuyện này sau này chúng ta điều tra bây giờ chúng ta về nhà thôi” Tống Hải Thành từ nãy đến giờ luôn theo sát mọi hành động cử chỉ của Lâm Điền, anh muốn biết thật sự có phải như lời ông ta nói không, nhưng anh lại sợ làm cô quá xúc động.
“Không em muốn làm rõ trong hôm nay, mọi chuyện là như thế nào?” cô sắp phát điên lên, cô gào khan cả giọng.
“Ta chính xác là bác hai của con, mẹ của con mới thật sự là người vẽ ra bảng thiết kế cỗ máy thời gian tươi đẹp, vì khi năm con được tròn một tuổi, ba con đã đề đơn ly hôn với mẹ con, chỉ vì ba con có người bên ngoài và đặc biệt người đó lại có thai, là một cặp sinh đôi trai gái. Người phụ nữ kia muốn ba con dành toàn thời gian ở bên cạnh cô ta nên ép buộc ba con phải ly hôn với mẹ con không thì cô ta bỏ cái song thai trong bụng, nên ba con đã làm như vậy.
Quá đau lòng mẹ con Phương Hồng đã khóc cạn nước mắt, mẹ con gửi con cho ta rồi biệt tăm biệt tích gần một năm trời, đến khi mẹ con trở về người gầy gò ốm yếu, bệnh nặng như sắp chết…” Lâm Điền kể lại tường tận giọng ông bắt đầu nghèn nghẹn ông phải dừng lại lấy hơi hai ba lần.
“Mẹ con bệnh nặng sao?” Lâm Ý Hân chợt tiến nhanh đến chỗ Lâm Điền.
“Đúng, Phương Hồng lao lực quá độ, ngủ không đủ giấc, suy kiệt cơ thể, sau hơn một tháng chữa trị cũng không cầm cự nổi mà ra đi, trước khi mất, Phương Hồng có đưa cho bác bảng thiết kế này, chỉ mong bác chế tác thành công để được quay trở lại những ngày hạnh phúc cùng ba con.
Để thuận tiện cho sự phát triển của con, ta đã có ý tìm người giả danh ba mẹ con nuôi con, cho đến khi mẹ con có thể thực sự quay trở lại từ cỗ máy kia, hoặc giả nếu mẹ con không thể trở về ta sẽ mãi mãi không bao giờ cho con biết được sự thật. Nhưng khi ta cho người phẩu thuật thẩm mỹ khuôn mặt người phụ nữ giả làm mẹ con lại xảy ra biến chứng không thể cứu được, người đó cũng ra mất. Vô tình khiến một người chết trong lời nói dối này, ta không muốn lại như vậy nữa nên đã đưa một người hoàn toàn khác mẹ con thay thế.
Và sau hơn mười năm, ta mới hoàn thành được chín mươi phần trăm bảng thiết kế đó, do khi đó cơ sở vật chất cũng không có đầy đủ như bây giờ, mọi thứ chỉ có thể sử dụng cho một lần dùng duy nhất. Nhưng khi con hơn đến đây chơi cứ tưởng đó là một món đồ chơi đặc biệt khổng lồ, tính tò mò của con làm cho cỗ máy phải hoạt động, con cũng bọ cuốn vào trong mớ ký ức lộn xộn đó!” Lâm Điền lại nói tiếp.
“Chuyện gì, chuyện gì thế này” Lâm Ý Hân ôm đầu ngồi xụp xuống, mệt mỏi thầm rên rỉ.
“Em không sao chứ, chúng ta về nhà thôi” Tống Hải Thành nhanh chóng đến bên cạnh cô nói.
“ Rồi chuyện gì xảy ra tiếp theo” Lâm Ý Hân ngẩng đầu lên nhìn Lâm Điền tiếp tục gặng hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất