Chương 10: Đổng linh
Sau thi đấu trạm cuối ở Pháp thì Giản Tuyết Ngưng chuẩn bị về nước, chợt điện thoại từ số của Dịch Trọng Khiêm gọi tới. Dù trước đó cô đã xóa số nhưng vẫn nhớ được chính xác, nhìn chằm nhằm một hồi mới nghe máy và được hẹn tới nhà hàng nhỏ gần khách sạn..
“Tiểu Ngưng. Anh cứ ngỡ là em đổi số điện thoại rồi, may là em vẫn chưa đổi.”
“Số dễ nhớ nên giữ nguyên thôi. Anh gọi tôi có việc gì không?”
Dịch Trọng Khiêm nhanh chóng gọi nhân viên phục vụ dọn bàn ăn..
“Mời em một bữa ăn mừng chiến thắng..”
Giản Tuyết Ngưng im lặng cùng Dịch Trọng Khiêm ăn tối..
“Ba năm nay, anh đọc tin tức về em nhiều đấy. Kỹ thuật cũng tốt hơn rồi.”
“Cảm ơn.”
Dịch Trọng Khiêm chợt im lặng một hồi, nhìn Giản Tuyết Ngưng mà hỏi chuyện..
“Em và cậu Vương đó thật sự hẹn hò rồi à?”
Giản Tuyết Ngưng khẽ ừ xác nhận thì nét mặt Dịch Trọng Khiêm thay đổi muốn nói mà lại thôi..
“Dịch Trọng Khiêm, tôi hy vọng đây là lần cuối cùng chúng ta gặp riêng. Tôi tôn trọng lý do chia tay lúc đó của anh, hiện tôi cũng đã có người yêu không muốn anh ấy hiểu lầm. Cảm ơn anh bữa tối hôm nay.”
Giản Tuyết Ngưng tính rời đi thì chợt Dịch Trọng Khiêm níu kéo cánh tay của cô..
“Tiểu Ngưng, xin lỗi. Chuyện năm đó anh..”
“Quá khứ thì đã qua thì hãy cứ để qua, tôi không còn nhớ gì nữa rồi.”
Dịch Trọng Khiêm từ từ buông lỏng tay và nở nụ cười..
“Em thật sự đã thay đổi rồi, Tiểu Ngưng.”
Giản Tuyết Ngưng thật lòng nở nụ cười vì Dịch Trọng Khiêm và rời đi trước, để lại một Dịch Trọng Khiêm tuy có vài phần hối tiếc nhưng thời gian đã không thể quay trở lại. Song song đó, Vương Diệc Thần vẫn thể hiện mặt lạnh lùng trên các show truyền hình nhưng rất được ủng hộ. Gần đây anh đã nhận được không ít đại ngôn từ các thương hiệu như thực phẩm, thời trang, túi xách, hay điện thoại.. và được nhận định là có giá trị thương mại rất cao..
“[Em về chưa?]”
Trong giờ nghỉ nên Vương Diệc Thần tranh thủ nhắn tin cho Giản Tuyết Ngưng..
“[Em đang check-in ở sân bay rồi.]”
Vương Diệc Thần vừa đọc tin nhắn vừa thả icon cười xong quay trở lại làm việc, hiện anh đang là đội trưởng vũ đạo cho một chương trình nhảy về thể loại đường phố. Nhờ vào khả năng nhảy thần sầu cùng các đội viên mạnh nên nhiều lần lọt top đầu bảng xếp hạng..
“Vương đội trưởng..”
Một đội viên tham gia tên là Lữ Nghị (Josh) tìm riêng Vương Diệc Thần sau hậu trường..
“Tôi là Lữ Nghị.”
“Tôi biết. Có việc gì sao?”
Lữ Nghị ngập ngừng không biết mở lời thế nào thì cô em gái đi cùng tên Lữ Phượng (Fiony) giải thích..
“Vương đội trưởng, tôi là fan của Giản nữ thần. Trên mạng đều có tin anh và cô ấy đang hẹn hò nên muốn nhờ anh xin chữ ký giúp..”
Vương Diệc Thần gật đầu đồng ý, không nghĩ Giản Tuyết Ngưng đã nổi tiếng đến như vậy. Sau một ngày bay thì Trình Khiết và Giản Tuyết Ngưng đã về tới sân bay Bắc Kinh, chợt nhìn thấy Đổng Linh đang đợi sẵn..
“Giản nữ thần, hân hạnh làm quen. Tôi là Đổng Linh, CEO của giải trí HuaTian.”
“Công ty chủ quản của Thần?”
Đổng Linh gật đầu và ngỏ ý mời Giản Tuyết Ngưng về công ty cùng nói chuyện nhưng Trình Khiết từ chối..
“Xin lỗi, cô ấy mới từ máy bay về nên cần phải nghỉ ngơi. Nếu chị muốn nói chuyện thì tôi sẽ sắp xếp lịch sau..”
“Là chuyện của Thần..”
Giản Tuyết Ngưng đương nhiên không thể ngồi yên khi nghe đến việc của Vương Diệc Thần..
“Chị Khiết, chị cứ về nhà trước. Em đi một chút rồi về, không sao đâu.!”
Sau một hồi thuyết phục, Trình Khiết cũng đồng ý để Giản Tuyết Ngưng đi cùng Đổng Linh nhưng vốn không yên tâm nên đã nhắn tin trước cho Vương Diệc Thần. Khi tới công ty, ai nấy đều trầm trồ vì sự hiện diện của Giản Tuyết Ngưng và Lộ Nghiên cũng đã nhìn thấy cô..
“Chị muốn nói chuyện gì của Thần?”
“Khoảng thời gian trước, công ty có liên hệ ngỏ ý muốn hợp tác với em nhưng bị từ chối. Không biết hiện tại em đã suy nghĩ khác chưa?”
Giản Tuyết Ngưng nhớ lại, Đổng Linh nhấp một ngụm nước nhìn vào nét lạnh lùng của Giản Tuyết Ngưng lại y chang với Vương Diệc Thần đến vậy..
“Công ty của chị là chuyên về giải trí, tại sao lại muốn hợp tác với vận động viên như tôi?”
“Mảng thể thao luôn được các công ty xem trọng và lựa chọn hợp tác với các vận động viên cũng như thế. Nhiều năm trở lại gần đây, em là người được chú ý nhất nên suy nghĩ ký kết là chuyện hiển nhiên.
Đổng Linh vừa cười vừa nói khiến Giản Tuyết Ngưng lại thấy khó chịu trong lòng..
“Xin lỗi. Tôi không có ý gia nhập giới giải trí, nếu không còn chuyện quan trọng nào khác thì tôi xin phép.”
Giản Tuyết Ngưng tính rời ghế bỏ đi chợt Đổng Linh lên tiếng..
“Lẽ nào em không nghĩ cho Thần à?”
“Ý chị là gì?”
Đổng Linh muốn nói thẳng thì chợt Vương Diệc Thần đẩy cửa mạnh mẽ bước vào khiến Giản Tuyết Ngưng ngạc nhiên..
“Anh.. anh chẳng phải đang ghi hình sao?”
“Chị Linh, chuyện của em tự em giải quyết. Mong chị đừng đưa cô ấy vào.”
Lộ Nghiên đứng nép bên ngoài nhìn thấy Vương Diệc Thần nắm tay Giản Tuyết Ngưng rời khỏi công ty, trên xe không ngừng biểu hiện nét tức giận..
“Anh làm sao thế? Hôm nay anh có lịch quay không phải sao?”
“Sao em lại đi cùng với chị Linh thế? Lại còn không nhắn cho anh hay..”
Giản Tuyết Ngưng cố gắng điềm tĩnh mà nắm tay an ủi..
“Chị ấy chỉ muốn hỏi về việc hợp tác lần trước vì sao không thành thôi, không có ý gì đâu.”
Vương Diệc Thần như thầm thở dài trong lòng..
“Thần, anh có việc gì giấu em đúng không?”
Vương Diệc Thần hơi do dự nhìn Giản Tuyết Ngưng đang rất muốn có câu trả lời, mà anh lại không muốn cô phải nghĩ nhiều nên tìm cách nói bóng qua chuyện khác nhưng hành động này ngược lại khiến cô lo lắng đúng như lời Đổng Linh đang muốn nhắc đến.
“Tiểu Ngưng. Anh cứ ngỡ là em đổi số điện thoại rồi, may là em vẫn chưa đổi.”
“Số dễ nhớ nên giữ nguyên thôi. Anh gọi tôi có việc gì không?”
Dịch Trọng Khiêm nhanh chóng gọi nhân viên phục vụ dọn bàn ăn..
“Mời em một bữa ăn mừng chiến thắng..”
Giản Tuyết Ngưng im lặng cùng Dịch Trọng Khiêm ăn tối..
“Ba năm nay, anh đọc tin tức về em nhiều đấy. Kỹ thuật cũng tốt hơn rồi.”
“Cảm ơn.”
Dịch Trọng Khiêm chợt im lặng một hồi, nhìn Giản Tuyết Ngưng mà hỏi chuyện..
“Em và cậu Vương đó thật sự hẹn hò rồi à?”
Giản Tuyết Ngưng khẽ ừ xác nhận thì nét mặt Dịch Trọng Khiêm thay đổi muốn nói mà lại thôi..
“Dịch Trọng Khiêm, tôi hy vọng đây là lần cuối cùng chúng ta gặp riêng. Tôi tôn trọng lý do chia tay lúc đó của anh, hiện tôi cũng đã có người yêu không muốn anh ấy hiểu lầm. Cảm ơn anh bữa tối hôm nay.”
Giản Tuyết Ngưng tính rời đi thì chợt Dịch Trọng Khiêm níu kéo cánh tay của cô..
“Tiểu Ngưng, xin lỗi. Chuyện năm đó anh..”
“Quá khứ thì đã qua thì hãy cứ để qua, tôi không còn nhớ gì nữa rồi.”
Dịch Trọng Khiêm từ từ buông lỏng tay và nở nụ cười..
“Em thật sự đã thay đổi rồi, Tiểu Ngưng.”
Giản Tuyết Ngưng thật lòng nở nụ cười vì Dịch Trọng Khiêm và rời đi trước, để lại một Dịch Trọng Khiêm tuy có vài phần hối tiếc nhưng thời gian đã không thể quay trở lại. Song song đó, Vương Diệc Thần vẫn thể hiện mặt lạnh lùng trên các show truyền hình nhưng rất được ủng hộ. Gần đây anh đã nhận được không ít đại ngôn từ các thương hiệu như thực phẩm, thời trang, túi xách, hay điện thoại.. và được nhận định là có giá trị thương mại rất cao..
“[Em về chưa?]”
Trong giờ nghỉ nên Vương Diệc Thần tranh thủ nhắn tin cho Giản Tuyết Ngưng..
“[Em đang check-in ở sân bay rồi.]”
Vương Diệc Thần vừa đọc tin nhắn vừa thả icon cười xong quay trở lại làm việc, hiện anh đang là đội trưởng vũ đạo cho một chương trình nhảy về thể loại đường phố. Nhờ vào khả năng nhảy thần sầu cùng các đội viên mạnh nên nhiều lần lọt top đầu bảng xếp hạng..
“Vương đội trưởng..”
Một đội viên tham gia tên là Lữ Nghị (Josh) tìm riêng Vương Diệc Thần sau hậu trường..
“Tôi là Lữ Nghị.”
“Tôi biết. Có việc gì sao?”
Lữ Nghị ngập ngừng không biết mở lời thế nào thì cô em gái đi cùng tên Lữ Phượng (Fiony) giải thích..
“Vương đội trưởng, tôi là fan của Giản nữ thần. Trên mạng đều có tin anh và cô ấy đang hẹn hò nên muốn nhờ anh xin chữ ký giúp..”
Vương Diệc Thần gật đầu đồng ý, không nghĩ Giản Tuyết Ngưng đã nổi tiếng đến như vậy. Sau một ngày bay thì Trình Khiết và Giản Tuyết Ngưng đã về tới sân bay Bắc Kinh, chợt nhìn thấy Đổng Linh đang đợi sẵn..
“Giản nữ thần, hân hạnh làm quen. Tôi là Đổng Linh, CEO của giải trí HuaTian.”
“Công ty chủ quản của Thần?”
Đổng Linh gật đầu và ngỏ ý mời Giản Tuyết Ngưng về công ty cùng nói chuyện nhưng Trình Khiết từ chối..
“Xin lỗi, cô ấy mới từ máy bay về nên cần phải nghỉ ngơi. Nếu chị muốn nói chuyện thì tôi sẽ sắp xếp lịch sau..”
“Là chuyện của Thần..”
Giản Tuyết Ngưng đương nhiên không thể ngồi yên khi nghe đến việc của Vương Diệc Thần..
“Chị Khiết, chị cứ về nhà trước. Em đi một chút rồi về, không sao đâu.!”
Sau một hồi thuyết phục, Trình Khiết cũng đồng ý để Giản Tuyết Ngưng đi cùng Đổng Linh nhưng vốn không yên tâm nên đã nhắn tin trước cho Vương Diệc Thần. Khi tới công ty, ai nấy đều trầm trồ vì sự hiện diện của Giản Tuyết Ngưng và Lộ Nghiên cũng đã nhìn thấy cô..
“Chị muốn nói chuyện gì của Thần?”
“Khoảng thời gian trước, công ty có liên hệ ngỏ ý muốn hợp tác với em nhưng bị từ chối. Không biết hiện tại em đã suy nghĩ khác chưa?”
Giản Tuyết Ngưng nhớ lại, Đổng Linh nhấp một ngụm nước nhìn vào nét lạnh lùng của Giản Tuyết Ngưng lại y chang với Vương Diệc Thần đến vậy..
“Công ty của chị là chuyên về giải trí, tại sao lại muốn hợp tác với vận động viên như tôi?”
“Mảng thể thao luôn được các công ty xem trọng và lựa chọn hợp tác với các vận động viên cũng như thế. Nhiều năm trở lại gần đây, em là người được chú ý nhất nên suy nghĩ ký kết là chuyện hiển nhiên.
Đổng Linh vừa cười vừa nói khiến Giản Tuyết Ngưng lại thấy khó chịu trong lòng..
“Xin lỗi. Tôi không có ý gia nhập giới giải trí, nếu không còn chuyện quan trọng nào khác thì tôi xin phép.”
Giản Tuyết Ngưng tính rời ghế bỏ đi chợt Đổng Linh lên tiếng..
“Lẽ nào em không nghĩ cho Thần à?”
“Ý chị là gì?”
Đổng Linh muốn nói thẳng thì chợt Vương Diệc Thần đẩy cửa mạnh mẽ bước vào khiến Giản Tuyết Ngưng ngạc nhiên..
“Anh.. anh chẳng phải đang ghi hình sao?”
“Chị Linh, chuyện của em tự em giải quyết. Mong chị đừng đưa cô ấy vào.”
Lộ Nghiên đứng nép bên ngoài nhìn thấy Vương Diệc Thần nắm tay Giản Tuyết Ngưng rời khỏi công ty, trên xe không ngừng biểu hiện nét tức giận..
“Anh làm sao thế? Hôm nay anh có lịch quay không phải sao?”
“Sao em lại đi cùng với chị Linh thế? Lại còn không nhắn cho anh hay..”
Giản Tuyết Ngưng cố gắng điềm tĩnh mà nắm tay an ủi..
“Chị ấy chỉ muốn hỏi về việc hợp tác lần trước vì sao không thành thôi, không có ý gì đâu.”
Vương Diệc Thần như thầm thở dài trong lòng..
“Thần, anh có việc gì giấu em đúng không?”
Vương Diệc Thần hơi do dự nhìn Giản Tuyết Ngưng đang rất muốn có câu trả lời, mà anh lại không muốn cô phải nghĩ nhiều nên tìm cách nói bóng qua chuyện khác nhưng hành động này ngược lại khiến cô lo lắng đúng như lời Đổng Linh đang muốn nhắc đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất