Chương 106: Cầu hôn
Khu vực phòng học của Giản Tuyết Ngưng được xem là nơi biệt lập nên ít người qua lại, đúng lúc cô vừa hoàn thành tiết học hôm nay thì thầy chủ nhiệm lại tiếp tục chiêu mộ.
“Tuyết Ngưng, hai đại học lần trước thầy trao đổi với em dường như vẫn ngỏ ý chờ đợi em hồi âm. Em có muốn suy nghĩ thêm không?”
“Thầy à, trong trường còn rất nhiều các bạn khác giỏi hơn em. Hay là thầy giới thiệu những bạn đó thử xem?”
Thầy chủ nhiệm cũng có nổi khổ riêng nên lắc đầu thở dài …
“Em nghĩ thầy không muốn chắc? Quan trọng là người ta chỉ đích danh em thì thầy biết làm sao?”
Giản Tuyết Ngưng không muốn thầy chủ nhiệm khó xử nên đành tìm cách xử lý…
“Vậy để em tham khảo thêm vài ngày nhé.”
“Được.//”
Khoảng thời gian trước, Tiểu Lam rất thích học trượt băng nên Giản Tuyết Ngưng đã liên hệ Trình Khiết hướng dẫn. Hôm nay tan học về sớm nên cô ghé sân trượt chào hỏi, sẵn đón Tiểu Lam cùng về…
“Tiểu Ngưng. Nhớ em quá.//”
“Em cũng vậy. Hoạt động ở sân vẫn tốt chứ ạ?”
Trình Khiết gật đầu xác nhận, sau đó nhìn Tiểu Lam trên sân băng dù vấp ngã nhiều lần nhưng vẫn rất cố gắng …
“Tiểu Lam rất giống em khi lần đầu học đấy.”
“Vậy ạ?”
Trình Khiết có thể nhìn ra được ánh mắt của Giản Tuyết Ngưng đối với sân băng có lẽ còn lưu luyến nên nhanh chóng chuyển chủ đề.
“À. Chị nghe tin rồi đấy, chúc mừng em và Vương Diệc Thần đính hôn nhé.//”
Giản Tuyết Ngưng chợt đỏ mặt vì xấu hổ khiến Trình Khiết trêu chọc …
“Vậy khi nào chị được mời thiệp chính thức đây?”
“Em đang khúc mắc chuyện đó đây.”
Trình Khiết tỏ vẻ khó hiểu mà lắng nghe Giản Tuyết Ngưng giải bày về chuyện hai trường đại học.
“Ra là thế. Em có dự định nói cho cậu ấy biết không?”
Giản Tuyết Ngưng lắc đầu hoài não, thì từ đâu thanh âm bé bỏng của Tiểu Lam vang lên…
“Chị ơi.?”
Tiểu Lam chạy một mạch vào vòng tay của Giản Tuyết Ngưng mà vui mừng …
“Vậy tụi em về trước nhé, chị Khiết.”
“Được, về cẩn thận đấy.”
Hai chị em cùng nhau lên xe về nhà chính nhưng trong lòng Giản Tuyết Ngưng vẫn suy nghĩ về chuyện học sinh trao đổi mà thở dài.
“[Tuyết Ngưng ơi là Tuyết Ngưng, học bá để làm gì cơ chứ?]”
Cả một buổi tối, Giản Tuyết Ngưng vẫn chưa đưa ra được quyết định thì tiếng gõ cửa phòng từ ngoài truyền đến …
“Chị, ngủ chưa?”
Chủ nhân của giọng nói không ai khác là Giản Hân Hân …
“Sao vậy?”
“Chị, ngày mai chị có tiết học không? Đi mua sắm với em nhé.”
Giản Tuyết Ngưng có phần đa nghi khiến Giản Hân Hân vội vàng giải thích …
“Trước giờ em đều đi mua sắm một mình, không phải sao?”
“Trọng Khiêm sắp dẫn em về gặp gia đình anh ấy rồi nên em mới hỏi nhờ chị làm quân sư, dù gì chị từng là bạn gái của anh ấy nên chắc sẽ hiểu họ hơn em.”
Giản Tuyết Ngưng thay đổi biểu cảm mà nhìn chằm chằm vào em gái họ …
“Em nhờ vả hay nói móc chị đó?”
“Em xin lỗi xin lỗi mà, vậy mai đi cùng em nha.//”
Giản Tuyết Ngưng chỉ nghĩ ngày mai là ngày bình thường nên quên mất đó lại là một ngày quan trọng của cô.
“Ngày mai chị có tiết buổi sáng, sau khi tan học thì chị đi với em.”
“Được. Vậy mai em tới đón chị.!”
Nhận được sự đồng ý từ Giản Tuyết Ngưng nên vừa ra ngoài thì Giản Hân Hân nhanh nhẹn nhắn tin cho ai đó.
“Ngủ thôi, những chuyện khác tính sau vậy.//”
Hôm sau là một ngày nắng đẹp, vừa hết tiết học sáng thì Giản Hân Hân và Tiểu Lam đã đợi sẵn Giản Tuyết Ngưng trước cổng trường rồi cùng đi mua sắm tại một trung tâm thương mại. Vì có trẻ nhỏ như Tiểu Lam nên cả hai dành thời gian ghé vào khu vui chơi, nhìn bé chơi mà mỉm cười nhưng bên cạnh thì lại không như vậy…
“Hân Hân, em có việc gì mà bấm điện thoại miết thế?”
Bị Giản Tuyết Ngưng chú ý nên Giản Hân Hân dừng lại thao tác …
“Không có gì, chỉ là vài chuyện nhỏ thôi chị.”
Tầm giữa chiều cả ba người mới bắt đầu ra về, song Giản Hân Hân lại tìm một cái cớ nhằm níu Giản Tuyết Ngưng…
“Chị, Trọng Khiêm nhờ em lấy giúp đồ ở gần đây. Mình ghé qua một lát được không?.//”
“Được.”
Giản Hân Hân nhanh chóng lái xe đến một địa điểm là quảng trường rộng lớn khiến Giản Tuyết Ngưng nhớ lại hồi ức cô và Vương Diệc Thần từng đi ngang, mà còn là nơi lần đầu tiên cô hát giữa chốn đông người như thế.
“Chị, em dẫn Tiểu Lam vào chung. Chị đợi một chút nhé.!”
Giản Tuyết Ngưng gật đầu nhẹ nhìn Tiểu Lam vui vẻ đi với Giản Hân Hân, cả hai đi tầm nửa tiếng mà chưa thấy quay lại nên cô lấy điện thoại liên hệ nhưng chỉ nghe được tút tút. Trong lúc đứng chờ bên ngoài thì chợt có một bé gái bán hoa tìm tới …
“Chị ơi, hoa này có người nhờ em tặng chị ạ.”
“Cảm ơn em nhé.//”
Những bông hồng xanh lần lượt được tặng từ già trẻ lớn bé khiến Giản Tuyết Ngưng vô cùng tò mò…
“Chị ơi?”
Bước chân lon ton của Tiểu Lam chạy đến cùng tiếng gọi vang lên, không nói không rành mà nắm lấy bàn tay của Giản Tuyết Ngưng kéo đi…
“Từ từ thôi, coi chừng ngã đấy.”
Giản Tuyết Ngưng không khỏi ngạc nhiên về khung cảnh đằng trươc được trang trí trông rất lung linh và lãng mạn …
“Cái này …?!”
Tiếng hát quen thuộc của Vương Diệc Thần vang lên hòa cùng chất giọng trầm ấm với bài hát ngọt ngào, anh cầm trên tay thêm một bó hoa hồng xanh với bộ vest lịch lãm mà tiến đến vị trí trung tâm nơi Giản Tuyết Ngưng đang đứng. Những người thân quen từ gia đình, bạn bè, đồng nghiệp thân thiết đều có mặt để chứng kiến giây phút hạnh phúc này …
“Giản Tuyết Ngưng, cả đời Vương Diệc Thần anh chỉ rung động trước một người và người đó mãi mãi sẽ là em. Gả cho anh nhé?”
Giản Tuyết Ngưng mải mới nhớ ra hôm nay vốn là sinh nhật cô nên có phần cảm động khi Vương Diệc Thần sắp xếp cầu hôn ngay ngày sinh nhật của cô, mọi người tích cực hưởng ứng và đồng loạt hô vang mong cô đồng ý.
“Tuyết Ngưng, hai đại học lần trước thầy trao đổi với em dường như vẫn ngỏ ý chờ đợi em hồi âm. Em có muốn suy nghĩ thêm không?”
“Thầy à, trong trường còn rất nhiều các bạn khác giỏi hơn em. Hay là thầy giới thiệu những bạn đó thử xem?”
Thầy chủ nhiệm cũng có nổi khổ riêng nên lắc đầu thở dài …
“Em nghĩ thầy không muốn chắc? Quan trọng là người ta chỉ đích danh em thì thầy biết làm sao?”
Giản Tuyết Ngưng không muốn thầy chủ nhiệm khó xử nên đành tìm cách xử lý…
“Vậy để em tham khảo thêm vài ngày nhé.”
“Được.//”
Khoảng thời gian trước, Tiểu Lam rất thích học trượt băng nên Giản Tuyết Ngưng đã liên hệ Trình Khiết hướng dẫn. Hôm nay tan học về sớm nên cô ghé sân trượt chào hỏi, sẵn đón Tiểu Lam cùng về…
“Tiểu Ngưng. Nhớ em quá.//”
“Em cũng vậy. Hoạt động ở sân vẫn tốt chứ ạ?”
Trình Khiết gật đầu xác nhận, sau đó nhìn Tiểu Lam trên sân băng dù vấp ngã nhiều lần nhưng vẫn rất cố gắng …
“Tiểu Lam rất giống em khi lần đầu học đấy.”
“Vậy ạ?”
Trình Khiết có thể nhìn ra được ánh mắt của Giản Tuyết Ngưng đối với sân băng có lẽ còn lưu luyến nên nhanh chóng chuyển chủ đề.
“À. Chị nghe tin rồi đấy, chúc mừng em và Vương Diệc Thần đính hôn nhé.//”
Giản Tuyết Ngưng chợt đỏ mặt vì xấu hổ khiến Trình Khiết trêu chọc …
“Vậy khi nào chị được mời thiệp chính thức đây?”
“Em đang khúc mắc chuyện đó đây.”
Trình Khiết tỏ vẻ khó hiểu mà lắng nghe Giản Tuyết Ngưng giải bày về chuyện hai trường đại học.
“Ra là thế. Em có dự định nói cho cậu ấy biết không?”
Giản Tuyết Ngưng lắc đầu hoài não, thì từ đâu thanh âm bé bỏng của Tiểu Lam vang lên…
“Chị ơi.?”
Tiểu Lam chạy một mạch vào vòng tay của Giản Tuyết Ngưng mà vui mừng …
“Vậy tụi em về trước nhé, chị Khiết.”
“Được, về cẩn thận đấy.”
Hai chị em cùng nhau lên xe về nhà chính nhưng trong lòng Giản Tuyết Ngưng vẫn suy nghĩ về chuyện học sinh trao đổi mà thở dài.
“[Tuyết Ngưng ơi là Tuyết Ngưng, học bá để làm gì cơ chứ?]”
Cả một buổi tối, Giản Tuyết Ngưng vẫn chưa đưa ra được quyết định thì tiếng gõ cửa phòng từ ngoài truyền đến …
“Chị, ngủ chưa?”
Chủ nhân của giọng nói không ai khác là Giản Hân Hân …
“Sao vậy?”
“Chị, ngày mai chị có tiết học không? Đi mua sắm với em nhé.”
Giản Tuyết Ngưng có phần đa nghi khiến Giản Hân Hân vội vàng giải thích …
“Trước giờ em đều đi mua sắm một mình, không phải sao?”
“Trọng Khiêm sắp dẫn em về gặp gia đình anh ấy rồi nên em mới hỏi nhờ chị làm quân sư, dù gì chị từng là bạn gái của anh ấy nên chắc sẽ hiểu họ hơn em.”
Giản Tuyết Ngưng thay đổi biểu cảm mà nhìn chằm chằm vào em gái họ …
“Em nhờ vả hay nói móc chị đó?”
“Em xin lỗi xin lỗi mà, vậy mai đi cùng em nha.//”
Giản Tuyết Ngưng chỉ nghĩ ngày mai là ngày bình thường nên quên mất đó lại là một ngày quan trọng của cô.
“Ngày mai chị có tiết buổi sáng, sau khi tan học thì chị đi với em.”
“Được. Vậy mai em tới đón chị.!”
Nhận được sự đồng ý từ Giản Tuyết Ngưng nên vừa ra ngoài thì Giản Hân Hân nhanh nhẹn nhắn tin cho ai đó.
“Ngủ thôi, những chuyện khác tính sau vậy.//”
Hôm sau là một ngày nắng đẹp, vừa hết tiết học sáng thì Giản Hân Hân và Tiểu Lam đã đợi sẵn Giản Tuyết Ngưng trước cổng trường rồi cùng đi mua sắm tại một trung tâm thương mại. Vì có trẻ nhỏ như Tiểu Lam nên cả hai dành thời gian ghé vào khu vui chơi, nhìn bé chơi mà mỉm cười nhưng bên cạnh thì lại không như vậy…
“Hân Hân, em có việc gì mà bấm điện thoại miết thế?”
Bị Giản Tuyết Ngưng chú ý nên Giản Hân Hân dừng lại thao tác …
“Không có gì, chỉ là vài chuyện nhỏ thôi chị.”
Tầm giữa chiều cả ba người mới bắt đầu ra về, song Giản Hân Hân lại tìm một cái cớ nhằm níu Giản Tuyết Ngưng…
“Chị, Trọng Khiêm nhờ em lấy giúp đồ ở gần đây. Mình ghé qua một lát được không?.//”
“Được.”
Giản Hân Hân nhanh chóng lái xe đến một địa điểm là quảng trường rộng lớn khiến Giản Tuyết Ngưng nhớ lại hồi ức cô và Vương Diệc Thần từng đi ngang, mà còn là nơi lần đầu tiên cô hát giữa chốn đông người như thế.
“Chị, em dẫn Tiểu Lam vào chung. Chị đợi một chút nhé.!”
Giản Tuyết Ngưng gật đầu nhẹ nhìn Tiểu Lam vui vẻ đi với Giản Hân Hân, cả hai đi tầm nửa tiếng mà chưa thấy quay lại nên cô lấy điện thoại liên hệ nhưng chỉ nghe được tút tút. Trong lúc đứng chờ bên ngoài thì chợt có một bé gái bán hoa tìm tới …
“Chị ơi, hoa này có người nhờ em tặng chị ạ.”
“Cảm ơn em nhé.//”
Những bông hồng xanh lần lượt được tặng từ già trẻ lớn bé khiến Giản Tuyết Ngưng vô cùng tò mò…
“Chị ơi?”
Bước chân lon ton của Tiểu Lam chạy đến cùng tiếng gọi vang lên, không nói không rành mà nắm lấy bàn tay của Giản Tuyết Ngưng kéo đi…
“Từ từ thôi, coi chừng ngã đấy.”
Giản Tuyết Ngưng không khỏi ngạc nhiên về khung cảnh đằng trươc được trang trí trông rất lung linh và lãng mạn …
“Cái này …?!”
Tiếng hát quen thuộc của Vương Diệc Thần vang lên hòa cùng chất giọng trầm ấm với bài hát ngọt ngào, anh cầm trên tay thêm một bó hoa hồng xanh với bộ vest lịch lãm mà tiến đến vị trí trung tâm nơi Giản Tuyết Ngưng đang đứng. Những người thân quen từ gia đình, bạn bè, đồng nghiệp thân thiết đều có mặt để chứng kiến giây phút hạnh phúc này …
“Giản Tuyết Ngưng, cả đời Vương Diệc Thần anh chỉ rung động trước một người và người đó mãi mãi sẽ là em. Gả cho anh nhé?”
Giản Tuyết Ngưng mải mới nhớ ra hôm nay vốn là sinh nhật cô nên có phần cảm động khi Vương Diệc Thần sắp xếp cầu hôn ngay ngày sinh nhật của cô, mọi người tích cực hưởng ứng và đồng loạt hô vang mong cô đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất