Chương 42: Vượt qua trở ngại để bên nhau
Reina suy nghĩ rất nhiều về lời đề nghị của Giản Tuyết Ngưng rồi mới tới tập đoàn Giản thị. Trước khi vào cô gọi điện thoại nhưng lại bị thuê bao, trùng hợp trợ lý Doãn ra ngoài thì bắt gặp …
“Cô là Reina đúng không? Mời cô đi theo tôi …”
Reina có phần thắc mắc liền lên tiếng hỏi thăm …
“Tiểu thư đang trên đường sang nước ngoài thi đấu, trước khi đi có dặn tôi nếu cô đến thì hỗ trợ công việc cho cô.”
“Cô ấy biết tôi sẽ đến sao?”
Trợ lý Doãn gật đầu thay cho câu trả lời khiến Reina có cái nhìn khác về Giản Tuyết Ngưng. Song song đó, phía Trình Khiết cũng vừa đến Singapore và cùng cô đến khách sạn năm sao nhận phòng nghỉ ngơi.
“Tiểu Ngưng. Chị đến họp với ban tổ chức, em nghỉ xíu đi nhé.!”
“Vâng.”
Trở lại tập đoàn Giản thị ở Bắc Kinh với trợ lý Doãn và Reina …
“Đây là hợp đồng thử việc của vị trí chuyên viên đối ngoại, cô xem qua nhé. Nếu có chỗ nào không hiểu, cô cứ hỏi.”
Reina bắt đầu lật từng trang giấy của hợp đồng và cẩn thận đọc từng chữ, bất chợt ba Giản đi ngang…
“Chủ tịch. Người có việc gì cần tôi làm à?”
“Không. Đây là người mà Tiểu Ngưng giới thiệu à?”
Reina lễ phép đứng dậy chào hỏi ba Giản hay còn gọi là chủ tịch Giản của Giản thị …
“Chào chủ tịch. Tôi là Reina.”
“Cố gắng vào đấy.//”
Vừa dứt lời thì ba Giản tiếp tục bước đi nên Reina nhanh chóng ký hợp đồng thử việc …
“Thứ hai tuần sau cô có thể đến nhận việc, chào mừng cô đến Giản thị.”
“Cảm ơn.”
Tại Singapore hiện đang là trời tối và Giản Tuyết Ngưng vẫn đang ngủ sâu thì chợt có tiếng chuông cửa nên cô phải lờ mờ tỉnh dậy …
“Ai vậy?”
“Phục vụ ạ.”
Giản Tuyết Ngưng mở cửa thì đã nhìn thấy một bó hoa hồng xanh cùng người giấu mặt không ai khác là Vương Diệc Thần …
“Surpries?”
Giản Tuyết Ngưng rất ngạc nhiên trước sự hiện diện của Vương Diệc Thần ở Singapore …
“Sao anh lại …?”
“Bất ngờ không?”
Sau khi vào phòng thì Vương Diệc Thần liền ôm cả người Giản Tuyết Ngưng vào lòng …
“Anh nóng lòng muốn gặp em, cứ ngỡ tỉnh lại ở bệnh viện thì anh sẽ thấy em đầu tiên vậy mà … em thật sự muốn giữ khoảng cách với anh đến như thế sao? Tiểu Ngưng?”
“Em xin lỗi. Vết thương của anh …?”
Vương Diệc Thần lắc đầu biểu hiện không sao thay cho câu trả lời, cả hai cứ thế ôm nhau vài phút rồi mới ngồi xuống nói chuyện rõ hơn …
“Anh không bận lịch trình, sao lại chạy theo em tới đây? Em đã nhắn sau một tuần sẽ về mà.”
“Anh không đợi được. Dù gì chị Linh cũng cho anh thời gian nghỉ ngơi, nên anh nhờ hỏi lịch thi đấu của em sẵn tới ủng hộ luôn.”
Giản Tuyết Ngưng đưa cho Vương Diệc Thần một ly nước lọc rồi hỏi thăm …
“Vậy anh tới đây một mình à?”
“Anh Hùng đã đặt phòng cho anh ở tầng dưới khách sạn này rồi, em yên tâm.!”
Quản lý Hùng ngồi dưới sảnh khách sạn trông chừng thì đã nhìn thấy Trình Khiết trở về …
“Huấn luyện viên Trình, khoan đã.”
“Quản lý Hùng?”
Trình Khiết bất ngờ trước sự hiện diện của quản lý Hùng và suy đoán rằng Vương Diệc Thần cũng sẽ đến.
“Thần đang ở phòng của Tiểu Ngưng nên tôi nghĩ có lẽ đêm nay họ sẽ ở chung. Đây là chìa khóa phòng của tôi, cô thông cảm vào nghỉ trước nhé.”
“Vậy còn anh?”
“Tôi ở phòng của Thần, không sao đâu.”
Cả hai quản lý đều suy nghĩ cho hạnh phúc của hai con người đang im lặng trên phòng không nói một lời, chỉ thầm lặng tựa đầu vào nhau mà tâm sự …
“Tiểu Ngưng. Anh biết em suy nghĩ rằng cuộc sống của chúng ta rất khác biệt, nhưng anh vẫn muốn chứng minh tình cảm của anh là thật. Nếu em là người thừa kế một tập đoàn lớn thì anh sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền để trở thành một cổ đông, nếu em là vận động viên trượt băng nghệ thuật thì anh sẽ là tay đua mô tô chuyên nghiệp … Chuyện gì cũng sẽ có sự tương xứng với nhau nên em đừng nói hai từ xa nhau nữa được không?”
“Ở bên em anh sẽ gặp nhiều nguy hiểm lắm, điển hình như lần nhập viện này. Anh bị thương hoàn toàn là vì em, em không thể để anh …”
Vương Diệc Thần đột ngột chặn lấy đôi môi của Giản Tuyết Ngưng bằng một nụ hôn sâu, hai cánh môi ngày càng hòa quyện vào nhau và càng nắm chặt tay của nhau hơn …
“Tiểu Ngưng. Anh không sợ nguy hiểm, anh chỉ sợ em sẽ bị người khác cướp mất thôi. Đó mới là nguy hiểm thật sự đối với anh.”
Giản Tuyết Ngưng rưng rưng nước mắt ngăn không cho bản thân rơi lệ nhưng có lẽ cô không thể điều khiển trái tim được nữa, cả hai tiếp tục nụ hôn và cùng ôm nhau ngủ. Tại nhà của Tôn Ý Phương ở Thượng Hải, cô nhận được tấm hình Vương Diệc Thần gặp Giản Tuyết Ngưng mà tức giận đập nát điện thoại.
“[Giản Tuyết Ngưng. Cô dám không nghe lời tôi nói vậy thì đừng trách.]”
Ngày thi đấu thể thao tại Singapore, rất nhiều tuyển thủ từ khắp nơi đều có mặt tham dự theo khuôn khổ. Vương Diệc Thần và quản lý Hùng đặt vé ở góc khuất để xem Giản Tuyết Ngưng thi đấu, tuy vậy vẫn có không ít người nhận ra …
“Nè, đó không phải là Vương Diệc Thần sao?”
“Đúng rồi. Anh ấy chắc là đến để cổ vũ cho bạn gái nữ thần của mình đó, hạnh phúc quá đi.//”
Và cứ thế hàng loạt fan nữ hô hào vì Vương Diệc Thần, phía dưới khán đài Giản Tuyết Ngưng nhìn lên hướng của anh thì cười mỉm …
“Cậu ấy đi đến đâu cũng bị nhận ra hết nhỉ?”
Trình Khiết trêu đùa khiến Giản Tuyết Ngưng chỉ mỉm cười nhẹ. Trên hàng ghế, Vương Diệc Thần có phần hơi chật vật nhưng khi chạm mắt với cô thì lại chứa đầy sự ngọt ngào.
“Mời các tuyển thủ chuẩn bị vào vị trí.”
Tiếng còi báo hiệu bắt đầu cuộc thi phát lên, các vận động viên bao gồm Giản Tuyết Ngưng chuẩn bị khâu công tác cuối cùng, ở ghế khán giả Vương Diệc Thần không ngừng cầu nguyện chiến thắng bao gồm cả những người thân thiết đang tại quê nhà xem qua truyền hình trực tiếp.
“Cô là Reina đúng không? Mời cô đi theo tôi …”
Reina có phần thắc mắc liền lên tiếng hỏi thăm …
“Tiểu thư đang trên đường sang nước ngoài thi đấu, trước khi đi có dặn tôi nếu cô đến thì hỗ trợ công việc cho cô.”
“Cô ấy biết tôi sẽ đến sao?”
Trợ lý Doãn gật đầu thay cho câu trả lời khiến Reina có cái nhìn khác về Giản Tuyết Ngưng. Song song đó, phía Trình Khiết cũng vừa đến Singapore và cùng cô đến khách sạn năm sao nhận phòng nghỉ ngơi.
“Tiểu Ngưng. Chị đến họp với ban tổ chức, em nghỉ xíu đi nhé.!”
“Vâng.”
Trở lại tập đoàn Giản thị ở Bắc Kinh với trợ lý Doãn và Reina …
“Đây là hợp đồng thử việc của vị trí chuyên viên đối ngoại, cô xem qua nhé. Nếu có chỗ nào không hiểu, cô cứ hỏi.”
Reina bắt đầu lật từng trang giấy của hợp đồng và cẩn thận đọc từng chữ, bất chợt ba Giản đi ngang…
“Chủ tịch. Người có việc gì cần tôi làm à?”
“Không. Đây là người mà Tiểu Ngưng giới thiệu à?”
Reina lễ phép đứng dậy chào hỏi ba Giản hay còn gọi là chủ tịch Giản của Giản thị …
“Chào chủ tịch. Tôi là Reina.”
“Cố gắng vào đấy.//”
Vừa dứt lời thì ba Giản tiếp tục bước đi nên Reina nhanh chóng ký hợp đồng thử việc …
“Thứ hai tuần sau cô có thể đến nhận việc, chào mừng cô đến Giản thị.”
“Cảm ơn.”
Tại Singapore hiện đang là trời tối và Giản Tuyết Ngưng vẫn đang ngủ sâu thì chợt có tiếng chuông cửa nên cô phải lờ mờ tỉnh dậy …
“Ai vậy?”
“Phục vụ ạ.”
Giản Tuyết Ngưng mở cửa thì đã nhìn thấy một bó hoa hồng xanh cùng người giấu mặt không ai khác là Vương Diệc Thần …
“Surpries?”
Giản Tuyết Ngưng rất ngạc nhiên trước sự hiện diện của Vương Diệc Thần ở Singapore …
“Sao anh lại …?”
“Bất ngờ không?”
Sau khi vào phòng thì Vương Diệc Thần liền ôm cả người Giản Tuyết Ngưng vào lòng …
“Anh nóng lòng muốn gặp em, cứ ngỡ tỉnh lại ở bệnh viện thì anh sẽ thấy em đầu tiên vậy mà … em thật sự muốn giữ khoảng cách với anh đến như thế sao? Tiểu Ngưng?”
“Em xin lỗi. Vết thương của anh …?”
Vương Diệc Thần lắc đầu biểu hiện không sao thay cho câu trả lời, cả hai cứ thế ôm nhau vài phút rồi mới ngồi xuống nói chuyện rõ hơn …
“Anh không bận lịch trình, sao lại chạy theo em tới đây? Em đã nhắn sau một tuần sẽ về mà.”
“Anh không đợi được. Dù gì chị Linh cũng cho anh thời gian nghỉ ngơi, nên anh nhờ hỏi lịch thi đấu của em sẵn tới ủng hộ luôn.”
Giản Tuyết Ngưng đưa cho Vương Diệc Thần một ly nước lọc rồi hỏi thăm …
“Vậy anh tới đây một mình à?”
“Anh Hùng đã đặt phòng cho anh ở tầng dưới khách sạn này rồi, em yên tâm.!”
Quản lý Hùng ngồi dưới sảnh khách sạn trông chừng thì đã nhìn thấy Trình Khiết trở về …
“Huấn luyện viên Trình, khoan đã.”
“Quản lý Hùng?”
Trình Khiết bất ngờ trước sự hiện diện của quản lý Hùng và suy đoán rằng Vương Diệc Thần cũng sẽ đến.
“Thần đang ở phòng của Tiểu Ngưng nên tôi nghĩ có lẽ đêm nay họ sẽ ở chung. Đây là chìa khóa phòng của tôi, cô thông cảm vào nghỉ trước nhé.”
“Vậy còn anh?”
“Tôi ở phòng của Thần, không sao đâu.”
Cả hai quản lý đều suy nghĩ cho hạnh phúc của hai con người đang im lặng trên phòng không nói một lời, chỉ thầm lặng tựa đầu vào nhau mà tâm sự …
“Tiểu Ngưng. Anh biết em suy nghĩ rằng cuộc sống của chúng ta rất khác biệt, nhưng anh vẫn muốn chứng minh tình cảm của anh là thật. Nếu em là người thừa kế một tập đoàn lớn thì anh sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền để trở thành một cổ đông, nếu em là vận động viên trượt băng nghệ thuật thì anh sẽ là tay đua mô tô chuyên nghiệp … Chuyện gì cũng sẽ có sự tương xứng với nhau nên em đừng nói hai từ xa nhau nữa được không?”
“Ở bên em anh sẽ gặp nhiều nguy hiểm lắm, điển hình như lần nhập viện này. Anh bị thương hoàn toàn là vì em, em không thể để anh …”
Vương Diệc Thần đột ngột chặn lấy đôi môi của Giản Tuyết Ngưng bằng một nụ hôn sâu, hai cánh môi ngày càng hòa quyện vào nhau và càng nắm chặt tay của nhau hơn …
“Tiểu Ngưng. Anh không sợ nguy hiểm, anh chỉ sợ em sẽ bị người khác cướp mất thôi. Đó mới là nguy hiểm thật sự đối với anh.”
Giản Tuyết Ngưng rưng rưng nước mắt ngăn không cho bản thân rơi lệ nhưng có lẽ cô không thể điều khiển trái tim được nữa, cả hai tiếp tục nụ hôn và cùng ôm nhau ngủ. Tại nhà của Tôn Ý Phương ở Thượng Hải, cô nhận được tấm hình Vương Diệc Thần gặp Giản Tuyết Ngưng mà tức giận đập nát điện thoại.
“[Giản Tuyết Ngưng. Cô dám không nghe lời tôi nói vậy thì đừng trách.]”
Ngày thi đấu thể thao tại Singapore, rất nhiều tuyển thủ từ khắp nơi đều có mặt tham dự theo khuôn khổ. Vương Diệc Thần và quản lý Hùng đặt vé ở góc khuất để xem Giản Tuyết Ngưng thi đấu, tuy vậy vẫn có không ít người nhận ra …
“Nè, đó không phải là Vương Diệc Thần sao?”
“Đúng rồi. Anh ấy chắc là đến để cổ vũ cho bạn gái nữ thần của mình đó, hạnh phúc quá đi.//”
Và cứ thế hàng loạt fan nữ hô hào vì Vương Diệc Thần, phía dưới khán đài Giản Tuyết Ngưng nhìn lên hướng của anh thì cười mỉm …
“Cậu ấy đi đến đâu cũng bị nhận ra hết nhỉ?”
Trình Khiết trêu đùa khiến Giản Tuyết Ngưng chỉ mỉm cười nhẹ. Trên hàng ghế, Vương Diệc Thần có phần hơi chật vật nhưng khi chạm mắt với cô thì lại chứa đầy sự ngọt ngào.
“Mời các tuyển thủ chuẩn bị vào vị trí.”
Tiếng còi báo hiệu bắt đầu cuộc thi phát lên, các vận động viên bao gồm Giản Tuyết Ngưng chuẩn bị khâu công tác cuối cùng, ở ghế khán giả Vương Diệc Thần không ngừng cầu nguyện chiến thắng bao gồm cả những người thân thiết đang tại quê nhà xem qua truyền hình trực tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất