Chương 90: Đòn quyết định
Một hồi sau, Giản Tuyết Ngưng nhờ Đinh Nhất Hoằng trông nom Tiểu Lam để tiện nói chuyện riêng với ông cố Giản…
“Tiểu Ngưng. Hôm nay có lẽ là một ngày khắc nghiệt đấy, cháu chuẩn bị tinh thần chưa?”
“Chuẩn bị gì chứ ạ? Cháu còn không nhớ hôm nay là ngày họp mặt mà.”
Giản Tuyết Ngưng trả lời có phần ngu ngơ khiến ông cố Giản lắc đầu …
“Tiểu Ngưng. Từ khi trong gia tộc có sự hiện diện của cháu, là ông đã biết số mệnh gia đình ta sẽ như thế nào rồi. Ông chỉ có duy nhất một tâm nguyện là mong người nhà bình bình an an nên ông tin dù có chuyện gì xảy ra thì cháu vẫn sẽ chống đỡ được.”
“Ông cố à, ông lại vậy rồi.”
Bên ngoài phòng khách, Tiểu Lam đang một mình chơi đùa trong khi Đinh Nhất Hoằng nghe điện thoại thì chợt hai anh em nhà Giản Minh vừa đến. Nhất thời không chú ý, Tiểu Lam ham vui đụng trúng vào Giản Bảo Ngọc và ngã xuống khiến cô khó chịu gay gắt …
“Con nhóc nhà ai vậy hả? Làm bẩn hết quần áo tôi rồi …”
“Tiểu Lam xin lỗi chị ạ …”
Tiểu Lam vẫn rất hiểu chuyện liền đứng dậy lên tiếng nói lời xin lỗi nhưng có vẻ Giản Bảo Ngọc không bỏ qua …
“Mi là con của ai hả? Có được ba mẹ dạy đàng hoàng chưa đấy?”
Tiểu Lam tuy không hiểu nhưng dường như đã rươm rướm nước mắt vì sợ hãi …
“Tiểu Lam…”
Nghe thấy tiếng gọi quen thuộc từ Giản Tuyết Ngưng nên Tiểu Lam nhanh chóng chạy đến …
“Sao lại khóc rồi? Ai bắt nạt em?”
Giản Bảo Ngọc khi nhìn thấy Giản Tuyết Ngưng thì im lặng rời đi …
“Bài học lần trước có vẻ chưa dạy cô được kinh nghiệm gì thì phải.!”
“Cô …?!”
Giản Tuyết Ngưng không quan tâm vẻ mặt của Giản Bảo Ngọc ra sao, lạnh lùng dẫn Tiểu Lam lên phòng …
“Chị ơi, Tiểu Lam có phải làm sai chuyện gì không? Nếu có Tiểu Lam có thể xin lỗi chị lúc nãy…”
Giản Tuyết Ngưng nhẹ nhàng vuốt ve mái đầu của Tiểu Lam …
“Không có đâu. Tiểu Lam rất ngoan, chỉ có chị lúc nãy không hiểu chuyện thôi. Em đừng sợ nhé.//”
“Vâng ạ.”
Cả một buổi chiều, Giản Tuyết Ngưng luôn ở trên phòng chăm sóc Tiểu Lam cho đến khi bé mệt mà ngủ thiếp đi thì cô mới sửa soạn lại cho bản thân. Giản Trữ Luân cùng ba Bính đã về tới nhà chính, vừa gặp Đinh Nhất Hoằng liền hỏi chuyện …
“Tiểu Ngưng về chưa?”
“Về rồi, đang trên phòng đấy.//”
Giản Trữ Luân cuối cùng cũng giãn cơ mặt khi hay tin Giản Tuyết Ngưng trở về, chợt cả hai nhìn thấy Giản Minh xuất hiện cùng một nam một nữ …
“Nè, đó chẳng phải là cô tiểu thư lên tin tức với bạn trai của Hân Hân sao?”
“Vậy người đi cùng chính là Hạ tổng, tại sao tiệc riêng tư mà hai người này lại đến thế?”
Một vạn câu hỏi nảy lên mà chưa có câu trả lời của hai anh em nhìn Giản Minh đưa Hạ tổng gặp ông cố Giản …
“Ba, đây là Hạ tổng.”
“Xin chào Giản lão gia, đã lâu không gặp.//”
Trên phòng, điện thoại của Giản Tuyết Ngưng chớp sáng vì tin nhắn mà không có dấu hiệu ngừng lại. Mặt khác, không khí dưới nhà chính lại có phần căng thẳng …
“Đã có mặt đông đủ rồi chứ?”
Chú Nguyên đứng một bên nhìn lại tổng thể rồi báo cáo lại …
“Chủ tịch, còn ngài Tuấn và đại tiểu thư.”
“Tiểu Ngưng vừa từ sân bay về, nên để con bé nghỉ thêm đi. Tuấn có nói với ta công việc ở Bắc Kinh chưa xử lý xong nên tạm thời không về. Chúng ta có bao nhiêu thì họp bấy nhiêu, có thể sau buổi họp này ta không còn tham dự nữa đâu.”
Toàn bộ thành viên đều bàng hoàng trước lời thông báo từ ông cố Giản mà tỏ ra lo lắng, ngược lại Giản Minh nhìn sang Hạ tổng đầy hàm ý.
“Được rồi. Bắt đầu sớm để kết thúc sớm, có ai muốn nói hay đề xuất gì thì lên tiếng đi…”
Không khí yên tĩnh một hồi thì Giản Minh cất giọng …
“Ba. Con nghĩ chúng ta cũng đừng nên vòng vo nữa làm gì, cả nhà đều biết chủ đề hôm nay mà.”
“Con nói đi.”
Giản Minh ra hiệu với Hạ tổng mà kiêu ngạo tiếp lời …
“Vị trí người thừa kế chính thức nhất định phải thuộc về con, bởi vì nếu không phải là con thì con nghĩ tập đoàn của chúng ta sẽ không thể trụ vững được đâu.”
Câu nói vô lễ kèm ngạo mạn từ Giản Minh khiến ai nấy thập phần khó chịu, Giản Tuyết Ngưng cố gắng gửi tin nhắn cảnh báo tình hình hiện tại đến Giản Tuyết Ngưng …
“Con nói vậy là ý gì?”
“Chính là …”
Lời nói bất chợt bị ngắt quãng khi hình bóng Giản Tuyết Ngưng lờ mờ xuất hiện …
“Xin lỗi, cháu ngủ quên.”
Giản Tuyết Ngưng có mặt như mang đến ánh sáng cho cả nhà, cô nhìn một vòng thì trông thấy hai người không mấy xa lạ nhưng vẫn phải giả vờ tỏ ra không quen biết …
“Ngày họp mặt này không còn là nội bộ nữa à?”
“Là Hạ tổng và con gái của ông ta.”
Giản Trữ Luân một bên thì thầm to nhỏ về thân phận của Hạ tổng …
“Ồ.”
Giản Tuyết Ngưng hồi đáp vỏn vẹn và bắt đầu chuyên môn ăn uống, nhưng sắc mặt của Giản Minh và Hạ tổng lại khá bi quan vì tin nhắn nhận được …
“A Minh, con nói tiếp đi.”
“Xin lỗi cả nhà, phía bên tôi có việc xin phép đi trước. Thất lễ rồi.//”
Hạ tổng và Hạ Nguyệt Lệ cùng nhau đứng dậy rời đi bỏ lại Giản Minh đang rất bối rối …
“Bây giờ, người lạ không còn nữa. Ông chú có muốn thanh minh gì không?”
“Thanh minh chuyện gì?”
Giản Tuyết Ngưng vừa gắp thức ăn vừa hỏi nhẹ Giản Minh khiến ông cố Giản tò mò …
“A Minh, con nói đi. Thanh minh chuyện gì?”
“Con …”
Giản Minh vẫn còn đang suy nghĩ rằng Giản Tuyết Ngưng lấy được thông tin bí mật này từ đâu khiến ông khó bề giải thích, và có thể ảnh hưởng đến vị trí ông đang muốn. Ngay cả Hạ tổng cũng nhận được thông tin không mong muốn đó nên đành phải thoát thân trước để giải quyết, đúng là ông đã quá xem thường năng lực của Giản Tuyết Ngưng kia rồi.
“Tiểu Ngưng, cháu nói đi. Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Vậy để xem ông chú có cho cháu nói không đã…”
Giản Minh cấu chặt hai lòng bàn tay vào nhau thể hiện sự tức giận của bản thân …
“Cháu cứ nói đi, tự ông làm chủ.”
“Vâng. Chuyện là hai anh em kia vốn dĩ không mang dòng máu của nhà họ Giản, chỉ là hai đứa trẻ vô tội bị bỏ rơi và được ông chú nhận nuôi.”
Cả nhà đều ngạc nhiên trước sự thật bao gồm hai anh em Giản Bảo Đăng và Giản Bảo Ngọc …
“Mà quan trọng hơn họ lại là con ngoài giá thú của vị Hạ tổng kia, được ông chú trao đổi và nhận họ làm con để có cái cớ mà danh chính ngôn thuận quay lại Giản thị này. Cháu nói có sai chỗ nào không ạ?
Sự thật chôn giấu bao lâu nay chỉ mình Giản Minh và Hạ tổng biết, nay lại bị Giản Tuyết Ngưng vạch trần. Ông cố Giản càng không thể tin và càng không biết phải trách móc Giản Minh ra sao, về phần hai anh em được nhắc đến lại càng không muốn tin được vị Hạ tổng vừa rồi lại chính là người ba ruột có ý chối bỏ họ bấy lâu…
“Tiểu Ngưng. Hôm nay có lẽ là một ngày khắc nghiệt đấy, cháu chuẩn bị tinh thần chưa?”
“Chuẩn bị gì chứ ạ? Cháu còn không nhớ hôm nay là ngày họp mặt mà.”
Giản Tuyết Ngưng trả lời có phần ngu ngơ khiến ông cố Giản lắc đầu …
“Tiểu Ngưng. Từ khi trong gia tộc có sự hiện diện của cháu, là ông đã biết số mệnh gia đình ta sẽ như thế nào rồi. Ông chỉ có duy nhất một tâm nguyện là mong người nhà bình bình an an nên ông tin dù có chuyện gì xảy ra thì cháu vẫn sẽ chống đỡ được.”
“Ông cố à, ông lại vậy rồi.”
Bên ngoài phòng khách, Tiểu Lam đang một mình chơi đùa trong khi Đinh Nhất Hoằng nghe điện thoại thì chợt hai anh em nhà Giản Minh vừa đến. Nhất thời không chú ý, Tiểu Lam ham vui đụng trúng vào Giản Bảo Ngọc và ngã xuống khiến cô khó chịu gay gắt …
“Con nhóc nhà ai vậy hả? Làm bẩn hết quần áo tôi rồi …”
“Tiểu Lam xin lỗi chị ạ …”
Tiểu Lam vẫn rất hiểu chuyện liền đứng dậy lên tiếng nói lời xin lỗi nhưng có vẻ Giản Bảo Ngọc không bỏ qua …
“Mi là con của ai hả? Có được ba mẹ dạy đàng hoàng chưa đấy?”
Tiểu Lam tuy không hiểu nhưng dường như đã rươm rướm nước mắt vì sợ hãi …
“Tiểu Lam…”
Nghe thấy tiếng gọi quen thuộc từ Giản Tuyết Ngưng nên Tiểu Lam nhanh chóng chạy đến …
“Sao lại khóc rồi? Ai bắt nạt em?”
Giản Bảo Ngọc khi nhìn thấy Giản Tuyết Ngưng thì im lặng rời đi …
“Bài học lần trước có vẻ chưa dạy cô được kinh nghiệm gì thì phải.!”
“Cô …?!”
Giản Tuyết Ngưng không quan tâm vẻ mặt của Giản Bảo Ngọc ra sao, lạnh lùng dẫn Tiểu Lam lên phòng …
“Chị ơi, Tiểu Lam có phải làm sai chuyện gì không? Nếu có Tiểu Lam có thể xin lỗi chị lúc nãy…”
Giản Tuyết Ngưng nhẹ nhàng vuốt ve mái đầu của Tiểu Lam …
“Không có đâu. Tiểu Lam rất ngoan, chỉ có chị lúc nãy không hiểu chuyện thôi. Em đừng sợ nhé.//”
“Vâng ạ.”
Cả một buổi chiều, Giản Tuyết Ngưng luôn ở trên phòng chăm sóc Tiểu Lam cho đến khi bé mệt mà ngủ thiếp đi thì cô mới sửa soạn lại cho bản thân. Giản Trữ Luân cùng ba Bính đã về tới nhà chính, vừa gặp Đinh Nhất Hoằng liền hỏi chuyện …
“Tiểu Ngưng về chưa?”
“Về rồi, đang trên phòng đấy.//”
Giản Trữ Luân cuối cùng cũng giãn cơ mặt khi hay tin Giản Tuyết Ngưng trở về, chợt cả hai nhìn thấy Giản Minh xuất hiện cùng một nam một nữ …
“Nè, đó chẳng phải là cô tiểu thư lên tin tức với bạn trai của Hân Hân sao?”
“Vậy người đi cùng chính là Hạ tổng, tại sao tiệc riêng tư mà hai người này lại đến thế?”
Một vạn câu hỏi nảy lên mà chưa có câu trả lời của hai anh em nhìn Giản Minh đưa Hạ tổng gặp ông cố Giản …
“Ba, đây là Hạ tổng.”
“Xin chào Giản lão gia, đã lâu không gặp.//”
Trên phòng, điện thoại của Giản Tuyết Ngưng chớp sáng vì tin nhắn mà không có dấu hiệu ngừng lại. Mặt khác, không khí dưới nhà chính lại có phần căng thẳng …
“Đã có mặt đông đủ rồi chứ?”
Chú Nguyên đứng một bên nhìn lại tổng thể rồi báo cáo lại …
“Chủ tịch, còn ngài Tuấn và đại tiểu thư.”
“Tiểu Ngưng vừa từ sân bay về, nên để con bé nghỉ thêm đi. Tuấn có nói với ta công việc ở Bắc Kinh chưa xử lý xong nên tạm thời không về. Chúng ta có bao nhiêu thì họp bấy nhiêu, có thể sau buổi họp này ta không còn tham dự nữa đâu.”
Toàn bộ thành viên đều bàng hoàng trước lời thông báo từ ông cố Giản mà tỏ ra lo lắng, ngược lại Giản Minh nhìn sang Hạ tổng đầy hàm ý.
“Được rồi. Bắt đầu sớm để kết thúc sớm, có ai muốn nói hay đề xuất gì thì lên tiếng đi…”
Không khí yên tĩnh một hồi thì Giản Minh cất giọng …
“Ba. Con nghĩ chúng ta cũng đừng nên vòng vo nữa làm gì, cả nhà đều biết chủ đề hôm nay mà.”
“Con nói đi.”
Giản Minh ra hiệu với Hạ tổng mà kiêu ngạo tiếp lời …
“Vị trí người thừa kế chính thức nhất định phải thuộc về con, bởi vì nếu không phải là con thì con nghĩ tập đoàn của chúng ta sẽ không thể trụ vững được đâu.”
Câu nói vô lễ kèm ngạo mạn từ Giản Minh khiến ai nấy thập phần khó chịu, Giản Tuyết Ngưng cố gắng gửi tin nhắn cảnh báo tình hình hiện tại đến Giản Tuyết Ngưng …
“Con nói vậy là ý gì?”
“Chính là …”
Lời nói bất chợt bị ngắt quãng khi hình bóng Giản Tuyết Ngưng lờ mờ xuất hiện …
“Xin lỗi, cháu ngủ quên.”
Giản Tuyết Ngưng có mặt như mang đến ánh sáng cho cả nhà, cô nhìn một vòng thì trông thấy hai người không mấy xa lạ nhưng vẫn phải giả vờ tỏ ra không quen biết …
“Ngày họp mặt này không còn là nội bộ nữa à?”
“Là Hạ tổng và con gái của ông ta.”
Giản Trữ Luân một bên thì thầm to nhỏ về thân phận của Hạ tổng …
“Ồ.”
Giản Tuyết Ngưng hồi đáp vỏn vẹn và bắt đầu chuyên môn ăn uống, nhưng sắc mặt của Giản Minh và Hạ tổng lại khá bi quan vì tin nhắn nhận được …
“A Minh, con nói tiếp đi.”
“Xin lỗi cả nhà, phía bên tôi có việc xin phép đi trước. Thất lễ rồi.//”
Hạ tổng và Hạ Nguyệt Lệ cùng nhau đứng dậy rời đi bỏ lại Giản Minh đang rất bối rối …
“Bây giờ, người lạ không còn nữa. Ông chú có muốn thanh minh gì không?”
“Thanh minh chuyện gì?”
Giản Tuyết Ngưng vừa gắp thức ăn vừa hỏi nhẹ Giản Minh khiến ông cố Giản tò mò …
“A Minh, con nói đi. Thanh minh chuyện gì?”
“Con …”
Giản Minh vẫn còn đang suy nghĩ rằng Giản Tuyết Ngưng lấy được thông tin bí mật này từ đâu khiến ông khó bề giải thích, và có thể ảnh hưởng đến vị trí ông đang muốn. Ngay cả Hạ tổng cũng nhận được thông tin không mong muốn đó nên đành phải thoát thân trước để giải quyết, đúng là ông đã quá xem thường năng lực của Giản Tuyết Ngưng kia rồi.
“Tiểu Ngưng, cháu nói đi. Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Vậy để xem ông chú có cho cháu nói không đã…”
Giản Minh cấu chặt hai lòng bàn tay vào nhau thể hiện sự tức giận của bản thân …
“Cháu cứ nói đi, tự ông làm chủ.”
“Vâng. Chuyện là hai anh em kia vốn dĩ không mang dòng máu của nhà họ Giản, chỉ là hai đứa trẻ vô tội bị bỏ rơi và được ông chú nhận nuôi.”
Cả nhà đều ngạc nhiên trước sự thật bao gồm hai anh em Giản Bảo Đăng và Giản Bảo Ngọc …
“Mà quan trọng hơn họ lại là con ngoài giá thú của vị Hạ tổng kia, được ông chú trao đổi và nhận họ làm con để có cái cớ mà danh chính ngôn thuận quay lại Giản thị này. Cháu nói có sai chỗ nào không ạ?
Sự thật chôn giấu bao lâu nay chỉ mình Giản Minh và Hạ tổng biết, nay lại bị Giản Tuyết Ngưng vạch trần. Ông cố Giản càng không thể tin và càng không biết phải trách móc Giản Minh ra sao, về phần hai anh em được nhắc đến lại càng không muốn tin được vị Hạ tổng vừa rồi lại chính là người ba ruột có ý chối bỏ họ bấy lâu…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất