Chương 93: Ghép thận
Đang tận hưởng ăn uống thì chợt tiếng chuông điện thoại của Giản Bảo Đăng reo lên, màn hình hiển thị số lạ nên anh tò mò nghe máy thì được nhân viên bệnh viện báo Giản Minh vừa nhập viện. Anh và mọi người có mặt liền lập tức đến ngay, Giản Bảo Ngọc không ngừng lo lắng nên anh ở bên luôn luôn trấn an…
“Xin chào. Tôi là người nhà của bệnh nhân Giản Minh, cho hỏi ba tôi đang ở đâu rồi?”
Nhân viên lễ tân của bệnh viện kiểm tra lại thông tin và hồi đáp …
“Vâng. Bệnh nhân hiện vẫn đang được cấp cứu, các vị đi thẳng quẹo phải là được.”
“Cảm ơn.”
Mọi người cùng tìm đến phòng cấp cứu thì đúng lúc bác sĩ phẫu thuật vừa rời khỏi phòng …
“Bác sĩ, ba tôi thế nào rồi?”
“À. Bệnh nhân ngất xỉu hôn mê vì một trong hai quả thận đang suy kiệt, chúng tôi đã tiến hành cắt bỏ một quả. Tuy nhiên, tình hình trước mắt của quả còn lại cũng đang có dấu hiệu dần suy kiệt theo nên …”
Hai anh em Giản Bảo Đăng nghe hung tin mà đứng không vững …
“Đã cắt một quả rồi, không thể cắt quả còn lại.”
“Nếu không cắt thì tình trạng của bệnh nhân sẽ càng nguy hiểm hơn, bây giờ chỉ còn một cách duy nhất chính là ghép thận. Nhưng tìm thận thích hợp không phải ngày một ngày hai nên mong gia đình sớm chuẩn bị tâm lý, hiện người nhà có những ai thì có thể gặp hộ lý lấy máu xét nghiệm thử. Mong là sẽ tìm được người phù hợp nhanh nhất.”
Giản Tuyết Ngưng đã nắm được chi tiết nên nhẹ nhàng lên tiếng …
“Bác sĩ đã nói rồi, lấy máu xét nghiệm. Mọi người tìm y tá hỗ trợ đi.”
“Được.”
Giản Tuyết Ngưng chủ động liên lạc thông báo cho ông cố Giản nhưng ông tuổi đã cao, cô không muốn ông lo lắng nên điềm đạm trấn an rồi cũng sắp xếp đi lấy máu chung.
“Cảm ơn các vị đã đồng ý giúp đỡ hiến máu, tôi thay mặt ba cảm ơn mọi người.”
“Không có gì đâu. Nói sao thì ông chú cũng là con trai của ông cố, người nhà họ Giản. Chúng tôi thân là con cháu mà thấy chết không cứu thì sao được?”
Đinh Nhất Hoằng dõng dạc trả lời Giản Bảo Đăng sau đó cùng vài người dẫn Tiểu Lam về nhà trước, chỉ còn Giản Tuyết Ngưng ở cùng với hai anh em …
“Đại tiểu thư, tại sao ba chúng tôi luôn đối đầu với cô như vậy mà bây giờ cô lại …?!”
Giản Bảo Ngọc vốn không hiểu hành động của Giản Tuyết Ngưng nên vừa khóc vừa hỏi chuyện …
“Từ đầu tôi không xem ai là đối thủ cả, tự họ tìm đến tôi thôi. Chỉ cần không đụng vào người thân của tôi, những chuyện khác có thể bỏ qua.”
Giản Bảo Ngọc như đã hiểu thêm phần nào về tính cách của Giản Tuyết Ngưng …
“Kết quả xét nghiệm có lẽ ngày mai mới có, hai anh em tôi ở đây là được rồi. Trời cũng dần tối, cô hãy về nhà trước đi.”
“Được. Vậy hai người giữ sức khỏe, ngày mai cả nhà sẽ đến thăm.”
Giản Tuyết Ngưng chào tạm biệt cả hai rồi mới ra ngoài bắt xe về, trên đường không ngừng ngẫm nghĩ thì điện thoại của Vương Diệc Thần gọi đến.
“Đang làm gì đấy?”
“Em vừa từ bệnh viện ra, giờ đang trên xe về đây.”
Vương Diệc Thần nghe đến hai chữ bệnh viện thì không khỏi lo lắng, Giản Tuyết Ngưng liền bình tĩnh giải thích sự việc …
“À. Vậy em cũng hiến máu luôn?”
“Ohh.”
Giản Tuyết Ngưng ậm ừ nhẹ thay cho câu trả lời, chợt Vương Diệc Thần nghĩ đến một việc …
“Tiểu Ngưng. Nếu như … nếu như em là người phù hợp đó thì em sẽ làm gì?”
“Em …”
Giản Tuyết Ngưng khựng lại, bản thân cô đã từng nghĩ đến việc này nhưng chưa biết câu trả lời.
“Em không biết nữa, tùy hoàn cảnh đi.”
Cả hai trò chuyện với nhau đến khi tài xế đưa Giản Tuyết Ngưng về đến cổng nhà mới kết thúc. Qua ngày hôm sau, ông cố Giản và cả nhà cùng nhau đến thăm Giản Minh. Ban đầu, ông cũng muốn lấy máu nhưng vì tuổi tác đã cao nên bị mọi người ngăn cản.
“A Minh … bị bệnh mà lại giấu. Đúng thật là …//”
Giản Minh còn chìm vào hôn mê nên không thấy được ông cố Giản đang vừa mắng vừa lo, vị bác sĩ chuyên môn tìm đến nhằm thông báo kết quả …
“Chúc mừng cả nhà, đã tìm được người có thận thích hợp rồi.”
“Thật sao bác sĩ? Là ai vậy?”
Vị bác sĩ nhìn lại bảng kết quả và đọc tên Giản Tuyết Ngưng khiến mọi người đồng loạt ngẩn người mà hướng ánh mắt về phía cô …
“Bệnh nhân phải cần được tiến hành phẫu thuật nhanh nhất nên cả nhà hãy bàn bạc và sớm đưa ra quyết định, có kết quả báo lại với hộ lý sắp xếp là được.”
“Vâng. Cảm ơn bác sĩ.//”
Không khí trong phòng đột nhiên trầm lắng hẳn, Giản Trữ Luân ra hiệu cho mọi người ra ngoài và chỉ để ông cố Giản cùng hai anh em Giản Bảo Lăng ở lại với Giản Tuyết Ngưng …
“Tiểu Ngưng. Nếu như cháu không muốn thì ông sẽ kêu trợ lý Nguyên gấp rút tìm người khác, đừng miễn cưỡng.”
“Bác sĩ đã nói phải phẫu thuật gấp mà, không sao đâu ông. Chỉ mong sau khi tỉnh lại, ông chú sẽ hiểu lòng người một chút là được.”
Hai anh em Giản Bảo Đăng cúi đầu cảm ơn Giản Tuyết Ngưng và nhanh chóng liên hệ bác sĩ chuẩn bị phòng mổ, ngoài ra các thành viên khác đều cầu nguyện cho cuộc phẫu thuật diễn ra thành công. Trải qua nhiều giờ đồng hồ, mọi thứ diễn ra vô cùng thuận lợi và hai bệnh nhân được đưa đến phòng hồi sức khác nhau chờ tỉnh.
“Hmm…”
Từng ngón tay của Giản Minh chầm chậm cử động vì đang dần có dấu hiệu tỉnh lại khiến hai anh em Giản Bảo Đăng mừng rỡ …
“Đây … là …đâu?”
“Bệnh viện. Ba hôn mê ngất xỉu, vừa mới phẫu thuật xong. Đợi một lát bác sĩ sẽ qua khám lại cho ba.”
Giản Bảo Ngọc thầm thì tường tận lại mọi chuyện, chờ bác sĩ đến xem tổng thể hậu phẫu thuật.
“Thể trạng phục hồi rất tốt, nếu trong hôm nay không có triệu chứng nào khác thì ngày mai có thể xuất viện nhé.”
“Cảm ơn bác sĩ nhiều …”
Sau khi bác sĩ đi khỏi thì Giản Bảo Đăng đỡ Giản Minh từ từ ngồi dậy mà tựa vào thành giường, cùng ông cố Giản nói chuyện …
“Con đấy, trải qua cửa tử có cảm giác như thế nào hả?”
“Chẳng phải con còn ngồi đây hay sao?”
Giản Minh trả lời trống không khiến ông cố Giản càng thêm giáo huấn …
“Còn nói? Nếu không nhờ Tiểu Ngưng thì bây giờ con có thể ngồi đây được à?”
“Ba nói gì? Tiểu Ngưng nào?”
Giản Minh như còn không tin vào đôi tai của bản thân mà nhìn ông cố Giản lẫn hai anh em …
“Ba. Trước khi ghép thận, thì chỉ có kết quả xét nghiệm máu của Tiểu Ngưng là phù hợp nhất nên phẫu thuật mới thành công đấy ạ.”
“Tiểu Ngưng vốn không có tính ganh đua với ai, lần này là con bé tự nguyện giúp con đã chứng minh rằng nó căn bản không xem con là kẻ thù. Con nên suy nghĩ lại mà biết ơn con bé đi//”
Giản Minh lặng thinh khi nghe Giản Bảo Đăng và ông cố Giản phân tích …
“Vậy bây giờ con bé đó … sao rồi?”
“Tiểu Ngưng còn đang hôn mê ở phòng hồi sức, nhưng không ảnh hưởng lớn đâu.”
Tối đó, Giản Minh tựa hồ ngẫm nghĩ cả một đêm về sự việc của Giản Tuyết Ngưng lẫn hành động trước đây của bản thân mà hối lỗi. Mặt khác, phía tập đoàn Hạ thị lại đang xảy ra nhiều vấn đề về nguốn vốn và cổ phần khiến Hạ tổng hồi tưởng lại lời nhắn sóng gió của Giản Tuyết Ngưng từng đề cập mà tức giận đến nỗi đập nát của máy tính trên bàn.
“Xin chào. Tôi là người nhà của bệnh nhân Giản Minh, cho hỏi ba tôi đang ở đâu rồi?”
Nhân viên lễ tân của bệnh viện kiểm tra lại thông tin và hồi đáp …
“Vâng. Bệnh nhân hiện vẫn đang được cấp cứu, các vị đi thẳng quẹo phải là được.”
“Cảm ơn.”
Mọi người cùng tìm đến phòng cấp cứu thì đúng lúc bác sĩ phẫu thuật vừa rời khỏi phòng …
“Bác sĩ, ba tôi thế nào rồi?”
“À. Bệnh nhân ngất xỉu hôn mê vì một trong hai quả thận đang suy kiệt, chúng tôi đã tiến hành cắt bỏ một quả. Tuy nhiên, tình hình trước mắt của quả còn lại cũng đang có dấu hiệu dần suy kiệt theo nên …”
Hai anh em Giản Bảo Đăng nghe hung tin mà đứng không vững …
“Đã cắt một quả rồi, không thể cắt quả còn lại.”
“Nếu không cắt thì tình trạng của bệnh nhân sẽ càng nguy hiểm hơn, bây giờ chỉ còn một cách duy nhất chính là ghép thận. Nhưng tìm thận thích hợp không phải ngày một ngày hai nên mong gia đình sớm chuẩn bị tâm lý, hiện người nhà có những ai thì có thể gặp hộ lý lấy máu xét nghiệm thử. Mong là sẽ tìm được người phù hợp nhanh nhất.”
Giản Tuyết Ngưng đã nắm được chi tiết nên nhẹ nhàng lên tiếng …
“Bác sĩ đã nói rồi, lấy máu xét nghiệm. Mọi người tìm y tá hỗ trợ đi.”
“Được.”
Giản Tuyết Ngưng chủ động liên lạc thông báo cho ông cố Giản nhưng ông tuổi đã cao, cô không muốn ông lo lắng nên điềm đạm trấn an rồi cũng sắp xếp đi lấy máu chung.
“Cảm ơn các vị đã đồng ý giúp đỡ hiến máu, tôi thay mặt ba cảm ơn mọi người.”
“Không có gì đâu. Nói sao thì ông chú cũng là con trai của ông cố, người nhà họ Giản. Chúng tôi thân là con cháu mà thấy chết không cứu thì sao được?”
Đinh Nhất Hoằng dõng dạc trả lời Giản Bảo Đăng sau đó cùng vài người dẫn Tiểu Lam về nhà trước, chỉ còn Giản Tuyết Ngưng ở cùng với hai anh em …
“Đại tiểu thư, tại sao ba chúng tôi luôn đối đầu với cô như vậy mà bây giờ cô lại …?!”
Giản Bảo Ngọc vốn không hiểu hành động của Giản Tuyết Ngưng nên vừa khóc vừa hỏi chuyện …
“Từ đầu tôi không xem ai là đối thủ cả, tự họ tìm đến tôi thôi. Chỉ cần không đụng vào người thân của tôi, những chuyện khác có thể bỏ qua.”
Giản Bảo Ngọc như đã hiểu thêm phần nào về tính cách của Giản Tuyết Ngưng …
“Kết quả xét nghiệm có lẽ ngày mai mới có, hai anh em tôi ở đây là được rồi. Trời cũng dần tối, cô hãy về nhà trước đi.”
“Được. Vậy hai người giữ sức khỏe, ngày mai cả nhà sẽ đến thăm.”
Giản Tuyết Ngưng chào tạm biệt cả hai rồi mới ra ngoài bắt xe về, trên đường không ngừng ngẫm nghĩ thì điện thoại của Vương Diệc Thần gọi đến.
“Đang làm gì đấy?”
“Em vừa từ bệnh viện ra, giờ đang trên xe về đây.”
Vương Diệc Thần nghe đến hai chữ bệnh viện thì không khỏi lo lắng, Giản Tuyết Ngưng liền bình tĩnh giải thích sự việc …
“À. Vậy em cũng hiến máu luôn?”
“Ohh.”
Giản Tuyết Ngưng ậm ừ nhẹ thay cho câu trả lời, chợt Vương Diệc Thần nghĩ đến một việc …
“Tiểu Ngưng. Nếu như … nếu như em là người phù hợp đó thì em sẽ làm gì?”
“Em …”
Giản Tuyết Ngưng khựng lại, bản thân cô đã từng nghĩ đến việc này nhưng chưa biết câu trả lời.
“Em không biết nữa, tùy hoàn cảnh đi.”
Cả hai trò chuyện với nhau đến khi tài xế đưa Giản Tuyết Ngưng về đến cổng nhà mới kết thúc. Qua ngày hôm sau, ông cố Giản và cả nhà cùng nhau đến thăm Giản Minh. Ban đầu, ông cũng muốn lấy máu nhưng vì tuổi tác đã cao nên bị mọi người ngăn cản.
“A Minh … bị bệnh mà lại giấu. Đúng thật là …//”
Giản Minh còn chìm vào hôn mê nên không thấy được ông cố Giản đang vừa mắng vừa lo, vị bác sĩ chuyên môn tìm đến nhằm thông báo kết quả …
“Chúc mừng cả nhà, đã tìm được người có thận thích hợp rồi.”
“Thật sao bác sĩ? Là ai vậy?”
Vị bác sĩ nhìn lại bảng kết quả và đọc tên Giản Tuyết Ngưng khiến mọi người đồng loạt ngẩn người mà hướng ánh mắt về phía cô …
“Bệnh nhân phải cần được tiến hành phẫu thuật nhanh nhất nên cả nhà hãy bàn bạc và sớm đưa ra quyết định, có kết quả báo lại với hộ lý sắp xếp là được.”
“Vâng. Cảm ơn bác sĩ.//”
Không khí trong phòng đột nhiên trầm lắng hẳn, Giản Trữ Luân ra hiệu cho mọi người ra ngoài và chỉ để ông cố Giản cùng hai anh em Giản Bảo Lăng ở lại với Giản Tuyết Ngưng …
“Tiểu Ngưng. Nếu như cháu không muốn thì ông sẽ kêu trợ lý Nguyên gấp rút tìm người khác, đừng miễn cưỡng.”
“Bác sĩ đã nói phải phẫu thuật gấp mà, không sao đâu ông. Chỉ mong sau khi tỉnh lại, ông chú sẽ hiểu lòng người một chút là được.”
Hai anh em Giản Bảo Đăng cúi đầu cảm ơn Giản Tuyết Ngưng và nhanh chóng liên hệ bác sĩ chuẩn bị phòng mổ, ngoài ra các thành viên khác đều cầu nguyện cho cuộc phẫu thuật diễn ra thành công. Trải qua nhiều giờ đồng hồ, mọi thứ diễn ra vô cùng thuận lợi và hai bệnh nhân được đưa đến phòng hồi sức khác nhau chờ tỉnh.
“Hmm…”
Từng ngón tay của Giản Minh chầm chậm cử động vì đang dần có dấu hiệu tỉnh lại khiến hai anh em Giản Bảo Đăng mừng rỡ …
“Đây … là …đâu?”
“Bệnh viện. Ba hôn mê ngất xỉu, vừa mới phẫu thuật xong. Đợi một lát bác sĩ sẽ qua khám lại cho ba.”
Giản Bảo Ngọc thầm thì tường tận lại mọi chuyện, chờ bác sĩ đến xem tổng thể hậu phẫu thuật.
“Thể trạng phục hồi rất tốt, nếu trong hôm nay không có triệu chứng nào khác thì ngày mai có thể xuất viện nhé.”
“Cảm ơn bác sĩ nhiều …”
Sau khi bác sĩ đi khỏi thì Giản Bảo Đăng đỡ Giản Minh từ từ ngồi dậy mà tựa vào thành giường, cùng ông cố Giản nói chuyện …
“Con đấy, trải qua cửa tử có cảm giác như thế nào hả?”
“Chẳng phải con còn ngồi đây hay sao?”
Giản Minh trả lời trống không khiến ông cố Giản càng thêm giáo huấn …
“Còn nói? Nếu không nhờ Tiểu Ngưng thì bây giờ con có thể ngồi đây được à?”
“Ba nói gì? Tiểu Ngưng nào?”
Giản Minh như còn không tin vào đôi tai của bản thân mà nhìn ông cố Giản lẫn hai anh em …
“Ba. Trước khi ghép thận, thì chỉ có kết quả xét nghiệm máu của Tiểu Ngưng là phù hợp nhất nên phẫu thuật mới thành công đấy ạ.”
“Tiểu Ngưng vốn không có tính ganh đua với ai, lần này là con bé tự nguyện giúp con đã chứng minh rằng nó căn bản không xem con là kẻ thù. Con nên suy nghĩ lại mà biết ơn con bé đi//”
Giản Minh lặng thinh khi nghe Giản Bảo Đăng và ông cố Giản phân tích …
“Vậy bây giờ con bé đó … sao rồi?”
“Tiểu Ngưng còn đang hôn mê ở phòng hồi sức, nhưng không ảnh hưởng lớn đâu.”
Tối đó, Giản Minh tựa hồ ngẫm nghĩ cả một đêm về sự việc của Giản Tuyết Ngưng lẫn hành động trước đây của bản thân mà hối lỗi. Mặt khác, phía tập đoàn Hạ thị lại đang xảy ra nhiều vấn đề về nguốn vốn và cổ phần khiến Hạ tổng hồi tưởng lại lời nhắn sóng gió của Giản Tuyết Ngưng từng đề cập mà tức giận đến nỗi đập nát của máy tính trên bàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất