Chương 76: Bố mẹ Giản đến Kinh Đô
Ngày đầu tiên của năm mới, Giản Tinh hiếm khi ngủ đến lúc trời sáng trưng mới dậy.
Vừa cử động, còn chưa kịp mở mắt, cánh tay ôm eo cậu cả đêm không buông đã siết chặt hơn.
“Dậy rồi à?”
Giản Tinh mở mắt, đối diện với một đôi mắt ngậm cười, bản thân thì đang nằm một nửa trên người anh. Sự điên cuồng đêm qua hiện lên trong đầu, mặt Giản Tinh thoắt cái đỏ bừng, nhưng cậu không trốn đi, chỉ mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn anh.
Thẩm Tiêu cười trầm lắng, vốn anh cũng hơi hồi hộp, từ lúc tỉnh đã nghĩ xem Giản Tinh dậy rồi thì nên nói thế nào. Nhưng nhìn thấy Giản Tinh bây giờ, anh nói ra suy nghĩ chân thật nhất trong trái tim mình vào giây phút này.
“Sao Nhỏ của anh à, cứ nhìn anh như thế này cả đời nhé.”
Giản Tinh nở nụ cười, ánh nắng ngoài ô cửa chiếu vào mắt cậu, rực rỡ hơn bất cứ thứ gì trên thế gian.
Mấy ngày sau đó, hai người gần như không ra khỏi cửa.
Thẩm Tiêu đã đóng rất nhiều phim truyền hình, lần đầu tiên có cảm nhận chân thực về sự ngọt ngào của cặp đôi mới cưới, hiểu được cái gọi là “Đêm xuân ngắn chẳng tay gang, Quân vương từ ấy chẳng màng sớm hôm”.(*)
(*) Trích thơ từ bài Trường hận ca của Bạch Cư Dị
Ngày đầu tiên của năm mới, đồ dùng vệ sinh của Giản Tinh chiếm giữ kệ để đồ của Thẩm Tiêu. Nhìn hai chiếc cốc đặt song song nhau, niềm vui trong lòng Thẩm Tiêu tăng lên gấp đôi. Anh dứt khoát bảo Giản Tinh chuyển hết đồ sang đây, nhưng Giản Tinh từ chối, không nói tại sao.
Hôm ấy, ăn tối xong, Thẩm Tiêu ôm Giản Tinh ngồi trên sofa xem TV. Gần đây Thẩm Tiêu rất rảnh, bắt đầu cày phim của Giản Tinh. Anh nói, cậu đã xem hết các tác phẩm của anh, anh cũng phải xem hết những bộ phim cậu đã đóng.
Giản Tinh dở khóc dở cười, hầu hết các phim cậu đóng chỉ có mấy cảnh, có gì đáng xem đâu. Nhưng Thẩm Tiêu xem rất hăng say, tìm từng bóng dáng của cậu trong phim.
Đến giờ đi ngủ, Thẩm Tiêu định kéo cậu lên tầng, Giản Tinh giữ anh lại.
“Anh Thẩm, ngày mai anh có rảnh không?”
“Sao vậy?” Thẩm Tiêu thắc mắc.
Gương mặt vẫn tươi cười, song thêm phần nghiêm túc và trịnh trọng: “Ngày mai bố mẹ em đến Kinh Đô chơi, nếu anh có thời gian thì em muốn mời anh đi đón họ với em. Bố mẹ em gặp anh nhất định sẽ rất vui.”
Thẩm Tiêu sững người, quan sát cậu tỉ mỉ. Muộn màng nhận ra sự căng thẳng và lo lắng mà cậu đã che giấu cực kĩ, anh nắm chặt tay cậu.
“Được.”
Giản Tinh nhoẻn cười.
Sáng ngày hôm sau, hai người ra khỏi nhà từ sớm, đợi ở bãi đỗ xe của sân bay. Họ không tiện đi vào, đành nhờ Lâm Tuệ đi đón bố mẹ cậu.
Trong lúc đợi, Giản Tinh cứ nhìn chằm chằm cửa ra, bàn tay vô thức nắm chặt cái đệm trên ghế. Thẩm Tiêu phủ tay mình lên tay cậu, nói: “Đừng căng thẳng.”
Giản Tinh cười nhẹ, không nói gì. Nhưng sắc mặt càng căng thẳng hơn.
Đợi hơn một tiếng, Lâm Tuệ mới dẫn bố mẹ Giản Tinh ra, Giản Tinh lập tức mở cửa xe ra đón.
“Bố, mẹ.”
“Tiểu Tinh!”
“Tiểu Tinh!”
Đã hơn một năm Giản Tinh không về nhà, trừ TV và điện thoại, đây là lần đầu tiên bố mẹ Giản Tinh gặp lại con trai, ba người ôm chặt lấy nhau. Mẹ cậu xúc động rơi nước mắt, bố cậu cũng vui khôn tả.
Đến khi ba người dần bình tĩnh lại, Giản Tinh mới nhớ đến người trong xe. Cậu vội quay đầu, không biết Thẩm Tiêu đã đứng bên cạnh cậu từ lúc nào. Giản Tinh lập tức căng cứng, nhìn trái ngó phải, sợ có tay săn ảnh chụp được.
Thẩm Tiêu mỉm cười: “Đừng lo, đây là bãi đỗ xe nội bộ của sân bay, không có ai đâu.”
Bố mẹ Giản nhìn thấy Thẩm Tiêu, dường như không thể tin nổi.
“Cậu…”
Thẩm Tiêu cười: “Bác trai, bác gái, cháu là Thẩm Tiêu ạ.”
Thấy quả nhiên là anh, mẹ Giản kích động muốn quỳ xuống, Thẩm Tiêu vội giữ bà lại: “Bác gái, bác thế này cháu làm sao dám nhận.”
Mẹ Giản rơm rớm nước mắt, cất tiếng đặc giọng địa phương: “Ngài Thẩm, cảm ơn ngài. Năm ấy nếu không nhờ ngài, bố của Tiểu Tinh đã…”
Bố Giản cũng khom lưng với Thẩm Tiêu: “Ngài Thẩm, cảm tạ ơn cứu mạng của ngài.”
Thẩm Tiêu vội gạt đi, chân thành nói: “Bác trai, bác gái, do chúng ta có duyên phận nên mới khéo gặp được nhau.” Anh thoáng nhìn Giản Tinh, cười nói, “Đúng ra là cháu nên cảm ơn hai bác.” Dạy dỗ nên người tốt như Giản Tinh, để cậu đến bên anh.
Bố Giản mẹ Giản không hiểu ra làm sao, Giản Tinh và Thẩm Tiêu nhìn nhau cười, đưa bố mẹ lên xe.
Đây là xe bảo mẫu của Thẩm Tiêu, Bạch Đồ cầm lái, trong xe rất rộng rãi. Giản Tinh ngồi cạnh bố mẹ, liên tục giới thiệu phong cảnh và con người ở Kinh Đô cho họ. Thẩm Tiêu ngồi đằng sau mỉm cười, thi thoảng đón lời, nhưng mỗi khi anh nói, bố mẹ Giản lại luống cuống không biết nên nói gì, Thẩm Tiêu đành im lặng.
Lâm Tuệ ngồi ở ghế phó lái, nghe âm thanh phía sau, nhìn nhau với Bạch Đồ, trông thấy sự lo lắng trong mắt đối phương.
Lái xe đến biệt thự của Giản Tinh, dừng xe trước cổng, Thẩm Tiêu và Bạch Đồ xách đồ vào nhà.
Bố mẹ Giản thấy tòa biệt thự tráng lệ thì giật nảy mình.
Bố Giản không tán thành, nói: “Tiểu Tinh à, bố nghe trưởng thôn nói giá nhà ở Kinh Đô đắt lắm, một mét vuông cũng có thể mua được một căn nhà ở quê. Một mình con ở chỗ to thế này phải tốn bao nhiêu tiền hả? Con lấu đây ra nhiều tiền thế?”
“Bố mẹ, đây là chỗ con thuê ạ.”
Hai người thở phào. Mẹ Giản bắt đầu cằn nhằn: “Một mình con thuê nhà to thế làm gì, tiền thuê đắt lắm đúng không, rõ là lãng phí.”
Giản Tinh nhìn sang Thẩm Tiêu, cười nói: “Không đắt đâu ạ, con thuê nhà của anh Thẩm, tiền thuê rẻ lắm.”
Thẩm Tiêu nhướng mày, không sửa lời của cậu.
Bố mẹ Giản nhìn nhau, đoạn kéo Giản Tinh đi sang một bên, lẩm bẩm: “Tiểu Tinh, ngài Thẩm đã giúp chúng ta nhiều lắm rồi, sao con dám làm phiền người ta như thế.”
Giản Tinh cười nói: “Bố mẹ, con và anh Thẩm là bạn tốt.” Cậu thoáng ngừng, bổ sung, “Tốt lắm ấy ạ.”
Bố mẹ Giản nhìn nhau, đồng thời nhìn sang Thẩm Tiêu, thấy Thẩm Tiêu cười gật đầu thừa nhận lời của Giản Tinh, bấy giờ họ mới không nói nữa.
Bạch Đồ và Lâm Tuệ đi rồi, Thẩm Tiêu nhìn một nhà ba người, quay trở về biệt thự của mình.
Tối hôm ấy, Giản Tinh vào bếp làm một bàn đầy thức ăn.
Ba người ngồi xuống, đang chuẩn bị dùng bữa, mẹ Giản đột nhiên hỏi: “Tiểu Tinh à, ngài Thẩm sống ở đâu vậy? Mẹ với bố con mang đặc sản đến, lúc nãy quên đưa cho ngài ấy, nếu ngày mai tiện thì chúng ta đưa cho ngài ấy.”
Giản Tinh cười nói: “Không cần phiền thế đâu mẹ, anh ấy ở ngay nhà bên, lát nữa ăn xong con sẽ sang đưa cho anh ấy.”
Bố mẹ Giản kinh ngạc: “Một mình ngài ấy hay cả nhà ngài ấy ở đây?”
“Một mình anh ấy ạ.”
Bố mẹ Giản không tán thành: “Sao con không nói sớm, một mình ngài ấy chắc chắn không giỏi nấu cơm, con cũng không biết mời người ta sang đây ăn cùng.”
Giản Tinh đang ăn thì khựng lại, cậu nhìn vẻ mặt oán trách của bố mẹ, hơi mỉm cười.
Một mình Thẩm Tiêu ngồi ngẩn người trên sofa trong phòng khách, ngay cả đèn cũng không bật. Căn nhà đã quen có hai người, thì ra lúc chỉ còn một người lại lạnh lẽo như vậy. Đã quen ngày nào cũng có người nấu cơm chờ anh, một mình anh không biết nên ăn gì.
Đang một mình buồn bã ân hận, điện thoại chợt đổ chuông. Nhìn thấy tên người gọi, Thẩm Tiêu nghe máy ngay.
Âm thanh trong trẻo của Giản Tinh truyền đến: “Anh Thẩm, anh ăn cơm chưa? Nếu chưa thì sang ăn cùng nhà em nhé.”
Thẩm Tiêu động lòng, nhưng nhớ đến dáng vẻ câu nệ của bố mẹ Giản khi anh ở đó, ánh sáng trong mắt chợt tắt: “Không cần đâu, nhà em ăn đi.”
Giản Tinh nhìn vẻ mặt trông mong của bố mẹ, đoán được phần nào suy nghĩ của Thẩm Tiêu, cười nói: “Là bố mẹ em mời anh sang làm khách đấy, nếu anh Thẩm không sang thì bố mẹ em sẽ buồn lắm.”
Một phút sau, Thẩm Tiêu ngồi trên bàn ăn của nhà Giản Tinh. Bố mẹ Giản liên tục gắp thức ăn cho anh, Thẩm Tiêu còn chưa nhấc đũa, trong bát đã đầy thức ăn rồi.
Giản Tinh nhìn Thẩm Tiêu đứng hình vì sự nhiệt tình của hai người, cuối cùng không nhịn được bật cười.
Ăn xong, bố mẹ Giản lấy một túi đặc sản to đùng chiếm nửa cái vali ra đưa cho Thẩm Tiêu.
“Ngài Thẩm, chúng tôi cũng không mang theo cái gì quý giá, đây là đặc sản quê nhà, ngài thử xem.”
Thẩm Tiêu nhận bằng hai tay, tuy đã có chuẩn bị, nhưng khi đón lấy túi đồ nặng mấy chục cân (*), anh vẫn suýt nữa tuột tay.
(*) Cân này bằng 1/2kg thôi, vì không biết chính xác là mấy chục nên mình không chia đôi được…
Bố Giản thấy vậy bèn bảo Giản Tinh đưa Thẩm Tiêu về, tiện thể xách đồ giúp anh. Việc này vừa hay đúng ý Thẩm Tiêu, nhưng anh không đưa đồ cho Giản Tinh mà khoác lên vai mình.
Giản Tinh mở cổng cho anh, nhìn bóng lưng cao lớn vác túi đồ mấy chục cân trước mắt, cậu không nhịn được cười thành tiếng. Đây là Thẩm Tiêu đời thường nhất mà cậu từng thấy, nếu người hâm mộ của anh trông thấy, không biết sẽ có phản ứng thế nào.
Thẩm Tiêu nghe thấy tiếng cười của cậu thì cơ thể cứng đờ, bước chân nhanh hơn.
Hai ngôi nhà ngay gần nhau, chưa đến một phút, hai người đã đi vào biệt thự của Thẩm Tiêu.
Thẩm Tiêu vác luôn đồ vào phòng bếp, Giản Tinh đi theo anh, muốn đặt xuống giúp anh, nhưng Thẩm Tiêu đã đặt đồ lên bàn rồi quay người sải bước đến bên cạnh cậu. Anh túm lấy cánh tay cậu, đẩy nhẹ một cái, ấn cậu lên cửa tủ lạnh. Giản Tinh mở miệng, còn chưa kịp nói gì thì trước mắt đã tối sầm, đôi môi bị chiếm giữ.
Nụ hôn triền miên, tương tư chảy tràn, mặt Giản Tinh đỏ bừng, cậu không đẩy anh ra mà cũng không đón ý hùa theo.
Thẩm Tiêu không hôn quá lâu, lưu luyến buông người ngoan ngoãn trong lòng ra, anh vuốt ve cánh môi ửng hồng, ánh mắt tối sầm, nhưng không hôn nữa.
Sẽ sưng.
Giản Tinh hiểu sự lo lắng của anh, cậu giơ tay ôm cổ anh, nhẹ nhàng ấn lên môi anh, không cử động cũng không rời đi.
Kiều diễm biến thành ấm áp, hai người dính vào nhau một lúc, Giản Tinh mới đẩy anh ra, nói nhỏ: “Em phải về rồi.”
Thẩm Tiêu: “Bố mẹ sẽ ở đây bao lâu?”
Nghe cách gọi của anh, Giản Tinh nhìn anh một cái, nhưng không sửa lại.
“Họ sẽ ở đây qua Tết ta.”
Tức là anh sẽ bị lạnh nhạt hơn một tháng.
Mặt Thẩm Tiêu đầy tủi thân.
Giản Tinh nhìn mà buồn cười, hôn má anh: “Khoảng thời gian này em sẽ đưa bố mẹ đi chơi quanh Kinh Đô, phiền anh đưa đón nhé.”
Mắt Thẩm Tiêu sáng bừng.
Giản Tinh cười nhìn anh, dường như nhìn thấy một chú chó trung thành ngốc nghếch.
Hai người quấn quýt một lúc, Giản Tinh quay về.
Bắt đầu từ ngày thứ hai, Giản Tinh đưa bố mẹ đi chơi khắp Kinh Đô. Với sự nổi tiếng hiện tại, Giản Tinh không tiện đưa bố mẹ đến chỗ đông người, bèn chọn mấy địa điểm đẹp và tĩnh mịch, ít người qua lại, có điều tương đối xa.
Mỗi sáng, xe của Thẩm Tiêu sẽ dừng trước cổng đúng giờ, đưa họ đi chơi, đến tối lại đón họ về. Có gì cần giúp đỡ, Giản Tinh cũng sẽ gọi cho Thẩm Tiêu đầu tiên. Nhiều lần như vậy, bố mẹ Giản cuối cùng cũng nhận ra điều lạ.
Giản Tinh là con của họ, tích cách cậu thế nào, họ là người hiểu nhất. Nếu không phải người cậu hoàn toàn đón nhận và đặt ở trong lòng, cậu tuyệt đối sẽ không làm phiền đối phương như vậy. Hai người đều là người chân chất sống trong núi, ban đầu rất khiếp sợ, nhìn nụ cười của Giản Tinh mỗi lần trông thấy Thẩm Tiêu, tâm tình dần bình tĩnh trở lại.
Tối hôm ấy, Giản Tinh và Thẩm Tiêu ra ngoài tham gia tiệc thường niên của công ty, Thẩm Tiêu lái xe đến đón cậu. Giản Tinh vui vẻ ngồi vào ghế lái phụ, vẫy tay chào bố mẹ đưa cậu ra đến cổng.
Đợi chiếc xe biến mất ở nơi cuối con đường, nụ cười của mẹ Giản mới dần tan biến.
Bố Giản hiểu rõ, nói với bà: “Tiểu Tinh hiểu chuyện từ sớm, nó biết bản thân đang làm gì.”
Mẹ Giản thở dài: “Tôi chỉ sợ nó bị tổn thương.”
Bố Giản cười nói: “Đừng sợ, Tiểu Tinh nhà ta giỏi lắm mà.”
Vừa cử động, còn chưa kịp mở mắt, cánh tay ôm eo cậu cả đêm không buông đã siết chặt hơn.
“Dậy rồi à?”
Giản Tinh mở mắt, đối diện với một đôi mắt ngậm cười, bản thân thì đang nằm một nửa trên người anh. Sự điên cuồng đêm qua hiện lên trong đầu, mặt Giản Tinh thoắt cái đỏ bừng, nhưng cậu không trốn đi, chỉ mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn anh.
Thẩm Tiêu cười trầm lắng, vốn anh cũng hơi hồi hộp, từ lúc tỉnh đã nghĩ xem Giản Tinh dậy rồi thì nên nói thế nào. Nhưng nhìn thấy Giản Tinh bây giờ, anh nói ra suy nghĩ chân thật nhất trong trái tim mình vào giây phút này.
“Sao Nhỏ của anh à, cứ nhìn anh như thế này cả đời nhé.”
Giản Tinh nở nụ cười, ánh nắng ngoài ô cửa chiếu vào mắt cậu, rực rỡ hơn bất cứ thứ gì trên thế gian.
Mấy ngày sau đó, hai người gần như không ra khỏi cửa.
Thẩm Tiêu đã đóng rất nhiều phim truyền hình, lần đầu tiên có cảm nhận chân thực về sự ngọt ngào của cặp đôi mới cưới, hiểu được cái gọi là “Đêm xuân ngắn chẳng tay gang, Quân vương từ ấy chẳng màng sớm hôm”.(*)
(*) Trích thơ từ bài Trường hận ca của Bạch Cư Dị
Ngày đầu tiên của năm mới, đồ dùng vệ sinh của Giản Tinh chiếm giữ kệ để đồ của Thẩm Tiêu. Nhìn hai chiếc cốc đặt song song nhau, niềm vui trong lòng Thẩm Tiêu tăng lên gấp đôi. Anh dứt khoát bảo Giản Tinh chuyển hết đồ sang đây, nhưng Giản Tinh từ chối, không nói tại sao.
Hôm ấy, ăn tối xong, Thẩm Tiêu ôm Giản Tinh ngồi trên sofa xem TV. Gần đây Thẩm Tiêu rất rảnh, bắt đầu cày phim của Giản Tinh. Anh nói, cậu đã xem hết các tác phẩm của anh, anh cũng phải xem hết những bộ phim cậu đã đóng.
Giản Tinh dở khóc dở cười, hầu hết các phim cậu đóng chỉ có mấy cảnh, có gì đáng xem đâu. Nhưng Thẩm Tiêu xem rất hăng say, tìm từng bóng dáng của cậu trong phim.
Đến giờ đi ngủ, Thẩm Tiêu định kéo cậu lên tầng, Giản Tinh giữ anh lại.
“Anh Thẩm, ngày mai anh có rảnh không?”
“Sao vậy?” Thẩm Tiêu thắc mắc.
Gương mặt vẫn tươi cười, song thêm phần nghiêm túc và trịnh trọng: “Ngày mai bố mẹ em đến Kinh Đô chơi, nếu anh có thời gian thì em muốn mời anh đi đón họ với em. Bố mẹ em gặp anh nhất định sẽ rất vui.”
Thẩm Tiêu sững người, quan sát cậu tỉ mỉ. Muộn màng nhận ra sự căng thẳng và lo lắng mà cậu đã che giấu cực kĩ, anh nắm chặt tay cậu.
“Được.”
Giản Tinh nhoẻn cười.
Sáng ngày hôm sau, hai người ra khỏi nhà từ sớm, đợi ở bãi đỗ xe của sân bay. Họ không tiện đi vào, đành nhờ Lâm Tuệ đi đón bố mẹ cậu.
Trong lúc đợi, Giản Tinh cứ nhìn chằm chằm cửa ra, bàn tay vô thức nắm chặt cái đệm trên ghế. Thẩm Tiêu phủ tay mình lên tay cậu, nói: “Đừng căng thẳng.”
Giản Tinh cười nhẹ, không nói gì. Nhưng sắc mặt càng căng thẳng hơn.
Đợi hơn một tiếng, Lâm Tuệ mới dẫn bố mẹ Giản Tinh ra, Giản Tinh lập tức mở cửa xe ra đón.
“Bố, mẹ.”
“Tiểu Tinh!”
“Tiểu Tinh!”
Đã hơn một năm Giản Tinh không về nhà, trừ TV và điện thoại, đây là lần đầu tiên bố mẹ Giản Tinh gặp lại con trai, ba người ôm chặt lấy nhau. Mẹ cậu xúc động rơi nước mắt, bố cậu cũng vui khôn tả.
Đến khi ba người dần bình tĩnh lại, Giản Tinh mới nhớ đến người trong xe. Cậu vội quay đầu, không biết Thẩm Tiêu đã đứng bên cạnh cậu từ lúc nào. Giản Tinh lập tức căng cứng, nhìn trái ngó phải, sợ có tay săn ảnh chụp được.
Thẩm Tiêu mỉm cười: “Đừng lo, đây là bãi đỗ xe nội bộ của sân bay, không có ai đâu.”
Bố mẹ Giản nhìn thấy Thẩm Tiêu, dường như không thể tin nổi.
“Cậu…”
Thẩm Tiêu cười: “Bác trai, bác gái, cháu là Thẩm Tiêu ạ.”
Thấy quả nhiên là anh, mẹ Giản kích động muốn quỳ xuống, Thẩm Tiêu vội giữ bà lại: “Bác gái, bác thế này cháu làm sao dám nhận.”
Mẹ Giản rơm rớm nước mắt, cất tiếng đặc giọng địa phương: “Ngài Thẩm, cảm ơn ngài. Năm ấy nếu không nhờ ngài, bố của Tiểu Tinh đã…”
Bố Giản cũng khom lưng với Thẩm Tiêu: “Ngài Thẩm, cảm tạ ơn cứu mạng của ngài.”
Thẩm Tiêu vội gạt đi, chân thành nói: “Bác trai, bác gái, do chúng ta có duyên phận nên mới khéo gặp được nhau.” Anh thoáng nhìn Giản Tinh, cười nói, “Đúng ra là cháu nên cảm ơn hai bác.” Dạy dỗ nên người tốt như Giản Tinh, để cậu đến bên anh.
Bố Giản mẹ Giản không hiểu ra làm sao, Giản Tinh và Thẩm Tiêu nhìn nhau cười, đưa bố mẹ lên xe.
Đây là xe bảo mẫu của Thẩm Tiêu, Bạch Đồ cầm lái, trong xe rất rộng rãi. Giản Tinh ngồi cạnh bố mẹ, liên tục giới thiệu phong cảnh và con người ở Kinh Đô cho họ. Thẩm Tiêu ngồi đằng sau mỉm cười, thi thoảng đón lời, nhưng mỗi khi anh nói, bố mẹ Giản lại luống cuống không biết nên nói gì, Thẩm Tiêu đành im lặng.
Lâm Tuệ ngồi ở ghế phó lái, nghe âm thanh phía sau, nhìn nhau với Bạch Đồ, trông thấy sự lo lắng trong mắt đối phương.
Lái xe đến biệt thự của Giản Tinh, dừng xe trước cổng, Thẩm Tiêu và Bạch Đồ xách đồ vào nhà.
Bố mẹ Giản thấy tòa biệt thự tráng lệ thì giật nảy mình.
Bố Giản không tán thành, nói: “Tiểu Tinh à, bố nghe trưởng thôn nói giá nhà ở Kinh Đô đắt lắm, một mét vuông cũng có thể mua được một căn nhà ở quê. Một mình con ở chỗ to thế này phải tốn bao nhiêu tiền hả? Con lấu đây ra nhiều tiền thế?”
“Bố mẹ, đây là chỗ con thuê ạ.”
Hai người thở phào. Mẹ Giản bắt đầu cằn nhằn: “Một mình con thuê nhà to thế làm gì, tiền thuê đắt lắm đúng không, rõ là lãng phí.”
Giản Tinh nhìn sang Thẩm Tiêu, cười nói: “Không đắt đâu ạ, con thuê nhà của anh Thẩm, tiền thuê rẻ lắm.”
Thẩm Tiêu nhướng mày, không sửa lời của cậu.
Bố mẹ Giản nhìn nhau, đoạn kéo Giản Tinh đi sang một bên, lẩm bẩm: “Tiểu Tinh, ngài Thẩm đã giúp chúng ta nhiều lắm rồi, sao con dám làm phiền người ta như thế.”
Giản Tinh cười nói: “Bố mẹ, con và anh Thẩm là bạn tốt.” Cậu thoáng ngừng, bổ sung, “Tốt lắm ấy ạ.”
Bố mẹ Giản nhìn nhau, đồng thời nhìn sang Thẩm Tiêu, thấy Thẩm Tiêu cười gật đầu thừa nhận lời của Giản Tinh, bấy giờ họ mới không nói nữa.
Bạch Đồ và Lâm Tuệ đi rồi, Thẩm Tiêu nhìn một nhà ba người, quay trở về biệt thự của mình.
Tối hôm ấy, Giản Tinh vào bếp làm một bàn đầy thức ăn.
Ba người ngồi xuống, đang chuẩn bị dùng bữa, mẹ Giản đột nhiên hỏi: “Tiểu Tinh à, ngài Thẩm sống ở đâu vậy? Mẹ với bố con mang đặc sản đến, lúc nãy quên đưa cho ngài ấy, nếu ngày mai tiện thì chúng ta đưa cho ngài ấy.”
Giản Tinh cười nói: “Không cần phiền thế đâu mẹ, anh ấy ở ngay nhà bên, lát nữa ăn xong con sẽ sang đưa cho anh ấy.”
Bố mẹ Giản kinh ngạc: “Một mình ngài ấy hay cả nhà ngài ấy ở đây?”
“Một mình anh ấy ạ.”
Bố mẹ Giản không tán thành: “Sao con không nói sớm, một mình ngài ấy chắc chắn không giỏi nấu cơm, con cũng không biết mời người ta sang đây ăn cùng.”
Giản Tinh đang ăn thì khựng lại, cậu nhìn vẻ mặt oán trách của bố mẹ, hơi mỉm cười.
Một mình Thẩm Tiêu ngồi ngẩn người trên sofa trong phòng khách, ngay cả đèn cũng không bật. Căn nhà đã quen có hai người, thì ra lúc chỉ còn một người lại lạnh lẽo như vậy. Đã quen ngày nào cũng có người nấu cơm chờ anh, một mình anh không biết nên ăn gì.
Đang một mình buồn bã ân hận, điện thoại chợt đổ chuông. Nhìn thấy tên người gọi, Thẩm Tiêu nghe máy ngay.
Âm thanh trong trẻo của Giản Tinh truyền đến: “Anh Thẩm, anh ăn cơm chưa? Nếu chưa thì sang ăn cùng nhà em nhé.”
Thẩm Tiêu động lòng, nhưng nhớ đến dáng vẻ câu nệ của bố mẹ Giản khi anh ở đó, ánh sáng trong mắt chợt tắt: “Không cần đâu, nhà em ăn đi.”
Giản Tinh nhìn vẻ mặt trông mong của bố mẹ, đoán được phần nào suy nghĩ của Thẩm Tiêu, cười nói: “Là bố mẹ em mời anh sang làm khách đấy, nếu anh Thẩm không sang thì bố mẹ em sẽ buồn lắm.”
Một phút sau, Thẩm Tiêu ngồi trên bàn ăn của nhà Giản Tinh. Bố mẹ Giản liên tục gắp thức ăn cho anh, Thẩm Tiêu còn chưa nhấc đũa, trong bát đã đầy thức ăn rồi.
Giản Tinh nhìn Thẩm Tiêu đứng hình vì sự nhiệt tình của hai người, cuối cùng không nhịn được bật cười.
Ăn xong, bố mẹ Giản lấy một túi đặc sản to đùng chiếm nửa cái vali ra đưa cho Thẩm Tiêu.
“Ngài Thẩm, chúng tôi cũng không mang theo cái gì quý giá, đây là đặc sản quê nhà, ngài thử xem.”
Thẩm Tiêu nhận bằng hai tay, tuy đã có chuẩn bị, nhưng khi đón lấy túi đồ nặng mấy chục cân (*), anh vẫn suýt nữa tuột tay.
(*) Cân này bằng 1/2kg thôi, vì không biết chính xác là mấy chục nên mình không chia đôi được…
Bố Giản thấy vậy bèn bảo Giản Tinh đưa Thẩm Tiêu về, tiện thể xách đồ giúp anh. Việc này vừa hay đúng ý Thẩm Tiêu, nhưng anh không đưa đồ cho Giản Tinh mà khoác lên vai mình.
Giản Tinh mở cổng cho anh, nhìn bóng lưng cao lớn vác túi đồ mấy chục cân trước mắt, cậu không nhịn được cười thành tiếng. Đây là Thẩm Tiêu đời thường nhất mà cậu từng thấy, nếu người hâm mộ của anh trông thấy, không biết sẽ có phản ứng thế nào.
Thẩm Tiêu nghe thấy tiếng cười của cậu thì cơ thể cứng đờ, bước chân nhanh hơn.
Hai ngôi nhà ngay gần nhau, chưa đến một phút, hai người đã đi vào biệt thự của Thẩm Tiêu.
Thẩm Tiêu vác luôn đồ vào phòng bếp, Giản Tinh đi theo anh, muốn đặt xuống giúp anh, nhưng Thẩm Tiêu đã đặt đồ lên bàn rồi quay người sải bước đến bên cạnh cậu. Anh túm lấy cánh tay cậu, đẩy nhẹ một cái, ấn cậu lên cửa tủ lạnh. Giản Tinh mở miệng, còn chưa kịp nói gì thì trước mắt đã tối sầm, đôi môi bị chiếm giữ.
Nụ hôn triền miên, tương tư chảy tràn, mặt Giản Tinh đỏ bừng, cậu không đẩy anh ra mà cũng không đón ý hùa theo.
Thẩm Tiêu không hôn quá lâu, lưu luyến buông người ngoan ngoãn trong lòng ra, anh vuốt ve cánh môi ửng hồng, ánh mắt tối sầm, nhưng không hôn nữa.
Sẽ sưng.
Giản Tinh hiểu sự lo lắng của anh, cậu giơ tay ôm cổ anh, nhẹ nhàng ấn lên môi anh, không cử động cũng không rời đi.
Kiều diễm biến thành ấm áp, hai người dính vào nhau một lúc, Giản Tinh mới đẩy anh ra, nói nhỏ: “Em phải về rồi.”
Thẩm Tiêu: “Bố mẹ sẽ ở đây bao lâu?”
Nghe cách gọi của anh, Giản Tinh nhìn anh một cái, nhưng không sửa lại.
“Họ sẽ ở đây qua Tết ta.”
Tức là anh sẽ bị lạnh nhạt hơn một tháng.
Mặt Thẩm Tiêu đầy tủi thân.
Giản Tinh nhìn mà buồn cười, hôn má anh: “Khoảng thời gian này em sẽ đưa bố mẹ đi chơi quanh Kinh Đô, phiền anh đưa đón nhé.”
Mắt Thẩm Tiêu sáng bừng.
Giản Tinh cười nhìn anh, dường như nhìn thấy một chú chó trung thành ngốc nghếch.
Hai người quấn quýt một lúc, Giản Tinh quay về.
Bắt đầu từ ngày thứ hai, Giản Tinh đưa bố mẹ đi chơi khắp Kinh Đô. Với sự nổi tiếng hiện tại, Giản Tinh không tiện đưa bố mẹ đến chỗ đông người, bèn chọn mấy địa điểm đẹp và tĩnh mịch, ít người qua lại, có điều tương đối xa.
Mỗi sáng, xe của Thẩm Tiêu sẽ dừng trước cổng đúng giờ, đưa họ đi chơi, đến tối lại đón họ về. Có gì cần giúp đỡ, Giản Tinh cũng sẽ gọi cho Thẩm Tiêu đầu tiên. Nhiều lần như vậy, bố mẹ Giản cuối cùng cũng nhận ra điều lạ.
Giản Tinh là con của họ, tích cách cậu thế nào, họ là người hiểu nhất. Nếu không phải người cậu hoàn toàn đón nhận và đặt ở trong lòng, cậu tuyệt đối sẽ không làm phiền đối phương như vậy. Hai người đều là người chân chất sống trong núi, ban đầu rất khiếp sợ, nhìn nụ cười của Giản Tinh mỗi lần trông thấy Thẩm Tiêu, tâm tình dần bình tĩnh trở lại.
Tối hôm ấy, Giản Tinh và Thẩm Tiêu ra ngoài tham gia tiệc thường niên của công ty, Thẩm Tiêu lái xe đến đón cậu. Giản Tinh vui vẻ ngồi vào ghế lái phụ, vẫy tay chào bố mẹ đưa cậu ra đến cổng.
Đợi chiếc xe biến mất ở nơi cuối con đường, nụ cười của mẹ Giản mới dần tan biến.
Bố Giản hiểu rõ, nói với bà: “Tiểu Tinh hiểu chuyện từ sớm, nó biết bản thân đang làm gì.”
Mẹ Giản thở dài: “Tôi chỉ sợ nó bị tổn thương.”
Bố Giản cười nói: “Đừng sợ, Tiểu Tinh nhà ta giỏi lắm mà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất