Chương 11: Chỉ có người là thanh sơn
Chụp xong ảnh cưới đã là bốn giờ chiều. Lục Hàm Châu vốn định đưa Kiều Tẫn đi ăn cơm trước kết quả đi được nửa đường cậu liền ở trên xe ngủ mất, đầu thiếu chút nữa đập vào kính cửa.
Hắn đưa tay muốn đánh thức vỗ vỗ người cậu, kết quả đứa nhỏ này không biết ngủ giả hay ngủ thật mà lại thuận thế dựa vào lồng ngực hắn, ngủ cũng rất sâu.
Lý Chân từ gương chiếu hậu liếc mắt nhìn, "" Tiên sinh, có muốn dừng một chút không.""
"" Không cần.""
"" Từ nơi này đến nhà, không kẹt xe cũng cần hơn hai giờ, ngài...""
Lục Hàm Châu ánh mắt từ trên văn kiện trong tay nhấc lên, nghiêng đầu nhìn Kiều Tẫn một cái, đưa tay điều chỉnh tư thế cho cậu, hạ thấp giọng nói với Lý Chấn: "" Cậu ấy nhát gan, lúc ngủ có thể an phận như thế, phỏng chừng đột nhiên đánh thức sẽ sợ đến không yên ổn nổi. Tôi cũng phiền, cứ để cho cậu ấy ngủ đi.""
"" Vâng.""
Lý Chân luôn luôn ít nói, có được đáp án liền không lên tiếng nữa, chỉ lẳng lặng mà lái xe.
Lục Hàm Châu rũ mắt xuống tiếp tục xem văn kiện, tin tức tố vị sữa lại cố tình quanh quẩn tại chóp mũi làm cho hắn khó giải thích được mà có chút buồn bực.
Lục gia đến đời của Lục Dương Huy mới bắt đầu kinh doanh, lúc trước vẫn là gia tộc quân chính*, quy củ tuy rằng lưu truyền đến đời nay nhưng cũng không đến nỗi thương cho roi cho vọt. Mà rốt cuộc cũng không có mấy phần tình cảm đáng để nói.
*Quân chính: quân sự cùng chính trị.
Những năm này Lục Hàm Châu tiếp nhận Lục thị đều không có nửa bước đi sai. Mà cũng bởi vì Chu Uyển Dung không phải thê tử cưới hỏi đàng hoàng của Lục Dương Huy, cho nên hắn cũng không nhận được sủng ái, lại còn chịu đựng càng nhiều mài giũa hơn so với người thường. Thậm chí còn bị ép cưới Kiều Tẫn.
Cuộc hôn nhân này không có bất cứ người nào vui vẻ, Chu Uyển Dung nhìn không lọt Kiều Tẫn, Lục Dương Huy lại càng không muốn hắn kết hôn.
Hiện nay, xã hội có rất nhiều điều khoản bảo vệ Omega, nếu như một đôi vợ chồng có độ khớp tin tức tố lên đến 99% lại còn phi thường ân ái, như vậy hình tượng Alpha của hắn nháy mắt sẽ được dát lên một tầng vàng bạc.
Đại ca tuy đã có con trai, nhưng Omega lại biến mất, cái này cũng là một trong những nguyên nhân không thể tiếp quản Lục thị. Xã hội hiện nay cho rằng, chỉ một Alpha có gia thất hoàn chỉnh mới có đủ tin cậy cùng trách nghiệm với xã hội.
Cũng không có lý do gì mà đưa ra một cái lý luận chó má, Alpha nhất định phải cần một Omega để thể hiện giá trị xã hội của mình.
Lục Hàm Châu đã từ chối hôn nhân phân phối nhiều lần, cuối cùng là bị ép cưới Kiều Tẫn.
Nếu như nói trong cuộc hôn nhân này hắn có lưu ý cái gì, thì cũng chỉ là để ý Kiều Tẫn.
Kiều Tẫn rất sợ hắn, mỗi một giây đi cùng hắn đều nơm nớp lo sợ. Có lúc hắn cảm thấy mình có khả năng đã hại một đứa nhỏ, còn chưa kịp hưởng thụ vẻ đẹp của tình yêu đã phải nhận mệnh mà nằm gọn trong tay hắn.
Lục Hàm Châu thở dài, khép lại tập văn kiện, đưa tay muốn đi sờ mặt Kiều Tẫn, lại ngay trong lúc gần đụng tới liền rụt tay lại.
Kiều Tẫn ở trong mơ khẽ cau mũi một cái, vô ý thức cà cà trên bả vai hắn.
Cạch.
Lục Hàm Châu cúi đầu nhìn, một cái mặt dây chuyền nhỏ rơi bên chân, hắn đưa tay ôm Kiều Tẫn, một tay khác nhặt mặt dây chuyền lên, nhìn lướt qua.
Là một bản búp bê gỗ thu nhỏ.
Đứa nhỏ này thích chơi mấy thứ này đến vậy? Mấy tuổi rồi vẫn còn chơi búp bê, ngốc nghếch.
...
Thời điểm đến Lục gia trời đã gần tối, vai Lục Hàm Châu bị Kiều Tẫn đè lên có chút tê, vỗ vỗ mặt cậu gọi dậy.
Kiều Tẫn không có thói quen cáu gắt khi rời giường, chỉ như một đứa nhỏ chưa tỉnh ngủ, khẽ dụi dụi mắt. Mềm mại ngáp dài một cái hỏi: "" Mấy giờ rồi?""
"" Tối rồi, có đói bụng không?""
Kiều Tẫn nghĩ là vẫn đang ở Phùng gia, gật gật gù gù lại ngáp một cái, "" Không đói bụng, buồn ngủ...!!"" Nói được một nửa, cậu đột nhiên trợn mắt lên, lập tức ngồi thẳng người, theo phản xạ rời khỏi lồng ngực hắn, "" Xin xin xin lỗi.""
Lục Hàm Châu khẽ động cánh tay bị cậu đè phát tê, "" Còn chưa tỉnh ngủ?""
Kiều Tẫn mất tự nhiên lui về phía cửa sổ xe, ảo não chính mình vì sao lại có thể dựa trên vai hắn ngủ đến lâu như vậy. Cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu liếc nhìn Lục Hàm Châu, kết quả lại thoáng nhìn thấy bả vai kia một mảng lớn vải vóc bị ép thành một nếp nhăn, còn có chút vết tích hơi ươn ướt.
"" Muốn nói cái gì?"" Lục Hàm Châu thấy cậu chần chờ, hiếm thấy có chút kiên nhẫn hỏi: "" Tôi không hung dữ với cậu, hỏi đi.""
Kiều Tẫn nghe thấy hắn bảo đảm, đưa ngón trỏ ra chỉ chỉ vết ẩm ướt trên vai, nhỏ giọng hỏi: "" Tôi có phải là chảy nước miếng không?""
"" Ừ."" Lục Hàm Châu đưa tay giả vờ chà chóp mũi cậu một chút, "" Còn ngáy ngủ nữa.""
Kiều Tẫn sắc mặt nháy mắt đỏ chót, trợn to hai mắt quẫn bách không biết nên nhìn chỗ nào. Lý Chấn không nhịn được cười khẽ một tiếng lại càng làm cho cậu ngượng ngùng hơn, cơ hồ cả người đều muốn thiêu cháy.
Thật mất thể diện.
Lục Hàm Châu duỗi tay đẩy cửa xe, lại vòng tới một bên kia mở cửa xe ôm người xuống dưới, hỏi cậu: "" Có nhớ những gì sáng sớm tôi nói với cậu không?""
Kiều Tẫn trí nhớ không tốt, có lúc sẽ quên rất nhiều thứ, mà lời Lục Hàm Châu nói lại nhớ đến rõ ràng. Hắn đoán có lẽ là do quá sợ hãi nên mới ghi nhớ tương đối sâu sắc.
"" Có nhớ, phải đi theo bên cạnh anh, không được đi đâu cả.""
Lục Hàm Châu "" ừ "" một tiếng: "" Ngoan.""
Kiều Tẫn không biết là vì được hắn khen ngoan hay hiện tại sắc mặt hắn khá ổn mà nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: "" Tôi sẽ ngoan.""
"" Thật ra cậu cũng không cần sợ tôi như vậy, cứ coi như tôi là trưởng bối trong nhà, hoặc là thúc thúc, đừng sốt sắng."" Lục Hàm Châu xoa xoa mặt cậu, tận lực dùng thân phận trưởng bối nói chuyện với cậu: ""Tôi vĩnh viễn sẽ không đánh cậu, không cần lo lắng cái này. Hoặc là cậu sợ cái gì, nói cho tôi, tôi sẽ cố gắng tránh một chút. Cậu gả cho tôi, giữa chúng ta là bình đẳng.""
Kiều Tẫn suy nghĩ một chút liền hỏi hắn: "" Vậy tôi phải gọi anh là thúc thúc sao?""
Lục Hàm Châu thoáng ngây ra, lại lập tức nở nụ cười: "" Không cần, nếu cậu thật sự muốn gọi... Vậy gọi là đàn anh đi.""
"" Tại sao?""
"" Chờ đến lúc cậu phát hiện, đem đáp án tới gặp tôi đổi thưởng.""
Lục Hàm Châu cụp mắt nhìn Kiều Tẫn, cúi đầu khẽ đụng hai má cậu bị gió thổi có chút lạnh, "" Kiều Kiều phải nghe lời, không cho nam nhân khác chạm vào, nhớ chưa?""
Kiều Tẫn suy nghĩ một chút, hơi khó khan nói: "" Không được.""
"" Trong lúc hôn nhân của chúng ta vẫn còn, cậu không thể có bạn trai, cũng không thể để cho người khác chạm vào tuyến thể, vì sao lại không được?""
Kiều Tẫn vội vã lắc đầu: "" Không phải... Không phải!""
"" Vậy thì vì cái gì?""
"" Tôi... lúc khiêu vũ... sẽ...."" Kiều Tẫn đỏ mặt, càng sốt sắng lại càng khó nói, căng thẳng đến hai má hơi ửng hồng. Không biết còn tưởng cậu là đang thẹn thùng chứ không phải sốt ruột.
"" Không tính lúc khiêu vũ, những lúc bình thường khác, không được cho người khác đụng vào. Có làm được không?""
Kiều Tẫn suy nghĩ lời nói của hắn một chút, dùng sức gật đầu một cái: "" Có thể!""
Có thể là được rồi.
Lục Hàm Châu cũng không hy vọng cậu có thể hiểu được ý của hắn, trước tiên cứ truyền thụ một chút. Ngốc như vậy, nhỡ đâu một ngày nào đó hắn không để ý liền bị người ta lừa đi, nói không chừng còn có thể giúp người ta đếm tiền.
Hắn không cho được đứa nhỏ này tình yêu, nhưng trước khi ly hôn bảo vệ cho tốt để không bị thương tổn thì vẫn là dư sức. Đây cũng là điều duy nhất hắn có thể làm cho đứa nhỏ này.
"" Nhắc lại hoàn chỉnh câu vừa rồi một lần nữa, khó thì có thể từ từ nói, không cho nói lắp.""
Kiều Tẫn chần chờ vài giây, lại chôn đầu trong lồng ngực hắn, cẩn thận nói: "" Nhớ, nhớ không nổi.""
"" Tự mình nhớ lại, không nhớ được buổi tối sẽ cho Thanh Thương ngủ cùng.""
Kiều Tẫn đầu tiên là bị sợ hết hồn, ngay sau đó nhìn thấy ý cười nơi khóe mắt hắn mới biết hắn là cố tình dọa mình. Vành mắt đỏ chót, mím mím môi, hít hai hơi thật sâu mới coi như hơi tỉnh táo lại.
Cậu khẽ hé ra đôi môi đỏ sẫm, giọng nói như là mới vừa bị bắt nạt, mềm mại khiến người ta muốn bắt nạt thêm.
"" Nghe... nghe lời anh, không được có bạn trai, cũng không cho... không cho đừng....""
"" Chưa được, nói lại một lần nữa.""
Kiều Tẫn thật vất vả mới gom đủ dung khí, lại bị hắn lạnh lùng, vô tình đâm một cái liền nản long. Đôi mắt trong suốt tràn ngập nước, vô cùng đáng thương nhìn hắn.
"" Làm nũng không có tác dụng, nói lại lần nữa đi.""
Lục Hàm Châu nhìn lông mi khẽ run rẩy cùng đôi môi gắt gao mím chặt kia, trầm giọng nói: "" Không cho khóc.""
Kiều Tẫn bị dọa đến giật mình một cái, lập tức cắn môi liều mạng nhịn lại nước mắt, kết quả Lục Hàm Châu lại nói: "" Cũng không cho cắn môi.""
Cái này không cho cái kia cũng không cho, Kiều Tẫn triệt để không nhịn được, nước mắt lã chã nối đuôi nhau rơi xuống. Rồi lại không dám phát ra âm thanh, kìm nén kìm nén lại thành khóc nấc, ở trong ngực Lục Hàm Châu run lên một cái.
Lục Hàm Châu: ""... ""
Đứa nhỏ này cũng quá đáng yêu, nói là làm từ nước cũng không hề quá đáng. Hắn quen biết với tương đối nhiều Omega, từ Ninh Lam đến Phó Thanh Sơ, rồi lại Mục Sương Lam, từng người đều rất dũng mãnh. Đặc biệt là vị Phó giáo sư kia, một mình tay không có thể đánh thắng ba Alpha.
Lần đầu tiên tiếp xúc cùng túi khóc nhỏ như vậy làm hắn có chút không giải thích được mà tay chân luống cuống. Hai tay đều đang ôm cậu, không cách nào giúp cậu lau nước mắt, chỉ có thể thấp giọng nhận sai: "" Được được, đừng khóc, khó thì không cần nói, chính mình nhớ kỹ là tốt rồi. Nghe lời, không cho khóc.""
Lục Hàm Châu thật sự không có kinh nghiệm dỗ trẻ con, đứa nhỏ này quá sợ hắn, mấy lần gặp hắn dường như đều khóc, hắn chỉ có thể dùng bạo lực trấn áp. Mà hiển nhiên, bạo lực cũng không hề có đất dụng võ.
"" Ôi, Lục tổng lạnh lùng vô tình thế mà cũng sẽ thấp giọng nói lời nhỏ nhẹ như thế để dỗ người? Thực sự là ngạc nhiên a.""
Lục Hàm Châu xoay người, "" Đại ca.""
"" Sao lại đứng ở cửa không đi vào?"" Lục Bình Ngôn khẽ cười, nói: "" Cha ngàu hôm nay mới đi bệnh viện kiểm tra lại, phỏng chừng một lúc nữa mới có thể trở về. Lúc hai người kết hôn anh không ở trong nước, bây giờ bổ sung một câu tân hôn hạnh phúc cũng không quá muộn đi.""
Lục Hàm Châu "" ừ "" một tiếng, mặt không đổi nhìn lướt qua bên người Lục Bình Ngôn. Lục Bình Ngôn ngay lập tức ngậm một tia cười nói: "" Tìm Sương Lam sao? Em ấy đang đi đón Mặc Mặc, hẳn là cũng sắp trở về rồi.""
"" Đại ca nghĩ nhiều quá rồi."" Nói xong cúi đầu nói với Kiều Tẫn, "" Kiều Kiều, gọi đại ca.;
Kiều Tẫn bị hắn ôm vào trong ngực, cảm giác được tin tức tố của hắn đột nhiên nhạy bén, không nhịn được run lên một cái, run rẩy theo lời hắn hô một tiếng đại ca.
Lục Hàm Châu ngẩng đầu, nhàn nhạt quét mắt về phía Lục Bình Ngôn, "" Quà cưới đâu?""
Lục Bình Ngôn sững sờ, lập tức phản ứng lại cười nói: "" Sớm biết một tiếng đại ca này là muốn lấy quà anh đã không cần Kiều Kiều gọi. Cậu thật đúng là nữa điểm thiệt thòi cũng không muốn nhận.""
"" Tôi ở trong tay đại ca không phải chưa từng nhận lấy thiệt thòi.""
Lục Bình Ngôn khoát tay lên tay vịn xe lăn, liếc mắt nhìn: "" Chuyện từ đời nào rồi, anh hại cậu một cậu liền trả lại anh tám. Anh cũng là thua cậu bảy, như vậy cậu còn gọi là thua thiệt? Ai lại có thể ở trong tay cậu chiếm được tiện nghi?""
Lục Hàm Châu nói: "" Đại ca quá khen.""
"" Không khen cậu."" Lục Bình Ngôn liếc hắn một cái, lấy ra một cái hộp quà nhỏ đưa cho Kiều Tẫn, mỉm cười nói: "" Cũng cần phải xứng đáng với một tiếng đại ca này, xem như là anh cho hai cậu quà đính hôn, tân hôn hạnh phúc.""
Lục Hàm Châu buông người ra, để cậu tựa vào mình, tiện tay tiếp nhận hộp quà trong tay Lục Bình Ngôn đưa cho cậu, "" Mở ra nhìn, không đáng giá thì vứt lại vào mặt anh ta.""
Kiều Tẫn nào dám thực sự vứt đi, chỉ nhận lấy hộp ngoan ngoãn nói cảm ơn: "" Cảm ơn đại ca.""
"" Không đáng giá thì vứt lại trên mặt anh, cậu sao lại dạy vợ như vậy."" Lục Bình Ngôn quét mắt về phía Lục Hàm Châu, tiếp đó lại đem tầm mắt rời đến trên mặt Kiều Tẫn, xem trò vui không chê chuyện lớn hỏi: "" Kiều Kiều, em thích Hàm Châu không?""
Góc nhỏ update tri thức: Theo tui nhận định lại thì cái tên chương được đặt theo dòng cảm xúc của Lục Hàm Châu chứ không phải là Kiều Tẫn, hoặc cũng có thể là cả hai người. Vì chương này bắt đầu đến vế sau "" Chỉ có người là thanh sơn."" Vậy thì nếu gán theo diễn biến cảm xúc của Lục Hàm Châu sẽ hợp lí hơn chăng?
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy mình số khổ TT. Mọi người thảo luận thành ngữ, những từ khó hiểu trong truyện mình lại phải ngồi lý giải, lập luận các kiểu xem tên chương có ý nghĩa gì =)) nghĩ nó chán!
17/04/2020, xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ hôm nay và chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
Hắn đưa tay muốn đánh thức vỗ vỗ người cậu, kết quả đứa nhỏ này không biết ngủ giả hay ngủ thật mà lại thuận thế dựa vào lồng ngực hắn, ngủ cũng rất sâu.
Lý Chân từ gương chiếu hậu liếc mắt nhìn, "" Tiên sinh, có muốn dừng một chút không.""
"" Không cần.""
"" Từ nơi này đến nhà, không kẹt xe cũng cần hơn hai giờ, ngài...""
Lục Hàm Châu ánh mắt từ trên văn kiện trong tay nhấc lên, nghiêng đầu nhìn Kiều Tẫn một cái, đưa tay điều chỉnh tư thế cho cậu, hạ thấp giọng nói với Lý Chấn: "" Cậu ấy nhát gan, lúc ngủ có thể an phận như thế, phỏng chừng đột nhiên đánh thức sẽ sợ đến không yên ổn nổi. Tôi cũng phiền, cứ để cho cậu ấy ngủ đi.""
"" Vâng.""
Lý Chân luôn luôn ít nói, có được đáp án liền không lên tiếng nữa, chỉ lẳng lặng mà lái xe.
Lục Hàm Châu rũ mắt xuống tiếp tục xem văn kiện, tin tức tố vị sữa lại cố tình quanh quẩn tại chóp mũi làm cho hắn khó giải thích được mà có chút buồn bực.
Lục gia đến đời của Lục Dương Huy mới bắt đầu kinh doanh, lúc trước vẫn là gia tộc quân chính*, quy củ tuy rằng lưu truyền đến đời nay nhưng cũng không đến nỗi thương cho roi cho vọt. Mà rốt cuộc cũng không có mấy phần tình cảm đáng để nói.
*Quân chính: quân sự cùng chính trị.
Những năm này Lục Hàm Châu tiếp nhận Lục thị đều không có nửa bước đi sai. Mà cũng bởi vì Chu Uyển Dung không phải thê tử cưới hỏi đàng hoàng của Lục Dương Huy, cho nên hắn cũng không nhận được sủng ái, lại còn chịu đựng càng nhiều mài giũa hơn so với người thường. Thậm chí còn bị ép cưới Kiều Tẫn.
Cuộc hôn nhân này không có bất cứ người nào vui vẻ, Chu Uyển Dung nhìn không lọt Kiều Tẫn, Lục Dương Huy lại càng không muốn hắn kết hôn.
Hiện nay, xã hội có rất nhiều điều khoản bảo vệ Omega, nếu như một đôi vợ chồng có độ khớp tin tức tố lên đến 99% lại còn phi thường ân ái, như vậy hình tượng Alpha của hắn nháy mắt sẽ được dát lên một tầng vàng bạc.
Đại ca tuy đã có con trai, nhưng Omega lại biến mất, cái này cũng là một trong những nguyên nhân không thể tiếp quản Lục thị. Xã hội hiện nay cho rằng, chỉ một Alpha có gia thất hoàn chỉnh mới có đủ tin cậy cùng trách nghiệm với xã hội.
Cũng không có lý do gì mà đưa ra một cái lý luận chó má, Alpha nhất định phải cần một Omega để thể hiện giá trị xã hội của mình.
Lục Hàm Châu đã từ chối hôn nhân phân phối nhiều lần, cuối cùng là bị ép cưới Kiều Tẫn.
Nếu như nói trong cuộc hôn nhân này hắn có lưu ý cái gì, thì cũng chỉ là để ý Kiều Tẫn.
Kiều Tẫn rất sợ hắn, mỗi một giây đi cùng hắn đều nơm nớp lo sợ. Có lúc hắn cảm thấy mình có khả năng đã hại một đứa nhỏ, còn chưa kịp hưởng thụ vẻ đẹp của tình yêu đã phải nhận mệnh mà nằm gọn trong tay hắn.
Lục Hàm Châu thở dài, khép lại tập văn kiện, đưa tay muốn đi sờ mặt Kiều Tẫn, lại ngay trong lúc gần đụng tới liền rụt tay lại.
Kiều Tẫn ở trong mơ khẽ cau mũi một cái, vô ý thức cà cà trên bả vai hắn.
Cạch.
Lục Hàm Châu cúi đầu nhìn, một cái mặt dây chuyền nhỏ rơi bên chân, hắn đưa tay ôm Kiều Tẫn, một tay khác nhặt mặt dây chuyền lên, nhìn lướt qua.
Là một bản búp bê gỗ thu nhỏ.
Đứa nhỏ này thích chơi mấy thứ này đến vậy? Mấy tuổi rồi vẫn còn chơi búp bê, ngốc nghếch.
...
Thời điểm đến Lục gia trời đã gần tối, vai Lục Hàm Châu bị Kiều Tẫn đè lên có chút tê, vỗ vỗ mặt cậu gọi dậy.
Kiều Tẫn không có thói quen cáu gắt khi rời giường, chỉ như một đứa nhỏ chưa tỉnh ngủ, khẽ dụi dụi mắt. Mềm mại ngáp dài một cái hỏi: "" Mấy giờ rồi?""
"" Tối rồi, có đói bụng không?""
Kiều Tẫn nghĩ là vẫn đang ở Phùng gia, gật gật gù gù lại ngáp một cái, "" Không đói bụng, buồn ngủ...!!"" Nói được một nửa, cậu đột nhiên trợn mắt lên, lập tức ngồi thẳng người, theo phản xạ rời khỏi lồng ngực hắn, "" Xin xin xin lỗi.""
Lục Hàm Châu khẽ động cánh tay bị cậu đè phát tê, "" Còn chưa tỉnh ngủ?""
Kiều Tẫn mất tự nhiên lui về phía cửa sổ xe, ảo não chính mình vì sao lại có thể dựa trên vai hắn ngủ đến lâu như vậy. Cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu liếc nhìn Lục Hàm Châu, kết quả lại thoáng nhìn thấy bả vai kia một mảng lớn vải vóc bị ép thành một nếp nhăn, còn có chút vết tích hơi ươn ướt.
"" Muốn nói cái gì?"" Lục Hàm Châu thấy cậu chần chờ, hiếm thấy có chút kiên nhẫn hỏi: "" Tôi không hung dữ với cậu, hỏi đi.""
Kiều Tẫn nghe thấy hắn bảo đảm, đưa ngón trỏ ra chỉ chỉ vết ẩm ướt trên vai, nhỏ giọng hỏi: "" Tôi có phải là chảy nước miếng không?""
"" Ừ."" Lục Hàm Châu đưa tay giả vờ chà chóp mũi cậu một chút, "" Còn ngáy ngủ nữa.""
Kiều Tẫn sắc mặt nháy mắt đỏ chót, trợn to hai mắt quẫn bách không biết nên nhìn chỗ nào. Lý Chấn không nhịn được cười khẽ một tiếng lại càng làm cho cậu ngượng ngùng hơn, cơ hồ cả người đều muốn thiêu cháy.
Thật mất thể diện.
Lục Hàm Châu duỗi tay đẩy cửa xe, lại vòng tới một bên kia mở cửa xe ôm người xuống dưới, hỏi cậu: "" Có nhớ những gì sáng sớm tôi nói với cậu không?""
Kiều Tẫn trí nhớ không tốt, có lúc sẽ quên rất nhiều thứ, mà lời Lục Hàm Châu nói lại nhớ đến rõ ràng. Hắn đoán có lẽ là do quá sợ hãi nên mới ghi nhớ tương đối sâu sắc.
"" Có nhớ, phải đi theo bên cạnh anh, không được đi đâu cả.""
Lục Hàm Châu "" ừ "" một tiếng: "" Ngoan.""
Kiều Tẫn không biết là vì được hắn khen ngoan hay hiện tại sắc mặt hắn khá ổn mà nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: "" Tôi sẽ ngoan.""
"" Thật ra cậu cũng không cần sợ tôi như vậy, cứ coi như tôi là trưởng bối trong nhà, hoặc là thúc thúc, đừng sốt sắng."" Lục Hàm Châu xoa xoa mặt cậu, tận lực dùng thân phận trưởng bối nói chuyện với cậu: ""Tôi vĩnh viễn sẽ không đánh cậu, không cần lo lắng cái này. Hoặc là cậu sợ cái gì, nói cho tôi, tôi sẽ cố gắng tránh một chút. Cậu gả cho tôi, giữa chúng ta là bình đẳng.""
Kiều Tẫn suy nghĩ một chút liền hỏi hắn: "" Vậy tôi phải gọi anh là thúc thúc sao?""
Lục Hàm Châu thoáng ngây ra, lại lập tức nở nụ cười: "" Không cần, nếu cậu thật sự muốn gọi... Vậy gọi là đàn anh đi.""
"" Tại sao?""
"" Chờ đến lúc cậu phát hiện, đem đáp án tới gặp tôi đổi thưởng.""
Lục Hàm Châu cụp mắt nhìn Kiều Tẫn, cúi đầu khẽ đụng hai má cậu bị gió thổi có chút lạnh, "" Kiều Kiều phải nghe lời, không cho nam nhân khác chạm vào, nhớ chưa?""
Kiều Tẫn suy nghĩ một chút, hơi khó khan nói: "" Không được.""
"" Trong lúc hôn nhân của chúng ta vẫn còn, cậu không thể có bạn trai, cũng không thể để cho người khác chạm vào tuyến thể, vì sao lại không được?""
Kiều Tẫn vội vã lắc đầu: "" Không phải... Không phải!""
"" Vậy thì vì cái gì?""
"" Tôi... lúc khiêu vũ... sẽ...."" Kiều Tẫn đỏ mặt, càng sốt sắng lại càng khó nói, căng thẳng đến hai má hơi ửng hồng. Không biết còn tưởng cậu là đang thẹn thùng chứ không phải sốt ruột.
"" Không tính lúc khiêu vũ, những lúc bình thường khác, không được cho người khác đụng vào. Có làm được không?""
Kiều Tẫn suy nghĩ lời nói của hắn một chút, dùng sức gật đầu một cái: "" Có thể!""
Có thể là được rồi.
Lục Hàm Châu cũng không hy vọng cậu có thể hiểu được ý của hắn, trước tiên cứ truyền thụ một chút. Ngốc như vậy, nhỡ đâu một ngày nào đó hắn không để ý liền bị người ta lừa đi, nói không chừng còn có thể giúp người ta đếm tiền.
Hắn không cho được đứa nhỏ này tình yêu, nhưng trước khi ly hôn bảo vệ cho tốt để không bị thương tổn thì vẫn là dư sức. Đây cũng là điều duy nhất hắn có thể làm cho đứa nhỏ này.
"" Nhắc lại hoàn chỉnh câu vừa rồi một lần nữa, khó thì có thể từ từ nói, không cho nói lắp.""
Kiều Tẫn chần chờ vài giây, lại chôn đầu trong lồng ngực hắn, cẩn thận nói: "" Nhớ, nhớ không nổi.""
"" Tự mình nhớ lại, không nhớ được buổi tối sẽ cho Thanh Thương ngủ cùng.""
Kiều Tẫn đầu tiên là bị sợ hết hồn, ngay sau đó nhìn thấy ý cười nơi khóe mắt hắn mới biết hắn là cố tình dọa mình. Vành mắt đỏ chót, mím mím môi, hít hai hơi thật sâu mới coi như hơi tỉnh táo lại.
Cậu khẽ hé ra đôi môi đỏ sẫm, giọng nói như là mới vừa bị bắt nạt, mềm mại khiến người ta muốn bắt nạt thêm.
"" Nghe... nghe lời anh, không được có bạn trai, cũng không cho... không cho đừng....""
"" Chưa được, nói lại một lần nữa.""
Kiều Tẫn thật vất vả mới gom đủ dung khí, lại bị hắn lạnh lùng, vô tình đâm một cái liền nản long. Đôi mắt trong suốt tràn ngập nước, vô cùng đáng thương nhìn hắn.
"" Làm nũng không có tác dụng, nói lại lần nữa đi.""
Lục Hàm Châu nhìn lông mi khẽ run rẩy cùng đôi môi gắt gao mím chặt kia, trầm giọng nói: "" Không cho khóc.""
Kiều Tẫn bị dọa đến giật mình một cái, lập tức cắn môi liều mạng nhịn lại nước mắt, kết quả Lục Hàm Châu lại nói: "" Cũng không cho cắn môi.""
Cái này không cho cái kia cũng không cho, Kiều Tẫn triệt để không nhịn được, nước mắt lã chã nối đuôi nhau rơi xuống. Rồi lại không dám phát ra âm thanh, kìm nén kìm nén lại thành khóc nấc, ở trong ngực Lục Hàm Châu run lên một cái.
Lục Hàm Châu: ""... ""
Đứa nhỏ này cũng quá đáng yêu, nói là làm từ nước cũng không hề quá đáng. Hắn quen biết với tương đối nhiều Omega, từ Ninh Lam đến Phó Thanh Sơ, rồi lại Mục Sương Lam, từng người đều rất dũng mãnh. Đặc biệt là vị Phó giáo sư kia, một mình tay không có thể đánh thắng ba Alpha.
Lần đầu tiên tiếp xúc cùng túi khóc nhỏ như vậy làm hắn có chút không giải thích được mà tay chân luống cuống. Hai tay đều đang ôm cậu, không cách nào giúp cậu lau nước mắt, chỉ có thể thấp giọng nhận sai: "" Được được, đừng khóc, khó thì không cần nói, chính mình nhớ kỹ là tốt rồi. Nghe lời, không cho khóc.""
Lục Hàm Châu thật sự không có kinh nghiệm dỗ trẻ con, đứa nhỏ này quá sợ hắn, mấy lần gặp hắn dường như đều khóc, hắn chỉ có thể dùng bạo lực trấn áp. Mà hiển nhiên, bạo lực cũng không hề có đất dụng võ.
"" Ôi, Lục tổng lạnh lùng vô tình thế mà cũng sẽ thấp giọng nói lời nhỏ nhẹ như thế để dỗ người? Thực sự là ngạc nhiên a.""
Lục Hàm Châu xoay người, "" Đại ca.""
"" Sao lại đứng ở cửa không đi vào?"" Lục Bình Ngôn khẽ cười, nói: "" Cha ngàu hôm nay mới đi bệnh viện kiểm tra lại, phỏng chừng một lúc nữa mới có thể trở về. Lúc hai người kết hôn anh không ở trong nước, bây giờ bổ sung một câu tân hôn hạnh phúc cũng không quá muộn đi.""
Lục Hàm Châu "" ừ "" một tiếng, mặt không đổi nhìn lướt qua bên người Lục Bình Ngôn. Lục Bình Ngôn ngay lập tức ngậm một tia cười nói: "" Tìm Sương Lam sao? Em ấy đang đi đón Mặc Mặc, hẳn là cũng sắp trở về rồi.""
"" Đại ca nghĩ nhiều quá rồi."" Nói xong cúi đầu nói với Kiều Tẫn, "" Kiều Kiều, gọi đại ca.;
Kiều Tẫn bị hắn ôm vào trong ngực, cảm giác được tin tức tố của hắn đột nhiên nhạy bén, không nhịn được run lên một cái, run rẩy theo lời hắn hô một tiếng đại ca.
Lục Hàm Châu ngẩng đầu, nhàn nhạt quét mắt về phía Lục Bình Ngôn, "" Quà cưới đâu?""
Lục Bình Ngôn sững sờ, lập tức phản ứng lại cười nói: "" Sớm biết một tiếng đại ca này là muốn lấy quà anh đã không cần Kiều Kiều gọi. Cậu thật đúng là nữa điểm thiệt thòi cũng không muốn nhận.""
"" Tôi ở trong tay đại ca không phải chưa từng nhận lấy thiệt thòi.""
Lục Bình Ngôn khoát tay lên tay vịn xe lăn, liếc mắt nhìn: "" Chuyện từ đời nào rồi, anh hại cậu một cậu liền trả lại anh tám. Anh cũng là thua cậu bảy, như vậy cậu còn gọi là thua thiệt? Ai lại có thể ở trong tay cậu chiếm được tiện nghi?""
Lục Hàm Châu nói: "" Đại ca quá khen.""
"" Không khen cậu."" Lục Bình Ngôn liếc hắn một cái, lấy ra một cái hộp quà nhỏ đưa cho Kiều Tẫn, mỉm cười nói: "" Cũng cần phải xứng đáng với một tiếng đại ca này, xem như là anh cho hai cậu quà đính hôn, tân hôn hạnh phúc.""
Lục Hàm Châu buông người ra, để cậu tựa vào mình, tiện tay tiếp nhận hộp quà trong tay Lục Bình Ngôn đưa cho cậu, "" Mở ra nhìn, không đáng giá thì vứt lại vào mặt anh ta.""
Kiều Tẫn nào dám thực sự vứt đi, chỉ nhận lấy hộp ngoan ngoãn nói cảm ơn: "" Cảm ơn đại ca.""
"" Không đáng giá thì vứt lại trên mặt anh, cậu sao lại dạy vợ như vậy."" Lục Bình Ngôn quét mắt về phía Lục Hàm Châu, tiếp đó lại đem tầm mắt rời đến trên mặt Kiều Tẫn, xem trò vui không chê chuyện lớn hỏi: "" Kiều Kiều, em thích Hàm Châu không?""
Góc nhỏ update tri thức: Theo tui nhận định lại thì cái tên chương được đặt theo dòng cảm xúc của Lục Hàm Châu chứ không phải là Kiều Tẫn, hoặc cũng có thể là cả hai người. Vì chương này bắt đầu đến vế sau "" Chỉ có người là thanh sơn."" Vậy thì nếu gán theo diễn biến cảm xúc của Lục Hàm Châu sẽ hợp lí hơn chăng?
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy mình số khổ TT. Mọi người thảo luận thành ngữ, những từ khó hiểu trong truyện mình lại phải ngồi lý giải, lập luận các kiểu xem tên chương có ý nghĩa gì =)) nghĩ nó chán!
17/04/2020, xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ hôm nay và chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất