Chương 26: Tự tay nâng mặt trăng
Khương Phi là bị tiếng chuông điện thoại chấn động, kịch liệt đánh thức, buồn bực một lần lại một lần ấn tắt, cuối cùng trực tiếp tắt nguồn.
Có phiền không hả.
Điện thoại tắt nguồn không được bao lâu đã có người tới gõ cửa, vang đến long trời lở đất.
" Tiên sư nó, ai vậy?"
" Mở cửa!" Một giọng nam xa lạ vang lên, vừa nghiêm túc vừa hung ác. Khương Phi không để ý tới kéo chăn vùi đầu ngủ tiếp, một giây sau cửa bị người ta đạp mở, hai nam nhân như bắt cóc mà kéo hắn từ giường dậy.
Khương Phi say rượu đau đầu, giãy dụa đá đạp lung tung, " Các người là ai, tôi báo cảnh sát a, các người lén xông vào nhà dân, buông tôi ra!"
" Lão gia sai chúng tôi tới đón cậu về nhà."
" Ông nội?" Khương Phi sửng sốt một chút, lập tức bắt đầu giãy dụa, " Đón cái rắm a, sớm như vậy đón tôi làm gì, các người thả tôi ra, con mẹ nó đau lão tử."
Gã quanh năm ăn chơi chè chén tố chất thân thể căn bản không thể sánh cùng vệ sĩ, giãy dụa không tới mấy lần liền bị cưỡng ép ném vào trong xe. Mặc cho gã ở phía sau ầm ĩ, vệ sĩ lái xe về Khương gia.
Khương Phi một đường hùng hùng hổ hổ, phát hiện thật sự là về nhà. Vừa xuống xe liền đạp vệ sĩ hai phát, oán giận nói: " Đợi lát nữa xào các ngươi!"
Vệ sĩ đưa tay: " Thiếu gia, xin mời."
Khương Phi buồn bực không thôi đá mở cửa một cái, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Lục Hàm Châu đang ngồi ở ghế chủ vị trong phòng khách.
Hắn thản nhiên ngồi trên ghế, hai chân vắt chéo, mơ hồ có thể nhìn thấy cổ tay quấn vải băn, bên cạnh là Khương Minh Lợi đang đứng đó, một mặt cung kính.
Không khí trong phòng khách ngột ngạt cực kỳ.
" Ông nội, hắn đến làm..."
Khương Minh Lợi ngắt lời gã, phẫn nộ quát: " Quỳ xuống."
Khương Phi sững sờ, " Cái gì a?"
Lục Hàm Châu nhìn mặt Khương Phi, lại nói với Khương Minh Lợi: " Con cháu gây họa, người lớn trong nhà đương nhiên là phải thay nó gánh chịu hậu quả, bị bắt nạt cũng nên cần người lớn ra mặt. Khương lão, nếu như cảm thấy không xuống tay được thì để tôi thay ngài dạy dỗ."
Khương Minh Lợi đã giao thiệp với Lục Hàm Châu nhiều năm, biết rõ hắn đã nói chuyện gì thì sẽ không nuốt lười. Sáng nay Ninh Lam hẹn lão gặp mặt có nhắc qua một câu, Khương Phi đã quấy rối Omega của Lục Hàm Châu, lão liền biết chuyện này không ổn.
Lão lén lút hỏi Ninh Lam, Khương Phi rốt cuộc đã làm cái gì.
Cô không nói rõ lắm, chỉ biết Lục tiên sinh cho lão hai lựa chọn nếu nhưu không muốn tiên sinh có thể tự giúp bọn họ chọn một cái.
Khương Minh Lợi cả đời sống trong lĩnh vực kinh doanh, cũng đã gặp qua nhiều trường hợp lấy cứng đối cứng, chỉ cần thận trọng một chút là ổn. Nhưng cố tình lại là Lục Hàm Châu, dù cho công ty nhà lão có làm bằng sắt thì cũng không chịu nổi Lục Hàm Châu tính kế trả thù.
Lục Hàm Châu, người này làm việc rất hung tàn, quyết liệt không bao giờ để lại một chút sơ hở nào. Nếu như không thể làm cho hắn nguôi giận vậy thì Khương gia sau này khó mà có một ngày yên ổn, lão cũng không muốn ở nơi này đọ sức cùng hắn.
Hắn hiện tại tuy không tiếp quản Lục thị nhưng nhiều năm như vậy thế lực của hắn đan xen chằng chịt, khó mà đảm bảo hắn sẽ không quay trở lại.
Đánh cháu trai bảo bối này của lão một cái làm cho hắn nguôi giận, tuy rằng đau lòng nhưng so với tương lai của công ty thật sự không đáng nhắc tới.
" Lục tổng, Khương Phi làm sai chuyện cũng là bởi vì nó không biết ngài đã kết hôn cùng Kiều tiên sinh, vô tâm chi thất*, phạt, đương nhiên là phải phạt. Tùy theo ngài phát, chỉ là nể tình tôi một chút, bỏ qua cho nó lần này."
*Vô tâm chi thất (无心之失): Chỉ là vô tình, không cố ý.
" Bình Châu không lớn lắm, Khương lão có suy nghĩ muốn đi những nơi khác hay chưa."
Khương Minh Lợi trong nháy mắt liền rõ ràng ý tứ của hắn, cắn răng nói: " Chuyện này... Ngài, người lớn độ lượng, đừng chấp nhặt với tên súc sinh kia, tôi ở Bình Châu nhiều năm như vậy, không phải chuyện một sớm một chiều."
Lục Hàm Châu nói: " Khương lão không ngại thì suy tính một chút, ở lại Bình Châu chưa chắc sinh ý của ngài đã tốt đâu. Tôi nghe nói mấy năm qua cũng bắt đầu làm ăn ra nước ngoài, nếu muốn nhổ căn cơ, ngài không làm được thì tôi có thể giúp ngài."
Khương Minh Lợi hai tay nắm thành quyền, liều mạng nhẫn nhịn tức giận, kinh ngạc đến cả cái này hắn cũng biết, " Cậu muốn uy hiếp tôi."
Lục Hàm Châu nhẹ nhàng lắc đầu, " Kiến nghị thôi, tôi còn nghe Ninh Lam nói nước ngoài có trường đại học điều kiện dạy học cũng rất tốt, Khương lão cảm thấy thế nào?"
Khương Minh Lợi nhắm mắt cắn răng, " Cho tôi thời gian, tôi lập tức làm thủ tục thôi học cho Khương Phi, sáng mai nó sẽ xuất ngoại ngay."
" Xuất ngoại? Con không đi!"
Khương Phi không trong lĩnh vực kinh doanh, cũng chưa từng biết thủ đoạn của Lục Hàm Châu đương nhiên cũng không lý giải được vì sao ông nội lại phải nghiêng mình cúi đầu trước người này.
" Ông nội, ông tỏ ra thấp kém với hắn làm gì! Không phải chỉ là một thằng buôn má túy..."
" Mày ngậm miệng!" Khương Minh Lợi phẫn nộ lườm gã một cái, nháy bắt ra hiệu vệ sĩ trói gã, lại cắn răng nói: " Lấy roi ngựa của tôi đến đây."
Khương Phi vừa nghe đến liền sợ hãi, giãy dụa nói: " Ông nội, ông không thể đánh con!"
Khương Minh Lợi nói: " Ngày hôm nay kể cả không có Lục tiên sinh tìm đến ông cũng phải đánh mày một trận. Pháp luật đã có văn bản rõ ràng, quy định không được có ý niệm dơ bẩn với Omega đã có chồng, mày đã làm gì với Kiều tiên sinh tự mày biết rõ. Mày xem mày có đáng chịu đòn không?"
Khương Phi đầu óc ầm ầm một trận, lúc này mới ý thức được, Kiều Tẫn nói đã kết hôn là sự thật?
" Kết hôn thì làm sao? Không đánh dấu thì không coi là người của hắn, nếu Lục Hàm Châu không được vậy con thay hắn.... A!" Trên lưng Khương Phi lập tức đập xuống một roi, đau đến hét ầm lên, " Ông nội, người làm gì!?"
Lục Hàm Châu vẫn luôn không lên tiếng, Khương Phi càng ngày càng không biết lựa lời, " Lục Hàm Châu hẳn là không được đi, ngay cả vợ mình cũng không đánh dấu nổi, cưới vợ về chỉ thả ở nhà thủ thân. Vậy thì sao tính là nam nhân, chắc là thân phận Alpha kia cũng là giả bộ đi, không phải đã từ chối ghép đôi nhiều lần sao, tự nhiên lại kết hôn làm gì."
Khương Minh Lợi lại quất roi trên lưng gã, gã một bên trốn roi một bên mắng, " Là tao hóa Kiều Tẫn kia câu dẫn tao, phế vật đến vợ mình còn quản không được lại muốn đến đây gây sự với tao?"
Gã nói không biết lựa lời tức đến Khương Minh Lợi sai người chặn lại muốn đem đầy đồ trong phòng khách này nhét vào miệng gã.
Ninh Lam một bên nghe đến tê cả da đầu, " hừ " một tiếng: " Chết đến nơi rồi còn không biết hối cải."
Lục Hàm Châu đứng lên ngăn lại Khương Minh Lợi muốn nhét đồ vào miệng Khương Phi, nhàn nhạt hỏi gã: " Cậu là Alpha, có đúng không?"
Khương Phi hung tợn trừng hắn, coi như hai tay bị tóm lại ấn trên mặt đất thì trên mặt vẫn như cũ một bộ ngông cuồng, tự tại, " Mắc mớ gì tới mày, mày muốn cùng tao đọ tin tức tố sao? Gà yếu."
Khương Minh Lợi ngay lập tức muốn vung một roi đánh chết nghịch tử này lại bị Lục Hàm Châu khoát tay ngăn lại, không quay đầu lại nói: " Ninh Lam, cô đi ra ngoài trước."
Ninh Lam lập tức hiểu rõ hắn muốn làm gì, liếc mắt nhìn Khương Phi khẽ mặc niệm cho gã, nhanh chân đi ra bên ngoài.
Lục Hàm Châu nhìn Khương Phi, nhẹ nhàng nhếch miêng sau đó trong nháy mắt phóng thích một luồng tin tức tố ngột ngạt đến không thở nổi ra ngoài. Tựa như cơn sóng cao mấy vạn thước nện xuống đầu, nhấn chìm người ta xuống dưới đáy biển đen kịt, lấy đi tất cả không khí.
Khương Phi uổng công siết chặt ngón tay, không bao lâu liền như là cá thiếu nước liều mạng trợn mắt, há to mồm hô hấp lại không hô hấp được, thống khổ đến xanh cả mặt.
Vệ sĩ dưới áp chế của tin tức tố cũng đứng không nổi mà đỡ lấy khung cửa, còn Khương Minh Lợi ngay tại lúc hắn phóng ra tin tức tố đã ngất đi rồi.
Lục Hàm Châu nửa ngồi nửa quỳ nhìn Khương Phi cuộn mình giãy dụa trên mặt đất, thanh âm băng lãnh nói: " Chỉ dùng tin tức tố có thể làm người khác không cách nào phản kháng, có đúng không?"
Khương Phi cảm giác được khoang ngực và nội tạng như bị đè ép đến sắp vỡ ra, muốn ói lại không thể ói, đầu đau đến sắp nổ tung, theo bản năng xin tha, " Đừng... Đừng tiếp tục phóng tin tức tố, rất... Khó chịu..."
Lục Hàm Châu khẽ cười một tiếng, " Khó chịu sao?"
Khương Phi liều mạng gật đầu, co rúc trên đất muốn tìm một nơi an toàn, nhưng tìm mãi vẫn không có chỗ trốn.
Đối với Alpha mà nói, tin tức tố giống như để thể hiện năng lực của bản thân, gặp phải kỳ phùng địch thủ sẽ không tự chủ muốn đi đọ sức. Thế nhưng Lục Hàm Châu vừa phóng ra tin tức tố một cái gã lại chỉ muốn xin tha, hoàn toàn bị áp chế.
" Đứng lên." Lục Hàm Châu lạnh lùng nhìn gã, âm thánh lạnh lùng như muốn kết thành băng, " Nếu như cậu có thể đứng lên, dùng tin tức tố của cậu áp chế lại tôi, những việc này coi như xóa bỏ."
Khương Phi sắp bị tin tức tố của hắn làm cho hôn mê, còn đang phải liều mạng nhẫn nhịn nôn mửa, kích động co giật trên đất, còn nơi nào có thể đứng lên.
Lục Hàm Châu đứng lên, ung dung thong thả đi hai bước, gót chân rơi trên cổ chân Khương Phi.
Khương Phi sợ hãi trợn mắt lên, " Mày muốn làm gì! Mày đừng bậy... A!!!!"
Lục Hàm Châu mạnh mẽ giẫm xuống, Khương Phi theo đó mà thét lên một tiếng. Hắn cúi đầu xuống, dùng thanh âm có thể coi là ôn nhu một chút nói: " Nếu như chân Kiều Tẫn để lại di chứng, tôi liền phế đi một chân của cậu."
Khương Phi đau đến mặt trắng bệch, " Kiều Tẫn nó tự câu dẫn tao, mày có bản lĩnh sao không tự mình chăm sóc nó! Tìm tao để chứng tỏ cái gì!"
" Cậu biết không, có một loại thuốc có thể biến Alpha thành Omega, để cho cậu có thể mỗi ngày đều bị khuất phục dưới sự chi phối của dục vọng." Lục Hàm Châu thu mắt lại khẽ cười, " Cậu có muốn nếm thứ không, cảm giác làm Omega."
" Mày dám!" Khương Phi cười lạnh nói: " Ông nội tao sẽ không bỏ qua cho mày, mày bây giờ ngay cả công việc cũng không, chỉ là con chó mất chủ bị Lục gia đuổi đi. Tao không tin mày dám a a...!!"
Lục Hàm Châu tách miệng gã ra, nhét một đồ vật giống viên thuốc vào, tầng ngoài còn có bọc một lớp đường. Sau khi cưỡng bách gã nuốt xuống mới lấy ra một cái khăn mùi xoa từ trong túi lau tay một chút rồi ném xuống đất.
" Mày cho tao ăn cái gì!"
" Con người của tôi, không thích bị người khác nghi vấn."
Khương Phi thấy vẻ mặt hắn ôn nhu mang theo ý cười không lý do mà cả người phát lạnh. Khương Minh Lợi đã sớm bị tin tức tố kích thích đến ngất xỉu, hai vệ sĩ cũng không chịu được nữa mà nôn khan, bị áp chế đến trợn trắng mắt.
Bất quá bọn họ coi như vựng được dậy cũng vô dụng. Lục Hàm Châu đã dám đến Khương gia đương nhiên là không để Khương gia trong mắt. Hoặc có thể nói, hắn là cố ý chọn Khương gia, để cho Khương Minh Lợi nhìn.
" Mày đây là phạm tội!"
Lục Hàm Châu nhíu mày lại, " Nói mồm không bằng chứng cứ."
Khương Phi rất tự hào thân phận Alpha của gã, luôn luôn xem thường Omega. Lần này nếu gã thật sự bị biến thành Omega nhất định sẽ phát điên đến chết. Loại Omega dâm đạng chỉ cần Alpha kích thích liền dễ dàng động dục kia, gã không thể biến thành như vậy!
" Mày đến cùng là muốn làm gì!"
" Nếu cậu cảm thấy khiêu vũ chính là câu dẫn, vậy sau đó cậu cũng không cần khiêu vũ nữa. Đi nước ngoài cũng không hẳn là quá an toàn, nhỡ đâu có vài người không cẩn thận nổ súng lên sân khấu, hoặc hành hung trong phòng vũ đạo, cậu nói xem?"
Khương Phi trừng mắt: " Mày uy hiếp tao?"
" Ừ."
" Mày!"
" Con người của tôi rất bao che khuyết điểm, còn có, có oán tất báo, tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo*, thù oán cũng giống như vậy." Lục Hàm Châu đứng lên, thu hồi tin tức tố, nhàn nhạt nói: " Đương nhiên đây cũng chỉ là ý nghĩ đơn phương của tôi, nếu như cậu không phối hợp, vậy cậu biến thành Omega rồi cũng coi như là do cậu không nghe lời tôi."
Khương Phi bị hắn dọa sợ, cắn răng hỏi: " Tôi phối hợp với anh như nào! Anh có thể đưa tôi thuốc giải của cái kia sao?"
" Đương nhiên." Lục Hàm Châu từ trên cao nhìn xuống, nhấc chân đá gã một cái, khẽ cười: " Gửi tin nhắn cho Kiều Tẫn, nội dung hẳn là không cần tôi phải dạy đâu nhỉ."
Khương Phi nghiên răng nghiến lợi hận không thể cắn một miếng thịt của hắn, " Không cần!"
Ninh Lam ở bên ngoài nghe đại khái, chờ Lục Hàm Châu đi ra mới nghi hoặc hỏi hắn, " Thuốc giải ở chỗ nào?"
Lục Hàm Châu hơi dừng bước chân, lập tức nở nụ cười, " Đương nhiên không có thuốc giải."
" Vậy?"
" Kẹo mà thôi, chỉ có cái loại ngu dốt này mới tin." Lục Hàm Châu từ trong túi áo lấy ra một gói kẹo nhỏ, " hừ" một tiếng, " Làm Kiều Kiều thiếu một viên."
Ninh Lam lườm hắn một cái, " Anh đã làm Khương Phi sợ vãi tè rồi, biết không?"
Lục Hàm Châu cười khẽ, Ninh Lam lại nói: " Chỉ có điều, anh muốn phạt thì phạt trong âm thầm là được rồi, tại sao còn muốn trở mặt với Khương Minh Lợi như vậy? Kết thù với bọn họ như vậy cũng không quá tốt."
Lục Hàm Châu nói: " Tôi muốn ông ta biết, mối thù là tôi kết, có việc gì thì cứ hướng tới tôi mà đánh."
Không hiểu ý tứ chỗ này lắm?
"... " Ninh Lam hơi trầm mặc một hồi, mở cửa xe cho hắn đi vào, hỏi: " Bây giờ đi đâu? Về bệnh viện?"
" Đi đại học Bình Thành trước."
" Làm gì?"
" Đón Kiều Kiều tan học."
Tác giả có lời muốn nói: Ha ha ha Khương Phi thật đúng là đã nhận " phước lành" phát ợ a ha ha ha. Các ngươi thật là những nhóc nhanh trí.
Chắc đoạn này khen độc giả TQ họ đoán trúng Khương Phi sẽ nhận được quả báo =))
26/04/2020, chả biết hôm nay có kịp đem lại bất ngờ cho mọi người không.
Có phiền không hả.
Điện thoại tắt nguồn không được bao lâu đã có người tới gõ cửa, vang đến long trời lở đất.
" Tiên sư nó, ai vậy?"
" Mở cửa!" Một giọng nam xa lạ vang lên, vừa nghiêm túc vừa hung ác. Khương Phi không để ý tới kéo chăn vùi đầu ngủ tiếp, một giây sau cửa bị người ta đạp mở, hai nam nhân như bắt cóc mà kéo hắn từ giường dậy.
Khương Phi say rượu đau đầu, giãy dụa đá đạp lung tung, " Các người là ai, tôi báo cảnh sát a, các người lén xông vào nhà dân, buông tôi ra!"
" Lão gia sai chúng tôi tới đón cậu về nhà."
" Ông nội?" Khương Phi sửng sốt một chút, lập tức bắt đầu giãy dụa, " Đón cái rắm a, sớm như vậy đón tôi làm gì, các người thả tôi ra, con mẹ nó đau lão tử."
Gã quanh năm ăn chơi chè chén tố chất thân thể căn bản không thể sánh cùng vệ sĩ, giãy dụa không tới mấy lần liền bị cưỡng ép ném vào trong xe. Mặc cho gã ở phía sau ầm ĩ, vệ sĩ lái xe về Khương gia.
Khương Phi một đường hùng hùng hổ hổ, phát hiện thật sự là về nhà. Vừa xuống xe liền đạp vệ sĩ hai phát, oán giận nói: " Đợi lát nữa xào các ngươi!"
Vệ sĩ đưa tay: " Thiếu gia, xin mời."
Khương Phi buồn bực không thôi đá mở cửa một cái, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Lục Hàm Châu đang ngồi ở ghế chủ vị trong phòng khách.
Hắn thản nhiên ngồi trên ghế, hai chân vắt chéo, mơ hồ có thể nhìn thấy cổ tay quấn vải băn, bên cạnh là Khương Minh Lợi đang đứng đó, một mặt cung kính.
Không khí trong phòng khách ngột ngạt cực kỳ.
" Ông nội, hắn đến làm..."
Khương Minh Lợi ngắt lời gã, phẫn nộ quát: " Quỳ xuống."
Khương Phi sững sờ, " Cái gì a?"
Lục Hàm Châu nhìn mặt Khương Phi, lại nói với Khương Minh Lợi: " Con cháu gây họa, người lớn trong nhà đương nhiên là phải thay nó gánh chịu hậu quả, bị bắt nạt cũng nên cần người lớn ra mặt. Khương lão, nếu như cảm thấy không xuống tay được thì để tôi thay ngài dạy dỗ."
Khương Minh Lợi đã giao thiệp với Lục Hàm Châu nhiều năm, biết rõ hắn đã nói chuyện gì thì sẽ không nuốt lười. Sáng nay Ninh Lam hẹn lão gặp mặt có nhắc qua một câu, Khương Phi đã quấy rối Omega của Lục Hàm Châu, lão liền biết chuyện này không ổn.
Lão lén lút hỏi Ninh Lam, Khương Phi rốt cuộc đã làm cái gì.
Cô không nói rõ lắm, chỉ biết Lục tiên sinh cho lão hai lựa chọn nếu nhưu không muốn tiên sinh có thể tự giúp bọn họ chọn một cái.
Khương Minh Lợi cả đời sống trong lĩnh vực kinh doanh, cũng đã gặp qua nhiều trường hợp lấy cứng đối cứng, chỉ cần thận trọng một chút là ổn. Nhưng cố tình lại là Lục Hàm Châu, dù cho công ty nhà lão có làm bằng sắt thì cũng không chịu nổi Lục Hàm Châu tính kế trả thù.
Lục Hàm Châu, người này làm việc rất hung tàn, quyết liệt không bao giờ để lại một chút sơ hở nào. Nếu như không thể làm cho hắn nguôi giận vậy thì Khương gia sau này khó mà có một ngày yên ổn, lão cũng không muốn ở nơi này đọ sức cùng hắn.
Hắn hiện tại tuy không tiếp quản Lục thị nhưng nhiều năm như vậy thế lực của hắn đan xen chằng chịt, khó mà đảm bảo hắn sẽ không quay trở lại.
Đánh cháu trai bảo bối này của lão một cái làm cho hắn nguôi giận, tuy rằng đau lòng nhưng so với tương lai của công ty thật sự không đáng nhắc tới.
" Lục tổng, Khương Phi làm sai chuyện cũng là bởi vì nó không biết ngài đã kết hôn cùng Kiều tiên sinh, vô tâm chi thất*, phạt, đương nhiên là phải phạt. Tùy theo ngài phát, chỉ là nể tình tôi một chút, bỏ qua cho nó lần này."
*Vô tâm chi thất (无心之失): Chỉ là vô tình, không cố ý.
" Bình Châu không lớn lắm, Khương lão có suy nghĩ muốn đi những nơi khác hay chưa."
Khương Minh Lợi trong nháy mắt liền rõ ràng ý tứ của hắn, cắn răng nói: " Chuyện này... Ngài, người lớn độ lượng, đừng chấp nhặt với tên súc sinh kia, tôi ở Bình Châu nhiều năm như vậy, không phải chuyện một sớm một chiều."
Lục Hàm Châu nói: " Khương lão không ngại thì suy tính một chút, ở lại Bình Châu chưa chắc sinh ý của ngài đã tốt đâu. Tôi nghe nói mấy năm qua cũng bắt đầu làm ăn ra nước ngoài, nếu muốn nhổ căn cơ, ngài không làm được thì tôi có thể giúp ngài."
Khương Minh Lợi hai tay nắm thành quyền, liều mạng nhẫn nhịn tức giận, kinh ngạc đến cả cái này hắn cũng biết, " Cậu muốn uy hiếp tôi."
Lục Hàm Châu nhẹ nhàng lắc đầu, " Kiến nghị thôi, tôi còn nghe Ninh Lam nói nước ngoài có trường đại học điều kiện dạy học cũng rất tốt, Khương lão cảm thấy thế nào?"
Khương Minh Lợi nhắm mắt cắn răng, " Cho tôi thời gian, tôi lập tức làm thủ tục thôi học cho Khương Phi, sáng mai nó sẽ xuất ngoại ngay."
" Xuất ngoại? Con không đi!"
Khương Phi không trong lĩnh vực kinh doanh, cũng chưa từng biết thủ đoạn của Lục Hàm Châu đương nhiên cũng không lý giải được vì sao ông nội lại phải nghiêng mình cúi đầu trước người này.
" Ông nội, ông tỏ ra thấp kém với hắn làm gì! Không phải chỉ là một thằng buôn má túy..."
" Mày ngậm miệng!" Khương Minh Lợi phẫn nộ lườm gã một cái, nháy bắt ra hiệu vệ sĩ trói gã, lại cắn răng nói: " Lấy roi ngựa của tôi đến đây."
Khương Phi vừa nghe đến liền sợ hãi, giãy dụa nói: " Ông nội, ông không thể đánh con!"
Khương Minh Lợi nói: " Ngày hôm nay kể cả không có Lục tiên sinh tìm đến ông cũng phải đánh mày một trận. Pháp luật đã có văn bản rõ ràng, quy định không được có ý niệm dơ bẩn với Omega đã có chồng, mày đã làm gì với Kiều tiên sinh tự mày biết rõ. Mày xem mày có đáng chịu đòn không?"
Khương Phi đầu óc ầm ầm một trận, lúc này mới ý thức được, Kiều Tẫn nói đã kết hôn là sự thật?
" Kết hôn thì làm sao? Không đánh dấu thì không coi là người của hắn, nếu Lục Hàm Châu không được vậy con thay hắn.... A!" Trên lưng Khương Phi lập tức đập xuống một roi, đau đến hét ầm lên, " Ông nội, người làm gì!?"
Lục Hàm Châu vẫn luôn không lên tiếng, Khương Phi càng ngày càng không biết lựa lời, " Lục Hàm Châu hẳn là không được đi, ngay cả vợ mình cũng không đánh dấu nổi, cưới vợ về chỉ thả ở nhà thủ thân. Vậy thì sao tính là nam nhân, chắc là thân phận Alpha kia cũng là giả bộ đi, không phải đã từ chối ghép đôi nhiều lần sao, tự nhiên lại kết hôn làm gì."
Khương Minh Lợi lại quất roi trên lưng gã, gã một bên trốn roi một bên mắng, " Là tao hóa Kiều Tẫn kia câu dẫn tao, phế vật đến vợ mình còn quản không được lại muốn đến đây gây sự với tao?"
Gã nói không biết lựa lời tức đến Khương Minh Lợi sai người chặn lại muốn đem đầy đồ trong phòng khách này nhét vào miệng gã.
Ninh Lam một bên nghe đến tê cả da đầu, " hừ " một tiếng: " Chết đến nơi rồi còn không biết hối cải."
Lục Hàm Châu đứng lên ngăn lại Khương Minh Lợi muốn nhét đồ vào miệng Khương Phi, nhàn nhạt hỏi gã: " Cậu là Alpha, có đúng không?"
Khương Phi hung tợn trừng hắn, coi như hai tay bị tóm lại ấn trên mặt đất thì trên mặt vẫn như cũ một bộ ngông cuồng, tự tại, " Mắc mớ gì tới mày, mày muốn cùng tao đọ tin tức tố sao? Gà yếu."
Khương Minh Lợi ngay lập tức muốn vung một roi đánh chết nghịch tử này lại bị Lục Hàm Châu khoát tay ngăn lại, không quay đầu lại nói: " Ninh Lam, cô đi ra ngoài trước."
Ninh Lam lập tức hiểu rõ hắn muốn làm gì, liếc mắt nhìn Khương Phi khẽ mặc niệm cho gã, nhanh chân đi ra bên ngoài.
Lục Hàm Châu nhìn Khương Phi, nhẹ nhàng nhếch miêng sau đó trong nháy mắt phóng thích một luồng tin tức tố ngột ngạt đến không thở nổi ra ngoài. Tựa như cơn sóng cao mấy vạn thước nện xuống đầu, nhấn chìm người ta xuống dưới đáy biển đen kịt, lấy đi tất cả không khí.
Khương Phi uổng công siết chặt ngón tay, không bao lâu liền như là cá thiếu nước liều mạng trợn mắt, há to mồm hô hấp lại không hô hấp được, thống khổ đến xanh cả mặt.
Vệ sĩ dưới áp chế của tin tức tố cũng đứng không nổi mà đỡ lấy khung cửa, còn Khương Minh Lợi ngay tại lúc hắn phóng ra tin tức tố đã ngất đi rồi.
Lục Hàm Châu nửa ngồi nửa quỳ nhìn Khương Phi cuộn mình giãy dụa trên mặt đất, thanh âm băng lãnh nói: " Chỉ dùng tin tức tố có thể làm người khác không cách nào phản kháng, có đúng không?"
Khương Phi cảm giác được khoang ngực và nội tạng như bị đè ép đến sắp vỡ ra, muốn ói lại không thể ói, đầu đau đến sắp nổ tung, theo bản năng xin tha, " Đừng... Đừng tiếp tục phóng tin tức tố, rất... Khó chịu..."
Lục Hàm Châu khẽ cười một tiếng, " Khó chịu sao?"
Khương Phi liều mạng gật đầu, co rúc trên đất muốn tìm một nơi an toàn, nhưng tìm mãi vẫn không có chỗ trốn.
Đối với Alpha mà nói, tin tức tố giống như để thể hiện năng lực của bản thân, gặp phải kỳ phùng địch thủ sẽ không tự chủ muốn đi đọ sức. Thế nhưng Lục Hàm Châu vừa phóng ra tin tức tố một cái gã lại chỉ muốn xin tha, hoàn toàn bị áp chế.
" Đứng lên." Lục Hàm Châu lạnh lùng nhìn gã, âm thánh lạnh lùng như muốn kết thành băng, " Nếu như cậu có thể đứng lên, dùng tin tức tố của cậu áp chế lại tôi, những việc này coi như xóa bỏ."
Khương Phi sắp bị tin tức tố của hắn làm cho hôn mê, còn đang phải liều mạng nhẫn nhịn nôn mửa, kích động co giật trên đất, còn nơi nào có thể đứng lên.
Lục Hàm Châu đứng lên, ung dung thong thả đi hai bước, gót chân rơi trên cổ chân Khương Phi.
Khương Phi sợ hãi trợn mắt lên, " Mày muốn làm gì! Mày đừng bậy... A!!!!"
Lục Hàm Châu mạnh mẽ giẫm xuống, Khương Phi theo đó mà thét lên một tiếng. Hắn cúi đầu xuống, dùng thanh âm có thể coi là ôn nhu một chút nói: " Nếu như chân Kiều Tẫn để lại di chứng, tôi liền phế đi một chân của cậu."
Khương Phi đau đến mặt trắng bệch, " Kiều Tẫn nó tự câu dẫn tao, mày có bản lĩnh sao không tự mình chăm sóc nó! Tìm tao để chứng tỏ cái gì!"
" Cậu biết không, có một loại thuốc có thể biến Alpha thành Omega, để cho cậu có thể mỗi ngày đều bị khuất phục dưới sự chi phối của dục vọng." Lục Hàm Châu thu mắt lại khẽ cười, " Cậu có muốn nếm thứ không, cảm giác làm Omega."
" Mày dám!" Khương Phi cười lạnh nói: " Ông nội tao sẽ không bỏ qua cho mày, mày bây giờ ngay cả công việc cũng không, chỉ là con chó mất chủ bị Lục gia đuổi đi. Tao không tin mày dám a a...!!"
Lục Hàm Châu tách miệng gã ra, nhét một đồ vật giống viên thuốc vào, tầng ngoài còn có bọc một lớp đường. Sau khi cưỡng bách gã nuốt xuống mới lấy ra một cái khăn mùi xoa từ trong túi lau tay một chút rồi ném xuống đất.
" Mày cho tao ăn cái gì!"
" Con người của tôi, không thích bị người khác nghi vấn."
Khương Phi thấy vẻ mặt hắn ôn nhu mang theo ý cười không lý do mà cả người phát lạnh. Khương Minh Lợi đã sớm bị tin tức tố kích thích đến ngất xỉu, hai vệ sĩ cũng không chịu được nữa mà nôn khan, bị áp chế đến trợn trắng mắt.
Bất quá bọn họ coi như vựng được dậy cũng vô dụng. Lục Hàm Châu đã dám đến Khương gia đương nhiên là không để Khương gia trong mắt. Hoặc có thể nói, hắn là cố ý chọn Khương gia, để cho Khương Minh Lợi nhìn.
" Mày đây là phạm tội!"
Lục Hàm Châu nhíu mày lại, " Nói mồm không bằng chứng cứ."
Khương Phi rất tự hào thân phận Alpha của gã, luôn luôn xem thường Omega. Lần này nếu gã thật sự bị biến thành Omega nhất định sẽ phát điên đến chết. Loại Omega dâm đạng chỉ cần Alpha kích thích liền dễ dàng động dục kia, gã không thể biến thành như vậy!
" Mày đến cùng là muốn làm gì!"
" Nếu cậu cảm thấy khiêu vũ chính là câu dẫn, vậy sau đó cậu cũng không cần khiêu vũ nữa. Đi nước ngoài cũng không hẳn là quá an toàn, nhỡ đâu có vài người không cẩn thận nổ súng lên sân khấu, hoặc hành hung trong phòng vũ đạo, cậu nói xem?"
Khương Phi trừng mắt: " Mày uy hiếp tao?"
" Ừ."
" Mày!"
" Con người của tôi rất bao che khuyết điểm, còn có, có oán tất báo, tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo*, thù oán cũng giống như vậy." Lục Hàm Châu đứng lên, thu hồi tin tức tố, nhàn nhạt nói: " Đương nhiên đây cũng chỉ là ý nghĩ đơn phương của tôi, nếu như cậu không phối hợp, vậy cậu biến thành Omega rồi cũng coi như là do cậu không nghe lời tôi."
Khương Phi bị hắn dọa sợ, cắn răng hỏi: " Tôi phối hợp với anh như nào! Anh có thể đưa tôi thuốc giải của cái kia sao?"
" Đương nhiên." Lục Hàm Châu từ trên cao nhìn xuống, nhấc chân đá gã một cái, khẽ cười: " Gửi tin nhắn cho Kiều Tẫn, nội dung hẳn là không cần tôi phải dạy đâu nhỉ."
Khương Phi nghiên răng nghiến lợi hận không thể cắn một miếng thịt của hắn, " Không cần!"
Ninh Lam ở bên ngoài nghe đại khái, chờ Lục Hàm Châu đi ra mới nghi hoặc hỏi hắn, " Thuốc giải ở chỗ nào?"
Lục Hàm Châu hơi dừng bước chân, lập tức nở nụ cười, " Đương nhiên không có thuốc giải."
" Vậy?"
" Kẹo mà thôi, chỉ có cái loại ngu dốt này mới tin." Lục Hàm Châu từ trong túi áo lấy ra một gói kẹo nhỏ, " hừ" một tiếng, " Làm Kiều Kiều thiếu một viên."
Ninh Lam lườm hắn một cái, " Anh đã làm Khương Phi sợ vãi tè rồi, biết không?"
Lục Hàm Châu cười khẽ, Ninh Lam lại nói: " Chỉ có điều, anh muốn phạt thì phạt trong âm thầm là được rồi, tại sao còn muốn trở mặt với Khương Minh Lợi như vậy? Kết thù với bọn họ như vậy cũng không quá tốt."
Lục Hàm Châu nói: " Tôi muốn ông ta biết, mối thù là tôi kết, có việc gì thì cứ hướng tới tôi mà đánh."
Không hiểu ý tứ chỗ này lắm?
"... " Ninh Lam hơi trầm mặc một hồi, mở cửa xe cho hắn đi vào, hỏi: " Bây giờ đi đâu? Về bệnh viện?"
" Đi đại học Bình Thành trước."
" Làm gì?"
" Đón Kiều Kiều tan học."
Tác giả có lời muốn nói: Ha ha ha Khương Phi thật đúng là đã nhận " phước lành" phát ợ a ha ha ha. Các ngươi thật là những nhóc nhanh trí.
Chắc đoạn này khen độc giả TQ họ đoán trúng Khương Phi sẽ nhận được quả báo =))
26/04/2020, chả biết hôm nay có kịp đem lại bất ngờ cho mọi người không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất