Chương 49: Thanh sơn ở trong lòng tôi
Hôm nay là ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ đông, Kiều Tẫn về trường lấy một ít đồ. Chu Tố tạm thời có chút bận liền nhờ cậu đến phòng câu lạc bộ lấy hộ chút đồ.
Thời điểm cậu chuẩn bị đi tìm đồ thì gặp Hoắc Thái đến, vẫn ôn hòa như thường ngày.
"Thầy Kiều, cậu nhìn giúp tôi xem búp bê điêu khắc này đã được chưa, tôi luôn cảm thấy vẫn có chỗ nào không đúng lắm, được không?"*
*Chỗ này không phải mình chưa già đã lẫn TT, " Kiều lão sư" ở đây kiểu như Chúc Xuyên vẫn hay trêu Lục tổng á "Lão già, cậu... tôi..." thì "Thầy Kiều" ở đây cũng chỉ là cách gọi đùa thôi. Well, maybe UwU.
Kiều Tẫn luôn luôn rất hứng thú với điêu khắc, hơn nữa lần trước Hoắc Thái cũng cứu cậu cho nên mới gật đầu một cái.
Hoắc Thái đóng cửa lại đi tới, đưa búp bê cho cậu. Kiều Tẫn nhận lấy, quan sát một chút, xác nhận quả thực có chỗ sai lệch, hai bên trái phải có chút không cân xứng.
"Kiều Tẫn, cậu biết độ khớp tin tức tố là gì không?"
Kiều Tẫn hơi ngẩn ra: "Có biết, làm, làm sao vậy?"
Hoắc Thái dựa trên bàn, nghiêng đầu khẽ cười một tiếng: "Độ khớp tin tức tố giữa cậu và tôi là 91%, tôi là người xứng đôi với cậu nhất bây giờ. Nói cách khác, hai người chúng ta mới là phù hợp nhất."
Kiều Tẫn hơi nhíu mày, "Tôi và đàn anh là 99%."
"99%?" Hoắc Thái như nghe được một chuyện cười, bộ dạng ôn nhu, mềm mại thường ngày không thấy đâu nữa, gã đến gần cúi đầu khẽ ngửi tuyến thể của Kiều Tẫn, "Cậu thật ngọt."
Kiều Tẫn không quen tiếp xúc gần người khác như vậy, gác lại búp bê trên tay lùi lại mấy bước muốn chạy, lại lập tức quỳ rạp trên mặt đất.
Thậm chsi Hoắc Thái còn đang đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích, chỉ là phóng ra một chút tin tức tố đã làm cho cậu nửa bước cũng đi không nổi.
"Cậu thấy chưa, đây chính là tin tức tố khớp đến 91%." Hoắc Thái ngồi xổm xuống, nhìn Kiều Tẫn quỳ trên mặt đất đang phát run, duỗi tay nắm chặt cằm cậu cười khẽ, "Lục Hàm Châu là dựa vào tiền để sửa lại độ khớp tin tức tố giữa cậu và hắn. Cậu biết việc này đối với một Alpha có ý nghĩa như nào không?"
Kiều Tẫn đương nhiên không hiểu mấy chuyện này, trong lòng tràn đầy sợ hãi. Loại cảm giác bị Khương Phi cưỡng bách trước kia lại quay lại, hơn nữa lần này dường như càng thêm đáng sợ hơn làm cho cậu ngay chỉ cần hô hấp một chút cũng có đồ vật chảy ra*.
*Omega sẽ tiết dịch ở cúc huyệt dưới tình huống động dục hoặc bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của Alpha. ( Dạo này mình nghiện song tính với ABO lắm tin tưởng mình đi =))).
"Đồ vật của mình bỗng nhiên bị người khác cướp lấy, đối với một Alpha thật sự rất nhục nhã, huống chi hắn và cậu chỉ khớp nhau có 90%. Hắn đã làm giả thông tin, sẽ phải ngồi tù cậu biết không?"
"Không thể... Đàn anh sẽ không." Kiều Tẫn giãy dụa khỏi gã, đầu ngón tay gầy nhỏ liều mạng từ chối, một lần lại một lần lặp lại.
Tin tức tố của Lục Hàm Châu thường ngày luôn là bị đè nén, thời điểm đối mặt với hắn sẽ dường như không ngửi thấy. Cho nên loại nồng độ tin tức tố đậm đặc như bây giờ cơ hồ khiến cho Kiều Tẫn choáng váng, điên cuồng tấn công ý chí cậu.
"Chẳng mấy chốc cậu sẽ biết, thân thể của cậu sẽ vì ai mà nở rộ." Hoắc Thái đứng lên, dang tay ra, ôn nhu tựa như đang đọc thơ, "Đến bây giờ hắn vẫn còn chưa đánh dấu cậu, chứng tỏ hắn chỉ là kết hôn với cậu trên danh nghĩa chứ không hề yêu cậu."
Kiều Tẫn sắp không chịu nổi nữa, từng trận từng trận tin tức tố xông ra ngoài. Cả người cậu vừa nóng vừa mềm không nhấc lên nổi một chút khí lực, muốn cắn răng nhịn xuống nhưng lại không làm được.
Loại sợ hãi kề cận kia cơ hồ nuốt chửng cậu, Kiều Tẫn theo bản năng líu ríu: "Đàn anh... Cứu tôi với... Đàn anh."
Hoắc Thái ngồi xổm xuống, nghe thấy cậu nỉ non, cười nhạo: "Hắn không cứu được cậu, tôi đã phát tin tức kia ra ngoài. Rất nhanh thôi, hắn sẽ vì tội làm giả dữ liệu cộng thêm tội bạo lực với Omega mà bị ngồi tù. Đương nhiên, hôn nhân của hai người cũng sẽ được giải trừ."
"Không... Không muốn như vậy..."
Kiều Tẫn cả người như bị thiêu đốt, khô nóng làm cậu rất khó chịu, quần áo dính nhớp trên người, nhưng khó chịu nhất vẫn là một trận ẩm ướt xa lạ kia.
Toàn bộ gian phòng câu lạc bộ đều tràn ngập mùi mực in và mùi sữa ngọt đan xen nhau. Kiều Tẫn bắt đầu điên cuồng ghê tởm, vô lực run rẩy siết cổ áo.
Khí vị tin tức tố xộc lên mũi làm cậu khó chịu, ù tai, buồn nôn, cậu dường như muốn ngất đi nhưng cảm giác này cố tình lại như lôi kéo cậu lại, mạch máu trong người như muốn vỡ ra.
Thật, khó chịu.
"Chờ xem, tôi nhất định sẽ làm cho hắn phải nếm trải cảm giác đồ vật của mình bị người khác cướp mất là như thế nào." Hoắc Thái duỗi tay đặt lên tuyến thể sung huyết của Kiều Tẫn. Ngay lập tức liền cảm nhận được cậu mạnh mẽ run rẩy, từng trận tin tức tố bùng nổ ra ngoài.
Kiều Tẫn vừa bị gã đụng vào tuyến thể, một luồng dính nhớp liền trào ra, vừa run rẩy lại có một chút thư thái, rất thoải mái được chạm vào.
Cậu phải cắn môi, cưỡng ép bản thân mới có thể ngăn chặn ý nghĩ này. Ý thức tuy rằng vẫn rất bài xích nhưng lại dường như sắp không chịu nổi nữa. Kiều Tẫn không biết lấy sức lực ở đâu ra siết chặt lấy tuyến thể bảo trì cho mình chút bình tĩnh.
Kiều Tẫn hoảng loạn ôm lấy sản phẩm điêu khắc trên bàn mạnh mẽ đập vào đầu Hoắc Thái, mũi nhọn đâm xuống găm vào da thịt.
Máu thuận theo trán mà chảy xuống. Hoắc Thái biến sắc, bò dậy từ dưới đất muốn nắm lấy Kiều Tẫn, "Lãng hóa*, Lục Hàm Châu không muốn đánh dấu lại còn ti tiện để hắn mặc đồ hộ thân cho. Vậy mà Khương Phi còn nói mày ngốc, tao thấy hẳn phải là không ai lẳng lơ bằng mày."
*Để nguyên vì không tìm được từ nào hợp lý hơn.
Kiều Tẫn rất sợ hãi, theo bản năng không muốn để cho gã tới gần, cầm sản phẩm điêu khắc đập loạn. Không biết là bởi vì cố chấp khó giải thích kia hay là vì khủng hoảng quá độ, cậu cứ như thế mà đập ngã Hoắc Thái.
Hoắc Thái nằm trong vũng máu, trên mặt cũng toàn là máu. Kiều Tẫn bị kinh ngạc đến sững sờ, nhìn xuống điêu khắc trên tay cũng là nhuốm đầy máu.
"Kiều Tẫn, Kiều? Mẹ nó!" Chu Tố thấy cậu không nghe điện thoại, sợ cậu có chuyện gì liền tới phòng câu lạc bộ xem một chút. Đi từ xa đã ngửi thấy một mùi tanh của máu, còn có hương thơm ngọt vị sữa.
Cái gì thế, trà sữa vị máu?
Chu Tố đẩy cửa một cái, trực tiếp bị sợ đến choáng váng.
Kiều Tẫn mặt đỏ chót ngã ngồi trên mặt đất, tóc tai quần áo đều ẩm ướt cả, ngay cả môi cũng đang run lập cập. Bên cạnh là Hoắc Thái nằm bẹp một chỗ, máu me khắp đầy mặt.
Tiểu bạch thỏ phản công giết chết sói xám, thật trâu bò.
Chu Tố ngồi xổm xuống kiểm tra tình huống của Hoắc Thái, vẫn còn hô hấp liền vội vã mà gọi xa cứu thương, lại vỗ vỗ mặt Kiều Tẫn, "Cậu đánh hả?"
Kiều Tẫn cơ hồ không còn ý thức được, ngơ ngác mà gật đầu.
"Cậu..." Chu Tố mặc dù chỉ là Beta nhưng mà bởi vì theo đuổi bạn gái nên đã tìm hiểu không ít về Omega, đột nhiên sững sờ, mẹ nó, Kiều Tẫn bây giờ không phải là đến kỳ động dục đấy chứ.
"Cậu sao rồi? Còn chịu được không?" Chu Tố đỡ Kiều Tẫn dậy, kết quả cậu ngay cả một chút sức lực cũng không còn, lập tức ngã ngồi lại, "Tớ gọi điện cho chồng cậu, đưa điện thoại đây."
Kiều Tẫn lắc đầu: "Không, không muốn gọi."
"Tại sao?"
"Tớ không muốn ly hôn, nếu anh ấy biết được nhất định sẽ không cần tớ nữa."
*
Lục Hàm Châu nghe xong một hồi này cơ hồ không kìm nén nổi kích động trong lòng.
Nhưng lời này thật sự làm cho người ta suy nghĩ lung tung, hắn thậm chí còn cho rằng Kiều Tẫn khai thiếu. Rốt cuộc cuối cùng cũng thoáng đáp lại tình cảm của hắn, nhưng lại sợ loại thích này chỉ là Kiều Tẫn cam chịu nhận lấy mà thôi.
"Đàn anh, em sẽ ngoan, em sẽ ngoan, sẽ nghe lời anh, anh đừng không cần em được không?"
Kiều Tẫn thấy hắn không nói lời nào, càng dùng sức ôm chặt eo hắn, "Em sẽ học, học tốt, anh đừng đi lễ cưới cùng người khác, anh đừng thích Phương lão sư, có được hay không? Xin anh."
Lục Hàm Châu cụp mắt nhìn cậu, "Kiều Kiều, em có biết mình đang nói cái gì không?"
"Biết, có biết. Chỉ anh mới có thể hôn, người khác không được... Không muốn." Kiều Tẫn càng nói càng sợ, giãy dụa nắm lấy cổ áo của chính mình cởi ra, lộ ra tuyến thể về phía Lục Hàm Châu: "Anh đánh dấu... Đánh dấu em đi được không."
Ánh mắt Lục Hàm Châu bỗng run lên, tuyến thể của cậu đầy những tơ máu hồng hồng, chỉ cần sờ nhẹ một chút cũng có thể lập tức rách ra.
"Tuyến thể làm sao vậy?"
Kiều Tẫn không ngừng được nước mắt, không để tâm đến việc giải thích, chỉ một mức muốn hắn cam kết mới được, "Anh nói đi, đàn anh, anh nói anh sẽ không bao giờ không cần em đi, anh nói đi."
Lục Hàm Châu nắm lấy tay cậu, cúi đầu hôn nhẹ lên tuyến thể của cậu: "Đừng sợ, tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ không cần em. Bây giờ tuyến thể của em đang bị thương tôi không thể đánh dấu em, chờ đến khi lành lại rồi nói tiếp."
"Vậy anh ôm em một cái." Kiều Tẫn vẫn là không yên tâm, lôi kéo tay hắn muốn hắn ôm lấy mình, tiến vào trong lồng ngực hắn làm ổ, hoảng loạn đòi hỏi, "Anh hôn em, đàn anh hôn nhẹ em một cái đi."
Lục Hàm Châu nắm chặt tay cậu nói: "Ly hôn cần phải cả hai người cùng đồng ý, nếu em không đáp ứng tôi cũng không thể tự tiện ly hôn, đừng sợ."
Kiều Tẫn dứt khoát lắc đầu: "Nhưng Hoắc Thái nói, chúng ta đã kết hôn hơn nửa năm... Anh vẫn chưa đánh dấu em, vượt qua hai năm là có thể xin cục quản lý gen ghép đôi lại lần nữa."
Lục Hàm Châu: "Bởi vì cái này nên em đánh cậu ta?"
Kiều Tẫn gật đầu.
Trong lòng Lục Hàm Châu co rút đến cơ hồ không thở nổi, hắn rất yêu đứa nhỏ này. Rõ ràng là mềm yếu đến độ chạm nhẹ vào là khóc nhưng dưới tình huống này lại anh dũng như một chiến sĩ nhỏ.
"Kiều Kiều, tôi có thể xem như em hơi yêu tôi rồi không?"
Kiều Tẫn khẽ nhúc nhích mông nhỏ vừa bị hắn đánh đau, đỏ mặt tựa như hơi nghi hoặc hỏi hắn: "Em không biết hơi là bao nhiêu, chỉ là thích được anh hôn, thích ngủ chung với anh, thích được anh ôm. Đấy là hơi yêu sao?"
Lục Hàm Châu thậm chí còn cảm thấy vành mắt mình hơn nóng lên, hơi cười nói: "Đây không phải là hơi yêu thích, đây là yêu rất nhiều. Kiều Tẫn thật ra rất yêu tôi có phải không?"
Kiều Tẫn không có cách nào phán đoán như người bình thường, chỉ có thể theo bản năng mà cảm nhận, "Nhưng mà anh không hôn em, cũng không ôm em, vậy có phải là anh không yêu em? Em thấy anh đi cùng người khác tim liền đau, em, em sau này sẽ đều nghe lời anh, sẽ ngoan ngoãn, anh đừng yêu người khác."
Lục Hàm Châu biết gần đây cậu rất ngoan ngoãn, cúi đầu hôn lên môi cậu một chút, "Ý của Kiều Kiều là sau này tôi muốn là có thể hôn em, còn có thể ôm em ngủ đúng không?"
Kiều Tẫn gật đầu một cái, "Em không muốn anh hôn người khác, những người kia không được ôm tay anh, không được, ai cũng không được, em không cho."
Cậu chưa bao giờ nói "không cho" cứng rắn đến như vậy.
Lục Hàm Châu bị cái "dục vọng chiếm hữu" bất ngờ này làm cho đầu quả tim nóng lên, mây đen bao phủ nhiều năm bỗng nhiên tản đi lộ ra ánh trăng trong vắt, tinh khiết. Tất cả đều chỉ chiếu rọi người trong lồng ngực hắn lúc này.
Tôi giương buồm với bể khổ, chờ đến lúc gặp em.
Lần kia hắn dạy Kiều Tẫn viết chữ, Kiều Tẫn thật giống như một chiếc thuyền nhỏ bấp bênh trong bể khổ, rõ ràng không chịu nổi sóng gió nhưng lại có thể làm cho hắn dâng hết tình cảm của mình. Lại như một ngọn đèn sáng, chiếu cho hắn thấy được bến bờ hạnh phúc.
"Tôi là của em." Lục Hàm Châu tựa lên trán cậu, thấp giọng cam kết: "Tôi mãi mãi cũng chỉ của một mình em, cho đến khi cái chết chia lìa chúng ta."
"Đáp ứng rồi thì không được đổi ý, em không muốn anh thích người khác, không muốn."
"Được, không đổi ý."
Kiều Tẫn an tâm ngửa đầu hôn hắn một cái, như chợt nhớ tới cái gì lập tức thẳng người sốt ruột nói: "Nhưng mà, nhưng mà Khương Phi và Hoắc Thái... Lúc đó em đều không thích bọn họ, em chỉ thích đàn anh, em không muốn loại cảm giác đó..."
Lục Hàm Châu nhẹ nhàng đè lại tuyến thể của cậu, tựa như dụ dỗ nói: "Bởi vì em chưa bị đánh dấu. Sau này tôi sẽ đánh dấu em, làm cho em chỉ nhiễm mùi của tôi, lúc đó sẽ không bị những thứ kia ảnh hưởng nữa."
Kiều Tẫn sốt ruột, một lần nữa mở cổ áo, lộ tuyến thể cho hắn: "Vậy anh mau đánh dấu em đi."
"Ngốc, không phải mới vừa nói chờ đến khi em khỏe mới đánh dấu sao." Lục Hàm Châu nhìn vào mắt cậu, biết cậu hôm nay khẳng định là đã rất sợ hãi, hẳn là không đủ lý trí để hiểu hết.
Hắn không thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà chuộc lợi, chờ đến khi cậu tỉnh táo lại, nói không chừng sẽ hối hận thì sao.
"Cốc cốc."
"Vào đi."
Ninh Lam vừa tiến vào liền ngửi thấy một luồng vị sữa nhàn nhạt, tay đang che mắt liền buông ra, không để ý đến Kiều Tẫn đang vùi trong lồng ngực của Lục Hàm Châu, cứng ngắc nói: "Đã tra xong, Hoắc Thái dùng tin tức tố ép Kiều..."
Kiều Tẫn nghe xong mắt liền trợn to, không dám tin tưởng nhìn Lục Hàm Châu, lại nhìn đến Ninh Lam.
"Chị Ninh Lam..."
Ninh Lam mỉm cười: "Lục tiên sinh nói em sẽ không tự nhiên mà đánh người. Cái tính cách nhẫn nhịn chịu đựng này ngay cả nói một chữ còn khó khăn chứ nói gì là đánh người ta?"
Kiều Tẫn oan ức ngẩng đầu: "Anh biết hết rồi?"
Lục Hàm Châu chỉ cười mà không nói, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Kiều Tẫn lại càng oan ức, đưa tay xoa xoa mông nhỏ vẫn còn đau rát, nhỏ giọng lên án: "Vậy, vậy mà còn đánh em."
"Không đánh em, em không nhớ được." Lục Hàm Châu đặt tay lên tay cậu, lại che đi xoa xoa một chút cái mông nhỏ hỏi, "Còn đau không?"
"Đau." Kiều Tẫn đúng sự thật mà nói.
"Đau mới nhớ được."
"Anh nói không hung dữ với em, toàn là lừa gạt."
Ninh Lam vẫn còn ở đó, Kiều Tẫn có chút thẹn thùng động đậy mông nhỏ, đỏ mặt ghé vào tay Lục Hàm Châu nói: "Chị Ninh Lam còn đang nhìn, anh đừng sờ..."
"Không lừa em, tôi chỉ nói không hung dữ với em, không nói sẽ không đánh em." Lục Hàm Châu đặt tay lên vết thương của cậu, trầm giọng nói: "Lần sau có chuyện còn muốn giấu tôi nữa không?"
Kiều Tẫn nhớ đến thời điểm hắn vừa đánh mông, vẻ mặt liền hơi đau đớn, vội vã lắc đầu: "Em không dám."
"Thật ngoan." Lục Hàm Châu nở nụ cười, vuốt ve mặt cậu chuẩn bị đỡ cậu dậy, "Về thôi."
"Đàn anh, em đau, không dậy được."
Lục Hàm Châu bị cái làm nũng vô ý thức này của cậu làm cho mềm lòng không thôi, cười hỏi: "Vậy tôi ôm em được không?"
Kiều Tẫn vừa mới gật đầy, còn chưa nói chuyện liền lảo đảo hai lần. Hai má vốn bởi vì thẹn thùng mà có chút ửng đỏ bây giờ lại trắng bệch, nháy mắt liền trải rộng mồ hôi lạnh.
"Kiều Tẫn?"
Kiều Tẫn ban đầu còn có thể nghe thấy tiếng, sau đó hô hấp lại dồn dập bắt đầu thở không ra hơi, tay đang nắm lấy ống tay áo hắn mất lực thả ra. Lục Hàm Châu nhanh mắt tiếp được cậu.
"Ninh Lam, nhanh đi tìm bác sĩ Thẩm!"
Tác giả có lời muốn nói: Mây tan thấy được ánh trắng, lão Lục thấp kém hóa thành lão Lục lưu manh.
Tôi thấy Lục tổng sắp được ăn ngon, mọi người cảm thấy thế nào.
Editor: Để Kiều Tẫn xưng em có vẻ chưa quá hợp lý, nhưng thôi, thỏa mãn đam mê của nhà nội thì mình sẽ cho Kiều Tẫn xưng em ngay từ bây giờ.
06/06/2020, đã kiểm tra xong một bài, còn hai bài. *khóc*. Mọi người thông cảm tui làm vội có chỗ nào tối nghĩa mọi người cứ cmt tui sẽ xem xét và sửa lại ạ. Rất xin lỗi mọi người về việc chậm tiến độ.
Thời điểm cậu chuẩn bị đi tìm đồ thì gặp Hoắc Thái đến, vẫn ôn hòa như thường ngày.
"Thầy Kiều, cậu nhìn giúp tôi xem búp bê điêu khắc này đã được chưa, tôi luôn cảm thấy vẫn có chỗ nào không đúng lắm, được không?"*
*Chỗ này không phải mình chưa già đã lẫn TT, " Kiều lão sư" ở đây kiểu như Chúc Xuyên vẫn hay trêu Lục tổng á "Lão già, cậu... tôi..." thì "Thầy Kiều" ở đây cũng chỉ là cách gọi đùa thôi. Well, maybe UwU.
Kiều Tẫn luôn luôn rất hứng thú với điêu khắc, hơn nữa lần trước Hoắc Thái cũng cứu cậu cho nên mới gật đầu một cái.
Hoắc Thái đóng cửa lại đi tới, đưa búp bê cho cậu. Kiều Tẫn nhận lấy, quan sát một chút, xác nhận quả thực có chỗ sai lệch, hai bên trái phải có chút không cân xứng.
"Kiều Tẫn, cậu biết độ khớp tin tức tố là gì không?"
Kiều Tẫn hơi ngẩn ra: "Có biết, làm, làm sao vậy?"
Hoắc Thái dựa trên bàn, nghiêng đầu khẽ cười một tiếng: "Độ khớp tin tức tố giữa cậu và tôi là 91%, tôi là người xứng đôi với cậu nhất bây giờ. Nói cách khác, hai người chúng ta mới là phù hợp nhất."
Kiều Tẫn hơi nhíu mày, "Tôi và đàn anh là 99%."
"99%?" Hoắc Thái như nghe được một chuyện cười, bộ dạng ôn nhu, mềm mại thường ngày không thấy đâu nữa, gã đến gần cúi đầu khẽ ngửi tuyến thể của Kiều Tẫn, "Cậu thật ngọt."
Kiều Tẫn không quen tiếp xúc gần người khác như vậy, gác lại búp bê trên tay lùi lại mấy bước muốn chạy, lại lập tức quỳ rạp trên mặt đất.
Thậm chsi Hoắc Thái còn đang đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích, chỉ là phóng ra một chút tin tức tố đã làm cho cậu nửa bước cũng đi không nổi.
"Cậu thấy chưa, đây chính là tin tức tố khớp đến 91%." Hoắc Thái ngồi xổm xuống, nhìn Kiều Tẫn quỳ trên mặt đất đang phát run, duỗi tay nắm chặt cằm cậu cười khẽ, "Lục Hàm Châu là dựa vào tiền để sửa lại độ khớp tin tức tố giữa cậu và hắn. Cậu biết việc này đối với một Alpha có ý nghĩa như nào không?"
Kiều Tẫn đương nhiên không hiểu mấy chuyện này, trong lòng tràn đầy sợ hãi. Loại cảm giác bị Khương Phi cưỡng bách trước kia lại quay lại, hơn nữa lần này dường như càng thêm đáng sợ hơn làm cho cậu ngay chỉ cần hô hấp một chút cũng có đồ vật chảy ra*.
*Omega sẽ tiết dịch ở cúc huyệt dưới tình huống động dục hoặc bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của Alpha. ( Dạo này mình nghiện song tính với ABO lắm tin tưởng mình đi =))).
"Đồ vật của mình bỗng nhiên bị người khác cướp lấy, đối với một Alpha thật sự rất nhục nhã, huống chi hắn và cậu chỉ khớp nhau có 90%. Hắn đã làm giả thông tin, sẽ phải ngồi tù cậu biết không?"
"Không thể... Đàn anh sẽ không." Kiều Tẫn giãy dụa khỏi gã, đầu ngón tay gầy nhỏ liều mạng từ chối, một lần lại một lần lặp lại.
Tin tức tố của Lục Hàm Châu thường ngày luôn là bị đè nén, thời điểm đối mặt với hắn sẽ dường như không ngửi thấy. Cho nên loại nồng độ tin tức tố đậm đặc như bây giờ cơ hồ khiến cho Kiều Tẫn choáng váng, điên cuồng tấn công ý chí cậu.
"Chẳng mấy chốc cậu sẽ biết, thân thể của cậu sẽ vì ai mà nở rộ." Hoắc Thái đứng lên, dang tay ra, ôn nhu tựa như đang đọc thơ, "Đến bây giờ hắn vẫn còn chưa đánh dấu cậu, chứng tỏ hắn chỉ là kết hôn với cậu trên danh nghĩa chứ không hề yêu cậu."
Kiều Tẫn sắp không chịu nổi nữa, từng trận từng trận tin tức tố xông ra ngoài. Cả người cậu vừa nóng vừa mềm không nhấc lên nổi một chút khí lực, muốn cắn răng nhịn xuống nhưng lại không làm được.
Loại sợ hãi kề cận kia cơ hồ nuốt chửng cậu, Kiều Tẫn theo bản năng líu ríu: "Đàn anh... Cứu tôi với... Đàn anh."
Hoắc Thái ngồi xổm xuống, nghe thấy cậu nỉ non, cười nhạo: "Hắn không cứu được cậu, tôi đã phát tin tức kia ra ngoài. Rất nhanh thôi, hắn sẽ vì tội làm giả dữ liệu cộng thêm tội bạo lực với Omega mà bị ngồi tù. Đương nhiên, hôn nhân của hai người cũng sẽ được giải trừ."
"Không... Không muốn như vậy..."
Kiều Tẫn cả người như bị thiêu đốt, khô nóng làm cậu rất khó chịu, quần áo dính nhớp trên người, nhưng khó chịu nhất vẫn là một trận ẩm ướt xa lạ kia.
Toàn bộ gian phòng câu lạc bộ đều tràn ngập mùi mực in và mùi sữa ngọt đan xen nhau. Kiều Tẫn bắt đầu điên cuồng ghê tởm, vô lực run rẩy siết cổ áo.
Khí vị tin tức tố xộc lên mũi làm cậu khó chịu, ù tai, buồn nôn, cậu dường như muốn ngất đi nhưng cảm giác này cố tình lại như lôi kéo cậu lại, mạch máu trong người như muốn vỡ ra.
Thật, khó chịu.
"Chờ xem, tôi nhất định sẽ làm cho hắn phải nếm trải cảm giác đồ vật của mình bị người khác cướp mất là như thế nào." Hoắc Thái duỗi tay đặt lên tuyến thể sung huyết của Kiều Tẫn. Ngay lập tức liền cảm nhận được cậu mạnh mẽ run rẩy, từng trận tin tức tố bùng nổ ra ngoài.
Kiều Tẫn vừa bị gã đụng vào tuyến thể, một luồng dính nhớp liền trào ra, vừa run rẩy lại có một chút thư thái, rất thoải mái được chạm vào.
Cậu phải cắn môi, cưỡng ép bản thân mới có thể ngăn chặn ý nghĩ này. Ý thức tuy rằng vẫn rất bài xích nhưng lại dường như sắp không chịu nổi nữa. Kiều Tẫn không biết lấy sức lực ở đâu ra siết chặt lấy tuyến thể bảo trì cho mình chút bình tĩnh.
Kiều Tẫn hoảng loạn ôm lấy sản phẩm điêu khắc trên bàn mạnh mẽ đập vào đầu Hoắc Thái, mũi nhọn đâm xuống găm vào da thịt.
Máu thuận theo trán mà chảy xuống. Hoắc Thái biến sắc, bò dậy từ dưới đất muốn nắm lấy Kiều Tẫn, "Lãng hóa*, Lục Hàm Châu không muốn đánh dấu lại còn ti tiện để hắn mặc đồ hộ thân cho. Vậy mà Khương Phi còn nói mày ngốc, tao thấy hẳn phải là không ai lẳng lơ bằng mày."
*Để nguyên vì không tìm được từ nào hợp lý hơn.
Kiều Tẫn rất sợ hãi, theo bản năng không muốn để cho gã tới gần, cầm sản phẩm điêu khắc đập loạn. Không biết là bởi vì cố chấp khó giải thích kia hay là vì khủng hoảng quá độ, cậu cứ như thế mà đập ngã Hoắc Thái.
Hoắc Thái nằm trong vũng máu, trên mặt cũng toàn là máu. Kiều Tẫn bị kinh ngạc đến sững sờ, nhìn xuống điêu khắc trên tay cũng là nhuốm đầy máu.
"Kiều Tẫn, Kiều? Mẹ nó!" Chu Tố thấy cậu không nghe điện thoại, sợ cậu có chuyện gì liền tới phòng câu lạc bộ xem một chút. Đi từ xa đã ngửi thấy một mùi tanh của máu, còn có hương thơm ngọt vị sữa.
Cái gì thế, trà sữa vị máu?
Chu Tố đẩy cửa một cái, trực tiếp bị sợ đến choáng váng.
Kiều Tẫn mặt đỏ chót ngã ngồi trên mặt đất, tóc tai quần áo đều ẩm ướt cả, ngay cả môi cũng đang run lập cập. Bên cạnh là Hoắc Thái nằm bẹp một chỗ, máu me khắp đầy mặt.
Tiểu bạch thỏ phản công giết chết sói xám, thật trâu bò.
Chu Tố ngồi xổm xuống kiểm tra tình huống của Hoắc Thái, vẫn còn hô hấp liền vội vã mà gọi xa cứu thương, lại vỗ vỗ mặt Kiều Tẫn, "Cậu đánh hả?"
Kiều Tẫn cơ hồ không còn ý thức được, ngơ ngác mà gật đầu.
"Cậu..." Chu Tố mặc dù chỉ là Beta nhưng mà bởi vì theo đuổi bạn gái nên đã tìm hiểu không ít về Omega, đột nhiên sững sờ, mẹ nó, Kiều Tẫn bây giờ không phải là đến kỳ động dục đấy chứ.
"Cậu sao rồi? Còn chịu được không?" Chu Tố đỡ Kiều Tẫn dậy, kết quả cậu ngay cả một chút sức lực cũng không còn, lập tức ngã ngồi lại, "Tớ gọi điện cho chồng cậu, đưa điện thoại đây."
Kiều Tẫn lắc đầu: "Không, không muốn gọi."
"Tại sao?"
"Tớ không muốn ly hôn, nếu anh ấy biết được nhất định sẽ không cần tớ nữa."
*
Lục Hàm Châu nghe xong một hồi này cơ hồ không kìm nén nổi kích động trong lòng.
Nhưng lời này thật sự làm cho người ta suy nghĩ lung tung, hắn thậm chí còn cho rằng Kiều Tẫn khai thiếu. Rốt cuộc cuối cùng cũng thoáng đáp lại tình cảm của hắn, nhưng lại sợ loại thích này chỉ là Kiều Tẫn cam chịu nhận lấy mà thôi.
"Đàn anh, em sẽ ngoan, em sẽ ngoan, sẽ nghe lời anh, anh đừng không cần em được không?"
Kiều Tẫn thấy hắn không nói lời nào, càng dùng sức ôm chặt eo hắn, "Em sẽ học, học tốt, anh đừng đi lễ cưới cùng người khác, anh đừng thích Phương lão sư, có được hay không? Xin anh."
Lục Hàm Châu cụp mắt nhìn cậu, "Kiều Kiều, em có biết mình đang nói cái gì không?"
"Biết, có biết. Chỉ anh mới có thể hôn, người khác không được... Không muốn." Kiều Tẫn càng nói càng sợ, giãy dụa nắm lấy cổ áo của chính mình cởi ra, lộ ra tuyến thể về phía Lục Hàm Châu: "Anh đánh dấu... Đánh dấu em đi được không."
Ánh mắt Lục Hàm Châu bỗng run lên, tuyến thể của cậu đầy những tơ máu hồng hồng, chỉ cần sờ nhẹ một chút cũng có thể lập tức rách ra.
"Tuyến thể làm sao vậy?"
Kiều Tẫn không ngừng được nước mắt, không để tâm đến việc giải thích, chỉ một mức muốn hắn cam kết mới được, "Anh nói đi, đàn anh, anh nói anh sẽ không bao giờ không cần em đi, anh nói đi."
Lục Hàm Châu nắm lấy tay cậu, cúi đầu hôn nhẹ lên tuyến thể của cậu: "Đừng sợ, tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ không cần em. Bây giờ tuyến thể của em đang bị thương tôi không thể đánh dấu em, chờ đến khi lành lại rồi nói tiếp."
"Vậy anh ôm em một cái." Kiều Tẫn vẫn là không yên tâm, lôi kéo tay hắn muốn hắn ôm lấy mình, tiến vào trong lồng ngực hắn làm ổ, hoảng loạn đòi hỏi, "Anh hôn em, đàn anh hôn nhẹ em một cái đi."
Lục Hàm Châu nắm chặt tay cậu nói: "Ly hôn cần phải cả hai người cùng đồng ý, nếu em không đáp ứng tôi cũng không thể tự tiện ly hôn, đừng sợ."
Kiều Tẫn dứt khoát lắc đầu: "Nhưng Hoắc Thái nói, chúng ta đã kết hôn hơn nửa năm... Anh vẫn chưa đánh dấu em, vượt qua hai năm là có thể xin cục quản lý gen ghép đôi lại lần nữa."
Lục Hàm Châu: "Bởi vì cái này nên em đánh cậu ta?"
Kiều Tẫn gật đầu.
Trong lòng Lục Hàm Châu co rút đến cơ hồ không thở nổi, hắn rất yêu đứa nhỏ này. Rõ ràng là mềm yếu đến độ chạm nhẹ vào là khóc nhưng dưới tình huống này lại anh dũng như một chiến sĩ nhỏ.
"Kiều Kiều, tôi có thể xem như em hơi yêu tôi rồi không?"
Kiều Tẫn khẽ nhúc nhích mông nhỏ vừa bị hắn đánh đau, đỏ mặt tựa như hơi nghi hoặc hỏi hắn: "Em không biết hơi là bao nhiêu, chỉ là thích được anh hôn, thích ngủ chung với anh, thích được anh ôm. Đấy là hơi yêu sao?"
Lục Hàm Châu thậm chí còn cảm thấy vành mắt mình hơn nóng lên, hơi cười nói: "Đây không phải là hơi yêu thích, đây là yêu rất nhiều. Kiều Tẫn thật ra rất yêu tôi có phải không?"
Kiều Tẫn không có cách nào phán đoán như người bình thường, chỉ có thể theo bản năng mà cảm nhận, "Nhưng mà anh không hôn em, cũng không ôm em, vậy có phải là anh không yêu em? Em thấy anh đi cùng người khác tim liền đau, em, em sau này sẽ đều nghe lời anh, sẽ ngoan ngoãn, anh đừng yêu người khác."
Lục Hàm Châu biết gần đây cậu rất ngoan ngoãn, cúi đầu hôn lên môi cậu một chút, "Ý của Kiều Kiều là sau này tôi muốn là có thể hôn em, còn có thể ôm em ngủ đúng không?"
Kiều Tẫn gật đầu một cái, "Em không muốn anh hôn người khác, những người kia không được ôm tay anh, không được, ai cũng không được, em không cho."
Cậu chưa bao giờ nói "không cho" cứng rắn đến như vậy.
Lục Hàm Châu bị cái "dục vọng chiếm hữu" bất ngờ này làm cho đầu quả tim nóng lên, mây đen bao phủ nhiều năm bỗng nhiên tản đi lộ ra ánh trăng trong vắt, tinh khiết. Tất cả đều chỉ chiếu rọi người trong lồng ngực hắn lúc này.
Tôi giương buồm với bể khổ, chờ đến lúc gặp em.
Lần kia hắn dạy Kiều Tẫn viết chữ, Kiều Tẫn thật giống như một chiếc thuyền nhỏ bấp bênh trong bể khổ, rõ ràng không chịu nổi sóng gió nhưng lại có thể làm cho hắn dâng hết tình cảm của mình. Lại như một ngọn đèn sáng, chiếu cho hắn thấy được bến bờ hạnh phúc.
"Tôi là của em." Lục Hàm Châu tựa lên trán cậu, thấp giọng cam kết: "Tôi mãi mãi cũng chỉ của một mình em, cho đến khi cái chết chia lìa chúng ta."
"Đáp ứng rồi thì không được đổi ý, em không muốn anh thích người khác, không muốn."
"Được, không đổi ý."
Kiều Tẫn an tâm ngửa đầu hôn hắn một cái, như chợt nhớ tới cái gì lập tức thẳng người sốt ruột nói: "Nhưng mà, nhưng mà Khương Phi và Hoắc Thái... Lúc đó em đều không thích bọn họ, em chỉ thích đàn anh, em không muốn loại cảm giác đó..."
Lục Hàm Châu nhẹ nhàng đè lại tuyến thể của cậu, tựa như dụ dỗ nói: "Bởi vì em chưa bị đánh dấu. Sau này tôi sẽ đánh dấu em, làm cho em chỉ nhiễm mùi của tôi, lúc đó sẽ không bị những thứ kia ảnh hưởng nữa."
Kiều Tẫn sốt ruột, một lần nữa mở cổ áo, lộ tuyến thể cho hắn: "Vậy anh mau đánh dấu em đi."
"Ngốc, không phải mới vừa nói chờ đến khi em khỏe mới đánh dấu sao." Lục Hàm Châu nhìn vào mắt cậu, biết cậu hôm nay khẳng định là đã rất sợ hãi, hẳn là không đủ lý trí để hiểu hết.
Hắn không thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà chuộc lợi, chờ đến khi cậu tỉnh táo lại, nói không chừng sẽ hối hận thì sao.
"Cốc cốc."
"Vào đi."
Ninh Lam vừa tiến vào liền ngửi thấy một luồng vị sữa nhàn nhạt, tay đang che mắt liền buông ra, không để ý đến Kiều Tẫn đang vùi trong lồng ngực của Lục Hàm Châu, cứng ngắc nói: "Đã tra xong, Hoắc Thái dùng tin tức tố ép Kiều..."
Kiều Tẫn nghe xong mắt liền trợn to, không dám tin tưởng nhìn Lục Hàm Châu, lại nhìn đến Ninh Lam.
"Chị Ninh Lam..."
Ninh Lam mỉm cười: "Lục tiên sinh nói em sẽ không tự nhiên mà đánh người. Cái tính cách nhẫn nhịn chịu đựng này ngay cả nói một chữ còn khó khăn chứ nói gì là đánh người ta?"
Kiều Tẫn oan ức ngẩng đầu: "Anh biết hết rồi?"
Lục Hàm Châu chỉ cười mà không nói, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Kiều Tẫn lại càng oan ức, đưa tay xoa xoa mông nhỏ vẫn còn đau rát, nhỏ giọng lên án: "Vậy, vậy mà còn đánh em."
"Không đánh em, em không nhớ được." Lục Hàm Châu đặt tay lên tay cậu, lại che đi xoa xoa một chút cái mông nhỏ hỏi, "Còn đau không?"
"Đau." Kiều Tẫn đúng sự thật mà nói.
"Đau mới nhớ được."
"Anh nói không hung dữ với em, toàn là lừa gạt."
Ninh Lam vẫn còn ở đó, Kiều Tẫn có chút thẹn thùng động đậy mông nhỏ, đỏ mặt ghé vào tay Lục Hàm Châu nói: "Chị Ninh Lam còn đang nhìn, anh đừng sờ..."
"Không lừa em, tôi chỉ nói không hung dữ với em, không nói sẽ không đánh em." Lục Hàm Châu đặt tay lên vết thương của cậu, trầm giọng nói: "Lần sau có chuyện còn muốn giấu tôi nữa không?"
Kiều Tẫn nhớ đến thời điểm hắn vừa đánh mông, vẻ mặt liền hơi đau đớn, vội vã lắc đầu: "Em không dám."
"Thật ngoan." Lục Hàm Châu nở nụ cười, vuốt ve mặt cậu chuẩn bị đỡ cậu dậy, "Về thôi."
"Đàn anh, em đau, không dậy được."
Lục Hàm Châu bị cái làm nũng vô ý thức này của cậu làm cho mềm lòng không thôi, cười hỏi: "Vậy tôi ôm em được không?"
Kiều Tẫn vừa mới gật đầy, còn chưa nói chuyện liền lảo đảo hai lần. Hai má vốn bởi vì thẹn thùng mà có chút ửng đỏ bây giờ lại trắng bệch, nháy mắt liền trải rộng mồ hôi lạnh.
"Kiều Tẫn?"
Kiều Tẫn ban đầu còn có thể nghe thấy tiếng, sau đó hô hấp lại dồn dập bắt đầu thở không ra hơi, tay đang nắm lấy ống tay áo hắn mất lực thả ra. Lục Hàm Châu nhanh mắt tiếp được cậu.
"Ninh Lam, nhanh đi tìm bác sĩ Thẩm!"
Tác giả có lời muốn nói: Mây tan thấy được ánh trắng, lão Lục thấp kém hóa thành lão Lục lưu manh.
Tôi thấy Lục tổng sắp được ăn ngon, mọi người cảm thấy thế nào.
Editor: Để Kiều Tẫn xưng em có vẻ chưa quá hợp lý, nhưng thôi, thỏa mãn đam mê của nhà nội thì mình sẽ cho Kiều Tẫn xưng em ngay từ bây giờ.
06/06/2020, đã kiểm tra xong một bài, còn hai bài. *khóc*. Mọi người thông cảm tui làm vội có chỗ nào tối nghĩa mọi người cứ cmt tui sẽ xem xét và sửa lại ạ. Rất xin lỗi mọi người về việc chậm tiến độ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất