Chương 61: Nhiễu giường làm thanh mai
Người kia nhìn qua một chút, lại nói thêm một câu: "Hai người rất xứng đôi."
Lục Hàm Châu như được câu nói này làm cho tâm tình tốt hẳn lên, mỉm cười xoa xoa đầu Kiều Tẫn nhắc nhở, "Còn không cảm ơn người ta đi?"
Kiều Tẫn ngoan ngoãn nhìn người kia gật đầu mỉm cười, "Cảm ơn."
Lục Hàm Châu sợ cậu lại bị người ta chen chúc liền ôm lấy vai cậu đi ra ngoài. Trên người Kiều Tẫn không mặc áo khoác dày lúc thường mà là mặc một chiếc áo khoác dài tối màu, làm nổi bật dáng người thon dài của cậu.
Cậu lớn lên rất trắng, được áo khoác tôn lên dáng người, trong lồng ngực còn ôm một bó hoa hồng đỏ, thoạt nhìn cả người vừa sạch sẽ, vừa xinh đẹp.
Sắp hết năm, là lúc tiết trời Bình Châu lạnh nhất. Lục Hàm Châu thay cậu kéo lại cổ áo, "Trời lạnh sao lại mặc như này đi ra ngoài? Em không biết lạnh à."
"Không lạnh."
"Môi cũng đều bị lạnh đến nhợt nhạt rồi còn dám nói là không lạnh." Lục Hàm Châu thay cậu mở cửa xe, để hoa ở phía sau, mới xoa xoa mặt cậu, "Lạnh như cái tủ lạnh thế này, muốn giảm bớt tiền điện trong nhà sao?"
Kiều Tẫn đưa tay chà chà mặt, sau đó mới kéo tay hắn đặt lên, chim sợ cành cong hỏi hắn: "Đàn anh, anh có bận lắm không? Chị Ninh Lam, hai chị... Em có làm phiền anh không?"
"Không sao, vốn cũng về nhà không đúng giờ, sao vậy?" Lục Hàm Châu nghiêng người cài dây an toàn cho cậu, bất thình lình cảm thấy có một vật ấm áp dán lên gò má hắn.
Hắn sững sờ.
Kiều Tẫn lập tức ngồi thẳng người, hai tay giơ lên, "Xin, xin lỗi, em không cẩn thận..."
Lục Hàm Châu không vạch trần lời nói dối này, tại tư thế vừa nãy đưa tay trói lại gáy cậu đè xuống, làm cho cái hôn vừa mới thoáng qua kia trở nên càng sâu sắc.
Hai tay Kiều Tẫn nắm chặt lấy dây an toàn, lại lớn mật mà há miệng mặc cho hắn làm bậy, thậm chí còn muốn hắn quá phận hơn một chút, kể cả không hô hấp được cũng không có phản kháng.
"Kiều Kiều nhớ tôi đến vậy sao?" Lục Hàm Châu niết khóe môi cậu, lau đi vệt nước óng ảnh, mỉm cười hỏi cậu, "Mặt đỏ quá, hôn chưa đủ sao?"
Kiều Tẫn đỏ mặt gật đầu, nhìn mắt hắn tha thiết nói: "Đàn anh, lần sau để em đi công tác chung với anh được không?"
Lục Hàm Châu dừng lại, xoa xoa đầu cậu nói: "Được."
*
Bạn bè Lục Hàm Châu không nhiều, năm trước Chúc Xuyên cược một vụ, hỏi hắn lúc nào rảnh dỗi, còn đòi hắn mang Kiều Tẫn theo.
"Không."
Cô nhóc Tiểu Ma Vương nhà giáo sư Phó mỗi lần nhìn thấy Kiều Tẫn lại giống như biến thành một tên "lưu manh", chống cằm trên mặt viết đầy chữ, "Ôi mẹ ơi, phải nghĩ biện pháp chiếm được anh trai xinh đẹp này về thôi.".
Lần trước là hôm lễ cưới của giáo sư Phó.
Trong túi Phó Lệnh Ý đựng đầy kẹo cưới, áng chừng một chút mới chạy đến trước mặt Kiều Tẫn kêu cậu cúi người xuống, sau đó một mạch đổ kẹo từ trong túi vào tay cậu. Không biết học được kiểu "Sơn tinh"* ở đâu, ngẩng mặt nói: "Tiểu mỹ nhân, ăn kẹo của ta, chính là người của ta."
Kiều Tẫn ngẩn người một giây, ngại ngùng trả kẹo lại cho cô bé, thấp giọng nói: "Giữ lại tự mình ăn đi."
Phó Lệnh Ý bóc hai viên kẹo, một cho cậu, một cho mình, không coi ai ra gì ôm lấy cậu.
"Anh trai xinh đẹp ơi, em có thể hôn nhẹ anh một cái không?"
Lục Hàm Châu sắp bị chọc đến tức điên lên, tóm lấy hai người đang thề ước với nhau trên bục, đạp Chúc Xuyên một cước, "Đi, mau dạy lại con gái nuôi của cậu đi."
Chúc Xuyên ở một bên cười đến choáng váng, "Ôi chao, con gái của tôi xinh đẹp thế kia mà."
Chúc Xuyên còn ở một bên liên miên nói một lúc, nói xong việc chính lại vòng về việc công ty: "Sao cậu còn bình tĩnh như vậy hả? Tôi còn tưởng trong vòng hai tháng cậu sẽ đòi lại quyền quản lý công ty từ tay anh cậu chứ? Gần hết một năm rồi sao còn chưa có động tĩnh gì?"
Lục Hàm Châu nói: "Cậu thực sự phải gấp gáp như vậy? Bán công ty của cậu cho tôi làm lợi thế đi."
Chúc Xuyên suy nghĩ một chút, thay đổi đề tài, "À đúng rồi, mẹ cậu không tìm cậu cầu xin sao? Tôi nghe nói ba cậu chưa giải quyết được vụ kia ngay được, không lẽ cậu muốn dựa vào cái này đi?"
"Vẫn chưa."
Lục Hàm Châu có chút bất ngờ, trước đây Chu Uyển Dung luôn muốn khoa tay múa chân với cuộc hôn nhân của hắn, thỉnh thoảng cũng hỏi hắn có muốn trở về nhà ăn cơm không.
Nhưng từ lúc hắn rút khỏi Lục thị liền không đi tìm hắn lấy một lần. Cho dù là lúc Lục Dương Huy ở bệnh viện tự thú nói ma túy là lão thả bà ta cũng không đi tìm hắn.
Khoảng thời gian này Lục Hàm Châu tuy rằng bận rộn nhưng tất cả đều trên danh nghĩa Chúc Xuyên, chỉ nói với bên ngoài là Chúc Xuyên mời hắn đi công tác với mình.
"Tôi hỏi cậu sao lúc đó lại muốn đem công ty đặt trên danh nghĩa của tôi hả, đã sớm đoán trước sẽ có ngày này?" Chúc Xuyên sờ sờ mũi, cảm thấy người này tâm tư sâu như vậy lại dám tin mình.
Lục Hàm Châu tựa như nhìn thấu suy nghĩ của anh, cười cười nói: "Cậu không thông mình, còn không có chấp niệm với chuyện tiền bạc, là cái bia đỡ đạn rất tốt."
Chúc Xuyên buộc miệng mắng: "Cái đm cậu, cậu đúng là tên súc sinh."
Lúc Hàm Châu thuận theo để anh mắng vài câu cho nguôi giận.
"Gì vậy, hôm nay lại thành thật cho tôi mắng thế?"
Lục Hàm Châu nói: "Không cho cậu mắng rồi nguôi giận, cậu có thể yên tĩnh được sao? Nếu tôi nói tôi tin tưởng vào phẩm giá của cậu cho nên đặt cược hết vào cậu, cậu có cảm thấy buồn nôn không?"
Chúc Xuyên theo lời hắn nói mà run cầm cập, "Suy nghĩ một chút, vẫn là nói mẹ cậu đi, bà ấy không đi tìm cậu tức là cảm thấy tiền tài là vật ngoài thân, muốn quay đầu là bờ?"
Lục Hàm Châu dựa lưng vào ghế tựa, lười biếng nói: "Bà ấy hẳn là thấy tôi không đứng dậy nổi, ở trước mặt Lục BÌnh Ngôn phân rõ giới hạn với tôi, biến người con riêng này thành chỗ dựa để có thể đảm bảo cuộc sống tương lai của mình."
Chúc Xuyên không hiểu nổi, "Không phải chứ, cậu mới là con ruột của bà ấy đó."
Ánh mắt Lục Hàm Châu không thay đổi, không có một tia bất bình với chuyện này, chỉ nhàn nhạt nói: "Chỉ là về mặt huyết thống mà thôi, đối với bà ấy, đời sống vật chất còn quan trọng hơn quan hệ mẹ con."
Chúc Xuyên lẳng lặng nghe, không cảm giác được tâm tình hắn có biến đổi gì, thật giống như là đang kể chuyện của người khác, bình tĩnh không ai đoán được tâm tư hắn.
"Được rồi." Chúc Xuyên cảm thấy đề tài này không thú vị liền không nói nữa, quay về đề tài ban đầu, "Cậu nhớ nhất định phải dẫn Kiều Tẫn theo nha, nếu một mình cậu thì thôi khỏi cần tới."
Lục Hàm Châu nói: "Được rồi, cút đi."
Chúc Xuyên coi như nữ nhi nô*. Anh là một beta, sống lang thang nơi hồng lâu, phỏng chừng cũng không có ý định dừng lại trên người nữ nhân nào. Còn quan hệ với Bạc Hành Trạch lại như rơi vào sương mù, không ai đoán trước được.
*Kiểu như thê nô, phu nô,... nói chung là chiều con gái nuôi là Tiểu Lệnh Ý.
Đời này anh cũng chưa chắc đã có thể có con cái cho nên dường như sủng Lệnh Ý lên tận trời. Cuộc điện thoại với Lục Hàm Châu hôm này cũng hơn phân nửa là do nhóc Tiểu Ma Vương kia nhớ Kiều Tẫn nên nhờ anh gọi.
Lục Hàm Châu xoa bóp sống mũi, khẽ cười trong lòng, giáo sư Phó đã sinh ra tai họa gì thế này.
Mới bé tẹo như thế đã biết chọc người, không biết lớn lên ai sẽ xui xẻo gặp phải nhóc.
Kiều Tẫn để quên một cái dụng cụ ở thư phòng, cậu từ dưới lầu lên tìm, cậu cho rằng Lục Hàm Châu đang ngủ, sợ hắn tỉnh giấc cho nên cởi dép đi chân trần tới.
Chân tiếp xúc với sàn nhà lạnh lẽo làm cậu không nhịn được mà hơi co rúm lại, hít một hơi sâu rón rén đi tới, như là đang đi trộm mà nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Bốn mắt nhìn nhau.
Kiều Tẫn trừng lớn hai mắt, trở tay đóng cửa lại ngay lập tức. Sao hắn lại đang ở thư phòng!
"Quay lại!"
Lục Hàm Châu mới vừa kết thúc cuộc gọi với Chúc Xuyên, đang mở cuộc họp online. Vừa định bàn giao việc liền nhìn thấy Kiều Tẫn đẩy cửa rón rén bước vào.
Kiều Tẫn lại cẩn thận từng li từng tí đẩy cửa ra, cúi đầu hé miệng nói, "Xin, xin lỗi, em không biết anh đang ở thư phòng. Lần sau, em..."
Lục Hàm Châu trầm giọng nói: "Đi dép vào rồi quay lại đây."
Kiều Tẫn sững sờ, thấy hắn không có mắng cậu quấy nhiễu công việc của hắn liền ngọt ngào nở nụ cười, "Vâng!"
Lục Hàm Châu bất đắc dĩ nở nụ cười, những người trong cuộc họp đều ngầm hiểu ý mà quay đầu đi, người ho nhẹ, người sờ mũi.
"Để cho mọi người chê cười rồi." Lục Hàm Châu khẽ thở một hơi, bình tĩnh tiếp tục công việc: "Hạng mục này tuy rằng mạo hiểm, nhưng dựa vào bản kế hoạch thì có thể nói là một cơ hội có một không hai, không muốn buông tay."
Kiều Tẫn đi xong dép liền trở lại, lúc đó Lục Hàm Châu cũng đã kết thúc cuộc họp, ngồi trên ghế đưa tay về phía cậu: "Lại đây."
Kiều Tẫn từng bước từng bước đi tới, tự nhiên ngồi trên đùi hắn, tìm một tư thế thích hợp mới vùi vào lồng ngực hắn.
"Sao lại dính người như vậy?" Lục Hàm Châu nghịch ngón tay cậu, âm thanh mang theo ý cười, "Có phải là đã làm chuyện gì sai có lỗi với tôi, cho nên muốn xin lỗi?"
Kiều Tẫn đột nhiên ngồi thẳng người, nghiêm túc nói: "Em không có!"
Lục Hàm Châu bị phản ứng của cậu làm cho kinh ngạc nửa giây, kéo tay cậu lại nặn nặn, "Tôi đùa em thôi, sao lại phản ứng lớn như vậy? Ngốc quá."
"Vậy em, em sẽ cố gắng thông minh hơn một chút. Anh... Em, em..." Kiều Tẫn rút tay ra, che ở mắt Lục Hàm Châu, có chút chột dạ hỏi hắn: "Em có thể ở nhà anh mãi mãi được không?"
Lục Hàm Châu kéo tay cậu xuống, hôn xuống lòng bàn tay cậu một cái, "Cái này mà nhà tôi, bất kể là xảy ra chuyện gì, em cũng đều là một chủ nhân khác của cái nhà này."
Kiều Tẫn dường như có thêm chút an tâm, gật gật đầu vùi trong lồng ngực hắn, vừa ngoan ngoãn vừa yên tĩnh.
"Vừa nãy Chúc Xuyên hỏi tôi cuối năm tụ tập có dẫn em tới không. Có hai người nhà giáo sư Phó, Chúc Xuyên, thêm một nhóc Tiểu Lệnh Ý, rất buồn chán." Lục Hàm Châu biết Kiều Tẫn chưa quen ở chung với người khác, cho nên liền từ chối.
"Em muốn đi!"
Lục Hàm Châu hơi kinh ngạc, "Em muốn đi?"
Kiều Tẫn đỏ mặt, nhỏ giọng nói gì đo, Lục Hàm Châu nghe không rõ lắm kêu cậu lặp lại lần nữa, kết quả làm sao cậu cũng không chịu nói liền trầm mặt xuống dọa cậu: "Không nói? Vậy tôi..."
Kiều Tẫn cho là hắn muốn đi, vội vã nắm chặt cánh tay hắn, nhỏ giọng nói: "Em không muốn anh dẫn người khác đi."
"Người khác?"
Kiều Tẫn rũ mắt, thấp giọng nói: "Lần trước em đọc trên tin tức, anh dẫn theo người khác đến đám cưới gì đó. Rõ ràng là hôn lễ của giáo sư Phó anh còn dẫn em đi."
Lục Hàm Châu nháy mắt chưa có kịp quay lại, mà thời điểm phản ứng lại lại không nói người kia là Khâu Phỉ, chỉ thăm dò cậu một chút: "Em không thích tôi dẫn theo người khác sao? Nhưng mà Kiều Kiều, ở những bữa tiệc đó theo đạo lý mà nói tôi bắt buộc phải mang theo một người."
Giọng Kiều Tẫn như muỗi kêu, vành tai đỏ bừng, "Anh, anh có thể... có thể dẫn.... Em sẽ học tập, anh đừng dẫn người khác theo, cũng đừng dẫn Phương lão sư."
Lần này Lục Hàm Châu đã xác định, đứa nhỏ này thật sự là ăn dấm, chỉ có điều cậu không phân biệt được, vì vậy lại một lần nữa thăm dò, "Em không cho tôi dẫn theo người khác, vậy em theo tôi đi được không?"
Kiều Tẫn nhẹ nhàng gật đầu: "Vâng."
Lục Hàm Châu nhịn cười, ôm cậu vào lồng ngực, "Đã nói rồi sẽ không được đổi ý, nếu không sẽ bị đánh nghe rõ chưa?"
Kiều Tẫn ôm lại vai hắn, vừa rụt rè lại vừa lớn mật nói: "Không đổi ý! Đàn anh là của em, không ai được chạm vào!"
"Được được được, của em, vĩnh viễn là của em."
Lục Hàm Châu không đâm thủng cái tầng cửa sổ giấy kia, nói hắn ích kỷ cũng được, cái gì cũng được. Hắn muốn nhìn xem Kiều Tẫn sẽ làm thế nào, càng muốn nhìn xem tất cả những ngoan mềm trước kia có phải chỉ là diễn kịch hay không.
Kiều Tẫn đi tắm, điện thoại ở đặt ở đầu giường.
Thời điểm Lục Hàm Châu nghiêng đầu qua nhìn đúng lúc có một tin nhắn hiện lên, ghi là Giai Nhạc, lông mày lập tức nhíu lại, suy nghĩ nửa giây mới lớn giọng gọi: "Kiều Tẫn, thằng nhóc Giai Nhạc tìm em."
"Anh xem giúp em một chút." Thanh âm Kiều Tẫn từ trong phòng tắm truyền ra mang theo chút mơ hồ.
Lục Hàm Châu cầm điện thoại đẩy cửa ra, nhìn thân thể của cậu như ẩn như hiện trong hơi nước, ho nhẹ một tiếng che giấu đi sự nóng lòng muốn xem, "Em chắc chưa?"
"Ừm."
Chu Tố nói, yêu một người là cần phải toàn tâm toàn ý tin tưởng, nói cách khác tin nhắn cũng sẽ không sợ đối phương xem được.
Lục Hàm Châu dựa vào cạnh cửa, mở điện thoại Kiều Tẫn, không xem những cái khác mà trực tiếp ấn vào tin nhắn của Giai Nhạc.
——Thầy Kiều của nhóc đang tắm, có chuyện gì cứ nói với chú.
Giai Nhạc: Chú là ai?
——Là chồng của thầy nhóc.
Giai Nhạc: À, chú chính là lão nam nhân kia*, tôi biết chú, tên Lục Hàm Châu đúng không.
*Thú tính thú tính =))
——Biết là tốt rồi, về sau không có chuyện gì đừng tìm thầy Kiều nữa, em ấy không phải thầy của nhóc.
Giai Nhạc: Không phải thầy tôi là tốt, vậy tôi mới có thể theo đuổi anh ấy.
——Em ấy đã kết hôn, rửa mặt cho tỉnh ngủ đi.
Giai Nhạc: Không sao, tôi có nhiều thời gian để chờ anh ấy ly hôn. À đúng rồi, thầy Kiều nói thích tôi, thầy có nói thích chú không?
Lục Hàm Châu hơi nhướng mày "xì" một tiếng, nhóc con này, còn dám lên mặt với hắn, trầm giọng gọi vào phòng tắm, "Kiều Tẫn, em nói thích thằng nhóc Giai Nhạc kia?"
Kiều Tẫn dừng một chút, dường như nhớ tới cái gì nói: "Cậu bé hỏi em có thích cậu ấy không, lại hỏi em ghét hay không ghét, em nói không ghét."
——Thầy Kiều nói mũi của nhóc sắp dài đến chọc thủng trời xanh rồi, thu liễm chút đi.
Giai Nhạc: Không ghét chính là thích.
Giai Nhạc: Dù sao anh ấy cũng đã nói thích tôi, còn nhận hoa tôi tặng. Chờ tôi lớn rồi sẽ đi cưới thầy Kiều, chú cứ ngồi đấy mà chờ về hưu đi.
Lục Hàm Châu đứng thẳng người, thằng nhóc này, thiếu đánh.
Hắn thoát ra tìm weibo, chụp lại cắt ảnh cưới, chỉ còn câu "Em thích anh" kia rồi mới gửi cho Giai Nhạc.
——Nhìn thấy chưa.
Lục Hàm Châu nhìn ảnh, thấy hơi chút áy náy liền cầm điện thoại đến phòng tắm, kéo cửa kính ra.
"Anh anh sao vậy, em còn chưa mặc... Mặc quần áo." Kiều Tẫn không tìm được cái gì che người, thân thể còn bởi vì nước nóng mà phủ lên một tầng hơi hồng hồng.
Lục Hàm Châu giơ điện thoại lên, ngón tay giả vờ đặt trên nút ghi âm, nói: "Đến đây, nói với bạn nhỏ Giai Nhạc em yêu tôi đi."
Kiều Tẫn kéo lấy khăn mặt che người, thẹn thùng đến không đứng vững, run rẩy khóc thút thít xin tha: "Đàn anh..."
"Gọi đàn anh cũng vô dụng, nói mau, thằng nhóc này sắp nghĩ đến lên trời cao rồi." Lục Hàm Châu khăng khăng muốn ăn dấm, mà nhìn cậu vành mặt đỏ bừng, "Nếu không thì em hôn tôi một cái, tôi sẽ cân nhắc chờ em một chút rồi nói sau."
Kiều Tẫn cùng hắn ở bên trong giằng co một lúc lâu, cuối cùng vẫn là cậu thua. Hai chân thon dài tinh tế từ bên trong hơi nước bước ra, đi tới bên cạnh hắn, nhắm mắt ngửa đầu hôn hắn một cái.
Lục Hàm Châu đè lại gáy cậu, điện thoại chếch lên trên, chụp một bức ảnh.
"Sao anh lại chụp ảnh!"
Lục Hàm Châu nhìn bức ảnh góc độ vừa vặn, chỉ chụp đến bộ dáng Kiều Tẫn đang nhắm mắt lại, sắc mặt đỏ ửng, không có chụp được bộ phận nào quan trọng.
Hắn thao tác tay, gửi ảnh cho Giai Nhạc.
Kiều Tẫn đưa tay muốn cướp lại, bị hắn thoải mái né tránh, nhanh chóng thu hồi ảnh lại, cũng nói thêm: Bạn nhỏ, thầy Kiều nói nhóc nên tỉnh lại rồi.
Kiều Tẫn nhỏ giọng nói: "Anh sẽ làm cậu bé có bóng ma tâm lý."
"Thằng nhóc kia còn có bóng ma cái gì? Nó là đang làm tôi có bóng ma thì có." Lục Hàm Châu nói, bỗng nhiên dừng lại, nghiến răng nghiến lợi: "Sao tôi lại cảm giác những tên hỗn đản kia ai cũng muốn gây rối, cướp em của tôi đi?"
"Làm gì, làm gì có."
Lục Hàm Châu đặt điện thoại trên tay cậu, trực tiếp ôm người ra ngoài thả trên giường, mới dừng một chút cậu đã dùng cả chân cả tay bò lên mặc đồ ngủ.
"Đừng mặc, kiểu gì cũng phải cởi sạch."
Tác giả có lời muốn nói: Trước tiên, chúc mọi người nghỉ lễ vui vẻ, bình an, mọi việc thuận lợi. Quay lại, chương này tôi sẽ thay Kiều Tẫn nói một câu, cũng coi như là một chút suy nghĩ của tôi.
Tôi vẫn luôn nghĩ những gì tôi truyền đạt ra độc giả cũng có thể tự lý giải, không cần tôi nhiều lời. Liên quan đến tranh luận ở chương trước tôi không có trả lời, mỗi độc giả đều có quyền bình luận đối với tác phẩm, không ai có thể bác bỏ điều này.
Thứ nhất, trình độ viết của tôi ở trình độ nào tôi có thể tự biết, cảm ơn mọi người bao dung, cảm ơn.
Thứ hai, thiết lập công thụ này quả thực tính cách có khuyết thiếu rất lớn, đặc biệt là Kiều Tẫn. Cậu ấy bị tự kỷ, không biết thế sự, tình cảm đáp lại Lục Hàm Châu cũng rất trì độn, nhưng đây chính là tính cách của cậu ấy. Nếu bị tự kỷ thì sẽ không xứng đáng được yêu thương sao? Tôi nói này, chứng tự kỷ cũng sẽ nỗ lực nắm lấy tình yêu, ở bên trong chút tình cảm này, Kiều Tẫn cũng đang cố gắng đáp lại.
Thứ ba, cậu ấy quả thực không thể cho Lục Hàm Châu một tình yêu công bằng, cũng không giúp được Lục Hàm Châu cái gì. Nhưng xét theo góc độ của Lục Hàm Châu, nếu hắn cần tình yêu công bằng sao không đi yêu Phương Nhuế, nếu hắn cần một người khôn khéo sao không đi thích Mục Sương Lam. Yêu chính là yêu, không thể dùng lý lẽ bình thường mà lý giải rằng hắn thích người này, yêu người kia là tốt hơn. Với tôi thì Kiều Tẫn còn xứng với Lục Hàm Châu hơn những người kia. Nói tới chuyện tình cảm, Lục Hàm Châu cho cậu ấy một trăm phần, Kiều Tẫn lại chỉ có thể đáp lại hắn một phần, đó là bởi vì trong tay cậu ấy, một phần chính là toàn bộ.
Thứ tư, mọi người muốn để Kiều Tẫn và Lục Hàm Châu lên một thuyền cùng nhau trả thù Dương Cần, để cho bà ấy chết đi, tôi nói không được.
Đó không phải là tôi cãi hay gì mà từ mở đầu đã nói tính cách Kiều Tẫn có thiếu khuyết rất lơn, nhưng cậu ấy cũng giữ được những thứ sạch sẽ tinh khiết đặc biệt. Cậu ấy chưa bao giờ nghĩ sẽ làm hại Lục Hàm Châu, thậm chí còn không bao giờ chủ động làm thương tổn bất kỳ ai. Mềm yếu là tính cách của cậu ấy, bản thân mềm yếu không có lỗi. Cậu ấy quả thực không thể cứng rắn như giáo sư Phó, tiện tay cũng có thể đánh gục mười tên Alpha bắt nạt Omega. Không có Lục Hàm Châu, cậu ấy thậm chí còn khó có thể tự sinh tồn, nhưng người như vậy vẫn sống, vẫn tồn tại, cậu ấy chẳng hề a mạnh vì gạo, bạo vì tiền cũng làm người ta yêu thích.
Còn nữa, cha mẹ không tốt con cái trưởng thành cũng không phải thứ tốt đẹp gì. Lời này có thể các vị cho là sự thật, rất có căn cứ, nhưng tôi hoàn toàn phản đối. Vốn dĩ yêu thích một người bị bệnh tương đối khổ cực, sự thật là như vậy. Nhưng dù cho có bị bệnh gì đi nữa thì đối với Lục Hàm Châu, Kiều Tẫn không phải sự trói buộc, mà là miếng ghép cuối cùng đặt vào chỗ trống trong nội tâm của hắn. Cho nên hắn mới nói "Tôi ở bể khổ giăng buồm, chờ cho đến lúc gặp em."
Đối với Kiều Tẫn mà nói, hắn là một kẻ cướp.
Sau cùng, tôi vẫn muốn nói điều tôi lặp đi lặp lại: Một tác phẩm là một hành trình dài, nếu như bạn thích, chúng ta sẽ đi cùng đường. Còn nếu bạn không thích, có nghĩa là chúng ta không có duyên. Tôi không muốn xúc phạm những người đọc tác phẩm của tôi, tôi rất thích các bạn, cũng dùng hết nhiệt tình và cảm ơn để hoan nghênh các bạn đến với hành trình này của tôi. Cảm ơn mọi người đã bao dung.
04/07/2020, thật sự bộ này không quá xuất sắc như mình nghĩ UwU, nói vậy thôi chứ mình đọc mình vẫn quắn quéo như thường =)).
Lục Hàm Châu như được câu nói này làm cho tâm tình tốt hẳn lên, mỉm cười xoa xoa đầu Kiều Tẫn nhắc nhở, "Còn không cảm ơn người ta đi?"
Kiều Tẫn ngoan ngoãn nhìn người kia gật đầu mỉm cười, "Cảm ơn."
Lục Hàm Châu sợ cậu lại bị người ta chen chúc liền ôm lấy vai cậu đi ra ngoài. Trên người Kiều Tẫn không mặc áo khoác dày lúc thường mà là mặc một chiếc áo khoác dài tối màu, làm nổi bật dáng người thon dài của cậu.
Cậu lớn lên rất trắng, được áo khoác tôn lên dáng người, trong lồng ngực còn ôm một bó hoa hồng đỏ, thoạt nhìn cả người vừa sạch sẽ, vừa xinh đẹp.
Sắp hết năm, là lúc tiết trời Bình Châu lạnh nhất. Lục Hàm Châu thay cậu kéo lại cổ áo, "Trời lạnh sao lại mặc như này đi ra ngoài? Em không biết lạnh à."
"Không lạnh."
"Môi cũng đều bị lạnh đến nhợt nhạt rồi còn dám nói là không lạnh." Lục Hàm Châu thay cậu mở cửa xe, để hoa ở phía sau, mới xoa xoa mặt cậu, "Lạnh như cái tủ lạnh thế này, muốn giảm bớt tiền điện trong nhà sao?"
Kiều Tẫn đưa tay chà chà mặt, sau đó mới kéo tay hắn đặt lên, chim sợ cành cong hỏi hắn: "Đàn anh, anh có bận lắm không? Chị Ninh Lam, hai chị... Em có làm phiền anh không?"
"Không sao, vốn cũng về nhà không đúng giờ, sao vậy?" Lục Hàm Châu nghiêng người cài dây an toàn cho cậu, bất thình lình cảm thấy có một vật ấm áp dán lên gò má hắn.
Hắn sững sờ.
Kiều Tẫn lập tức ngồi thẳng người, hai tay giơ lên, "Xin, xin lỗi, em không cẩn thận..."
Lục Hàm Châu không vạch trần lời nói dối này, tại tư thế vừa nãy đưa tay trói lại gáy cậu đè xuống, làm cho cái hôn vừa mới thoáng qua kia trở nên càng sâu sắc.
Hai tay Kiều Tẫn nắm chặt lấy dây an toàn, lại lớn mật mà há miệng mặc cho hắn làm bậy, thậm chí còn muốn hắn quá phận hơn một chút, kể cả không hô hấp được cũng không có phản kháng.
"Kiều Kiều nhớ tôi đến vậy sao?" Lục Hàm Châu niết khóe môi cậu, lau đi vệt nước óng ảnh, mỉm cười hỏi cậu, "Mặt đỏ quá, hôn chưa đủ sao?"
Kiều Tẫn đỏ mặt gật đầu, nhìn mắt hắn tha thiết nói: "Đàn anh, lần sau để em đi công tác chung với anh được không?"
Lục Hàm Châu dừng lại, xoa xoa đầu cậu nói: "Được."
*
Bạn bè Lục Hàm Châu không nhiều, năm trước Chúc Xuyên cược một vụ, hỏi hắn lúc nào rảnh dỗi, còn đòi hắn mang Kiều Tẫn theo.
"Không."
Cô nhóc Tiểu Ma Vương nhà giáo sư Phó mỗi lần nhìn thấy Kiều Tẫn lại giống như biến thành một tên "lưu manh", chống cằm trên mặt viết đầy chữ, "Ôi mẹ ơi, phải nghĩ biện pháp chiếm được anh trai xinh đẹp này về thôi.".
Lần trước là hôm lễ cưới của giáo sư Phó.
Trong túi Phó Lệnh Ý đựng đầy kẹo cưới, áng chừng một chút mới chạy đến trước mặt Kiều Tẫn kêu cậu cúi người xuống, sau đó một mạch đổ kẹo từ trong túi vào tay cậu. Không biết học được kiểu "Sơn tinh"* ở đâu, ngẩng mặt nói: "Tiểu mỹ nhân, ăn kẹo của ta, chính là người của ta."
Kiều Tẫn ngẩn người một giây, ngại ngùng trả kẹo lại cho cô bé, thấp giọng nói: "Giữ lại tự mình ăn đi."
Phó Lệnh Ý bóc hai viên kẹo, một cho cậu, một cho mình, không coi ai ra gì ôm lấy cậu.
"Anh trai xinh đẹp ơi, em có thể hôn nhẹ anh một cái không?"
Lục Hàm Châu sắp bị chọc đến tức điên lên, tóm lấy hai người đang thề ước với nhau trên bục, đạp Chúc Xuyên một cước, "Đi, mau dạy lại con gái nuôi của cậu đi."
Chúc Xuyên ở một bên cười đến choáng váng, "Ôi chao, con gái của tôi xinh đẹp thế kia mà."
Chúc Xuyên còn ở một bên liên miên nói một lúc, nói xong việc chính lại vòng về việc công ty: "Sao cậu còn bình tĩnh như vậy hả? Tôi còn tưởng trong vòng hai tháng cậu sẽ đòi lại quyền quản lý công ty từ tay anh cậu chứ? Gần hết một năm rồi sao còn chưa có động tĩnh gì?"
Lục Hàm Châu nói: "Cậu thực sự phải gấp gáp như vậy? Bán công ty của cậu cho tôi làm lợi thế đi."
Chúc Xuyên suy nghĩ một chút, thay đổi đề tài, "À đúng rồi, mẹ cậu không tìm cậu cầu xin sao? Tôi nghe nói ba cậu chưa giải quyết được vụ kia ngay được, không lẽ cậu muốn dựa vào cái này đi?"
"Vẫn chưa."
Lục Hàm Châu có chút bất ngờ, trước đây Chu Uyển Dung luôn muốn khoa tay múa chân với cuộc hôn nhân của hắn, thỉnh thoảng cũng hỏi hắn có muốn trở về nhà ăn cơm không.
Nhưng từ lúc hắn rút khỏi Lục thị liền không đi tìm hắn lấy một lần. Cho dù là lúc Lục Dương Huy ở bệnh viện tự thú nói ma túy là lão thả bà ta cũng không đi tìm hắn.
Khoảng thời gian này Lục Hàm Châu tuy rằng bận rộn nhưng tất cả đều trên danh nghĩa Chúc Xuyên, chỉ nói với bên ngoài là Chúc Xuyên mời hắn đi công tác với mình.
"Tôi hỏi cậu sao lúc đó lại muốn đem công ty đặt trên danh nghĩa của tôi hả, đã sớm đoán trước sẽ có ngày này?" Chúc Xuyên sờ sờ mũi, cảm thấy người này tâm tư sâu như vậy lại dám tin mình.
Lục Hàm Châu tựa như nhìn thấu suy nghĩ của anh, cười cười nói: "Cậu không thông mình, còn không có chấp niệm với chuyện tiền bạc, là cái bia đỡ đạn rất tốt."
Chúc Xuyên buộc miệng mắng: "Cái đm cậu, cậu đúng là tên súc sinh."
Lúc Hàm Châu thuận theo để anh mắng vài câu cho nguôi giận.
"Gì vậy, hôm nay lại thành thật cho tôi mắng thế?"
Lục Hàm Châu nói: "Không cho cậu mắng rồi nguôi giận, cậu có thể yên tĩnh được sao? Nếu tôi nói tôi tin tưởng vào phẩm giá của cậu cho nên đặt cược hết vào cậu, cậu có cảm thấy buồn nôn không?"
Chúc Xuyên theo lời hắn nói mà run cầm cập, "Suy nghĩ một chút, vẫn là nói mẹ cậu đi, bà ấy không đi tìm cậu tức là cảm thấy tiền tài là vật ngoài thân, muốn quay đầu là bờ?"
Lục Hàm Châu dựa lưng vào ghế tựa, lười biếng nói: "Bà ấy hẳn là thấy tôi không đứng dậy nổi, ở trước mặt Lục BÌnh Ngôn phân rõ giới hạn với tôi, biến người con riêng này thành chỗ dựa để có thể đảm bảo cuộc sống tương lai của mình."
Chúc Xuyên không hiểu nổi, "Không phải chứ, cậu mới là con ruột của bà ấy đó."
Ánh mắt Lục Hàm Châu không thay đổi, không có một tia bất bình với chuyện này, chỉ nhàn nhạt nói: "Chỉ là về mặt huyết thống mà thôi, đối với bà ấy, đời sống vật chất còn quan trọng hơn quan hệ mẹ con."
Chúc Xuyên lẳng lặng nghe, không cảm giác được tâm tình hắn có biến đổi gì, thật giống như là đang kể chuyện của người khác, bình tĩnh không ai đoán được tâm tư hắn.
"Được rồi." Chúc Xuyên cảm thấy đề tài này không thú vị liền không nói nữa, quay về đề tài ban đầu, "Cậu nhớ nhất định phải dẫn Kiều Tẫn theo nha, nếu một mình cậu thì thôi khỏi cần tới."
Lục Hàm Châu nói: "Được rồi, cút đi."
Chúc Xuyên coi như nữ nhi nô*. Anh là một beta, sống lang thang nơi hồng lâu, phỏng chừng cũng không có ý định dừng lại trên người nữ nhân nào. Còn quan hệ với Bạc Hành Trạch lại như rơi vào sương mù, không ai đoán trước được.
*Kiểu như thê nô, phu nô,... nói chung là chiều con gái nuôi là Tiểu Lệnh Ý.
Đời này anh cũng chưa chắc đã có thể có con cái cho nên dường như sủng Lệnh Ý lên tận trời. Cuộc điện thoại với Lục Hàm Châu hôm này cũng hơn phân nửa là do nhóc Tiểu Ma Vương kia nhớ Kiều Tẫn nên nhờ anh gọi.
Lục Hàm Châu xoa bóp sống mũi, khẽ cười trong lòng, giáo sư Phó đã sinh ra tai họa gì thế này.
Mới bé tẹo như thế đã biết chọc người, không biết lớn lên ai sẽ xui xẻo gặp phải nhóc.
Kiều Tẫn để quên một cái dụng cụ ở thư phòng, cậu từ dưới lầu lên tìm, cậu cho rằng Lục Hàm Châu đang ngủ, sợ hắn tỉnh giấc cho nên cởi dép đi chân trần tới.
Chân tiếp xúc với sàn nhà lạnh lẽo làm cậu không nhịn được mà hơi co rúm lại, hít một hơi sâu rón rén đi tới, như là đang đi trộm mà nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Bốn mắt nhìn nhau.
Kiều Tẫn trừng lớn hai mắt, trở tay đóng cửa lại ngay lập tức. Sao hắn lại đang ở thư phòng!
"Quay lại!"
Lục Hàm Châu mới vừa kết thúc cuộc gọi với Chúc Xuyên, đang mở cuộc họp online. Vừa định bàn giao việc liền nhìn thấy Kiều Tẫn đẩy cửa rón rén bước vào.
Kiều Tẫn lại cẩn thận từng li từng tí đẩy cửa ra, cúi đầu hé miệng nói, "Xin, xin lỗi, em không biết anh đang ở thư phòng. Lần sau, em..."
Lục Hàm Châu trầm giọng nói: "Đi dép vào rồi quay lại đây."
Kiều Tẫn sững sờ, thấy hắn không có mắng cậu quấy nhiễu công việc của hắn liền ngọt ngào nở nụ cười, "Vâng!"
Lục Hàm Châu bất đắc dĩ nở nụ cười, những người trong cuộc họp đều ngầm hiểu ý mà quay đầu đi, người ho nhẹ, người sờ mũi.
"Để cho mọi người chê cười rồi." Lục Hàm Châu khẽ thở một hơi, bình tĩnh tiếp tục công việc: "Hạng mục này tuy rằng mạo hiểm, nhưng dựa vào bản kế hoạch thì có thể nói là một cơ hội có một không hai, không muốn buông tay."
Kiều Tẫn đi xong dép liền trở lại, lúc đó Lục Hàm Châu cũng đã kết thúc cuộc họp, ngồi trên ghế đưa tay về phía cậu: "Lại đây."
Kiều Tẫn từng bước từng bước đi tới, tự nhiên ngồi trên đùi hắn, tìm một tư thế thích hợp mới vùi vào lồng ngực hắn.
"Sao lại dính người như vậy?" Lục Hàm Châu nghịch ngón tay cậu, âm thanh mang theo ý cười, "Có phải là đã làm chuyện gì sai có lỗi với tôi, cho nên muốn xin lỗi?"
Kiều Tẫn đột nhiên ngồi thẳng người, nghiêm túc nói: "Em không có!"
Lục Hàm Châu bị phản ứng của cậu làm cho kinh ngạc nửa giây, kéo tay cậu lại nặn nặn, "Tôi đùa em thôi, sao lại phản ứng lớn như vậy? Ngốc quá."
"Vậy em, em sẽ cố gắng thông minh hơn một chút. Anh... Em, em..." Kiều Tẫn rút tay ra, che ở mắt Lục Hàm Châu, có chút chột dạ hỏi hắn: "Em có thể ở nhà anh mãi mãi được không?"
Lục Hàm Châu kéo tay cậu xuống, hôn xuống lòng bàn tay cậu một cái, "Cái này mà nhà tôi, bất kể là xảy ra chuyện gì, em cũng đều là một chủ nhân khác của cái nhà này."
Kiều Tẫn dường như có thêm chút an tâm, gật gật đầu vùi trong lồng ngực hắn, vừa ngoan ngoãn vừa yên tĩnh.
"Vừa nãy Chúc Xuyên hỏi tôi cuối năm tụ tập có dẫn em tới không. Có hai người nhà giáo sư Phó, Chúc Xuyên, thêm một nhóc Tiểu Lệnh Ý, rất buồn chán." Lục Hàm Châu biết Kiều Tẫn chưa quen ở chung với người khác, cho nên liền từ chối.
"Em muốn đi!"
Lục Hàm Châu hơi kinh ngạc, "Em muốn đi?"
Kiều Tẫn đỏ mặt, nhỏ giọng nói gì đo, Lục Hàm Châu nghe không rõ lắm kêu cậu lặp lại lần nữa, kết quả làm sao cậu cũng không chịu nói liền trầm mặt xuống dọa cậu: "Không nói? Vậy tôi..."
Kiều Tẫn cho là hắn muốn đi, vội vã nắm chặt cánh tay hắn, nhỏ giọng nói: "Em không muốn anh dẫn người khác đi."
"Người khác?"
Kiều Tẫn rũ mắt, thấp giọng nói: "Lần trước em đọc trên tin tức, anh dẫn theo người khác đến đám cưới gì đó. Rõ ràng là hôn lễ của giáo sư Phó anh còn dẫn em đi."
Lục Hàm Châu nháy mắt chưa có kịp quay lại, mà thời điểm phản ứng lại lại không nói người kia là Khâu Phỉ, chỉ thăm dò cậu một chút: "Em không thích tôi dẫn theo người khác sao? Nhưng mà Kiều Kiều, ở những bữa tiệc đó theo đạo lý mà nói tôi bắt buộc phải mang theo một người."
Giọng Kiều Tẫn như muỗi kêu, vành tai đỏ bừng, "Anh, anh có thể... có thể dẫn.... Em sẽ học tập, anh đừng dẫn người khác theo, cũng đừng dẫn Phương lão sư."
Lần này Lục Hàm Châu đã xác định, đứa nhỏ này thật sự là ăn dấm, chỉ có điều cậu không phân biệt được, vì vậy lại một lần nữa thăm dò, "Em không cho tôi dẫn theo người khác, vậy em theo tôi đi được không?"
Kiều Tẫn nhẹ nhàng gật đầu: "Vâng."
Lục Hàm Châu nhịn cười, ôm cậu vào lồng ngực, "Đã nói rồi sẽ không được đổi ý, nếu không sẽ bị đánh nghe rõ chưa?"
Kiều Tẫn ôm lại vai hắn, vừa rụt rè lại vừa lớn mật nói: "Không đổi ý! Đàn anh là của em, không ai được chạm vào!"
"Được được được, của em, vĩnh viễn là của em."
Lục Hàm Châu không đâm thủng cái tầng cửa sổ giấy kia, nói hắn ích kỷ cũng được, cái gì cũng được. Hắn muốn nhìn xem Kiều Tẫn sẽ làm thế nào, càng muốn nhìn xem tất cả những ngoan mềm trước kia có phải chỉ là diễn kịch hay không.
Kiều Tẫn đi tắm, điện thoại ở đặt ở đầu giường.
Thời điểm Lục Hàm Châu nghiêng đầu qua nhìn đúng lúc có một tin nhắn hiện lên, ghi là Giai Nhạc, lông mày lập tức nhíu lại, suy nghĩ nửa giây mới lớn giọng gọi: "Kiều Tẫn, thằng nhóc Giai Nhạc tìm em."
"Anh xem giúp em một chút." Thanh âm Kiều Tẫn từ trong phòng tắm truyền ra mang theo chút mơ hồ.
Lục Hàm Châu cầm điện thoại đẩy cửa ra, nhìn thân thể của cậu như ẩn như hiện trong hơi nước, ho nhẹ một tiếng che giấu đi sự nóng lòng muốn xem, "Em chắc chưa?"
"Ừm."
Chu Tố nói, yêu một người là cần phải toàn tâm toàn ý tin tưởng, nói cách khác tin nhắn cũng sẽ không sợ đối phương xem được.
Lục Hàm Châu dựa vào cạnh cửa, mở điện thoại Kiều Tẫn, không xem những cái khác mà trực tiếp ấn vào tin nhắn của Giai Nhạc.
——Thầy Kiều của nhóc đang tắm, có chuyện gì cứ nói với chú.
Giai Nhạc: Chú là ai?
——Là chồng của thầy nhóc.
Giai Nhạc: À, chú chính là lão nam nhân kia*, tôi biết chú, tên Lục Hàm Châu đúng không.
*Thú tính thú tính =))
——Biết là tốt rồi, về sau không có chuyện gì đừng tìm thầy Kiều nữa, em ấy không phải thầy của nhóc.
Giai Nhạc: Không phải thầy tôi là tốt, vậy tôi mới có thể theo đuổi anh ấy.
——Em ấy đã kết hôn, rửa mặt cho tỉnh ngủ đi.
Giai Nhạc: Không sao, tôi có nhiều thời gian để chờ anh ấy ly hôn. À đúng rồi, thầy Kiều nói thích tôi, thầy có nói thích chú không?
Lục Hàm Châu hơi nhướng mày "xì" một tiếng, nhóc con này, còn dám lên mặt với hắn, trầm giọng gọi vào phòng tắm, "Kiều Tẫn, em nói thích thằng nhóc Giai Nhạc kia?"
Kiều Tẫn dừng một chút, dường như nhớ tới cái gì nói: "Cậu bé hỏi em có thích cậu ấy không, lại hỏi em ghét hay không ghét, em nói không ghét."
——Thầy Kiều nói mũi của nhóc sắp dài đến chọc thủng trời xanh rồi, thu liễm chút đi.
Giai Nhạc: Không ghét chính là thích.
Giai Nhạc: Dù sao anh ấy cũng đã nói thích tôi, còn nhận hoa tôi tặng. Chờ tôi lớn rồi sẽ đi cưới thầy Kiều, chú cứ ngồi đấy mà chờ về hưu đi.
Lục Hàm Châu đứng thẳng người, thằng nhóc này, thiếu đánh.
Hắn thoát ra tìm weibo, chụp lại cắt ảnh cưới, chỉ còn câu "Em thích anh" kia rồi mới gửi cho Giai Nhạc.
——Nhìn thấy chưa.
Lục Hàm Châu nhìn ảnh, thấy hơi chút áy náy liền cầm điện thoại đến phòng tắm, kéo cửa kính ra.
"Anh anh sao vậy, em còn chưa mặc... Mặc quần áo." Kiều Tẫn không tìm được cái gì che người, thân thể còn bởi vì nước nóng mà phủ lên một tầng hơi hồng hồng.
Lục Hàm Châu giơ điện thoại lên, ngón tay giả vờ đặt trên nút ghi âm, nói: "Đến đây, nói với bạn nhỏ Giai Nhạc em yêu tôi đi."
Kiều Tẫn kéo lấy khăn mặt che người, thẹn thùng đến không đứng vững, run rẩy khóc thút thít xin tha: "Đàn anh..."
"Gọi đàn anh cũng vô dụng, nói mau, thằng nhóc này sắp nghĩ đến lên trời cao rồi." Lục Hàm Châu khăng khăng muốn ăn dấm, mà nhìn cậu vành mặt đỏ bừng, "Nếu không thì em hôn tôi một cái, tôi sẽ cân nhắc chờ em một chút rồi nói sau."
Kiều Tẫn cùng hắn ở bên trong giằng co một lúc lâu, cuối cùng vẫn là cậu thua. Hai chân thon dài tinh tế từ bên trong hơi nước bước ra, đi tới bên cạnh hắn, nhắm mắt ngửa đầu hôn hắn một cái.
Lục Hàm Châu đè lại gáy cậu, điện thoại chếch lên trên, chụp một bức ảnh.
"Sao anh lại chụp ảnh!"
Lục Hàm Châu nhìn bức ảnh góc độ vừa vặn, chỉ chụp đến bộ dáng Kiều Tẫn đang nhắm mắt lại, sắc mặt đỏ ửng, không có chụp được bộ phận nào quan trọng.
Hắn thao tác tay, gửi ảnh cho Giai Nhạc.
Kiều Tẫn đưa tay muốn cướp lại, bị hắn thoải mái né tránh, nhanh chóng thu hồi ảnh lại, cũng nói thêm: Bạn nhỏ, thầy Kiều nói nhóc nên tỉnh lại rồi.
Kiều Tẫn nhỏ giọng nói: "Anh sẽ làm cậu bé có bóng ma tâm lý."
"Thằng nhóc kia còn có bóng ma cái gì? Nó là đang làm tôi có bóng ma thì có." Lục Hàm Châu nói, bỗng nhiên dừng lại, nghiến răng nghiến lợi: "Sao tôi lại cảm giác những tên hỗn đản kia ai cũng muốn gây rối, cướp em của tôi đi?"
"Làm gì, làm gì có."
Lục Hàm Châu đặt điện thoại trên tay cậu, trực tiếp ôm người ra ngoài thả trên giường, mới dừng một chút cậu đã dùng cả chân cả tay bò lên mặc đồ ngủ.
"Đừng mặc, kiểu gì cũng phải cởi sạch."
Tác giả có lời muốn nói: Trước tiên, chúc mọi người nghỉ lễ vui vẻ, bình an, mọi việc thuận lợi. Quay lại, chương này tôi sẽ thay Kiều Tẫn nói một câu, cũng coi như là một chút suy nghĩ của tôi.
Tôi vẫn luôn nghĩ những gì tôi truyền đạt ra độc giả cũng có thể tự lý giải, không cần tôi nhiều lời. Liên quan đến tranh luận ở chương trước tôi không có trả lời, mỗi độc giả đều có quyền bình luận đối với tác phẩm, không ai có thể bác bỏ điều này.
Thứ nhất, trình độ viết của tôi ở trình độ nào tôi có thể tự biết, cảm ơn mọi người bao dung, cảm ơn.
Thứ hai, thiết lập công thụ này quả thực tính cách có khuyết thiếu rất lớn, đặc biệt là Kiều Tẫn. Cậu ấy bị tự kỷ, không biết thế sự, tình cảm đáp lại Lục Hàm Châu cũng rất trì độn, nhưng đây chính là tính cách của cậu ấy. Nếu bị tự kỷ thì sẽ không xứng đáng được yêu thương sao? Tôi nói này, chứng tự kỷ cũng sẽ nỗ lực nắm lấy tình yêu, ở bên trong chút tình cảm này, Kiều Tẫn cũng đang cố gắng đáp lại.
Thứ ba, cậu ấy quả thực không thể cho Lục Hàm Châu một tình yêu công bằng, cũng không giúp được Lục Hàm Châu cái gì. Nhưng xét theo góc độ của Lục Hàm Châu, nếu hắn cần tình yêu công bằng sao không đi yêu Phương Nhuế, nếu hắn cần một người khôn khéo sao không đi thích Mục Sương Lam. Yêu chính là yêu, không thể dùng lý lẽ bình thường mà lý giải rằng hắn thích người này, yêu người kia là tốt hơn. Với tôi thì Kiều Tẫn còn xứng với Lục Hàm Châu hơn những người kia. Nói tới chuyện tình cảm, Lục Hàm Châu cho cậu ấy một trăm phần, Kiều Tẫn lại chỉ có thể đáp lại hắn một phần, đó là bởi vì trong tay cậu ấy, một phần chính là toàn bộ.
Thứ tư, mọi người muốn để Kiều Tẫn và Lục Hàm Châu lên một thuyền cùng nhau trả thù Dương Cần, để cho bà ấy chết đi, tôi nói không được.
Đó không phải là tôi cãi hay gì mà từ mở đầu đã nói tính cách Kiều Tẫn có thiếu khuyết rất lơn, nhưng cậu ấy cũng giữ được những thứ sạch sẽ tinh khiết đặc biệt. Cậu ấy chưa bao giờ nghĩ sẽ làm hại Lục Hàm Châu, thậm chí còn không bao giờ chủ động làm thương tổn bất kỳ ai. Mềm yếu là tính cách của cậu ấy, bản thân mềm yếu không có lỗi. Cậu ấy quả thực không thể cứng rắn như giáo sư Phó, tiện tay cũng có thể đánh gục mười tên Alpha bắt nạt Omega. Không có Lục Hàm Châu, cậu ấy thậm chí còn khó có thể tự sinh tồn, nhưng người như vậy vẫn sống, vẫn tồn tại, cậu ấy chẳng hề a mạnh vì gạo, bạo vì tiền cũng làm người ta yêu thích.
Còn nữa, cha mẹ không tốt con cái trưởng thành cũng không phải thứ tốt đẹp gì. Lời này có thể các vị cho là sự thật, rất có căn cứ, nhưng tôi hoàn toàn phản đối. Vốn dĩ yêu thích một người bị bệnh tương đối khổ cực, sự thật là như vậy. Nhưng dù cho có bị bệnh gì đi nữa thì đối với Lục Hàm Châu, Kiều Tẫn không phải sự trói buộc, mà là miếng ghép cuối cùng đặt vào chỗ trống trong nội tâm của hắn. Cho nên hắn mới nói "Tôi ở bể khổ giăng buồm, chờ cho đến lúc gặp em."
Đối với Kiều Tẫn mà nói, hắn là một kẻ cướp.
Sau cùng, tôi vẫn muốn nói điều tôi lặp đi lặp lại: Một tác phẩm là một hành trình dài, nếu như bạn thích, chúng ta sẽ đi cùng đường. Còn nếu bạn không thích, có nghĩa là chúng ta không có duyên. Tôi không muốn xúc phạm những người đọc tác phẩm của tôi, tôi rất thích các bạn, cũng dùng hết nhiệt tình và cảm ơn để hoan nghênh các bạn đến với hành trình này của tôi. Cảm ơn mọi người đã bao dung.
04/07/2020, thật sự bộ này không quá xuất sắc như mình nghĩ UwU, nói vậy thôi chứ mình đọc mình vẫn quắn quéo như thường =)).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất