Chương 81: Em muốn anh (Hai)
Lục Hàm Châu đi ra mở cửa Kiều Tẫn trốn phía sau hắn, lúc nhìn thấy Ninh Lam liền ngay lập tức lui về.
Ninh Lam nhìn thấy cậu đỏ mặt trốn ở sau lưng Lục Hàm Châu vội vàng lui một bước giơ hai tay lên: "Thái thái, chị tìm Lục tổng bàn luận công việc, không cướp chồng em."
Kiều Tẫn ngay lập tức đỏ bừng hai má, lôi ống tay áo Lục Hàm Châu cầu cứu, nhưng hắn lại cố tình không giúp cậu, chỉ cúi đầu nhìn cậu mỉm cười.
"Đàn anh..."
"Hửm?"
Kiều Tẫn vội đến trán thấm ra mồ hôi, đôi mắt ướt nhẹp, nhỏ giọng nói: "Anh giải thích với chị Ninh Lam đi."
"Được," Lục Hàm Châu nhìn Ninh Lam hơi gật đầu một cái, Ninh Lam không tránh khỏi hơi run lên, rất mau liền phản ứng lại, há hốc miệng, hai mặt trợn tròn hết chỉ Kiều Tẫn lại chỉ đến hắn, "Đã khôi... Khôi phục?"
"Ừ."
Lục Hàm Châu chỉ gật đầu cười một cái, Ninh Lam lúc này mới vỗ ngực thở phào một hơi, "Má nó, không cần phải lo lắng thái thái sẽ nghĩ mình cướp chồng của em ấy rồi, bảo toàn được cái mạng chó này rồi."
Kiều Tẫn đỏ bừng cả tai, từ sau lưng Lục Hàm Châu thò đầu ra, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, em..."
Ninh Lam nhìn cậu ngoan ngoãn như vậy không nhịn được đưa tay ra muốn xoa mặt cậu, "Không sao không sao!"
"Khụ!" Lục Hàm Châu nhíu mày.
"Chỉ một chút thôi, một chút thôi mà ông chủ." Ninh Lam cầu xin nhìn Lục Hàm Châu, làm ra một vẻ mặt vô cùng đáng thương, "Để tôi xoa thái thái một chút thôi."
"Dì Lý." Lục Hàm Châu cao giọng gọi, dì Lý đang ở trong bếp đáp một tiếng, hắn liền quay đầu lại, vẻ mặt hiền từ nhìn Ninh Lam: "Lấy dao đến đây."
Ninh Lam ngay lập tức thu tay về, lấy tay phải đập xuống tay trái tự chửi, "Sao mày lại không quản được tay của mày thế hả!"
Kiều Tẫn: "..."
Kiều Tẫn không quá muốn đến công ty cùng Lục Hàm Châu liền nói muốn ở nhà chơi. Tuy Lục Hàm Châu không hiểu cậu rốt cuộc muốn làm gì nhưng vẫn để cho cậu ở nhà.
Chờ đến khi hắn vừa đi, Kiều Tẫn lập tức chạy lên lầu lục tung tùng phèo lên tìm búp bê bị cậu đập hỏng lần trước dựa vào ký ức mơ hồ lúc mình phát bệnh.
Lục Hàm Châu nói cậu đã bán được rất nhiều búp bê nhưng thật ra cậu đã nhớ lại rồi, tất cả đều đã bị cậu phá hỏng. Kiều Tẫn chỉ là không nghĩ đến bản thân mình lúc phát bệnh lại khó ở như vậy.
Kiều Tẫn ngồi dưới đất, tìm được một cục gỗ tròn, lại lấy bản nháp mình vẽ lúc trước ra. Trước khi lúc điêu khắc cậu vẫn còn sợ Lục Hàm Châu nên gương mặt búp bê kia có chút nghiêm túc, bộ dáng thận trọng, cẩn thận.
Lần này cậu muốn điêu khắc một Lục Hàm Châu đang cười, một Lục Hàm Châu ôn nhu, rồi sẽ, sẽ điêu khắc bản thân mình.
Kiều Tẫn và đàn anh, vĩnh viễn ở cùng nhau.
Lúc trước Lục Hàm Châu đã đáp ứng Chu Tố, chờ Kiều Tẫn khỏi bệnh sẽ nói cho Chu Tố biết. Theo lời hứa, hắn gọi điện thoại nhưng lại là nhắc nhở Chu Tố đừng vội liên hệ với Kiều Tẫn lúc này.
Chu Tố không biết rõ sự tình, chẳng may nói điều gì không nên nói sẽ lại biến Kiều Tẫn trở lại như trước kia, vậy bao nhiêu nỗi khổ tâm của hắn trong thời gian này tất cả đều thành uổng phí.
"Lục tổng, Lục tổng?"
Lục Hàm Châu lấy lại tinh thần, ho một tiếng che giấu lúng túng, "Cô nói đến chỗ nào rồi?"
Ninh Lam không nhịn được lườm một cái, nhỏ giọng lầm bầm: "Trước đây lúc họp ngài chưa bao giờ thất thần. Tôi thật muốn dẫn Kiều Tẫn tới đây quá, cậu ấy bây giờ nghe lời rồi, sẽ để cậu ấy thẹn thùng làm ổ trong lòng ngài để ngài vừa ôm vừa họp cho yên lòng."
Lục Hàm Châu lạnh lùng liếc nhìn cô, "Đang họp nói linh tinh cái gì."
Ninh Lam thu lại đùa cợt, nghiêm túc nói: "Thứ ba, tháng sau chính là hạng mục cạnh tranh với tập đoàn Diệu Huy, bên phía Lục thị vẫn luôn tác động không ngừng. Ngoài ra còn có bốn công ty khác cũng có hứng thú với hạng mục lần này, Diệu Huy vẫn chưa có quyết định chính xác, cạnh tranh với chúng ta không nhỏ."
"Bên Lục thị người nào chịu trách nghiệm về hạng mục lần này?"
"Mục Sương Lam."
Lục Hàm Châu tay nắm bút khẽ dừng một chút, "Bên phía Hồng Diệp thì sao?"
"Hồng Diệp tạm thời không có biểu hiện gì với hạng mục này, chỉ là gần đây Mục Sương Lam rất hay gặp gỡ với người của tập đoàn Hồng Diệp, không biết có phải là hai bên hợp tác hay không."
Lục Hàm Châu thoáng trầm tư, trong kinh doanh, không có ai là kẻ địch vĩnh viễn, bạn của bạn có thể trở thành bạn bè với một người bạn khác cũng của chính bản thân bạn, đó mới gọi là thương trường.
"Làm khó cậu ta phải tận tâm tận lực đến như vậy."
"Hả?"
Lục Hàm Châu gác bút lại, hỏi: "Ba người cổ đông lúc trước chúng ta tìm gặp kia có đáp ứng chuyển nhượng cổ phần không?"
Ninh Lam vừa vặn muốn nói tới cái này, "Có hai vị trong số đó đã đáp ứng chuyển nhượng, chỉ có điều ra giá hơi cao một chút, hẳn là đã nhìn ra chúng ta rất cần số cổ phần đó nên mới nâng giá. Còn Trương tổng gần đây đã đi nhập cư ở nước ngoài, thời điểm tôi liên hệ với ông ta, ông ta cũng không có quá nhiều yêu cầu, chỉ nói việc này đợi ông ta về nước rồi nói sau, để ngài tự đến bàn luận."
"Bao nhiêu?"
"So với trước kia chúng ta bắt đầu thành lập, đắt hơn ba lần." Ninh Lam nhỏ giọng nói.
Lục Hàm Châu trầm ngâm, nói: "Ép xuống một chút... Thôi, để tôi tự mình đàm luận, nếu như vậy thì trên tay tôi có 8% cổ phần của Kiều Tẫn, hai người kia còn có chú Trương ở nước ngoài, tổng cộng là khoảng 38%."
Ninh Lam cau mày nói: "Nhưng phần thắng còn chưa đủ, chúng ta chỉ dựa vào 38% cổ phần này thì chưa thể đòi lại Lục thị."
"Trên tay Lục Bình Ngôn cũng mới có 42%." Lục Hàm Châu nở nụ cười, khẽ niết lấy mép bàn hai lần, "Trước khi xảy ra chuyện này, người nắm cổ phần nhiều nhất là chú Lô sắp về hưu, chỉ cần chúng ta có thể thuyết phục được ông ấy thì có thể trở thành cổ đông lớn nhất Lục thị."
Ninh Lam nói: "Vậy không thể để cho Lục Bình Ngôn biết!"
Lục Hàm Châu khẽ cười, "Cứ cố tình để cho anh ta biết, à không... Là để Mục Sương Lam biết."
Lần này Ninh Lam triệt để mờ mịt, "Tại sao?"
Lục Hàm Châu miệng cứng như trai mỉm cười, "Cứ làm theo lời tôi nói là được, tôi đảm bảo có thể cho cô ngồi lại bàn làm việc kia."
"Nếu như không thể thì sao?"
"Không thể thì coi như tôi phán đoán sai."
Ninh Lam đầu đầy chấm hỏi: "Hả?"
Đây là cái câu trả lời khỉ gió gì?
Lục Hàm Châu như chuyện đương nhiên mà nói: "Tôi cũng là người, không phải thần, đánh bước cũng chỉ là dựa vào những phán đoán mạo hiểm. Nhỡ đâu người chia bài có vấn đề không tráo bài như bình thường vậy tôi có thể làm gì được, cũng không thể vào trong đầu hắn chỉnh lại ý nghĩ cho hắn."
"Tôi nghĩ ngài hẳn là bị điên rồi!" Ninh Lam thực sự không nhịn được nữa, "Lục tổng, ngài không có chuyện gì đấy chứ? Muốn đi bệnh viện kiểm tra một chút không?"
"Không biết lớn bé." Lục Hàm Châu cũng không để ý Ninh Lam càng ngày càng không có chừng mực, chỉ nở nụ cười: "Tôi cũng không phải vạn năng, có rất nhiều chuyện không làm được, cũng có rất nhiều người không hiểu được."
Ninh Lam khẽ cắn môi, lúc này điện thoại trên bàn bỗng nhiên kêu lên một tiếng, rồi lại ngay lập tức vụt tắt.
Cô thấy Lục Hàm Châu thoáng nhíu mày, thật giống như bộ dáng có chút không dám tin, lại chỉ chỉ cửa nói cô đi ra ngoài. Chờ đến lúc còn chưa kịp bước hẳn ra ngoài đã nghe thấy sau lưng vang lên giọng nói ôn nhu.
"Nhớ đàn anh sao? Nhớ tôi sao còn cúp máy, định trêu chọc tôi?"
...
"Sáng nay hôn không đủ? Tối về sẽ thương em sau, ở nhà không thấy buồn chứ? Để dì Lý đưa em đến hay tôi bảo Ninh Lam qua đón em?"
Kiều Tẫn vừa mới đánh bóng xong bản phác họa, nhìn mặt hắn trên giấy nháp không biết thế nào lại bắt đầu nghĩ đến hắn, lại sợ quấy rầy hắn làm việc. Một lúc sau vẫn là đi gửi tin nhắn cho hắn nhưng lại không cẩn thận ấn nhầm cuộc gọi.
Cậu luống cuống tay chân muốn tắt máy, kết quả Lục Hàm Châu vẫn kịp thời thấy được, gọi lại cho cậu
Ninh Lam trầm mặc: Lão già này thật quá thảm rồi, tận dụng tất cả mọi thứ để lưu manh đùa bỡn.
Sau khi yêu đương Lục Hàm Châu trở nên không giống trước đây lắm. Nếu là trước đây hắn căn bản sẽ không dùng quyền nắm cổ phần này để đoạt lại Lục thị, hắn sẽ dùng biện pháp gậy ông đập lưng ông.
Nhưng bây giờ hắn có Kiều Tẫn, vô luận là làm chuyện gì cũng đều phải cân nhắc kỹ lưỡng.
Để một lão già tìm lại nhân tính, xem ra cần một đứa nhỏ dễ thương.
Buổi tối, Lục Hàm Châu trong tay cầm theo bánh ngọt về đến nhà, là loại bánh ga to nhân hạt dẻ Kiều Tẫn thích ăn nhất. Kết quả cậu lại không có ở trong phòng. Hắn hỏi dì Lý mới biết từ lúc hắn đi Kiều Tẫn luôn ở trên lầu, chỉ trừ có bữa trưa là xuống ăn cơm.
"Bánh ngọt cứ để trong tủ lạnh đi." Lục Hàm Châu lên lầu, về phòng thay quần áo trước rồi mới đi tìm người.
Vừa đến cửa thư phòng liền nghe thấy có tiếng đánh bóng gỗ, nhẹ nhàng mở cửa không để cho cậu phân tâm, ôm tay đứng cạnh cửa nhìn cậu một lúc.
Kiều Tẫn trong miệng đang cắn bút, ngồi xếp bằng dưới đất cầm cái giũa cẩn thận đánh bóng đường viền, nhìn vừa nghiêm túc vừa đáng yêu.
"Bảo bối."
Kiều Tẫn ngẩn ngơ, lập tức quay đầu nhìn về phía cửa, Lục Hàm Châu đang đứng đó ôm tay dựa vào cạnh cửa, mỉm cười nhìn cậu, đưa tay về phía cậu.
"Anh về rồi sao." Kiều Tẫn luống cuống giấu đồ sau lưng, đưa tay che lại bản vẽ. Lục Hàm Châu không đợi được người đi qua đành phải tự mình qua đưa tay lật bản vẽ lên.
"Đừng xem, đừng xem."
Quá muộn, Lục Hàm Châu đã nhìn thấy.
Mỉm cười, tức giận, đang ngủ... Kiều Tẫn vẽ vô số bức vẽ về hắn, mỗi một trang đều vô cùng sinh động.
"Vẽ không giống." Kiều Tẫn vò tay, nhỏ giọng nói.
"Rất giống, Kiều Kiều thật lợi hại." Lục Hàm Châu vừa nói vừa ôm cậu ngồi xuống đất, để cho cậu vùi trong lồng ngực mình sau đó mới cầm búp bê mới khắc viền lên, suy tư.
"Anh đang nghĩ gì vậy?"
Lục Hàm Châu nhìn một lúc, hỏi hắn: "Đây là dựa theo trí nhớ mà vẽ tôi? Chỉ có đầu thôi sao, còn thân thể thì sao?"
Kiều Tẫn nghiêm túc giải thích cho hắn, "Bởi vì chúng em chỉ điêu khắc đầu và tứ chi, còn thân thể là dùng quần áo để mặc vào. Bọn họ múa rối là mặc quần áo cho búp bê, trước đây hay dùng túi vải, cho nên mới gọi là múa rối vải*."
*Luyên thuyên đấy đừng tin =))
"Vậy là không có thân thể sao?"
"Anh muốn điêu khắc hoàn chỉnh sao? Vậy em... Sẽ thử xem. Em chưa từng điêu khắc một búp bê hoàn chỉnh, em sợ sẽ điêu khắc không đẹp."
Lục Hàm Châu nói: "Nếu như điêu khắc hoàn chỉnh một con búp bê vậy phải điêu khắc từng chỗ một sao?"
Kiều Tẫn nghe không hiểu, coi như chuyện đương nhiên mà gật đầu.
Lục Hàm Châu nở nụ cười, "Nếu như điêu khắc hoàn chỉnh vậy không được phép ăn bớt bất kỳ chỗ nào, chỗ nào em cũng đã nhìn thấy rồi."
Chỗ Kiều Tẫn ngồi lên đổi nhiên hơi chuyển động, cậu lập tức hiểu ra, vành tai ngay lập tức đỏ bừng, "Nhưng... Chỗ đó, em... Em không biết, không biết."
Lục Hàm Châu dẫn tay cậu, "Không biết thì cẩn thận mà ước lượng. Kiều Kiều được rèn luyện nhiều ngày như vậy chắc sẽ không ăn bớt chỗ nào đâu nhỉ."
Kiều Tẫn luôn luôn là có sao nói vậy, nghe thấy hắn nói câu này liền bật thốt lên: "Điêu khắc... Em điêu khắc hết, không được dùng nó, anh không được nghịch loạn."
Hô hấp Lục Hàm Châu hơi run lên, bộ dáng câu dẫn mà không cố ý này của cậu làm hắn hoài nghi đứa nhỏ này có phải là cố ý giả ngu hay không. Hắn vốn là không nghĩ tới việc kia, bị cậu nói như thế liền nhớ đến.
"Sẽ không nghịch loạn, tôi đảm bảo sẽ làm thật nghiêm túc, tuyệt đối không qua loa."
Tác giả có lời muốn nói: Tui giữ lời hứa rồi nha, muốn ngọt có ngay.
Editor có lời muốn nói: Ơ dạo này bận bất ngờ =)).
12/08/2020.
Ninh Lam nhìn thấy cậu đỏ mặt trốn ở sau lưng Lục Hàm Châu vội vàng lui một bước giơ hai tay lên: "Thái thái, chị tìm Lục tổng bàn luận công việc, không cướp chồng em."
Kiều Tẫn ngay lập tức đỏ bừng hai má, lôi ống tay áo Lục Hàm Châu cầu cứu, nhưng hắn lại cố tình không giúp cậu, chỉ cúi đầu nhìn cậu mỉm cười.
"Đàn anh..."
"Hửm?"
Kiều Tẫn vội đến trán thấm ra mồ hôi, đôi mắt ướt nhẹp, nhỏ giọng nói: "Anh giải thích với chị Ninh Lam đi."
"Được," Lục Hàm Châu nhìn Ninh Lam hơi gật đầu một cái, Ninh Lam không tránh khỏi hơi run lên, rất mau liền phản ứng lại, há hốc miệng, hai mặt trợn tròn hết chỉ Kiều Tẫn lại chỉ đến hắn, "Đã khôi... Khôi phục?"
"Ừ."
Lục Hàm Châu chỉ gật đầu cười một cái, Ninh Lam lúc này mới vỗ ngực thở phào một hơi, "Má nó, không cần phải lo lắng thái thái sẽ nghĩ mình cướp chồng của em ấy rồi, bảo toàn được cái mạng chó này rồi."
Kiều Tẫn đỏ bừng cả tai, từ sau lưng Lục Hàm Châu thò đầu ra, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, em..."
Ninh Lam nhìn cậu ngoan ngoãn như vậy không nhịn được đưa tay ra muốn xoa mặt cậu, "Không sao không sao!"
"Khụ!" Lục Hàm Châu nhíu mày.
"Chỉ một chút thôi, một chút thôi mà ông chủ." Ninh Lam cầu xin nhìn Lục Hàm Châu, làm ra một vẻ mặt vô cùng đáng thương, "Để tôi xoa thái thái một chút thôi."
"Dì Lý." Lục Hàm Châu cao giọng gọi, dì Lý đang ở trong bếp đáp một tiếng, hắn liền quay đầu lại, vẻ mặt hiền từ nhìn Ninh Lam: "Lấy dao đến đây."
Ninh Lam ngay lập tức thu tay về, lấy tay phải đập xuống tay trái tự chửi, "Sao mày lại không quản được tay của mày thế hả!"
Kiều Tẫn: "..."
Kiều Tẫn không quá muốn đến công ty cùng Lục Hàm Châu liền nói muốn ở nhà chơi. Tuy Lục Hàm Châu không hiểu cậu rốt cuộc muốn làm gì nhưng vẫn để cho cậu ở nhà.
Chờ đến khi hắn vừa đi, Kiều Tẫn lập tức chạy lên lầu lục tung tùng phèo lên tìm búp bê bị cậu đập hỏng lần trước dựa vào ký ức mơ hồ lúc mình phát bệnh.
Lục Hàm Châu nói cậu đã bán được rất nhiều búp bê nhưng thật ra cậu đã nhớ lại rồi, tất cả đều đã bị cậu phá hỏng. Kiều Tẫn chỉ là không nghĩ đến bản thân mình lúc phát bệnh lại khó ở như vậy.
Kiều Tẫn ngồi dưới đất, tìm được một cục gỗ tròn, lại lấy bản nháp mình vẽ lúc trước ra. Trước khi lúc điêu khắc cậu vẫn còn sợ Lục Hàm Châu nên gương mặt búp bê kia có chút nghiêm túc, bộ dáng thận trọng, cẩn thận.
Lần này cậu muốn điêu khắc một Lục Hàm Châu đang cười, một Lục Hàm Châu ôn nhu, rồi sẽ, sẽ điêu khắc bản thân mình.
Kiều Tẫn và đàn anh, vĩnh viễn ở cùng nhau.
Lúc trước Lục Hàm Châu đã đáp ứng Chu Tố, chờ Kiều Tẫn khỏi bệnh sẽ nói cho Chu Tố biết. Theo lời hứa, hắn gọi điện thoại nhưng lại là nhắc nhở Chu Tố đừng vội liên hệ với Kiều Tẫn lúc này.
Chu Tố không biết rõ sự tình, chẳng may nói điều gì không nên nói sẽ lại biến Kiều Tẫn trở lại như trước kia, vậy bao nhiêu nỗi khổ tâm của hắn trong thời gian này tất cả đều thành uổng phí.
"Lục tổng, Lục tổng?"
Lục Hàm Châu lấy lại tinh thần, ho một tiếng che giấu lúng túng, "Cô nói đến chỗ nào rồi?"
Ninh Lam không nhịn được lườm một cái, nhỏ giọng lầm bầm: "Trước đây lúc họp ngài chưa bao giờ thất thần. Tôi thật muốn dẫn Kiều Tẫn tới đây quá, cậu ấy bây giờ nghe lời rồi, sẽ để cậu ấy thẹn thùng làm ổ trong lòng ngài để ngài vừa ôm vừa họp cho yên lòng."
Lục Hàm Châu lạnh lùng liếc nhìn cô, "Đang họp nói linh tinh cái gì."
Ninh Lam thu lại đùa cợt, nghiêm túc nói: "Thứ ba, tháng sau chính là hạng mục cạnh tranh với tập đoàn Diệu Huy, bên phía Lục thị vẫn luôn tác động không ngừng. Ngoài ra còn có bốn công ty khác cũng có hứng thú với hạng mục lần này, Diệu Huy vẫn chưa có quyết định chính xác, cạnh tranh với chúng ta không nhỏ."
"Bên Lục thị người nào chịu trách nghiệm về hạng mục lần này?"
"Mục Sương Lam."
Lục Hàm Châu tay nắm bút khẽ dừng một chút, "Bên phía Hồng Diệp thì sao?"
"Hồng Diệp tạm thời không có biểu hiện gì với hạng mục này, chỉ là gần đây Mục Sương Lam rất hay gặp gỡ với người của tập đoàn Hồng Diệp, không biết có phải là hai bên hợp tác hay không."
Lục Hàm Châu thoáng trầm tư, trong kinh doanh, không có ai là kẻ địch vĩnh viễn, bạn của bạn có thể trở thành bạn bè với một người bạn khác cũng của chính bản thân bạn, đó mới gọi là thương trường.
"Làm khó cậu ta phải tận tâm tận lực đến như vậy."
"Hả?"
Lục Hàm Châu gác bút lại, hỏi: "Ba người cổ đông lúc trước chúng ta tìm gặp kia có đáp ứng chuyển nhượng cổ phần không?"
Ninh Lam vừa vặn muốn nói tới cái này, "Có hai vị trong số đó đã đáp ứng chuyển nhượng, chỉ có điều ra giá hơi cao một chút, hẳn là đã nhìn ra chúng ta rất cần số cổ phần đó nên mới nâng giá. Còn Trương tổng gần đây đã đi nhập cư ở nước ngoài, thời điểm tôi liên hệ với ông ta, ông ta cũng không có quá nhiều yêu cầu, chỉ nói việc này đợi ông ta về nước rồi nói sau, để ngài tự đến bàn luận."
"Bao nhiêu?"
"So với trước kia chúng ta bắt đầu thành lập, đắt hơn ba lần." Ninh Lam nhỏ giọng nói.
Lục Hàm Châu trầm ngâm, nói: "Ép xuống một chút... Thôi, để tôi tự mình đàm luận, nếu như vậy thì trên tay tôi có 8% cổ phần của Kiều Tẫn, hai người kia còn có chú Trương ở nước ngoài, tổng cộng là khoảng 38%."
Ninh Lam cau mày nói: "Nhưng phần thắng còn chưa đủ, chúng ta chỉ dựa vào 38% cổ phần này thì chưa thể đòi lại Lục thị."
"Trên tay Lục Bình Ngôn cũng mới có 42%." Lục Hàm Châu nở nụ cười, khẽ niết lấy mép bàn hai lần, "Trước khi xảy ra chuyện này, người nắm cổ phần nhiều nhất là chú Lô sắp về hưu, chỉ cần chúng ta có thể thuyết phục được ông ấy thì có thể trở thành cổ đông lớn nhất Lục thị."
Ninh Lam nói: "Vậy không thể để cho Lục Bình Ngôn biết!"
Lục Hàm Châu khẽ cười, "Cứ cố tình để cho anh ta biết, à không... Là để Mục Sương Lam biết."
Lần này Ninh Lam triệt để mờ mịt, "Tại sao?"
Lục Hàm Châu miệng cứng như trai mỉm cười, "Cứ làm theo lời tôi nói là được, tôi đảm bảo có thể cho cô ngồi lại bàn làm việc kia."
"Nếu như không thể thì sao?"
"Không thể thì coi như tôi phán đoán sai."
Ninh Lam đầu đầy chấm hỏi: "Hả?"
Đây là cái câu trả lời khỉ gió gì?
Lục Hàm Châu như chuyện đương nhiên mà nói: "Tôi cũng là người, không phải thần, đánh bước cũng chỉ là dựa vào những phán đoán mạo hiểm. Nhỡ đâu người chia bài có vấn đề không tráo bài như bình thường vậy tôi có thể làm gì được, cũng không thể vào trong đầu hắn chỉnh lại ý nghĩ cho hắn."
"Tôi nghĩ ngài hẳn là bị điên rồi!" Ninh Lam thực sự không nhịn được nữa, "Lục tổng, ngài không có chuyện gì đấy chứ? Muốn đi bệnh viện kiểm tra một chút không?"
"Không biết lớn bé." Lục Hàm Châu cũng không để ý Ninh Lam càng ngày càng không có chừng mực, chỉ nở nụ cười: "Tôi cũng không phải vạn năng, có rất nhiều chuyện không làm được, cũng có rất nhiều người không hiểu được."
Ninh Lam khẽ cắn môi, lúc này điện thoại trên bàn bỗng nhiên kêu lên một tiếng, rồi lại ngay lập tức vụt tắt.
Cô thấy Lục Hàm Châu thoáng nhíu mày, thật giống như bộ dáng có chút không dám tin, lại chỉ chỉ cửa nói cô đi ra ngoài. Chờ đến lúc còn chưa kịp bước hẳn ra ngoài đã nghe thấy sau lưng vang lên giọng nói ôn nhu.
"Nhớ đàn anh sao? Nhớ tôi sao còn cúp máy, định trêu chọc tôi?"
...
"Sáng nay hôn không đủ? Tối về sẽ thương em sau, ở nhà không thấy buồn chứ? Để dì Lý đưa em đến hay tôi bảo Ninh Lam qua đón em?"
Kiều Tẫn vừa mới đánh bóng xong bản phác họa, nhìn mặt hắn trên giấy nháp không biết thế nào lại bắt đầu nghĩ đến hắn, lại sợ quấy rầy hắn làm việc. Một lúc sau vẫn là đi gửi tin nhắn cho hắn nhưng lại không cẩn thận ấn nhầm cuộc gọi.
Cậu luống cuống tay chân muốn tắt máy, kết quả Lục Hàm Châu vẫn kịp thời thấy được, gọi lại cho cậu
Ninh Lam trầm mặc: Lão già này thật quá thảm rồi, tận dụng tất cả mọi thứ để lưu manh đùa bỡn.
Sau khi yêu đương Lục Hàm Châu trở nên không giống trước đây lắm. Nếu là trước đây hắn căn bản sẽ không dùng quyền nắm cổ phần này để đoạt lại Lục thị, hắn sẽ dùng biện pháp gậy ông đập lưng ông.
Nhưng bây giờ hắn có Kiều Tẫn, vô luận là làm chuyện gì cũng đều phải cân nhắc kỹ lưỡng.
Để một lão già tìm lại nhân tính, xem ra cần một đứa nhỏ dễ thương.
Buổi tối, Lục Hàm Châu trong tay cầm theo bánh ngọt về đến nhà, là loại bánh ga to nhân hạt dẻ Kiều Tẫn thích ăn nhất. Kết quả cậu lại không có ở trong phòng. Hắn hỏi dì Lý mới biết từ lúc hắn đi Kiều Tẫn luôn ở trên lầu, chỉ trừ có bữa trưa là xuống ăn cơm.
"Bánh ngọt cứ để trong tủ lạnh đi." Lục Hàm Châu lên lầu, về phòng thay quần áo trước rồi mới đi tìm người.
Vừa đến cửa thư phòng liền nghe thấy có tiếng đánh bóng gỗ, nhẹ nhàng mở cửa không để cho cậu phân tâm, ôm tay đứng cạnh cửa nhìn cậu một lúc.
Kiều Tẫn trong miệng đang cắn bút, ngồi xếp bằng dưới đất cầm cái giũa cẩn thận đánh bóng đường viền, nhìn vừa nghiêm túc vừa đáng yêu.
"Bảo bối."
Kiều Tẫn ngẩn ngơ, lập tức quay đầu nhìn về phía cửa, Lục Hàm Châu đang đứng đó ôm tay dựa vào cạnh cửa, mỉm cười nhìn cậu, đưa tay về phía cậu.
"Anh về rồi sao." Kiều Tẫn luống cuống giấu đồ sau lưng, đưa tay che lại bản vẽ. Lục Hàm Châu không đợi được người đi qua đành phải tự mình qua đưa tay lật bản vẽ lên.
"Đừng xem, đừng xem."
Quá muộn, Lục Hàm Châu đã nhìn thấy.
Mỉm cười, tức giận, đang ngủ... Kiều Tẫn vẽ vô số bức vẽ về hắn, mỗi một trang đều vô cùng sinh động.
"Vẽ không giống." Kiều Tẫn vò tay, nhỏ giọng nói.
"Rất giống, Kiều Kiều thật lợi hại." Lục Hàm Châu vừa nói vừa ôm cậu ngồi xuống đất, để cho cậu vùi trong lồng ngực mình sau đó mới cầm búp bê mới khắc viền lên, suy tư.
"Anh đang nghĩ gì vậy?"
Lục Hàm Châu nhìn một lúc, hỏi hắn: "Đây là dựa theo trí nhớ mà vẽ tôi? Chỉ có đầu thôi sao, còn thân thể thì sao?"
Kiều Tẫn nghiêm túc giải thích cho hắn, "Bởi vì chúng em chỉ điêu khắc đầu và tứ chi, còn thân thể là dùng quần áo để mặc vào. Bọn họ múa rối là mặc quần áo cho búp bê, trước đây hay dùng túi vải, cho nên mới gọi là múa rối vải*."
*Luyên thuyên đấy đừng tin =))
"Vậy là không có thân thể sao?"
"Anh muốn điêu khắc hoàn chỉnh sao? Vậy em... Sẽ thử xem. Em chưa từng điêu khắc một búp bê hoàn chỉnh, em sợ sẽ điêu khắc không đẹp."
Lục Hàm Châu nói: "Nếu như điêu khắc hoàn chỉnh một con búp bê vậy phải điêu khắc từng chỗ một sao?"
Kiều Tẫn nghe không hiểu, coi như chuyện đương nhiên mà gật đầu.
Lục Hàm Châu nở nụ cười, "Nếu như điêu khắc hoàn chỉnh vậy không được phép ăn bớt bất kỳ chỗ nào, chỗ nào em cũng đã nhìn thấy rồi."
Chỗ Kiều Tẫn ngồi lên đổi nhiên hơi chuyển động, cậu lập tức hiểu ra, vành tai ngay lập tức đỏ bừng, "Nhưng... Chỗ đó, em... Em không biết, không biết."
Lục Hàm Châu dẫn tay cậu, "Không biết thì cẩn thận mà ước lượng. Kiều Kiều được rèn luyện nhiều ngày như vậy chắc sẽ không ăn bớt chỗ nào đâu nhỉ."
Kiều Tẫn luôn luôn là có sao nói vậy, nghe thấy hắn nói câu này liền bật thốt lên: "Điêu khắc... Em điêu khắc hết, không được dùng nó, anh không được nghịch loạn."
Hô hấp Lục Hàm Châu hơi run lên, bộ dáng câu dẫn mà không cố ý này của cậu làm hắn hoài nghi đứa nhỏ này có phải là cố ý giả ngu hay không. Hắn vốn là không nghĩ tới việc kia, bị cậu nói như thế liền nhớ đến.
"Sẽ không nghịch loạn, tôi đảm bảo sẽ làm thật nghiêm túc, tuyệt đối không qua loa."
Tác giả có lời muốn nói: Tui giữ lời hứa rồi nha, muốn ngọt có ngay.
Editor có lời muốn nói: Ơ dạo này bận bất ngờ =)).
12/08/2020.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất