Chương 8
Giang Phú lại chỉ cười một chút.
Sau đó cậu không né tránh mà cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của Thẩm Ngôn Cố.
“Anh ấy rất ưu tú.”
Có thể bởi vì Thẩm Ngôn Cố là người bên Giang Phú, tâm tư tự nhiên đều hướng về cậu, nghe cậu nói những lời này mà chếc trong lòng một chút.
“Ưu tú bao nhiêu.” Thẩm Ngôn Cố miệng không phục: “Em cũng rất ưu tú mà!”
Giang Phú hỏi anh: “Em ưu tú sao?”
Thẩm Ngôn Cố gật đầu: “Đúng vậy.” Anh còn nói: “Em vừa cao vừa đẹp trai vừa ưu tú!”
Giang Phú lắc đầu: “Còn chưa đủ.”
Thẩm Ngôn Cố thật muốn mắng người.
Anh muốn cổ vũ Giang Phú hãy theo đuổi đi, lỡ thành công thì sao?
Ừ thì sau này cũng thành công thiệt.
Giang Phú là loại nam thần nhan sắc đẹp tuyệt trần như thế này, vừa thấy liền yêu thích! Mấy cô nữ sinh khi biết đến cái tên Giang Phú này thì chắc chắn sẽ hâm mộ ngay lập tức!
Quao! Tên dễ nghe như vậy thì chắc chắn rất có ý nghĩa! Người chắc chắn sẽ đẹp! Phải thích nó ngay không bị cướp!
Haha, xin lỗi, có chút phóng đại.
Thẩm Ngôn Cố chính là không quen Giang Phú đột nhiên trở nên tự ti như vậy.
Đương nhiên, cuối cùng cái gì Thẩm Ngôn Cố cũng không nói.
Dù sao anh cảm thấy quan hệ giữa anh và Giang Phú chưa được thân thiết lắm để can thiệp vào chuyện tình cảm riêng tư như vậy. Giang Phú có suy nghĩ của mình, có kế hoạch của mình, Thẩm Ngôn Cố mày là ai?
Biết được Giang Phú có người mình thích, Thẩm Ngôn Cố cảm thấy bản thân rất lợi hại.
Trên quãng đường còn lại, Thẩm Ngôn Cố cùng Giang Phú tán gẫu một chút.
Cả hai đều ở cùng một thành phố, Thẩm Ngôn Cố muốn hỏi nhà Giang Phú ở đâu, tiện thể hỏi trường cấp ba của Giang Phú là trường nào.
Tiếp đến liền nói về hai ba câu chuyện tại trường cấp ba của Giang Phú mà anh nghe nói gần đây.
Trường cấp ba của Thẩm Ngôn Cố và Giang Phú là hai trường thuộc top đầu của thành phố, luôn âm thầm đối đầu nhau. Học sinh của hai trường nhìn thấy ai mặc đồng phục trường kia đều sẽ ngoái lại nhìn hai ba lần.
So sánh chất lượng với thành tích đều là điều không đáng kể, đôi khi có người còn so học sinh trường nào đẹp trai xinh gái hơn, ai cao hơn, ai đạp xe nhanh hơn.
Rõ ràng không nói nhiều chuyện cho lắm nhưng thời gian lại trôi qua nhanh như vậy. Chớp mắt, đã đến học viện Văn học, rồi đến tòa nhà trung tâm.
Sau đó đã đến cửa nam khu ký túc xá.
Chớp mắt lần nữa, đã lên đến tầng ba.
Đèn đường bên ngoài vẫn sáng, vì vậy họ không cần bật đèn khi đi lên lầu.
Đến cửa lầu ba, Thẩm Ngôn Cố quay đầy nhìn Giang Phú.
“Anh về phòng đây.” Thẩm Ngôn Cố nói.
Màu đen dần bao trùm lên chiếc áo thun trắng của Giang Phú, trong đêm tối khuôn mặt góc cạnh của người này bất kể nhìn thế nào đều thấy rất đẹp trai, cùng với đôi mắt sáng ngời.
Ánh mắt cậu cong lên một chút, dường như đang cười với Thẩm Ngôn Cố.
“Tạm biệt. Chúc ngủ ngon.”
Thẩm Ngôn Cố cũng nói: “Tạm biệt.”
Đến phòng 306 cần phải đi ngang qua một cái hành lang, cách một đoạn là có cửa sổ, bên ngoài đều có gió đêm thổi vào.
Thẩm Ngôn Cố không cảm thấy nóng, bởi vì lúc nãy ở cùng Giang Phú nên tâm tình rất vui, như muốn nhảy lên.
Ủa khoan.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đến phòng của anh, mở cửa vào liền nghe tiếng Trần Quân tru tréo như con cún lâu ngày gặp chủ.
“Còn nhớ về phòng hả!” Trần Quân cất điện thoại: “Quá lâu!”
Thẩm Ngôn Cố xoay người, đóng cửa: “Cái gì quá lâu?”
Dương Dương nắm lấy thanh sắt, nhảy xuống giường, cười khà khà nói: “Có phải cậu đưa Thái Tiêu Tiêu về không!”
Thẩm Ngôn Cố: “...”
Anh vẫn chưa hiểu ba con người kia đang bổ não cái gì trong đầu.
Anh nói thẳng: “Ở sân vận động đã nói tạm biệt với Thái Tiêu Tiêu, tôi và Giang Phú đi bộ trở về.”
“Cái gì?” Trần Quân trong đầu đầy dấu chấm hỏi: “Cậu với Giang Phú? Hai người vẫn qua lại à?”
Dương Dương cũng nghi hoặc: “Hai đứa con trai thì lãng mạn như vậy làm gì? Sao không đi xe buýt của trường?”
“Tôi thích đi bộ cùng em ấy đó làm sao? Ý kiến gì hong?” Thẩm Ngôn Cố phản lại một cách hợp lý. (hoặc không)
Dương Dương tặc lưỡi, ý cười càng sâu: “Được rồi, biết cậu thích Giang Phú.” Dương Dương nói xong lại hỏi: “Giang Phú biết cậu thích em ấy như vậy sao?”
Thẩm Ngôn Cố kéo ghế ra, mở máy tính của mình: “Biết rồi.”
Dương Dương ngạc nhiên: “Cậu ấy biết?”
Thẩm Ngôn Cố: “Đúng vậy, là tôi nói với em ấy.”
Dương Dương kéo ghế đến bên cạnh Thẩm Ngôn Cố: “Cậu đã nói gì với Giang Phú? Nó nói gì với cậu? Cậu nói "Giang Phú tôi thích em" hả?”
Thẩm Ngôn Cố ghét bỏ nhìn Dương Dương: “Cậu nói cái gì vậy? Tôi nói với em ấy là tôi rất thích em, làm sao? Có vấn đề gì không?”
Dương Dương hít một hơi khí lạnh, sau đó giơ ngón tay cái lên cho Thẩm Ngôn Cố: “Được rồi! Cậu là nhất! Nhất cậu rồi!”
Một lúc sau, ba con người chuyên hóng hớt kia bắt đầu than thở, bọn họ cho rằng Thẩm Ngôn Cố đã đưa Thái Tiêu Tiêu trở về, liền kích động cả đêm.
Bọn họ còn bổ não cho rằng Thái Tiêu Tiêu đã cho Thẩm Ngôn Cố đồ ăn, liền tiếc giùm Thang Thần.
Toàn là mấy câu chuyện nhảm nhí, Thẩm Ngôn Cố lười để ý, đeo tai nghe lên.
Nhưng chưa bật nhạc lên, Thẩm Ngôn Cố liền gỡ tai nghe xuống. Sau đó anh giơ tay lên.
“Hỏi các cậu một câu.”
Dương Dương vừa đứng lên, chuẩn bị đi tắm lại ngồi xuống: “Hỏi đi.”
Thẩm Ngôn Cố nói: “Tôi có một người bạn, cậu ấy thích một người, nhưng cậu ấy nói không dám theo đuổi, sợ người ta có gánh nặng, sợ người ta chán ghét, hai cậu nghĩ là vì sao?”
Thẩm Ngôn Cố bổ sung một câu: “Bạn tôi rất ưu cmn tú luôn!”
Dương Dương cười rộ lên: “Người bạn kia có phải là cậu không đấy?”
Thẩm Ngôn Cố bất đắc dĩ: “Là tôi thì tôi còn hỏi mấy cậu làm gì?”
Diệp Lan nằm trong chăn thò đầu ra: “Không phải muốn làm tiểu tam chứ?”
Khóe miệng Thẩm Ngôn Cố giật giật một chút.
Trần Quân cũng nói: “Muốn chen chân vào cuộc sống hôn nhân của người khác?”
Thẩm Ngôn Cố: “... Hả?”
Dương Dương: “Muốn chơi trò tình iu bí mật?”
Thẩm Ngôn Cố: “...”
“Các cậu bị sao vậy? Nghĩ tốt cho người ta một chút được không?”
Ba người kia nghẹn hơn nửa ngày, ai cũng câm nín, một câu cũng không nói.
Thẩm Ngôn Cố lại đeo tai nghe lên: “Quên đi, coi như tôi chưa từng nói gì.”
Nhưng mà anh còn chưa ấn nút phát nhạc, bàn tay Dương Dương liền đè lên cổ tay anh.
“Tôi biết rồi!” Dương Dương nói.
Thẩm Ngôn Cố tháo một bên tai nghe xuống: “Cái gì?”
Dương Dương: “Chẳng lẽ bạn của cậu...”
Thẩm Ngôn Cố đợi thêm nửa ngày, mà Dương Dương vẫn không nói một chữ.
Thẩm Ngôn Cố hỏi: “Cái gì vậy?”
Dương Dương cười một chút, buông tay ra: “Không có gì, ha ha ha...”
Nội tâm Thẩm Ngôn Cố: Cười em gái cậu!
Dương Dương cười xong, cầm lấy tai nghe trên tay Thẩm Ngôn Cố, tự tay đeo lên giúp anh.
Lần này Thẩm Ngôn Cố mặc kệ sự đời, bật nhạc, nhìn màn hình máy tính tiếp tục viết code. Tuy nhiên, chưa được một phút anh liền bỏ cuộc.
Trước khi đi đầu óc chưa được thông thoáng, về rồi mà vẫn không có hiệu quả gì! Thật kì lạ, hôm nay làm sao vậy!?
Có lẽ bởi vì quá chăm chú, viết xong một đoạn dài, Thẩm Ngôn Cố nhìn đồng hồ. Tốt thật, hơn một giờ sáng rồi.
Đèn phòng đã tắt, trên giường truyền đến tiếng ngáy không biết của ai. Thẩm Ngôn Cố cúi người, lười biếng lấy điện thoại trong túi ra.
Trên màn hình, ngoại trừ đồng hồ ra, còn có một tin nhắn chưa đọc của Giang Phú.
Thẩm Ngôn Cố lập tức mở khóa điện thoại, ấn vào tin nhắn.
Giang Phú nói: “Chúc ngủ ngon, nhớ ngủ sớm.”
Tin nhắn được gửi trước mười hai giờ, Thẩm Ngôn Cố nhìn chằm chằm vài giây, trả lời lại vẫn là tốt hơn.
Thẩm Ngôn Cố: “Chúc ngủ ngon.”
Không ngờ, Giang Phú vẫn còn chưa ngủ. Thẩm Ngôn Cố vừa gửi tin nhắn được mấy giây thì Giang Phú đã trả lời lại.
Giang Phú: “Còn chưa ngủ?”
Thẩm Ngôn Cố cúi đầu, viết: “Vừa mới viết code xong, tắm rửa xong liền đi ngủ. Sao em còn chưa ngủ?”
Giang Phú: “Mới tỉnh lại, đi tắm đi.”
Thẩm Ngôn Cố ngượng ngùng: “Anh đánh thức em dậy?”
Giang Phú: “Không, điện thoại im lặng, em tự tỉnh dậy.”
Thẩm Ngôn Cố kinh ngạc: “Em cũng tỉnh đúng lúc quá đi!”
Thẩm Ngôn Cố tiếp tục nhắn tin, anh muốn hỏi tại sao Giang Phú lại tỉnh giấc trùng hợp như vậy? Cậu có thói quen tỉnh dậy lúc nửa đêm không? Hay là đi uống một ngụm nước rồi ngủ tiếp?
Nhưng mới viết được mấy chữ, Giang Phú gửi tin nhắn tới.
Giang Phú: “Đi tắm.”
Thẩm Ngôn Cố lập tức xóa mấy chữ vừa đánh.
Thẩm Ngôn Cố: “À, anh biết rồi.”
Mấy tiếng đồng hồ ngồi trước máy tính viết code làm anh ngu đi nửa cái não, lúc đang tắm anh mới thoáng tỉnh táo lại.
Ủa alo Thẩm Ngôn Cố ơi mày định lôi kéo một người đang mơ ngủ để nói chuyện phiếm đó hả?
Mày nghĩ gì vậy?
Cả khu ký túc xá im phăng phắc, lúc bước ra khỏi khu tắm rửa cả người Thẩm Ngôn Cố run cầm cập.
Đêm tối khiến con người ta dễ say vào giấc mộng. Thẩm Ngôn Cố mắt nhắm mắt mở trèo lên giường.
Anh mở điện thoại ra, gửi cho Giang Phú một câu “Ngủ, ngủ ngon” rồi tắt điện thoại đi ngủ luôn.
Đáng tiếc, Thẩm Ngôn Cố bỏ lỡ câu “Chúc ngủ ngon” của Giang Phú gửi chỉ sau một giây.
Một tuần chầm chậm trôi qua.
“Người giỏi không có ngày nghỉ.”
Sáng thứ bảy, một câu nói của Trần Quân mở ra một ngày bận rộn cho Thẩm Ngôn Cố.
Ngày mai là ngày cuối cùng của cuộc thi nhỏ kia, hôm nay vừa khéo là sinh nhật của mẹ Thẩm Ngôn Cố. Anh bận rộn cả ngày, hơn mười giờ tối thì xong việc, sau đó tùy tiện thu dọn đồ đạc xách ba lô ra cửa.
Mới xuống dưới lầu, Thẩm Ngôn Cố tình cờ gặp mặt Giang Phú.
“Hi!” Thẩm Ngôn Cố giơ tay lên, cười cười với Giang Phú, xem như chào hỏi.
Anh cho rằng như vậy là xong, không nghĩ tới lúc lách người qua đi, Giang Phú liền nắm lấy cổ tay anh.
“Đi đâu?”
Thẩm Ngôn Cố: “Về nhà.”
Giang Phú nhìn giờ một chút: “Muộn như vậy?”
Thẩm Ngôn Cố giải thích: “Hôm nay sinh nhật mẹ anh.”
Giang Phú buông tay Thẩm Ngôn Cố ra.
Thẩm Ngôn Cố xốc ba lô một chút, tiếp tục đi về phía trước, nhưng mới đi được hai bước, anh phát hiện Giang Phú đang lẽo đẽo đi theo sau anh.
Thẩm Ngôn Cố nghi hoặc: “Em đi đâu vậy?”
Giang Phú nói: “Qua Tây lộ.”
Thẩm Ngôn Cố kinh ngạc: “Cùng đường nha, mà trễ như vậy em qua đó làm gì?”
Giang Phú: “Gặp bạn.”
Thẩm Ngôn Cố gật gật đầu, không hỏi nhiều.
Vì thế, hai người cùng nhau ra khỏi ký túc xá, cùng nhau đi xe buýt trường đến cổng, sau đó cùng chờ xe buýt.
Nhà Thẩm Ngôn Cố ở Tây lộ, từ trường học đến nhà anh phải đi một chuyến xe buýt đến ga tàu điện ngầm, sau đó chuyển một chuyến tàu khác mới đến được.
Bây giờ cũng hơi muộn một chút, nếu đến muộn hơn nữa thì chắc tàu điện ngầm sẽ dừng hoạt động.
Đợi tàu thì lâu, mà phương tiện công cộng thì không tốt cho lắm.
Hai người đến trạm xe buýt, đầu tiên Thẩm Ngôn Cố liếc nhìn Giang Phú, sau đó anh xem mấy cái biển số xe đến trạm để đi đúng chuyến.
Xem xong anh lại ngó qua Giang Phú một chút, tầm mắt dừng lại trên cái balo ở trên lưng Giang Phú.
Đúng vậy, Giang Phú đang đeo balo của anh.
Ủa đó là balo của anh mà? Cậu lấy hồi nào vậy?
Thẩm Ngôn Cố bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ lại, cái balo này, từ khi nào, và tại sao nó lại ở trên lưng Giang Phú?
Hình như lúc ngồi trên xe buýt trường có chút bất tiện, anh liền đặt balo xuống dưới sàn.
Sau đó bọn họ xuống xe.
Sau đó balo ở trên lưng Giang Phú.
Trên đường đi, Thẩm Ngôn Cố nhiều lần bảo Giang Phú trả lại balo cho anh, nhưng Giang Phú nói không sao.
Trần đời Thẩm Ngôn Cố chưa bao giờ được người khác xách giùm balo. Bây giờ ngoại trừ lực bất tòng tâm thì Thẩm Ngôn Cố không thể làm gì khác.
Có lẽ Giang Phú đang rèn luyện cơ thể đi, balo có đựng mấy quyển sách, đúng là nặng thật.
Ha ha, có vẻ hơi gượng ép.
Xe còn chưa đến, bọn họ sóng vai đứng ở đó, không ai nói gì.
Trạm xe buýt cũng còn có mấy người khác, khi Thẩm Ngôn Cố muốn nói chuyện gì đó với Giang Phú, đột nhiên một bạn học nữ đi tới.
“Cái kia, bạn học.”
Nữ sinh trực tiếp đi đến trước mặt Giang Phú, lấy điện thoại ra.
Thẩm Ngôn Cố lập tức đoán được chuyện gì sẽ xảy ra.
Quả nhiên, nữ sinh này nói với Giang Phú: “Có thể thêm Wechat với anh được không ạ?”
Thẩm Ngôn Cố lui sang bên cạnh một chút, nhường không gian riêng tư cho hai người họ, cũng cúi đầu cười rộ lên.
Cũng quá là nhanh lẹ đi!
Một giây sau, Giang Phú nói: “Xin lỗi, tôi đã kết hôn.”
Không khí đột nhiên yên tĩnh.
Thẩm Ngôn Cố chậm rãi ngẩng đầu, mở to hai mắt, nhìn Giang Phú.
Ủa alo???
Anh không đoán được kết cục sẽ như thế này.
Mà người con trai này, mười phần bình tĩnh, bộ dáng phảng phất như thật sự đã kết hôn rồi.
Mặc kệ thật hay giả, nữ sinh lập tức hiểu được ý tứ của Giang Phú, nói một câu “Làm phiền rồi” liền rời đi.
Giang Phú vừa lúc nhìn sang đây., Thẩm Ngôn Cố giơ ngón tay cái lên cho cậu.
Thẩm Ngôn Cố muốn tiến lên chỗ cũ thì nữ sinh vừa nãy đột nhiên quay lại.
Lần này cô đi đến chỗ Thẩm Ngôn Cố.
“Bạn học, tôi có thể thêm Wechat của bạn không?” Cô hỏi Thẩm Ngôn Cố.
Nếu không phải nữ sinh này mang nét mặt ngây ngô của sinh viên thì Thẩm Ngôn Cố nghĩ cô ấy đã đi làm rồi.
“Xin lỗi,” Thẩm Ngôn Cố học Giang Phú: “Tôi cũng đã kết hôn.”
Cô gái rời đi một cách cô đơn, pùn. Pé mún khóc.
Thẩm Ngôn Cố bước một bước, trở lại bên cạnh Giang Phú.
“Em đều từ chối người khác như vậy sao?” Thẩm Ngôn Cố hỏi.
Giang Phú: “Không khác lắm.”
“Không khác lắm?” Thẩm Ngôn Cố tò mò: “Còn gì nữa không? Bày anh mấy cách cho anh học đi.”
Giang Phú quay đầu, nhìn Thẩm Ngôn Cố: “Nói cái gì anh cũng học sao?”
Thẩm Ngôn Cố gật đầu: “Học hết.”
Giang Phú cười một chút: “Cứ nói là kết hôn đi, rất dễ dùng.”
Thẩm Ngôn Cố bắt đầu học theo: “Cứ nói là kết hôn đi, rất dễ dùng.”
Giang Phú quay đầu nhìn anh: “Bắt chước hả?”
Thẩm Ngôn Cố cũng nói: “Bắt chước hả.”
Giang Phú cúi đầu cười cười, cười xong ngẩng đầu lên, nhìn như nam nhâm đã dẹp bỏ tâm niệm tà ác.
Giang Phú nói: “Thẩm Ngôn Cố là đồ ngu ngốc, có bắt chước không?”
Thẩm Ngôn Cố cũng nói: “Giang Phú là đồ ngu ngốc, có bắt chước không.”
Giang Phú nhìn Thẩm Ngôn Cố: “Chắc chứ? Em nói gì anh nói đó?”
Thẩm Ngôn Cố thoáng ngửa đầu: “Chắc. Em nói gì anh nói đó.”
Giang Phú chớp chớp mắt một cái: “Thẩm Ngôn Cố.”
Thẩm Ngôn Cố: “Giang Phú.”
Trong đôi mắt Giang Phú hiện giờ có rất nhiều ánh đèn, giống như sao lấp la lấp lánh blink blink. Biểu tình của Giang Phú lúc này Thẩm Ngôn Cố nhìn không hiểu, nhưng trong ánh mắt của cậu, có một Thẩm Ngôn Cố nhỏ bé đang ngước mắt chờ mong.
Thẩm Ngôn Cố thấy cánh môi Giang Phú khẽ mở ra, cũng thấy yết hầu cậu khẽ chuyển động một chút.
Cậu dường như muốn nói điều gì đó, nhưng trong một thời gian dài, cậu không nói bất cứ điều gì.
Cuối cùng cậu nhìn về phía Thẩm Ngôn Cố, nói: “Xe đến rồi.”
09h25
25/09/2021
Helu toy đã com báck:> Quý dị có nhớ toi hem:3 Trên trường nhiều bài tập quá toy xoay sở khum kịp:>> Sin lũi quý dị nhìu nghen:>>
Sau đó cậu không né tránh mà cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của Thẩm Ngôn Cố.
“Anh ấy rất ưu tú.”
Có thể bởi vì Thẩm Ngôn Cố là người bên Giang Phú, tâm tư tự nhiên đều hướng về cậu, nghe cậu nói những lời này mà chếc trong lòng một chút.
“Ưu tú bao nhiêu.” Thẩm Ngôn Cố miệng không phục: “Em cũng rất ưu tú mà!”
Giang Phú hỏi anh: “Em ưu tú sao?”
Thẩm Ngôn Cố gật đầu: “Đúng vậy.” Anh còn nói: “Em vừa cao vừa đẹp trai vừa ưu tú!”
Giang Phú lắc đầu: “Còn chưa đủ.”
Thẩm Ngôn Cố thật muốn mắng người.
Anh muốn cổ vũ Giang Phú hãy theo đuổi đi, lỡ thành công thì sao?
Ừ thì sau này cũng thành công thiệt.
Giang Phú là loại nam thần nhan sắc đẹp tuyệt trần như thế này, vừa thấy liền yêu thích! Mấy cô nữ sinh khi biết đến cái tên Giang Phú này thì chắc chắn sẽ hâm mộ ngay lập tức!
Quao! Tên dễ nghe như vậy thì chắc chắn rất có ý nghĩa! Người chắc chắn sẽ đẹp! Phải thích nó ngay không bị cướp!
Haha, xin lỗi, có chút phóng đại.
Thẩm Ngôn Cố chính là không quen Giang Phú đột nhiên trở nên tự ti như vậy.
Đương nhiên, cuối cùng cái gì Thẩm Ngôn Cố cũng không nói.
Dù sao anh cảm thấy quan hệ giữa anh và Giang Phú chưa được thân thiết lắm để can thiệp vào chuyện tình cảm riêng tư như vậy. Giang Phú có suy nghĩ của mình, có kế hoạch của mình, Thẩm Ngôn Cố mày là ai?
Biết được Giang Phú có người mình thích, Thẩm Ngôn Cố cảm thấy bản thân rất lợi hại.
Trên quãng đường còn lại, Thẩm Ngôn Cố cùng Giang Phú tán gẫu một chút.
Cả hai đều ở cùng một thành phố, Thẩm Ngôn Cố muốn hỏi nhà Giang Phú ở đâu, tiện thể hỏi trường cấp ba của Giang Phú là trường nào.
Tiếp đến liền nói về hai ba câu chuyện tại trường cấp ba của Giang Phú mà anh nghe nói gần đây.
Trường cấp ba của Thẩm Ngôn Cố và Giang Phú là hai trường thuộc top đầu của thành phố, luôn âm thầm đối đầu nhau. Học sinh của hai trường nhìn thấy ai mặc đồng phục trường kia đều sẽ ngoái lại nhìn hai ba lần.
So sánh chất lượng với thành tích đều là điều không đáng kể, đôi khi có người còn so học sinh trường nào đẹp trai xinh gái hơn, ai cao hơn, ai đạp xe nhanh hơn.
Rõ ràng không nói nhiều chuyện cho lắm nhưng thời gian lại trôi qua nhanh như vậy. Chớp mắt, đã đến học viện Văn học, rồi đến tòa nhà trung tâm.
Sau đó đã đến cửa nam khu ký túc xá.
Chớp mắt lần nữa, đã lên đến tầng ba.
Đèn đường bên ngoài vẫn sáng, vì vậy họ không cần bật đèn khi đi lên lầu.
Đến cửa lầu ba, Thẩm Ngôn Cố quay đầy nhìn Giang Phú.
“Anh về phòng đây.” Thẩm Ngôn Cố nói.
Màu đen dần bao trùm lên chiếc áo thun trắng của Giang Phú, trong đêm tối khuôn mặt góc cạnh của người này bất kể nhìn thế nào đều thấy rất đẹp trai, cùng với đôi mắt sáng ngời.
Ánh mắt cậu cong lên một chút, dường như đang cười với Thẩm Ngôn Cố.
“Tạm biệt. Chúc ngủ ngon.”
Thẩm Ngôn Cố cũng nói: “Tạm biệt.”
Đến phòng 306 cần phải đi ngang qua một cái hành lang, cách một đoạn là có cửa sổ, bên ngoài đều có gió đêm thổi vào.
Thẩm Ngôn Cố không cảm thấy nóng, bởi vì lúc nãy ở cùng Giang Phú nên tâm tình rất vui, như muốn nhảy lên.
Ủa khoan.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đến phòng của anh, mở cửa vào liền nghe tiếng Trần Quân tru tréo như con cún lâu ngày gặp chủ.
“Còn nhớ về phòng hả!” Trần Quân cất điện thoại: “Quá lâu!”
Thẩm Ngôn Cố xoay người, đóng cửa: “Cái gì quá lâu?”
Dương Dương nắm lấy thanh sắt, nhảy xuống giường, cười khà khà nói: “Có phải cậu đưa Thái Tiêu Tiêu về không!”
Thẩm Ngôn Cố: “...”
Anh vẫn chưa hiểu ba con người kia đang bổ não cái gì trong đầu.
Anh nói thẳng: “Ở sân vận động đã nói tạm biệt với Thái Tiêu Tiêu, tôi và Giang Phú đi bộ trở về.”
“Cái gì?” Trần Quân trong đầu đầy dấu chấm hỏi: “Cậu với Giang Phú? Hai người vẫn qua lại à?”
Dương Dương cũng nghi hoặc: “Hai đứa con trai thì lãng mạn như vậy làm gì? Sao không đi xe buýt của trường?”
“Tôi thích đi bộ cùng em ấy đó làm sao? Ý kiến gì hong?” Thẩm Ngôn Cố phản lại một cách hợp lý. (hoặc không)
Dương Dương tặc lưỡi, ý cười càng sâu: “Được rồi, biết cậu thích Giang Phú.” Dương Dương nói xong lại hỏi: “Giang Phú biết cậu thích em ấy như vậy sao?”
Thẩm Ngôn Cố kéo ghế ra, mở máy tính của mình: “Biết rồi.”
Dương Dương ngạc nhiên: “Cậu ấy biết?”
Thẩm Ngôn Cố: “Đúng vậy, là tôi nói với em ấy.”
Dương Dương kéo ghế đến bên cạnh Thẩm Ngôn Cố: “Cậu đã nói gì với Giang Phú? Nó nói gì với cậu? Cậu nói "Giang Phú tôi thích em" hả?”
Thẩm Ngôn Cố ghét bỏ nhìn Dương Dương: “Cậu nói cái gì vậy? Tôi nói với em ấy là tôi rất thích em, làm sao? Có vấn đề gì không?”
Dương Dương hít một hơi khí lạnh, sau đó giơ ngón tay cái lên cho Thẩm Ngôn Cố: “Được rồi! Cậu là nhất! Nhất cậu rồi!”
Một lúc sau, ba con người chuyên hóng hớt kia bắt đầu than thở, bọn họ cho rằng Thẩm Ngôn Cố đã đưa Thái Tiêu Tiêu trở về, liền kích động cả đêm.
Bọn họ còn bổ não cho rằng Thái Tiêu Tiêu đã cho Thẩm Ngôn Cố đồ ăn, liền tiếc giùm Thang Thần.
Toàn là mấy câu chuyện nhảm nhí, Thẩm Ngôn Cố lười để ý, đeo tai nghe lên.
Nhưng chưa bật nhạc lên, Thẩm Ngôn Cố liền gỡ tai nghe xuống. Sau đó anh giơ tay lên.
“Hỏi các cậu một câu.”
Dương Dương vừa đứng lên, chuẩn bị đi tắm lại ngồi xuống: “Hỏi đi.”
Thẩm Ngôn Cố nói: “Tôi có một người bạn, cậu ấy thích một người, nhưng cậu ấy nói không dám theo đuổi, sợ người ta có gánh nặng, sợ người ta chán ghét, hai cậu nghĩ là vì sao?”
Thẩm Ngôn Cố bổ sung một câu: “Bạn tôi rất ưu cmn tú luôn!”
Dương Dương cười rộ lên: “Người bạn kia có phải là cậu không đấy?”
Thẩm Ngôn Cố bất đắc dĩ: “Là tôi thì tôi còn hỏi mấy cậu làm gì?”
Diệp Lan nằm trong chăn thò đầu ra: “Không phải muốn làm tiểu tam chứ?”
Khóe miệng Thẩm Ngôn Cố giật giật một chút.
Trần Quân cũng nói: “Muốn chen chân vào cuộc sống hôn nhân của người khác?”
Thẩm Ngôn Cố: “... Hả?”
Dương Dương: “Muốn chơi trò tình iu bí mật?”
Thẩm Ngôn Cố: “...”
“Các cậu bị sao vậy? Nghĩ tốt cho người ta một chút được không?”
Ba người kia nghẹn hơn nửa ngày, ai cũng câm nín, một câu cũng không nói.
Thẩm Ngôn Cố lại đeo tai nghe lên: “Quên đi, coi như tôi chưa từng nói gì.”
Nhưng mà anh còn chưa ấn nút phát nhạc, bàn tay Dương Dương liền đè lên cổ tay anh.
“Tôi biết rồi!” Dương Dương nói.
Thẩm Ngôn Cố tháo một bên tai nghe xuống: “Cái gì?”
Dương Dương: “Chẳng lẽ bạn của cậu...”
Thẩm Ngôn Cố đợi thêm nửa ngày, mà Dương Dương vẫn không nói một chữ.
Thẩm Ngôn Cố hỏi: “Cái gì vậy?”
Dương Dương cười một chút, buông tay ra: “Không có gì, ha ha ha...”
Nội tâm Thẩm Ngôn Cố: Cười em gái cậu!
Dương Dương cười xong, cầm lấy tai nghe trên tay Thẩm Ngôn Cố, tự tay đeo lên giúp anh.
Lần này Thẩm Ngôn Cố mặc kệ sự đời, bật nhạc, nhìn màn hình máy tính tiếp tục viết code. Tuy nhiên, chưa được một phút anh liền bỏ cuộc.
Trước khi đi đầu óc chưa được thông thoáng, về rồi mà vẫn không có hiệu quả gì! Thật kì lạ, hôm nay làm sao vậy!?
Có lẽ bởi vì quá chăm chú, viết xong một đoạn dài, Thẩm Ngôn Cố nhìn đồng hồ. Tốt thật, hơn một giờ sáng rồi.
Đèn phòng đã tắt, trên giường truyền đến tiếng ngáy không biết của ai. Thẩm Ngôn Cố cúi người, lười biếng lấy điện thoại trong túi ra.
Trên màn hình, ngoại trừ đồng hồ ra, còn có một tin nhắn chưa đọc của Giang Phú.
Thẩm Ngôn Cố lập tức mở khóa điện thoại, ấn vào tin nhắn.
Giang Phú nói: “Chúc ngủ ngon, nhớ ngủ sớm.”
Tin nhắn được gửi trước mười hai giờ, Thẩm Ngôn Cố nhìn chằm chằm vài giây, trả lời lại vẫn là tốt hơn.
Thẩm Ngôn Cố: “Chúc ngủ ngon.”
Không ngờ, Giang Phú vẫn còn chưa ngủ. Thẩm Ngôn Cố vừa gửi tin nhắn được mấy giây thì Giang Phú đã trả lời lại.
Giang Phú: “Còn chưa ngủ?”
Thẩm Ngôn Cố cúi đầu, viết: “Vừa mới viết code xong, tắm rửa xong liền đi ngủ. Sao em còn chưa ngủ?”
Giang Phú: “Mới tỉnh lại, đi tắm đi.”
Thẩm Ngôn Cố ngượng ngùng: “Anh đánh thức em dậy?”
Giang Phú: “Không, điện thoại im lặng, em tự tỉnh dậy.”
Thẩm Ngôn Cố kinh ngạc: “Em cũng tỉnh đúng lúc quá đi!”
Thẩm Ngôn Cố tiếp tục nhắn tin, anh muốn hỏi tại sao Giang Phú lại tỉnh giấc trùng hợp như vậy? Cậu có thói quen tỉnh dậy lúc nửa đêm không? Hay là đi uống một ngụm nước rồi ngủ tiếp?
Nhưng mới viết được mấy chữ, Giang Phú gửi tin nhắn tới.
Giang Phú: “Đi tắm.”
Thẩm Ngôn Cố lập tức xóa mấy chữ vừa đánh.
Thẩm Ngôn Cố: “À, anh biết rồi.”
Mấy tiếng đồng hồ ngồi trước máy tính viết code làm anh ngu đi nửa cái não, lúc đang tắm anh mới thoáng tỉnh táo lại.
Ủa alo Thẩm Ngôn Cố ơi mày định lôi kéo một người đang mơ ngủ để nói chuyện phiếm đó hả?
Mày nghĩ gì vậy?
Cả khu ký túc xá im phăng phắc, lúc bước ra khỏi khu tắm rửa cả người Thẩm Ngôn Cố run cầm cập.
Đêm tối khiến con người ta dễ say vào giấc mộng. Thẩm Ngôn Cố mắt nhắm mắt mở trèo lên giường.
Anh mở điện thoại ra, gửi cho Giang Phú một câu “Ngủ, ngủ ngon” rồi tắt điện thoại đi ngủ luôn.
Đáng tiếc, Thẩm Ngôn Cố bỏ lỡ câu “Chúc ngủ ngon” của Giang Phú gửi chỉ sau một giây.
Một tuần chầm chậm trôi qua.
“Người giỏi không có ngày nghỉ.”
Sáng thứ bảy, một câu nói của Trần Quân mở ra một ngày bận rộn cho Thẩm Ngôn Cố.
Ngày mai là ngày cuối cùng của cuộc thi nhỏ kia, hôm nay vừa khéo là sinh nhật của mẹ Thẩm Ngôn Cố. Anh bận rộn cả ngày, hơn mười giờ tối thì xong việc, sau đó tùy tiện thu dọn đồ đạc xách ba lô ra cửa.
Mới xuống dưới lầu, Thẩm Ngôn Cố tình cờ gặp mặt Giang Phú.
“Hi!” Thẩm Ngôn Cố giơ tay lên, cười cười với Giang Phú, xem như chào hỏi.
Anh cho rằng như vậy là xong, không nghĩ tới lúc lách người qua đi, Giang Phú liền nắm lấy cổ tay anh.
“Đi đâu?”
Thẩm Ngôn Cố: “Về nhà.”
Giang Phú nhìn giờ một chút: “Muộn như vậy?”
Thẩm Ngôn Cố giải thích: “Hôm nay sinh nhật mẹ anh.”
Giang Phú buông tay Thẩm Ngôn Cố ra.
Thẩm Ngôn Cố xốc ba lô một chút, tiếp tục đi về phía trước, nhưng mới đi được hai bước, anh phát hiện Giang Phú đang lẽo đẽo đi theo sau anh.
Thẩm Ngôn Cố nghi hoặc: “Em đi đâu vậy?”
Giang Phú nói: “Qua Tây lộ.”
Thẩm Ngôn Cố kinh ngạc: “Cùng đường nha, mà trễ như vậy em qua đó làm gì?”
Giang Phú: “Gặp bạn.”
Thẩm Ngôn Cố gật gật đầu, không hỏi nhiều.
Vì thế, hai người cùng nhau ra khỏi ký túc xá, cùng nhau đi xe buýt trường đến cổng, sau đó cùng chờ xe buýt.
Nhà Thẩm Ngôn Cố ở Tây lộ, từ trường học đến nhà anh phải đi một chuyến xe buýt đến ga tàu điện ngầm, sau đó chuyển một chuyến tàu khác mới đến được.
Bây giờ cũng hơi muộn một chút, nếu đến muộn hơn nữa thì chắc tàu điện ngầm sẽ dừng hoạt động.
Đợi tàu thì lâu, mà phương tiện công cộng thì không tốt cho lắm.
Hai người đến trạm xe buýt, đầu tiên Thẩm Ngôn Cố liếc nhìn Giang Phú, sau đó anh xem mấy cái biển số xe đến trạm để đi đúng chuyến.
Xem xong anh lại ngó qua Giang Phú một chút, tầm mắt dừng lại trên cái balo ở trên lưng Giang Phú.
Đúng vậy, Giang Phú đang đeo balo của anh.
Ủa đó là balo của anh mà? Cậu lấy hồi nào vậy?
Thẩm Ngôn Cố bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ lại, cái balo này, từ khi nào, và tại sao nó lại ở trên lưng Giang Phú?
Hình như lúc ngồi trên xe buýt trường có chút bất tiện, anh liền đặt balo xuống dưới sàn.
Sau đó bọn họ xuống xe.
Sau đó balo ở trên lưng Giang Phú.
Trên đường đi, Thẩm Ngôn Cố nhiều lần bảo Giang Phú trả lại balo cho anh, nhưng Giang Phú nói không sao.
Trần đời Thẩm Ngôn Cố chưa bao giờ được người khác xách giùm balo. Bây giờ ngoại trừ lực bất tòng tâm thì Thẩm Ngôn Cố không thể làm gì khác.
Có lẽ Giang Phú đang rèn luyện cơ thể đi, balo có đựng mấy quyển sách, đúng là nặng thật.
Ha ha, có vẻ hơi gượng ép.
Xe còn chưa đến, bọn họ sóng vai đứng ở đó, không ai nói gì.
Trạm xe buýt cũng còn có mấy người khác, khi Thẩm Ngôn Cố muốn nói chuyện gì đó với Giang Phú, đột nhiên một bạn học nữ đi tới.
“Cái kia, bạn học.”
Nữ sinh trực tiếp đi đến trước mặt Giang Phú, lấy điện thoại ra.
Thẩm Ngôn Cố lập tức đoán được chuyện gì sẽ xảy ra.
Quả nhiên, nữ sinh này nói với Giang Phú: “Có thể thêm Wechat với anh được không ạ?”
Thẩm Ngôn Cố lui sang bên cạnh một chút, nhường không gian riêng tư cho hai người họ, cũng cúi đầu cười rộ lên.
Cũng quá là nhanh lẹ đi!
Một giây sau, Giang Phú nói: “Xin lỗi, tôi đã kết hôn.”
Không khí đột nhiên yên tĩnh.
Thẩm Ngôn Cố chậm rãi ngẩng đầu, mở to hai mắt, nhìn Giang Phú.
Ủa alo???
Anh không đoán được kết cục sẽ như thế này.
Mà người con trai này, mười phần bình tĩnh, bộ dáng phảng phất như thật sự đã kết hôn rồi.
Mặc kệ thật hay giả, nữ sinh lập tức hiểu được ý tứ của Giang Phú, nói một câu “Làm phiền rồi” liền rời đi.
Giang Phú vừa lúc nhìn sang đây., Thẩm Ngôn Cố giơ ngón tay cái lên cho cậu.
Thẩm Ngôn Cố muốn tiến lên chỗ cũ thì nữ sinh vừa nãy đột nhiên quay lại.
Lần này cô đi đến chỗ Thẩm Ngôn Cố.
“Bạn học, tôi có thể thêm Wechat của bạn không?” Cô hỏi Thẩm Ngôn Cố.
Nếu không phải nữ sinh này mang nét mặt ngây ngô của sinh viên thì Thẩm Ngôn Cố nghĩ cô ấy đã đi làm rồi.
“Xin lỗi,” Thẩm Ngôn Cố học Giang Phú: “Tôi cũng đã kết hôn.”
Cô gái rời đi một cách cô đơn, pùn. Pé mún khóc.
Thẩm Ngôn Cố bước một bước, trở lại bên cạnh Giang Phú.
“Em đều từ chối người khác như vậy sao?” Thẩm Ngôn Cố hỏi.
Giang Phú: “Không khác lắm.”
“Không khác lắm?” Thẩm Ngôn Cố tò mò: “Còn gì nữa không? Bày anh mấy cách cho anh học đi.”
Giang Phú quay đầu, nhìn Thẩm Ngôn Cố: “Nói cái gì anh cũng học sao?”
Thẩm Ngôn Cố gật đầu: “Học hết.”
Giang Phú cười một chút: “Cứ nói là kết hôn đi, rất dễ dùng.”
Thẩm Ngôn Cố bắt đầu học theo: “Cứ nói là kết hôn đi, rất dễ dùng.”
Giang Phú quay đầu nhìn anh: “Bắt chước hả?”
Thẩm Ngôn Cố cũng nói: “Bắt chước hả.”
Giang Phú cúi đầu cười cười, cười xong ngẩng đầu lên, nhìn như nam nhâm đã dẹp bỏ tâm niệm tà ác.
Giang Phú nói: “Thẩm Ngôn Cố là đồ ngu ngốc, có bắt chước không?”
Thẩm Ngôn Cố cũng nói: “Giang Phú là đồ ngu ngốc, có bắt chước không.”
Giang Phú nhìn Thẩm Ngôn Cố: “Chắc chứ? Em nói gì anh nói đó?”
Thẩm Ngôn Cố thoáng ngửa đầu: “Chắc. Em nói gì anh nói đó.”
Giang Phú chớp chớp mắt một cái: “Thẩm Ngôn Cố.”
Thẩm Ngôn Cố: “Giang Phú.”
Trong đôi mắt Giang Phú hiện giờ có rất nhiều ánh đèn, giống như sao lấp la lấp lánh blink blink. Biểu tình của Giang Phú lúc này Thẩm Ngôn Cố nhìn không hiểu, nhưng trong ánh mắt của cậu, có một Thẩm Ngôn Cố nhỏ bé đang ngước mắt chờ mong.
Thẩm Ngôn Cố thấy cánh môi Giang Phú khẽ mở ra, cũng thấy yết hầu cậu khẽ chuyển động một chút.
Cậu dường như muốn nói điều gì đó, nhưng trong một thời gian dài, cậu không nói bất cứ điều gì.
Cuối cùng cậu nhìn về phía Thẩm Ngôn Cố, nói: “Xe đến rồi.”
09h25
25/09/2021
Helu toy đã com báck:> Quý dị có nhớ toi hem:3 Trên trường nhiều bài tập quá toy xoay sở khum kịp:>> Sin lũi quý dị nhìu nghen:>>
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất