Em Yêu Anh Ư….. Không Em Yêu Anh Ta
Chương 14: Cứ ngỡ là anh
Khôi anh nhớ lại những câu nói Phương từng nói với anh. *Những tháng ngày cô với anh ở chung không phải là thời gian ngắn.
Cô ở với anh ngót nghét được 3 năm. Bốn năm cấp 2 anh đơn phương cô, khoảng thời gian từ thi lên 10 anh vẫn yêu cô, và giờ đến bây giờ lớp 10 rồi anh còn yêu cô vô cùng sâu đậm.
Cô đã từng nói với anh cô yêu anh cô không muốn anh vì cô đơn phương nữa kết quả thì sao, cuối cùng cô lại không giữ lời hứa. Anh yêu cô nhiều như vậy, anh yêu* cô tình cảm đó anh đối với cô chưa bao giờ thay đổi.
*Anh thử mọi cách để quên cô nhưng anh chưa thử cách rời xa cô. Anh vì rất nhớ cô nên chưa bao giờ tìm cách rời xa cô. Nhiều lúc anh nghĩ rằng cô yêu anh nhưng đến lúc anh nhận ra cô không yêu anh hóa ra anh chỉ tự đa tình.
Anh bây giờ và ngày xưa cô vẫn mãi coi anh là bạn. Cô nói đã từng coi anh là người yêu nhưng tại sao anh không cảm nhận được. Anh không thấy sự rung động từ cô, anh ngỏ lời rồi nhưng cô chưa từng yêu anh.
Tuy anh giỏi nhưng với chỉ số EQ anh chỉ bằng con số 0. Khôi bây giờ chỉ là bạn với cô muốn quan tâm chăm sóc cho cô nhưng anh đâu đủ tư cách. Anh dần dần phát hiện ra anh không còn đủ tư cách để bên cạnh cô.
Nhưng anh lại không đủ can đảm để rời xa cô. Anh sẽ duy trì tình bạn này mong rằng cô sẽ trân trọng. Nếu cô không trân trọng tình bạn này anh sẽ đi rời xa cô nói đúng hơn đi đến một nơi khác đến một nơi để có thể quên cô.
Anh đang miên man trong dòng suy nghĩ Hoàng Anh gọi anh anh không để ý. Đến mãi anh mới biết có người gọi mình, Hoàng Anh kể trong khoảng thời gian anh ấy bị bắt cóc vô tình anh nhớ ra Khôi là bạn thân của anh.
Không phải là bạn bình thường mà là bạn vào sinh ra tử, sống chết có nhau. Khôi rất vui khi Hoàng Anh nhớ ra được chuyện này và anh quyết định tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ để mừng Hoàng Anh trở về. Bữa tiệc này ai cũng rất vui vẻ. Nhưng riêng Khôi thì không anh rất vui khi người anh em của mình có người bạn gái tốt như Phương, nhưng anh buồn bởi vì anh coi Phương không phải là bạn bình thường mà là anh coi Phương là người yêu anh rồi*. *Sau khi tổ chức tiệc xong.
Anh cùng cô sáng mai đi học vào ngôi trường cấp 3 còn Hoàng Anh ở nhà. Hoàng Anh ở nhà quá chán nên xin Khôi cho anh đi học cùng. Khôi đồng ý và xin thầy hiệu trưởng để cho Khôi và Hoàng Anh đi học*
Cô ở với anh ngót nghét được 3 năm. Bốn năm cấp 2 anh đơn phương cô, khoảng thời gian từ thi lên 10 anh vẫn yêu cô, và giờ đến bây giờ lớp 10 rồi anh còn yêu cô vô cùng sâu đậm.
Cô đã từng nói với anh cô yêu anh cô không muốn anh vì cô đơn phương nữa kết quả thì sao, cuối cùng cô lại không giữ lời hứa. Anh yêu cô nhiều như vậy, anh yêu* cô tình cảm đó anh đối với cô chưa bao giờ thay đổi.
*Anh thử mọi cách để quên cô nhưng anh chưa thử cách rời xa cô. Anh vì rất nhớ cô nên chưa bao giờ tìm cách rời xa cô. Nhiều lúc anh nghĩ rằng cô yêu anh nhưng đến lúc anh nhận ra cô không yêu anh hóa ra anh chỉ tự đa tình.
Anh bây giờ và ngày xưa cô vẫn mãi coi anh là bạn. Cô nói đã từng coi anh là người yêu nhưng tại sao anh không cảm nhận được. Anh không thấy sự rung động từ cô, anh ngỏ lời rồi nhưng cô chưa từng yêu anh.
Tuy anh giỏi nhưng với chỉ số EQ anh chỉ bằng con số 0. Khôi bây giờ chỉ là bạn với cô muốn quan tâm chăm sóc cho cô nhưng anh đâu đủ tư cách. Anh dần dần phát hiện ra anh không còn đủ tư cách để bên cạnh cô.
Nhưng anh lại không đủ can đảm để rời xa cô. Anh sẽ duy trì tình bạn này mong rằng cô sẽ trân trọng. Nếu cô không trân trọng tình bạn này anh sẽ đi rời xa cô nói đúng hơn đi đến một nơi khác đến một nơi để có thể quên cô.
Anh đang miên man trong dòng suy nghĩ Hoàng Anh gọi anh anh không để ý. Đến mãi anh mới biết có người gọi mình, Hoàng Anh kể trong khoảng thời gian anh ấy bị bắt cóc vô tình anh nhớ ra Khôi là bạn thân của anh.
Không phải là bạn bình thường mà là bạn vào sinh ra tử, sống chết có nhau. Khôi rất vui khi Hoàng Anh nhớ ra được chuyện này và anh quyết định tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ để mừng Hoàng Anh trở về. Bữa tiệc này ai cũng rất vui vẻ. Nhưng riêng Khôi thì không anh rất vui khi người anh em của mình có người bạn gái tốt như Phương, nhưng anh buồn bởi vì anh coi Phương không phải là bạn bình thường mà là anh coi Phương là người yêu anh rồi*. *Sau khi tổ chức tiệc xong.
Anh cùng cô sáng mai đi học vào ngôi trường cấp 3 còn Hoàng Anh ở nhà. Hoàng Anh ở nhà quá chán nên xin Khôi cho anh đi học cùng. Khôi đồng ý và xin thầy hiệu trưởng để cho Khôi và Hoàng Anh đi học*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất