Chương 12:
Cho nên nói giống như năm nay gõ trống khua chiêng trưng dụng nhân tài là lần đầu tiên kể từ khi công ty thành lập cho tới hiện tại.
Mà lần đầu tiên này còn rất đặc biệt, học lực chỉ yêu cầu từ đại học trở lên, mà cũng không câu nệ là học vị trong nước hay nước ngoài, thậm chí là trường quốc lập hay dân lập, chỉ cần cảm thấy mình có bản lãnh liền có thể tới ứng khảo, tuổi báo danh là từ hai mươi tám tuổi trở xuống.
Cao Phong nổi tiếng là thích trưng dụng người trẻ tuổi, cho dù là chưa có kinh nghiệm cũng không sao, thậm chí những người có kinh nghiệm làm việc bảy tám năm khi tới ứng tuyển khả năng bị loại còn nhiều hơn những người mới.
Với điều kiện thấp như vậy, nếu may mắn vượt qua được sau này sẽ được đào tạo làm quản lý cấp cao, cơ hội tốt như vậy sao có thể làm người ta không động tâm, không lập tức hành động? vì vậy, từ ngày đầu tiên Cao Phong phát ra tin tức tuyển nhân tài toàn bộ liền như lâm vào thời đại chiến quốc, phải tìm rất nhiều người tới giúp đỡ xử lý những email báo danh, cho dù ngày nào cũng phải tăng ca mà vẫn chưa đáp ứng được.
Trong hai tháng thời hạn báo danh, thư tín ngày càng nhiều, bởi vì điều kiện dễ dàng, người báo danh tăng đột biến, có thể nói là rối tinh rối mù, có thể nói gà rừng đại học đầy đất, khắp Đài Loan còn có người chưa tốt nghiệp đại học sao? chí ít những người sau thập niên 1990 vẫn có thể tốt nghiệp đại học ngay cả khi họ không thể nhớ được hết các ký hiệu chữ cái và phiên âm tiếng anh.
Cho nên điều kiện kiếm nhân tài lần này của Cao Phong thực tại là quá dễ dãi, làm cho những xí nghiệp khác phải để mắt, không hiểu được cái công ty này đang làm chuyện quái quỷ gì. Nếu thực sự muốn tuyển dụng những nhân tài như vậy thì chí ít cũng phải từ trường đại học công lập trở lên chứ? hiện giờ cứ để loạn như vậy không phải là tự tìm phiền phức sao? chi một khoản tiền lớn để quảng bá cho hoạt động tìm kiếm nhân tài lần này, ngoài việc được hiển thị trên tin tức còn có thể đạt được gì nữa? thực sự có thể tìm được người tài sao? đừng đùa như vậy chứ.
Đương nhiên, trong mắt những ông chủ khác họ đều cho rằng đó là một trò đùa, đối với một số người bình thường mà nói thì đó là một cơ hội khó có được, tự nhiên sẽ không bỏ qua, mọi người truyền miệng truyền tai nhau, cùng hỗ trợ nhau tiếp sức đi báo danh, ngay cả sinh viên trong trường đại học cũng để ý tới tin tức này.
“Ài, thật đáng tiếc, năm nay em mới là sinh viên năm hai, không thể báo danh.”
“Em không chỉ mới là sinh viên năm thứ hai mà em còn phải thi lại ba môn đã trượt ở năm thứ nhất. Mong rằng khi em học hết năm thứ tư có thể thuận lợi lấy được tấm bằng tốt nghiệp.”
“Chị, chị không được coi thường người khác, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời của chị, đợi khi bắt đầu năm học em sẽ xin nghỉ ba công việc kia. Có nhiều thời gian học như vậy, em dám chắc, thành tích của năm học tới có thể dọa cho chị phải khiếp sợ.” Khúc Tú Dĩnh ngửa cằm lên trần nhà rất kiêu ngạo nói.
“Tại hạ mỏi mắt mong chờ.” Khúc Vân Hòa rất ưu nhã gật dầu hành lễ, sau đó quay đầu vào màn hình tiếp tục gõ chữ.
Động tác đó thực soái a! nhất định phải lén học bằng được! Khúc Tú Dĩnh trong lòng dùng lực gật đầu.
“Chị, chị đang bận gì đó?”
“Chị đang viết danh biểu.”
“Báo danh gì… a! chính là chuyện tập đoàn Cao Phong trưng dụng nhân tài em vừa mới nói đó sao? chị muốn đi báo danh? Không phải chứ!” Buông cuốn tạp chí buôn bán trong tay xuống, Khúc Tú Dĩnh nhảy tới trước bàn máy tính, hai tay để lên vai chị họ, mắt mở lớn nhìn màn hình.
“Tại sao lại không thể, ngày mai mới kết thúc, hôm nay vẫn còn kịp.”
“Nhưng, nhưng… chị vẫn nhớ ngành chị học là tiếng trung chứ? tuy rằng nói tập đoàn Cao Phong tuyển nhân tài cũng rất thoáng, cũng không đòi hỏi là xuất thân từ khoa hệ nào nhưng một người hệ tiếng trung như chị chạy qua đó làm gì? Người ta cho rằng chị tới làm loạn đi, cũng không phải tuyển nhân viên văn thư.”
“Nếu họ đã không yêu cầu khoa hệ, vậy đương nhiên chị vẫn có thể báo danh.”
“Là có thể báo danh, không sai, nhưng cho dù tham gia sơ khảo cũng chỉ là lãng phí thời gian, nhất định bọn họ sẽ xóa tên chị từ cửa đầu tiên thôi.” Khúc Tú Dĩnh nhìn giá sách bên cạnh đã đầy ắp các cuốn tạp chí và sách thương mại nói: “Chị, không phải chị nghĩ chỉ cần đọc những cuốn sách này là có thể so sánh với những người học ở đại học thương mại chứ?”
“Sao em biết chị không so được?”
“Có tự tin là rất tốt nhưng tự mình hiểu lấy là điều rất quan trọng, giống như hơn hai năm qua gia đình bị phá sản, mỗi ngày em đi qua tiệm sổ số đều có một loại kích động muốn tiêu tất cả tiền trong túi, ảo tưởng rằng nếu trúng giải độc đắc các khoản nợ trong nhà đều có thể được giải quyết… nhưng cuối cùng cũng chỉ dám mua nhỏ năm mươi, một trăm, không dám đem số tiền sinh hoạt phí gầy còm đi làm trò đùa. Đây là hiện thực, cũng là tự hiểu lấy mình, chúng ta có mộng tưởng, nhưng trước đó phải học được cách làm ra làm chơi ra chơi, chúng ta không có tiền vốn để nằm mơ.” Khúc Vân Hòa ngữ khí rất tang thương nói.
Mà lần đầu tiên này còn rất đặc biệt, học lực chỉ yêu cầu từ đại học trở lên, mà cũng không câu nệ là học vị trong nước hay nước ngoài, thậm chí là trường quốc lập hay dân lập, chỉ cần cảm thấy mình có bản lãnh liền có thể tới ứng khảo, tuổi báo danh là từ hai mươi tám tuổi trở xuống.
Cao Phong nổi tiếng là thích trưng dụng người trẻ tuổi, cho dù là chưa có kinh nghiệm cũng không sao, thậm chí những người có kinh nghiệm làm việc bảy tám năm khi tới ứng tuyển khả năng bị loại còn nhiều hơn những người mới.
Với điều kiện thấp như vậy, nếu may mắn vượt qua được sau này sẽ được đào tạo làm quản lý cấp cao, cơ hội tốt như vậy sao có thể làm người ta không động tâm, không lập tức hành động? vì vậy, từ ngày đầu tiên Cao Phong phát ra tin tức tuyển nhân tài toàn bộ liền như lâm vào thời đại chiến quốc, phải tìm rất nhiều người tới giúp đỡ xử lý những email báo danh, cho dù ngày nào cũng phải tăng ca mà vẫn chưa đáp ứng được.
Trong hai tháng thời hạn báo danh, thư tín ngày càng nhiều, bởi vì điều kiện dễ dàng, người báo danh tăng đột biến, có thể nói là rối tinh rối mù, có thể nói gà rừng đại học đầy đất, khắp Đài Loan còn có người chưa tốt nghiệp đại học sao? chí ít những người sau thập niên 1990 vẫn có thể tốt nghiệp đại học ngay cả khi họ không thể nhớ được hết các ký hiệu chữ cái và phiên âm tiếng anh.
Cho nên điều kiện kiếm nhân tài lần này của Cao Phong thực tại là quá dễ dãi, làm cho những xí nghiệp khác phải để mắt, không hiểu được cái công ty này đang làm chuyện quái quỷ gì. Nếu thực sự muốn tuyển dụng những nhân tài như vậy thì chí ít cũng phải từ trường đại học công lập trở lên chứ? hiện giờ cứ để loạn như vậy không phải là tự tìm phiền phức sao? chi một khoản tiền lớn để quảng bá cho hoạt động tìm kiếm nhân tài lần này, ngoài việc được hiển thị trên tin tức còn có thể đạt được gì nữa? thực sự có thể tìm được người tài sao? đừng đùa như vậy chứ.
Đương nhiên, trong mắt những ông chủ khác họ đều cho rằng đó là một trò đùa, đối với một số người bình thường mà nói thì đó là một cơ hội khó có được, tự nhiên sẽ không bỏ qua, mọi người truyền miệng truyền tai nhau, cùng hỗ trợ nhau tiếp sức đi báo danh, ngay cả sinh viên trong trường đại học cũng để ý tới tin tức này.
“Ài, thật đáng tiếc, năm nay em mới là sinh viên năm hai, không thể báo danh.”
“Em không chỉ mới là sinh viên năm thứ hai mà em còn phải thi lại ba môn đã trượt ở năm thứ nhất. Mong rằng khi em học hết năm thứ tư có thể thuận lợi lấy được tấm bằng tốt nghiệp.”
“Chị, chị không được coi thường người khác, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời của chị, đợi khi bắt đầu năm học em sẽ xin nghỉ ba công việc kia. Có nhiều thời gian học như vậy, em dám chắc, thành tích của năm học tới có thể dọa cho chị phải khiếp sợ.” Khúc Tú Dĩnh ngửa cằm lên trần nhà rất kiêu ngạo nói.
“Tại hạ mỏi mắt mong chờ.” Khúc Vân Hòa rất ưu nhã gật dầu hành lễ, sau đó quay đầu vào màn hình tiếp tục gõ chữ.
Động tác đó thực soái a! nhất định phải lén học bằng được! Khúc Tú Dĩnh trong lòng dùng lực gật đầu.
“Chị, chị đang bận gì đó?”
“Chị đang viết danh biểu.”
“Báo danh gì… a! chính là chuyện tập đoàn Cao Phong trưng dụng nhân tài em vừa mới nói đó sao? chị muốn đi báo danh? Không phải chứ!” Buông cuốn tạp chí buôn bán trong tay xuống, Khúc Tú Dĩnh nhảy tới trước bàn máy tính, hai tay để lên vai chị họ, mắt mở lớn nhìn màn hình.
“Tại sao lại không thể, ngày mai mới kết thúc, hôm nay vẫn còn kịp.”
“Nhưng, nhưng… chị vẫn nhớ ngành chị học là tiếng trung chứ? tuy rằng nói tập đoàn Cao Phong tuyển nhân tài cũng rất thoáng, cũng không đòi hỏi là xuất thân từ khoa hệ nào nhưng một người hệ tiếng trung như chị chạy qua đó làm gì? Người ta cho rằng chị tới làm loạn đi, cũng không phải tuyển nhân viên văn thư.”
“Nếu họ đã không yêu cầu khoa hệ, vậy đương nhiên chị vẫn có thể báo danh.”
“Là có thể báo danh, không sai, nhưng cho dù tham gia sơ khảo cũng chỉ là lãng phí thời gian, nhất định bọn họ sẽ xóa tên chị từ cửa đầu tiên thôi.” Khúc Tú Dĩnh nhìn giá sách bên cạnh đã đầy ắp các cuốn tạp chí và sách thương mại nói: “Chị, không phải chị nghĩ chỉ cần đọc những cuốn sách này là có thể so sánh với những người học ở đại học thương mại chứ?”
“Sao em biết chị không so được?”
“Có tự tin là rất tốt nhưng tự mình hiểu lấy là điều rất quan trọng, giống như hơn hai năm qua gia đình bị phá sản, mỗi ngày em đi qua tiệm sổ số đều có một loại kích động muốn tiêu tất cả tiền trong túi, ảo tưởng rằng nếu trúng giải độc đắc các khoản nợ trong nhà đều có thể được giải quyết… nhưng cuối cùng cũng chỉ dám mua nhỏ năm mươi, một trăm, không dám đem số tiền sinh hoạt phí gầy còm đi làm trò đùa. Đây là hiện thực, cũng là tự hiểu lấy mình, chúng ta có mộng tưởng, nhưng trước đó phải học được cách làm ra làm chơi ra chơi, chúng ta không có tiền vốn để nằm mơ.” Khúc Vân Hòa ngữ khí rất tang thương nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất