Chương 17:
Câu trả lời của Trương Chiếu khi đó làm Lâm Thiếu Phong cảm thấy rất kỳ lạ, cảm thấy bạn học này thực kỳ quái, vẻ mặt nhìn chằm chằm của anh ta là người khác càng cảm thấy kỳ lạ hơn, không biết anh ta muốn làm gì.
Lâm Thiếu Phong vốn dĩ muốn cách xa quái nhân này một chút, nhưng lại không đoán được bọn họ lại là bạn cùng lớp, hơn nữa Trương Chiếu lại cố ý tiếp cận, hai người trở thành bạn giao tình không tồi. Cho tới khi tốt nghiệp đại học, Trương Chiếu đến Mỹ học nghiên cứu mà Lâm Thiếu Phong lại đi nghĩa vụ quân sự, thời gian đó bọ họ không có liên hệ.
Sau đó Trương Chiếu về nước, nói với cậu là muốn thi vào Cao Phong, cùng anh ta trở thành đồng nghiệp. Lâm Thiếu Phong không cảm thấy tình bạn của cậu ta và Trương Chiếu sâu tới nỗi không thể tách rời, tới bước ngay cả công việc đều phải tìm chung một công ty. Giống như năm đó có thể kết giao, Lâm Thiếu Phong ẩn ẩn cảm thấy Trương Chiếu có mục đích, Tuy rằng nhiều năm như vậy cậu ta vẫn chưa tìm được nguyên nhân, nhưng nghi vấn trong lòng đó thủy chung vẫn không tan đi được, vẫn rối rắm ở nơi đó.
Đây là lần thứ tư bọn họ tụ tập sau khi Trương Chiếu về nước, nói là chúc mừng anh ta đã vượt qua vòng thi sơ khảo vấn đáp của Cao Phong, chờ thi vòng hai. Tuy rằng vẫn còn một trở ngại cuối cùng cần phải vượt quan nhưng Trương Chiếu rất tự tin, cảm thấy mình là người có thành tích tốt nhất trong số các ứng viên. Nếu như Cao Phong không chọn anh ta thì tin chắc rằng những người ứng tuyển lần này không ai đạt tiêu chuẩn, tất cả đều sẽ trượt.
“Trương Chiếu, tôi thực không hiểu tại sao nhất định cậu phải thi vào Cao Phong?”
“Tại sao lại không? Tương lai Cao Phong phát triển không có ranh giới, mà nó lại cho người người trẻ tuổi vô số cơ hội. Người nào hùng tâm tráng chí đều muốn lập nghiệp một phen ở tập đoàn này, tôi đương nhiên cũng vậy.”
“Không, ý của tôi là, tuy rằng từ trước tới giờ cậu chưa từng nói với tôi về gia đình của cậu, nhưng tôi biết xuất thân của cậu nhất định rất tốt, không chỉ cơm áo không cần lo mà đại khái là rất giàu có. Cậu chắc chắn là một địa chủ thiếu gia trong tryền thuyết. Gia đình cậu chắc chắn có sự nghiệp riêng, hoặc có đủ tiền để cậu có thể lập nghiệp, hoàn toàn không giống với những tiểu nhân vật như tôi. Tân tân khổ khổ thi vào công ty lớn, lĩnh tiền lương cố định, làm công việc cơ bản nhất đợi cơ hội tới.” Lâm Thiếu Phong vẫn luôn không hiểu được tại sao Trương Chiếu lại phải làm cho mình mệt mỏi như vậy, có lúc ép cho mình tới nỗi mặt mũi dữ tợn, thực không biết là vì sao.
“... Tôi không muốn tiếp nhận sự nghiệp của mẹ tôi... bà ấy mở trung tâm thẩm mỹ.” Trương Chiếu trầm mặc một lát rồi lấy ngữ khí không tốt lắm nói.
Thì ra gia đình Trương Chiếu làm trung tâm thẩm mỹ, loại sự nghiệp nữ tính hóa này a... khó trách từ trước tới giờ anh ta không chịu nói. Lâm Thiếu Phong cảm thấy chuyện này cậu ta có thể hiểu được.
“Tôi nghĩ sự nghiệp của mẹ tôi nên để cho em gái tôi tiếp quản sẽ tốt hơn, nếu em gái tôi có hứng thú. Còn về phần tôi tôi hoàn toàn không nghĩ tới.”
“Vậy cậu không suy nghĩ về sự nghiệp riêng của mình sao? giống như ông chủ của Cao Phong, ai có thể ngờ được rằng trong khoảng thời gian bảy năm ngắn ngủi Cao Phong có thể phát triển dọa người như vậy.” Không nhịn được mà nghĩ tới ông chủ trẻ tuổ, thâm sâu không lường được kia, trong lòng đủ loại tư vị rối rắm thành một đoàn. Vừa có sùng bái, vừa có oán hận, còn có rất nhiều cảm xúc muốn làm rõ...
“Cậu rất sùng bái Lâu Nhiên?” Trương Chiếu nhàn nhạt hỏi.
“Anh ta là thần tượng của tất cả những người trẻ tuổi, lẽ nào cậu không phải bởi vì sùng bái anh ta mà vào Cao Phong sao?” Lâm Thiếu Phong cũng không quên lần đầu tiên cậu ta nghe thấy cái tên Lâu Nhiên cũng là từ Trương Chiếu mà nghe được.
“... Cảm giác của tôi đối với anh ta rất hỗn tạp, rất để ý nhưng tuyệt đối không có sự sùng bái. Muốn làm tôi sùng bái, anh ta còn chưa đủ tư cách.” Trương Chiếu nghiêm túc cường điệu nói.
Rất để ý?
Lâm Thiếu Phong và ba chữ này làm run như cầy sấy, hơn nữa cố giấu đi sự không vui trong lòng, cậu ta nói đùa với Trương Chiếu: “Người ta năm nay mới ba mươi tuổi, đã trở thành CEO và cổ đông nắm quyền lớn nhất của tập đoàn lớn. Cậu thế nhưng lại nói anh ta không có tư cách để cậu sùng bái. Lâu Nhiên không đủ tư cách, vậy cậu vào Cao Phong làm gì? cậu coi anh ta là gì?”
Trương Chiếu rất thận trọng trả lời: “Tôi coi anh ta là đối thủ, đối thủ thế lực ngang nhau.”
Đối thủ? Đây cũng là quá coi trọng bản thân đi...
Lâm Thiếu Phong vốn dĩ muốn cách xa quái nhân này một chút, nhưng lại không đoán được bọn họ lại là bạn cùng lớp, hơn nữa Trương Chiếu lại cố ý tiếp cận, hai người trở thành bạn giao tình không tồi. Cho tới khi tốt nghiệp đại học, Trương Chiếu đến Mỹ học nghiên cứu mà Lâm Thiếu Phong lại đi nghĩa vụ quân sự, thời gian đó bọ họ không có liên hệ.
Sau đó Trương Chiếu về nước, nói với cậu là muốn thi vào Cao Phong, cùng anh ta trở thành đồng nghiệp. Lâm Thiếu Phong không cảm thấy tình bạn của cậu ta và Trương Chiếu sâu tới nỗi không thể tách rời, tới bước ngay cả công việc đều phải tìm chung một công ty. Giống như năm đó có thể kết giao, Lâm Thiếu Phong ẩn ẩn cảm thấy Trương Chiếu có mục đích, Tuy rằng nhiều năm như vậy cậu ta vẫn chưa tìm được nguyên nhân, nhưng nghi vấn trong lòng đó thủy chung vẫn không tan đi được, vẫn rối rắm ở nơi đó.
Đây là lần thứ tư bọn họ tụ tập sau khi Trương Chiếu về nước, nói là chúc mừng anh ta đã vượt qua vòng thi sơ khảo vấn đáp của Cao Phong, chờ thi vòng hai. Tuy rằng vẫn còn một trở ngại cuối cùng cần phải vượt quan nhưng Trương Chiếu rất tự tin, cảm thấy mình là người có thành tích tốt nhất trong số các ứng viên. Nếu như Cao Phong không chọn anh ta thì tin chắc rằng những người ứng tuyển lần này không ai đạt tiêu chuẩn, tất cả đều sẽ trượt.
“Trương Chiếu, tôi thực không hiểu tại sao nhất định cậu phải thi vào Cao Phong?”
“Tại sao lại không? Tương lai Cao Phong phát triển không có ranh giới, mà nó lại cho người người trẻ tuổi vô số cơ hội. Người nào hùng tâm tráng chí đều muốn lập nghiệp một phen ở tập đoàn này, tôi đương nhiên cũng vậy.”
“Không, ý của tôi là, tuy rằng từ trước tới giờ cậu chưa từng nói với tôi về gia đình của cậu, nhưng tôi biết xuất thân của cậu nhất định rất tốt, không chỉ cơm áo không cần lo mà đại khái là rất giàu có. Cậu chắc chắn là một địa chủ thiếu gia trong tryền thuyết. Gia đình cậu chắc chắn có sự nghiệp riêng, hoặc có đủ tiền để cậu có thể lập nghiệp, hoàn toàn không giống với những tiểu nhân vật như tôi. Tân tân khổ khổ thi vào công ty lớn, lĩnh tiền lương cố định, làm công việc cơ bản nhất đợi cơ hội tới.” Lâm Thiếu Phong vẫn luôn không hiểu được tại sao Trương Chiếu lại phải làm cho mình mệt mỏi như vậy, có lúc ép cho mình tới nỗi mặt mũi dữ tợn, thực không biết là vì sao.
“... Tôi không muốn tiếp nhận sự nghiệp của mẹ tôi... bà ấy mở trung tâm thẩm mỹ.” Trương Chiếu trầm mặc một lát rồi lấy ngữ khí không tốt lắm nói.
Thì ra gia đình Trương Chiếu làm trung tâm thẩm mỹ, loại sự nghiệp nữ tính hóa này a... khó trách từ trước tới giờ anh ta không chịu nói. Lâm Thiếu Phong cảm thấy chuyện này cậu ta có thể hiểu được.
“Tôi nghĩ sự nghiệp của mẹ tôi nên để cho em gái tôi tiếp quản sẽ tốt hơn, nếu em gái tôi có hứng thú. Còn về phần tôi tôi hoàn toàn không nghĩ tới.”
“Vậy cậu không suy nghĩ về sự nghiệp riêng của mình sao? giống như ông chủ của Cao Phong, ai có thể ngờ được rằng trong khoảng thời gian bảy năm ngắn ngủi Cao Phong có thể phát triển dọa người như vậy.” Không nhịn được mà nghĩ tới ông chủ trẻ tuổ, thâm sâu không lường được kia, trong lòng đủ loại tư vị rối rắm thành một đoàn. Vừa có sùng bái, vừa có oán hận, còn có rất nhiều cảm xúc muốn làm rõ...
“Cậu rất sùng bái Lâu Nhiên?” Trương Chiếu nhàn nhạt hỏi.
“Anh ta là thần tượng của tất cả những người trẻ tuổi, lẽ nào cậu không phải bởi vì sùng bái anh ta mà vào Cao Phong sao?” Lâm Thiếu Phong cũng không quên lần đầu tiên cậu ta nghe thấy cái tên Lâu Nhiên cũng là từ Trương Chiếu mà nghe được.
“... Cảm giác của tôi đối với anh ta rất hỗn tạp, rất để ý nhưng tuyệt đối không có sự sùng bái. Muốn làm tôi sùng bái, anh ta còn chưa đủ tư cách.” Trương Chiếu nghiêm túc cường điệu nói.
Rất để ý?
Lâm Thiếu Phong và ba chữ này làm run như cầy sấy, hơn nữa cố giấu đi sự không vui trong lòng, cậu ta nói đùa với Trương Chiếu: “Người ta năm nay mới ba mươi tuổi, đã trở thành CEO và cổ đông nắm quyền lớn nhất của tập đoàn lớn. Cậu thế nhưng lại nói anh ta không có tư cách để cậu sùng bái. Lâu Nhiên không đủ tư cách, vậy cậu vào Cao Phong làm gì? cậu coi anh ta là gì?”
Trương Chiếu rất thận trọng trả lời: “Tôi coi anh ta là đối thủ, đối thủ thế lực ngang nhau.”
Đối thủ? Đây cũng là quá coi trọng bản thân đi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất