Em Yêu, Em Là Ai?

Chương 21:

Trước Sau
Lâu Nhiên trước giờ rất tự tin với tài ăn nói của mình, từ nhỏ tới lớn chưa từng bị đánh bại. Cho dù là tham gia các cuộc thi hùng biện, cho dù thi thoảng vẫn không đạt được giải nhất nhưng trong lòng vẫn là không phục, chỉ cho rằng là bản thân mình chưa chuẩn bị chu đáo mà thôi. Không thể cho rằng đó là anh thất bại, chỉ cần anh cảm thấy đối phương tranh luận không tốt bằng anh, không cách nào nói phục anh, như vậy anh sẽ không coi là thất bại.

Mà giờ phút này, đối diện với cô gái không biết tên họ, không rõ lai lịch, bất quá cũng chỉ là nói vài lời, vậy nhưng anh lại sản sinh ra cảm giác bị thất bại trước cô…

Điều làm anh không thể tin được chính là, anh thế nhưng lại lưu lại! rõ ràng vẫn còn việc phải làm, nhưng anh lại lãng phí thời gian quý báu để ở lại nghe cô nói mà không xoay người rời đi.

Đây rốt cuộc là vì sao?

Tại sao anh lại để ý tới một người như vậy?

Tại sao anh lại sản sinh ra loại cảm giác nhiệt huyết sôi trào mà đã lâu anh không thấy?

Anh hoài niệm loại cảm giác này, anh cho rằng cả đời này sẽ không cảm nhận được nữa.

Tuy rằng là hết câu chuyện vô ích này tới câu chuyện vô ích khác, nhưng nói chuyện với nhau như vậy làm anh không tự chủ được cảm thấy vui vẻ. Hơn nữa không quan tâm tới sự chống chọi gay gắt, tìm kiếm một loại vui vẻ khoái lạc anh tìm kiếm từ lâu…

“Cô rất ít khi trang điểm sao?” giọng nói của Lâu Nhiên đột nhiên trở nên lười biếng.

Khúc Vân Hòa âm thầm quan sát, không bởi vì anh tự nhiên chuyển đổi chủ đề, mà đây là bộ dáng Lâu Nhiên khó bị chọc giận nhất. Nhưng giờ phút này trong lòng cô tràn ngập mong đợi anh đưa ra ra tuyệt chiêu tuyệt sát địch, sau đó lộ ra nụ cười xấu xa… đã rất lâu chưa nhìn thấy rồi, thực tưởng niệm ạ.

“Phải, em không quen.” Cô rất phối hợp thuận theo chủ đề của anh.

“Tôi đoán, bởi vì da mặt cô cho dù có bôi một lớp mỏng cũng sẽ làm cho mặt cô nặng nề tới nỗi không thể nhấc lên được nữa.” Lâu Nhiên quả nhiên lộ ra một nụ cười xấu xa.

Nụ cười xấu xa của Lâu Nhiên cũng không xấu, ngược lại vô cùng mê người, tràn ngập điện lực thần kỳ, lực điện kia mạnh tới nỗi công ty có thể chộp lại làm máy phát điện để sử dụng.

Có điều nhìn anh cười mê người như vậy, trong lòng thường không phải quá tốt, bởi vì nó biểu hiện lâu nhiên giết đối phương bằng thuốc độc…



Được rồi! Lời nói độc ác của Lâu Nhiên sắc bén, cũng không vì anh biến thành ông chủ lớn mà thoái hóa hay bớt lại.

“Nếu tôi là nhân viên biên tập từ điển của bộ giáo dục, tôi sẽ nghiêm túc xem xét đem những câu này của anh thu nhận và sử dụng, đem thành từ ngữ giải thích trong danh từ ‘da mặt dày.’ Khúc Vân Hòa không bị sự châm chọc của anh là cho tức giận, ngược lại nhịn không được mà cười lên. Nguyên bản là tay chống ở đầu, chuyển sang thành che miệng, nhưng lại ngăn không được tiếng cười phát ra, vả lại cười tới nỗi vai rung lên, cả người lệch đi, ngồi như không ngồi, mất đi hình tượng của người phụ nữ.

Thấy nụ cười lớn như vậy làm Lâu Nhiên không nhịn được cười rộ lên theo. Nhưng chưa được một lát thì tâm tình lại trầm ngưng, cảm giác quá mức quen thuộc, ngữ điệu lười biếng chế nhạo đó, nụ cười không hề giữ hình tượng đó, đau… như vậy.

Không phải là người đó, chỉ là một người không liên quan…

Vì vậy đau lòng lần thứ hai viếng thăm anh, làm tất cả biến thành buồn tẻ vô vị.

Khúc Vân Hòa cuối cùng cũng cười xong, ánh mắt chiếu lên người Lâu Nhiên, thấy ánh mắt lạnh nhạt của anh, thu liễm lại cảm xúc, bảy ra bộ mặt xa cách mà người lạ nên có. Cô biết, lần gặp gỡ ngoài ý muốn, trò chuyện ngày hôm nay dừng ở đây.

Anh và cô, vẫn là người xa lạ.

“Tôi phải đi rồi, chúc cô thi vòng hai được thuận lợi, nếu có cơ hội gặp lại, hi vọng sẽ là ở Cao Phong.”

“Xin nhận câu chúc của anh, tạm biệt.”

Sau đó, anh gật đầu với cô, xoay người rời khỏi.

Cô vẫn ngồi trên ghế, dùng ánh mắt tiễn anh.

Biết không còn nhìn thấy thân ảnh của anh nữa, Khúc Vân Hòa đưa tay lên sờ má, có chút không thoải mái lầu bầu nói: “thực là ý chí sắt đá, cho dù không định mở cửa sau thì tốt xấu gì cũng hỏi tên tuổi một chút. Khúc Vân Hòa dù sao cũng là một mỹ nữ mà, anh lại không bắt chuyện một chút, anh có còn là đàn ông không!”

Đối mặt với mỹ nữ mà mặt lại không cảm xúc như vậy, khó trách ba mươi tuổi rồi còn không có bạn gái, so với anh người em trai Lâu Liệt thay bạn gái như thay quần áo, luôn ở trên các trang giải trí nói với cả thế giới nó thật tuyệt vời thì thực là quá tệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau