Em Yêu, Em Là Ai?

Chương 22:

Trước
“Tới đây, đi đi, xoay xoay”

“A?”

“Giống như người mẫu đi lại trên sàn, đi một lượt cho chị xem.” Khúc Vân Hòa lưng đưa về phía máy tính, ngồi trên một chiếc ghế dựa, chỉ huy em họ vừa mới thay quần áo xong nói.

“Tại sao a? như vậy rất kỳ quái!” Khúc Tú Dĩnh tay chân luống cuống đứng giữa phòng khách trống trải, đối với yêu cầu không hợp lý của chị họ nổi giận “chị chỉnh người a!”

“Chị tự dưng mua nhiều quần áo dễ thương như vậy chỉnh em làm gì? Chị cmuốn nhìn xem em mặc váy đi lại như thế nào mà thôi.”

“bước đi có gì để xem chứ?” Khúc Tú Dĩnh ngạc nhiên hỏi.

“Chị muốn nghiên cứu một chút.” Khúc Vân Hòa đưa ngón tay vào miệng dùng răng cắn một cái. Đây là thói quen lúc cậu đang suy nghĩ, còn có cắn bút, cắn thuốc. Có điều, từ sau khi cậu ta bị bệnh thì không còn cơ hội ngửi thấy mùi khói thuốc nữa.

“Chị, chị thật kỳ quái, ai nha, em không đi đâu!” Bởi vì bị người ta nhìn chăm chú, không tự chủ được mà cảm thấy khẩn trương, người đã lâu không mặc bộ váy dễ thương như Khúc Tú Dĩnh không khỏi căng thẳng, bắt đầu tay chân cùng một chiều.

“Chị có yêu cầu em phải đi thướt tha nhiều dáng vẻ đâu. Nhưng, em gái, em đi thành cái máy thì cũng quá kỳ cục rồi, tốt xấu gì em cũng là một cô gái mà?”

“Chị cũng là phụ nữ mà, vậy chị tới đi cho em xem đi, em không tin chị sẽ đi được tốt hơn em đâu” Khúc Tú Dĩnh tặng cho Khúc Vân Hòa một cái mắt trắng, chạy tới ghế sô pha ngồi mạnh xuống không chịu động.

“Ài, chị còn chưa nghiên cứu xong, em đứng dậy đi tiếp đi.” Khúc Vân Hòa phất tay với em họ.

“Chị đang nghiên cứu cái gì a? em cũng không thể đi được như người mẫu biểu diễn trên sàn, nhìn em cũng vô dụng thôi!”

“Chị cũng không yêu cầu em phải đi như diễn trên sân khấu, chỉ muốn hiểu một chút về cách phụ nữ mặc váy sẽ đi lại như thế nào thôi.”

“Vậy chị nhìn chính mình là được a!” Khúc Tú Dĩnh rất vô lực ngồi trên sô pha “Chị, chị là cô gái thành thục xinh đẹp hai mươi lăm tuổi, đã bước vào làm công sở, mà em là cô gái vừa bước qua thời kỳ thanh xuân, vẫn đang đi học, gia đình phá sản, không có cơ hội để ăn diện cho bản thân. Em ăn mặc trung tính, hành động tuyệt không nữ tính hóa, hoàn toàn không có giá trị cho chị nghiên cứu, cho dù chị muốn phấn nộn thì cũng không thể lấy em ra làm tiêu chuẩn a! như vậy sẽ làm chị chết thật khó coi.”



Thứ năm tuần sau chị sẽ tới Cao Phong thi vòng hai, bọn họ yêu cầu trang điểm nhẹ nhàng, mặc váy, đi giày cao gót ít nhất là 5cm.”

“Vậy cũng tốt a, chỉ là phỏng vấn, cũng không phải đi làm người mẫu, tại sao nhìn bộ dáng chị trông có vẻ rất khó khăn?” lúc trước chị họ ở nhà cũng không ít khi mặc váy “em nhớ là khi hoc trung học, đồng phục mùa hè của chị là váy chữ A không phải sao? loại váy đó mặc vào nếu như động tác có chút thô lỗ sẽ rất khó coi, thân thể và vóc dáng sẽ trở nên rất xấu, đồng phục mặc ba năm hẳn là chị rất quen thuộc mới đúng a, làm gì cần phải xem người khác?”

“… Chuyện đã lâu như vậy ai mà nhớ được? từ sau khi bị tai nạn xe, chị chưa từng mặc váy lại lần nào. Hai năm nay đều đã quên mất cảm giác mặc váy rồi, cho nên chỉ có thể bắt đầu học lại từ đầu.” Khúc Vân Hòa biểu tình sầu muộn.

“Nghe có chút buồn cười! chị, chị đang trêu đùa em phải không?”

“Em cảm thấy chị rất nhàm chán sao?”

Vốn dĩ Khúc Tú Dĩnh muốn gật đầu, nhưng nhìn chị họ bộ dáng ưu sầu, lại cảm giác hình như là thật… vốn dĩ là một mỹ nữ, thế nhưng lại không biết mặc váy bước đi, như vậy đời người cũng quá bi thảm đi?

Nhưng thực sự chị nhìn em đi lại cũng vô dụng a” Tự cô cũng còn phải học tập nữa mà.

“Không sao, em đi lại tiếp đi.”

“Như vậy rất kỳ quái mà! Chị cứ nhìn chằm chằm, nhìn tới nỗi em không đi được nữa!” Khúc Tú Dĩnh không được tự nhiên mà từ chối. Nghĩ nghĩ nói “Không bằng như thế này đi! chị, chị vào thay bộ mà ngày hôm đó muốn mặc, chúng ta cùng nhau đi, có lẽ chị sẽ nhớ lại được cảm giác năm đó mặc váy như thế nào.”

Ý kiến này hay, nhưng Khúc Vân Hòa xin miễn cho kẻ bất tài này, từ trước tới giờ cô là là một người rất coi trọng hình tượng, bất kể chuyện gì có khả năng làm trò hề cô sẽ không để cho ai có cơ hội nhìn thấy được, cho nên.

“Em gái, ngoan, em đi thêm vài lượt đi.”

“Em không đâu!”

“Em mặc đáng yêu như vậy, để chị nhìn thêm vài lần nữa không được sao?” thực đáng thương…

“Đúng rồi, chút nữa thì quên! Em sẽ lập tức thay đồ trả chị, trong vòng bảy ngày có thể trả hàng, đợi lát nữa chúng ta sẽ đi! sao chị lại chạy tới công ty bách hóa mua đồ a? đắt muốn chết, chúng ta nhanh một chút đi trả hàng đi.” Khúc Tú Dĩnh cuối cùng cũng nhớ ra chuyện mà cô muốn nói, bộ váy này quá đắt! cô cũng không thiếu quần áo mặc, cô thiếu tiền! cho dù là tiền của chị cũng không thể tiêu sài hoang phí.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước