Chương 5: Khúc Vân Hòa Trên Đường 1
Tuy rằng đã qua hai năm nhưng mỗi lần nhìn tư liệu trên chứng minh thư thì đầu lại đầy vạch đen. Có một loại cảm giác muốn ói ra máu, muốn ngửa lên trời và hét thật lớn.
Cô ấy hiện giờ tên gọi là Khúc Vân Hòa, giới tính... nữ, năm nay hai mươi lăm tuổi, vận mệnh có chút trớ trêu. Khi cô ấy còn học cấp hai cha mẹ cô ấy không may bỏ mạng, cô ấy được chú ruột đưa về nuôi dưỡng. Mười tám tuổi thi đậu đại học trên thành phố, sau đó liền dọn ra khỏi nhà chú, sống cuộc sống độc lập. Cha mẹ để lại cho cô ấy bảo hiểm và di sản đủ để cô ấy mua một căn nhà nhỏ thời trung cổ ở khu vực ngoại ô thủ đô mà không phải khổ sở thắt lưng buộc bụng sống qua ngày, số tiền còn lại đủ giúp cô ấy học xong đại học, nhưng nếu muốn chú ý tới chất lượng cuộc sống thì đừng nói tới chuyện đó.
Căn hộ nhỏ cô ấy mua gồm hai phòng ngủ và một phòng khách trống trải tới nỗi khó có thể nhìn thấy người. Vài món đồ gia dụng cũ kỹ đều là người ở trước không cần nữa mà bỏ lại, cô ấy đem dùng. Căn phòng không lớn lắm nhưng trông vẫn rất trống trải vì không có đủ đồ vật để lấp đầy.
Khúc Vân Hòa từng là một cô gái rất cô đơn, lại không giỏi cùng người khác sống chung, cô ấy đối với cuộc sống không có sự nhiệt tình, đối với tương lai mờ mịt không xác định. Cô ấy yên tĩnh mà cô độc, ở trong nhóm người vẫn luôn làm cho mình có cảm giác không tồn tại. Vì vậy sau bốn năm đại học, các bạn học cùng lớp không thể phát âm được tên của cô ấy, cho dù là lớp trưởng nhìn thấy cô ấy cũng phải nghĩ một lúc mới nhớ ra cô ấy là ai.
Hai năm trước cô ấy tốt nghiệp đại học, đi tham gia bữa tiệc tri ân thầy cô, một người yên lặng ngồi ở một góc, tùy bạn học hô cạn ly thì cạn ly. Cho dù chỉ là uống bia nhưng cô ấy cũng rất nhanh đã say rồi, cũng không chào hỏi bạn học mà lặng lẽ rời khỏi nhà hàng.
Không biết là do cô ấy say quá không để ý tới tín hiệu giao thông hay là do người điều khiển xe, cô ấy bị tai nạn nghiêm trọng, bị đánh bay rất xa. Lúc đưa tới viện cấp cứu bị gãy nhiều xương hơn nữa còn hôn mê một tuần lễ. Một lần đã có dấu hiệu mất đi sinh mệnh. Bệnh viện đã hai lần phát thông báo nguy kịch nhưng mà đúng là vẫn gian khổ tỉnh lại... có điều, người tỉnh lại đã không còn là Khúc Vân Hòa lúc trước nữa.
Khúc Vân Hòa ngày hôm nay từng có một cái tên, gọi là Phong Hòa.
Phong Hòa đã sớm bị mắc bệnh chết.
Khi Phong Hòa lần đầu tiên tỉnh dậy, toàn thân không chỗ nào là không đau, nhưng cho rằng bản thân vẫn là Phong Hòa. Cũng không biết lần hôn mê này là bao lâu, mí mắt đau tới nỗi cậu không thể nhấc lên được, giống như bị một mảnh hắc thạch đè nặng trĩu.
Tới khi không dễ dàng gì mới mở được mắt ra, cậu theo thói quen tìm kiếm thân ảnh thon dài bên giường nhưng lại rơi vào khoảng không, cái gì cũng không thấy, chỉ có dụng cụ bệnh viện lạnh như băng lọt vào tầm mắt cậu.
Lâu Nhiên... tại sao lại không thấy đâu nữa?
Không phải cậu đã thực sự ngủ một thế kỷ, ngủ tới lúc Lâu Nhiên hai tay buông xuôi rồi sao?
Cho dù là như vậy, tốt xấu gì cũng phải có di ảnh người chết để trên đầu giường chứ, để cậu có thể chiêm ngưỡng một chút cũng được.
Với suy nghĩ vui đùa như vậy ở trong đầu cậu lại lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Sau đó, ba ngày trôi qua, đợi khi cậu hoàn toàn thanh tỉnh, phát hiện nơi cậu ở tuy rằng vẫn là bệnh viện đó nhưng đã không phải là phòng bệnh vip giống như khách sạn năm sao nữa, mà là một phòng bệnh bình thường. Cậu thấy bác sĩ y tá cũng không phải là những người trước đây. Tin tức làm cậu cảm thấy sợ hãi suýt chút nữa ngất xỉu đó là cậu đã không còn là Phong Hòa trước đây nữa, thậm chí đã không còn là đàn ông nữa.
Cậu đã biến thành cô ấy, từ Phong Hòa biến thành Khúc Vân Hòa.
Đây... có phải là mượn xác hoàn hồn trong truyền thuyết không?
Lúc đó Phong Hòa cũng chỉ có thể nghĩ được tới như vậy, hậu quả do tai nạn xe cộ tạo thành làm cậu không thể nghĩ nhiều, bao gồm than khóc cho chính mình khi bị mất đi giới tính.
Quá trình phục hồi chức năng kéo dài tới một năm, cậu phải vật lộn với những cơn đau dữ dội, nhiều chỗ bị gãy xương. Cùng với việc đầu đau đớn không rõ nguyên nhân làm cậu không có nhiều thời gian thanh tỉnh.
Nhưng cũng chính trong giai đoạn hôn mê đó cậu đã trải qua hai mươi ba năm cuộc đời của cơ thể cô gái này. Như thể đang xem một bộ phim, cậu ở trong cơ thể của cô gái, dùng mắt của cô ấy nhìn thấy tất cả, rõ ràng là đứng xem mà như lạc vào cảnh giới kỳ lạ, cậu chìm đắm trong đó.
Khi mộng cảnh kết thúc cô gái bị tai nạn xe, lộ rõ bộ phim về cuộc đời của cô gái sắp kết thúc.
Trong nháy mắt tai nạn xảy ra cô gái biến thành một đạo bóng trắng nhạt nhẽo, từ đỉnh đầu bay lên, chỉ còn một sợi dây nối với thân thể, cùng với thân thể bị tai nạn tới bệnh viện.
Cô ấy hiện giờ tên gọi là Khúc Vân Hòa, giới tính... nữ, năm nay hai mươi lăm tuổi, vận mệnh có chút trớ trêu. Khi cô ấy còn học cấp hai cha mẹ cô ấy không may bỏ mạng, cô ấy được chú ruột đưa về nuôi dưỡng. Mười tám tuổi thi đậu đại học trên thành phố, sau đó liền dọn ra khỏi nhà chú, sống cuộc sống độc lập. Cha mẹ để lại cho cô ấy bảo hiểm và di sản đủ để cô ấy mua một căn nhà nhỏ thời trung cổ ở khu vực ngoại ô thủ đô mà không phải khổ sở thắt lưng buộc bụng sống qua ngày, số tiền còn lại đủ giúp cô ấy học xong đại học, nhưng nếu muốn chú ý tới chất lượng cuộc sống thì đừng nói tới chuyện đó.
Căn hộ nhỏ cô ấy mua gồm hai phòng ngủ và một phòng khách trống trải tới nỗi khó có thể nhìn thấy người. Vài món đồ gia dụng cũ kỹ đều là người ở trước không cần nữa mà bỏ lại, cô ấy đem dùng. Căn phòng không lớn lắm nhưng trông vẫn rất trống trải vì không có đủ đồ vật để lấp đầy.
Khúc Vân Hòa từng là một cô gái rất cô đơn, lại không giỏi cùng người khác sống chung, cô ấy đối với cuộc sống không có sự nhiệt tình, đối với tương lai mờ mịt không xác định. Cô ấy yên tĩnh mà cô độc, ở trong nhóm người vẫn luôn làm cho mình có cảm giác không tồn tại. Vì vậy sau bốn năm đại học, các bạn học cùng lớp không thể phát âm được tên của cô ấy, cho dù là lớp trưởng nhìn thấy cô ấy cũng phải nghĩ một lúc mới nhớ ra cô ấy là ai.
Hai năm trước cô ấy tốt nghiệp đại học, đi tham gia bữa tiệc tri ân thầy cô, một người yên lặng ngồi ở một góc, tùy bạn học hô cạn ly thì cạn ly. Cho dù chỉ là uống bia nhưng cô ấy cũng rất nhanh đã say rồi, cũng không chào hỏi bạn học mà lặng lẽ rời khỏi nhà hàng.
Không biết là do cô ấy say quá không để ý tới tín hiệu giao thông hay là do người điều khiển xe, cô ấy bị tai nạn nghiêm trọng, bị đánh bay rất xa. Lúc đưa tới viện cấp cứu bị gãy nhiều xương hơn nữa còn hôn mê một tuần lễ. Một lần đã có dấu hiệu mất đi sinh mệnh. Bệnh viện đã hai lần phát thông báo nguy kịch nhưng mà đúng là vẫn gian khổ tỉnh lại... có điều, người tỉnh lại đã không còn là Khúc Vân Hòa lúc trước nữa.
Khúc Vân Hòa ngày hôm nay từng có một cái tên, gọi là Phong Hòa.
Phong Hòa đã sớm bị mắc bệnh chết.
Khi Phong Hòa lần đầu tiên tỉnh dậy, toàn thân không chỗ nào là không đau, nhưng cho rằng bản thân vẫn là Phong Hòa. Cũng không biết lần hôn mê này là bao lâu, mí mắt đau tới nỗi cậu không thể nhấc lên được, giống như bị một mảnh hắc thạch đè nặng trĩu.
Tới khi không dễ dàng gì mới mở được mắt ra, cậu theo thói quen tìm kiếm thân ảnh thon dài bên giường nhưng lại rơi vào khoảng không, cái gì cũng không thấy, chỉ có dụng cụ bệnh viện lạnh như băng lọt vào tầm mắt cậu.
Lâu Nhiên... tại sao lại không thấy đâu nữa?
Không phải cậu đã thực sự ngủ một thế kỷ, ngủ tới lúc Lâu Nhiên hai tay buông xuôi rồi sao?
Cho dù là như vậy, tốt xấu gì cũng phải có di ảnh người chết để trên đầu giường chứ, để cậu có thể chiêm ngưỡng một chút cũng được.
Với suy nghĩ vui đùa như vậy ở trong đầu cậu lại lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Sau đó, ba ngày trôi qua, đợi khi cậu hoàn toàn thanh tỉnh, phát hiện nơi cậu ở tuy rằng vẫn là bệnh viện đó nhưng đã không phải là phòng bệnh vip giống như khách sạn năm sao nữa, mà là một phòng bệnh bình thường. Cậu thấy bác sĩ y tá cũng không phải là những người trước đây. Tin tức làm cậu cảm thấy sợ hãi suýt chút nữa ngất xỉu đó là cậu đã không còn là Phong Hòa trước đây nữa, thậm chí đã không còn là đàn ông nữa.
Cậu đã biến thành cô ấy, từ Phong Hòa biến thành Khúc Vân Hòa.
Đây... có phải là mượn xác hoàn hồn trong truyền thuyết không?
Lúc đó Phong Hòa cũng chỉ có thể nghĩ được tới như vậy, hậu quả do tai nạn xe cộ tạo thành làm cậu không thể nghĩ nhiều, bao gồm than khóc cho chính mình khi bị mất đi giới tính.
Quá trình phục hồi chức năng kéo dài tới một năm, cậu phải vật lộn với những cơn đau dữ dội, nhiều chỗ bị gãy xương. Cùng với việc đầu đau đớn không rõ nguyên nhân làm cậu không có nhiều thời gian thanh tỉnh.
Nhưng cũng chính trong giai đoạn hôn mê đó cậu đã trải qua hai mươi ba năm cuộc đời của cơ thể cô gái này. Như thể đang xem một bộ phim, cậu ở trong cơ thể của cô gái, dùng mắt của cô ấy nhìn thấy tất cả, rõ ràng là đứng xem mà như lạc vào cảnh giới kỳ lạ, cậu chìm đắm trong đó.
Khi mộng cảnh kết thúc cô gái bị tai nạn xe, lộ rõ bộ phim về cuộc đời của cô gái sắp kết thúc.
Trong nháy mắt tai nạn xảy ra cô gái biến thành một đạo bóng trắng nhạt nhẽo, từ đỉnh đầu bay lên, chỉ còn một sợi dây nối với thân thể, cùng với thân thể bị tai nạn tới bệnh viện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất